Chương 78
Chương 78
Giản Linh rụt cổ, phải nhịn xuống tính toán ban đầu, xua xua tay nhìn như không để bụng mà nói: “Ai da không có điều kiện gì hết, cái này là tặng không, giờ tôi sẽ nói cho anh biết được chưa? Người trẻ tuổi làm sao lại nhìn thế giới một cái đen tối như vậy!”
Âu Tuấn liếc nhìn cô một cái: “Tôi chỉ thấy cô đen tối mà thôi.”
Thế giới này vẫn còn rất tươi sáng.
Giản Linh ngượng ngùng, gãi gãi đầu, để giữ hình tượng không bị đen tối nên đã kể hết từ đầu đến cuối vụ án mà cô hợp tác với Từ Mộ Hành.
Vẻ mặt Âu Tuấn phức tạp, nhìn Giản Linh bằng ánh mắt kỳ lạ: “Cho nên lúc ấy chính xác hai người đã đối phó với cái gì?”
“Nếu mà phải phân chia theo giống loài…”
Giản Linh buồn rầu nhíu mày: “Thì có thể coi nó như một loài đột biến.”
Âu Tuấn trầm mặc vài giây: “Nếu tôi đoán không nhầm, loài đột biến đó có nghĩa là…”
Giản Linh ‘ừ’ một tiếng: “Chính là ma cà rồng. Chẳng qua kêu nó là ma cà rồng cho lịch sự mà thôi.”
“Tôi cho rằng…”
Âu Tuấn mở miệng nói, nhưng được nửa đầu lại thôi.
Giản Linh có thể đoán được nội dung anh chưa nói xong là gì. Chắc chắn anh sẽ cho rằng ma cà rồng chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.
Nhưng anh đã gặp qua linh hồn tận hai lần.
Những chuyện như vậy, sau lần đầu tiên, lần thứ hai, ba, bốn, năm, sáu… Cũng không có khó khăn như lần trước nữa.
Giản Linh tiếp tục nói: “Ma cà rồng có xuất thân từ Âu Mỹ, ở chỗ bọn họ đều có bộ giám sát đặc thù của địa phương.”
Âu Luật hơi nheo mắt lại: “Vậy tại sao giống loài đó lại xuất hiện ở trong nước?”
Giản Linh: “Tất cả đều là biến chủng. Trên thực tế, nguyên nhân là ở gen di truyền, gen của ma cà rồng rất khó để di truyền trên người da vàng. Nói chính xác chính là không thể dung nạp.”
Không thể dung nạp… Âu Tuấn: “Thật sự dễ hiểu.”
Giản Linh mỉm cười: “Cho nên nếu không kiểm soát giống loài ma cà rồng thì nơi này sẽ bị náo loạn, còn ý đồ muốn di truyền giống loài sẽ hơi phiền toái một chút, bởi vì không thể dung nạp với dòng máu của người da vàng, nên hầu hết chúng sẽ tử vong, chỉ một ít trong số đó là có khả năng sống sót, trở thành biến chủng và thành công trong việc gia tăng giống loài.”
Âu Tuấn: “Những biến chủng sẽ giống như cô nói sao? Sức mạnh và tốc độ khác hẳn với người bình thường, nhưng tính tình rất cuồng bạo?”
Giản Linh gật đầu: “Hầu hết ma cà rồng chính thống rất lý trí, hơn nữa bởi vì sống đã lâu, nên trí tuệ có phần vượt trội hơn rất nhiều. Những biến chủng này lại hoàn toàn ngược lại, tính tình vô cùng cường bạo hung tàn. Nên phải bị tiêu diệt.”
Mà vụ án lần đó của cô và Từ Mộ hành chính là đối phó với biến chủng ma cà rồng.
Cuối cùng Từ Mộ Hành bị đánh lén bởi thủ phạm của vụ án lần đó, một ma cà rồng chính thống không muốn bị quản chế nên mới lẻn vào trong nước, còn có tâm lý kỳ quái muốn âm mưu ở chỗ này… Thôi, bỏ qua đi?
Tóm lại, thấy rằng cho dù bản thân rất vất vả mới tiêu diệt được biến chủng, chúng cũng khó mà xuất hiện lại. Đều đã bị tiêu diệt, sao có thể không tức giận được?
“Cũng may lúc ấy tôi nhanh một bước, nếu không nhất định Từ Mộ Hành sẽ chết.”
Bình luận truyện