Chương 382: Đánh lén ban đêm
Edit:Xiao Min
Beta: Sakura
Đảo mắt cũng đã đến tập tục năm mới của Đại Sở, mặc dù đang ở biên cương không thể về nhà đoàn tụ với người thân, nhưng các tướng sĩ Mặc gia quân vẫn rất hăng hái chuẩn bị giết gà làm thịt dê khao mình một bữa. Cả đại doanh Mặc gia quân cũng tràn ngập không khí vui mừng hơn ngày thường.
So với sự vui sướng của Mặc gia quân, cách đó không xa, trong đại doanh Bắc Nhung âm lãnh và buồn khổ. Kể từ khi sứ giả Bắc Nhung Vương phái tới bị Gia Luật Dã khiến cho khí hậu không hợp mà chết , mặc dù về phía Vương đình Bắc Nhung vẫn không có tin tức, dù sao khoảng cách từ Vương đình Bắc Nhung đến Đại Sở thật sự là quá mức xa xôi. Nhưng Gia Luật Dã đã rõ ràng cảm thấy thế cục Vương đình Bắc Nhung bên kia cực kỳ bất lợi với mình. Hơn nữa, hiện nay tuyết rơi bao phủ thảo nguyên, khiến cho quân lương Bắc Nhung không có cách nào vận đến Đại Sở, lúc trước mấy lần giao chiến với Mặc gia quân, hình như Mặc gia quân cũng nhìn trúng cái nhược điểm này của đại quân Bắc Nhung, cho nên đặc biệt công kích lương thảo Bắc Nhung . Mặc dù nhất thời nửa khắc đại quân Bắc Nhung còn không đến mức cạn lương thực, nhưng vẫn thiếu thốn. Thấy tướng sĩ Mặc gia quân cổ động ăn mừng, âm thanh hoan hỉ cười nói dường như cũng có thể truyền tới hơn mười dặm ngoài quân doanh Bắc Nhung, tự so sách tất nhiên làm cho bọn họ càng thêm ủ rũ cùng với bất an.
Trong đại trướng Bắc Nhung, Gia Luật Dã nhìn các tướng lĩnh phía dưới nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Hôm nay hai quân giằng co không dưới, quân ta tinh thần xuống thấp, các vị tướng quân có ý kiến hay?”
Hách Liên Chân đứng lên nói: “Điện hạ, thật ra thì chúng ta không cần gấp gáp.”
Gia Luật Dã nhướng mày nói: ” Hách Liên tướng quân có ý gì?” Hách Liên Chân cười nói: “Bởi vì Mặc gia quân càng gấp hơn chúng ta. Tây Lăng Trấn Nam Vương hiện nay tới lúc gấp rút tấn công Thụy Xương, Vệ thành, Định Vương tới lúc gấp rút trở về cứu viện. Đại Sở , ít ngày nữa đại quân Mặc Cảnh Lê cũng sẽ chạy tới, đến lúc đó Mặc gia quân sẽ hoàn toàn lâm vào khốn cảnh . Nếu như hiện tại điện hạ gấp gáp, ngược lại trúng bẫy rập của bọn họ .”
Gia Luật Dã trầm giọng nói: “Hách Liên Đại tướng quân có ý tứ là cứ như vậy buông lõng?”
Hách Liên Chân gật đầu nói: “Không sai, chỉ cần chúng ta đợi đến khi binh mã trở về vị trí cũ, đến lúc đó tam phương cùng nhau động thủ, còn sợ không thể đối phó Mặc gia quân sao?” Gia Luật Dã cười lạnh một tiếng nói: “Hách Liên tướng quân cảm thấy chúng ta có nhiều thời gian như vậy sao?” Hách Liên Chân nói Gia Luật Dã làm sao không biết? Nhưng người khác có thể đợi, hắn Gia Luật Dã đợi không được. Nếu như chiến sự cứ kéo dài, cho dù cuối cùng hắn thắng, chỉ sợ Vương đình Bắc Nhung bên kia cũng sẽ hoàn toàn bị Gia Luật Hoằng khống chế. Đến lúc đó mình cũng chỉ vì người khác làm mai mối mà thôi.
“Này. . . . . .” Hách Liên Chân thân là một trong những người Gia Luật Dã tín nhiệm nhất, lão cũng biết tin tức của Vương đình. Thế cục hiện nay quả nhiên là khó xử. Liều mạng nhất định là không bằng Mặc gia quân rồi, nhưng nếu như vẫn kéo dài như vậy, để cho thái tử Gia Luật Hoằng đi trước,những khổ chiến này của mình và Thất điện hạ tất cả đều là uổng phí, cuối cùng nói không chừng còn ngay cả tính mệnh cũng khó giữ được.
Đợi đến khi Gia Luật Dã vung tay cho các tướng lĩnh tản ra, chỉ để lại cha con Hách Liên , Hách Liên Chân mới thấp giọng hỏi: “Điện hạ có ý tứ là?” Gia Luật Dã cũng cười khổ, Trung Nguyên đất rộng của nhiều, sản vật phì nhiêu, là địa phương bọn Bắc Nhung hắn vẫn thèm nhỏ dãi . Mà nay mình chiếm cứ cái địa phương này, tự nhiên không nỡ cứ như vậy nhượng xuất đi. Nhưng vì cái địa phương này buông tha cho cả Bắc Nhung rốt cuộc có đáng giá hay không? Nếu như hắn có thể đủ thuận lợi công chiếm cả Đại Sở, buông tha cho Bắc Nhung cằn cỗi đương nhiên là đáng giá . Nhưng thế cục Trung Nguyên hiện nay lại không cho phép hắn hy vọng như thế.
Càng quan trọng hơn là thủ hạ tướng sĩ của mình cũng là người Bắc Nhung, sinh ra và lớn lên đều ở đó. Coi như mình quyết liệt với Vương đình Bắc Nhung thì những người này cũng chưa chắc nguyện ý vĩnh viễn đi theo mình xa xứ ở lại Trung Nguyên.
Còn về mặt khác, nếu như mình hiện tại lui binh trở về Bắc Nhung. Có thể nói mấy năm này chinh chiến hoàn toàn thất bại trong gang tấc, tất cả chiến công mấy năm nay đều trở nên hư vô. Hiện nay, phụ vương đã rõ ràng bất mãn với mình, cứ như vậy xám xịt trở về, hiển nhiên cũng bất lợi với mình.
Gia Luật Dã lắc đầu cười khổ nói: “Bản vương lúc này ở đâu còn có ý nghĩa gì? Hiện tại cũng đã là cưỡi hổ khó xuống rồi. Mặc Tu Nghiêu. . . Mặc Tu Nghiêu quả nhiên là khắc tinh của Bản vương !” Nếu như không có Mặc Tu Nghiêu, hiện tại hắn đã sớm chiếm cứ nửa giang sơn Đại Sở . Cho dù phụ vương bất mãn với mình, lấy thực lực của mình cũng đủ để tự lập. Nhưng bây giờ, kể từ khi Mặc Tu Nghiêu xuất chinh tới nay, đại quân Bắc Nhung có thể nói là liên chiến liên bại, tinh thần đê mê, trong đại doanh lòng người di động, rất nhiều chiến sĩ cũng bắt đầu tưởng niệm thảo nguyên Bắc Nhung.
Thật ra thì Mặc Tu Nghiêu đâu chỉ là khắc tinh của Gia Luật Dã ? Mặc Tu Nghiêu xuất hiện trong thiên hạ mới chỉ mười năm, vốn Đại Sở cường thịnh lại an phận ở phương nam, Tây Lăng dời đô, Hoàng Thành bị chiếm, Bắc Cảnh Nhậm Kỳ Ninh tân tân khổ khổ dựng nước, không tới mười năm quốc phá người mất, sở dĩ Vương đình Bắc Nhung không có bị Mặc Tu Nghiêu ảnh hưởng, thật sự là bởi vì Vương đình Bắc Nhung đường xá quá mức xa xôi. Mặc Tu Nghiêu nhất thời nửa khắc cũng không có thời gian và tâm tình vươn tay xa như vậy, nhưng chuyện tranh giành của ngày hiện nay giữa Gia Luật Dã và Gia Luật Hoằng, hình như cũng có bóng dáng của Mặc Tu Nghiêu .
Hách Liên Chân thở dài nói: “Thế cục hiện nay cũng bất lợi với chúng ta, chỉ sợ điện hạ nên sớm tính toán .” Nói trắng ra là một chữ —— đánh cuộc. Một – đánh cược liên quân ba nước có thể hoàn toàn tiêu diệt Định Vương phủ, đại quân Bắc Nhung có thể chiếm cứ nửa giang sơn Đại Sở . Đến lúc đó cho dù Gia Luật Dã quyết liệt với Vương Đình Bắc Nhung, cũng có thể ủng binh tự trọng. Hai là đánh cược Bắc Nhung tùy thời triệt binh, Gia Luật Dã bằng vào trong tay có hơn phân nửa binh quyền Bắc Nhung trở về vương đình tranh giành với Gia Luật Hoằng ngươi chết ta sống. Đây đúng là kết quả lưỡng nan .
Bên cạnh, Hách Liên Bằng trầm giọng nói: “Điện hạ, phụ thân, chỉ sợ bây giờ chúng ta cố ý triệt binh, Mặc gia quân cũng chưa chắc cho phép.” Hai người nhất tề nhìn về phía Hách Liên Bằng, Hách Liên Bằng nói: “Điện hạ và phụ thân đã quên hay không, Bắc Nhung ta cùng với Định Vương phủ. . . Thù sâu như biển.”
Nghe vậy, hai người đều chấn động. Mười mấy năm trước một hồi chiến tranh kia, bị hao tổn không chỉ là Mặc gia quân, đồng thời Bắc Nhung nguyên khí tổn thương nặng nề. Nhưng cừu hận Mặc gia quân đối với Bắc Nhung cũng sẽ không vì Bắc Nhung hao tổn mà bị nhấn chìm. Việc làm của Mặc Tu Nghiêu luôn luôn mạnh mẽ vang dội, ba tháng đánh hạ Hoàng thành Tây Lăng, hơn một tháng bắt lại Sở kinh. Nhưng lần này đối trận với Bắc Nhung nhưng lại không vội không chậm, hoàn toàn không phù hợp thói quen làm việc của hắn. Nghĩ đến đây, trong lòng Hách Liên Chân trầm xuống, sắc mặt biến hóa nói: “Mặc Tu Nghiêu muốn một lưới bắt hết đại quân Bắc Nhung ta!”
Lời này vừa ra, Gia Luật Dã khiếp sợ. Trầm giọng nói: ” Khẩu vị Mặc Tu Nghiêu không khỏi quá lớn!”
Hách Liên Chân nói: “Mặc Tu Nghiêu năm đó mới chỉ mười mấy tuổi cũng đã binh pháp đại thành,thủ đoạn dụng binh càng là thiên mã hành không sâu không lường được. Trải qua mười mấy năm nay giấu tài chỉ sợ lại càng không đơn giản. Điện hạ phải chú ý hai cánh quân ta, nếu Mặc Tu Nghiêu quả thật muốn toàn diệt quân ta, nhất định sẽ phái binh từ hai cánh đường vòng phía sau bọc đánh quân ta. Cũng chặn đường lui quân ta.”
Gia Luật Dã biết, phương diện dụng binh mình không thể bằng Hách Liên Chân, gật đầu nói: “Bản vương biết rồi, đa tạ cậu nhắc nhở. Nhưng hiện nay tiến cũng khó, lui không thể lui, hai vị nhìn nên làm thế nào cho phải?”
Hách Liên Bằng nói: “Mạt tướng cho là, nếu không thể lui thì anh dũng lao về phía trước. Huống chi, xem khí hậu Bắc Nhung , quân ta an toàn rút lui ra khỏi quan ngoại, Vương Đình Bắc Nhung muốn đổi ý chỉ sợ cũng phải mất hai ba tháng sau băng tuyết trên thảo nguyên tan mới có thể làm được. Đã như vậy, sao không hướng về phía trước. Định Vương phủ và Bắc Nhung đã thành tử địch, nếu ở nửa đường bội ước, chỉ sợ Tây Lăng cũng sẽ không bỏ qua Bắc Nhung.” Mặc dù Tây Lăng hiện nay đã không giáp giới Bắc Nhung rồi, nhưng rốt cuộc Tây Lăng vẫn là cường quốc một phương. Hơn nữa Bắc Nhung thiếu thốn tài nguyên, có rất nhiều đồ phải mua từ Tây Lăng, nếu đồng thời đắc tội hai đại cường địch đương thời, tình cảnh Bắc Nhung thật lo lắng .
Gia Luật Dã thở dài, nói: “Cũng được, Hách Liên tướng quân cùng cậu có cái đề nghị gì?”
Hách Liên Chân trầm ngâm chốc lát nói: “Ngày mai chính là lúc Đại Sở năm mới, đến lúc đó cả trên dưới Mặc gia quân nhất định ăn mừng một phen. Khi đó Mặc gia quân đề phòng rời rạc nhất, quân ta thừa cơ đánh lén.”
“Này được không?” Gia Luật Dã có chút do dự, Mặc Tu Nghiêu cũng là danh tướng đương thời số một số hai, thật sẽ phạm sai lầm như vậy sao? Hách Liên Chân nói: “Tiên hạ thủ vi cường, quân ta cứ nhẫn nại sẽ bị Mặc gia quân từng bước bức lui, càng làm cho quân ta tinh thần không còn sót lại chút gì.”
Gia Luật Dã trầm ngâm chốc lát, thở dài nói: “Liền theo cậu nói.”
Trong đại doanh Mặc gia quân, một đêm này đèn dầu sáng rỡ hoan thanh tiếu ngữ không ngừng. Ngay cả trong ngày thường bởi vì hành quân mà nghiêm lệnh cấm tửu lệnh cũng tạm thời giải khai, cả trong quân doanh phiêu đãng nồng đậm mùi rượu.
Các tướng sĩ hơn mười người làm thành một đoàn, đốt đống lửa uống rượu ăn thịt bất diệt nhạc hồ. Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly mang theo các tướng lĩnh cũng xuất hiện ở trong doanh địa uống cùng các tướng sĩ. Mặc dù vào đông giá lạnh, nhưng cả trong đại doanh ngọn lửa đốt hừng hực, các tướng sĩ uống rượu mạnh, không hề có cảm giác được mùa đông lạnh lẽo. Ngay cả Mặc Tiểu Bảo cũng ngồi ở bên cạnh Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui mừng.
Trong đêm tối, một đám binh mã Bắc Nhung lặng yên không một tiếng động mò ra gần phụ cận đại doanh Mặc gia quân. Cách ba bốn dặm xa là có thể nghe thấy trong đại doanh Mặc gia quân truyền đến hoan hô cùng tiếng huyên náo. Còn có ánh lửa nổi bật dường như chiếu sáng nửa bầu trời kia , khiến binh lính Bắc Nhung phụng mệnh thừa dịp lúc ban đêm càng thêm cảm giác rét lạnh khó nhịn, không khỏi hâm mộ Mặc gia quân.
“Thật là may mắn, chúng ta ở chỗ này ăn đói mặc rách, bọn họ thì đang uống rượu ăn thịt.” Một binh lính Bắc Nhung run rẩy , thấp giọng ai oán nói. Người bên cạnh hắn gật đầu đồng ý nói: “Cũng không phải sao, quả nhiên Mặc gia quân giàu hơn cả nhà chúng ta. Chúng ta hiện tại khó được ăn một bữa thịt. Nghe nói bọn họ ngày ngày ăn thịt.” Hiện này con đường Bắc Nhung đến Đại Sở bị chặn, quân nhu lương thảo căn bản không thể chở tới đây được. Kể từ khi Mặc gia quân bắt đầu giằng co với Bắc Nhung, đa số dân chúng còn sống dưới sự khống chế của Bắc Nhung đều chạy đến Mặc gia quân bên kia đi, bọn họ ngay cả đoạt cũng không đoạt tới. Vì vậy trong quân lương thảo nghiêm trọng giảm bớt, mặc dù có rất nhiều quân mã, nhưng đối với Bắc Nhung mà nói, quan trọng nhất chính là quân mã. Cho nên, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể giết quân mã để sử dụng. Cho nên tướng sĩ Bắc Nhung đã sớm luyện thành thói quen ngụm lớn ăn thịt ngụm lớn uống rượu , chỉ đành phải học người Trung Nguyên ăn chút ít hoa màu chắc bụng.
“Đợi đến chúng ta dẹp xong đại doanh Mặc gia quân, những thứ đó dĩ nhiên là chúng ta .” Người binh lính Bắc Nhung hy vọng nói.
“Không sai. . . Cướp được lương thực của Mặc gia quân , chúng ta cũng phải ăn mừng một phen!” Những người khác cũng rất là đồng ý, cướp được lương thực Mặc gia quân là một chuyện hết sức mong đợi.
Đại quân Bắc Nhung chuẩn bị đánh lén cũng đã cách đại doanh Mặc gia quân mấy dặm ngoài đợi một hai canh giờ, mới vừa thấy ngọn đèn đại doanh Mặc gia quân dầu dần dần tối xuống, tiếng huyên náo lúc trước cũng nhỏ đi rất nhiều. Biết là tướng sĩ Mặc gia quân chúc mừng xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi. Bọn họ đợi nửa đêm, chính là vì chờ Mặc gia quân trên dưới rượu hàm tai nóng khốn đốn không chịu nổi mới động thủ.
Phía trước , Hách Liên Bằng lãnh quân thấy thời cơ như thế, thấp giọng phân phó thủ hạ truyền đạt mệnh lệnh, binh lính Bắc Nhung đang tiềm phục tại trong đống tuyết lập tức vừa hành động, nhanh chóng lao về phía đại doanh Mặc gia quân .
Nhích tới gần đại doanh Mặc gia quân, Hách Liên Bằng nhìn một chút đại doanh Mặc gia quân đã yên lặng trong bóng tối, không khỏi ngừng lại. Tướng lãnh bên cạnh không hiểu được, thấp giọng hỏi: “Tướng quân?”
Hách Liên Bằng trầm giọng nói: “Có cái gì đó không đúng.” Cho dù Mặc gia quân không đông, cũng không nên để bọn họ đi tới gần như vậy mà không có chút động tĩnh nào. Này làm sao nhìn đều giống như một cái bẫy. Nghe Hách Liên Bằng vừa nói, mọi người không khỏi khẩn trương lên, cảnh giác nhìn chăm chú vào, “Tướng quân nói là. . . . . .” Cảm giác xấu trong lòng Hách Liên Bằng càng tăng, quyết định thật nhanh nói: “Rút lui!”
Nhưng là, muốn đến thì dễ dàng nhưng muốn đi chưa hẳn dễ dàng như vậy. Trong bóng tối, bốn phía ánh lửa nổi lên, một tiếng cười sang sảng từ nơi không xa truyền đến, “Hách Liên tướng quân, nếu đã tới rồi thì cần gì đi vội vả thế?” Chỉ thấy hình dáng chỉnh tề, tinh thần như hồng của Mặc gia quân đột nhiên từ chỗ tối lao ra, vây quanh binh mã Bắc Nhung ở trung tâm, một tướng lãnh hai mươi bảy hai mươi tám tuổi trên người mặc chiến bào màu đen giục ngựa ra, khuôn mặt mang nụ cười nhìn Hách Liên Bằng nói: “Giao thừa, Hách Liên tướng quân tới cho Bổn tướng quân chúc tết sao?”
“Vân… Đình!” Trải qua giao phong mấy ngày nay, Hách Liên Bằng có không ít hiểu biết với tướng lãnh dưới trướng Mặc gia quân. Cũng không xa lạ vị tướng lãnh tuổi trẻ này mà Định Vương Phi coi trọng.
Vân Đình cười đắc ý nói: “Chính là Bản tướng quân. Hách Liên tướng quân mấy ngày nay mạnh khỏe?”
Hách Liên Bằng rủ mắt xuống, khẽ nhíu mày. Đột nhiên trong lòng chấn động chợt ngẩng đầu lên nói: “Trong doanh chỉ có một mình ngươi? !” Đại quân Bắc Nhung đánh lén chuyện lớn như vậy, nhưng trong Mặc gia quân lại chỉ một Vân Đình đi ra ngoài. Nếu như không phải là Định Vương phủ mắt cao hơn người xem thường người Bắc Nhung mà nói…, đó chính là. . . Lúc này trong quân doanh Mặc gia quân căn bản cũng không có người khác. Vân Đình lúc này chính là tướng lãnh duy nhất nơi đây.
Vân Đình cũng không giấu diếm, có chút kinh ngạc cười nói: “Hách Liên tướng quân quả nhiên rất có nhãn lực a.” Trước mắt thừa nhận lúc này nơi đây trong đại doanh Mặc gia quân chỉ có Vân Đình hắn một người chủ sự.
Nhưng Vân Đình thừa nhận cũng không có để cho Hách Liên Bằng cao hứng, ngược lại trong lòng càng thêm táo bạo bất an. Chỉ có một mình Vân Đình, Hách Liên Bằng chưa chắc không có năng lực tóm đại doanh Mặc gia quân. Nhưng nếu như chỉ là một đại doanh trống rỗng thì bắt lại rồi còn dùng được sao ? Quan trọng hơn là . . Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly mang theo tướng lãnh khác đi đâu vậy?
So với Hách Liên Bằng âm trầm không chừng, Vân Đình đắc chí vừa lòng . Phảng phất hoàn toàn không lo lắng chuyện thủ hạ mình chỉ có mấy vạn người bị đại quân Hách Liên Bằng vây khốn . Cười híp mắt nói: “Hách Liên tướng quân có phải muốn hỏi tung tích Vương gia và Vương phi hay không?”
Hách Liên Bằng trầm giọng nói: “Kính xin Vân tướng quân cho biết.”
“Hách Liên tướng quân không phải là đã đoán được sao. Vương gia và Vương phi đi đánh lén đại doanh Bắc Nhung rồi.” Vân Đình cười vang nói: “Hách Liên tướng quân, ngươi cho rằng chỉ có Bắc Nhung ngươi mới có thể đánh lén sao? Bàn về binh pháp, người Trung Nguyên ta mới là lão tổ tông!”
Sắc mặt Hách Liên Bằng nhất thời xanh mét, Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly mang theo gần như tất cả tướng lãnh Mặc gia quân đánh lén đại doanh Bắc Nhung, rõ ràng là nhất định phải được. Xoay người lại lạnh lùng nói: “Rút lui! Lập tức hồi doanh!”
Vân Đình cười lạnh một tiếng, ” Đại doanh Mặc gia quân ta há lại là nơi ngươi nói tới là tới nói đi là đi?” Vung tay lên tướng sĩ Mặc gia quân đã sớm chặn lại đường đi của đại quân Bắc Nhung. Quân doanh Mặc gia quân lựa chọn địa điểm thật là kỳ diệu. Đại quân Bắc Nhung muốn trở về chỉ có một cái đường có thể đi, nhưng con đường kia vừa lúc bị mai phục của Mặc gia quân cắt đứt, mà đường khác không chỉ có con đường gian nguy gập ghềnh, lại càng không biết muốn nhiễu ra bao nhiêu ngoài dặm . Hách Liên Bằng muốn trở về cứu viện đại doanh Bắc Nhung, cũng chỉ có thể xông qua trước mặt Vân Đình.
Nhưng là, Vân Đình thiếu niên nhập ngũ. Trước sau đi theo đám người Mộ Dung Thận, Trương Khởi Lan, Lữ Cận Hiền , từ một lính quèn bình thường cho tới bây giờ có thể tự mình dẫn một quân. Mười mấy năm qua có thể nói là tất cả lớn nhỏ tham dự không dưới trăm cuộc chiến đấu, như thế nào dễ dàng như vậy là có thể để cho Hách Liên Bằng đắc sủng .
Vân Đình trên lưng ngựa, mỉm cười nhìn Hách Liên Bằng cười nói: “Hách Liên tướng quân không nên gấp gáp, hay là trước tỷ thí cùng với bổn tướng quân một phen .”
“Muốn chết!” Hách Liên Bằng có rất lòng tin với võ công của mình, cho dù là ở võ lâm Trung Nguyên cũng chưa có đối thủ, lại càng không cần phải nói tướng quân còn trẻ như Vân Đình. Cầm lấy trường đao trong tay phi thân nhào tới Vân Đình. Chủ tướng hai bên vừa động , tất nhiên tướng sĩ phía dưới cũng không khách khí, âm thanh chém giết thật nhanh dây dưa đến cùng nhau.
Vân Đình hướng về phía Hách Liên Bằng nhe răng cười một tiếng, căn bản không cùng hắn chính diện chống đở, thấy Hách Liên Bằng đánh tới lập tức điều khiển con ngựa chạy đi về hướng bên kia. Hách Liên Bằng phi thân lên xuống thì đã đuổi kịp Vân Đình, “Chạy đi đâu? !”
Vân Đình quay đầu cười một tiếng với hắn, “Bản tướng quân biết Hách Liên tướng quân võ công cao cường, cố ý mời mấy người cao thủ tới cùng Hách Liên tướng quân trao đổi một hai.” Đang khi nói chuyện, mấy đạo bóng đen từ chỗ tối chỗ sâu, Hách Liên Bằng liếc mắt nhìn ám văn trên vạt áo của người áo đen, trầm giọng nói: “Kỳ Lân.”
“Đúng.” Người áo đen cầm đầuthấp giọng cười một tiếng, ngẩng đầu lên, chính là Từ gia Tam công tử Từ Thanh Phong.
Vân Đình thoát khỏi Hách Liên Bằng, lập tức chắp tay với Từ Thanh Phong cười nói: “Từ thống lĩnh, Hách Liên tướng quân làm phiền ngươi hỏi thăm.” Nói xong, cầm dây cương lần nữa xông ào vào chiến trường.
Sắc mặt Hách Liên Bằng lúc này cũng rất khó coi , mấy ngày nay, Kỳ Lân của Mặc gia quân cùng thủ hạ mình chính là Nhai Tí cũng đồng dạng minh tranh ám đấu tất cả lớn nhỏ không dưới mấy mươi lần giao thủ. Nhưng Kỳ Lân chưa có bại tích, ngược lại mình ký thác kỳ vọng vào Nhai Tí mấy tháng tranh đấu gần như chết hết. Trong lòng Hách Liên Bằng cũng hiểu khác biệt giữa Kỳ Lân cùng Nhai Tí , đồng thời càng thêm thống hận Định Vương Phi huấn luyện ra Kỳ Lân.
Lúc này, những người này vây quanh mình , mặc dù đơn đả độc đấu cũng không phải là đối thủ của mình. Nhưng đồng loạt mà lên cũng làm cho người ta luống cuống tay chân. Lại càng không cần phải nói, những người này cũng không cần giết mình, chỉ cần vây khốn mình mấy canh giờ không cách nào trở về cứu viện, thì cái gì cũng xong.
“Từ Tam công tử?” Hách Liên Bằng ngó chừng Từ Thanh Phong nói: “Không nghĩ tới, Từ gia thư hương môn đệ cũng ra một vị võ tướng như Tam công tử .” Từ Thanh Phong cũng không để ý lời giễu cợt của hắn, thản nhiên cười nói: “Học văn tập võ đều là tự nguyện, Từ gia ta cũng không quá nghiêm khắc. Tại hạ chính là xếp bút nghiên theo việc binh đao cũng không bôi nhọ Từ thị tiên liệt.” Từ Thanh Phong tuy nói là thích võ, nhưng dù sao cũng lớn lên ở Từ gia, từ nhỏ bị thi thư tiêm nhiễm, mặc dù tài học kém Từ gia chư tử, nhưng cũng mạnh hơn người bình thường nhiều. Huống chi, Từ Thanh Phong chưa bao giờ vì lựa chọn của mình mà hối hận qua, cũng chưa từng cho là mình làm sai . Câu nói không đến nơi đến chốn này của Hách Liên Bằng, ngay cả tư cách gãi ngứa cũng không đủ.
Hách Liên Bằng cũng biết dưới tình huống này bao nhiêu vô ích, không bằng thật sớm thoát khỏi sư vây vốn của Kỳ Lân suất binh trở về cứu viện. Điều chỉnh sắc mặt, trầm giọng nói: “Như vậy, Bản tướng quân tựu lãnh giáo cao chiêu của Kỳ Lân một chút.”
Đám người Từ Thanh Phong cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy ra binh khí của riêng mình đi tới. Mọi người trong Kỳ Lân sở trường chính là tiểu đội phối hợp cùng nhau tác chiến, mặc dù đơn thể thế lực không kịp, nhưng mấy người vây công xuống tới, trong lúc nhất thời Hách Liên Bằng cũng chỉ có thể bị khắp nơi quản chế .
Bên kia, Vân Đình cũng mang theo thủ hạ tướng sĩ ở trong loạn quân đấu đá lung tung, rất nhiều binh lính Bắc Nhung chưa kịp phản ứng đã trở thành vong hồn dưới đao. Rừng núi đang lúc nhất thời đều vang âm thanh sát phạt.
Mà lúc này Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cũng đã xuất hiện ở đại doanh Bắc Nhung cách đó không xa. Nhìn ngọn đèn dầu vẫn còn sáng ngời của đại doanh Bắc Nhung, mép môi Mặc Tu Nghiêu lộ ra một nụ cười lãnh khốc. Hiển nhiên, trong đại doanh Bắc Nhung, đám người Gia Luật Dã còn đang chờ tin tức của Hách Liên Bằng. Nhưng Gia Luật Dã không nghĩ tới,người mà bọn họ muốn đánh lén đã sớm trong lúc vô tình mang người xuất hiện ở trước mặt của mình.
Diệp Ly giục ngựa đứng ở Mặc Tu Nghiêu bên cạnh, cùng hắn sóng vai nhìn đại doanh cách đó không xa , nhàn nhạt cười nói: “Hiện tại Hách Liên Bằng nhất định đang giao thủ với Vân Đình.” Chỉ cần Hách Liên Bằng cùng Vân Đình giao thủ, nghĩ như vậy nếu muốn rút lui nhất thời nửa khắc không thể nào. Mà bọn họ cũng có đầy đủ thời gian để đối phó Gia Luật Dã và Hách Liên Chân.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Không sai. Không biết Hách Liên Chân có thể nghĩ đến hay không, lúc này Bản vương đang ở ngoài đại doanh hắn?”
Bên kia, Phượng Chi Dao cười nói: “Hách Liên Chân lúc này khẳng định cho rằng Vương gia thật bị Hách Liên Bằng đột kích bị nhảy dựng đây.” Trong đại doanh Mặc gia quân làm ra các bộ dạng vui mừng sung sướng chính là vì người Bắc Nhung bày một cục thôi. Sao Mặc Tu Nghiêu có thể ở lúc còn chưa toàn thắng đắc ý vênh váo, toàn quân ăn mừng? Chỉ tiếc, Hách Liên Chân thật ra thì căn bản không hiểu biết con người Mặc Tu Nghiêu.
“Chuẩn bị xong chưa?” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt hỏi.
Phượng Chi Dao gật đầu nói: “Chuẩn bị xong, Tôn Diệu Võ mang binh từ bên trái bọc đánh, Trần Vân mang binh từ bên phải bọc đánh. Chu Mẫn đã sớm mang binh chờ ở Hồi Phong cốc. Chúng ta từ chính diện tiến công. Một lúc lâu sau, Vân Đình sẽ phóng Hách Liên Bằng đi ra ngoài hội hợp với đám người Gia Luật Dã, bảo đảm tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ người Bắc Nhung nào chạy trốn.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu khen: “Rất tốt. Bản vương muốn nhìn. . . Hách Liên Chân còn có sức mạnh xoay chuyển không.” Mặc dù trong lời nói mang theo châm biếm, nhưng trong lời của Mặc Tu Nghiêu có một cỗ sát khí lạnh lẽo thản nhiên sinh ra.
“Vương gia, hiện tại động thủ không?” Phượng Chi Dao hơi nóng lòng muốn thử.
“Động thủ đi.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói.
Phượng Chi Dao cười một tiếng, từ phía sau rút ra một mũi tên lông vũ, lắp tên, mở cung, một đạo cung tên mang theo ánh lửa dài chạy thẳng tới đại doanh Bắc Nhung.
Bình luận truyện