Thịnh Thế Đích Phi
Chương 152: Tung tích của Minh Nguyệt
Trấn an Phượng Chi Dao xong, Diệp Ly khẽ chọc ngón tay nhỏ nhắn như
có điều suy nghĩ nói: “Lần trước chúng ta tính toán Lôi Chấn Đình một
hồi, xem ra lần này chắc ông ta quyết tâm muốn tìm trở về một lần rồi?”
Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Bất kể có chuyện lần trước hay không, Lôi
Chấn Đình cũng sẽ không chừa thủ đoạn nào đối phó Mặc gia quân .” Một
trận bại năm đó, Mặc gia quân đã sớm trở thành tâm bệnh của Trấn Nam
Vương Tây Lăng rồi. Năm nay Trấn Nam Vương đã gần năm mươi, tuổi đó đối
với võ tướng mà nói miễn cưỡng còn có thể nói đang lúc tráng niên, nhưng nếu như cứ tiếp tục như thế nữa, cả đời ông ta cũng không có cơ hội
đánh bại Mặc gia quân rửa sạch chuyện nhục nhã năm đó rồi.
Diệp Ly nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Gần đây chỉ sợ các chàng sẽ rất bận rộn, hãy giao Tín Dương cho ta đi.”
Mặc Tu Nghiêu có chút áy náy nhìn Diệp Ly, thời gian bọn họ thành hôn chỉ mới có một năm, mặc dù mình vẫn nói cho A Ly một cuộc sống mà nàng thích. Nhưng trên thực tế dường như từ ngày thành thân đó bắt đầu A Ly chưa từng trải qua một ngày yên lặng. Diệp Ly nhướng mày cười nói: “Trước đại nạn mỗi người một ngả là chim chóc, không phải là người, hay là Vương gia không tin năng lực của ta?” Mặc Tu Nghiêu mỉm cười
Cười một tiếng, thưởng thức hai đầu lông mày người trước mắt lộ ra tự tin và ngạo nghễ . Nhẹ giọng nói: “Như vậy, phòng ngự và chính sự của Tín Dương đều giao cho A Ly rồi?”
Diệp Ly gật đầu, “Chàng yên tâm là được.”
Tin tức mà Hoa quốc công đưa tới quá mức đột nhiên, nhưng Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng biết nếu như không phải là có mười phần nắm chắc thì Hoa quốc công chắc chắn sẽ không đùa giỡn như vậy. Mặc dù bây giờ còn chưa thể nhìn ra động tĩnh gì , nhưng Mặc Tu Nghiêu phải giành trước một bước bố trí binh mã Mặc gia quân ở các nơi dùng để ứng đối nhiều mặt tác chiến rất có thể xảy ra trong tương lai. Mà Mặc Tu Nghiêu chắc không có thời gian để hỏi tới Tín Dương quá nhiều. Sai người đưa bản đồ mà Kỳ Lân vẽ được thông qua thu thập tài liệu một phần cho Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly làm cho người ta một lần nữa sửa sang lại thêm một thư phòng, nhanh chóng chuyển tới.
“Vương Phi, Bạch quý phi vẫn ầm ĩ muốn gặp Vương gia.” Diệp Ly trầm tư nhìn bản đồ đối diện trước mắt, Tần Phong đi vào thấp giọng bẩm báo nói. Hôm nay tất cả mọi chuyện của Tín Dương đều giao cho Diệp Ly toàn quyền chịu trách nhiệm, trong đó bao gồm cả mấy vạn binh mã Mặc gia quân bảo vệ xung quanh thành Tín Dương. Mặc Tu Nghiêu mỗi ngày loay hoay đến lúc trời đen kịt, chuyện của Tô Túy Điệp tự nhiên cũng chỉ có thể giao cho một mình Diệp Ly xử lý. Diệp Ly nhíu nhíu mày, nói: “Ngươi không nói ta suýt nữa quên nàng ta. Đã có tung tích của Hàn Minh Nguyệt chưa?” Tần Phong nói: “Tin tức từ Tây Lăng truyền đến Hàn Minh Nguyệt quả thật đã rời Tây Lăng tiến vào Đại Sở, nhưng tạm thời còn chưa tìm được hành tung của hắn.” Diệp Ly vuốt vuốt mi tâm, nói: “Không hổ là chuyên trách tình báo công tử Minh Nguyệt, ta cảm thấy được hắn đang ở gần Tín Dương.” Tần Phong gật đầu đồng ý nói: “Lấy tình cảm của Hàn Minh Nguyệt đối với Tô Túy Điệp, hắn quả thật rất có thể đang ở gần Tín Dương. Đáng tiếc bản thân Hàn Minh Nguyệt chính là cao thủ tuyệt đỉnh hành tung bí ẩn, nhất thời nửa khắc chỉ cần hắn không lộ diện, chúng ta rất khó tìm đến hành tung của hắn.”
Diệp Ly nở nụ cười cực lạnh, “Có nhược điểm, liền không lo không bắt được hắn. Nhưng. . . Bản phi cũng không vội bắt bằng được Hàn Minh Nguyệt. Mà là. . .Thiên Nhất các phía sau hắn. Mặc dù cứ điểm của Thiên Nhất Các bên trong Đại Sở đã bị Vương gia mạnh mẽ diệt trừ, còn có rất nhiều đi theo Hàn Minh Tích bỏ tà theo chính. Nhưng cũng khó tránh khỏi có cá lọt lưới, có tồn tại như vậy đối với Mặc gia quân hiện tại thật sự mà nói là một uy hiếp trí mạng.” Tần Phong giương mắt, ngạc nhiên nói: “Vương Phi có tính toán gì không?” Diệp Ly thản nhiên nói: ” Liền nhìn xem tình cảm của Hàn Minh Nguyệt đối với Tô Túy Điệp có mấy phần. Âm thầm cho người phát tán tin tức Bản phi ghen ghét tình cũ giữa Vương gia và Tô Túy Điệp, mỗi ngày đều gây khó dễ cho nàng, thậm chí định giấu Vương gia …. giết nàng!” Tần Phong ngẩn ra, có chút chần chờ hỏi: “Hàn Minh Nguyệt sẽ mắc lừa sao?” Diệp Ly giương mắt, lộ ra một nhàn nhạt nụ cười, “Ngươi cho rằng ta là nói đùa ?”
Tần Phong không giải thích được, “Ý của Vương phi là?”
Diệp Ly cười nói: “Hàn Minh Nguyệt không đến. . .Bản phi liền hủy từng khối từng khối của Tô Túy Điệp đưa cho hắn. Người phản quốc cầu vinh, chết!”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Một trấn nhỏ khác gần Tín Dương, bên trong một nhà dân không có gì thu hút Hàn Minh Nguyệt đã lâu không thấy bóng dáng ngồi gần cửa sổ, trên dung nhan tuấn nhã có thêm mấy phần tang thương cùng với mỏi mệt, còn có thật sâu lo lắng.
“Công tử.” Một nam tử áo xám đẩy cửa đi vào, cung kính nói. Hàn Minh Nguyệt quay đầu lại, hỏi: “Có tin tức sao?” Nam tử gật đầu nói: “Tô tiểu thư hôm nay đúng là trong phủ Thái Thú của thành Tín Dương, nhưng là. . . Người của chúng ta hoàn toàn không có cách nào đến gần nàng ấy.” Hàn Minh Nguyệt không có ngoài ý muốn, trầm giọng nói: “Nàng ấy bị Định Vương giam lỏng rồi.” Nam tử áo xám lắc đầu nói: “Hình như Định Vương cũng không có hứng thú gì với Tô tiểu thư. Kể từ khi Tô tiểu thư vào phủ Thái Thú thì trên căn bản Định Vương sẽ không hỏi tới. Hôm nay tất cả mọi chuyện trong thành Tín Dương đều do Định Vương phi xử lý.” Hàn Minh Nguyệt ngẩn ra, nghiêng người nhìn về phía hắn nói: ” Tất cả sự vụ trong thành Tín Dương đều giao cho Định Vương phi rồi? Vậy Định Vương đang làm cái gì vậy?” Nam tử áo xám khẽ cau mày nói: “Thuộc hạ hoài nghi Định Vương đã biết được kế hoạch của Trấn Nam Vương, rất có thể đã tại âm thầm bố trí. Nếu không. . . Hôm nay bên ngoài thành Tín Dương vẫn trú mười mấy vạn đại quân, Định Vương không thể nào không tự mình chủ trì quân vụ. Công tử, chuyện này. . . Có bẩm báo Trấn Nam Vương hay không?”
Hàn Minh Nguyệt thản nhiên nhìn hắn một cái hỏi: “Chúng ta là vì Tô Túy Điệp mà tới, Mặc gia quân như thế nào không phải là việc của chúng ta. Rõ chưa?”
Nam tử áo xám hơi ngẩn ra, lập tức gật đầu nói: “Thuộc hạ hiểu rõ. Thuộc hạ cái gì cũng không biết, nếu chúng ta đã biết tung tích của Tô tiểu thư rồi, có phái người cứu ra hay không?”
Trên mặt Hàn Minh Nguyệt hiện lên một chút do dự, cau mày nói: “Cứu nàng đi ra ngoài. . . xem ở tình cảm lúc trước, Định Vương chắc sẽ không thương tổn nàng. Như vậy. . . Nàng ở lại thành Tín Dương sẽ an toàn hơn một chút.” Nam tử áo xám thấp giọng nói: “Nhưng là. . . Từ phủ Thái Thú truyền về tin tức, Tô tiểu thư sống ở phủ Thái Thú cũng không tốt lắm. Mấy ngày trước đây còn đụng trán bị thương. Hơn nữa, hình như Định Quốc Vương phi rất bất mãn với thân phận Tô tiểu thư là vị hôn thê lúc trước của Định Vương. Hiện tại Định Vương hoàn toàn mặc kệ chuyện trong phủ Thái Thú cùng với chuyện trong thành Tín Dương, Tô tiểu thư chỉ sợ sẽ. . . không tốt lắm. . .”
“Định Vương phi Diệp Ly. . . . . .” Hàn Minh Nguyệt cau mày, đối với Định Vương phi xuất thân danh môn kia hắn thật ra thì chỉ có như vậy vài lần duyên phận. Nhưng mỗi một lần cũng không phải là vui vẻ như vậy, sau đó ngay cả hắn cũng không khỏi hâm mộ sự may mắn của người đã từng là bạn tốt của mình. Định Vương phi là một thê tử tốt hết sức xuất sắc, thậm chí là phù hợp với Mặc Tu Nghiêu và Định Quốc Vương phủ hơn Tô Túy Điệp có danh là mỹ nữ đệ nhất Đại Sở nhiều. Thông minh, nhạy cảm, kiên cường, quyết đoán, đồng thời. . . Có đầy đủ nghị lực cùng với dũng khí. Nếu như nàng ta muốn làm khó Tô Túy Điệp mà Định Vương lại hoàn toàn mặc kệ chuyện đó …. Tô Túy Điệp bất kể thế nào cũng không thể đấu lại Diệp Ly. Hàn Minh Nguyệt so sánh với trong tưởng tượng của người khác thì hiểu rõ cô gái mình ái mộ là bộ dáng gì hơn nhiều, nửa đêm tỉnh mộng hắn thậm chí có yên lặng tự hỏi mình liệu tất cả điều mình làm này rốt cuộc có đáng giá hay không, nhưng là. . . . . .”Cho người ta ngó chừng phủ Thái Thú, có động tính gì tùy thời bẩm báo.”
“Thuộc hạ hiểu .” Nam tử áo xám cung kính cúi đầu. Hàn Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, thở dài nói: “Chuẩn bị một chút, ta tự mình đi Tín Dương.” Nam tử áo xám ngẩn ra, có chút không đồng ý nói: “Công tử nghĩ lại, bây giờ cửa thành Tín Dương đóng chặt, muốn ra vào cũng không dễ dàng.” Hàn Minh Nguyệt kiên định nói: “Đi xuống chuẩn bị đi.”
“. . . Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”
“Vương phi, mấy ngày nay đại quân Tây Lăng vẫn đóng quân ở hai mươi dặm ngoài thành Tín Dương, nhưng thế tử Trấn Nam Vương âm thầm suất lĩnh hai mươi vạn nhân mã đi đường vòng xuôi nam hình như chuẩn bị cùng đại quân phía nam gặp nhau. Thuộc hạ đoán, Tây Lăng có thể có muốn vượt đến sau lưng quân ta, trước sau giáp kích Tín Dương.” Trên hành lang quanh co của Phủ Thái Thú, Diệp Ly vừa đi về phía trước đi vừa nghe Trác Tĩnh ở phía sau bẩm báo. Nghe Trác Tĩnh nói…, đôi mi thanh tú của Diệp Ly cau lại dưới chân đi không ngừng chút nào bước chậm đi, vừa nói: “Đưa một phần tin tức cho Vương gia, binh mã Tây Lăng ngoài thành đã có động tĩnh gì chưa?” Trác Tĩnh nói: ” Mấy ngày nay ngoài thành đều vẫn án binh bất động.”
“Trấn Nam Vương đang làm cái gì vậy?” Diệp Ly hỏi.
Mày kiếm của Trác Tĩnh nhíu lại, suy tư nói: “Mấy ngày nay đại quân Tây Lăng vẫn án binh bất động, Trấn Nam Vương cũng không có bất cứ tin tức gì.”
Diệp Ly dưới chân có chút dừng lại, suy tư chốc lát nói: “Làm cho người ta đi thăm dò, Trấn Nam Vương rốt cuộc có ở trong quân hay không. Khác, nói cho Vương gia phía Giang Hạ tốt nhất cẩn thận một chút, Lôi Đằng Phong mang binh xuôi nam chưa chắc là muốn giáp công Tín Dương.”
“Vâng” Trác Tĩnh gật đầu đáp ứng, lại nói: “Mấy ngày nay vị ở Thiên viện kia rất ầm ĩ, Vương Phi xem nên xử trí như thế nào?”
Diệp Ly đi đến chỗ tiểu viện góc Tây Bắc nhìn một cái, đi ở trong hành lang cũng không thể thấy cái gì. Nhưng mấy ngày qua Tô Túy Điệp một mực trong viện làm ồn muốn đi ra ngoài, muốn này muốn nọ Diệp Ly là biết. Cười nhạt một tiếng nói: “Nàng thích náo để cho nàng ta náo đi. Hàn Minh Nguyệt có tin tức gì chưa?” Trác Tĩnh gật đầu nói: “Ngày hôm qua truyền đến tin tức, ở trấn nhỏ gần Tín Dương phát hiện tung tích dưới trướng Hàn Minh Nguyệt của Thiên Nhất Các, nhưng mà thời điểm chạy tới người đã đi – nhà trống. Vương phi suy đoán không sai, Hàn Minh Nguyệt đang ở gần Tín Dương.”
Diệp Ly suy nghĩ một chút cười nói: “Có lẽ hiện tại đã vào thành. Chỉ cần hắn tiến vào sẽ không sợ không tìm được hắn, hiện tại Tín Dương khác trước rồi.” Vốn là thành Tín Dương nhân khẩu đông đảo hơn nữa rồng rắn lẫn lộn, nhưng hiện tại, ngoài quân nhân ở thành Tín Dương căn bản không có bao nhiêu dân chúng bình thường, lại càng không cần phải nói tiểu thương lui tới. Đoàn người của Hàn Minh Nguyệt muốn giấu diếm tung tích cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.” Trong phủ Thái Thú hết thảy cẩn thận, đừng để người xông tới cướp được người đi. Một khi phát hiện hành tung của đám người Hàn Minh Nguyệt, lập tức phong tỏa thành Tín Dương, cho phép vào không cho phép ra. Hàn Minh Nguyệt sẽ không phải thật sự cho là hiện tại Tín Dương thành dễ vào như vậy đi?” Nếu không phải giữ lại muốn để cho người khác tự chui đầu vào lưới, thành Tín Dương ngay cả con ruồi cũng đừng nghĩ bay vào được.
Trác Tĩnh cười nói: “Vương phi cứ việc yên tâm, giấu đầu giấu đuôi có lẽ chúng ta không bằng Hàn Minh Nguyệt, nhưng Hàn Minh Nguyệt muốn từ trên tay chúng ta cướp người chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.”
Diệp Ly gật đầu, đứng ở trước cửa thư phòng mình mới dọn ra đối với Trác Tĩnh nói: “Đi làm việc đi.”
Trác Tĩnh khom người cáo lui, Diệp Ly bước vào trong phòng lại thấy Mặc Tu Nghiêu đang ngồi ở sau án thư đọc sách. Có chút ngoài ý muốn hỏi: “Sao chàng lại ở nơi này?” Mấy ngày qua Mặc Tu Nghiêu bận rộn vô cùng, hai người đã có hai ngày không gặp mặt rồi. Mặc Tu Nghiêu để sách xuống khẽ cười nói: “Thế nào? A Ly không muốn gặp ta?” Diệp Ly liếc hắn một cái nói: “Ta để cho Trác Tĩnh mang vài thứ qua cho chàng, chàng lại ở nơi này chẳng phải là để cho hắn đi một chuyến tay không?” Mặc Tu Nghiêu mỉm cười đứng dậy lôi kéo nàng cùng nhau ngồi xuống nói: “Vẫn là Bản vương không đúng rồi, có chuyện gì quan trọng A Ly nói cho ta một chút là được. Ta khó được trộm một chút rảnh rỗi đến gặp A Ly.” Diệp Ly xoa mi tâm, có chút bất đắc dĩ nhìn hồ sơ sổ con trên bàn một cái nói: “Vương gia còn có công phu tranh thủ thời gian, đáng tiếc ta bận bịu quá.” Mặc Tu Nghiêu nhìn đồ trên bàn cũng thẳng cau mày, có chút lo lắng hỏi: “Sao lại nhiều chuyện như vậy? Người bên cạnh A Ly vẫn không đủ dùng sao, không bằng ta phái mấy người nữa tới cho nàng?”
Diệp Ly khoát tay một cái nói: “Thôi đi, một mình chàng cũng rất bận rộn, hiện giờ thành Tín Dương đông đảo khó tránh khỏi bận rộn một chút, qua một thời gian ngắn là tốt rồi. Đoán chừng mấy ngày nữa bên phía Hàn Minh Nguyệt cũng nên có kết quả, đến lúc đó Ám Tứ cũng trở lại, người bên cạnh ta đủ dùng.”
Mặc Tu Nghiêu ôm nàng ở trong ngực có chút bất mãn nói nhỏ nói: “Sớm biết A Ly sẽ dạy người được như vậy, ban đầu liền hẳn là phái cho A Ly mấy nữ thị vệ.”
Diệp Ly nhướng mày, “Vương gia đây là đang ghen sao?”
“Nương tử anh minh.” Mặc Tu Nghiêu thấp giọng cười nói. Diệp Ly hừ nhẹ một tiếng nói: “Vương gia càng ngày càng tiến bộ, hiện tại ngay cả người bên cạnh ta cũng có thể ghen tị?” Mặc Tu Nghiêu có chút ai oán than thở, hắn cũng không muốn biến mình giống như oán phu, nhưng A Ly càng ngày càng chói mắt rồi, mà thời gian mà mình và nàng ở chung rõ ràng không nhiều bằng đám người Trác Tĩnh, Tần Phong. Nhất là, cho tới bây giờ A Ly cũng chưa nói thương hắn a. . . Nhìn lại đám người Trác Tĩnh cũng nên lập gia đình rồi …
” Nếu bận không thể chịu được…, ta để cho Nhị ca tới đây giúp nàng đi.”
Diệp Ly liếc mắt, “Nhị ca lần này là mang danh nghĩa giám quân đại quân đi tới, đi theo bên cạnh ta làm sao được?”
“Nhị ca thì ta yên tâm hơn.” Mặc Tu Nghiêu yên lặng nói.
Diệp Ly nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Gần đây chỉ sợ các chàng sẽ rất bận rộn, hãy giao Tín Dương cho ta đi.”
Mặc Tu Nghiêu có chút áy náy nhìn Diệp Ly, thời gian bọn họ thành hôn chỉ mới có một năm, mặc dù mình vẫn nói cho A Ly một cuộc sống mà nàng thích. Nhưng trên thực tế dường như từ ngày thành thân đó bắt đầu A Ly chưa từng trải qua một ngày yên lặng. Diệp Ly nhướng mày cười nói: “Trước đại nạn mỗi người một ngả là chim chóc, không phải là người, hay là Vương gia không tin năng lực của ta?” Mặc Tu Nghiêu mỉm cười
Cười một tiếng, thưởng thức hai đầu lông mày người trước mắt lộ ra tự tin và ngạo nghễ . Nhẹ giọng nói: “Như vậy, phòng ngự và chính sự của Tín Dương đều giao cho A Ly rồi?”
Diệp Ly gật đầu, “Chàng yên tâm là được.”
Tin tức mà Hoa quốc công đưa tới quá mức đột nhiên, nhưng Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng biết nếu như không phải là có mười phần nắm chắc thì Hoa quốc công chắc chắn sẽ không đùa giỡn như vậy. Mặc dù bây giờ còn chưa thể nhìn ra động tĩnh gì , nhưng Mặc Tu Nghiêu phải giành trước một bước bố trí binh mã Mặc gia quân ở các nơi dùng để ứng đối nhiều mặt tác chiến rất có thể xảy ra trong tương lai. Mà Mặc Tu Nghiêu chắc không có thời gian để hỏi tới Tín Dương quá nhiều. Sai người đưa bản đồ mà Kỳ Lân vẽ được thông qua thu thập tài liệu một phần cho Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly làm cho người ta một lần nữa sửa sang lại thêm một thư phòng, nhanh chóng chuyển tới.
“Vương Phi, Bạch quý phi vẫn ầm ĩ muốn gặp Vương gia.” Diệp Ly trầm tư nhìn bản đồ đối diện trước mắt, Tần Phong đi vào thấp giọng bẩm báo nói. Hôm nay tất cả mọi chuyện của Tín Dương đều giao cho Diệp Ly toàn quyền chịu trách nhiệm, trong đó bao gồm cả mấy vạn binh mã Mặc gia quân bảo vệ xung quanh thành Tín Dương. Mặc Tu Nghiêu mỗi ngày loay hoay đến lúc trời đen kịt, chuyện của Tô Túy Điệp tự nhiên cũng chỉ có thể giao cho một mình Diệp Ly xử lý. Diệp Ly nhíu nhíu mày, nói: “Ngươi không nói ta suýt nữa quên nàng ta. Đã có tung tích của Hàn Minh Nguyệt chưa?” Tần Phong nói: “Tin tức từ Tây Lăng truyền đến Hàn Minh Nguyệt quả thật đã rời Tây Lăng tiến vào Đại Sở, nhưng tạm thời còn chưa tìm được hành tung của hắn.” Diệp Ly vuốt vuốt mi tâm, nói: “Không hổ là chuyên trách tình báo công tử Minh Nguyệt, ta cảm thấy được hắn đang ở gần Tín Dương.” Tần Phong gật đầu đồng ý nói: “Lấy tình cảm của Hàn Minh Nguyệt đối với Tô Túy Điệp, hắn quả thật rất có thể đang ở gần Tín Dương. Đáng tiếc bản thân Hàn Minh Nguyệt chính là cao thủ tuyệt đỉnh hành tung bí ẩn, nhất thời nửa khắc chỉ cần hắn không lộ diện, chúng ta rất khó tìm đến hành tung của hắn.”
Diệp Ly nở nụ cười cực lạnh, “Có nhược điểm, liền không lo không bắt được hắn. Nhưng. . . Bản phi cũng không vội bắt bằng được Hàn Minh Nguyệt. Mà là. . .Thiên Nhất các phía sau hắn. Mặc dù cứ điểm của Thiên Nhất Các bên trong Đại Sở đã bị Vương gia mạnh mẽ diệt trừ, còn có rất nhiều đi theo Hàn Minh Tích bỏ tà theo chính. Nhưng cũng khó tránh khỏi có cá lọt lưới, có tồn tại như vậy đối với Mặc gia quân hiện tại thật sự mà nói là một uy hiếp trí mạng.” Tần Phong giương mắt, ngạc nhiên nói: “Vương Phi có tính toán gì không?” Diệp Ly thản nhiên nói: ” Liền nhìn xem tình cảm của Hàn Minh Nguyệt đối với Tô Túy Điệp có mấy phần. Âm thầm cho người phát tán tin tức Bản phi ghen ghét tình cũ giữa Vương gia và Tô Túy Điệp, mỗi ngày đều gây khó dễ cho nàng, thậm chí định giấu Vương gia …. giết nàng!” Tần Phong ngẩn ra, có chút chần chờ hỏi: “Hàn Minh Nguyệt sẽ mắc lừa sao?” Diệp Ly giương mắt, lộ ra một nhàn nhạt nụ cười, “Ngươi cho rằng ta là nói đùa ?”
Tần Phong không giải thích được, “Ý của Vương phi là?”
Diệp Ly cười nói: “Hàn Minh Nguyệt không đến. . .Bản phi liền hủy từng khối từng khối của Tô Túy Điệp đưa cho hắn. Người phản quốc cầu vinh, chết!”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
Một trấn nhỏ khác gần Tín Dương, bên trong một nhà dân không có gì thu hút Hàn Minh Nguyệt đã lâu không thấy bóng dáng ngồi gần cửa sổ, trên dung nhan tuấn nhã có thêm mấy phần tang thương cùng với mỏi mệt, còn có thật sâu lo lắng.
“Công tử.” Một nam tử áo xám đẩy cửa đi vào, cung kính nói. Hàn Minh Nguyệt quay đầu lại, hỏi: “Có tin tức sao?” Nam tử gật đầu nói: “Tô tiểu thư hôm nay đúng là trong phủ Thái Thú của thành Tín Dương, nhưng là. . . Người của chúng ta hoàn toàn không có cách nào đến gần nàng ấy.” Hàn Minh Nguyệt không có ngoài ý muốn, trầm giọng nói: “Nàng ấy bị Định Vương giam lỏng rồi.” Nam tử áo xám lắc đầu nói: “Hình như Định Vương cũng không có hứng thú gì với Tô tiểu thư. Kể từ khi Tô tiểu thư vào phủ Thái Thú thì trên căn bản Định Vương sẽ không hỏi tới. Hôm nay tất cả mọi chuyện trong thành Tín Dương đều do Định Vương phi xử lý.” Hàn Minh Nguyệt ngẩn ra, nghiêng người nhìn về phía hắn nói: ” Tất cả sự vụ trong thành Tín Dương đều giao cho Định Vương phi rồi? Vậy Định Vương đang làm cái gì vậy?” Nam tử áo xám khẽ cau mày nói: “Thuộc hạ hoài nghi Định Vương đã biết được kế hoạch của Trấn Nam Vương, rất có thể đã tại âm thầm bố trí. Nếu không. . . Hôm nay bên ngoài thành Tín Dương vẫn trú mười mấy vạn đại quân, Định Vương không thể nào không tự mình chủ trì quân vụ. Công tử, chuyện này. . . Có bẩm báo Trấn Nam Vương hay không?”
Hàn Minh Nguyệt thản nhiên nhìn hắn một cái hỏi: “Chúng ta là vì Tô Túy Điệp mà tới, Mặc gia quân như thế nào không phải là việc của chúng ta. Rõ chưa?”
Nam tử áo xám hơi ngẩn ra, lập tức gật đầu nói: “Thuộc hạ hiểu rõ. Thuộc hạ cái gì cũng không biết, nếu chúng ta đã biết tung tích của Tô tiểu thư rồi, có phái người cứu ra hay không?”
Trên mặt Hàn Minh Nguyệt hiện lên một chút do dự, cau mày nói: “Cứu nàng đi ra ngoài. . . xem ở tình cảm lúc trước, Định Vương chắc sẽ không thương tổn nàng. Như vậy. . . Nàng ở lại thành Tín Dương sẽ an toàn hơn một chút.” Nam tử áo xám thấp giọng nói: “Nhưng là. . . Từ phủ Thái Thú truyền về tin tức, Tô tiểu thư sống ở phủ Thái Thú cũng không tốt lắm. Mấy ngày trước đây còn đụng trán bị thương. Hơn nữa, hình như Định Quốc Vương phi rất bất mãn với thân phận Tô tiểu thư là vị hôn thê lúc trước của Định Vương. Hiện tại Định Vương hoàn toàn mặc kệ chuyện trong phủ Thái Thú cùng với chuyện trong thành Tín Dương, Tô tiểu thư chỉ sợ sẽ. . . không tốt lắm. . .”
“Định Vương phi Diệp Ly. . . . . .” Hàn Minh Nguyệt cau mày, đối với Định Vương phi xuất thân danh môn kia hắn thật ra thì chỉ có như vậy vài lần duyên phận. Nhưng mỗi một lần cũng không phải là vui vẻ như vậy, sau đó ngay cả hắn cũng không khỏi hâm mộ sự may mắn của người đã từng là bạn tốt của mình. Định Vương phi là một thê tử tốt hết sức xuất sắc, thậm chí là phù hợp với Mặc Tu Nghiêu và Định Quốc Vương phủ hơn Tô Túy Điệp có danh là mỹ nữ đệ nhất Đại Sở nhiều. Thông minh, nhạy cảm, kiên cường, quyết đoán, đồng thời. . . Có đầy đủ nghị lực cùng với dũng khí. Nếu như nàng ta muốn làm khó Tô Túy Điệp mà Định Vương lại hoàn toàn mặc kệ chuyện đó …. Tô Túy Điệp bất kể thế nào cũng không thể đấu lại Diệp Ly. Hàn Minh Nguyệt so sánh với trong tưởng tượng của người khác thì hiểu rõ cô gái mình ái mộ là bộ dáng gì hơn nhiều, nửa đêm tỉnh mộng hắn thậm chí có yên lặng tự hỏi mình liệu tất cả điều mình làm này rốt cuộc có đáng giá hay không, nhưng là. . . . . .”Cho người ta ngó chừng phủ Thái Thú, có động tính gì tùy thời bẩm báo.”
“Thuộc hạ hiểu .” Nam tử áo xám cung kính cúi đầu. Hàn Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, thở dài nói: “Chuẩn bị một chút, ta tự mình đi Tín Dương.” Nam tử áo xám ngẩn ra, có chút không đồng ý nói: “Công tử nghĩ lại, bây giờ cửa thành Tín Dương đóng chặt, muốn ra vào cũng không dễ dàng.” Hàn Minh Nguyệt kiên định nói: “Đi xuống chuẩn bị đi.”
“. . . Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”
“Vương phi, mấy ngày nay đại quân Tây Lăng vẫn đóng quân ở hai mươi dặm ngoài thành Tín Dương, nhưng thế tử Trấn Nam Vương âm thầm suất lĩnh hai mươi vạn nhân mã đi đường vòng xuôi nam hình như chuẩn bị cùng đại quân phía nam gặp nhau. Thuộc hạ đoán, Tây Lăng có thể có muốn vượt đến sau lưng quân ta, trước sau giáp kích Tín Dương.” Trên hành lang quanh co của Phủ Thái Thú, Diệp Ly vừa đi về phía trước đi vừa nghe Trác Tĩnh ở phía sau bẩm báo. Nghe Trác Tĩnh nói…, đôi mi thanh tú của Diệp Ly cau lại dưới chân đi không ngừng chút nào bước chậm đi, vừa nói: “Đưa một phần tin tức cho Vương gia, binh mã Tây Lăng ngoài thành đã có động tĩnh gì chưa?” Trác Tĩnh nói: ” Mấy ngày nay ngoài thành đều vẫn án binh bất động.”
“Trấn Nam Vương đang làm cái gì vậy?” Diệp Ly hỏi.
Mày kiếm của Trác Tĩnh nhíu lại, suy tư nói: “Mấy ngày nay đại quân Tây Lăng vẫn án binh bất động, Trấn Nam Vương cũng không có bất cứ tin tức gì.”
Diệp Ly dưới chân có chút dừng lại, suy tư chốc lát nói: “Làm cho người ta đi thăm dò, Trấn Nam Vương rốt cuộc có ở trong quân hay không. Khác, nói cho Vương gia phía Giang Hạ tốt nhất cẩn thận một chút, Lôi Đằng Phong mang binh xuôi nam chưa chắc là muốn giáp công Tín Dương.”
“Vâng” Trác Tĩnh gật đầu đáp ứng, lại nói: “Mấy ngày nay vị ở Thiên viện kia rất ầm ĩ, Vương Phi xem nên xử trí như thế nào?”
Diệp Ly đi đến chỗ tiểu viện góc Tây Bắc nhìn một cái, đi ở trong hành lang cũng không thể thấy cái gì. Nhưng mấy ngày qua Tô Túy Điệp một mực trong viện làm ồn muốn đi ra ngoài, muốn này muốn nọ Diệp Ly là biết. Cười nhạt một tiếng nói: “Nàng thích náo để cho nàng ta náo đi. Hàn Minh Nguyệt có tin tức gì chưa?” Trác Tĩnh gật đầu nói: “Ngày hôm qua truyền đến tin tức, ở trấn nhỏ gần Tín Dương phát hiện tung tích dưới trướng Hàn Minh Nguyệt của Thiên Nhất Các, nhưng mà thời điểm chạy tới người đã đi – nhà trống. Vương phi suy đoán không sai, Hàn Minh Nguyệt đang ở gần Tín Dương.”
Diệp Ly suy nghĩ một chút cười nói: “Có lẽ hiện tại đã vào thành. Chỉ cần hắn tiến vào sẽ không sợ không tìm được hắn, hiện tại Tín Dương khác trước rồi.” Vốn là thành Tín Dương nhân khẩu đông đảo hơn nữa rồng rắn lẫn lộn, nhưng hiện tại, ngoài quân nhân ở thành Tín Dương căn bản không có bao nhiêu dân chúng bình thường, lại càng không cần phải nói tiểu thương lui tới. Đoàn người của Hàn Minh Nguyệt muốn giấu diếm tung tích cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.” Trong phủ Thái Thú hết thảy cẩn thận, đừng để người xông tới cướp được người đi. Một khi phát hiện hành tung của đám người Hàn Minh Nguyệt, lập tức phong tỏa thành Tín Dương, cho phép vào không cho phép ra. Hàn Minh Nguyệt sẽ không phải thật sự cho là hiện tại Tín Dương thành dễ vào như vậy đi?” Nếu không phải giữ lại muốn để cho người khác tự chui đầu vào lưới, thành Tín Dương ngay cả con ruồi cũng đừng nghĩ bay vào được.
Trác Tĩnh cười nói: “Vương phi cứ việc yên tâm, giấu đầu giấu đuôi có lẽ chúng ta không bằng Hàn Minh Nguyệt, nhưng Hàn Minh Nguyệt muốn từ trên tay chúng ta cướp người chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.”
Diệp Ly gật đầu, đứng ở trước cửa thư phòng mình mới dọn ra đối với Trác Tĩnh nói: “Đi làm việc đi.”
Trác Tĩnh khom người cáo lui, Diệp Ly bước vào trong phòng lại thấy Mặc Tu Nghiêu đang ngồi ở sau án thư đọc sách. Có chút ngoài ý muốn hỏi: “Sao chàng lại ở nơi này?” Mấy ngày qua Mặc Tu Nghiêu bận rộn vô cùng, hai người đã có hai ngày không gặp mặt rồi. Mặc Tu Nghiêu để sách xuống khẽ cười nói: “Thế nào? A Ly không muốn gặp ta?” Diệp Ly liếc hắn một cái nói: “Ta để cho Trác Tĩnh mang vài thứ qua cho chàng, chàng lại ở nơi này chẳng phải là để cho hắn đi một chuyến tay không?” Mặc Tu Nghiêu mỉm cười đứng dậy lôi kéo nàng cùng nhau ngồi xuống nói: “Vẫn là Bản vương không đúng rồi, có chuyện gì quan trọng A Ly nói cho ta một chút là được. Ta khó được trộm một chút rảnh rỗi đến gặp A Ly.” Diệp Ly xoa mi tâm, có chút bất đắc dĩ nhìn hồ sơ sổ con trên bàn một cái nói: “Vương gia còn có công phu tranh thủ thời gian, đáng tiếc ta bận bịu quá.” Mặc Tu Nghiêu nhìn đồ trên bàn cũng thẳng cau mày, có chút lo lắng hỏi: “Sao lại nhiều chuyện như vậy? Người bên cạnh A Ly vẫn không đủ dùng sao, không bằng ta phái mấy người nữa tới cho nàng?”
Diệp Ly khoát tay một cái nói: “Thôi đi, một mình chàng cũng rất bận rộn, hiện giờ thành Tín Dương đông đảo khó tránh khỏi bận rộn một chút, qua một thời gian ngắn là tốt rồi. Đoán chừng mấy ngày nữa bên phía Hàn Minh Nguyệt cũng nên có kết quả, đến lúc đó Ám Tứ cũng trở lại, người bên cạnh ta đủ dùng.”
Mặc Tu Nghiêu ôm nàng ở trong ngực có chút bất mãn nói nhỏ nói: “Sớm biết A Ly sẽ dạy người được như vậy, ban đầu liền hẳn là phái cho A Ly mấy nữ thị vệ.”
Diệp Ly nhướng mày, “Vương gia đây là đang ghen sao?”
“Nương tử anh minh.” Mặc Tu Nghiêu thấp giọng cười nói. Diệp Ly hừ nhẹ một tiếng nói: “Vương gia càng ngày càng tiến bộ, hiện tại ngay cả người bên cạnh ta cũng có thể ghen tị?” Mặc Tu Nghiêu có chút ai oán than thở, hắn cũng không muốn biến mình giống như oán phu, nhưng A Ly càng ngày càng chói mắt rồi, mà thời gian mà mình và nàng ở chung rõ ràng không nhiều bằng đám người Trác Tĩnh, Tần Phong. Nhất là, cho tới bây giờ A Ly cũng chưa nói thương hắn a. . . Nhìn lại đám người Trác Tĩnh cũng nên lập gia đình rồi …
” Nếu bận không thể chịu được…, ta để cho Nhị ca tới đây giúp nàng đi.”
Diệp Ly liếc mắt, “Nhị ca lần này là mang danh nghĩa giám quân đại quân đi tới, đi theo bên cạnh ta làm sao được?”
“Nhị ca thì ta yên tâm hơn.” Mặc Tu Nghiêu yên lặng nói.
Bình luận truyện