Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 127: Hôn giả kết thúc



? edit: Phương Moe ?

Ngày hôm sau, Giang Diệu để Mặc Thư, Mặc Họa đi thăm dò Kỳ Trừng. Quả thực như lời Lục Lưu nói, hai tiểu nha hoàn này làm việc đúng là cực hiệu quả. Không tới nửa ngày, liền đem sự tình tra đến rõ rõ ràng ràng.

Giang Diệu mặc một thân bối tử sắc tú hoa lan, ngồi ở trên ghế thái sư, vì tối hôm qua bị dằn vặt một phen, hiện nay vòng eo nàng đau nhức lợi hại, nhưng trên mặt vẫn bình thản hờ hững, nghe Mặc Thư bẩm báo:

“… Buổi trưa ngày một mùng, Kỳ Trừng

đi Trấn Quốc Công phủ tìm Nhị Thiếu nãi nãi, nói mẫu thân hắn bệnh nặng, cần bạc khám bệnh. Nhị Thiếu nãi nãi vốn không muốn gặp hắn, nhưng vừa nghe đến việc này, liền đi đến gặp Kỳ Trừng, đưa cho Kỳ Trừng một trăm lạng bạc ròng.”

Cái này đúng là giống với lời Tiết biểu tỷ nói, Giang Diệu hỏi:

“Còn nữa không?”

Mặc Thư gật đầu:

“Còn có. Kỳ Trừng cầm bạc Nhị Thiếu nãi nãi cho, cũng không có đi thỉnh đại phu, cũng không đi mua thuốc, mà là đi đến một sòng bạc lớn ở phố Tây, có điều công phu đánh bạc non kém, liền thua hết sạch sành sanh bạc, không chỉ như vậy, hắn còn ghi nợ năm mươi lượng bạc. Thời điểm chạng vạng ngày hôm sau, Kỳ Trừng lại chờ đợi ở Tung Sơn thư viện, chính là muốn chờ Giang nhị công tử.”

Giang Diệu kinh ngạc không ngớt, lại không hỏi, chỉ tinh tế nghe Mặc Thư nói tiếp.

Mặc Thư tiếp tục nói:

“Kỳ Trừng hẹn Giang nhị công tử ở lương đình cách Tung Sơn thư viện không xa, cầm hầu bao Nhị Thiếu nãi nãi đã đưa cho hắn, rồi chửi bới Nhị Thiếu nãi nãi. Có điều khi đó Giang nhị công tử vẫn không để ý tới, sau đó… Sau đó Kỳ Trừng lại nói một chút chuyện trước khi Nhị Thiếu nãi nãi xuất giá, hắn cùng Nhị Thiếu nãi nãi lén lút thân mật. Hắn thấy Giang nhị công tử vẫn không hề bị lay động, liền lại lấy ra khăn tay mà Nhị Thiếu nãi nãi tự tay thêu, đòi Giang nhị công tử năm nghìn lạng bạc, nếu không cho hắn, hắn liền cầm khăn tay và hầu bao đi Trấn Quốc Công phủ, đem chuyện này làm lớn, để Trấn Quốc công cùng Quốc Công phu nhân biết chuyện tư tình của hai người bọn họ.”

Nghe đến đó, Giang Diệu chỉ cảm thấy Kỳ Trừng này đúng là người thật đê tiện vô liêm sỉ, cũng không biết hắn ở trước mặt Nhị ca đã nói ra lời khó nghe đến cỡ nào.

Tính tình Tiết biểu tỷ không thể có chuyện lén lét thân mật, cho dù biểu tỷ có thực sự thêu khăn tay, thì cũng là chuyện rất lâu trước đây rồi. Không ngờ khăn tay này, cùng với hầu bao mà biểu tỷ thiện tâm đưa cho để chữa bệnh cho dì, lại bị Kỳ Trừng dùng làm nhược điểm uy hiếp Nhị ca của nàng. Vậy cũng khó trách Nhị ca sẽ tức giận như vậy.

Giang Diệu tức giận đến khuôn mặt nhỏ cũng nghiến răng nghiến lợi, hỏi:

“Vậy Nhị ca ta cho bạc sao?”

Mặc Thư nói: “Cho….”

Rồi dừng lại một chút, cười cười nói tiếp:

“Giang nhị công tử không chỉ đáp ứng cho năm nghìn lạng bạc, hơn nữa còn cho thêm Kỳ Trừng ngân phiều hai mươi ngàn để Kỳ Trừng đem hết những vật liên quan đến Nhị Thiếu nãi nãi lấy ra, cuối cùng mới lấy lại được hầu bao, khăn tay và một ít đồ vật khác. Tuy nhiên, khi nhận lại hết các đồ vật này, Giang nhị công tử ngay lập tức liền trở mặt, tự tay đem Kỳ Trừng đánh cho một trận thừa sống thiếu chết. Kỳ Trừng này không những một phân tiền cũng không lấy được, mà còn bị đánh trọng thương, hiện nay vẫn nằm trên giường nhỏ không thể động đậy, ngay cả nói chuyện cũng đều không lưu loát…”

Giang Diệu hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, cảm thấy hành động của Nhị ca thật sự làm hả hê lòng người, màn kịch hay như thế, nàng không nhịn được mà vỗ tay khen: quá hay!

Chờ đến buổi chiều, Giang Diệu nhận được tin tức từ Trấn Quốc Công phủ truyền tới, nói là Nhị tẩu nàng mang thai.

Nghe được tin này, nụ cười trên mặt nàng càng không kìm lại được. Nàng quá hiểu tính tình Nhị ca, trong lòng quá yêu thích Nhị tẩu, cho dù có sinh ra hờn dỗi, chỉ cần dỗ dành một chút là tốt rồi, hiện nay Nhị tẩu nàng còn mang thai, Nhị ca làm sao còn có thể tính toán cái gì??

Giang Diệu xem như là triệt để không còn lo lắng.

Hà ma ma thấy Vương phi cười đến vui mừng, gương mặt già nua cũng cười ra nếp nhăn, trêu ghẹo:

“Nhị Thiếu nãi nãi mang thai là đại hỉ sự, Vương phi cũng mau mau sinh cho Vương gia một tiểu Thế tử đi, để Tuyên Vương phủ náo nhiệt chút.”

Trong lòng bà nghĩ, dung mạo của Vương gia cùng Vương phi đều là xuất chúng, tiểu Thế tử này sinh ra, khẳng định sẽ khiến bao nhiêu người yêu thích nha.

Hứa ma ma bên cạnh cũng hùa theo tán thành.

Nhìn hai ma ma, ngươi một lời, ta một lời rất là hăng say, Giang Diệu bị nói tới có chút mặt đỏ, liền gọi mấy người Bảo Cân đi ra sân viện dạo một chút.

Đi ở trên đường mòn, đập vào mắt chính là màu da cam của hoa lựu, Giang Diệu hơi rũ mắt, nhìn vòng tay đeo trên cổ tay mình, phía trên cũng trạm khắc hoa văn hoa lựu. Cây hoa lựu này tượng trưng cho nhiều con, nhiều cháu.

Giang Diệu không khỏi nghĩ đến chuyện con cái. Có điều… nàng vẫn còn nhỏ nha.

Giang Diệu thở dài một hơi, trông thấy cách đó không xa tiểu nam hài trong đình, nàng không nhịn được liền đi tới.

Bình Ca mặc một thân tiểu bào màu xanh nhạt. Bên cạnh Bình Ca là một phụ nhân vóc người ục ịch, chính là ma ma thiếp thân của hắn, họ Vương.

Vương ma ma cười vui vẻ, tách nhỏ bánh ngọt trên tay, nhìn đôi tay mập mạp của Bình Ca đem những khối bánh ngọt nhỏ tung xuống ao. Nhất thời cá chép vàng trong ao hùng dũng bơi tới, tranh cướp đồ ăn, khung cảnh trong ao thật náo nhiệt.

Vương ma ma muốn nói chuyện, Bình ca nhi chậm rãi xoay đầu nhỏ, hướng về Vương ma ma làm ra một tư thế giữ im lặng. Vương ma ma liếc nhìn, lúc này mới cười híp mắt vội vàng đem miệng ngậm lại.

Cho cá ăn một lúc, nghe được phía sau có động tĩnh, Vương ma ma xoay người, nhìn thấy người tới, nhất thời có chút sốt sắng, vội vàng đi tới hành lễ:

“Lão nô gặp qua Vương phi.”

Nói xong, bà vươn tay kéo kéo ống tay áo Bình Ca.

Bình Ca ngây ngốc xoay người, nghiêng đầu nhìn Giang Diệu, đúng là không còn sợ sệt khi thấy người khác giống như thường ngày, nhíu mày suy nghĩ một chút, giống như là đang hồi ức, sau đó mới giòn giòn hô:

“Thẩm… Thẩm thẩm.”

Nghe được tiểu nam hài đang gọi nàng, nụ cười trên mặt Giang Diệu tràn trề, cúi người nặn nặn khuôn mặt nhỏ của Bình Ca, tán dương:

“Lúc này gọi đúng rồi, Bình Ca thật ngoan.”

“Thẩm thẩm!” Xác định mình gọi đúng rồi, Bình Ca lại hài lòng hô một tiếng.

Giang Diệu nghe từ trong miệng ma ma ở đây, Lục Lưu tuy rằng không hay để ý chuyện trong phủ, thế nhưng hắn đối với chi thứ hai lại rất săn sóc. Trong ngày thường có vật gì tốt, cũng sẽ phái người đưa đến Mai viên cho cháu gái Lục Bồng Bồng và cả cháu trai Bình Ca không có nửa điểm máu mủ này.

Tuyên Vương phủ to lớn như thế, Giang Diệu tự thấy mình không hợp cùng tán gẫu với Mạnh thị, thường ngày nếu như muốn giải sầu, chung quy phải có người cùng nàng trò chuyện. Dưới cái nhìn của nàng, Lục Bồng Bồng và Bình Ca đơn thuần so với Mạnh thị khẩu phật tâm xà và Lục Linh Lung kiêu căng thì vẫn dễ ở chung hơn nhiều.

Bình Ca hiểu được thẩm thẩm đang khen chính mình, ngại ngùng cười cười, sau đó từ trong đĩa trên tay Vương ma ma, cầm lấy một khối bánh ngọt, giơ đến trước mặt Giang Diệu, âm thanh mềm mại nói:

“Thẩm…thẩm ăn cao cao….”

Đối đầu với đôi mắt đen nhánh của tiểu nam hài, Giang Diệu có chút thương tiếc. Tiểu nam hài đáng yêu như thế, vậy mà lại là người ngu dại.

Vào lúc này Chương ma ma ở phía sau Giang Diệu đi lên phía trước, quay về Bình Ca cùng Vương ma ma nói:

“Loại đồ không sạch sẽ như này, cũng dám đem cho Vương phi ăn?”

Vương ma ma giật mình, suýt chút nữa liền muốn quỳ xuống, nhưng trước mắt vị Vương phi kim tôn ngọc quý này, bà cũng biết Vương phi được bao nhiêu sủng ái, bèn nhỏ giọng đáp:

“Đây là Nhị phu nhân tự mình làm, này —— ”

Bà còn chưa nói hết, tay Bình Ca vừa cầm vào bánh liền run lên, sợ sệt nhào vào lồng ngực Vương ma ma khóc rống lên.

Giang Diệu có chút buồn bực Chương ma ma, làm tiểu hài tử này khóc lên là khó dỗ nhất. Huống hồ nàng còn không có kinh nghiệm gì.

Giang Diệu cũng không để ý tới Chương ma ma, mà cúi người nhìn Bình Ca, nắm tay hắn, trên mặt mang theo nụ cười, nhỏ giọng dỗ dành:

“Bình Ca không khóc, thẩm thẩm thích ăn cao cao.”

Lời nói của nàng nhỏ nhẹ, khiến Bình Ca đang khóc nghiêng đầu, một đôi mắt đen như mực nhìn Giang Diệu, nhất thời âm thanh nức nở yếu dần, đúng là ngoan ngoãn không khóc nữa.

Vẫn là rất ngoan nha. Giang Diệu từ trong lòng lấy ra khăn tay xoa mặt cho Bình Ca.

Tiểu hài tử khóc một lúc là trên mặt toàn nước mắt, nước mũi bẩn thỉu, Chương ma ma vừa nhìn một cái liền nhíu chặt lông mày.

Trong ngày thường ở Ngọc Bàn viện này, Chương ma ma cùng Hà ma ma là hai người cân sức ngang tài, mà ở năng lực làm việc thì vẫn là Chương ma ma có chút thủ đoạn hơn. Nhưng từ lúc sau khi tiểu Vương phi này vào cửa lại thân cận đối với Hà ma ma. Tâm trạng Chương ma ma vốn bất mãn, nhưng người ta đến cùng là chủ nhân, bà không dám nói gì, chỉ có thể nỗ lực chiếm hảo cảm từ chủ nhân, hiện nay bà giúp chủ nhân nói chuyện, không ngờ lại rơi vào cục diện không có kết quả tốt.

Oa nhi vừa bẩn thỉu vừa đần độn như vậy, tiểu Vương Phi là tiểu cô nương ngàn kiều bách sủng mà lớn lên, làm sao có thể thân cận với oa nhi này??

Chỉ là, thấy tiểu Vương phi nắm tay oa nhi đi tới Ngọc Bàn viện, Chương ma ma chỉ có thể theo chủ nhân trở lại.

(๑>◡<๑)

Thời điểm Lục Lưu trở lại Ngọc Bàn viện, thấy thê tử nhiệt tình nhào vào lòng hắn, Lục Lưu bèn mỉm cười ôm vòng eo của nàng, tinh tế tỉ mỉ nhìn khuôn mặt trái xoan của nàng, thấy nàng cười đến đặc biệt hài lòng, hỏi:

“Sao lại vui vẻ như vậy?”

Giang Diệu nắm tay hắn, cười tủm tỉm cùng hắn chia sẻ tin tức tốt:

“Vừa nãy Trấn Quốc Công phủ truyền đến tin tức, Nhị tẩu mang thai, thiếp tự nhiên hài lòng.”

Dáng vẻ này, người không biết còn tưởng rằng nàng mang thai đấy. Nói xong, Giang Diệu lôi kéo Lục Lưu đi tới trước bàn cơm, cùng nhau ngồi xuống ăn cơm, trên bàn ngoại trừ mấy món hai người thích ăn thì còn một bàn bánh ngọt nóng hầm hập, làm thành các hình động vật nhỏ, có hình thỏ nhỏ, có lão hổ, có hồ điệp…. Giang Diệu cầm lấy một khối bánh ngọt đưa đến bên mép Lục Lưu, nói:

“Hiểu được chàng không thích ăn đồ ngọt, mấy cái này khi thiếp làm đã đánh dấu riêng, là bánh mặn, chàng nếm thử xem.”

Lục Lưu không giơ tay tiếp nhận, mà là há mồm cắn một miếng bánh trên tay tiểu thê tử.

Thấy hắn ăn, Giang Diệu rất vui vẻ. Nàng liền liên miên lảm nhảm chuyện buổi sáng hôm nay đi xem sổ sách, đi dạo ở sân viện gặp được Bình Ca, rồi cùng Bình ca đến nhà bếp làm bánh ngọt, tất cả chuyện lớn nhỏ, đều đem toàn bộ nói ra.

Nói xong, nàng mới ngượng ngùng mím môi, gà má ửng hồng nhìn Lục Lưu, hỏi:

“Chàng có cảm thấy thiếp nói nhiều quá không?”

Lục Lưu tất nhiên là không có, hắn còn muốn nghe nàng lải nhải cả đời ý chứ. Hắn đem bánh ngọt ăn xong, nắm lấy tay nàng, nói: “Không có.”

Nghĩ tháng ngày nàng ở trong phủ sẽ có chút buồn chán, Lục Lưu lại nói:

“Chờ tiết trời mát mẻ hơn, ta sẽ đưa nàng đi ra ngoài dạo chơi.”

Giang Diệu rất muốn đi ra ngoài, liền gật gù nói tốt.

Hôn giả(*) của Lục Lưu chỉ có mười ngày, hai người ngọt ngọt ngào ngào, mười ngày này tự nhiên chớp mắt liền đi qua.

—————

(*) Hôn giả: ngày nghỉ trong thời gian kết hôn. Giống ở hiện đại thì gọi là nghỉ tuần trăng mật. ^ ^

—————

Mười ngày sau.

Sáng sớm, Giang Diệu nhận ra được nam nhân ôm nàng đang rón rén xuống giường.

Nàng mơ mơ màng màng vén mành lên, ngồi dậy nhìn về phía hắn, hô một tiếng:

“Lục Lưu…!”

“… Ân.”

Động tác mặc quần áo của Lục Lưu dừng lại, đối đầu với đôi mắt mơ màng của tiểu thê tử trên giường nhỏ, hắn mỉm cười đi qua, cúi người thơm một cái lên mặt nàng:

“Còn sớm, nàng ngủ tiếp một chút đi.”

Nhưng Giang Diệu lại đứng dậy, động tác lưu loát nắm lấy xiêm y đặt trên giá áo, giúp Lục Lưu mặc lên.

Vì lần đầu tiên Giang Diệu từng lúng túng bởi không biết mặc đồ cho phu quân, sau đó nàng đã cố ý nghiên cứu trang phục nam tử, hiện nay giúp Lục Lưu mặc vào, ngược lại đúng là ra dáng nha.

Lục Lưu nhìn đỉnh đầu của tiểu thê tử, cùng đôi tay nhỏ đang bận rộn của nàng, cũng không có từ chối hảo ý của nàng, mà còn rất hưởng thụ.

Chờ xiêm y mặc xong thật tốt, Lục Lưu không nỡ lại ôm lấy nàng, còn bóp mông nàng mấy cái.

Giang Diệu cũng không nỡ xa hắn, nàng nhón chân lên nhẹ nhàng hôn lên gò má hắn, dặn dò:

“Chàng sớm chút trở về.”

Cổ họng Lục Lưu hơi động, áp môi lên môi nàng hôn một trận, dây dưa thật lâu mới xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Quần áo bị Lục Lưu sờ xoạng đến lộn xộn, Giang Diệu chậm rãi trở lại trên giường nhỏ, nhoài người ra giường, gối đầu lên gối uyên ương, lông mày dần dần nhíu lên.

Giang Diệu âm thầm đem lời mẫu thân nhớ ở trong lòng, nàng hiểu rõ được phu quân sủng ái thì đồng thời nàng cũng phải dành cho hắn càng nhiều quan ái.

Hiện nay nàng ngoan ngoãn làm một thê tử tốt, nếu Lục Lưu cảm thấy nàng ngoan, có thể… có thể sau này Lục Lưu sẽ không muốn nữ nhân khác…

Nhắc tới cũng là kỳ quái, nếu là trước lúc thành thân, nàng nhất định sẽ không chút do dự nói với hắn: Không cho phép cưới vợ bé.

Nhưng sau khi thành thân nàng lại lo lắng thật nhiều, ở trong mắt của nam nhân, sủng ái kính trọng đối với thê tử đã xem như là tốt rồi, nếu ngay cả cưới vợ bé cũng đều không cho phép thì chính là quản quá nhiều.

Giang Diệu nằm úp sấp ở trên giường nhỏ một lúc, liền dậy rửa mặt dùng đồ ăn sáng.

Sau đó nàng đi xem sổ sách chồng chất đến mấy năm của Vương phủ.

Lúc trước Tuyên Vương phủ không có nữ chủ nhân, theo lý thuyết thì việc chủ trì bếp núc và nội viện sẽ tạm thời giao cho chính thê chi thứ hai chưởng quản. Nhưng nội viện của Tuyên Vương phủ lại do hai người Hà ma ma cùng Chương ma ma quản lý.

Có người nói hai vị ma ma này từng hầu hạ bên người Lão vương phi đã tạ thế.

Sau khi mẫu thân Lục Lưu qua đời, tuy tiểu Tống thị toại nguyện vào cửa làm kế mẫu, nhưng Lão Vương phi lại không đem nội viện giao cho tiểu Tống thị nên tiểu Tống thị tuy là Vương phi nhưng cũng chỉ là một cái vỏ rỗng.

Mà hai vị ma ma này chính là người giúp đỡ Lão Vương phi chủ trì việc bếp núc và nội viện, nên Lục Lưu đối với hai người cũng rất trọng dụng cùng tín nhiệm, vì thế hắn giữ lại hai người ở Ngọc Bàn viện làm việc.

Có điều, nếu khách quan mà nhìn thì năng lực Chương ma ma so với Hà ma ma mạnh hơn chút, nhưng chuyện chủ trì việc bếp núc lại do Hà ma ma làm chủ, Chương ma ma là phụ.

Giang Diệu nghĩ có lẽ Lục Lưu cũng hiểu rõ tính tình hai người này.

Giang Diệu nhìn những điều mục trên sổ sách, xác thực là đã rõ rõ ràng ràng, đúng là làm nàng ung dung không ít.

Ở hạng mục chi tiêu này, cũng coi như công bằng, tuy rằng phòng lớn chi tiêu tương đối nhiều nhưng cũng có đạo lý. Dù sao phòng lớn nhiều người, mà đại công tử Lục Hành Chu đang đọc sách lại sắp muốn thành gia, có nhiều phương diện đương nhiên phải quan tâm. Hơn nữa một ít xã giao, Điền thị chi thứ hai vô năng, chưa bao giờ từng đi ra ngoài, đều là Mạnh thị có chút thủ đoạn, ở quý phủ như cá gặp nước.

Hà ma ma cùng Chương ma ma đứng ở một bên, nhìn tiểu Vương phi ngay cả bàn tính đều không dùng, mới đầu còn tưởng rằng tiểu Vương phi tuổi trẻ không hiểu, chỉ là giả vờ giả vịt xem lướt qua một lần.

Hà ma ma có chút lo lắng, dù sao chuyện quản gia như vậy, thân là nữ chủ nhân, không thể chỉ là hổ giấy được. Lần trước Chương ma ma nói con ghẻ của chi thứ hai vài câu, bị tân quan tiền nhiệm tiểu Vương phi này lạnh nhạt mấy ngày, tâm trạng chính là bất mãn. Giờ khắc này nhìn tiểu chủ nhân nhìn sổ sách mà không dùng bàn tính, bà thầm nghĩ: còn giả vờ giả vịt.

Nhìn thấy điểm là lạ, mày liễu của Giang Diệu mới nhíu lại, đưa tới trước mặt Hà ma ma, hướng về trong sổ sách chỉ tay, nói:

“Nơi này không đúng.”

Không đúng?

Khoản chi tiêu này đều rõ rõ ràng ràng, làm sao có khả năng không đúng? Hà ma ma cùng Chương ma ma vội vàng tiến lên, nghe tiểu Vương phi nói nơi này thiếu tám mươi hai lượng bạc.

Hà ma ma vội vàng cầm bàn tính, đến cùng là tay lão luyện, đem bàn tính này gảy bùm bùm nhanh chóng tính lại.

Nhưng Chương ma ma lại trắng mặt, tay trong tay áo nắm chặt lại, bà biết rõ nơi này thiếu tám mươi hai lạng bạc, nhất thời cũng không dám coi thường vị tiểu Vương phi này nữa.

Chương ma ma thăm dò hỏi:

“Vương phi đối chiếu món nợ, cũng không cần dùng bàn tính sao?”

Nghe được lời này, Bảo Lục đang bưng nước trà tiến vào, cười khanh khách nói:

“Trong đầu Vương phi tính nhẩm, có thể so với những tiên sinh làm mười mấy năm trong phòng thu chi còn nhanh hơn nhiều. Ở Quốc Công phủ, có lúc cuối tháng, cuối năm bận rộn, Quốc Công phu nhân đều gọi Vương phi đi qua đối chiếu với món nợ, chỉ cần non nửa thời gian liền xong rồi.”

Còn Hà ma ma tính được rồi, xác thực là thiếu đi tám mươi hai lượng bạc, có một chỗ chi ra tám mươi hai lạng bạc nhưng lại quên bù vào. Loại tình huống như này, Chương ma ma rất là thẹn thùng, nói:

“Vương phi quả thực thật tài tình, một chút liền nhìn ra điểm lạ.”

Giang Diệu cười cười, cũng không nói gì. Kỳ thực lượng tiền thiếu hụt này so với nàng tưởng tượng đã tốt lắm rồi, nàng để Chương ma ma tự mình phải suy nghĩ về tám mươi hai lượng bạc này. Giang Diệu nhìn một phần, liền đi ra ngoài một chút, ngồi lâu như vậy rồi, nàng cũng nên hoạt động gân cốt.

Chờ tiểu Vương phi đi rồi, Hà ma ma mới vội vã xẹt tới, cùng Chương ma ma nói mấy câu. Hà ma ma nghe xong, hoàn toàn biến sắc, trách:

“Bà làm sao có thể làm ra sự tình kiểu này?”

Chương ma ma cũng là sốt ruột, nắm ống tay áo nói:

“Chúng ta hơn hai mươi năm là tỷ muội tốt, bà hãy giúp ta một chút. Chuyện này nếu để cho Vương phi biết, sợ là muốn —— ”

Mặt sau, Chương ma ma không nói, Hà ma ma cũng rõ ràng. Tiểu Vương phi mới vừa vào cửa, tuổi còn trẻ không có kinh nghiệm gì, thời điểm này chính là muốn lập uy, nếu vào lúc này nắm được nhược điểm của Chương ma ma, không tránh được tiểu Vương phi sẽ giết gà dọa khỉ. Chuyện này tuy rằng Chương ma ma hồ đồ, nhưng Hà ma ma đến cùng vẫn ghi nhớ hơn hai mươi năm tình nghĩa, gật đầu nói:

“Vậy bà nhanh chóng đem chỗ tiền bị thiếu hụt này bù vào đi.”

Chương ma ma gật đầu liên tục, bà yêu bạc, nhưng càng rõ ràng, chỉ cần còn tiếp tục được ở Tuyên Vương phủ thì muốn bao nhiêu lần tám mươi hai lạng bạc mà không có đây? Chỉ là —— Chương ma ma ngước mắt nhìn thân ảnh nhỏ nhắn yêu kiều đã đi xa, híp híp mắt.

Bà đúng là có chút coi khinh tiểu cô nương này.

Mà cũng đúng thôi, đến cùng là từ Quốc Công phủ đi ra, cho dù không tiến vào Tuyên Vương phủ, thì từ nhỏ cũng đã chuẩn bị kỹ để gả tới huân quý thế gia làm chủ mẫu, làm sao có thể không có thủ đoạn được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện