Thiếu Tướng Đại Nhân Sủng Vợ Tận Trời

Chương 71



Chương 71

Âu Tuấn cười khẩy: “Đáng để tôi trả thù sao, cô ấy có năng lực.”

Nhạc Phong tin tưởng Âu Tuấn, nếu anh nói có thể, thì cô gái chắc chắn không kém cỏi, hơn nữa vừa rồi anh ấy thấy Giản Linh cũng không phải dạng con gái nhu nhược tay trói gà không chặt.

Nhạc Phong thấp giọng, chua xót nói: “Ở đây thật khổ cực, thay đồ, thay đồ…. Tôi tình nguyện đẩy lốp xe cả buổi sáng.”

Lật đẩy những lốp xe to lớn và nặng nề cũng được coi như một bài tập kinh điển trong hạng mục huấn luyện… Âu Tuấn nhếch môi cười: “Đẩy lốp xe thì có hề hấn gì, tôi thể nghiệm bộ môn bơi.”

“Má nó!”

Nhạc Phong đè thấp giọng: “Đừng nói giỡn, cậu thể nghiệm bộ môn bơi?! Mẹ nó đã bao lâu rồi chưa thực hiện, Từ Mộ Hành muốn chơi đòn chí mạng à?”

Vừa đúng lúc Giản Linh thay đồ xong. Đuôi lông mày Âu Tuấn giương lên, hai mắt sáng ngời.

Vẻ ngoài được trang bị đầy đủ vũ khí của Giản Linh trông cũng rất phấn chấn oai hùng, nhìn cô khá cứng rắn và mạnh mẽ.

Hơn nữa làn da trắng nõn mịn màng của cô đi cùng bộ vũ trang thoạt nhìn có vẻ không ăn nhập, nhưng quan sát kỹ lại thấy hợp đến kỳ lạ, tựa như cô vốn sinh ra đã dũng cảm oai hùng như vậy.

Sắc mặt của Từ Mộ Hành vẫn luôn cứng đờ, nhưng khi nhìn thấy Giản Linh bước ra, cơ mặt cũng thả lỏng một chút.

“Hình tượng của đội trưởng Giản thật giống trong tưởng tượng của tôi.”

Từ Mộ Hành mỉm cười nói.

Giản Linh vừa chỉnh lại bao tay tác chiến vừa cười nói với anh ta: “Thật không?”

Sau đó chuyển hướng hỏi Âu Tuấn: “Âu Tuấn, thế nào? Đẹp không?”

Âu Tuấn gật đầu: “Không tệ.”

“Ha ha.”

Giản Linh nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng có chút hăng hái: “Vậy cùng nhau xuất phát nào.”

Tuy rằng những đội viên khác không thay đồ cùng một chỗ với họ nhưng đều đã chuẩn bị xong xuôi.

Từ Mộ Hành gật đầu rồi nói một câu: “Phải xuất phát nhanh lên, nếu trời mưa, buổi huấn luyện sẽ gặp rất nhiều trở ngại.”

Anh ta vừa dứt lời, bên ngoài lập tức vang lên tiếng mưa to tầm tã như trút nước!

Giản Linh: “…”

Âu Tuấn: “…”

Nhạc Phong: “…”

Ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía Từ Mộ Hành, ánh mắt như muốn lên án ‘Anh là ma quỷ à?’ Nhưng nếu đã có kế hoạch, đương nhiên sẽ không có khả năng trì hoãn buổi huấn luyện vì trời mưa. Vì thế, ba chiếc xe dã chiến bọc giáp chở các đội viên băng băng xuyên qua cơn mưa lớn, chạy thẳng một đường về căn cứ huấn luyện.

Dọc theo đường đi, Giản Linh nhìn mưa to tầm tã bên ngoài, ánh mắt mơ hồ, dường như có tâm sự.

Âu Tuấn thấy vậy thì hỏi: “Có chuyện gì à?”

Giản Linh khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Tôi không thích trời mưa, vào những ngày mưa, không khí rất u ám.”

Chỉ có Âu Tuấn mới hiểu được ý trong lời nói của cô, nhưng Nhạc Phong lại cho rằng cô đang nói về độ ẩm, nên anh ấy còn ở một bên phụ họa thêm: “Đúng vậy, còn phải đi bơi, độ ẩm quá cao, cũng may giờ không phải là mùa đông…”

Âu Tuấn hạ thấp giọng nói nhỏ bên tai cô: “Trời mưa không khí u ám, sẽ có chuyện chẳng lành sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện