Thịnh Thế Đích Phi

Chương 359: Nhậm Kỳ Ninh trúng kế, quân Bắc Cảnh đào ngũ



“Ngươi là Định Vương Phi?” tiếng hét bén nhọn phía sau Vân phi vang lên.

Mọi người đều cả kinh, mặc dù các nàng đều là cô gái khuê phòng, nhưng cũng đều nghe qua tên của Định Vương phi. Biết bao nhiêu lần phụ huynh trong nhà cảm thán sinh nữ tử như Định Vương phi, lấy vợ như Định Vương phi. Cho dù phu quân của các nàng chính là Bắc Cảnh Vương Nhậm Kỳ Ninh mỗi lần nhắc tới Định Vương phi cũng toàn là những lời khen ngợi. Làm cho các cô gái được nuôi ở khuê phòng như các nàng vừa hâm mộ lại ghen tỵ .

Bị bại lộ thân phân, Diệp Ly cũng không kinh ngạc. Chỉ ngẩng đầu nhìn cô gái phía sau Vân phi , thì ra là một người quen. Diệp Ly cười nhạt nói: “Hóa ra là Mộ Dung tiểu thư, tại sao Mộ Dung tiểu thư lại ở chỗ này?” Như thế, tương đương thừa nhận thân phận của mình.

“Ngươi là Định Vương phi?” Vân phi ngơ ngác một chút, nàng cũng bái kiến Định Vương phi nhiều lần , mặc dù dung mạo cũng không quá giống, nhưng khí chất lạnh nhạt uyển ước như vậy lại làm cho người phải ngẩng đầu nhìn lên , không phải là Định Vương phi thì là ai?

” Làm sao Định Vương phi ngươi lại ở chỗ này?” Khẽ giật mình, Vân phi rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, khiếp sợ nhìn chằm chằm Hách Lan Vương Hậu nói: “Là ngươi. . . Ngươi cấu kết Định Quốc Vương phủ. . . . . .” Hách Lan Vương Hậu tức giận nói: “Đừng nói khó nghe như thế, chẳng qua là Bắc Cảnh chúng ta hợp tác với Định Vương phủ, thu hồi đồ của chúng ta mà thôi. Có cái gì không đúng. Các ngươi còn tự xưng là là cái gì Trung Nguyên chánh thống đâu rồi, còn không phải là cấu kết người Bắc Nhung tấn công Trung Nguyên, đừng nói cái gì đường hoàng dát vàng lên mặt mình.”

Mặc dù Vân phi không hiểu chính sự, nhưng cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu . Hiển nhiên suy nghĩ cẩn thận , nếu Hách Lan Vương Hậu cùng Định Vương Phủ hợp tác, đã biết kết cục của mình, “Hách Lan, Vương thượng đối đãi các ngươi không tệ. Vì sao ngươi phải cấu kết với người ngoài có ý đồ mưu phản. . . . . . Ngươi đừng quên rồi, trước đây Vương Hậu chết ở trong tay Định Vương phủ .”

Hách Lan Vương Hậu khinh thường cười lạnh, “Đối đãi không tệ? Nhậm Kỳ Ninh hận không được thật sớm giết sạch người Bắc Cảnh chúng ta để đổi quốc hiệu, phục quốc? Về phần biểu tỷ ta, nếu không phải Nhậm Kỳ Ninh trêu chọc Định Vương phủ thì làm sao biểu tỷ ta sẽ chịu tai họa bất ngờ? Khoản này ta không tìm Nhậm Kỳ Ninh tính sổ thì muốn tìm ai ?”

“Ngươi. . . Ngươi cưỡng từ đoạt lý!” Vân phi giận đến mặt đỏ bừng, cũng không lời nào để nói.

Hách Lan Vương Hậu phất tay một cái nói: “Bản cô nương không khi dễ nữ nhân cái gì cũng không biết , bản thân các ngươi trở về biết điều một chút , trước khi Nhậm Kỳ Ninh trở về ta sẽ không làm khó các ngươi. Nếu không nghe lời. . .” Cười lạnh một tiếng, Hách Lan Vương Hậu mép môi câu dẫn ra tia lãnh khốc lạnh lẽo, “Các ngươi cũng có thể thử một chút coi ta có dám hay không giết người.”

Tại đây đều là nữ lưu yếu đuối được nuôi ở khuê phòng chưa từng thấy sóng gió gì , nơi nào dám chống lại lời đe dọa của Hách Lan Vương Hậu như thế , rối rít bắt đầu thối lui. Vân phi cũng không tốt đến đâu, cắn môi hung hăng trừng mắt nhìn Hách Lan Vương Hậu một cái, liền muốn xoay người đi.

“Diệp Ly, ngươi nạp mạng đi!” bên cạnh Vân phi , Mộ Dung Minh Nghiên nổi giận gầm lên một tiếng, trong tay hàn quang vừa hiện đánh tới Diệp Ly. Lại thấy một bóng đen xẹt qua, Mộ Dung Minh Nghiên còn không có đụng phải Diệp Ly đã bị một chưởng vỗ ra, đụng vào ở bên cạnh cây cột một ngụm máu tươi phun ra ngoài.

Trác Tĩnh đứng ở trước mặt Diệp Ly , trầm giọng nói: “Vương phi?” Trác Tĩnh cũng không nhận ra Mộ Dung Minh Nghiên, nhưng chỉ nhìn hận ý trong mắt nàng liền biết nữ nhân này ước chừng là có thâm cừu đại hận với Vương phi. Hắn đi theo Diệp Ly đã lâu hơn mười năm, cũng chưa từng thấy qua Diệp Ly kết thù với nữ nhân này. Có điều Trác Tĩnh chỉ cần suy nghĩ một chút liền hiểu thân phận nữ nhân này , “Là dư nghiệt Mộ Dung gia? Vương Phi, cần thuộc hạ. . . . . .” Đối với cái loại người này, ám vệ luôn luôn có thói quen trảm thảo trừ căn.

Diệp Ly ngó chừng Mộ Dung Minh Nghiên trước mắt hận không được ăn mình như có điều suy nghĩ. Mộ Dung Minh Nghiên nhanh chống đứng dậy, tiện tay xóa đi mép vết máu, “Diệp Ly, ngươi lại không chết!”

Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Ngươi không phải là đã sớm biết ta không có chết sao? Mộ Dung cô nương, Diệp Ly tự hỏi không có làm ra những chuyện không thể tha thứ với ngươi, Ngươi hận ta như thế là vì cái gì đây?” trong mắt Mộ Dung Minh Nghiên hiện lên ý hận, “Nếu không phải các ngươi. . . Nếu không phải các ngươi làm sao Mộ Dung gia ta sẽ… làm sao tổ phụ ta sẽ chết? Đều các ngươi làm hại!”

” Lòng tham của mình chưa đủ còn có ý trả đũa sao. Nếu không phải Mộ Dung Hùng ỷ vào mình có võ công cao cường muốn đùa bỡn thiên hạ quần hào, Mộ Dung gia sẽ có chuyện sao? Chỉ tiếc. . .mỹ nhân kế của Mộ Dung gia không đủ hấp dẫn người khác, trộm gà không thành lại mất nắm gạo thôi.” Trác Tĩnh không chút khách khí châm chọc nói, mặc dù hắn năm đó không cùng đi Tây Lăng, nhưng những chuyện đã xảy ra lúc ấy ở Tây Lăng vẫn biết đến. Châm chọc Mộ Dung Minh Nghiên đương nhiên phải đâm vào chỗ đau nhất.

Mộ Dung Minh Nghiên cắn răng đỏ mắt, ác độc nhìn Trác Tĩnh chỉ hận không xé được hắn.

Diệp Ly nói với Hách Lan Vương Hậu ở bên cạnh: “Vương Hậu, mời những người khác đi về trước đi. Ta có chút chuyện muốn nói với Mộ Dung cô nương một chút.” Hách Lan Vương Hậu gật đầu, nói với đám người Vân phi: “Các ngươi trở về đi thôi, Minh Chiêu Dung lưu lại.”

Đám người Vân phi cũng biết hiện tại chọc không nổi Hách Lan Vương Hậu, rối rít xoay người rời đi.

Mộ Dung Minh Nghiên bị lưu lại, nhưng cũng không sợ chút nào. Năm đó,thời điểm nàng đi theo Nhậm Kỳ Ninh hồi Bắc Cảnh , Nhậm Kỳ Ninh hứa sẽ giúp nàng báo thù. Nhưng mấy năm nay , nàng cảm thấy hi vọng báo thù của mình càng ngày càng xa vời . Nếu không phải ban đầu, khi Mặc Tu Nghiêu huyết tẩy hậu cung Nhậm Kỳ Ninh chưa kịp sắc phong cho nàng, chỉ sợ ngay cả tính mạng nàng cũng không có. Nàng dùng mình và Mộ Dung gia hết thảy tất cả, cũng chỉ đổi lấy một vị trí Chiêu Dung không cao không thấp. Điều này làm cho Mộ Dung Minh Nghiên sao có thể không hận.

“Ngươi muốn nói gì? Muốn đánh muốn giết cứ tự nhiên .” Mộ Dung Minh Nghiên cảnh giác ngó chừng Diệp Ly, ngạo nghễ nói.

Diệp Ly mỉm cười nói: “Mộ Dung cô nương không cần khẩn trương như vậy. Ta sẽ không đối với ngươi như vậy .” Không thể không nói, mặc dù danh khí Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cũng liệt vào hàng ngũ song song, nhưng danh tiếng hai người đều là ngày đêm khác biệt. Mặc dù Mặc Tu Nghiêu có Định Vương phủ mấy đời danh tiếng chống đỡ, nhưng sát khí quá nặng, chỉ cần nhắc tới tên Định Vương thì thế nhân nhớ tới sát khí tung hoành chiến trường cùng vô số máu tanh kia. Nhưng đối với vị Định Vương phi Diệp Ly này, rất nhiều người cho dù có địch ý, cũng rất dễ dàng quên đi sự nguy hiểm của nàng. Đặc biệt là lúc đối mặt , Diệp Ly dịu dàng tao nhã uyển chuyển như đại gia khuê tú rất dễ làm cho người ta buông lỏng cảnh giác.

Mộ Dung Minh Nghiên khẽ hừ một tiếng, mặc dù không có buông lỏng cảnh giác nhưng là thần sắc không thể tránh khỏi hơi thả lỏng. Diệp Ly lại cười nói: “Mộ Dung cô nương chắc cũng hiểu, ban đầu Mộ Dung gia bại trận không thể trách Định Vương phủ ta. Lúc ấy đúng thời cơ, không thể không làm. Huống chi, so với Định Vương Phủ ta, rốt cuộc là người nào tính toán Mộ Dung gia nhiều hơn, chắc trong lòng Mộ Dung cô nương nắm rõ mới đúng.”

Mộ Dung Minh Nghiên trầm ngâm, ban đầu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra nàng đương nhiên hiểu . Nếu không phải nàng cố ý đi trêu chọc. . . Có lẽ căn bản sẽ không gặp phải Định Vương phủ. Nhưng Mộ Dung Minh Nghiên vẫn cố chấp cho rằng bởi vì Mặc Tu Nghiêu xuất hiện mới quyết định bại cục của Mộ Dung gia . Cho nên nàng hận Định Vương phủ cũng là chuyện rất tự nhiên.

“Ngươi muốn như thế nào?” Mộ Dung Minh Nghiên ngó chừng Diệp Ly nói.

Diệp Ly cười mỉm nói: “Ta muốn sản nghiệp còn dư lại của Mộ Dung gia .”

Mộ Dung Minh Nghiên cả kinh, “Ta không biết ngươi đang nói gì. Mộ Dung gia hết thảy đều ở trong tay Nhậm Kỳ Ninh rồi, nếu không, ngươi cho rằng hai năm qua hắn đại động hưng binh, chỗ nào có được nhiều tiền như vậy?”

Diệp Ly chậm rãi lắc đầu nói: “Mộ Dung cô nương không cần lừa gạt ta, Mộ Dung gia gia thế sâu đậm cỡ nào, có lẽ ta không biết, nhưng ít nhất còn có chút ít . Huống chi, người như Nhậm Kỳ Ninh , nếu trong tay cô nương không có lá bài tẩy gì. . . . . .” Câu nói kế tiếp, Diệp Ly cũng không có nói xong, nhưng cũng hiểu ý của nàng. Người như Nhậm Kỳ Ninh , nếu Mộ Dung Minh Nghiên không có giá trị lợi dụng, hiện tại sao còn ở lại trong cung . Chỉ sợ sớm không biết bị ném đi nơi nào .

Mộ Dung Minh Nghiên im lặng không nói, một hồi lâu mới nói: “Mộ Dung gia không có gì cả, có cũng chỉ là tiền mà thôi. Cho ngươi cũng được , nhưng ta có thể có được cái gì?” Mộ Dung Minh Nghiên rất rõ ràng, nếu Diệp Ly gọi mình ở lại, coi như mình không thừa nhận chỉ sợ nàng ta cũng không định để mình đi.

“Mộ Dung tiểu thư muốn cái gì?” Diệp Ly hỏi, Diệp Ly quả thật không có nghĩ đến Mộ Dung Minh Nghiên người này, nhưng hiện tại nếu gặp phải thì tất nhiên nàng cũng không có ý định bỏ qua cho. Mấy năm này đại động trưng binh không chỉ có Bắc Cảnh, Định Vương phủ cũng thế. Mặc dù Định Vương phủ gia nghiệp phong hậu có thể so với một quốc gia khổng lồ , tiền càng nhiều càng tốt.

Ánh mắt Mộ Dung Minh Nghiên khẽ biến, trầm ngâm một hồi lâu đột nhiên nói: “Ta muốn gả cho công tử Thanh Trần.”

Ánh mắt Diệp Ly lạnh lẽo, bình tĩnh cự tuyệt nói: “Không được.”

“Tại sao?” Mộ Dung Minh Nghiên kinh ngạc nói, nàng biết Định Vương phủ mấy năm này cũng nhiều năm liên tục chinh chiến, tiền càng thêm quan trọng. Lại không nghĩ rằng Diệp Ly thậm chí ngay cả suy nghĩ cũng không có suy nghĩ đã cự tuyệt.

Diệp Ly nói: “Đại ca năm đó đã cự tuyệt Mộ Dung cô nương, coi như là vì Định Vương phủ ta cũng không thể nhúng tay hôn sự của huynh ấy.” Nếu Mộ Dung Minh Nghiên nói lên điều kiện khác, cho dù không đạt được Diệp Ly sẽ không để ý mà lừa gạt nàng. Nhưng quan hệ đến hôn sự của Từ Thanh Trần , ngay cả lừa gạt cũng không có thể lừa.

Mộ Dung Minh Nghiên cắn răng nhìn nàng nói: “Ngươi không sợ ta vĩnh viễn mai táng những thứ kim ngân tài bảo kia sao? Chỉ cần ta không nói, cõi đời này tuyệt không có bất kỳ người có thể tìm được. Những năm nay, Trấn Nam Vương Tây Lăng đã sớm lật tungMộ Dung gia sao? Đáng tiếc lão không lấy được cái gì!”

Diệp Ly lắc đầu, nhẹ giọng thở dài nói: “Ta nói rồi, vô luận vì người nào, ta cũng sẽ không nhúng tay vào hôn sự của đại ca. Nếu như Mộ Dung gia tài phú vô duyên với Định Vương Phủ, vậy cũng đành phải thôi . Huống chi, Định Vương phủ không chiếm được, người khác cũng sẽ không chiếm được, không phải là sao?” Ngụ ý, nếu Mộ Dung Minh Nghiên không có ý định báo cho nàng nghe tung tích tài phú còn dư lại của Mộ Dung gia thì cũng không cần sống thêm nữa. Đừng trách Diệp Ly lòng dạ ác độc, năm đó nếu trực tiếp giết Mộ Dung Minh Nghiên, chỉ sợ Nhậm Kỳ Ninh cũng không có nhiều tiền như vậy mà điên cuồng mở rộng binh mã, tấn công Đại Sở. Nếu để cho lòng mang oán hận Mộ Dung Minh Nghiên rơi vào tay người khác nữa, đối với Định Vương phủ mà nói cũng là phiền toái.

“Dẫn đi đi.” Diệp Ly nói với Trác Tĩnh.

Trác Tĩnh gật đầu, một tay nhấc lên Mộ Dung Minh Nghiên liền xoay người đi ra ngoài.

Bên cạnh, Hách Lan Vương Hậu nâng cằm lên nhìn Diệp Ly nói: ” Mộ Dung Minh Nghiên này có lai lịch như vậy, ngay cả ngươi đều mơ tưởng đánh chủ ý vào nàng ?” Diệp Ly bất đắc dĩ cười khổ nói: “Bắc Cảnh Vương đúng là thủ đoạn không tầm thường, trong hậu cung của hắn chỉ sợ người không có lai lịch cũng không nhiều lắm.”

“Vậy tại sao ngươi không đáp ứng nàng ta?” Hách Lan Vương Hậu nghi ngờ nói. Nàng vì Bắc Cảnh không tiếc ủy khuất gả cho Nhậm Kỳ Ninh, đương nhiên không thể hiểu được tại sao Diệp Ly phải cự tuyệt yêu cầu của Mộ Dung Minh Nghiên. Đặc biệt là người Trung Nguyên còn có quy củ tam thê tứ thiếp, cho dù không thích cũng có thể tái giá a. Công tử Thanh Trần cũng không bị lỗ.

Diệp Ly thản nhiên nói: “Có một số việc nên làm và một số việc không nên làm, Đại ca vì Định Vương phủ và ta lao tâm lao lực, nếu ta còn muốn vì chút kim ngân mà tính toán vào hôn sự của hắn, vậy ta còn là người sao?” Hách Lan Vương Hậu cái hiểu cái không lắc đầu nói: “Dù sao ta cũng không hiểu ý nghĩ của những người Trung Nguyên các ngươi, cái Mộ Dung Minh Nghiên kia giao cho ngươi là được rồi. Dù sao ta giữ nàng lại cũng không dùng được . Nàng không có người nhà, đại khái cũng không có ai phải cứu nàng.”

“Đa tạ.”

Mấy ngày nay Nhậm Kỳ Ninh rất phiền não, tin tức phái đại quân trở về tăng viện truyền đến một chút cũng không lạc quan. Mà mấy quyền quý Bắc Cảnh ở lại giữ thành Xương Khánh cùng với binh mã Bắc Cảnh kia cũng như hắn đoán lường trước , một loại khoanh tay đứng nhìn. Duy nhất làm cho người ta có chút an ủi chính là, Hách Lan cho hắn hồi âm tỏ vẻ ít nhất tình huống còn chưa tới trình độ xấu nhất . Thủ lĩnh quân phản loạn mặc dù binh pháp bất phàm, nhưng rốt cuộc căn cơ không sâu, nếu như người Bắc Cảnh chịu tương trợ mà nói…, cho dù là Định Vương phủ muốn ở Bắc Cảnh chiếm được tiện nghi chỉ sợ cũng không dễ dàng. Chẳng qua là kể từ đó, kế hoạch cùng Bắc Nhung kết minh tấn công Mặc gia quân thất bại trong gang tấc rồi.

Đối với sự việc lần này, Nhậm Kỳ Ninh cũng không có bao nhiêu áy náy. Người không vì mình trời tru đất diệt, hắn không thể nào vì kế hoạch của Gia Luật Dã mà không để ý nguy hiểm phía sau. Nếu như vậy, mặc dù tạo tổn thất và phiền toái nhất định cho Mặc gia quân, tiện nghi cũng là Gia Luật Dã, mà xui xẻo lại là hắn. Hắn và Gia Luật Dã chỉ là kết minh mà thôi, không phải thân như một nhà.

Nghĩ đến đây, trong mắt Nhậm Kỳ Ninh hiện lên một tia kiên định. Đứng dậy hạ lệnh: “Lưu lại một nhánh đại quân cản ở phía sau, đám người còn lại theo ta hồi Xương Khánh bình loạn.”

“Tuân lệnh.” Nhậm Kỳ Ninh mệnh lệnh xong, rất nhiều tướng lãnh đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu Vương thượng kiên trì không lùi, người khác sẽ chiếm mất nhà họ đi rồi, vậy thì cái được không bù nổi cái mất. Mấy trong mắt tướng lãnh Bắc Cảnh cũng hiện lên một tia vui sướng, có điều bọn hắn chỗ ngồi dựa vào phía sau, cũng không có bị chú ý tới thôi. Cho dù chú ý tới ước chừng cũng chỉ là trở thành bọn họ không muốn đánh giặc. Lần này ra chiến trường, binh mã Bắc Cảnh cường hãn dũng mãnh cũng có ý tứ tiêu cực , lười tấn công , nhưng ngay cả như vậy bọn họ cũng mạnh hơn tân nhập ngũ binh mã Trung Nguyên không lâu không có đánh quá mấy trận trận chiến nhiều lắm, cho dù tức giận Nhậm Kỳ Ninh không hài lòng về bọn họ cũng chỉ đành phải nhịn.

Vừa chuẩn bị khải hoàn hồi triều, Nhậm Kỳ Ninh lần nữa viết thư cho Hách Lan Vương Hậu, trong đó nói rõ cho đám quyền quý Bắc Cảnh bọn họ bao nhiêu chỗ tốt. Hách Lan Vương Hậu cũng sảng khoái, rất nhanh hồi thư cho hắn đáp ứng thỉnh cầu của hắn. Dù sao Định Vương phi cũng nói, gạt người cũng không mất tiền!

Trên đầu thành Tử Kinh quan, Lãnh Hoài và Lãnh Hạo Vũ sóng vai mà đứng, nhìn đại quân Bắc Cảnh dần dần triệt hồi, Lãnh Hạo Vũ cười nói: “Xem ra kế hoạch của Vương phi đã thành công.”

Lãnh Hoài có chút tiều tụy trên mặt đoan chính cũng lộ ra một nụ cười, gật đầu nói: “Đúng, chúng ta cũng nên chuẩn bị đi tiếp ứng Định Vương phi . Thế nhân đều nói Vương phi tài trí mưu lược gan dạ sáng suốt đều không kém nam nhi , ta còn không tin, hôm nay xem ra. . . Đâu chỉ là không kém nam nhi .” Chỉ sợ nam nhi trên đời lợi hại hơn Định Vương Phi cũng không có mấy.

Lãnh Hạo Vũ gật đầu cười nói: “Cũng không phải sao, Vương phi mỗi lần cũng là ngoài dự đoán của mọi người, rồi lại làm cho người ta cảm thấy hợp tình hợp lý. Phụ thân, chúng ta cũng nên chuẩn bị xuất quan. Trước kia Nhậm Kỳ Ninh toàn chạy tới tấn công Tử Kinh quan, lần này chúng ta nên xuất quan đuổi theo hắn chạy.”

“Đúng, thù của Kình Vũ cũng nên báo.” Mặc dù con trai út ưu tú hơn con trai cả, nhưng Lãnh Kình Vũ vẫn là đứa con mình thương yêu trong mấy chục năm, lại hi sinh cho tổ quốc không làm mất thể diện của Lãnh gia . Có thể tự mình vì ái tử báo thù, cũng làm cho Lãnh Hoài giảm đi một phần tâm sự.

Lãnh Hạo Vũ gật đầu nói: “Phụ thân nói rất đúng, phụ thân nhất định có thể đích thân vì Đại ca báo thù .” Mặc dù Lãnh Kình Vũ khi còn tại thế hai người luôn chống đối nhau, nhưng với ca ca đã dốc hết sức để chiến đấu này thì Lãnh Hạo Vũ cũng không phải là người thấy người ta đã chết rồi còn ghen ghét hắn. Phụ thân có thể đích thân vì Đại ca báo thù giảm bớt một đoạn tâm sự cũng là chuyện tốt. Cũng chính vì vậy, hắn mới tự mình thỉnh cầu Vương gia và Vương phi, vẫn để Lãnh Hoài trấn thủ Tử Kinh quan, chính là vì ngày hôm nay.

Ngoài thành Xương Khánh, trong đại doanh “Quân phản loạn” , Hà Túc nhàn nhã ngồi ở soái trướng chủ vị, tướng lãnh phía dưới ồn ào nói không ngừng. Nói đi nói lại cũng chỉ vì bị tin tức Nhậm Kỳ Ninh khải hoàn hồi triều dọa sợ. Thủ hạ của bọn họ hiện nay cùng lắm chừng ba mươi vạn người, so với binh mã đối phương còn thiếu một chút. Mặc dù có Hà Túc chỉ huy liên tục đánh thắng mấy trận, nhưng một khi Nhậm Kỳ Ninh trăm vạn đại quân khải hoàn hồi triều, không cần binh pháp mưu lược gì, trực tiếp dùng chiến thuật biển người cũng có thể đè chết bọn họ.

Đợi đến khi bọn họ nói gần xong thì Hà Túc mới gõ mặt bàn cười nhạt nói: “Các vị, mọi người hiện tại tranh giành những thứ này hữu dụng sao? Cũng đã đánh mấy trận chiến rồi, chẳng lẽ chúng ta hiện tại dừng tay thì triều đình sẽ bỏ qua cho chúng ta? Buông tay đánh cược một lần còn có cơ hội hưởng vinh hoa phú quý ,đường công danh tươi đẹp, nếu cứ như vậy đầu hàng, đây chính là cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội.”

Các tướng lĩnh phía dưới nhìn Hà Túc, vẻ mặt đau khổ nói: “Hà huynh đệ, ngươi thành thật mà nói, rốt cuộc Định Vương phủ có viện binh hay không? Các huynh đệ đi theo ngươi bán mạng, ngươi cũng không thể hãm hại các huynh đệ a.”

“Đúng đó, đúng đó. . . . . .” Mọi người gật đầu lia lịa nói.

Hà Túc cười nói: “Viện quân tự nhiên là có , có điều. . . Còn cần một chút thời gian mới có thể chạy tới. Nhưng mọi người cũng không cần lo lắng, mặc dù viện quân còn chưa tới, nhưng Định Vương phủ cũng đã có cường viện đến.”

Mọi người ngẩn ra kinh nghi, nhìn nhau mới có có người nói: “Chẳng lẽ là công tử Thanh Trần? Nghe nói công tử Thanh Trần trí tuyệt thiên hạ, một người chống đỡ thiên quân vạn mã?”

“Là Định Vương mới đúng. Định Vương mười bốn tuổi liền tung hoành sa trường chưa từng thua một trận. Nếu như là Định Vương mà nói…, sao sợ trăm vạn đại quân của triều đình?”

Hà Túc mỉm cười nhìn về phía lều lớn cửa, cửa rèm bị người từ bên ngoài kéo ra, một cô gái áo xanh tóc đen, dung mạo thanh tú uyển ước từ bên ngoài đi vào, phía sau còn đi theo mấy người áo đen, rõ ràng là thị vệ. Thấy trên y phục của mấy thị vệ áo đen có đồ án Kỳ Lân, mọi người lấy làm kinh hãi, “Kỳ Lân! ?”

Mấy thị vệ áo đen cũng không để ý tới sự khiếp sợ của những người này , phân tán trong bốn góc của trướng bồng lớn, chỉ có hai người đi theo phía sau nữ tử áo xanh kia. Bên trong, đang lúc ánh mắt mọi người đều kinh ngạc , nữ tử áo xanh đi tới thì Hà Túc nhượng xuất chủ vị của soái trướng mà đi xuống, hướng về phía mọi người cười nhạt, “Chư vị, cực khổ.”

Thấy Hà Túc kính cẩn nữ tử áo xanh kia thì trong lòng mấy người tâm tư linh hoạt không khỏi vừa động. Người có tính tình tương đối vọng động cũng không nhịn được mở miệng nói: “Ngươi là người nào? Dám ngồi vào nơi này?”

Nữ tử áo xanh nhẹ nhàng cười nói: “Ta là Diệp Ly.”

Định Vương phi? ! Mọi người kinh giật mình không khỏi.

“Thuộc hạ ra mắt Vương Phi.” Hà Túc cung kính lạy nói. Có người dẫn đầu, người khác cũng hành động theo, lập tức trong đại trướng mọi người rối rít hành lễ, cùng kêu lên nói: “Thuộc hạ ra mắt Định Vương phi.” Ít nhất, bọn họ cũng nghe nói qua, Định Vương đối với Định Vương Phi tình thâm ý trọng. Có Định Vương phi ở chỗ này, Định Vương phủ sẽ không nhìn bọn họ bị triều đình thắt cổ chứ?

Diệp Ly gật đầu nói: “Các vị miễn lễ. Mời ngồi đi.” Mọi người lúc này mới đứng dậy theo thứ tự mà ngồi.

Đám đông ngồi vào chỗ của mình, Diệp Ly mới nói: “Đa tạ các vị nguyện ý tương trợ Định Vương phủ thu phục nơi đây. Vương gia bởi vì chiến sự với Bắc Nhung nên không cách nào chạy tới, nhưng lời của Bản phi hữu hiệu như Vương gia hứa hẹn. Chư vị đang ngồi, đợi đến mọi chuyện đã định sau tất có trọng thưởng, Định Vương phủ tuyệt sẽ không bạc đãi công thần.”

Dưới ghế, một vị tướng lãnh trung niên trông chút thật thà đứng lên nói: “Vương Phi, trọng thưởng thì thuộc hạ cũng không quan tâm. Chúng thuộc hạ vốn là tướng lãnh Đại Sở , lúc trước bị buộc theo địch làm điểu xấu , tấn công Sở Kinh. Chuyện này. . . . . .” Những người đang ngồi này đa số vốn là Đại Sở hàng tướng, ở Bắc Cảnh cũng không được chào đón, không bị Nhậm Kỳ Ninh coi trọng. Vốn là Đại Sở nay buộc đầu vào Bắc Cảnh, hôm nay vừa phản bội Bắc cảnh đi theo Định Vương phủ, trong lòng luôn có chút ít lo lắng . Trong lúc này, vị tướng lãnh trung niên này có thể hỏi ra vấn đề như vậy, có thể thấy được bản thân cũng thật thà như gương mặt kia

Diệp Ly trầm giọng nói: “Chuyện đại quân Bắc Cảnh đến cũng không có gây họa cho dân chúng bình thường. Bản phi có thể ở chỗ này hứa hẹn chư vị, chỉ cần thật lòng đầu nhập vào Định Vương phủ, chuyện đã qua cũng sẽ bỏ qua. Nếu có công thì trọng thưởng như cũ. Nhưng . . . Nếu có người sống mà vẫn hai lòng thì chớ trách Bản phi dưới kiếm vô tình.”

“Đa tạ Vương phi.” Mọi người đứng lên nói. Những hàng tướng như bọn họ, lo lắng nhất chính là bị thu về để bị tính sổ. Hôm nay được Định Vương phi chính miệng đồng ý, đương nhiên buông xuống được rồi. Nhất thời không khí trong đại trướng cũng thân thiện rất nhiều.

Phía dưới, Hà Túc chắp tay nói: “Khởi bẩm Vương phi, Nhậm Kỳ Ninh đã suất lĩnh trăm vạn đại quân đánh tới Xương Khánh, không biết chúng thuộc hạ có cần vào thành Xương Khánh, trú đóng ở thành trì đợi chờ Tử Kinh quan viện binh?”

Diệp Ly lắc đầu cười nói: “Không cần, Hà Túc nghe lệnh. Lập tức dẫn người ra doanh khiêu chiến, nhất định tại trước khi đại quân Nhậm Kỳ Ninh trở về thắng ba trận, đuổi địch quân ra khỏi ba mươi dặm ngoài.”

Mặc dù Hà Túc không hiểu hành động này của Diệp Ly nhưng lại biết Vương phi có tầm nhìn rộng, tuyệt sẽ không bắn tên không đích. Lưu loát đứng lên nói: “Thuộc hạ tuân lệnh.”

Sau khi Nhậm Kỳ Ninh nhận được hồi âm của Hách Lan Vương Hậu liền ra roi thúc ngựa chạy về thành Xương Khánh, vừa tới phụ cận Xương Khánh liền nhận được chiến báo phía trước, đại quân đối phương dưới tình huống nhân số đối thủ nhiều mà con ba chiến ba bại bị giết ra cách vài chục dặm. Chỉ có năm vạn binh mã Bắc Cảnh đóng ở kinh thành khó khăn lắm đối phó với địch mới không có tổn thất nặng hơn .

Nhậm Kỳ Ninh cũng biết thủ hạ binh mã mình là cái đức hạnh gì, chỉ đành phải lấy hơn hai mươi vạn đại quân Bắc Cảnh làm tiền phong cùng với mấy vạn đại quân Bắc Cảnh trú đóng hợp lại tấn công quân phản loạn, phải tất yếu đoạt lại Vương thành Xương Khánh. Nhưng không ngờ, đây chính là tính toán Diệp Ly và Hách Lan Vương Hậu. Gần ba mươi vạn đại quân hiệp sau chẳng những không có đem quân phản loạn giết mảnh giáp không lưu, ngược lại ở nơi này đại quân Bắc Cảnh thấy binh mã Trung Nguyên sau khi nhân được tín hiệu không rõ từ đâu tới đột nhiên giết mình.

Trong nháy mắt, Nhậm Kỳ Ninh còn có cái gì không rõ ? Nhất thời chỉ giận đến tròng mắt muốn nứt, máu ở cổ họng như muốn phun ra ngoài. Đang ngồi ở trên lưng ngựa , thân thể của Nhậm Kỳ Ninh nghiêng một cái lập tức té xuống lưng ngựa, nếu không phải thị vệ bên cạnh kịp thời đỡ được, chỉ sợ không có bị quân địch giết chết cũng bị loạn quân giết chết.

“Tại sao?” Thấy Hách Lan Vương Hậu xuất hiện ở đại quân phía trước, mặc bộ áo tươi sáng, thần thái phi dương, Nhậm Kỳ Ninh lớn tiếng hỏi. Hắn không tin hắn lại bị một nữ nhân bị mình coi thường đùa bỡn.

Hách Lan Vương Hậu giục ngựa giơ roi, trên gương mặt xinh đẹp trước mặt tràn đầy khinh thường, “Tại sao? Đương nhiên là vì tánh mạng binh sĩ Bắc Cảnh ta, cũng vì báo thù cho biểu tỷ và dượng ta. Nhậm Kỳ Ninh, ngươi cho rằng ngươi là thứ gì? Sau khi lợi dụng người Bắc Cảnh ta còn muốn tiêu dao tự tại? Kể từ khi ngươi xuất hiện ở Bắc Cảnh, binh sĩ Bắc Cảnh ta có bao nhiêu người uổng mạng trên chiến trường, hiện tại chỉ còn lại không tới ba mươi vạn người, còn muốn cho ngươi hành hạ cạn sạch, làm Bắc Cảnh ta diệt tộc sao ?”

Binh mã Bắc Cảnh nhập có khoảng hơn bảy mươi vạn, bản thân nhân khẩu Bắc Cảnh đã không nhiều lắm. Bảy mươi vạn binh mã này chiếm cứ 90% thanh – trung niên của cả Bắc Cảnh. Mà bây giờ cũng đã chết hơn phân nửa. Nếu lại để cho Nhậm Kỳ Ninh chà đạp ba mươi vạn binh mã này. Cho dù nhất thống thiên hạ thì Bắc Cảnh lại có chỗ tốt gì? Đợi Bắc Cảnh cũng chỉ có diệt tộc. Cho dù là hiện tại, muốn khôi phục nhân khẩu cùng với binh lực như trước, chỉ sợ cũng phải mất mấy chục năm nữa.

“Hách Lan!” Nhậm Kỳ Ninh nghiến răng nghiến lợi.

Hách Lan Vương Hậu cười khúc khích, vẫy roi chỉ vào Nhậm Kỳ Ninh cười nói: “Bản cô nương muốn dẫn nam nhi Bắc Cảnh ta về nhà, ngươi muốn hận thì hận Định Vương Phi đi. Những điều này đều là chủ ý của nàng ấy. Phát hiệu, thu binh!”

Khèn sừng thú mang phong cách cổ xưa của Bắc Cảnh vang cả chiến trường, đại quân Bắc Cảnh dần dần thối lui khỏi chiến trường lui về phía đông bắc. Rất xa, Hách Lan đắc chí vừa lòng nhìn Nhậm Kỳ Ninh, vẻ mặt khiêu khích, “Ngươi dám đuổi theo sao?”

Nhậm Kỳ Ninh cắn răng, khóe môi tràn ra càng nhiều máu tươi. Lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Hách Lan Vương Hậu cười lớn rời đi.

“Thu binh, hồi doanh!”

“Dạ, Vương thượng.”

“Phốc ——!” Một ngụm máu tươi phun ra lần nữa, rốt cục Nhậm Kỳ Ninh cũng nằm trên mặt đất , lâm vào trong bóng tối.

Nhậm Kỳ Ninh bị mọi người đưa về trong đại doanh, đã qua hơn nửa canh giờ mới tỉnh dậy . Chờ ở trong trướng chư vị tướng lãnh trên mặt trước dò nhìn, “Vương thượng! Vương thượng ngài làm sao rồi?”

“Hách Lan, tiện nhân kia! Bản vương thề phải bầm thây vạn đoạn ngươi!” Nhậm Kỳ Ninh ôm hận nói.

Các tướng lĩnh hai mặt nhìn nhau, mới vừa rồi binh mã bộ lạc ở trong loạn quân Bắc Cảnh có chí cùng nhaulàm khó dễ, rất nhiều người ngay cả rốt cuộc xảy ra chuyện gì cũng không tới kịp làm rõ ràng. Nhậm Kỳ Ninh cắn răng nói: “Hách Lan con tiện nhân kia đã sớm cấu kết với Định Vương phủ. Chính là chờ Bản vương khải hoàn hồi triều để thu nạp toàn bộ binh mã Bắc Cảnh kia.”

“Này. . . Vương thượng, nếu binh mã Bắc Cảnh thật sự đối địch với chúng ta, nên vào thế nào?” Có Định Vương phủ nhìn chằm chằm vào cũng đã làm cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực, nếu đại quân Bắc Cảnh quay giáo hướng về mình. Phải biết rằng, người Bắc Cảnh cường hãn như thề nào, cũng không người nào hiểu rõ hơn bọn hắn. Hai năm qua nếu không phải vẫn ép buộc binh mã Bắc Cảnh làm tiên phong, bọn họ mới vừa miễn cưỡng đạt tới trăm vạn đại quân sao có thể bức Đại Sở đến trình độ như vậy.

Nhậm Kỳ Ninh ngồi dậy, mấy ngày nay trong lòng áp lực nhiều chuyện. Lúc trước ở trên chiến trường phun một búng máu, trong lòng thoải mái hơn nhiều. Cười lạnh cả nói: “Hách Lan dám âm thầm giở trò Bản vương, tất nhiên cũng không phải là kẻ ngu. Nếu nàng ta lại dám trộn binh mã chưa đầy ba mươi vạn kia vào trong chiến sự của quân ta cùng với Định Vương phủ , mấy chục vạn đại quân Bắc Cảnh nàng coi như một người cũng không thể mang về được rồi. Không đến mấy ngày nữa, chính nàng ta sẽ rời đi.” Nhắc tới tên Hách Lan, trong mắt Nhậm Kỳ Ninh lóe lên ý hận. Hắn dựa vào biểu tỷ của Hách Lan, tiền nhậm thê tử của hắn lập quốc, lại không nghĩ rằng thua bởi biểu muội của vợ trước, trong tay của thê tử hiện nay.

“Phái người đi tra xét rõ ràng, người chủ sự của Định Vương phủ lần này rốt cuộc là người nào? Có thể đánh ra thủ đoạn như thế, hợp tác với Bắc Cảnh cũng không phải một tiểu tướng lính quèn tùy tùy tiện tiện .” Nhậm Kỳ Ninh phân phó nói, “Thám tử kỳ này không thể dùng được nữa rồi, chỉ sợ sớm đã bị khống chế. Các ngươi một lần nữa đi bố trí nhân thủ.”

“Vâng” thuộc hạ chắp tay lĩnh mệnh, xoay người rời đi.

“Vương thượng cảm thấy lần này tới sẽ là ai?” Tâm phúc ở bên giường cẩn thận hỏi.

Nhậm Kỳ Ninh lãnh đạm nói: “Người có năng lực ,thủ đoạn này ở Định Vương phủ không nhiều. Từ Hồng Vũ và Từ Hồng Ngạn bình thường sẽ không rời Tây Bắc, Mặc Tu Nghiêu hiện nay đang cùng Bắc Nhung giao chiến. Chuyện lần này, không phải là Từ Thanh Trần chính là Diệp Ly!” Bộ dạng phục tùng suy nghĩ một chút, Nhậm Kỳ Ninh quả quyết nói: “Nhất định là Diệp Ly! Lúc ở Ly thành , nàng có quan hệt rất tốt với Hách Lan con tiện nhân kia.” Nhậm Kỳ Ninh hiện tại có thể nói là đau dạ dày, ban đầu hắn không hề đề phòng Hách Lan con tiện nhân kia, dẫn nàng ta tới Ly thành. Còn làm cho nàng tại dưới mí mắt mình cùng Định Vương phủ đạt thành hiệp nghị. Chỉ tiếc hiện tại hối hận thì đã muộn.

“Vương thượng, kia Hách Lan Vương Hậu. . . . . .”

“Giết! Không tiếc bất cứ giá nào, tuyệt không thể cho con tiện nhân kia sống trở lại Bắc Cảnh!” Sắc mặt Nhậm Kỳ Ninh dữ tợn, giọng nói âm lãnh làm cho trong mọi người trong đại trướng cũng không khỏi rùng mình một cái.

Mọi người lui xuống, trong đại trướng một lần nữa khôi phục bình tĩnh. Nhậm Kỳ Ninh có chút mỏi mệt tựa vào bên giường nhắm mắt dưỡng thần, chẳng qua là không biết nghĩ tới điều gì thỉnh thoảng trên da mặt thịt co quắp thần sắc vặn vẹo sát khí ngất trời, “Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly! Các ngươi dám tính toán bản vương. Bản vương nhất định sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết!”

Trong đại trướng của Nhậm Kỳ Ninh mưa gió sấm sét lần lượt thay đổi, bên kia , trong đại trướng của Định Vương phủ quả thật một mảnh hoan ca cười nói không ngừng. Mặc dù thủ lĩnh bộ lạc Bắc Cảnh và cựu thần tiền triều lúc trước hận không được ngươi chết ta sống. Nhưng binh sĩ bình thường thỉ ngược lại không có oán hận sai như vậy. Ban đầu , sau khi Nhậm Kỳ Ninh nhập quan vì tương lai thống trị của mình, cũng không có như Bắc Nhung mặc kệ binh lính lạm sát kẻ vô tội. Dân chúng bình thường cũng không còn thâm cừu đại hận. Trong hai năm nay binh lính Trung Nguyên nhìn binh lính Bắc Cảnh mỗi trận chiến đều xông vào phía trước, dũng mãnh vô cùng nên hết sức bội phục . Hiện nay những tướng sĩ Bắc cảnh này lại giống bọn họ, phản lại Nhậm Kỳ Ninh, mọi người coi như là đứng cùng một phe . Đương nhiên đã không còn gì để nói .

Cả trong đại doanh, trừ binh sĩ tuần tra như lệ thường, mọi người bất kể người Trung Nguyên hay người Bắc Cảnh đều ngồi cùng một chỗ uống rượu ăn thịt, vừa múa vừa hát,còn náo nhiệt hơn cả đánh thắng trận. Mọi người Bắc Cảnh không cố ý tham dự chiến sự Trung Nguyên , đã sớm nóng lòng trở về nhà . Tối nay coi như là Diệp Ly và Định Vương Phủ vì người của bộ lạc Bắc Cảnh làm một yến tiệc tiễn đưa.

Bên ngoài đại doanh, Diệp Ly mang theo người của Định Vương phủ, tướng lãnh Trung Nguyên Bắc cảnh mới vừa thu phục không lâu, cùng với phụ thân của Hách Lan Vương Hậu và là thủ lĩnh Bắc Cảnh hiện nay ngồi ngang hàng nhau, chung uống rượu ngon. Mọi người Bắc Cảnh thấy vị Định Vương phi này của Định Vương Phủ nhìn như nhu nhược mặc dù không phải là biết uống rượu lắm, nhưng làm việc quả thật hết sức gọn gàng, không giống lúc trước, những thủ hạ của Nhậm Kỳ Ninh toàn là tiếu lý tàng đao, một bụng tâm địa gian giảo. Lại nghe nói toàn bộ binh sĩ Bắc Cảnh của mình có thể an toàn từ trên chiến trường trở về nhờ công của Định Vương phi . Không khỏi đối với vị Vương Phi Trung Nguyên này hết sức có thiện cảm.

Cô gái tại chỗ này cũng chỉ có hai người Hách Lan Vương Hậu và Diệp Ly, Hách Lan Vương Hậu không ngồi chỗ của mình mà chạy đến bên cạnh bên Diệp Ly tham gia náo nhiệt. Hôm nay, mắt thấy mọi người Bắc Cảnh sắp về nhà, trên gương mặt xinh đẹp của Hách Lan Vương Hậu hiện ra mấy phần đẹp đẽ và thoải mái tự tại. So với lúc trước càng thêm buông lỏng, thật giống như thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi không buồn không lo. Nếu không phải vì gánh vác toàn tộc người hưng vong thì làm sao phải làm một Vương Hậu Bắc Cảnh giả vờ ngang ngược kiêu ngạo .

“Định Vương phi, lần này người của chúng ta có thể bình an rút lui ra khỏi quan ngoại, trở về cố hương thật sự đa tạ ngươi. . . . Hách Lan mời ngươi một chén.” Hách Lan Vương Hậu giơ lên một chén rượu đối với Diệp Ly cười nói.

Diệp Ly mỉm cười bưng chén rượu lên, cười nói: “Tửu lượng của ta rất yếu, chỉ uống chén này thôi. Trước uống vì kính.” Hơi ngửa đầu, uống cạn rượu trong chén. Loại rượu mạnh bình thường vừa vào trong bụng quả thật cảm giác như có một cỗ lửa nóng , trên dung nhan thanh lệ như ngọc của Diệp Ly cũng hiện lên hai rặng mây đỏ.

Hách Lan Vương Hậu nhún nhún vai mình cũng uống một hơi cạn sạch, cười nói: “Ngươi hết sức sảng khoái, rất hợp với khẩu vị của người Bắc Cảnh chúng ta, nhưng tửu lượng thật sự quá yếu.”

“Hách Lan Vương Hậu. . . . . .” Diệp Ly bất đắc dĩ cười khổ, tửu lượng của nàng ở cô gái Trung Nguyên mà nói coi như là khá rồi. Nhưng so với cô gái Bắc Cảnh như Hách Lan Vương Hậu từ nhỏ đã uống rượu mạnh đúng là không đủ nhìn.

Hách Lan Vương Hậu không vui nhìn chằm chằm nàng, “Ta cũng không phải là cái gì Vương Hậu . Có ma mới muốn làm cái Vương Hậu chó má đó ! Bản cô nương sau này muốn làm nữ tộc trưởng vĩ đại nhất Bắc Cảnh !” Mặc dù Bắc Cảnh là vùng đất man di, nhưng lại không coi trọng chuyện nam nữ khác biệt, lại càng không trọng nam khinh nữ. Từ cổ chí kim , bộ lạc cũng đã xuất hiện mấy vị nữ tộc trưởng, so với nam nhi cũng không tệ hơn cái gì. Phụ thân của Hách Lan Vương Hậu cũng chính là Thủ lĩnh Bắc Cảnh của ngày hôm nay chỉ có Hách Lan này một nữ nhi, lần này vừa vì tộc nhân lập nhiều công lớn, nàng sẽ là tộc trưởng kế tiếp danh chánh ngôn thuận .

Diệp Ly cười nói: “Được được, là ta không đúng. Hách Lan công chúa?”

Hách Lan vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn trợn mắt nhìn Diệp Ly một hồi lâu mới mãn ý gật đầu nói: “Như thế cũng không sai biệt lắm .” Nói xong lần xoay người lôi kéo đám người Hà Túc ,Tần Phong đang ngồi dưới tay Diệp Ly đi uống rượu rồi, hiển nhiên cũng có hai phần men say.

Bên kia, cách Diệp Ly không xa, hiển nhiên phụ thân của Hách Lan cũng nghe được lời của nữ nhi . Có chút bất đắc dĩ giơ chén rượu với Diệp Ly cười nói: “Hách Lan bị ta làm hư rồi, Vương Phi tha lỗi.”

“Không sao , Hách Lan công chúa thông tuệ minh mẫn, tộc trưởng rất phúc khí.” Vị tộc trưởng bộ lạc Bắc Cảnh tạm thời này, mặc dù Diệp Ly chưa gặp qua mấy lần, nhưng có thể dạy dỗ nữ nhi như Hách Lan vậy , nói vậy cũng không phải là một man di tính tình thô bạo .Lỗi lớn nhất của Nhậm Kỳ Ninh chỉ sợ là hắn quá mức xem nhẹ man tộc Bắc cảnh này. Người Bắc Cảnh có thể giúp hắn lập quốc, đương nhiên cũng có thể để cho hắn thất bại thảm hại.

Tộc trưởng cực kỳ sủng ái nữ nhi Hách Lan này, rất vui khi nghe thấy Diệp Ly khen nàng. Ngửa mặt lên trời cười to vừa liên tục uống vài bát rượu.

Nam nhi trong quân không khỏi thật lâu nhìn thấy tộc trưởng Bắc Cảnh hào sảng cùng mọi người đang ngồi rối rít náo nhiệt lên, không khí trong quân doanh cũng càng đun nóng .

“Định Vương phi, nghe nói Mặc gia quân dũng mãnh thiện chiến từng người đều có thân thủ bất phàm, chúng ta muốn cùng huynh đệ Mặc gia quân tỷ thí một phen. Kính xin Định Vương phi cho phép.” Tướng lãnh Bắc Cảnh đang ngồi ở bên trong, một nam tử người còn trẻ tuổi đứng dậy lớn tiếng nói.

Nghe vậy, những người khác hai mắt cũng tỏa sáng. Mặc gia quân kiêu dũng thiện chiến ,danh tiếng đã có hơn hai trăm năm, có thể nói là chưa có bại tích. Có lẽ Mặc gia quân không phải là quân đội dũng mãnh trên cõi đời, nhưng nhất định là quân đội dũng mãnh đã trải qua thời gian dài nhất . Trong lịch sử rất nhiều người nổi danh bách chiến hùng binh cũng là lúc đầu dũng mãnh bất phàm, nhưng sau khi trải qua thời kỳ cường thịnh , rất nhiều người vốn nhờ vào những người trước đó mà hưởng lạc hoặc có nguyên nhân khác, dần dần biến thành hạng hai. Nhưng nhìn Mặc gia quân như vậy, hơn hai trăm năm nay vẫn ngạo thị các nước, bị lịch đại quân vương Đại Sở các loại chèn ép mà vẫn còn có thể quét ngang thiên hạ , đây nghe cũng chưa nghe qua.

Nam nhi Bắc Cảnh thượng võ hiếu chiến, lúc này vừa lúc có tướng lãnh Mặc gia quân ở bên, bọn họ rất không muốn bỏ qua cơ hội này mà tỷ thí một phen.

Diệp Ly có chút làm khó, tại đây , người của Định Vương phủ , dẫn qua binh cũng chỉ có Tần Phong và Hà Túc . Nhưng hai người này vô luận người nào động thủ với người Bắc Cảnh đều không công bằng. Bọn họ không phải là ám vệ mới ra đời, không phải Hắc Vân Kỵ , hơn nữa đều trải qua có thể nói ma quỷ huấn luyện Kỳ Lân. Bàn về lực lượng từng binh sĩ, tuyệt đối có thể giết bất kỳ một tướng lãnh Bắc Cảnh nào đó ngay lập tức.

Vừa nghe muốn đánh nhau, ánh mắt của Hách Lan công chúa lập tức sáng lên. Chạy đến trước mặt Diệp Ly cười nói: “Định Vương phi, ngươi đồng ý đi, ta cũng muốn nhìn tướng quân Định Vương phủ của các ngươi rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.”

Diệp Ly bất đắc dĩ cười nhìn nàng, Hách Lan công chúa cũng không quản, giật một ngón tay Hà Túc nói xuống: “Ngươi là tướng quân Mặc gia quân có phải hay không? Bản công chúa tới lĩnh giáo cao chiêu của ngươi!”

Hà Túc ngẩn ra, người Định Vương phủ đều có một loại bệnh kỳ quái. Bởi vì Diệp Ly nên bọn họ cũng không dám khinh thị nữ nhân, nhưng bọn họ giống như trước cũng cảm thấy cõi đời này trừ Diệp Ly ra cũng không có người nữ nhân nào có thể sánh bằng. Nếu mình động thủ với vị Hách Lan công chúa này, bất kể thắng thua chỉ sợ trở về cũng sẽ bị những thứ người vô lương kia cười chết .

“Hách Lan công chúa, này. . . . . .”

Hách Lan công chúa hất càm nói: “Này cái gì? Bản cô nương quang minh chính đại khiêu chiến ngươi. Ngươi khinh thường Bản cô nương sao?”

Hà Túc nhìn thoáng qua Diệp Lyngồi ở phía trên, lại thấy thần sắc nàng bình tĩnh phục tùng trầm tư, phảng phất không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của mình . Không khỏi cười khổ, xem ra Vương Phi không muốn thay mình giải vây rồi.

Bên cạnh đám người Trác Tĩnh, Lâm Hàn ,Tần Phong cũng rối rít theo , trong ánh mắt lại đang tự cầu nhiều phúc đi , vị Công Chúa Bắc Cảnh điện hạ này cũng không dễ trêu chọc. Thắng là khi dễ nữ lưu, thua là ngay cả nữ lưu cũng không bằng.

“Đã như vậy, công chúa ,mời.” Hà Túc đứng dậy chắp tay nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện