Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 157: Suy yếu
? edit: Phương Moe ?
Lục Lưu tuy rằng đáp ứng trở về cùng thê tử nhưng hắn vẫn không cho nàng tới gần.
Giang Diệu hiểu rõ hắn đang lo lắng cho nàng, vì thế để cho Lục Lưu yên tâm nên Lục Lưu nói cái gì thì nàng cũng nghe theo, chỉ cần để nàng nhìn thấy hắn hàng ngày là đủ rồi.
Đôi tiểu phu thê này trở về phủ cũng không thể ngủ chung một gian phòng, thế nên Giang Diệu đã cố ý sắp xếp một gian phòng mới để Lục Lưu vào ở, còn việc chăm sóc Lục Lưu đành rơi vào người có kinh nghiệm là Lục Hà.
Trong phòng đang đốt thảo dược, Giang Diệu ngoan ngoãn dùng khăn che mặt lại rồi theo Lục Lưu đi vào.
Nàng thấy Lục Lưu ngồi trên giường nhỏ thì cũng muốn theo tới nhưng lại bị Lục Lưu cự tuyệt:
“Diệu Nhi… nàng đứng cách xa ta mười bước.”
Giang Diệu lắc đầu không chịu, nàng cò kè mặc cả:
“Nhiều nhất là năm bước.”
Được rồi… năm bước thì năm bước, Lục Lưu cũng không kiên trì nữa.
Hắn thấy thê tử lệnh nha hoàn chuyển ghế lại đây và cứ như thế nàng ngồi ở vị trí cách giường của hắn năm bước, điệu bộ này nghiễm nhiên là có ý định ngồi đó để bồi tiếp hắn.
Nhưng Lục Lưu làm sao có thể đồng ý? Nhìn trên mặt thê tử nước mắt còn chưa khô và cả khuôn mặt nhỏ thật vất vả mới nuôi được hồng hào thì giờ lại muốn tiều tuỵ đi rồi.
Lục Lưu nói:
“Diệu Nhi, không còn sớm nữa… Nàng về phòng nghỉ ngơi sớm đi, ta sẽ ở đây đợi nàng, chỗ nào cũng đều không đi.”
Giang Diệu cũng biết rõ bản thân mình đang mang hài tử nên không thể quá mức tuỳ hứng, nàng liền nói:
“Thiếp ngồi đây với chàng một lúc nữa… chỉ một lúc nữa thôi.”
Giang Diệu đặt hai tay lên đầu gối, rũ mắt xuống rồi lại ngước mắt lên lẳng lặng nhìn Lục Lưu. Nàng cứ nhìn hắn như thế, ngay cả đôi mắt cũng không nỡ chớp.
Sau đó nàng mới nói:
“Lục Lưu, chàng nên hiểu rõ hiện giờ thiếp đã rất lý trí. Chuyện như vậy mà chàng dám gạt thiếp, thiếp thật sự rất tức giận. Chờ đến khi chàng khoẻ rồi, thiếp nhất định sẽ đánh chàng một trận để xả giận… Chàng hiện tại phải đáp ứng thiếp, sau này có chuyện gì cũng đều không cho phép gạt thiếp nữa.”
Lục Lưu cười cười, đáp:
“Được, ta đáp ứng nàng.”
Giang Diệu thật bất đắc dĩ, nam nhân này mỗi lần đều như vậy. Chuyện gì hắn cũng thoải mái đáp ứng nàng làm nàng không có nửa phần cảm giác thành công.
Giang Diệu gật đầu “vâng” một tiếng rồi lại tiếp tục ngắm nhìn nam nhân trước mắt.
Lần đầu tiên nàng hiểu rõ thì ra chỉ cần được mặt đối mặt nói chuyện như bây giờ cũng rất tốt đẹp.
Nhưng Giang Diệu cảm thấy Dân Châu này giống như là không hợp phong thuỷ với Lục Lưu… Đầu tiên là Tống gia ngang ngược không hiểu lý lẽ, vào lúc này lại đột ngột xuất hiện bệnh dịch. Những chuyện này khiến nàng thật sự có chút không chống đỡ nổi.
Có lẽ đến khi Lục Lưu khỏi bệnh thì nàng phải nghĩ cách để hắn sớm trở lại kinh thành mới được.
Giang Diệu rưng rưng mím mím môi. Trước đây nàng yêu quý nhất chính là sinh mệnh của mình, mà giờ khắc này trong lòng nàng lại nghĩ nếu hắn có thể không qua khỏi thì nàng tình nguyện đem mệnh của mình đổi với hắn.
Sống lại một đời nên có một số việc nàng nhìn nhẹ tựa lông hồng. Nếu nói thứ để nàng để ý nhất thì chính là cha mẹ và các ca ca của nàng, nàng cũng đã từng nghĩ nếu như cả đời này không gả thì nàng cứ ở bên cha mẹ là tốt rồi.
Nhưng đến khi gặp nam nhân này, mới đầu là xa lạ rồi bắt đầu động tâm, sau đó là mặc danh kỳ diệu tiếp nhận hắn… hết thảy mọi chuyện đều làm nàng không ứng phó kịp với con tim của mình. Nàng không nghĩ tới chính mình sẽ yêu thích một nam nhân hơn cả sinh mệnh của bản thân như vậy.
Hai người cứ ngơ ngác ngồi nhìn lẫn nhau, dáng vẻ muốn bao nhiêu ngu đần thì có bấy nhiêu ngu đần.
Ánh mắt Lục Lưu nhu hoà nhìn thê thử, lần thứ hai tiếp tục nhắc nhở:
“Diệu Nhi, nàng trở về nghỉ đi.”
Giang Diệu ngoan ngoãn gật đầu nói: “được.”
Rồi lại nhìn hắn nói tiếp: “Chàng cũng nghỉ sớm đi, ngày mai trời vừa sáng là thiếp sẽ đến với chàng.”
Lục Lưu hiển nhiên là mọi chuyện đều nghe theo tiểu thê tử, chỉ cần nàng ngoan ngoãn về phòng nghỉ ngơi là được rồi. Thấy thê tử lưu luyến không muốn đứng dậy rồi sau đó mới cẩn thận từng bước đi ra ngoài, đến khi ra đến cửa mà vẫn còn ngoái đầu lại nhìn hắn khiến hắn có chút dở khóc dở cười.
Nhìn ánh mắt lưu luyến của thê tử làm Lục Lưu lần đầu tiên biết được—— thì ra trên cõi đời này vẫn có người cần hắn như vậy.
Đổi lại là trước đây thì hắn không có gì phải quyến luyến nên căn bản không sợ chuyện sinh tử.
Lục Lưu luống cuống thở dài.
Hắn không nghĩ tới chính mình cũng có một ngày lại sợ chết đến thế.
(๑>◡<๑)
Nhìn thấy Vương phi nhà mình đi ra, Bảo Cân vội vàng bưng nước nóng lại gần, nàng đã nhớ kỹ lời đại phu căn dặn, lúc này liền nói:
“Vương phi rửa tay trước đã.”
Viền mắt Giang Diệu đỏ chót, mím môi gật đầu rồi tuỳ ý để Bảo Cân hầu hạ mình rửa tay.
Nàng không nghĩ tới chuyện như vậy lại xảy ra trên người mình, đối với nàng mà nói thì Lục Lưu không có chuyện gì là không làm được, nhưng nàng không ngờ nam nhân này của nàng cũng có thời điểm yếu đuối thế kia.
Nghĩ đến vừa nãy nàng đến quân doanh thấy những binh lính kia bị nhiễm dịch bệnh rồi…. Nàng không muốn Lục Lưu cũng biến thành như vậy.
Vào lúc này nàng có thể làm được chuyện gì đây…???
Giang Diệu suy nghĩ một chút rồi hỏi:
“Cơm nước còn nóng không? Ta có chút đói bụng.”
Bảo Cân vừa nghe thấy thế nhất thời có chút kích động, liền nói:
“Vẫn còn nóng lắm, Vương phi chỉ cần đi qua là có thể ăn ngay lập tức.”
Giang Diệu gật đầu, khoác thêm áo choàng rồi tiếp nhận lò sưởi tay từ Bảo Cân, sau đó nàng liền ra khỏi gian nhà của Lục Lưu.
Nàng nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía cách cửa đã đóng chặt kia, vào lúc này chính nàng càng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt —— nàng không thể để Lục Lưu lại lo lắng thêm vì nàng.
Đầu ngón tay vốn đang lạnh lẽo đã cảm thận được ấm áp từ lò sưởi tay truyền sang, chỉ một lúc sau là hay tay của nàng đã được ủ ấm.
Hai bên hành lang đã treo đèn sáng trưng. Giang Diêu chỉ cần đi hết đoạn hành lang này rồi lại xuyên qua một cánh cửa là đã về đến chỗ ở của nàng.
Giang Diệu vẫn giống như thường ngày, nàng trở về nhà liền ngồi xuống bàn ăn. Nhìn món ăn tinh xảo mê người được bầy lên… đây cũng đều là những món mà xưa nay nàng luôn yêu thích nhưng bây giờ trong miệng lại không có khẩu vị gì.
Món cá hấp hoa quế này là Lục Lưu dặn dò nhà bếp chuyên làm cho nàng.
Giang Diệu cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng cá.
Bảo Cân nhìn thấy thế liền muốn giúp Vương phi gỡ xương cá.
Giang Diệu gắp cá vào một đĩa nhỏ rồi quay sang nói với Bảo Cân:
“Không cần, ta tự mình có thể làm được.”
Nàng thích ăn cá. Trước khi xuất giá thì có các ca ca giúp nàng gỡ xương, sau này xuất giá thì nhiệm vụ này liền rơi trên người Lục Lưu. Kỳ thực Lục Lưu cũng không am hiểu việc này, vậy mà mỗi lần gỡ xương cho nàng đều rất tỷ mỉ cẩn thận, lăn qua lộn lại nhiều lần thì dần dần đúng là có chút quen tay hay việc.
Nàng vốn cũng không để chuyện này trong lòng, nhưng hiện nay nghĩ đến thì mới thấy Lục Lưu trong thường ngày đã vì nàng mà làm từ chuyện nhỏ nhặt nhất, thật sự đã vượt xa khỏi phạm trù của một phu quân rồi.
Giang Diệu nghĩ: nếu lúc này Lục Lưu có thể tốt lên thì sau này nàng cũng sẽ gỡ xương cá giúp hắn, để hắn cũng nếm thử cảm giác được người yêu thương. Đương nhiên chuyện như này không thể thường xuyên làm được, đỡ khiến hắn được chiều sinh hư.
Nghĩ đến màn này, trong lòng Giang Diệu liền có chút ngọt xì xì. Nhưng trở lại hiện thực, nhớ đến giờ khắc này Lục Lưu đang bị bệnh dịch hành hạ thì bàn cơm trước mắt nàng nhất thời trở nên mơ hồ….
Dùng xong cơm nước thì Giang Diệu nghe hạ nhân bẩm báo là Lục Lưu đã đi ngủ nên bảo nàng cũng nghỉ ngơi sớm đi.
Giang Diệu thấy thế liền gật đầu, ngoan ngoãn tắm rửa rồi lên giường.
Nàng phải ngủ sớm một chút, ngày mai tỉnh dậy là lại có thể nhìn thấy Lục Lưu của nàng.
(๑>◡<๑)
Sáng sớm ngày hôm sau Giang Diệu liền đi đến chỗ của Lục Lưu. Nhìn thấy hắn đã dậy, Giang Diệu nhận lấy hộp cơm trong tay Bảo Cân mở ra và đem từng món ăn bầy lên bàn:
“Đại phu nói mấy ngày này chàng không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, thế nên thiếp đã chuẩn bị chút thức ăn thanh đạm cho chàng. Chàng tuy đang sinh bệnh nên khẩu vị không được tốt nhưng vẫn phải ăn nhiều một chút. Còn có đệm giường và quần áo thì mỗi ngày đều phải thay, cửa sổ trong phòng cũng phải mở ra cho thông thoáng… nếu chàng cảm thấy lạnh thì bảo Lục Hà chuẩn bị lò sưởi tay cho chàng.”
Nói liên miên cằn nhằn nói một tràng dài thì Giang Diệu mới hướng về phía Lục Lưu cười cười rồi tiện tay đem cái ghế kéo cách bàn ăn đủ năm bước đi bộ, sau đó lại nói:
“Ầy… thiếp cách chàng như vậy là được rồi.”
Lục Lưu thấy tâm tình thê tử vẫn ổn định, đúng là có chút yên lòng hơn. Hắn chậm rãi đi qua rồi ngồi xuống, ngoan ngoãn nghe lời nàng cầm lấy cái thìa để ăn cháo hoa… nhưng không ngờ tay hắn lại run lên làm thìa bị rơi xuống bàn “lạch cạch” một tiếng.
Trái tim Giang Diệu run lên, hai tay nàng nắm chặt lại rồi chuẩn bị bước tới phía Lục Lưu.
Ánh mắt Lục Lưu tối lại, hắn nhanh chóng hướng về phía nàng nhàn nhạt nở nụ cười, nói:
“Nàng ngồi ở chỗ này, ta có chút phân tâm.”
Giang Diệu ngậm lấy lệ, kiên cường nặn ra một nụ cười:
“Chỉ là ăn sáng thôi mà.”
Nói xong nàng liền dặn Lục Hà bên cạnh Lục Lưu:
“Ngươi đi lấy cho Vương gia một cái thìa khác lại đây.”
Lục Hà tuân lệnh đi lấy cho Vương gia nhà mình một cái thìa mới.
Giang Diệu thấy Lục Lưu rốt cục ngoan ngoãn ăn thì nàng liền chống cằm ngồi nhìn hắn. Rõ ràng đã ngủ một đêm vậy mà sắc mặt của Lục Lưu so với hôm qua thì có chút chênh lệch, màu môi cũng trắng hơn. Nàng biết thân thể của Lục Lưu sẽ càng ngày càng suy yếu, mấy ngày nữa sợ là không thể ngồi dùng bữa như thế này. Sau đó sẽ bắt đầu bị sốt, nếu sốt cao cứ kéo dài mãi không lùi thì có thể sẽ…
Số mà may mắn thì mạng nhỏ có thể kiếm trở về nhưng khó mà nói chắc chắn được là có bị sốt đến hỏng đầu óc hay không.
Vào lúc này Giang Diệu liền nghĩ: chỉ cần Lục Lưu có thể sống thì cho dù bị sốt thành kẻ ngu si thì nàng cũng tiếp nhận hắn.
Mấy ngày kế tiếp Giang Diệu nghe lời đại phu giữ một khoảng cách với Lục Lưu, nàng không thể ở cùng hắn trong một thời gian quá lâu, cách nửa canh giờ phải rửa tay một lần…. Giang Diệu đều nhất nhất nghe theo nên Lục Lưu có muốn đuổi nàng ra ngoài cũng không có lý do gì.
Chỉ là thời điểm không thể ở trong phòng nhìn hắn thì nàng liền ngó qua cửa sổ để nhìn hắn.
Mấy ngày đầu Lục Lưu còn có thể ngủ, dần dần sau đó thì ngay cả ngủ cũng khó khăn.
Còn phía Lê tướng quân cũng mang đến tin tức tốt nói rằng bệnh dịch trong quân doanh đã được khống chế, số binh sĩ bị tử vong do dịch bệnh đã giảm rất nhiều so với lúc đầu, điều này có nghĩa là phương thuốc trị liệu triệt để cuối cùng cũng có hiệu quả.
Và đây cũng là chuyện mà Lục Lưu lo lắng nên khi nghe được tin tức tốt này thì Giang Diệu cũng cảm thấy vui thay cho Lục Lưu.
Giang Diệu nhanh chóng đi đến chỗ Lục Lưu, đem tin tốt này nói cho hắn:
“…. thế nên hiện tại chàng có thể yên tâm rồi, yên tâm dưỡng bệnh cho tốt. Rồi chờ một thời gian nữa thân thể chàng khoẻ lại thì chàng nhất định phải dành nhiều thời gian ở bên cạnh thiếp.”
Lục Lưu nằm ở trên giường nhỏ, trên người đắp kín chăn gấm dày đặc, gương mặt tuấn tú vàng như nghệ, đáy mắt đều dại đi, ngay cả thanh âm cũng trầm đục:
“Được, ta đáp ứng nàng!”
Lục Lưu nhìn khuôn mặt nhỏ của thê tử cũng nhanh chóng gầy đi, tâm hắn vô cùng đau đớn nói:
“Diệu Nhi, nàng cũng phải chăm sóc thật tốt chính bản thân mình.”
Giang Diệu “vâng” một tiếng rồi khẽ mỉm cười:
“Chúng ta đều phải thật khoẻ mạnh.”
Nói xong nàng liền sờ sờ bụng của mình và nói tiếp:
“Còn có cả hài tử nữa.”
Hài tử của nàng và Lục Lưu cũng sẽ khoẻ mạnh!
Trên thực tế Giang Diệu xác thực chăm sóc rất tốt bản thân mình, mỗi ngày nàng đều ăn ngon ngủ được nhưng trong lòng nàng nhớ Lục Lưu nên mới không tới nửa tháng mà thân thể thật vất vả mới nuôi được mập mạp đã lập tức gầy đi.
Hiện nay đang là mùa đông, Giang Diệu mặc trang phục dày bịch nên nhìn vẫn còn tốt chỉ là sắc mặt tiều tụy hơn trước thôi… nhưng Bảo Cân và Bảo Lục hầu hạ Giang Diệu thì mới có thể thấy rõ ràng thân thể nhỏ bé của Vương phi nhà mình, trừ cái bụng đang thoáng nhô ra thì những chỗ khác đều gầy sọp đi rồi. Mỗi buổi tối các nàng hầu hạ Vương phi tắm rửa đều thấy đau lòng đến chóp mũi cũng chua sót.
(๑>◡<๑)
Tống phủ.
Tống lão thái thái biết được chuyện của Lục Lưu thì dù đang bị nằm liệt trên giường nhỏ cũng bĩu môi vui vẻ nói:
“Tốt… thật tốt!”
Con dâu trưởng La thị đang ngồi ở bên giường chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của bà mẹ chồng này, thấy bà ấy đã biến thành dáng vẻ này rồi mà trong lòng vẫn còn oán khí.
La thị đang cầm khăn giúp Tống lão thái thái lau chút nước còn dính bên miệng thì chẳng may bị dính nước vào tay, La thị nhất thời lộ ra ánh mắt ghét bỏ, nàng nhanh chóng ném khăn đi và đi ra ngoài rửa tay.
Tống yên cũng vội vàng đi theo.
Rửa tay sạch sẽ xong, La thị dùng khăn tay lau khô rồi đè thấp giọng nói:
“A Yên, tình trạng hiện nay của tổ mẫu con sợ là không qua nổi mùa xuân sang năm. Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, nếu việc hôn nhân mà không nắm chặt thì một khi tổ mẫu con tạ thế thì con phải giữ đạo hiếu. Nương cùng cha của con đã thương lượng qua, công tử nhà họ Từ kia cũng không tồi, lại là con trưởng đích tôn, dáng vẻ cũng tuấn tú. Bà mối cũng đến Tống phủ chúng ta cầu hôn hai lần rồi, vậy cũng coi như là có thành ý. Nếu con gật đầu đồng ý thì chúng ta sẽ nhanh chóng định ra hôn sự này và chờ đến sang năm là con liền gả đi.”
Hôn sự này nghiễm nhiên là La thị và phu quân đều thoả mãn, chỉ chờ nữ nhi gật đầu mà thôi.
Tống Yên cũng rõ ràng tình trạng của tổ mẫu nhưng đến cùng nàng vẫn có tình cảm với bà, nên cũng không nguyện nhìn thấy tổ mẫu biến thành dáng vẻ ấy.
Nhưng năm nay Nhị thúc và tổ mẫu liên tục có chuyện, sợ rằng năm sau cũng sẽ có chuyện không tốt… lúc này xác thực nên có chuyện vui náo nhiệt, cũng coi như là xua đi điềm xui.
Mà công tử nhà họ Từ kia đối với Tống Yên mà nói thì xác thực nàng không hề chịu thiệt.
Tống Yên nhíu nhíu lông mày suy nghĩ một chút rồi nói:
“Nữ nhi nghe theo nương.”
La thị lộ ra ý cười. Nàng chỉ lo nữ nhi không đồng ý, hiện nay đúng là thở phào nhẹ nhõm. Nàng giơ tay lên vỗ vỗ mu bàn tay Tống Yên:
“Nữ nhi ngoan, như vậy là được rồi. Ngày sau gả đi hãy cố gắng sống thật tốt.”
Tống Yên gật đầu rồi lại nói tiếp:
“Nương, nữ nhi muốn đi thăm biểu tẩu.”
Vị biểu tẩu này là ai? La thị đương nhiên biết rõ, nhưng vào lúc này làm gì có người nào dám đến Tuyên Vương phủ kia? Dịch bệnh này không phải là phong hàn bình thường, một khi nhiễm phải thì chính là muốn mạng người. La thị liền lắc đầu:
“Con không được phép hồ đồ, không nói tới hiện nay quan hệ của chúng ta cùng Tuyên Vương phủ đang nháo thành như vậy… cho dù là khoẻ mạnh thì con cũng không thể tới cửa.”
La thị thật sự yêu thích Tuyên Vương phi trẻ tuổi hoạt bát kia, nhưng tình huống hiện tại là thực sự không thể tới của.
Sợ nữ nhi không nghe lời, La thị lại nói:
“Con phải đáp ứng nương, không được phép đi qua đó. Nếu con dám hồ đồ thì nương chết cho con xem.”
La thị có khi nào thì nói nặng lời như này, Tống Yên nghe xong liền sốt ruột nói:
“Nương, nữ nhi biết rồi, nữ nhi không đi nữa vẫn không được sao?”
Tống Yên gấp đến độ khóc cả lên, nàng chỉ lo mẫu thân còn nói ra lời nào không hay.
Chỉ là ——
Nghĩ đến biểu tẩu kia tuổi cũng tương đương nàng, ở Dân Châu lại không có người thân… hiện tại còn đang mang thai hài tử nhưng lại phải trải qua chuyện như vậy thực sự là khiến lòng nàng khó chịu.
Cuối cùng Tống Yên vẫn nghe lời La thị không dám làm bừa. Nàng chỉ mong ngóng biểu ca và biểu tẩu có thể sớm khoẻ mạnh…
Lục Lưu tuy rằng đáp ứng trở về cùng thê tử nhưng hắn vẫn không cho nàng tới gần.
Giang Diệu hiểu rõ hắn đang lo lắng cho nàng, vì thế để cho Lục Lưu yên tâm nên Lục Lưu nói cái gì thì nàng cũng nghe theo, chỉ cần để nàng nhìn thấy hắn hàng ngày là đủ rồi.
Đôi tiểu phu thê này trở về phủ cũng không thể ngủ chung một gian phòng, thế nên Giang Diệu đã cố ý sắp xếp một gian phòng mới để Lục Lưu vào ở, còn việc chăm sóc Lục Lưu đành rơi vào người có kinh nghiệm là Lục Hà.
Trong phòng đang đốt thảo dược, Giang Diệu ngoan ngoãn dùng khăn che mặt lại rồi theo Lục Lưu đi vào.
Nàng thấy Lục Lưu ngồi trên giường nhỏ thì cũng muốn theo tới nhưng lại bị Lục Lưu cự tuyệt:
“Diệu Nhi… nàng đứng cách xa ta mười bước.”
Giang Diệu lắc đầu không chịu, nàng cò kè mặc cả:
“Nhiều nhất là năm bước.”
Được rồi… năm bước thì năm bước, Lục Lưu cũng không kiên trì nữa.
Hắn thấy thê tử lệnh nha hoàn chuyển ghế lại đây và cứ như thế nàng ngồi ở vị trí cách giường của hắn năm bước, điệu bộ này nghiễm nhiên là có ý định ngồi đó để bồi tiếp hắn.
Nhưng Lục Lưu làm sao có thể đồng ý? Nhìn trên mặt thê tử nước mắt còn chưa khô và cả khuôn mặt nhỏ thật vất vả mới nuôi được hồng hào thì giờ lại muốn tiều tuỵ đi rồi.
Lục Lưu nói:
“Diệu Nhi, không còn sớm nữa… Nàng về phòng nghỉ ngơi sớm đi, ta sẽ ở đây đợi nàng, chỗ nào cũng đều không đi.”
Giang Diệu cũng biết rõ bản thân mình đang mang hài tử nên không thể quá mức tuỳ hứng, nàng liền nói:
“Thiếp ngồi đây với chàng một lúc nữa… chỉ một lúc nữa thôi.”
Giang Diệu đặt hai tay lên đầu gối, rũ mắt xuống rồi lại ngước mắt lên lẳng lặng nhìn Lục Lưu. Nàng cứ nhìn hắn như thế, ngay cả đôi mắt cũng không nỡ chớp.
Sau đó nàng mới nói:
“Lục Lưu, chàng nên hiểu rõ hiện giờ thiếp đã rất lý trí. Chuyện như vậy mà chàng dám gạt thiếp, thiếp thật sự rất tức giận. Chờ đến khi chàng khoẻ rồi, thiếp nhất định sẽ đánh chàng một trận để xả giận… Chàng hiện tại phải đáp ứng thiếp, sau này có chuyện gì cũng đều không cho phép gạt thiếp nữa.”
Lục Lưu cười cười, đáp:
“Được, ta đáp ứng nàng.”
Giang Diệu thật bất đắc dĩ, nam nhân này mỗi lần đều như vậy. Chuyện gì hắn cũng thoải mái đáp ứng nàng làm nàng không có nửa phần cảm giác thành công.
Giang Diệu gật đầu “vâng” một tiếng rồi lại tiếp tục ngắm nhìn nam nhân trước mắt.
Lần đầu tiên nàng hiểu rõ thì ra chỉ cần được mặt đối mặt nói chuyện như bây giờ cũng rất tốt đẹp.
Nhưng Giang Diệu cảm thấy Dân Châu này giống như là không hợp phong thuỷ với Lục Lưu… Đầu tiên là Tống gia ngang ngược không hiểu lý lẽ, vào lúc này lại đột ngột xuất hiện bệnh dịch. Những chuyện này khiến nàng thật sự có chút không chống đỡ nổi.
Có lẽ đến khi Lục Lưu khỏi bệnh thì nàng phải nghĩ cách để hắn sớm trở lại kinh thành mới được.
Giang Diệu rưng rưng mím mím môi. Trước đây nàng yêu quý nhất chính là sinh mệnh của mình, mà giờ khắc này trong lòng nàng lại nghĩ nếu hắn có thể không qua khỏi thì nàng tình nguyện đem mệnh của mình đổi với hắn.
Sống lại một đời nên có một số việc nàng nhìn nhẹ tựa lông hồng. Nếu nói thứ để nàng để ý nhất thì chính là cha mẹ và các ca ca của nàng, nàng cũng đã từng nghĩ nếu như cả đời này không gả thì nàng cứ ở bên cha mẹ là tốt rồi.
Nhưng đến khi gặp nam nhân này, mới đầu là xa lạ rồi bắt đầu động tâm, sau đó là mặc danh kỳ diệu tiếp nhận hắn… hết thảy mọi chuyện đều làm nàng không ứng phó kịp với con tim của mình. Nàng không nghĩ tới chính mình sẽ yêu thích một nam nhân hơn cả sinh mệnh của bản thân như vậy.
Hai người cứ ngơ ngác ngồi nhìn lẫn nhau, dáng vẻ muốn bao nhiêu ngu đần thì có bấy nhiêu ngu đần.
Ánh mắt Lục Lưu nhu hoà nhìn thê thử, lần thứ hai tiếp tục nhắc nhở:
“Diệu Nhi, nàng trở về nghỉ đi.”
Giang Diệu ngoan ngoãn gật đầu nói: “được.”
Rồi lại nhìn hắn nói tiếp: “Chàng cũng nghỉ sớm đi, ngày mai trời vừa sáng là thiếp sẽ đến với chàng.”
Lục Lưu hiển nhiên là mọi chuyện đều nghe theo tiểu thê tử, chỉ cần nàng ngoan ngoãn về phòng nghỉ ngơi là được rồi. Thấy thê tử lưu luyến không muốn đứng dậy rồi sau đó mới cẩn thận từng bước đi ra ngoài, đến khi ra đến cửa mà vẫn còn ngoái đầu lại nhìn hắn khiến hắn có chút dở khóc dở cười.
Nhìn ánh mắt lưu luyến của thê tử làm Lục Lưu lần đầu tiên biết được—— thì ra trên cõi đời này vẫn có người cần hắn như vậy.
Đổi lại là trước đây thì hắn không có gì phải quyến luyến nên căn bản không sợ chuyện sinh tử.
Lục Lưu luống cuống thở dài.
Hắn không nghĩ tới chính mình cũng có một ngày lại sợ chết đến thế.
(๑>◡<๑)
Nhìn thấy Vương phi nhà mình đi ra, Bảo Cân vội vàng bưng nước nóng lại gần, nàng đã nhớ kỹ lời đại phu căn dặn, lúc này liền nói:
“Vương phi rửa tay trước đã.”
Viền mắt Giang Diệu đỏ chót, mím môi gật đầu rồi tuỳ ý để Bảo Cân hầu hạ mình rửa tay.
Nàng không nghĩ tới chuyện như vậy lại xảy ra trên người mình, đối với nàng mà nói thì Lục Lưu không có chuyện gì là không làm được, nhưng nàng không ngờ nam nhân này của nàng cũng có thời điểm yếu đuối thế kia.
Nghĩ đến vừa nãy nàng đến quân doanh thấy những binh lính kia bị nhiễm dịch bệnh rồi…. Nàng không muốn Lục Lưu cũng biến thành như vậy.
Vào lúc này nàng có thể làm được chuyện gì đây…???
Giang Diệu suy nghĩ một chút rồi hỏi:
“Cơm nước còn nóng không? Ta có chút đói bụng.”
Bảo Cân vừa nghe thấy thế nhất thời có chút kích động, liền nói:
“Vẫn còn nóng lắm, Vương phi chỉ cần đi qua là có thể ăn ngay lập tức.”
Giang Diệu gật đầu, khoác thêm áo choàng rồi tiếp nhận lò sưởi tay từ Bảo Cân, sau đó nàng liền ra khỏi gian nhà của Lục Lưu.
Nàng nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía cách cửa đã đóng chặt kia, vào lúc này chính nàng càng phải chăm sóc bản thân mình thật tốt —— nàng không thể để Lục Lưu lại lo lắng thêm vì nàng.
Đầu ngón tay vốn đang lạnh lẽo đã cảm thận được ấm áp từ lò sưởi tay truyền sang, chỉ một lúc sau là hay tay của nàng đã được ủ ấm.
Hai bên hành lang đã treo đèn sáng trưng. Giang Diêu chỉ cần đi hết đoạn hành lang này rồi lại xuyên qua một cánh cửa là đã về đến chỗ ở của nàng.
Giang Diệu vẫn giống như thường ngày, nàng trở về nhà liền ngồi xuống bàn ăn. Nhìn món ăn tinh xảo mê người được bầy lên… đây cũng đều là những món mà xưa nay nàng luôn yêu thích nhưng bây giờ trong miệng lại không có khẩu vị gì.
Món cá hấp hoa quế này là Lục Lưu dặn dò nhà bếp chuyên làm cho nàng.
Giang Diệu cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng cá.
Bảo Cân nhìn thấy thế liền muốn giúp Vương phi gỡ xương cá.
Giang Diệu gắp cá vào một đĩa nhỏ rồi quay sang nói với Bảo Cân:
“Không cần, ta tự mình có thể làm được.”
Nàng thích ăn cá. Trước khi xuất giá thì có các ca ca giúp nàng gỡ xương, sau này xuất giá thì nhiệm vụ này liền rơi trên người Lục Lưu. Kỳ thực Lục Lưu cũng không am hiểu việc này, vậy mà mỗi lần gỡ xương cho nàng đều rất tỷ mỉ cẩn thận, lăn qua lộn lại nhiều lần thì dần dần đúng là có chút quen tay hay việc.
Nàng vốn cũng không để chuyện này trong lòng, nhưng hiện nay nghĩ đến thì mới thấy Lục Lưu trong thường ngày đã vì nàng mà làm từ chuyện nhỏ nhặt nhất, thật sự đã vượt xa khỏi phạm trù của một phu quân rồi.
Giang Diệu nghĩ: nếu lúc này Lục Lưu có thể tốt lên thì sau này nàng cũng sẽ gỡ xương cá giúp hắn, để hắn cũng nếm thử cảm giác được người yêu thương. Đương nhiên chuyện như này không thể thường xuyên làm được, đỡ khiến hắn được chiều sinh hư.
Nghĩ đến màn này, trong lòng Giang Diệu liền có chút ngọt xì xì. Nhưng trở lại hiện thực, nhớ đến giờ khắc này Lục Lưu đang bị bệnh dịch hành hạ thì bàn cơm trước mắt nàng nhất thời trở nên mơ hồ….
Dùng xong cơm nước thì Giang Diệu nghe hạ nhân bẩm báo là Lục Lưu đã đi ngủ nên bảo nàng cũng nghỉ ngơi sớm đi.
Giang Diệu thấy thế liền gật đầu, ngoan ngoãn tắm rửa rồi lên giường.
Nàng phải ngủ sớm một chút, ngày mai tỉnh dậy là lại có thể nhìn thấy Lục Lưu của nàng.
(๑>◡<๑)
Sáng sớm ngày hôm sau Giang Diệu liền đi đến chỗ của Lục Lưu. Nhìn thấy hắn đã dậy, Giang Diệu nhận lấy hộp cơm trong tay Bảo Cân mở ra và đem từng món ăn bầy lên bàn:
“Đại phu nói mấy ngày này chàng không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, thế nên thiếp đã chuẩn bị chút thức ăn thanh đạm cho chàng. Chàng tuy đang sinh bệnh nên khẩu vị không được tốt nhưng vẫn phải ăn nhiều một chút. Còn có đệm giường và quần áo thì mỗi ngày đều phải thay, cửa sổ trong phòng cũng phải mở ra cho thông thoáng… nếu chàng cảm thấy lạnh thì bảo Lục Hà chuẩn bị lò sưởi tay cho chàng.”
Nói liên miên cằn nhằn nói một tràng dài thì Giang Diệu mới hướng về phía Lục Lưu cười cười rồi tiện tay đem cái ghế kéo cách bàn ăn đủ năm bước đi bộ, sau đó lại nói:
“Ầy… thiếp cách chàng như vậy là được rồi.”
Lục Lưu thấy tâm tình thê tử vẫn ổn định, đúng là có chút yên lòng hơn. Hắn chậm rãi đi qua rồi ngồi xuống, ngoan ngoãn nghe lời nàng cầm lấy cái thìa để ăn cháo hoa… nhưng không ngờ tay hắn lại run lên làm thìa bị rơi xuống bàn “lạch cạch” một tiếng.
Trái tim Giang Diệu run lên, hai tay nàng nắm chặt lại rồi chuẩn bị bước tới phía Lục Lưu.
Ánh mắt Lục Lưu tối lại, hắn nhanh chóng hướng về phía nàng nhàn nhạt nở nụ cười, nói:
“Nàng ngồi ở chỗ này, ta có chút phân tâm.”
Giang Diệu ngậm lấy lệ, kiên cường nặn ra một nụ cười:
“Chỉ là ăn sáng thôi mà.”
Nói xong nàng liền dặn Lục Hà bên cạnh Lục Lưu:
“Ngươi đi lấy cho Vương gia một cái thìa khác lại đây.”
Lục Hà tuân lệnh đi lấy cho Vương gia nhà mình một cái thìa mới.
Giang Diệu thấy Lục Lưu rốt cục ngoan ngoãn ăn thì nàng liền chống cằm ngồi nhìn hắn. Rõ ràng đã ngủ một đêm vậy mà sắc mặt của Lục Lưu so với hôm qua thì có chút chênh lệch, màu môi cũng trắng hơn. Nàng biết thân thể của Lục Lưu sẽ càng ngày càng suy yếu, mấy ngày nữa sợ là không thể ngồi dùng bữa như thế này. Sau đó sẽ bắt đầu bị sốt, nếu sốt cao cứ kéo dài mãi không lùi thì có thể sẽ…
Số mà may mắn thì mạng nhỏ có thể kiếm trở về nhưng khó mà nói chắc chắn được là có bị sốt đến hỏng đầu óc hay không.
Vào lúc này Giang Diệu liền nghĩ: chỉ cần Lục Lưu có thể sống thì cho dù bị sốt thành kẻ ngu si thì nàng cũng tiếp nhận hắn.
Mấy ngày kế tiếp Giang Diệu nghe lời đại phu giữ một khoảng cách với Lục Lưu, nàng không thể ở cùng hắn trong một thời gian quá lâu, cách nửa canh giờ phải rửa tay một lần…. Giang Diệu đều nhất nhất nghe theo nên Lục Lưu có muốn đuổi nàng ra ngoài cũng không có lý do gì.
Chỉ là thời điểm không thể ở trong phòng nhìn hắn thì nàng liền ngó qua cửa sổ để nhìn hắn.
Mấy ngày đầu Lục Lưu còn có thể ngủ, dần dần sau đó thì ngay cả ngủ cũng khó khăn.
Còn phía Lê tướng quân cũng mang đến tin tức tốt nói rằng bệnh dịch trong quân doanh đã được khống chế, số binh sĩ bị tử vong do dịch bệnh đã giảm rất nhiều so với lúc đầu, điều này có nghĩa là phương thuốc trị liệu triệt để cuối cùng cũng có hiệu quả.
Và đây cũng là chuyện mà Lục Lưu lo lắng nên khi nghe được tin tức tốt này thì Giang Diệu cũng cảm thấy vui thay cho Lục Lưu.
Giang Diệu nhanh chóng đi đến chỗ Lục Lưu, đem tin tốt này nói cho hắn:
“…. thế nên hiện tại chàng có thể yên tâm rồi, yên tâm dưỡng bệnh cho tốt. Rồi chờ một thời gian nữa thân thể chàng khoẻ lại thì chàng nhất định phải dành nhiều thời gian ở bên cạnh thiếp.”
Lục Lưu nằm ở trên giường nhỏ, trên người đắp kín chăn gấm dày đặc, gương mặt tuấn tú vàng như nghệ, đáy mắt đều dại đi, ngay cả thanh âm cũng trầm đục:
“Được, ta đáp ứng nàng!”
Lục Lưu nhìn khuôn mặt nhỏ của thê tử cũng nhanh chóng gầy đi, tâm hắn vô cùng đau đớn nói:
“Diệu Nhi, nàng cũng phải chăm sóc thật tốt chính bản thân mình.”
Giang Diệu “vâng” một tiếng rồi khẽ mỉm cười:
“Chúng ta đều phải thật khoẻ mạnh.”
Nói xong nàng liền sờ sờ bụng của mình và nói tiếp:
“Còn có cả hài tử nữa.”
Hài tử của nàng và Lục Lưu cũng sẽ khoẻ mạnh!
Trên thực tế Giang Diệu xác thực chăm sóc rất tốt bản thân mình, mỗi ngày nàng đều ăn ngon ngủ được nhưng trong lòng nàng nhớ Lục Lưu nên mới không tới nửa tháng mà thân thể thật vất vả mới nuôi được mập mạp đã lập tức gầy đi.
Hiện nay đang là mùa đông, Giang Diệu mặc trang phục dày bịch nên nhìn vẫn còn tốt chỉ là sắc mặt tiều tụy hơn trước thôi… nhưng Bảo Cân và Bảo Lục hầu hạ Giang Diệu thì mới có thể thấy rõ ràng thân thể nhỏ bé của Vương phi nhà mình, trừ cái bụng đang thoáng nhô ra thì những chỗ khác đều gầy sọp đi rồi. Mỗi buổi tối các nàng hầu hạ Vương phi tắm rửa đều thấy đau lòng đến chóp mũi cũng chua sót.
(๑>◡<๑)
Tống phủ.
Tống lão thái thái biết được chuyện của Lục Lưu thì dù đang bị nằm liệt trên giường nhỏ cũng bĩu môi vui vẻ nói:
“Tốt… thật tốt!”
Con dâu trưởng La thị đang ngồi ở bên giường chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của bà mẹ chồng này, thấy bà ấy đã biến thành dáng vẻ này rồi mà trong lòng vẫn còn oán khí.
La thị đang cầm khăn giúp Tống lão thái thái lau chút nước còn dính bên miệng thì chẳng may bị dính nước vào tay, La thị nhất thời lộ ra ánh mắt ghét bỏ, nàng nhanh chóng ném khăn đi và đi ra ngoài rửa tay.
Tống yên cũng vội vàng đi theo.
Rửa tay sạch sẽ xong, La thị dùng khăn tay lau khô rồi đè thấp giọng nói:
“A Yên, tình trạng hiện nay của tổ mẫu con sợ là không qua nổi mùa xuân sang năm. Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, nếu việc hôn nhân mà không nắm chặt thì một khi tổ mẫu con tạ thế thì con phải giữ đạo hiếu. Nương cùng cha của con đã thương lượng qua, công tử nhà họ Từ kia cũng không tồi, lại là con trưởng đích tôn, dáng vẻ cũng tuấn tú. Bà mối cũng đến Tống phủ chúng ta cầu hôn hai lần rồi, vậy cũng coi như là có thành ý. Nếu con gật đầu đồng ý thì chúng ta sẽ nhanh chóng định ra hôn sự này và chờ đến sang năm là con liền gả đi.”
Hôn sự này nghiễm nhiên là La thị và phu quân đều thoả mãn, chỉ chờ nữ nhi gật đầu mà thôi.
Tống Yên cũng rõ ràng tình trạng của tổ mẫu nhưng đến cùng nàng vẫn có tình cảm với bà, nên cũng không nguyện nhìn thấy tổ mẫu biến thành dáng vẻ ấy.
Nhưng năm nay Nhị thúc và tổ mẫu liên tục có chuyện, sợ rằng năm sau cũng sẽ có chuyện không tốt… lúc này xác thực nên có chuyện vui náo nhiệt, cũng coi như là xua đi điềm xui.
Mà công tử nhà họ Từ kia đối với Tống Yên mà nói thì xác thực nàng không hề chịu thiệt.
Tống Yên nhíu nhíu lông mày suy nghĩ một chút rồi nói:
“Nữ nhi nghe theo nương.”
La thị lộ ra ý cười. Nàng chỉ lo nữ nhi không đồng ý, hiện nay đúng là thở phào nhẹ nhõm. Nàng giơ tay lên vỗ vỗ mu bàn tay Tống Yên:
“Nữ nhi ngoan, như vậy là được rồi. Ngày sau gả đi hãy cố gắng sống thật tốt.”
Tống Yên gật đầu rồi lại nói tiếp:
“Nương, nữ nhi muốn đi thăm biểu tẩu.”
Vị biểu tẩu này là ai? La thị đương nhiên biết rõ, nhưng vào lúc này làm gì có người nào dám đến Tuyên Vương phủ kia? Dịch bệnh này không phải là phong hàn bình thường, một khi nhiễm phải thì chính là muốn mạng người. La thị liền lắc đầu:
“Con không được phép hồ đồ, không nói tới hiện nay quan hệ của chúng ta cùng Tuyên Vương phủ đang nháo thành như vậy… cho dù là khoẻ mạnh thì con cũng không thể tới cửa.”
La thị thật sự yêu thích Tuyên Vương phi trẻ tuổi hoạt bát kia, nhưng tình huống hiện tại là thực sự không thể tới của.
Sợ nữ nhi không nghe lời, La thị lại nói:
“Con phải đáp ứng nương, không được phép đi qua đó. Nếu con dám hồ đồ thì nương chết cho con xem.”
La thị có khi nào thì nói nặng lời như này, Tống Yên nghe xong liền sốt ruột nói:
“Nương, nữ nhi biết rồi, nữ nhi không đi nữa vẫn không được sao?”
Tống Yên gấp đến độ khóc cả lên, nàng chỉ lo mẫu thân còn nói ra lời nào không hay.
Chỉ là ——
Nghĩ đến biểu tẩu kia tuổi cũng tương đương nàng, ở Dân Châu lại không có người thân… hiện tại còn đang mang thai hài tử nhưng lại phải trải qua chuyện như vậy thực sự là khiến lòng nàng khó chịu.
Cuối cùng Tống Yên vẫn nghe lời La thị không dám làm bừa. Nàng chỉ mong ngóng biểu ca và biểu tẩu có thể sớm khoẻ mạnh…
Bình luận truyện