Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 151: Tống phủ
?edit: Phương Moe ?
Hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của Tống lão gia gia nên có quá nửa các gia đình giàu có tiếng tăm ở Dân Châu đều đã đến.
Vào lúc này nam tử khoảng hơn năm mươi tuổi mặc một thân áo lụa tơ tằm màu xanh ngọc đang chiêu đãi khách nhân chính là Tống đại gia của Tống phủ.
Lúc Tống đại gia đang nói chuyện với bằng hữu thì có gã sai vặt lại đây bẩm báo:
“Bẩm gia, Tuyên Vương cùng Tuyên Vương phi đến chúc thọ Lão gia gia.”
Nụ cười trên mặt Tống đại gia ngừng lại.
Ba ngày trước một mình Tuyên Vương phi đến gặp Lão thái thái và nói Lão thái thái vài câu làm Lão thái thái tức giận té xỉu tại chỗ, hiện giờ vẫn còn phải nằm trên giường nhỏ nghỉ ngơi.
Tuyên Vương phi thân phận cao quý nhưng đến cùng vẫn là vãn bối, lần đầu tiên tới cửa lại đem lão thái thái bị tức giận thành dáng vẻ ấy, như vậy là không nên.
Nhưng mặt khác, hắn nghe thê tử nói vị Vương phi này nhìn non nớt giống như nữ nhi của hắn, tuổi tuy còn nhỏ như thế vậy mà rất có khí phách, ở trước mặt Lão thái thái xưa nay luôn uy nghiêm mà không hề có chút sợ hãi, khiến thê tử của hắn rất tán thưởng vị tiểu Vương phi này.
Tống đại gia từ nhỏ đã bị Tống lão thái thái quản thúc, cho tới bây giờ Tống đại gia dù hơn năm mươi tuổi nhưng trong lòng đối với mẹ già này vẫn còn sợ hãi, bây giờ so ra thì hắn còn không bằng một tiểu cô nương vừa mới cập kê.
Khuôn mặt Tống đại gia lại nhiễm ý cười, chắp tay hướng về phía bằng hữu nói:
“Tống mỗ trước tiên xin thất lễ cùng mọi người.”
Tống đại gia nói xong liền đi ra bên ngoài tự mình nghênh đón cháu ngoại trai cùng tức phụ của cháu ngoại trai.
(๑>◡<๑)
Một chiếc xe ngựa quý khí dừng lại ở trước cửa Tống phủ.
Ngay sau đó liền thấy một nam tử trẻ tuổi mặc một thân cẩm bào thắt lưng ngọc bước từ trên xe xuống.
Nam tử khí chất hào hoa phú quý, dung mạo không hề tầm thường, lại nhìn phía bên phải xe ngựa có bài tử của Vương phủ thì mọi người liền biết đây chính là Tuyên Vương mới tới Dân Châu. Người Dân Châu tuy chưa từng gặp Tuyên Vương nhưng đại danh đỉnh đỉnh của vị Vương gia này thì mọi người cũng đã nghe thấy.
Thấy hắn đã xuống khỏi xe ngựa nhưng phía trong xe bỗng nhiên có một đôi tay ngọc thò ra đem rèm xe ngựa vén lên, thì ra bên trong xe vẫn còn một người nữa. Đại để đây chính là thê tử của Tuyên Vương – Giang Thị.
Vị Tuyên Vương này vốn sắc mặt vẫn luôn lạnh lùng vậy mà khi nắm lấy tay thê tử để đem người đỡ xuống xe ngựa thì dáng vẻ lại biến thành ôn nhu như nước.
Chờ đến khi thấy rõ tướng mạo thì mới thấy vị tiểu Tuyên Vương phi này có dung mạo mỹ miều, như hoa như ngọc… có điều nhiều lắm thì cũng chỉ mười bốn, mười lăm tuổi mà thôi.
Giang Diệu theo Lục Lưu xuống xe ngựa, một thân váy dài đúng là có chút không thuận tiện nên chỉ có thể đi chậm một chút. Nàng đứng bên cạnh Lục Lưu nhìn hàng người hành lễ, đây đúng là lần đầu tiên nàng có cảm giác thê bằng phu quý.
Tống đại gia mới vừa tới cửa liền nhìn thấy đôi tiểu phu thê này. Hắn nhìn dáng vẻ tuấn mỹ của Lục Lưu thì cũng là kinh diễm một trận, lúc này mới tiến lên hành lễ:
“Vương gia.”
Lục Lưu liếc mắt nhìn Tống đại gia trước mặt, khẽ mở môi mỏng nói:
“Cậu không cần đa lễ.”
Vị Tống đại gia này bây giờ chính là đương gia của Tống phủ và cũng chính là cậu lớn của Lục Lưu.
Giang Diệu hiểu được phàm là những người Tống phủ có quan hệ tốt một chút với Lục Lưu thì Lục Lưu sẽ giữ thái độ không quá mức xa lạ.
Mà trực giác nhìn người của nàng xưa nay tương đối chuẩn, nàng thấy vị Tống đại gia này nhìn hiền hoà đôn hậu, chứ không có cỗ lệ khí lạnh lẽo giống như Tống lão thái thái.
Giang Diệu cũng gọi là một tiếng: “Cậu.”
Tống đại gia cười tủm tỉm rất là vui mừng gật đầu, nhìn dáng vẻ thì đúng là chân tâm hoan nghênh.
Tống đại gia cũng là mười mấy năm không thấy cháu ngoại trai này, nhưng vầng trán Lục Lưu có chút giống Tống lão gia gia, mà khí chất tự phụ như vậy thì tất nhiên là nhìn một chút liền nhận ra.
Nam tử trước mặt tuy dung mạo xuất chúng nhưng sắc mặt lại lạnh lẽo, đâu còn giống như khi còn bé là một tiểu hài tử bướng bỉnh ngây thơ hay ngồi làm nũng ở trong ngực hắn?
Tống đại gia cùng với nương của Lục Lưu là anh em ruột có tình cảm rất tốt, hiện nay thấy Lục Lưu không chỉ trưởng thành mà còn đạt được thành tựu như vậy làm hắn cũng rất vui mừng.
Tống đại gia thân thiết nở nụ cười:
“Đến là tốt rồi, trời vừa sáng là ngoại tổ phụ của ngươi đã luôn nhắc đến rồi, nếu ngươi mà không đến thì liền chống gậy tới cửa tìm ngươi đó.”
Tống đại gia hiển nhiên là cùng Lục Lưu hàn huyên vậy mà Lục Lưu lại không có nửa phần ý nghĩ tiếp chuyện.
Giang Diệu thấy nụ cười trên mặt Tống đại gia lúng túng, nàng hiểu được hắn đối với Lục Lưu vẫn còn có chút quan tâm, lúc này Giang Diệu liền nở nụ cười xinh đẹp thay thế phu quân nhà mình nói chuyện tiếp:
“Vương gia đã nói rồi, hôm nay là đại thọ của ngoại tổ phụ thì cho dù hắn có bận bịu như thế nào thì chắc chắn cũng sẽ tới.”
Có Giang Diệu tiếp chuyện nên Tống đại gia cũng không tính là bị mất mặt mũi nhưng cuối cùng hắn vẫn không dám lại tiếp tục nói chuyện phiếm cùng cháu ngoại trai nữa mà lập tức đem người tiến vào.
Tống đại gia dẫn đôi tiểu phu thê thân phận cao quý đi gặp Lão gia gia.
Giang Diệu đàng hoàng đóng vai nhân vật thê tử ngoan ngoãn, nàng giống như chim nhỏ nép vào bên người Lục Lưu cho hắn đủ mặt mũi của nam nhân.
Thời điểm gặp Tống lão gia gia, Giang Diệu thấy lão gia gia tuy rằng tóc hoa râm nhưng sắc mặt hồng hào, trông thật là cường tráng, đến khi nhìn thấy Lục Lưu thì ngay lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lục Lưu hướng về phía Tống lão gia hành lễ, thái độ nhiều hơn mấy phần cung kính cùng khiêm tốn: “Ngoại tổ phụ.”
Tống lão gia gia cười cười, nói: “Đến là tốt rồi.”
Tống lão gia gia liếc mắt nhìn Giang Diệu theo phu quân cùng hành lễ thì càng là vui mừng gật đầu, lúc này liền dẫn Lục Lưu đi giới thiệu cho bằng hữu thân thiết của mình.
Tuy mọi người là trưởng bối nhưng đều là nam tân nên Giang Diệu có chút bất tiện.
Lục Lưu không có từ chối sự nhiệt tình của Tống lão gia gia, hắn xoay người nhìn thê tử một chút rồi nói:
“Ta đi một lát rồi sẽ trở lại với nàng.”
Giang Diệu “vâng” một tiếng rồi cứ đứng tại chỗ như thế nhìn Tống lão gia gia cười đến vui vẻ, nhiệt tình giới thiệu cho lão bằng hữu —— vị này chính là cháu ngoại của hắn.
Đây vốn là một màn cực kì bình thường vậy mà nàng chưa bao giờ thấy Lục Lưu được cảm thụ qua loại tình cảm ấm áp của người thân trong gia đình. Từ khi lão Vương phi tạ thế thì bên người Lục Lưu hầu như không còn có người thân, cho dù bên cạnh có Cảnh Huệ đế và Trưởng công chúa thì chung quy lại cũng vẫn là cùng thế hệ với hắn.
Giờ khắc này nhìn Lục Lưu đứng yên lặng ở bên cạnh Tống lão gia gia, đây nghiễm nhiên là bộ dáng của một vãn bối ngoan ngoãn. Giang Diệu nhìn cảnh này khiến nàng có chút viền mắt cay cay.
Nam nhân này bề ngoài rất lạnh lẽo nhưng bên trong hắn lại cẩn thận từng li từng tý cất giấu một trái tim vô cùng ấm áp. Nàng biết Lục Lưu kỳ thực cũng rất nhớ nhung vị ngoại tổ phụ này, bằng không thì hắn đã không chọn đến Dân Châu.
Gặp qua Tống lão gia gia Giang Diệu liền bị Tống Yên kéo đến sân viện cùng các nữ quyến trò chuyện.
Giang Diệu đi nói với Lục Lưu một tiếng sau đó mới theo Tống Yên đi ra ngoài.
Đi trên đường Tống Yên nhỏ giọng nói:
“Biểu tẩu thật nghe lời, chuyện gì cũng đều hỏi qua biểu ca, rồi biểu tẩu lại còn rất xinh đẹp nữa, biểu ca đúng là có phúc phận.”
Giang Diệu thẹn thùng cười cợt, thầm nghĩ thời điểm ở nhà thì mọi chuyện Lục Lưu đều theo ý nàng đấy.
Giang Diệu bị Tống Yên mang tới nội viện, ngoài sân viện có nhóm nữ quyến đang túm năm tụm ba chơi đánh bài lá, nhìn vô cùng náo nhiệt.
Đến khi biết được tiểu cô nương trẻ tuổi này là Tuyên Vương phi thì nhóm nữ quyến đều đứng dậy hành lễ.
Sau đó có hai tiểu cô nương xông tới. Hai tiểu cô nương này mặc xiêm y giống hệt nhau, tuy nhiên một người mặc xanh ngọc và người còn lại là màu hoa anh đào.
Tiểu cô nương mặc một thân hồng nhạt kinh ngạc đánh giá Giang Diệu:
“Ngươi chính là biểu tẩu mà ngày ấy tranh luận cùng tổ mẫu sao…”
Chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho cam, Giang Diệu muốn nói chuyện nhưng ngay sau đó lại thấy tiểu cô nương này giơ ngón tay cái lên trước mặt nàng, con ngươi sáng lấp lánh nói:
“Biểu tẩu thật lợi hại, muội từ nhỏ đã sợ tổ mẫu nên chỉ cần một ánh mắt là đã khiến muội run người rồi. Không nghĩ tới tuổi biểu tẩu gần như muội mà lại to gan như thế.”
Tiểu cô nương cao gầy còn lại thì đúng là không lên tiếng.
Giang Diệu lúc này cũng có chuẩn bị nên cũng coi như là làm đủ bài tập, nàng đoán được hai tiểu cô nương này chính là nữ nhi của chi thứ hai Tống phủ.
Người hoạt bát gọi là Tống Tư, còn người yên tĩnh không nói lời nào thì chính là tỷ tỷ Tống Tịnh.
Hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của Tống lão gia gia nên có quá nửa các gia đình giàu có tiếng tăm ở Dân Châu đều đã đến.
Vào lúc này nam tử khoảng hơn năm mươi tuổi mặc một thân áo lụa tơ tằm màu xanh ngọc đang chiêu đãi khách nhân chính là Tống đại gia của Tống phủ.
Lúc Tống đại gia đang nói chuyện với bằng hữu thì có gã sai vặt lại đây bẩm báo:
“Bẩm gia, Tuyên Vương cùng Tuyên Vương phi đến chúc thọ Lão gia gia.”
Nụ cười trên mặt Tống đại gia ngừng lại.
Ba ngày trước một mình Tuyên Vương phi đến gặp Lão thái thái và nói Lão thái thái vài câu làm Lão thái thái tức giận té xỉu tại chỗ, hiện giờ vẫn còn phải nằm trên giường nhỏ nghỉ ngơi.
Tuyên Vương phi thân phận cao quý nhưng đến cùng vẫn là vãn bối, lần đầu tiên tới cửa lại đem lão thái thái bị tức giận thành dáng vẻ ấy, như vậy là không nên.
Nhưng mặt khác, hắn nghe thê tử nói vị Vương phi này nhìn non nớt giống như nữ nhi của hắn, tuổi tuy còn nhỏ như thế vậy mà rất có khí phách, ở trước mặt Lão thái thái xưa nay luôn uy nghiêm mà không hề có chút sợ hãi, khiến thê tử của hắn rất tán thưởng vị tiểu Vương phi này.
Tống đại gia từ nhỏ đã bị Tống lão thái thái quản thúc, cho tới bây giờ Tống đại gia dù hơn năm mươi tuổi nhưng trong lòng đối với mẹ già này vẫn còn sợ hãi, bây giờ so ra thì hắn còn không bằng một tiểu cô nương vừa mới cập kê.
Khuôn mặt Tống đại gia lại nhiễm ý cười, chắp tay hướng về phía bằng hữu nói:
“Tống mỗ trước tiên xin thất lễ cùng mọi người.”
Tống đại gia nói xong liền đi ra bên ngoài tự mình nghênh đón cháu ngoại trai cùng tức phụ của cháu ngoại trai.
(๑>◡<๑)
Một chiếc xe ngựa quý khí dừng lại ở trước cửa Tống phủ.
Ngay sau đó liền thấy một nam tử trẻ tuổi mặc một thân cẩm bào thắt lưng ngọc bước từ trên xe xuống.
Nam tử khí chất hào hoa phú quý, dung mạo không hề tầm thường, lại nhìn phía bên phải xe ngựa có bài tử của Vương phủ thì mọi người liền biết đây chính là Tuyên Vương mới tới Dân Châu. Người Dân Châu tuy chưa từng gặp Tuyên Vương nhưng đại danh đỉnh đỉnh của vị Vương gia này thì mọi người cũng đã nghe thấy.
Thấy hắn đã xuống khỏi xe ngựa nhưng phía trong xe bỗng nhiên có một đôi tay ngọc thò ra đem rèm xe ngựa vén lên, thì ra bên trong xe vẫn còn một người nữa. Đại để đây chính là thê tử của Tuyên Vương – Giang Thị.
Vị Tuyên Vương này vốn sắc mặt vẫn luôn lạnh lùng vậy mà khi nắm lấy tay thê tử để đem người đỡ xuống xe ngựa thì dáng vẻ lại biến thành ôn nhu như nước.
Chờ đến khi thấy rõ tướng mạo thì mới thấy vị tiểu Tuyên Vương phi này có dung mạo mỹ miều, như hoa như ngọc… có điều nhiều lắm thì cũng chỉ mười bốn, mười lăm tuổi mà thôi.
Giang Diệu theo Lục Lưu xuống xe ngựa, một thân váy dài đúng là có chút không thuận tiện nên chỉ có thể đi chậm một chút. Nàng đứng bên cạnh Lục Lưu nhìn hàng người hành lễ, đây đúng là lần đầu tiên nàng có cảm giác thê bằng phu quý.
Tống đại gia mới vừa tới cửa liền nhìn thấy đôi tiểu phu thê này. Hắn nhìn dáng vẻ tuấn mỹ của Lục Lưu thì cũng là kinh diễm một trận, lúc này mới tiến lên hành lễ:
“Vương gia.”
Lục Lưu liếc mắt nhìn Tống đại gia trước mặt, khẽ mở môi mỏng nói:
“Cậu không cần đa lễ.”
Vị Tống đại gia này bây giờ chính là đương gia của Tống phủ và cũng chính là cậu lớn của Lục Lưu.
Giang Diệu hiểu được phàm là những người Tống phủ có quan hệ tốt một chút với Lục Lưu thì Lục Lưu sẽ giữ thái độ không quá mức xa lạ.
Mà trực giác nhìn người của nàng xưa nay tương đối chuẩn, nàng thấy vị Tống đại gia này nhìn hiền hoà đôn hậu, chứ không có cỗ lệ khí lạnh lẽo giống như Tống lão thái thái.
Giang Diệu cũng gọi là một tiếng: “Cậu.”
Tống đại gia cười tủm tỉm rất là vui mừng gật đầu, nhìn dáng vẻ thì đúng là chân tâm hoan nghênh.
Tống đại gia cũng là mười mấy năm không thấy cháu ngoại trai này, nhưng vầng trán Lục Lưu có chút giống Tống lão gia gia, mà khí chất tự phụ như vậy thì tất nhiên là nhìn một chút liền nhận ra.
Nam tử trước mặt tuy dung mạo xuất chúng nhưng sắc mặt lại lạnh lẽo, đâu còn giống như khi còn bé là một tiểu hài tử bướng bỉnh ngây thơ hay ngồi làm nũng ở trong ngực hắn?
Tống đại gia cùng với nương của Lục Lưu là anh em ruột có tình cảm rất tốt, hiện nay thấy Lục Lưu không chỉ trưởng thành mà còn đạt được thành tựu như vậy làm hắn cũng rất vui mừng.
Tống đại gia thân thiết nở nụ cười:
“Đến là tốt rồi, trời vừa sáng là ngoại tổ phụ của ngươi đã luôn nhắc đến rồi, nếu ngươi mà không đến thì liền chống gậy tới cửa tìm ngươi đó.”
Tống đại gia hiển nhiên là cùng Lục Lưu hàn huyên vậy mà Lục Lưu lại không có nửa phần ý nghĩ tiếp chuyện.
Giang Diệu thấy nụ cười trên mặt Tống đại gia lúng túng, nàng hiểu được hắn đối với Lục Lưu vẫn còn có chút quan tâm, lúc này Giang Diệu liền nở nụ cười xinh đẹp thay thế phu quân nhà mình nói chuyện tiếp:
“Vương gia đã nói rồi, hôm nay là đại thọ của ngoại tổ phụ thì cho dù hắn có bận bịu như thế nào thì chắc chắn cũng sẽ tới.”
Có Giang Diệu tiếp chuyện nên Tống đại gia cũng không tính là bị mất mặt mũi nhưng cuối cùng hắn vẫn không dám lại tiếp tục nói chuyện phiếm cùng cháu ngoại trai nữa mà lập tức đem người tiến vào.
Tống đại gia dẫn đôi tiểu phu thê thân phận cao quý đi gặp Lão gia gia.
Giang Diệu đàng hoàng đóng vai nhân vật thê tử ngoan ngoãn, nàng giống như chim nhỏ nép vào bên người Lục Lưu cho hắn đủ mặt mũi của nam nhân.
Thời điểm gặp Tống lão gia gia, Giang Diệu thấy lão gia gia tuy rằng tóc hoa râm nhưng sắc mặt hồng hào, trông thật là cường tráng, đến khi nhìn thấy Lục Lưu thì ngay lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ.
Lục Lưu hướng về phía Tống lão gia hành lễ, thái độ nhiều hơn mấy phần cung kính cùng khiêm tốn: “Ngoại tổ phụ.”
Tống lão gia gia cười cười, nói: “Đến là tốt rồi.”
Tống lão gia gia liếc mắt nhìn Giang Diệu theo phu quân cùng hành lễ thì càng là vui mừng gật đầu, lúc này liền dẫn Lục Lưu đi giới thiệu cho bằng hữu thân thiết của mình.
Tuy mọi người là trưởng bối nhưng đều là nam tân nên Giang Diệu có chút bất tiện.
Lục Lưu không có từ chối sự nhiệt tình của Tống lão gia gia, hắn xoay người nhìn thê tử một chút rồi nói:
“Ta đi một lát rồi sẽ trở lại với nàng.”
Giang Diệu “vâng” một tiếng rồi cứ đứng tại chỗ như thế nhìn Tống lão gia gia cười đến vui vẻ, nhiệt tình giới thiệu cho lão bằng hữu —— vị này chính là cháu ngoại của hắn.
Đây vốn là một màn cực kì bình thường vậy mà nàng chưa bao giờ thấy Lục Lưu được cảm thụ qua loại tình cảm ấm áp của người thân trong gia đình. Từ khi lão Vương phi tạ thế thì bên người Lục Lưu hầu như không còn có người thân, cho dù bên cạnh có Cảnh Huệ đế và Trưởng công chúa thì chung quy lại cũng vẫn là cùng thế hệ với hắn.
Giờ khắc này nhìn Lục Lưu đứng yên lặng ở bên cạnh Tống lão gia gia, đây nghiễm nhiên là bộ dáng của một vãn bối ngoan ngoãn. Giang Diệu nhìn cảnh này khiến nàng có chút viền mắt cay cay.
Nam nhân này bề ngoài rất lạnh lẽo nhưng bên trong hắn lại cẩn thận từng li từng tý cất giấu một trái tim vô cùng ấm áp. Nàng biết Lục Lưu kỳ thực cũng rất nhớ nhung vị ngoại tổ phụ này, bằng không thì hắn đã không chọn đến Dân Châu.
Gặp qua Tống lão gia gia Giang Diệu liền bị Tống Yên kéo đến sân viện cùng các nữ quyến trò chuyện.
Giang Diệu đi nói với Lục Lưu một tiếng sau đó mới theo Tống Yên đi ra ngoài.
Đi trên đường Tống Yên nhỏ giọng nói:
“Biểu tẩu thật nghe lời, chuyện gì cũng đều hỏi qua biểu ca, rồi biểu tẩu lại còn rất xinh đẹp nữa, biểu ca đúng là có phúc phận.”
Giang Diệu thẹn thùng cười cợt, thầm nghĩ thời điểm ở nhà thì mọi chuyện Lục Lưu đều theo ý nàng đấy.
Giang Diệu bị Tống Yên mang tới nội viện, ngoài sân viện có nhóm nữ quyến đang túm năm tụm ba chơi đánh bài lá, nhìn vô cùng náo nhiệt.
Đến khi biết được tiểu cô nương trẻ tuổi này là Tuyên Vương phi thì nhóm nữ quyến đều đứng dậy hành lễ.
Sau đó có hai tiểu cô nương xông tới. Hai tiểu cô nương này mặc xiêm y giống hệt nhau, tuy nhiên một người mặc xanh ngọc và người còn lại là màu hoa anh đào.
Tiểu cô nương mặc một thân hồng nhạt kinh ngạc đánh giá Giang Diệu:
“Ngươi chính là biểu tẩu mà ngày ấy tranh luận cùng tổ mẫu sao…”
Chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho cam, Giang Diệu muốn nói chuyện nhưng ngay sau đó lại thấy tiểu cô nương này giơ ngón tay cái lên trước mặt nàng, con ngươi sáng lấp lánh nói:
“Biểu tẩu thật lợi hại, muội từ nhỏ đã sợ tổ mẫu nên chỉ cần một ánh mắt là đã khiến muội run người rồi. Không nghĩ tới tuổi biểu tẩu gần như muội mà lại to gan như thế.”
Tiểu cô nương cao gầy còn lại thì đúng là không lên tiếng.
Giang Diệu lúc này cũng có chuẩn bị nên cũng coi như là làm đủ bài tập, nàng đoán được hai tiểu cô nương này chính là nữ nhi của chi thứ hai Tống phủ.
Người hoạt bát gọi là Tống Tư, còn người yên tĩnh không nói lời nào thì chính là tỷ tỷ Tống Tịnh.
Bình luận truyện