Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 139: Càng để ý nàng



? edit: Phương Moe ?

Thời điểm Lục Lưu trở lại Tuyên Vương phủ thì trong phủ đã treo đèn. Lục Lưu xoải bước tiến vào Ngọc Bàn viện, thấy trong phòng yên lặng, thấy nha hoàn Bảo Cân đang đi ra, mới hỏi:

“Vương phi đâu?”

Bảo Cân thấy hôm nay Vương gia về sớm, tâm trạng thật là vui mừng, vội nói:

“Bẩm Vương gia, Vương phi đang ở trong phòng ngủ.”

Lục Lưu gật đầu, liền tiến vào phòng ngủ. Hắn liếc mắt nhìn nha hoàn bên trong phòng ngủ, nha hoàn rất là thức thời lùi ra ngoài.

Sau đó Lục Lưu tiến lên, hất áo bào ngồi xuống bên cạnh giường, giơ tay đem thân hình yêu kiều của tiểu thê tử trên giường nhỏ ôm lên, hôn một cái lên trán nàng, ôn nhu gọi:

“Diệu Nhi…”

Giang Diệu quay đầu sang một bên, không muốn để ý đến hắn.

Lục Lưu không biết làm thế nào, ngửi ngửi hương vị trên người nàng một chút, lúc này liền nới lỏng tay ra.

Giang Diệu âm thầm mắng hắn một trận. Chỉ cảm thấy nam nhân này cũng không biết kiên trì thêm một chút nữa, hắn còn không thèm dỗ dành nàng, đúng là một điểm thành ý cũng không có!

Giang Diệu cáu kỉnh nằm xuống giường, xoay mặt vào bên trong.

Chính lúc Giang Diệu đang tức giận thì lại nghe được âm thanh huyên náo của nam nhân phía sau.

Thanh âm này nàng quá quen thuộc, đây chính là Lục Lưu đang cởi y phục.

Lần này Giang Diệu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Giỏi, chẳng trách mấy ngày nay hắn yên phận… hôm nay nguyệt sự của nàng vừa mới đi thì hắn liền đến dỗ dành nàng.

Nhận ra được tay của người nam nhân từ phía sau một lần nữa ôm lấy vòng eo nàng, Giang Diệu thầm nghĩ: lúc này bất luận như thế nào cũng sẽ không cho hắn thực hiện được ý đồ.

Nàng thì đang bốc hoả mà nam nhân phía sau lại không táy máy chân tay như nàng nghĩ, hắn chỉ ôm chặt lấy nàng, cằm chống lên đỉnh đâu nàng, hai người liền dính chặt vào nhau như vậy. Dường như… hắn chỉ cởi có áo bào mà thôi.

Ròng rã năm ngày nàng không có thân cận như vậy với hắn, hiện nay Giang Diệu ngửi được mùi vị của Lục Lưu, chỉ cảm thấy chóp mũi chua xót.

Lục Lưu mới lên tiếng:

“Diệu Nhi, chuyện đó ta gạt nàng, xác thực là ta không đúng, ta xin lỗi nàng, nàng đừng nóng giận nữa nhé?”

Hắn hôn nhẹ lên tóc của nàng, chậm rãi nói tiếp:

“Ta uống thuốc quả thực là không muốn để cho nàng mang thai. Nhưng mà Diệu Nhi, ta không phải là không thích hài tử, chỉ là so với hài tử thì ta càng…”

Giang Diệu có chút tức giận, nàng ảo não: “Nhưng chàng đã nói rồi, sẽ thuận theo tự nhiên.”

Lục Lưu cũng nói: “Là ta sai.”

Sau khi Lục Lưu đáp ứng nàng thì xác thực hắn dự định sẽ không uống thuốc nữa.

Hắn liên tiếp nhận sai, nếu mà nàng vẫn cứ tức giận thì giống như nàng đang cố tình gây sự. Giang Diệu suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy không thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy. Chỉ là —— vừa nãy hắn không tiếp tục nói, nàng cũng đã nghe ra ý tứ trong đó rồi.

Hắn yêu thích hài tử, chỉ là so với hài tử, thì hắn càng để ý nàng hơn sao?

Chuyện này làm Giang Diệu nhớ tới mẫu thân Lục Lưu – Tống thị, bởi vì khi sinh hắn thì khó sinh mà tạ thế, sau đó tiền Tuyên Vương liền thú muội muội của Tống thị, còn thái độ đối với Lục Lưu thì nàng cũng từng chứng kiến qua… Nếu không có lão Vương phi thì vị trí Thế tử của Lục Lưu có thể đã không giữ được. Còn có Lục Thầm từng có ân cứu mạng cũng quan hệ tới thái độ của tiền Tuyên Vương đối với Lục Lưu…

Giang Diệu lẳng lặng nghĩ. Mấy ngày nay bản thân nàng cũng nghĩ đến rất nhiều, nhưng thời điểm tức giận oan ức thì nàng đều không thể đủ lý trí. Bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ là Lục Lưu sợ thời điểm nàng sinh hài tử sẽ gặp bất trắc giống như mẫu thân của hắn sao?

Nữ nhân đều là người dễ mềm lòng, đặc biệt là đối với người mình thương yêu. Nếu lúc trước trong lòng nàng tức điên vì Lục Lưu, hiện tại hắn nói lời xin lỗi thì nàng cũng không thể tức giận được nữa rồi.

Giang Diệu âm thầm mắng mình không có tiền đồ. Trước khi thành thân thì nàng biến Lục Lưu trở nên ngoan ngoãn, nàng giống như trở thành mẫu thân hắn vậy… còn bây giờ thì sao, nàng bị Lục Lưu ăn gắt gao.

Giang Diệu xoay người, liền dùng sức ôm lấy eo hắn, đem đầu chôn ở trong ngực hắn.

Nhìn cử chỉ của tiểu thê tử, Lục Lưu mới cúi đầu thơm lên má nàng, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ của nàng lên hôn.

Mấy ngày nay hắn cũng rất nhớ nàng, thế nên hắn đã cố gắng đem chính sự xử lý xong sớm rồi liền lại đây cùng nàng.

Tiểu phu thê cãi nhau để xúc tiến cảm tình, chuyện này tự nhiên là có đạo lý.

Giang Diệu môi vừa bị ngăn chặn, liền oan ức muốn khóc, chỉ giơ tay ôm lấy cổ của hắn, ở trên môi hắn gặm cắn để xả khí.

Thường ngày đều là Lục Lưu chủ động, lúc này Giang Diệu cũng có chút không chịu nổi, một mặt nàng cùng hắn hôn môi, một mặt nàng liền vuốt ve gò má của nam nhân, sau đó đi chuyển thân cưỡi lên trên người hắn.

Hầu hạ hắn mặc xiêm y quá quá nhiều lần rồi, Giang Diệu nghiễm nhiên là quen tay hay việc, nàng tháo đai lưng của Lục Lưu rất là lưu loát.

Nàng đem đai lưng kéo ra rồi ném ra ngoài, sau đó nàng cởi xiêm y của Lục Lưu ra.

Lục Lưu nguyên bản chỉ là muốn hôn nàng rồi ôm nàng mà thôi, dù sao mấy ngày nay bận rộn nên thân thể thật có chút mệt mỏi.

Chỉ là tiểu thê tử quá nhiệt tình làm Lục Lưu quá đỗi mừng rỡ, hắn chỉ giữ lấy đầu nàng dùng sức hôn, mấy ngày hôm nay nàng cũng không chịu cho hắn hôn.

Giang Diệu ôm thật chặt lấy hắn, chờ cảm giác được cả người nàng đều rạo rực hưng phấn, mới khóc lóc mắng hắn:

“Chàng là tên đại hỗn đản, toàn bắt nạt thiếp!”

Giờ cũng biết mắng người rồi…

Lục Lưu cười cười, mặt đối mặt ôm lấy nàng, hai tay chống đỡ bên người, cúi đầu cọ cọ chóp mũi của nàng, mồ hôi của hắn theo trán lăn xuống phía dưới, tích lại trên khuôn mặt ửng đỏ tươi rói của nàng.

Lục Lưu ở trên môi nàng mổ mổ mấy làn, giọng khàn khàn:

“Để nàng xả giận, mắng bao nhiêu cũng được…”

Hắn rất dễ nói chuyện, ôn ôn nhu nhu hôn nàng, lời nói nhỏ nhẹ nói chuyện cùng nàng, không có nửa phần dáng dấp lạnh nhạt như thường ngày ở bên ngoài.

Giang Diệu cắn Lục Lưu mấy cái cho hả giận, sau đó liền mềm nhũn mặc hắn hiếp đáp, vừa khóc sướt mướt cũng không nói ra được câu hoàn chỉnh.

Một phút sau, Giang Diệu có chút sững sờ nhìn Lục Lưu, hỏi:

“Chàng vừa nãy… Chàng vừa nãy đi ra ngoài gặp ai?”

Gương mặt tuấn tú của Lục Lưu có chút ửng hồng vì ngượng ngùng, nhìn thê tử vội vã cuống cuồng rồi vẻ mặt lại lo lắng, Lục Lưu có chút dở khóc dở cười, hắn vươn tay xuống u cốc mềm mại của nàng vỗ về mấy lần, thấy nàng nghẹn ngào vài tiếng thì hắn mới ngừng. Lục Lưu ôm lấy nàng, đàng hoàng nói:

“Đi gặp Tiết Đằng.”

Giang Diệu ngước khuôn mặt nhỏ, kinh ngạc hỏi: “Tiết biểu ca?”

Lục Lưu gật đầu: “Nhân phẩm Tiết Đằng nàng tin được, với lại ta cũng không giống như nàng đang nghĩ…”

Giang Diệu không tin:

“Vậy sao chàng lại…”

….lại ra nhanh như vậy? Vế sau này, Giang Diệu thật không tiện nói tiếp, chỉ ngượng ngùng đỏ mặt.

Lục Lưu nhéo má nàng một cái, nói:

“Mấy ngày nay mỗi đêm ta đều bận bịu đến canh ba. Bên người người quan tâm cũng không có, nên chuyện gì cũng đều muốn tự thân làm. Ròng rã năm ngày, ta đem những việc cần làm trong hai tháng xử lý xong, mỗi này ngủ nhiều nhất cũng chỉ có hai canh giờ, tóm lại là tinh lực có hạn. Xử lý xong chuyện, ta ngay lập tức đến đây muốn xin lỗi nàng, sau đó nghỉ ngơi dưỡng thần một lúc, nào biết nàng lại……”

Hắn ngừng lại không nói tiếp, chỉ nhìn nàng cười cười.

Nàng làm sao!

Giang Diệu vừa giận dữ vừa xấu hổ muốn chết, nàng đang suy nghĩ nếu hắn dám nói ra lời gì làm nàng không thích nghe thì hắn lại tiếp tục ngủ thư phòng đi. Chỉ là—— hắn giải thích rõ rõ ràng ràng để cho nàng không suy nghĩ vớ vẩn, như vậy thật tốt nha.

Giang Diệu ngước mắt nhìn nhìn Lục Lưu, thấy giữa hai lông mày của hắn có vẻ mệt mỏi. Mấy ngày nay quả thật là có chuyện quan trọng phải xử lý, cũng không phải là không muốn ở bên nàng, đúng là làm trong lòng Giang Diệu thấy dễ chịu hơn. Nàng đau lòng nói:

“Vậy chàng hãy nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Sau đó nàng liền chuẩn bị tách ra.

Lục Lưu biết nàng thương hắn.

Lục Lưu cười nhẹ, chống đỡ chóp mũi của nàng, con ngươi đen láy nặng nề nói:

“Không sao, bồi Vương phi mới là quan trọng nhất.”

Lúc này Lục Lưu lại hôn lên.

(๑>◡<๑)

Bảo Cân, Bảo Lục ở ngoài phòng, nghe trong phòng ngủ truyền đến tiếng kẹt kẹt kẹt kẹt của ván giường, gò má hai người nhiễm ý cười, thầm nghĩ: Cuối cùng cũng coi như là trời quang mưa tạnh.

Sắc mặt Hà ma ma cũng là vui mừng, dặn dò bọn nha hoàn, nói:

“Đi nhà bếp thông báo một tiếng, bữa tối chuẩn bị cẩn thận, làm nhiều thêm vài món thức ăn, để cho phong phú chút. Hôm nay bữa tối sẽ muộn, bảo nhà bếp làm xong phải nhớ bảo quản nhiệt.”

Lấy kinh nghiệm của Hà ma ma, đôi tiểu phu thê này ân ái như vậy, sợ là dằn vặt đến nửa ngày.

Mặc Cầm, Mặc Kỳ gật đầu, đi nhà bếp thông báo.

Hà ma ma nhìn hai nha hoàn mặt đỏ tới mang tai thì cũng hiểu rõ. Bên trong động tĩnh lớn như vậy, ngay cả khuôn mặt già nua này cũng có chút thấy nóng, huống hồ là tiểu nha hoàn đến tuổi này, mỗi một người da mặt đều mỏng lắm.

Hà ma ma nói: “Nơi này có ta cùng Hứa ma ma là được, hai ngươi các ngươi ra ngoài làm đi. Sau một canh giờ lại trở về.”

Ánh mắt hai nha hoàn cảm kích hướng về Hà ma ma, lúc này mới đỏ mặt song song lùi ra.

Hà ma ma liếc mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, thầm nghĩ: Ân ái nhiều vào. Ân ái nhiều thì sẽ sớm sinh cho Vương gia một tiểu Thế tử, lão Vương phi trên trời có linh thiêng thì cũng không còn phải bận tâm.

Dằn vặt hơn một canh giờ, Giang Diệu mới ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, bên ngoài bóng cây lắc lư, cành cây bị gió thổi phát sinh ra tiếng “xào xạc”.

Giang Diệu uể oải nghiêng đầu, nhìn nam nhân bên cạnh vừa mới ngủ, lúc này mới không nhịn được mà nằm nhoài trên lồng ngực của hắn, ở trên môi hắn hôn mấy lần, sau đó liền dính nhơm nhớp như vậy bị hắn ôm vào trong ngực.

Lục Lưu không lừa nàng, hắn xác thực là mệt mỏi.

Lúc trước nam nhân còn làm cho nàng tức giận, giờ khắc này nàng lại rất đau lòng. Giang Diệu nhẹ nhàng thở dài, nam nhân đột nhiên tỉnh lại, vòng tay đang ôm eo nàng nắm chặt lại, âm thanh khàn khàn lại dễ nghe: “Diệu Nhi…”

Giang Diệu săn sóc nói:

“Nếu chàng mệt thì nghỉ ngơi thêm chút nữa đi. Một lúc nữa thiếp sẽ lại gọi chàng.”

Lục Lưu ôm tiểu thê tử, nhìn sắc trời bên ngoài, hiểu được đến canh giờ này thì cũng phải dùng bữa tối rồi, cũng không thể để nàng bị đói. Lúc này liền đứng dậy mặc tẩm y.

Giang Diệu xác thực vừa mệt vừa đói, thấy Lục Lưu không có ngủ tiếp, nàng cũng dậy mặc quần áo, sau đó kêu Bảo Cân, Bảo Lục đi vào hầu hạ.

Bảo Cân, Bảo Lục đi vào, trước tiên là thắp đèn lên.

May mà cửa sổ vẫn luôn mở ra, nên mùi vị bên trong phòng cũng không quá nặng, chỉ là trên giường nhỏ… Giang Diệu theo bản năng xoay người nhìn phía sau đệm giường vo thành một đống, phía trên là đông một bãi, tây một bãi… nàng nhìn mà cũng thấy mặt nóng rát. Thế nhưng nàng ở trước mặt bọn nha hoàn cũng không phải một, hai lần gặp phải loại chuyện xấu hổ như thế này. Nàng cũng không nhìn nhiều thêm, vội vàng tiến vào tịnh thất tắm rửa cùng Lục Lưu.

Dùng xong bữa tối, Giang Diệu thấy Lục Lưu ở lại phòng ngủ chứ không tiếp tục đi thư phòng, nàng cũng tự mình lên giường.

Hai vợ chồng lâu ngày không cùng nhau nói chuyện, lúc này đúng là nùng tình mật ý(*) khó phân.

————

(*) Nùng tình mật ý: tình ý ngọt ngào sâu đậm.

————

Giang Diệu nói:

“Trước đây tiếp cũng nghĩ tới muốn hài tử, nhưng chúng ta xác thực còn trẻ. Chàng nói không vội vã, cũng đã đảm bảo sẽ không vì thế mà lấy vợ bé, vậy thiếp cũng theo ý chàng. Chờ thêm một năm nữa, vào tầm này sang năm thì chúng ta lại lên kế hoạch sinh hài tử, đến lúc ấy không cho phép chàng lại lén lút làm loại chuyện như vậy…”

Lục Lưu biết nàng là người dễ thương lượng. Cũng rõ ràng tuy rằng ở quý phủ có hắn bồi tiếp nàng, nhưng cũng không thể cả ngày đều bồi tiếp nàng, nàng muốn hài tử thì thời điểm không có hắn bên cạnh thì đã có hài tử bồi tại bên người nàng và nàng cũng sẽ không cô quạnh. Hơn nữa tiệc sinh nhật Hoàng hậu ngày ấy, những tỷ muội có quan hệ tốt với nàng thì mỗi người đều đã mang thai nên nàng nhìn mà thèm cũng là hợp tình hợp lí.

Lục Lưu đáp: “Được. Liền nghe lời nàng.”

Giang Diệu thoải mái cười cười, lại lo lắng:

“Dược kia đối với thân thể của chàng…”

Lục Lưu rõ ràng tiểu thê tử đang sợ cái gì, vội nói:

“Nàng yên tâm, dược này là ta tìm Kỷ đại phu phối. Kỷ đại phu là đệ tử thứ mười một của Hoa thần y, dược này không tổn hại nhiều đến thân thể, thậm chí là còn không có, chỉ có chút phiền phức là nhất định mỗi ngày đều phải ăn dược.”

Là đệ tử của Hoa thần y thì Giang Diệu tự nhiên cũng tin tưởng y thuật của Kỷ đại phu. Nhưng mà dược dù tốt cũng có ba phần độc, điểm này Giang Diệu rất rõ ràng.

Giang Diệu kiên quyết nói:

“Không cho phép chàng tiếp tục ăn dược nữa, chúng ta chỉ cần chú ý một chút là tốt rồi…”

Chỉ cần không cho ra ở bên trong thì đương nhiên sẽ không mang thai. Hơn nữa… ít cùng phòng là được rồi.

Gia đình giàu có nếu muốn tránh thai thì xưa nay đều để nữ nhân uống tránh tử thang, nam nhân chỉ việc thoải mái là được. Còn Lục Lưu lại ngược lại, hắn đường đường là một đại nam nhân lại ăn loại dược này. Sợ là ngay cả Kỷ đại phu cũng là lần đầu tiên đi phối loại dược này cho nam nhân đi.

Nhưng nàng rõ ràng là Lục Lưu không muốn thân thể nàng bị hư hỏng.

Lục Lưu gật đầu nói được, liền ôm nàng trầm mê vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện