Thịnh Thế Đích Phi

Chương 312: Có thai



“Tứ……Tứ ca?”

Diệp Ly kinh ngạc nhìn Từ Thanh Bách chắn trước người mình, một thanh trường kiếm đâm xuyên lưng hắn, máu tươi theo mũi kiếm chảy xuống vạt áo Diệp Ly, nhỏ giọt lên dung nhan thanh lệ như ngọc của nàng.

“Ly nhi…”Từ Thanh Bách có chút bất đắc dĩ cười khổ, cơn đau đớn truyền đến khiến thân người hắn không khỏi co quắp. Tần Phong sau lưng rốt cuộc rút được ra ngoài, lại thấy một màn kinh hồn táng đảm trước mắt, tiện tay tránh thoát trường kiếm đánh tới bên người, trường kiếm trong tay đồng thời cũng chém tới người nọ. Thích khách đang muốn rút kiếm bồi thêm một đao thì đã bị kiếm khí lẫm liệt của Tần Phong chém thành hai đoạn.

“Vương phi! Tứ công tử!.” Thấy bên này gặp chuyện không may, những thị vệ khác cũng rốt rít lui lại bên này. Thật ra thì đây cũng là sai lầm của bọn họ, dù sao mọi người đều biết thân thủ Vương phi không tệ, cho nên đại đa số người đều đặt sự chú ý lên người địch mà không nghĩ tới Vương phi lại gặp chuyện ngoài ý muốn. Lúc này những thị vệ áp sát tới đây, thu nhỏ vòng vây mặc dù không tiện chém giết những thích khách này nhưng những thích khách này muốn xông lên lần nữa cũng khó.

Tần Phong nhìn lướt qua xung quanh, mới tiến lên hỏi: “Vương phi, người…”

Diệp Ly cắn nhẹ môi, trầm giọng nói: “Ta không sao, xem một chút Tứ ca thế nào?”

Tần Phong cũng nhìn ra thích khách kia không đả thương tới Vương phi, vết máu trên người Vương phi đa số đều là của Từ Thanh Bách. Mà Từ Thanh Bách cũng rơi vào trạng thái hôn mê, Tần Phong lấy lại bình tĩnh, cẩn thận tra xét thương thế trên người Từ Thanh Bách, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, điểm mấy huyệt vị trên người Từ Thanh Bách nói: “Không đâm tới chỗ yếu hại, nhưng mà Tứ công tử mất máu quá nhiều, nếu không sớm băng bó cằm máu, chỉ sợ sẽ….” Nhưng giờ phút này bọn họ bị thích khách bao vây, căn bản là không có cách nào xông ra.

“Thuộc hạ đã thả tín hiệu, thị vệ trong thành sẽ nhanh chóng chạy tới.” Nhìn sắc mặt Diệp Ly tái nhợt, Tần Phong thấp giọng nói.

Diệp Ly gật đầu một cái, cẩn thận đỡ Từ Thanh Bách để tránh vết thương bị kiếm đâm của hắn tiếp tục chảy máu.

Thị vệ Định Vương phủ trong thành còn chưa đến kịp nhưng, chốc lát sau có đại đội nhân mã chạy đến bên này. Người cầm đầu là Phượng Chi Dao và Từ Thanh Phong. Từ Thanh Phong tiến vào vòng vây trùng trùng bên trong, thấy Từ Thanh Bách khắp người đầy máu nhất thời đỏ tròng mắt, “Tứ đệ! Ly nhi….”

“Vương phi, Tứ công tử….” Phượng Chi Dao theo sát mà đến, trong lòng cũng căng thẳng, thấy Diệp Ly bình an vô sự mới thoáng an tâm. Vốn dĩ hắn và Từ Thanh Phong nhàn rỗi không có việc gì làm ngồi nghỉ ngơi ở trạm dịch, lại không nghĩ rằng Tần Phong thả ra tín hiệu, vội vàng mang một đám người chạy tới hiện trường thì nơi này đã là một mảnh máu tanh hỗn loạn. Trong mắt Phượng Chi Dao hiện lên vẻ rét lạnh, “Giết! Lưu lại hai người sống là được.”

Thấy Phượng Chi Dao và Từ Thanh Phong, Diệp Ly cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy trước mắt từng trận biến thành màu đen. Một tay giữ lấy Từ Thanh Phong nói: “Tam ca, đưa Tứ ca đi y quán….Nhanh đi!.” Từ Thanh Phong trầm mặc gật đầu một cái nói: “Huynh biết rồi.” Cúi người ôm lấy Từ Thanh Bách cẩn thận né tranh trường kiếm trên người, đứng dậy cùng mấy thị vệ rút lui ra ngoài. Diệp Ly cũng được Tần Phong và Phượng Chi Dao nâng dậy, nhưng thân thể cực kì khó chịu vừa buông lỏng nay lại càng thêm lạnh lẽo, trước mắt bỗng tối đen, té xuống dưới đất.

“Vương phi?”

“A Ly!.” Một âm thanh lạnh lùng vang lên từ góc đường, trên đường phố một con tuấn mã nhanh chóng chạy tới. Lập tức một bóng trắng lướt trên không mang theo kiếm khí ngang trời xẹt qua, mấy thích khách gần Diệp Ly toàn bộ bị kiếm khí gây thương tích, trên ngực rách ra một đạo vết máu ngã nhào trên mặt đất.

Mặc Tu Nghiêu dừng trên mặt đất, sắc mặt âm trầm đón lấy Diệp Ly từ trong tay Phượng Chi Dao, lo lắng nói: “A Ly…A Ly….” Một tay đưa qua dò trên mạch Diệp Ly, nhưng mà người từ xưa đến nay nắm thị huyết bảo kiếm trong tay cũng chưa từng run rẩy một lần, lúc này ngón tay khẽ run ngay cả mạch đập cũng sờ không tới. Vì vậy, trên dung nhan tuấn mỹ không khỏi lộ ra một tia nóng nảy, giữa hai đầu lông mày mơ hồ có bạo khí. Phương Chi Diêu thấy có điểm bất thường, vội vàng nói: “Vương gia, Vương phi không bị thương. Chỉ là ngất đi thôi.” Thật ra thì không cần bắt mạch cũng nhìn ra được Diệp Ly hô hấp vững vàng, chẳng qua là Mặc Tu Nghiêu quan tâm quá hóa loạn, cho nên thế nào cũng nghĩ không thông.

Mặc Tu Nghiêu dừng lại một chút, hình như đã tỉnh táo lại, đáy mắt thoáng qua một tia thanh minh. Lúc này mới một lần nữa bắt lấy cổ tay Diệp Ly, mặc dù hắn không thông hiểu nhưng thân là người tập võ đối với chuyện này cũng có chút nền tảng. Quả thật cảm giác được mạch tượng Diệp Ly vững vàng không bị nội thương ngoại thương hay trúng độc gì cả…sắc mặt mới hòa hoãn một chút. Phượng Chi Dao lại bồi thêm một câu, nói: “Thuộc hạ đã sai người mang đại phu tới, Vương gia không bằng trước an trí Vương phi thỏa đáng đã.”

“Vương gia, trong Hoa uyển có chỗ nghỉ ngơi, không bằng tạm thời thu xếp đưa Vương phi vào trong.” Tôn phu nhân đi tới, sắc mặt tái nhợt nói. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nếu Vương phi không có chuyện gì còn tốt, nếu có cái gì vạn nhất, bất kể có liên quan đến Tôn gia hay không thì cũng khó tránh khỏi tội trạng. Cho nên, dù bây giờ Tôn phu nhân vẫn còn bị dọa đến nhũn ra nhưng cũng không thể không tới đây nói chuyện.

Mặc Tu Nghiêu ôm lấy Diệp Ly, nhàn nhạt nhìn Tôn phu nhân một cái, nhấc chân đi vào bên trong Hoa uyển.

Đại phu nhanh chóng đi tới, Mặc Tu Nghiêu vừa ôm Diệp Ly đi vào một tiểu lâu được Tôn phu nhân an trí, thì Tần Phong và Phượng Chi Dao ngoài cửa mỗi người mang theo một đại phu đi vào. Hai người này không phải là quân y trong Mặc gia quân mà là đại phu được gần đây Mặc Tu Nghiêu ra lệnh mang từ y quán phụ cận tới. Hai người đột nhiên bị kèm hai bên đến đây, bị hù dọa không nhẹ. Thấy bên giường Mặc Tu Nghiêu một đầu tóc trắng sắc mặt âm trầm ngồi đó, không khỏi hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.

Tôn phu nhân vội vã kéo hai người lên nói : “Hai vị đại phu, mau mau chẩn mạch cho Vương phi.”

Được nàng nhắc nhở, hai vị đại phu mới hồi phục tinh thần. Tay chân có chút nhũn ra, hướng mép giường đi tới, chẳng qua là thấy Mặc Tu Nghiêu ngồi bên giường thế nào cũng không dám tới gần. Mặc Tu Nghiêu khẽ hừ một tiếng, nhìn hai gã đại phu một lát mới đứng dậy tránh ra khỏi mép giường.

Hai đại phu này mặc dù không phải nhân vật khó lường gì nhưng xưa nay y quán loại người gì cũng có, tin tức cũng linh thông. Lúc này cũng đoán được cô gái nằng trên giường nơi đó là Vương phi, thấy Mặc Tu Nghiêu nhìn chằm chằm không khỏi càng thêm cẩn thận. Tiến lên thay phiên vì Diệp Ly chẩn mạch, ánh mắt hai bên liếc nhau một cái, song phương trao đổi kết quả chuẩn bệnh. Mặc Tu Nghiêu đứng sau không có nhẫn nại như vậy, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc A Ly thế nào?”

Một đại phu cau mày xem lại mạch, tựa hồ xác nhận xong mới cùng đồng bạn bên cạnh hướng về phía Mặc Tu Nghiêu chắp tay nói: “Xin Vương gia yên tâm, Vương phi không có gì đáng ngại.”

Sắc mặt Mặc Tu Nghiêu cũng không khá hơn, trầm giọng hỏi: “Bản vương đang hỏi các ngươi vì sao Vương phi hôn mê bất tỉnh!.”

Lão đại phu bị dọa sợ run lên vội vàng nói: “Khởi bẩm….Khởi bẩm vương gia, Vương phi đã có thai ba tháng.Cho nên hôm mê bất tỉnh…Đại khái là vì mới vừa rồi tiểu thế tử trong bụng bị kinh sợ….”

“Ngươi nói cái gì?” Mọi người đều sửng sốt, Mặc Tu Nghiêu một tay bắt lấy vạt áo đại phu hỏi. Đại phu kia bị dọa không nhẹ, nào nói được gì. Đại phu bên cạnh vội vàng nói: “Khởi bẩm Vương gia, Vương phi đúng là có thai, những chỗ khác….cũng không bị tổn thương gì….”

Trong phòng, Phượng Chi Dao, Tần Phong và Tôn phu nhân đều thở phào nhẹ nhõm, chợt trong lòng càng thêm mừng rỡ. Phượng Chi Dao tiến lên giải cứu đại phu đáng thương bị Mặc Tu Nghiêu bóp chặt, nói với Mặc Tu Nghiêu: “Vương gia, chúc mừng Vương gia. Định Vương phủ lại sắp có thêm một tiểu thế tử rồi.” Lúc này Mặc Tu Nghiêu mới hồi phục tinh thần, đi tới ngồi xuống bên mép giường, kinh ngạc nhìn người đang ngủ mê man trên giường. Phượng Chi Dao bất đắc dĩ nhún nhún vai, xoay người trao đổi với đại phu, “Vương phi thật sự không có chuyện gì chứ? Lúc nào mới có thể tỉnh lại?”

Đại phu thấp giọng nói: “Vương phi bị kinh hãi không nhẹ, chủ yếu là bào thai tiểu thế tử còn yếu, chỉ sợ là bị kinh sợ. Vương phi lâm vào ngủ say cũng là để bảo vệ tiểu thế tử, thảo dân sẽ kê mấy đơn thuốc dưỡng thai cùng an thần cho Vương phi dùng. Nhiều nhất hai ba ngày Vương phi sẽ tỉnh lại.”

Phượng Chi Dao trịnh trọng nhìn hai vị đại phu, hỏi: “Hai vị chắc chứ?”

Hai vị đại phu bất đắc dĩ vẻ mặt đau khổ gật đầu nói: “Thảo dân đảm bảo, Vương phi thật sự không sao.Lại nói thân thể Vương phi vô cùng tốt, nếu như gặp phải sự cố hôm nay, cô gái bình thường…chỉ sợ khó giữ được đứa bé. Lần này Vương phi chỉ bị động thai khí, cũng không có gì đáng ngại.” Lúc này Phượng Chi Dao mới hài lòng gật đầu một cái nói : “Vậy thì tốt, mấy ngày nay liền phiền hai vị đại phu ở lại Định Vương phủ chiếu cố Vương phi. Dĩ nhiên, Định Vương phủ sẽ cho hai vị tiền xem bệnh hài lòng.”

Hai vị đại phu cũng biết mình không có cơ hội cự tuyệt, chỉ đành gật đầu đáp ứng, sau đó được Phượng Chi Dao phái người đưa đi kê thuốc.

Đợi đến khi Diệp Ly uống xong thuốc, mặc dù vẫn còn ngủ say những sắc mặt rõ ràng đã tốt lên. Mặc Tu Nghiêu mặt mũi âm u cũng thoáng tươi tỉnh lên. Đến khi Phượng Chi Diêu bẩm báo tất cả thích khách đã bị bắt lại, Mặc Tu Nghiêu mới cẩn thận lôi kéo góc chăn cho Diệp Ly rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Bên ngoài sảnh, Tôn phu nhân vẫn chờ nơi đó không dám tự tiện rời đi. Thấy Mặc Tu Nghiêu ra ngoài, Tôn phu nhân mới bước lên quỳ xuống đất trầm giọng nói: “Tôn Dư thị kính xin Vương gia giáng tội.”

Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Trong vòng một canh giờ đem những thích khách kia tra hỏi tới nơi cho Bản vương. Nếu không làm được…..” Không đợi Mặc Tu Nghiêu nói xong, Tôn phu nhân vội vàng nói: “Đa tạ Vương gia khai ân, thuộc hạ hiểu.” Hướng về phía Mặc Tu Nghiêu thi lễ,vội vã xoay người ra cửa.

Mặc Tu Nghiêu đi ra ngoài cửa, liếc mắt nhìn ba người Tần Phong, Trác Tĩnh, Lâm Hàn đứng ở cửa, trầm giọng nói: “Tội thất trách, chờ A Ly tỉnh lại Bản vương sẽ tính sổ với các ngươi. Nếu như A Ly xảy ra chuyện gì….” Tần Phong nghiêm nghị nói: “Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Mặc Tu Nghiêu hừ lạnh một tiếng phất tay áo bỏ đi, Trác Tĩnh, Lâm Hàn đứng bên cạnh hắn thở dài, Trác Tĩnh đưa tay vỗ vỗ bả vai Tần Phong coi như an ủi, vội vàng cùng Lâm Hàn đuổi theo Mặc Tu Nghiêu.

Lúc này, bên trong Hoa uyển, mặc dù nhân số hơi nhiều nhưng không khí lại ngưng trọng khiến người ta sợ hãi. Bên ngoài Hoa uyển, trên mảnh đất trống bên Thủy các, toàn bộ quý phụ và tiểu thư tới tham gia yến hội lần này đều bị giam giữ ở đây. Mới tháng chín nhưng Hoàng thành Tây Lăng đã có chút rét lạnh, nhưng mấy thiên kim quý phụ quyền quý này đối mặt với bản mặt vô tình của binh lính Mặc gia quân đứng hơn một canh giờ trong gió lạnh cũng không ai dám kêu một tiếng.

Bạch Thanh Ninh thất hồn lạc phách ngã ngồi bên người Bạch phu nhân, Bạch phu nhân đứng ở phía trước cũng bị hù dọa không nhẹ. Hai mẹ con một đứng một ngồi ở trong đám người không khác biệt bao nhiêu, bởi vì lúc này những người khác cũng không tốt hơn bọn họ bao nhiêu. Càng không cần phải nói mấy thích khách bị thị vệ Định Vương phủ bắt lại cách đó không xa, sau khi lột mặt nạ xuống trong đó không ít người các nàng nhìn quen mắt. Những người nhạy bén với thời cuộc cảm nhận rõ ràng một phen mưa gió sắp tới.

“Tham kiến Vương gia.” Thị vệ Định Vương phủ nghiêm nghị cung kính mà hành lễ, Mặc Tu Nghiêu mặc áo trắng sải bước mà đến, tóc dài tuyết trắng trong gió tùy ý tung bay, không hiểu sao lại làm người ta không khỏi sinh ra một loại lạnh lẽo thấu xương. Mặc Tu Nghiêu cũng không nhìn đám nữ quyến bị dọa không nhẹ, mà đưa mắt nhìn về phía mấy thích khách bị đè ngã xuống đất, tròng mắt hỏi: “Thân phận gì?”

Phượng Chi Dao thấp giọng nói: “Khởi bẩm Vương gia, đã điều tra xong. Thân phận khác nhau, là thị vệ Ngự lâm quân Tây Lăng, còn có tiểu quan bộ binh, đều xuất thân từ quý tộc Tây Lăng cũ.”

“Rất tốt….” Mặc Tu Nghiêu thấp giọng cười nói, cúi đầu nhìn thanh niên bị bẻ gãy xương đùi đè chặt trên mặt đất nhưng vẫn như cũ dùng ánh mắt phẫn hận trừng mình. Ngồi xổm xuống, Mặc Tu Nghiêu một tay nâng mặt người thanh niên kia lên, lạnh nhạt cười nói: “Thế gia Tây Lăng sao? Lá gan đúng là không nhỏ…”

“Mặc Tu Nghiêu, ngươi đừng mơ chiếm được Hoàng thành Tây Lăng, Trấn Nam Vương sẽ trở lại thôi!.” Người thanh niên nổi giận mắng.

Mặc Tu Nghiêu cũng không tức giận, “Lôi Chấn Đình? Thật đáng tiếc….Trong mắt Lôi Chấn Đình thì hình như Hoàng thành Tây Lăng cũng không quan trọng đến vậy. Nhưng mà ngươi yên tâm, Bản vương sẽ thỏa mãn tâm nguyện của ngươi, tương lai Bản vương nhất định sẽ đem tro cốt Lôi Chấn Đình rắc khắp phố lớn ngõ nhỏ Hoàng thành Tây Lăng mặc cho người người chà đạp. Mà hiện tại…cứ lo cho bản thân ngươi trước đi.” Nói xong, chỉ nghe rắc rắc một tiếng, vẻ mặt người thanh niên vặn vẹo, xương ngực quỷ dị lõm vào bên trong, bên miệng không ngừng nôn ra máu tươi.

“Mặc Tu Nghiêu, ngươi…Ngươi sẽ không được chết tử tế! Ngươi, còn có Diệp Ly cũng——-?” Câu nói kế tiếp còn chưa ra khỏi miệng, thân thể người thanh niên đột nhiên bay ra ngoài, bay qua đám người thẳng tắp đụng vào tường vây xa xa. Chỉ nghe một tiếng nặng nề trầm đục, trên tường vây nhuộm đầy vết máu đỏ sậm. Thân thể người thanh niên rơi trên mặt đất mềm thành một đoàn, đã sớm mất đi hơi thở, “Không biết sống chết!.”

Trong Hoa uyển nhất thời lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người sợ hãi nhìn nam tử tóc trắng trước mặt, giống như trước mắt không phải Vương gia tuấn mĩ danh chấn thiên hạ mà là ác quỷ Tu La từ trong địa ngục đi ra.

Mặc Tu Nghiêu cũng không nhìn thi thể người kia bên góc tường, cúi đầu nhìn về phía một thích khách khác, cười nhạt nói: “Ngự lâm quân thị vệ? Tây Hăng hoàng phái ngươi tới ám sát A Ly của Bản vương ?”

Mới vừa rồi giật mình như vây, cho dù là thị vệ ngự lâm tinh nhuệ Tây Lăng cũng không khói có chút sợ.

“Là chủ ý của mình ta, không liên quan tới người khác. Muốn chém muốn giết hay lột da róc thịt gì thì tùy ngươi!.” Cố nén lạnh lẽo trong lòng, thị vệ Ngự lâm cắn răng nói.

Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Rất tốt, có cốt khí. Bản vương thành toàn cho ngươi. Diệt tộc!”

Nghe vậy người nọ bỗng dưng trợn to hai mắt, “Không….Ngươi không thể!.”

“ Bản vương sẽ cho ngươi thấy Bản vương rốt cuộc có thể hay không.” Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh cười nói, “Phượng Tam, người mang đến chưa?” Phượng Chi Dao đứng bên cạnh nhìn Mặc Tu Nghiêu nói nói cười cười, trong lòng khe khẽ thở dài, che giấu lo lắng nơi đáy mắt gật đầu nói: “Khởi bẩm Vương gia, tam tộc tất cả thích khách tra được đã ở ngoài cửa chờ xử trí.”

Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh nói: “Giết.”

“Không! Định Vương, ngươi không thể làm như vậy.” Trong đám người, công chúa Lăng Vân đứng ra nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu nói.

Mặc Tu Nghiêu khinh thường nhếch khóe môi, nhàn nhạt nói: “Bản vương không cần ngươi nói cho Bản vương biết nên làm thế nào.” Công chúa Lăng Vân lạnh lùng nói: “Bọn họ là thần tử Tây Lăng, Định Vương phủ không có quyền xử trí.”

Phượng Chi Dao tiến lên một bước, ngăn công chúa Lăng Vân lại cười nhạt nói: “Bọn họ là thích khách ám sát Định Vương phi, Định Vương phủ có quyền xử trí bọn họ.” Công chúa Lăng Vân không khỏi nghẹn lời, cãi chày cãi chối nói: “Nhưng mà tộc nhân của bọn họ vô tội.” Phượng Chi Dao cười xuy một tiếng, có chút hăng hái nhìn công chúa Lăng Vân nói: “Ám sát Định Vương phi, cho dù giết cửu tộc cũng không coi là quá đáng đúng không? Huống hồ Định Vương phủ chỉ truy xét tam tộc, coi như là cho Tây Lăng Hoàng mặt mũi rồi.”

Sắc mặt công chúa Lăng Vân khó coi, những thích khách này thân phận không cao, thậm chí có thể nói là bình thường. Nhưng mà tộc nhân của bọn họ ai ai không phải vọng tộc Tây Lăng, trong đó đa số đều đi theo Trấn Nam Vương phủ. Huống hồ, giữa nhà quyền quý đều có đám hỏi, tính đi tính lại đều có người nhà trong đó, nếu truy xét tam tộc thì quyền quý Tây Lăng Hoàng thành ít nhất cũng chết hơn phân nửa. Thế lực Trấn Nam Vương phủ có thể nói là sắp toàn diệt. So với phụ hoàng mình bất tranh bất khí mềm yếu thì xưa nay công chúa Lăng Vân còn sùng bái thúc phụ trác tuyệt Lôi Chấn Đình nhà mình hơn. Quan hệ giữa nàng và Trấn Nam Vương phủ không tệ, tất nhiên không hi vọng thế lực của Lôi Chấn Đình trong Hoàng thành bị Mặc Tu Nghiêu toàn diệt.

“Cho dù như vậy thì chuyện này cũng nên bẩm báo phụ hoàng ta rồi mới xử trí.” Công chúa Lăng Vân nói.

Phượng Chi Dao cười lạnh một tiếng nói: “Hoàng thành Tây Lăng bây giờ là của Đinh Vương phủ, hoàng tộc Tây Lăng của ngươi chẳng qua là ở tạm nơi này mà thôi. Từ lúc nào mà chủ nhân muốn làm việc còn phải hỏi ý kiến khách?”

“Ngươi…Ngươi vô sỉ.” Công chúa Lăng Vân không còn lời nào để nói, chỉ đành mở miệng nổi giận mắng.

Phượng Chi Dao im lặng liếc mắt, đang định mở miệng chẹn họng Lăng Vân công chúa mấy câu thì trước mặt một đạo bóng trắng như gió thổi qua, công chúa Lăng Vân mới vừa rồi còn vênh váo hung hăng đã bị người ta bóp cổ, cặp mắt trợn trắng. Mặc Tu Nghiêu từ trên cao nhìn xuốn, thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân trang điểm tinh sảo trước mặt, thanh âm rét lạnh thấu xương, “Chuyện của Bản vương từ lúc nào đến phiên ngươi chen miệng vào? Ngươi cho rằng…Ngươi là công chúa Tây Lăng thì sẽ không có chuyện gì sao?”

Công chúa Lăng Vân bị Mặc Tu Nghiêu bóp chặt cổ, cơ hồ sắp không thở nổi, gian nan nói: “Ta….Không liên quan…Ta, ặc ặc…” Mặc Tu Nghiêu không chút hạ thủ lưu tình, công chúa Lăng Vân dùng hết khí lực cũng không thể nói ra một câu đầy đủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình hô hấp càng ngày càng khó khăn, trong ngực đau đớn như sắp nổ tung.

“Trong này có mấy người là ngươi mang đến? Hả?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.

Công chúa Lăng Vân biến sắc, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Sợ hãi nhìn dung nhan tuấn tú của Mặc Tu Nghiêu, trong con ngươi thâm thúy không che dấu chút nào sát ý, “Không…” Đây là chữ cuối cùng Lăng Vân công chúa phun ra, dưới con mắt mọi người chỉ thấy công chúa Lăng Vân mới vừa rồi còn lớn tiếng cãi cọ nay đã lặng lẽ không tiếng động trượt xuống đất, bên mép tràn xa bọt máu.

“A?” Không biết là người nào rốt cuộc không nhịn được một màn kinh khủng trước mắt, lên tiếng hét ầm lên. Nhất thời trong Hoa uyển một mảnh huyên náo, nhóm nữ quyến rối rít quỳ xuống luôn miệng cầu xin tha thứ. Ngay cả công chúa Lăng Vân mà Định Vương còn không chút do dự nói giết liền giết huống hồ là các nàng?

“Im miệng!.” Phượng Chi Dao liếc mắt nhìn nơi ầm ĩ tiếng khóc, thấy Mặc Tu Nghiêu sắp không nhịn được, vội vàng quát.

Bị hắn rống một tiếng như vậy, tiếng khóc liền ngưng bặt. Mặc Tu Nghiêu đi tới ngồi xuống chiếc ghế cách đó không xa, ánh mắt từ từ rơi xuống mẹ con Bạch gia trong đám người. Bạch Thanh Ninh phát hiện ánh mắt Mặc Tu Nghiêu rơi trên người nàng lập tức không tự chủ rùng mình một cái, tận lực dựa vào bên người Bạch phu nhân. Trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng nàng nào còn nửa chút ý chí quý tộc hay phong thái địa vị Định Vương gì nữa. Lúc này, trong lòng nàng hiển nhiên Định Vương còn đáng sợ hơn Diêm La ác quỷ, nếu như nàng có thể lập tức rời đi nơi này, nàng chỉ hy vọng cả đời không gặp lại hắn nữa.

“Bạch Thanh Ninh?” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt kêu lên, giọng nói không nghe ra nửa điểm vui buồn.

Mới vừa rồi hiện trường hỗn loạn, Bạch phu nhân cũng không thấy rốt cuộc Bạch Thanh Ninh làm cái gì. Mặc dù lúc này cực kỳ sợ hãi Mặc Tu Nghiêu, nhưng chỉ tưởng là Định Vương nhìn trúng nữ nhi nhà mình, vội vàng vươn tay đẩy Bạch Thanh Ninh một cái. Người Bạch Thanh Ninh run lên, lắc đầu liên tục, núp bên người Bạch phu nhân không dám nhúc nhích. Phượng Chi Dao đứng bên cạnh Mặc Tu Nghiêu phất phất tay, hai thị vệ tiến lên dễ dàng xách Bạch Thanh Ninh đến trước mặt Mặc Tu Nghiêu.

Mặc Tu Nghiêu cẩn thận quan sát Bạch Thanh Ninh hồi lâu mới nhàn nhạt nói: “Dáng dấp không tệ.”

Rõ ràng là lời khen ngợi nhưng nghe vào trong tai Bạch Thanh Ninh lại tựa như bùa đòi mạng. Nhớ tới vừa rồi Mặc Tu Nghiêu còn khen ngợi hai thích khách kia rất tốt, có cốt khí…Sắc mặt Bạch Thanh Trữ càng thêm trắng bệch như tờ giấy, run rẩy quỳ xuống đất, Bạch Thanh Trữ cố nén sợ hãi nói: “Vương gia…Tạ Vương gia khen ngợi…”

Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, “Bản vương không có khen ngợi ngươi, Ái phi của Bản vương vì ngươi mà hôn mê bất tỉnh, ngươi thật to gan!.”

“Không!.” Bạch Thanh Trữ thất thanh kêu lên: “Chuyện đó không liên quan đến ta! Ta không có…Ta không làm gì cả!.” Quả thật nàng không làm gì, không sai, nàng quả thực kéo Diệp Ly một phen nhưng mà đó là ngoài ý muốn, người nàng muốn kéo cũng không phải Diệp Ly. Huống hồ, nàng vẫn còn muốn sống, trong trường hợp như vậy nàng tay trói gà không chặt muốn sống chẳng lẽ lại có lỗi sao?

“Không làm gì cả?” Mặc Tu Nghiêu nhìn chằm chằm nàng. Bạch Thanh Trữ gật đầu liên tục nói: “Đúng vậy, chuyện đó không liên quan tới ta. Ta không làm gì cả!.”

“Không làm gì…cũng phải chết!.” Lệ khí trong mắt Mặc Tu Nghiêu dâng lên, chán ghét thậm chí là oán hận nhìn chằm chằm Bạch Thanh Ninh, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Ngươi đang ở bên cạnh A Ly, tại sao không thay nàng cản một kiếm?”

Bạch Thanh Ninh á khẩu không trả lời được, thì ra trong mắt Định Vương không thay Định Vương phi cản một kiếm cũng là một trong những lý do đáng chết sao? Không! Bạch Thanh Ninh lắc đầu liên tục, trong lòng dâng lên một cỗ không cam lòng cùng tức giận.

Tại sao? Tại sao nàng không thay Định Vương phi cản một kiếm lại là đáng chết? Tại sao muốn một cô gái tay trói gà không chặt thay một người có võ công cùng không quan hệ tới nàng đỡ kiếm? Nàng chỉ muốn sống thôi, chẳng lẽ đây cũng là có tội sao?

“Không! Ta không phục!” Bạch Thanh Ninh the thé kêu lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện