Thịnh Sủng Thê Bảo
Chương 175: Phát hiện gian tình
? edit: Phương Moe ?
Hôm nay toàn gia được đoàn tụ nên Trấn Quốc Công phủ đặc biệt náo nhiệt.
Giang Diệu ngồi cùng bàn với lão thái thái, mẫu thân và nhóm thẩm thẩm, tẩu tẩu.
Thỉnh thoảng Giang Diệu cũng sẽ nhìn sang chỗ Lục Lục một chút, thấy cử chỉ cùng thái độ của Lục Lưu khi nói chuyện cùng cha nàng và các ca ca rất là khiêm hoà, khéo léo. Mà thái độ của cha nàng đối với Lục Lưu so với ba con ruột còn tốt hơn…
Như vậy thật tốt!
Giờ thì cha mẹ của nàng cũng chính là cha mẹ Lục Lưu, hơn nữa cha mẹ lại yêu thương nàng như vậy nên tự nhiên cũng yêu thương Lục Lưu như con ruột. Như vậy những khoảng trống trong cuộc sống của Lục Lưu dường như cũng dần dần được bù đắp không phải sao?
Khoé miệng Giang Diệu cong cong thì liền bị Nhị tẩu ngồi bên cạnh nhìn thấy rõ ràng và chế nhạo:
“Mới xa có chốc lát mà đã không nỡ rồi?”
Lời này tự nhiên là nói Giang Diệu cùng Lục Lưu.
Giang Diệu bị Tiết Kim Nguyệt nói tới đỏ mặt, nàng không định nói gì nhưng đến khi nhìn thấy trong bát Nhị tẩu toàn là rau dưa, lúc này nàng mới hỏi:
“Nhị tẩu không phải thích nhất là ăn thịt sao? Làm sao mà hôm nay lại không ăn một miếng nào?”
Tiết Kim Nguyệt bĩu môi:
“Đều do Nhị ca tốt của muội đấy. Muội nhìn ta đi, bây giờ thành một bà mập rồi…”
Do thời điểm nàng mang thai bị Giang Thừa Hứa nuôi quá tốt, hơn nữa Giang Thừa Hứa suốt ngày truyền vào đầu nàng cái tư tưởng: “thời điểm mang thai phải ăn nhiều một chút, mập cũng không sao, sinh hài tử xong là sẽ tự gầy trở lại.”
Vì thế mà cái mồm nàng cứ ăn nhiệt tình. Kết quả là sinh được một tiểu mập mạp Hinh Tỷ nhi… mà nàng thì đương nhiên thành một mẫu thân mập mạp.
Giang Diệu nhìn lại cẩn thận một lượt, nàng thấy hiện nay tuy gò má Nhị tẩu nhìn đầy đặn, vóc dáng cũng trở nên mập hơn… nhưng loại vóc dáng này đúng là có nhiều hơn mấy phần phúc hậu, mà đây cũng là vóc dáng mà nàng ao ước nhất khi còn bé.
“Như này rất tốt, Nhị ca của muội khẳng định không nỡ để tẩu gầy trở lại như trước đâu.”
Tiết Kim Nguyệt vừa nghe xong thì mặt có chút đỏ. Nàng nghĩ đến người kia bề ngoài thì nhã nhặn mà trên giường nhỏ thì rất hung hăng, mà hắn cũng nói là hắn yêu thích dáng vẻ đẫy đà nhiều thịt của nàng nên làm nàng có chút do dự là nên giảm cân hay không giảm cân.
Nhưng đến khi nàng bước xuống giường thì liền khôi phục lại lý trí, cảm thấy giảm cân vẫn tốt hơn.
Nàng vốn đã đần rồi, bây giờ thân thể còn mập mạp xấu xí thì nhỡ đâu sau này Giang Thừa Hứa có thể không cần nàng nữa…
Tâm trạng Tiết Kim Nguyệt chua xót, dáng vẻ ấy giống như bà cô già bị phu quân gét bỏ, nàng nhỏ giọng nói:
“Mới không phải đâu, tẩu nếu lại mập nữa thì phỏng chừng sẽ bị hắn ghét bỏ.”
Giang Diệu mỉm cười, nàng đang định nói Nhị ca coi là bảo bối còn không kịp thì Tiết Kim Nguyệt sau khi ăn xong liền nhanh chóng lôi kéo nàng đi tản bộ tiêu cơm. Một năm không gặp nên tự nhiên là có nhiều chuyện để nói.
Nhưng Giang Diệu cũng không đứng dậy đi ngay mà liếc mắt nhìn sang phía bàn Lục Lưu, nàng thấy cha cùng Lục Lưu còn đang uống rượu, tửu lượng Lục Lưu tương đối tốt nhưng vẫn không theo kịp được cha nàng.
Hôm nay cha nàng vui vẻ nên cùng Lục Lưu nói chuyện và uống rượu rất nhiều, nhạc phụ nâng chén thì Lục Lưu thân là con rể đương nhiên cũng nâng chén uống cùng.
Hiện nay gò má Giang Chính Mậu đã ửng hồng còn Lục Lưu thì đã ngà ngà say nhưng cử chỉ đối thoại thì vẫn rất thong dong.
“Hôm nay các ngươi trở về nên cha mẹ rất vui vẻ, vào lúc này cha cùng em rể uống nhiều thêm mấy chén cũng là chuyện bình thường. Chờ một lúc nữa trở về phòng nghỉ ngơi một lúc là được rồi. Muội nha, đừng quá bận tâm như vậy.”
Giang Diệu cũng rõ ràng chuyện này.
Nhưng thời điểm ở Dân Châu thì Lục Lưu luôn lo lắng nàng sẽ cô đơn nên mỗi ngày chỉ cần xong việc là hắn liền như hình với bóng ở cùng một nơi với nàng. Thế nên bây giờ nàng đúng là dần dần quen lúc nào cũng có Lục Lưu bên cạnh. Vào lúc này nghe Tiết Kim Nguyệt nhắc nhở, Giang Diệu cũng cảm thấy mình đã trở về kinh thành rồi thì không nên để Lục Lưu quá lo lắng vì nàng, nàng chỉ cần quản lý tốt mấy việc vặt trong phủ để Lục Lưu có thể an tâm là được.
Sau đó Giang Diệu mới ừm một tiếng rồi theo Tiết Kim Nguyệt đi ra ngoài sân.
Giang Diệu kể rất nhiều chuyện khi ở Dân Châu và đương nhiên không thể thiếu những chuyện liên quan đến Đường Anh.
Còn Tiết Kim Nguyệt cũng nói với nàng những chuyện xảy ra ở kinh thành. Tuy nói những chuyện này đa phần Giang Diệu đã biết hết, nhưng đến cùng thì không thể biết rõ như người ở kinh thành, có một số chuyện vẫn là lần đầu tiên nàng được nghe thấy.
Ví dụ như Vệ Bảo Linh sau khi gả cho Phùng Ngọc Tuyền vốn sinh được một nhi tử nhưng nhi tử kia sinh được không bao lâu thì liền chết yểu. Vệ Bảo Linh bị đả kích lớn như vậy, thế mà Cảnh Huệ đế xưa nay luôn yêu thương biểu muội cũng không hề xuất đầu lộ diện, hắn chỉ phái thái giám đến động viên.
Tiết Kim Nguyệt nói:
“Lúc trước chúng ta đều đáng tiếc thay cho Hoắc Tuyền, cảm thấy nếu nàng ấy vào cung thì nhất định sẽ bị Vệ Bảo Linh đoạt mất sủng ái, vậy mà ai có thể ngờ kết quả lại như thế này. Lần trước tại tiệc sinh nhật của Hoàng hậu, tẩu cùng nương, đại tẩu và tam đệ muội đến tham dự. Muội không nhìn thấy Hoàng thượng đối với Hoàng hậu tốt như nào đâu…
Hơn nữa tiểu Hoàng tử lại được lập thành Thái tử nên hoàng sủng của Bình tân Hầu phủ còn phô trương hơn Vệ phủ ngày đó.”
Nhớ lại lúc trước trong nhóm tiểu cô nương chưa lập gia đình thì quá nửa đều nịnh bợ Vệ Bảo Linh, chỉ có Tiết Kim Nguyệt và Giang Diệu là từ đầu tới cuối luôn có quan hệ tốt với Hoắc Tuyền.
Bây giờ nhìn Hoắc Tuyền có địa vị như vậy, trong lòng Tiết Kim Nguyệt chính là vui vẻ khi thấy tỷ muội của mình có được hoàng sủng.
(๑>◡<๑)
Còn Tạ Nhân thì không lập tức trở về phủ mà là đến Trấn Quốc Công phủ thăm Tạ di nương.
Tạ di nương nhìn thấy muội muội thì đương nhiên là vui vẻ, hai người cùng ngồi xuống nói chuyện sau đó lại cùng nhau đi ra bên ngoài tản bộ.
Hôm nay Giang Diệu đến Trấn Quốc Công phủ nên Trấn Quốc Công phủ đang bày tiệc mà Giang tam gia tự nhiên cũng tới tham gia.
Tạ di nương dù được sủng ái thì vẫn chỉ là thiếp, huống hồ một năm nay Giang tam gia không còn sủng Tạ di nương như lúc trước.
Trong lòng Tạ di nương cũng rõ ràng, nàng hiểu được Giang tam gia phong lưu như vậy thì chắc chắn đã có ngoại thất ở bên ngoài, mà ngoại thất kia tất nhiên là trẻ đẹp biết hầu hạ người, so với nàng đã nhiều tuổi thì chắc chắn người kia phải càng dẻo dai kỹ thuật hơn.
Tạ di nương cũng có chút bất mãn nhưng nàng cũng rõ Giang Tam gia chắc chắn sẽ không sửa tính phong lưu của mình, bây giờ hắn đối với nàng vẫn còn sủng ái nên nàng đành nhắm một con mắt, mở một con mắt cho qua và không suy nghĩ đến ngoại thất kia nữa.
Dù sao ngay cả vợ cả Thích thị của Giang tam gia cũng luôn mặc kệ chuyện này.
Lại nói muội muội của nàng có thể phô trương xuất giá cũng là nhờ Giang tam gia cho muội muội đồ cưới, việc này đúng là khiến trong lòng Tạ di nương cảm động. Nàng hiểu Giang tam gia muốn nàng vui vẻ nên mới yêu thương chăm sóc muội muội của nàng như vậy.
Tạ Nhân vốn rất hổ thẹn đối với Tạ di nương và trong lòng cũng có oán hận Giang tam gia.
Nhưng hai người đã có cả nhi tử nên nàng đối xử với Giang tam gia cũng không còn căm hận như lúc chưa xuất giá.
Mấy tháng mang thai kia Tạ Nhân còn chưa hiểu rõ chuyện nam nữ, đến khi nàng hết tháng ở cữ thì lại thấy Lục Hành Chu ôn nhu chăm sóc thiếp thất Mạnh Miểu, trong cơn tức giận nàng liền cùng Giang tam gia quấn quít trên giường. Tạ Nhân dù đã gả làm vợ người nhưng Lục Hành Chu khi ở trên giường cũng giống hệt như tính tình nhã nhặn cứng nhắc của hắn, làm sao có thể so sánh được với cao thủ như Giang tam gia?
Tạ Nhân nhận thấy sự đê mê và kích thích khi làm tình với Giang tam gia nên nàng cũng đánh bạo thường thường lén lút gặp gỡ Giang tam gia trong bóng tối hoặc trong biệt viện hay trong chùa miếu, ngay cả trong tửu lâu nhiều tai mắt thì hai người cũng đến thử một lần…
Tạ di nương hiểu rõ muội muội nhất, hiện nay thấy muội muội khẽ nhíu lông mày giống như có tâm sự, mà hôm nay còn đột nhiên đến thăm nàng.
Tạ di nương ân cần hỏi:
“Mạnh thị kia lại làm khó dễ muội sao?”
Tạ Nhân lắc đầu:
“Đối phó với bà ta thì muội tự có biện pháp.”
Tạ di nương lúc này mới yên tâm. Cũng may Lục Hành Chu kia cũng là người hiểu lý lẽ nên sẽ không để muội muội bị tội oan.
Tạ Nhân vốn muốn nói chút chuyện thì nàng chợt thấy Giang tam gia phong lưu tuấn mỹ cách đó không xa đang chậm rãi tiến lại đây, lúc này nàng liền chột dạ rũ mắt xuống.
Mà Giang Diệu đang tản bộ dọc bên hồ cùng Tiết Kim Nguyệt thì đã nhìn thấy phía xa xa đằng kia có Tạ di nương và Tạ Nhân đang nói chuyện —— hai người kia thấy Tam thúc của nàng đến gần thì hơi quỳ gối hành lễ. Tam thúc sủng ái Tạ di nương nên liền ôn nhu đỡ lấy cánh tay Tạ di nương.
Tiết Kim Nguyệt cũng thuận thế nhìn sang, trên mặt lộ ra bất mãn:
“Từ khi Lục Hành Chu vào Hàn Lâm hiên là sống lưng Tạ Nhân đúng là cứng hơn rồi. Chỉ là lão tổ tông vẫn không thích Tạ Nhân nên mỗi lần Tạ Nhân đến gặp Tạ di nương thì đều phải đi cửa sau…”
Giang Diệu biết tính tình tổ mẫu của mình, tổ mẫu đã không thích Tạ Nhân thì dù sau này Tạ Nhân có chỗ dựa vững trắc thì tổ mẫu cũng sẽ không cho Tạ Nhân sắc mặt tốt. Giang Diệu không muốn nói mấy chuyện liên quan đến tỷ muội Tạ Nhân, nàng bèn nói với Tiết Kim Nguyệt:
“Chúng ta trở về đi thôi…”
Lục Lưu uống nhiều rượu như vậy, trong lòng nàng đúng là có chút lo lắng.
Tiết Kim Nguyệt gật đầu, thân mật kéo cánh tay Giang Diệu, hai người giống như trở lại thời điểm chưa lấy chồng.
Chỉ là quỷ thần xui khiến thế nào mà Giang Diệu lại quay đầu liếc mắt nhìn thêm lần nữa —— nàng thấy Tam thúc nàng đang vòng tay ôm hờ lấy sau lưng Tạ di nương và vừa đi vừa nói chuyện, sau đó cánh tay đang ôm lấy Tạ di nương liền thuận thế lướt xuống dưới… tuy nhiên cánh tay này lại sờ vào người Tạ Nhân đang đi sát bên cạnh Tạ di nương và ở trên mông Tạ Nhân ám muội bóp một cái…
Hôm nay toàn gia được đoàn tụ nên Trấn Quốc Công phủ đặc biệt náo nhiệt.
Giang Diệu ngồi cùng bàn với lão thái thái, mẫu thân và nhóm thẩm thẩm, tẩu tẩu.
Thỉnh thoảng Giang Diệu cũng sẽ nhìn sang chỗ Lục Lục một chút, thấy cử chỉ cùng thái độ của Lục Lưu khi nói chuyện cùng cha nàng và các ca ca rất là khiêm hoà, khéo léo. Mà thái độ của cha nàng đối với Lục Lưu so với ba con ruột còn tốt hơn…
Như vậy thật tốt!
Giờ thì cha mẹ của nàng cũng chính là cha mẹ Lục Lưu, hơn nữa cha mẹ lại yêu thương nàng như vậy nên tự nhiên cũng yêu thương Lục Lưu như con ruột. Như vậy những khoảng trống trong cuộc sống của Lục Lưu dường như cũng dần dần được bù đắp không phải sao?
Khoé miệng Giang Diệu cong cong thì liền bị Nhị tẩu ngồi bên cạnh nhìn thấy rõ ràng và chế nhạo:
“Mới xa có chốc lát mà đã không nỡ rồi?”
Lời này tự nhiên là nói Giang Diệu cùng Lục Lưu.
Giang Diệu bị Tiết Kim Nguyệt nói tới đỏ mặt, nàng không định nói gì nhưng đến khi nhìn thấy trong bát Nhị tẩu toàn là rau dưa, lúc này nàng mới hỏi:
“Nhị tẩu không phải thích nhất là ăn thịt sao? Làm sao mà hôm nay lại không ăn một miếng nào?”
Tiết Kim Nguyệt bĩu môi:
“Đều do Nhị ca tốt của muội đấy. Muội nhìn ta đi, bây giờ thành một bà mập rồi…”
Do thời điểm nàng mang thai bị Giang Thừa Hứa nuôi quá tốt, hơn nữa Giang Thừa Hứa suốt ngày truyền vào đầu nàng cái tư tưởng: “thời điểm mang thai phải ăn nhiều một chút, mập cũng không sao, sinh hài tử xong là sẽ tự gầy trở lại.”
Vì thế mà cái mồm nàng cứ ăn nhiệt tình. Kết quả là sinh được một tiểu mập mạp Hinh Tỷ nhi… mà nàng thì đương nhiên thành một mẫu thân mập mạp.
Giang Diệu nhìn lại cẩn thận một lượt, nàng thấy hiện nay tuy gò má Nhị tẩu nhìn đầy đặn, vóc dáng cũng trở nên mập hơn… nhưng loại vóc dáng này đúng là có nhiều hơn mấy phần phúc hậu, mà đây cũng là vóc dáng mà nàng ao ước nhất khi còn bé.
“Như này rất tốt, Nhị ca của muội khẳng định không nỡ để tẩu gầy trở lại như trước đâu.”
Tiết Kim Nguyệt vừa nghe xong thì mặt có chút đỏ. Nàng nghĩ đến người kia bề ngoài thì nhã nhặn mà trên giường nhỏ thì rất hung hăng, mà hắn cũng nói là hắn yêu thích dáng vẻ đẫy đà nhiều thịt của nàng nên làm nàng có chút do dự là nên giảm cân hay không giảm cân.
Nhưng đến khi nàng bước xuống giường thì liền khôi phục lại lý trí, cảm thấy giảm cân vẫn tốt hơn.
Nàng vốn đã đần rồi, bây giờ thân thể còn mập mạp xấu xí thì nhỡ đâu sau này Giang Thừa Hứa có thể không cần nàng nữa…
Tâm trạng Tiết Kim Nguyệt chua xót, dáng vẻ ấy giống như bà cô già bị phu quân gét bỏ, nàng nhỏ giọng nói:
“Mới không phải đâu, tẩu nếu lại mập nữa thì phỏng chừng sẽ bị hắn ghét bỏ.”
Giang Diệu mỉm cười, nàng đang định nói Nhị ca coi là bảo bối còn không kịp thì Tiết Kim Nguyệt sau khi ăn xong liền nhanh chóng lôi kéo nàng đi tản bộ tiêu cơm. Một năm không gặp nên tự nhiên là có nhiều chuyện để nói.
Nhưng Giang Diệu cũng không đứng dậy đi ngay mà liếc mắt nhìn sang phía bàn Lục Lưu, nàng thấy cha cùng Lục Lưu còn đang uống rượu, tửu lượng Lục Lưu tương đối tốt nhưng vẫn không theo kịp được cha nàng.
Hôm nay cha nàng vui vẻ nên cùng Lục Lưu nói chuyện và uống rượu rất nhiều, nhạc phụ nâng chén thì Lục Lưu thân là con rể đương nhiên cũng nâng chén uống cùng.
Hiện nay gò má Giang Chính Mậu đã ửng hồng còn Lục Lưu thì đã ngà ngà say nhưng cử chỉ đối thoại thì vẫn rất thong dong.
“Hôm nay các ngươi trở về nên cha mẹ rất vui vẻ, vào lúc này cha cùng em rể uống nhiều thêm mấy chén cũng là chuyện bình thường. Chờ một lúc nữa trở về phòng nghỉ ngơi một lúc là được rồi. Muội nha, đừng quá bận tâm như vậy.”
Giang Diệu cũng rõ ràng chuyện này.
Nhưng thời điểm ở Dân Châu thì Lục Lưu luôn lo lắng nàng sẽ cô đơn nên mỗi ngày chỉ cần xong việc là hắn liền như hình với bóng ở cùng một nơi với nàng. Thế nên bây giờ nàng đúng là dần dần quen lúc nào cũng có Lục Lưu bên cạnh. Vào lúc này nghe Tiết Kim Nguyệt nhắc nhở, Giang Diệu cũng cảm thấy mình đã trở về kinh thành rồi thì không nên để Lục Lưu quá lo lắng vì nàng, nàng chỉ cần quản lý tốt mấy việc vặt trong phủ để Lục Lưu có thể an tâm là được.
Sau đó Giang Diệu mới ừm một tiếng rồi theo Tiết Kim Nguyệt đi ra ngoài sân.
Giang Diệu kể rất nhiều chuyện khi ở Dân Châu và đương nhiên không thể thiếu những chuyện liên quan đến Đường Anh.
Còn Tiết Kim Nguyệt cũng nói với nàng những chuyện xảy ra ở kinh thành. Tuy nói những chuyện này đa phần Giang Diệu đã biết hết, nhưng đến cùng thì không thể biết rõ như người ở kinh thành, có một số chuyện vẫn là lần đầu tiên nàng được nghe thấy.
Ví dụ như Vệ Bảo Linh sau khi gả cho Phùng Ngọc Tuyền vốn sinh được một nhi tử nhưng nhi tử kia sinh được không bao lâu thì liền chết yểu. Vệ Bảo Linh bị đả kích lớn như vậy, thế mà Cảnh Huệ đế xưa nay luôn yêu thương biểu muội cũng không hề xuất đầu lộ diện, hắn chỉ phái thái giám đến động viên.
Tiết Kim Nguyệt nói:
“Lúc trước chúng ta đều đáng tiếc thay cho Hoắc Tuyền, cảm thấy nếu nàng ấy vào cung thì nhất định sẽ bị Vệ Bảo Linh đoạt mất sủng ái, vậy mà ai có thể ngờ kết quả lại như thế này. Lần trước tại tiệc sinh nhật của Hoàng hậu, tẩu cùng nương, đại tẩu và tam đệ muội đến tham dự. Muội không nhìn thấy Hoàng thượng đối với Hoàng hậu tốt như nào đâu…
Hơn nữa tiểu Hoàng tử lại được lập thành Thái tử nên hoàng sủng của Bình tân Hầu phủ còn phô trương hơn Vệ phủ ngày đó.”
Nhớ lại lúc trước trong nhóm tiểu cô nương chưa lập gia đình thì quá nửa đều nịnh bợ Vệ Bảo Linh, chỉ có Tiết Kim Nguyệt và Giang Diệu là từ đầu tới cuối luôn có quan hệ tốt với Hoắc Tuyền.
Bây giờ nhìn Hoắc Tuyền có địa vị như vậy, trong lòng Tiết Kim Nguyệt chính là vui vẻ khi thấy tỷ muội của mình có được hoàng sủng.
(๑>◡<๑)
Còn Tạ Nhân thì không lập tức trở về phủ mà là đến Trấn Quốc Công phủ thăm Tạ di nương.
Tạ di nương nhìn thấy muội muội thì đương nhiên là vui vẻ, hai người cùng ngồi xuống nói chuyện sau đó lại cùng nhau đi ra bên ngoài tản bộ.
Hôm nay Giang Diệu đến Trấn Quốc Công phủ nên Trấn Quốc Công phủ đang bày tiệc mà Giang tam gia tự nhiên cũng tới tham gia.
Tạ di nương dù được sủng ái thì vẫn chỉ là thiếp, huống hồ một năm nay Giang tam gia không còn sủng Tạ di nương như lúc trước.
Trong lòng Tạ di nương cũng rõ ràng, nàng hiểu được Giang tam gia phong lưu như vậy thì chắc chắn đã có ngoại thất ở bên ngoài, mà ngoại thất kia tất nhiên là trẻ đẹp biết hầu hạ người, so với nàng đã nhiều tuổi thì chắc chắn người kia phải càng dẻo dai kỹ thuật hơn.
Tạ di nương cũng có chút bất mãn nhưng nàng cũng rõ Giang Tam gia chắc chắn sẽ không sửa tính phong lưu của mình, bây giờ hắn đối với nàng vẫn còn sủng ái nên nàng đành nhắm một con mắt, mở một con mắt cho qua và không suy nghĩ đến ngoại thất kia nữa.
Dù sao ngay cả vợ cả Thích thị của Giang tam gia cũng luôn mặc kệ chuyện này.
Lại nói muội muội của nàng có thể phô trương xuất giá cũng là nhờ Giang tam gia cho muội muội đồ cưới, việc này đúng là khiến trong lòng Tạ di nương cảm động. Nàng hiểu Giang tam gia muốn nàng vui vẻ nên mới yêu thương chăm sóc muội muội của nàng như vậy.
Tạ Nhân vốn rất hổ thẹn đối với Tạ di nương và trong lòng cũng có oán hận Giang tam gia.
Nhưng hai người đã có cả nhi tử nên nàng đối xử với Giang tam gia cũng không còn căm hận như lúc chưa xuất giá.
Mấy tháng mang thai kia Tạ Nhân còn chưa hiểu rõ chuyện nam nữ, đến khi nàng hết tháng ở cữ thì lại thấy Lục Hành Chu ôn nhu chăm sóc thiếp thất Mạnh Miểu, trong cơn tức giận nàng liền cùng Giang tam gia quấn quít trên giường. Tạ Nhân dù đã gả làm vợ người nhưng Lục Hành Chu khi ở trên giường cũng giống hệt như tính tình nhã nhặn cứng nhắc của hắn, làm sao có thể so sánh được với cao thủ như Giang tam gia?
Tạ Nhân nhận thấy sự đê mê và kích thích khi làm tình với Giang tam gia nên nàng cũng đánh bạo thường thường lén lút gặp gỡ Giang tam gia trong bóng tối hoặc trong biệt viện hay trong chùa miếu, ngay cả trong tửu lâu nhiều tai mắt thì hai người cũng đến thử một lần…
Tạ di nương hiểu rõ muội muội nhất, hiện nay thấy muội muội khẽ nhíu lông mày giống như có tâm sự, mà hôm nay còn đột nhiên đến thăm nàng.
Tạ di nương ân cần hỏi:
“Mạnh thị kia lại làm khó dễ muội sao?”
Tạ Nhân lắc đầu:
“Đối phó với bà ta thì muội tự có biện pháp.”
Tạ di nương lúc này mới yên tâm. Cũng may Lục Hành Chu kia cũng là người hiểu lý lẽ nên sẽ không để muội muội bị tội oan.
Tạ Nhân vốn muốn nói chút chuyện thì nàng chợt thấy Giang tam gia phong lưu tuấn mỹ cách đó không xa đang chậm rãi tiến lại đây, lúc này nàng liền chột dạ rũ mắt xuống.
Mà Giang Diệu đang tản bộ dọc bên hồ cùng Tiết Kim Nguyệt thì đã nhìn thấy phía xa xa đằng kia có Tạ di nương và Tạ Nhân đang nói chuyện —— hai người kia thấy Tam thúc của nàng đến gần thì hơi quỳ gối hành lễ. Tam thúc sủng ái Tạ di nương nên liền ôn nhu đỡ lấy cánh tay Tạ di nương.
Tiết Kim Nguyệt cũng thuận thế nhìn sang, trên mặt lộ ra bất mãn:
“Từ khi Lục Hành Chu vào Hàn Lâm hiên là sống lưng Tạ Nhân đúng là cứng hơn rồi. Chỉ là lão tổ tông vẫn không thích Tạ Nhân nên mỗi lần Tạ Nhân đến gặp Tạ di nương thì đều phải đi cửa sau…”
Giang Diệu biết tính tình tổ mẫu của mình, tổ mẫu đã không thích Tạ Nhân thì dù sau này Tạ Nhân có chỗ dựa vững trắc thì tổ mẫu cũng sẽ không cho Tạ Nhân sắc mặt tốt. Giang Diệu không muốn nói mấy chuyện liên quan đến tỷ muội Tạ Nhân, nàng bèn nói với Tiết Kim Nguyệt:
“Chúng ta trở về đi thôi…”
Lục Lưu uống nhiều rượu như vậy, trong lòng nàng đúng là có chút lo lắng.
Tiết Kim Nguyệt gật đầu, thân mật kéo cánh tay Giang Diệu, hai người giống như trở lại thời điểm chưa lấy chồng.
Chỉ là quỷ thần xui khiến thế nào mà Giang Diệu lại quay đầu liếc mắt nhìn thêm lần nữa —— nàng thấy Tam thúc nàng đang vòng tay ôm hờ lấy sau lưng Tạ di nương và vừa đi vừa nói chuyện, sau đó cánh tay đang ôm lấy Tạ di nương liền thuận thế lướt xuống dưới… tuy nhiên cánh tay này lại sờ vào người Tạ Nhân đang đi sát bên cạnh Tạ di nương và ở trên mông Tạ Nhân ám muội bóp một cái…
Bình luận truyện