Thịnh Thế Đích Phi
Chương 443: Phiên ngoại 9: Khuynh Vân Ca (8)
Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Vân Ca cô nương mơ mơ hồ hồ hồn nhiên không biết trong một giây mình hoảng thần đã tự bán mình cho người ta rồi. Nhưng cho dù sau này nàng ấy có suy nghĩ kỹ lại, thì chỉ sợ cũng không có lá gan lại từ chối người nào đó một lần nữa.
Công tử Thanh Trần cũng mặc kệ đầu của tiểu cô nương trong khoảng thời gian ngắn không đủ dùng, thấy Vân Ca ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, ngay tức khắc liền cảm thấy hết sức hài lòng, giơ tay lên vuốt mái tóc đen láy của Vân Ca, trên dung nhan tuấn mỹ luôn phong đạm vân khinh xưa nay cũng tràn ngập sủng nịch.
Công tử Thanh Trần quá mức ưu tú cũng quá mức siêu nhiên, nên dẫn đến đều nhìn mọi việc quá mức thấu triệt, ngay cả tình cảm cũng nghèo nàn hơn người bình thường mấy phần. Cho dù đã chứng kiến Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly lưỡng tâm tương hứa, đã nhìn thấy năm xưa Hàn Minh Nguyệt lưu luyến si mê Tô Túy Điệp, thậm chí là đám người Phượng Tam, Tần Phong, còn có huynh đệ trong nhà mình cũng tìm được hạnh phúc riêng của mình. Nhưng trái lại công tử Thanh Trần lại thật sự không quá hiểu rõ được những thứ tình cảm này, hơn nữa lại càng khinh thường những người khốn khổ hay đau khổ vì tình.
Nếu như không gặp phải Vân Ca, thì cho dù là chính công tử Thanh Trần cũng sẽ không dám tin có một ngày mình sẽ làm ra những hành động nhàm chán đã từng bị mình cho là vô cùng ngu xuẩn mà Mặc Tu Nghiêu hay làm. Thậm chí không tiếc dụ dỗ cũng muốn làm cho Vân Ca đồng ý làm vị hôn thê của hắn, mà ngay tại lúc Vân Ca gật đầu đồng ý thì trong lòng lại càng liền hiện lên vui vẻ và thỏa mãn mà bất kỳ lời lẽ nào cũng đều không thể hình dung.
Giống như lời của người nào đó từng nguyền rủa hắn: Hỏi thế gian tình là gì? Là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Chúc ngươi có một ngày ngã vào liền không có cách nào leo ra được.
Được công tử Thanh Trần vuốt tóc, Vân Ca cô nương thoải mái cọ cọ lòng bàn tay của hắn, cười híp mắt. Vân Ca phát hiện lần này sau khi gặp lại được Từ Thanh Trần, ngoại trừ lúc đầu tức giận nàng bỏ nhà trốn đi, thì Từ Thanh Trần vẫn luôn đối xử với nàng rất ôn hòa. Trừ thỉnh thoảng mắng nàng ngốc ra, thì cũng chưa từng dạy dỗ nàng, cũng không có trách phạt nàng. (Cho nên, Vân Ca cô nương, yêu cầu của ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi sao?)
Từ Thanh Trần còn chưa kịp nói gì, thì đã bị thị vệ đi vào bẩm báo cắt đứt, “Khởi bẩm công tử, gia chủ Lữ gia trong thành Quảng Lăng phái người đưa thiệp tới, Lữ gia và sĩ tộc Quảng Lăng thiết yến đón gió (mời khách đến từ phương xa dùng cơm) cho công tử.” Chắc là thị vệ cũng biết mình đã quấy rầy chuyện tốt gì của công tử, nên liền vội vàng đẩy người ngoài ra làm bia đỡ đạn.
Từ Thanh Trần nhíu nhíu mày, mới vừa xử trí một đám lớn hoàn khố danh môn có tiền có thế trong thành Quảng Lăng, về tình về lý, cái mặt mũi này cũng phải cho. Nếu như chỉ là bản thân Từ Thanh Trần thôi, thì những lời mời này không muốn đi dĩ nhiên là sẽ không đi, nhưng đến cùng thì công tử Thanh Trần vẫn còn chưa quên mất mình còn giữ chức Hữu tướng của Định Vương phủ, cũng không thể để cho hắn vừa đi, thì hơn phân nửa phú thương Quảng Lăng đều vượt sông chạy trốn hết xuống phía Nam được.
Suy nghĩ một chút, Từ Thanh Trần vẫn gật đầu nói: “Biết rồi, tối nay chúng ta sẽ đi qua.”
Chúng ta, chính là nói không phải là một người. Vân Ca nhìn Từ Thanh Trần hơi mờ mịt, “Từ Thanh Trần, muội… Muội cũng phải đi sao?” Từ Thanh Trần lại cười nói: “Muội không phải là vị hôn thê của huynh sao? Tại sao lại không đi được?”
Vân Ca bĩu môi, không dám nói ra chuyện ban nãy nàng căn bản là chưa suy nghĩ rõ ràng thì đã bị Từ Thanh Trần dụ dỗ.
Từ Thanh Trần mỉm cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ca, nói: “Vân Ca ngoan, ngày mai chúng ta liền rời khỏi thành Quảng Lăng, sau đó muội muốn đi đâu chúng ta liền đi đó.” Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ca lập tức sáng ngời, gật đầu lia lịa nói: “Nói phải giữ lời đó.” Công tử Thanh Trần cười nói: “Có lúc nào mà huynh nói không giữ lời hả?”
Buổi tối, Lữ gia trong thành Quảng Lăng đèn đuốc rực rỡ cao chiếu, náo nhiệt phi thường. Hơn phân nửa nhân vật có danh tiếng của cả Quảng Lăng đều tập trung đến đây. Mặc dù ban ngày vừa có không ít sĩ tộc trong thành Quảng Lăng bị sửa trị một trận. Nhưng dù sao những nhà có một đứa con trai đã háo sắc như mạng còn tùy ý làm bậy, thậm chí là gây ra mạng người giống như Hoàng gia cũng không nhiều. Có không ít tên nên phạt đã phạt, đáng đánh cũng đã đánh rồi. Quan trọng nhất là, vô luận như thế nào thì trăm triệu lần cũng không thể đắc tội công tử Thanh Trần. Công tử Thanh Trần không chỉ có danh xưng công tử Thần Tiên, danh dương thiên hạ, mà lại càng là Hữu tướng của Định Vương phủ, địa vị trên vạn người chỉ ở dưới Định Vương và Vương phi. Nếu Định Vương đăng cơ xưng Đế, thì công tử Thanh Trần chính là danh tướng khai quốc danh chính ngôn thuận. Lại càng không cần phải nói đến, công tử Thanh Trần còn là biểu ca của Định Vương phi, cậu của Tiểu Thế tử, tóm lại một câu… Chỉ cần bọn họ còn muốn sống tiếp trên địa bàn của Định Vương phủ nữa, thì tuyệt đối không thể đắc tội công tử Thanh Trần.
Lữ gia là danh môn nổi danh của Quảng Lăng, chưa chắc giàu có ra sao, nhưng trái lại cũng là thư hương môn đệ đã truyền thừa trên trăm năm. Trong ngày thường dạy dỗ con cháu cũng coi như nghiêm khắc, ít nhất lần này ngoại trừ hai bàng chi bị tra ra ỷ vào danh tiếng của Lữ gia ức hiếp dân chúng ra, thì Lữ gia thật sự cũng không có chuyện gì quá mức khó coi. Cũng chính là vì như vậy, nên Lữ gia mới có vinh hạnh được thiết yến mời công tử Thanh Trần vào lúc này.
Từ Thanh Trần dẫn theo Vân Ca đến Lữ gia, Lữ lão gia đã dẫn già trẻ cả nhà cùng với gia chủ của các nhà ở Quảng Lăng đứng đợi ở cửa rồi.
“Cung nghênh công tử Thanh Trần.”
Thấy tràng diện phô trương khổng lồ trước mắt này, Từ Thanh Trần hơi bất đắc dĩ thở dài, lạnh nhạt nói: “Lữ lão gia phí tâm, những thứ nghi thức xã giao này liền miễn đi.”
Lữ lão gia tạ ơn xong mới đứng dậy, vừa ngẩng đầu liền thấy một thiếu nữ tuyệt sắc mặc một bộ váy màu vàng nhạt đứng bên cạnh Từ Thanh Trần đang mang theo vẻ mặt tò mò nhìn bọn họ, liền không khỏi sửng sốt.
Từ Thanh Trần cúi đầu, nắm tay Vân Ca thản nhiên nói: “Đây là vị hôn thê của ta, họ Trầm.”
“A? Ra mắt… Ra mắt Trầm cô nương.” Lữ lão gia vội vàng nói, trong lòng vừa tính toán, hình như chưa từng nghe nói trong Ly thành có cao môn đại hộ nào họ Trầm ah. Tiểu cô nương này có gương mặt đầy tò mò và ngây thơ, nhìn qua dường như cũng không phải là khuê tú được thư hương môn đệ nuôi dưỡng ra.
Vân Ca là người tập võ, tất nhiên cảm giác càng nhạy cảm hơn người bình thường. Lời nói của Từ Thanh Trần vừa dứt liền cảm giác được rõ ràng ánh mắt mọi người nhìn mình hoàn toàn khác, thậm chí trong đó còn có mấy ánh mắt mang theo địch ý bất thiện. Vân Ca nhìn theo cảm giác, lại thấy đứng gần đó có một cô gái mỹ lệ mặc áo màu trắng ánh trăng đang nhìn mình chằm chằm. Mặc dù hơi không vui, nhưng Vân Ca vẫn nhớ được lễ nghi đối nhân xử thế mà Từ đại phu nhân đã dạy, nên khẽ gật đầu với nàng ta, nhưng lại không nghĩ đến nàng ta lại không lưu tình một chút nào chỉ liếc nàng một cái rồi liền cúi đầu xuống. Vân Ca hơi tức giận, trong lòng khẽ “Hừ” một tiếng, rồi cũng không để ý đến nàng ta.
“Công tử Thanh Trần, Trầm cô nương, mời vào trong.” Lữ lão gia cũng phản ứng cực nhanh, chỉ hơi sửng sốt một chút liền phục hồi tinh thần lại, cung kính mời hai người đi vào.
Trong Lữ phủ quả nhiên đã chuẩn bị xong tiệc rượu ca múa, chỉ đợi đến khi Từ Thanh Trần đến thôi. Có điều, Vân Ca đến đã khiến cho mọi người ngoài ý muốn, mà càng ngoài ý muốn hơn chính là cô nương này lại còn là vị hôn thê của công tử Thanh Trần. Lữ lão gia do dự một chút, rồi vẫn tiến lên cười nói: “Công tử Thanh Trần, vị Trầm cô nương này… Không bằng liền do chuyết kinh và tiểu nữ chiêu đãi, không biết công tử nghĩ thế nào?”
Từ Thanh Trần cúi đầu nhìn thoáng qua Vân Ca vẫn cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, lại cười nói: “Không cần, Vân Ca ngồi với ta là được rồi.” Lữ lão gia bất đắc dĩ, chỉ đành phải lên tiếp đáp rồi đi xuống chuẩn bị.
Từ Thanh Trần dẫn Vân Ca ngồi xuống vị trí cao nhất trên yến tiệc, ngay lập tức liền dẫn tới vô số ánh mắt của mọi người. Lần đầu tiên trong đời Vân Ca bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, nên nhất thời cảm thấy hơi lúng túng. Từ Thanh Trần cũng không quản muội ấy, mà chỉ vươn tay gắp cho muội ấy một vài món ăn yêu thích, rồi liền nghiêng đầu nói chuyện với các vị khách đang ngồi.
Vân Ca ngồi bên cạnh Từ Thanh Trần nhàm chán nhìn các món ngon trân quý trước mắt đến xuất thần. Lời bọn họ nói nàng cũng nghe không hiểu lại càng không thích nghe, bị rất nhiều ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm một cách công khai hoặc âm thầm như vậy, nàng cũng không có khẩu vị ăn cái gì, nên chỉ đành phải ngồi ở bên cạnh ngơ ngác xuất thần.
“Sao Trầm cô nương không nói chuyện? Cảm thấy nhàm chán sao?”
Đang lúc Vân Ca cảm thấy chán đến chết, thì một giọng nữ mềm mại nhẹ nhàng vang lên ở bên tai. Vân Ca giương mắt nhìn lên, liền thấy cô gái mặc áo màu trắng ánh trăng nhìn thấy ở cửa lúc trước đang đi về phía mình. Tuy giọng nói của nàng ta nhỏ, nhưng Từ Thanh Trần ngồi bên cạnh Vân Ca vẫn nghe thấy được, quay đầu lại nhìn nàng ta một cái. Lữ lão gia ngồi bên tay phải Từ Thanh Trần cũng nhìn qua theo, nhìn cô gái đó đầy từ ái rồi liền cười nói: “Đây là tiểu nữ Đan Nhược.”
Cô gái đó vội vàng nhẹ nhàng khẽ chào Từ Thanh Trần, lại cười nói: “Đan Nhược ra mắt công tử.”
Đôi mắt Từ Thanh Trần chợt lóe lên, nhàn nhạt cười nói: “Lữ tiểu thư không cần đa lễ. Vân Ca sao vậy? Cảm thấy nhàm chán sao?” Chỉ nhìn Lữ Đan Nhược một cái, ánh mắt Từ Thanh Trần liền rơi xuống trên người Vân Ca một lần nữa, quan tâm hỏi, đồng thời cũng thấy hơi bất đắc dĩ, Vân Ca biểu lộ rõ ràng rằng không thích những thứ xã giao này, nhưng không dẫn muội ấy theo thì hắn lại không yên lòng.
Vân Ca nhìn nhìn Từ Thanh Trần, đột nhiên cảm thấy tâm tình liền khá hơn một chút, khẽ lắc đầu.
Thấy Từ Thanh Trần chỉ nhìn lướt qua mình một cái, đôi mắt Lữ tiểu thư liền hơi ảm đạm, nhưng rất nhanh liền cười nói với Vân Ca: “Chắc là Trầm muội muội cảm thấy nhàm chán, không bằng Đan Nhược đi cùng muội đến hoa viên một chút đi? Mặc dù hoa viên của Lữ phủ chúng ta kém Ly thành, nhưng cũng có một phong vị khác đó.”
Vân Ca nghiêng đầu nhìn Từ Thanh Trần, Từ Thanh Trần mỉm cười nói: “Nếu muội muốn đi thì đi, không muốn đi thì rất nhanh chúng ta liền đi về.”
Mặc dù không thích yến tiệc như vậy, nhưng Vân Ca cũng biết Từ Thanh Trần tham dự dạng yến tiệc như vậy tất nhiên là có mục đích riêng của mình, nên lắc đầu nói: “Muội đến hoa viên chơi.”
Từ Thanh Trần mỉm cười gật đầu, phái ra hai thị vệ đi theo Vân Ca rồi mới thả người rời đi. Hành động này tất nhiên đón lấy Vân Ca bất mãn bĩu môi, võ công của nàng cũng không thấp hơn hai thị vệ kia. Nhưng Từ Thanh Trần chỉ cười khẽ một tiếng, rồi vẫn kiên trì với ý kiến của mình.
“Công tử Thanh Trần rất quan tâm Trầm cô nương.” Lữ lão gia hơi lúng túng cười nói. Nhưng trong lòng thì đang oán thầm: Cũng không biết Định Vương phủ và Từ gia bị cái gì. Định Vương phủ thì Lịch Đại Vương gia nạp thiếp vốn đã không nhiều lắm, Từ gia thì lại càng trên căn bản không nạp thiếp. Hiện tại ngay cả mấy vị nam tử trẻ tuổi dưới trướng Định Vương phủ cũng học theo Định Vương. Điều này làm cho những gia đình nuôi không ít thứ nữ trong nhà nuôi phải sống sao đây?
Từ Thanh Trần mỉm cười nói: “Vân Ca là con dâu tương lai của Từ gia, tất nhiên phải quan tâm đầy đủ.”
“Công tử nói rất đúng,… Tại hạ kính công tử một ly.”
Trong hậu hoa viên Lữ gia, Lữ Đan Nhược dẫn Vân Ca bước đi thong thả trong vườn. Suốt dọc đường đi chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện không ngừng của Lữ Đan Nhược, còn tiếng trả lời của Vân Ca thì trái lại ít ỏi đến không đáng kể. Tình huống như thế, khiến cho dung nhan đang tươi cười xinh đẹp của Lữ Đan Nhược cũng không tránh khỏi hơi âm trầm. Cô nương này quả thực tựa như hũ nút vậy, hỏi nửa ngày cũng không mở miệng nói được một câu, cũng không biết vì sao mà công tử Thanh Trần nhìn trúng nàng ta?
Lữ Đan Nhược chướng mắt Vân Ca, Vân Ca cũng không thích cô gái trước mắt. Hai người vừa rời khỏi yến tiệc thì nàng ta liền nói ríu ra ríu rít không ngừng, luôn hỏi Từ Thanh Trần thích gì, thích ăn cái gì, ghét cái gì… Tóm lại, cứ ba câu là không rời được Từ Thanh Trần ra sao, như thế nào. Sao nàng biết Từ Thanh Trần thích gì ghét gì chứ? Muốn hỏi sao không trực tiếp đi hỏi Từ Thanh Trần đi, đừng hỏi nàng. Còn làm bộ như rất thích đi dạo với nàng nữa chứ, cho rằng nàng không thấy được nàng ta lén khinh thường nàng lúc ở cửa sao?
Tâm tình không vui khiến cho Vân Ca cô nương nổi lên hơi cáu kỉnh hiếm khi có ở trước mặt người ngoài, xoay lưng lại đi đến một bên vườn hoa đằng sau Lữ Đan Nhược ngồi xuống không chịu đi. Lữ Đan Nhược liếc nhìn bóng lưng Vân Ca nhíu nhíu mày, nhưng vẫn đi tới trải một cái khăn thêu lên thành bồn hoa rồi cẩn thận ngồi xuống, cau mày nhìn Vân Ca nói: “Vân Ca muội muội, rốt cuộc nhà muội ở đâu? Chúng ta cũng chưa từng nghe nói trong Ly thành có danh môn nào là họ Trầm. Chúng ta đều đã quen biết nhau rồi, đừng ích kỷ như vậy.”
Vân Ca im lặng nhìn nàng ta một cái nói: “Nhà chúng ta không phải là danh môn, còn có, ta lớn hơn ngươi nên mới không phải là muội muội của ngươi.” Vân Ca nhìn một cái là có thể nhìn ra Lữ Đan Nhược này cũng chỉ mới mười lăm tuổi, mình đã mười bảy tuổi rồi tất nhiên lớn hơn nàng ta rất nhiều. Chỉ là Vân Ca đã quên rằng Lữ Đan Nhược cũng không phải là đại phu nên tất nhiên không có nhãn lực tốt đến như vậy, lại càng không cần phải nói đến bộ dáng ngây thơ đáng yêu của Vân Ca, nhìn kiểu nào cũng thấy nhỏ hơn Lữ Đan Nhược điềm đạm kiều mỵ một chút.
Nụ cười trên mặt Lữ Đan Nhược cứng đờ, nhìn Vân Ca nhíu nhíu mày. Hóa ra là xuất thân từ cửa nhỏ nhà nghèo, khó trách lại vô lễ đến như vậy.
Ánh mắt xoay chuyển, Lữ Đan Nhược lại nặn ra nụ cười lần nữa, nói: “Vậy Vân Ca tỷ tỷ làm thế nào mà quen biết với công tử Thanh Trần?”
Vân Ca hơi bực bội, “Ta hái thuốc ở trong núi trùng hợp nhìn thấy Từ Thanh Trần, liền quen biết.”
Nụ cười trên mặt Lữ Đan Nhược càng tươi hơn, thì ra chỉ là một cô gái hái thuốc ah. Trong thần sắc và ánh mắt khi nhìn Vân Ca liền càng có thêm mấy phần ghét bỏ và khinh thường. Vân Ca cau mũi nhỏ, Lữ Đan Nhược không thích nàng, nàng cũng không thích nàng ta đâu, liền đứng dậy, đi qua bên khác.
Bị bỏ lại phía sau, Lữ Đan Nhược liền tức giận đến suýt nữa cả gương mặt đều vặn vẹo, nàng cũng là đại tiểu thư kim tôn ngọc quý số một số hai trong thành Quảng Lăng, nếu không phải vì công tử Thanh Trần thì làm gì có chuyện chạy đến trước mặt một tiểu nha đầu đáng chết không biết nhảy từ đâu ra cẩn thận lấy lòng. Lúc này thấy Vân Ca lại còn dám vô lễ như thế, cũng tức khắc bất chấp hết mọi thứ, nổi giận nói: “Này! Rốt cuộc ngươi có biết lễ phép hay không thế? Quả nhiên là xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo, một chút lễ nghi cũng đều không hiểu!”
Ở gần đó, hai ám vệ vẫn đang chuyên tâm chú ý đến tình huống bên này. Bắt gặp tình hình này không khỏi liếc mắt nhìn nhau lắc đầu. Rốt cuộc Vân Ca cô nương cố ý hay vô ý đây? Nếu Vân Ca cô nương nói cho Lữ Đan Nhược biết nghĩa phụ của nàng ấy là Trầm Dương, thì cho dù Lữ Đan Nhược này có mọc thêm một lá gan đi nữa cũng không dám trêu chọc nàng ấy ah.
“Ngươi mới không biết lễ phép đó!” Vân Ca cô nương nổi giận, đôi mắt phẫn nộ trừng Lữ Đan Nhược bĩu môi nói: “Đại gia khuê tú mới sẽ không luôn miệng hỏi chuyện của Từ Thanh Trần giống ngươi, ngươi muốn biết sao không tự mình đi hỏi Từ Thanh Trần đi? Từ Thanh Trần là vị hôn phu của ta, không cho phép ngươi hỏi! Ngươi mới không có lễ nghi, ngươi cho rằng ta chưa từng thấy đại gia khuê tú sao?” Nói xong, Vân Ca cô nương còn khinh thường “Hừ hừ”, Tranh nhi tỷ tỷ, Ly nhi tỷ tỷ, còn có Thiên Hương tỷ tỷ đều là đại gia khuê tú xuất thân danh môn, mới sẽ không đáng ghét giống Lữ tiểu thư này đâu!
“Phụt ——” Ở gần đó, thị vệ Giáp không nhịn được bật cười ra tiếng. Thấy ánh mắt của hai cô nương đều quét tới đây, liền vội vàng phất tay nói: “Thuộc hạ thất lễ, xin Trầm cô nương tiếp tục.” Không cho phép hỏi gì gì đó, nếu công tử Thanh Trần nghe được nhất định sẽ vui vẻ phi thường.
Vân Ca nháy mắt một cái, quay đầu lại tiếp tục nhìn Lữ tiểu thư nói: “Tóm lại, ngươi đi hỏi Từ Thanh Trần đi, không cho phép hỏi ta.”
Lữ tiểu thư á khẩu không trả lời được, đã quen giả dối vòng vo vơi mọi người, vẫn chưa từng gặp người nào trực tiếp như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không phải biết nên ứng phó thế nào.
Thật lâu sao, Lữ tiểu thư mới phục hồi tinh thần lại, khẽ “Hừ” một tiếng, nói: “Tóm lại, ngươi không xứng với công tử Thanh Trần, thức thời thì liền tự tránh xa ra, tránh cho tương lai mất mặt.”
Vân Ca cắn cắn góc môi, bĩu môi nhìn chằm chằm Lữ Đan Nhược một lúc lâu mới khẽ “Hừ” một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ lộ ra một nụ cười đắc ý, “Ta mới không đi! Từ Thanh Trần là của ta, ngươi không đoạt được…”
“Công tử Thanh Trần sẽ không cưới một nhà đầu quê mùa như ngươi.” Lữ đan Nhược lạnh lùng nói.
“Ta cứ muốn gả cho Từ Thanh Trần đó, thế nào?” Vân Ca trách mắng: “Ta xinh đẹp hơn ngươi, võ công tốt hơn ngươi, y thuật cũng tốt hơn ngươi! Hừ hừ……”
Lữ Đan Nhược khinh thường: “Vậy thì có tác dụng gì, không có gia thế tốt thì cho dù ngươi có là Thiên Tiên hạ phàm cũng không xứng với công tử Thanh Trần! Đừng quấn lấy công tử Thanh Trần nữa, nếu không……”
“Nếu không thì sao?” Giọng nói của công tử Thanh Trần khẽ vang lên ở phía sau, giống như một cơn gió nhẹ trong ngày mùa hè làm cho lòng người thanh thản, nhưng lại khiến cho thần sắc trên mặt Lữ Đan Nhược lập tức cứng ngắc. Nhìn công tử Thanh Trần đạp lên ánh trăng mà đến, trong đôi mắt Lữ Đan Nhược liền hiện lên một tia lúng túng, nhưng lại bị giấu đi rất nhanh, hơi thẹn thùng nói: “Công tử Thanh Trần, Đan Nhược….”
Từ Thanh Trần trực tiếp lướt qua Lữ Đan Nhược đi tới trước mặt Vân Ca, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của muội ấy lên thấp giọng cười hỏi: “Sao vậy? Có người ức hiếp muội sao?” Vân Ca liếc mắt không có để ý đến huynh ấy. Nàng mới sẽ không bị người ta ức hiếp đâu.
Lữ Đan Nhược bị Từ Thanh Trần gạt qua một bên bị đông cứng ngay tại chỗ, thần sắc trên mặt lúc trắng lúc xanh. Hiển nhiên nàng ta không nghĩ tới, công tử Thanh Trần nhìn bề ngoài ôn văn nhĩ nhã lại không cho mình mặt mũi như vậy. Thấy Vân Ca không sao, Từ Thanh Trần mới xoay người nhìn Lữ Đan Nhược thản nhiên nói: “Lữ tiểu thư, người như thế nào mới xứng với Từ gia là do ta định, không liên quan gì đến ngươi cả. Từ gia cũng không cần Lữ tiểu thư phí tâm tử này. Nếu Lữ tiểu thư thật sự rảnh rỗi nhàm chán, không bằng quan tâm đến chính ngươi đi.”
“Ta…” Lữ đan Nhược ấm ức đỏ hốc mắt, nhìn Từ Thanh Trần đầy điềm đạm đáng yêu, nói: “Công tử Thanh Trần, ngài hiểu lầm, ta không phải có ý này, Đan Nhược chỉ muốn…..”
Vân Ca ở sau lưng Từ Thanh Trần ló đầu ra, nhìn Lữ Đan Nhược cười một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập đắc ý. Từ Thanh Trần vừa cúi đầu liền bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tươi cười của muội ấy, thấp giọng cười nói: “Vui vẻ đến như thế sao?”
Vân Ca khẽ “Hừ” một tiếng, nói: “Nàng ta hỏi huynh thích gì, thích ăn cái gì, ghét cái gì, muội mới không biết, tự huynh nói cho nàng ta biết đi.”
“A? Muội thật sự muốn huynh nói cho nàng ta biết?” Từ Thanh Trần thấp giọng cười hỏi.
Vân Ca sửng sốt, trầm mặc một lát liền chộp lấy cánh tay của huynh ấy tự cho là hung ác uy hiếp: “Không cho phép huynh nói cho nàng ta biết, nếu không muội… Muội…”
“Muội thế nào?” Từ Thanh Trần cười nói.
“Muội…” Đối diện với đôi mắt như đang mỉm cười của Từ Thanh Trần, hai chữ “Đánh huynh” có làm cách nào cũng không nói ra được. hiện tại Vân Ca đã có chút hiểu tại sao mình có võ công cao như vậy mà vẫn không dám dùng để đối phó với Từ Thanh Trần rồi. Nàng căn bản không nỡ đánh huynh ấy…… Lỡ như đánh hỏng thì phải làm sao đây?
Nụ cười trên mặt Từ Thanh Trần càng sâu, trìu mến giơ tay lên vén gọn lại mấy sợi tóc của muội ấy, cười nói: “Được, huynh không nói cho nàng ta. Nhưng mà huynh có thể nói cho muội biết, muội phải nhớ kỹ đó.”
“Ừ!” Vân Ca nghiêm túc gật đầu nói.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Nắm bàn tay nhỏ bé của Vân Ca, công tử Thanh Trần xoay người đi ra ngoài, từ đầu tới cuối cũng không nhìn Lữ Đan Nhược đang đứng bên cạnh lấy một cái.
“Này này! Không phải huynh phải tham gia yến tiệc sao?”
“Không phải đã tham gia rồi sao, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Quảng Lăng, Vân Ca muốn đi đâu?”
“Muội muốn đi… Muốn đi rất nhiều rất nhiều nơi thú vị!” Vân Ca hết sức phấn khởi cười nói.
“Vậy thì đi thôi.” Đi theo phía sau hai người, hai thị vệ quay đầu lại nhìn nhìn Lữ Đan Nhược bị bỏ lại trong hoa viên, dưới ánh trăng, bộ váy màu trắng còn có sắc mặt trắng bệch kia nữa, nhìn qua… Thật sự đáng sợ.
Nàng ta bị sao vậy? Bị đả kích quá đau ư?
Ngốc! Bị điểm huyệt nói.
Vân Ca cô nương nhìn nhìn bàn tay nhỏ bé đang được công tử Thanh Trần nắm, quay đầu lại nhìn nhìn Lữ Đan Nhược đang đứng như tượng đá trong hoa viên, hơi chột dạ cúi đầu nhỏ xuống.
Sau khi rời khỏi Quảng Lăng, hai người liền đi du sơn ngoạn thủy, hành y cứu người. Quả nhiên như Từ Thanh Trần đã nói, đi theo bên cạnh công tử Thanh Trần không có ai dám ức hiếp nàng. Không tới hai tháng, người được Vân Ca cứu càng ngày càng nhiều, danh tiếng cũng càng lúc càng lớn. Mặc dù kém Trầm Dương có danh xưng là thần y, nhưng cũng được một danh hiệu Tiểu Y Tiên. Chỉ vì Vân Ca còn nhỏ tuổi nhưng y thuật lại tinh thông, càng thêm tướng mạo xinh đẹp như tiên. Tình cảm giữa hai người cũng trở nên hòa hợp hơn, bản thân công tử Thanh Trần cũng là người yêu thích sơn thủy, nên tất nhiên càng vui đến quên cả trời đất.
Tại Định Vương phủ trong Ly thành ở phía xa, Định Vương tóc trắng như tuyết đang đối mặt với đủ các loại hồ sơ, tấu chương chất cao như núi ở trước mắt, mày kiếm khóa chặt sát khí bức người.
“Công tử Thanh Trần đã đi đến đâu rồi?”
Trong thư phòng, một nam tử mặc áo màu xám tro cúi đầu bẩm báo: “Bẩm Vương gia, công tử Thanh Trần và Trầm cô nương vừa từ Nam Cương trở về, nhìn lộ tuyến, dường như là tính đi Tây Lăng.”
Định Vương điện hạ nghiến răng nghiến lợi, “Nói cách khác, bọn họ còn chưa tính trở về?”
“Việc này… Hình như là vậy……”
Gương mặt tuấn mỹ của Định Vương điện hạ liền tối sầm, trong mắt hiện lên một tia sáng quỷ dị, “Đi! Bắt huynh ấy trói về cho Bản vương! Bản thân có chức vị trong người mà không chịu làm việc, trái lại lại dẫn theo tiểu cô nương đi du sơn ngoạn thủy……” Định Vương điện hạ oán niệm vạn phần, hiện tại đừng nói hắn có thể dẫn A Ly đi du sơn ngoạn thủy, thiên hạ mới định, trăm chỗ hư hỏng đang chờ gây dựng lại, ngay cả thời gian riêng ở cùng với A Ly thêm một chút hắn cũng không có!
“Việc này… Vương gia, có phải không tốt lắm hay không ạ?” Công tử Thanh Trần chính là biểu ca của Vương phi, lỡ như Vương phi tức giận thì xui xẻo còn không phải là Vương gia sao? Vương gia tức giận, xui xẻo chính là bọn hắn ah.
“Đi! Bản vương sẽ đề nghị với Từ gia, hôn lễ của Từ Thanh Trần và Vân Ca cũng nên làm rồi, suốt ngày dẫn cô nương chưa lập gia đình người ta chạy ở bên ngoài, còn ra thể thống gì?” Ánh mắt chợt lóe, Định Vương điện hạ đã nghĩ ra được một chủ ý tuyệt diệu. Từ Thanh Trần cũng nên lập gia đình rồi, sau khi lập gia đình thì Từ gia cũng nên do huynh ấy tiếp nhận rồi, sau khi lập gia đình thì phải sinh con, sinh con xong thì còn phải nuôi dạy, vân vân và vân vân. Hắn chỉ cần bảo đảm trong vòng ba năm tới đây Từ Thanh Trần sẽ không chạy loạn là đủ rồi. Về phần sau này… Định Vương điện hạ khẽ “Hừ”, liên quan gì đến Bản vương?
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Beta: Sakura
Vân Ca cô nương mơ mơ hồ hồ hồn nhiên không biết trong một giây mình hoảng thần đã tự bán mình cho người ta rồi. Nhưng cho dù sau này nàng ấy có suy nghĩ kỹ lại, thì chỉ sợ cũng không có lá gan lại từ chối người nào đó một lần nữa.
Công tử Thanh Trần cũng mặc kệ đầu của tiểu cô nương trong khoảng thời gian ngắn không đủ dùng, thấy Vân Ca ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, ngay tức khắc liền cảm thấy hết sức hài lòng, giơ tay lên vuốt mái tóc đen láy của Vân Ca, trên dung nhan tuấn mỹ luôn phong đạm vân khinh xưa nay cũng tràn ngập sủng nịch.
Công tử Thanh Trần quá mức ưu tú cũng quá mức siêu nhiên, nên dẫn đến đều nhìn mọi việc quá mức thấu triệt, ngay cả tình cảm cũng nghèo nàn hơn người bình thường mấy phần. Cho dù đã chứng kiến Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly lưỡng tâm tương hứa, đã nhìn thấy năm xưa Hàn Minh Nguyệt lưu luyến si mê Tô Túy Điệp, thậm chí là đám người Phượng Tam, Tần Phong, còn có huynh đệ trong nhà mình cũng tìm được hạnh phúc riêng của mình. Nhưng trái lại công tử Thanh Trần lại thật sự không quá hiểu rõ được những thứ tình cảm này, hơn nữa lại càng khinh thường những người khốn khổ hay đau khổ vì tình.
Nếu như không gặp phải Vân Ca, thì cho dù là chính công tử Thanh Trần cũng sẽ không dám tin có một ngày mình sẽ làm ra những hành động nhàm chán đã từng bị mình cho là vô cùng ngu xuẩn mà Mặc Tu Nghiêu hay làm. Thậm chí không tiếc dụ dỗ cũng muốn làm cho Vân Ca đồng ý làm vị hôn thê của hắn, mà ngay tại lúc Vân Ca gật đầu đồng ý thì trong lòng lại càng liền hiện lên vui vẻ và thỏa mãn mà bất kỳ lời lẽ nào cũng đều không thể hình dung.
Giống như lời của người nào đó từng nguyền rủa hắn: Hỏi thế gian tình là gì? Là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Chúc ngươi có một ngày ngã vào liền không có cách nào leo ra được.
Được công tử Thanh Trần vuốt tóc, Vân Ca cô nương thoải mái cọ cọ lòng bàn tay của hắn, cười híp mắt. Vân Ca phát hiện lần này sau khi gặp lại được Từ Thanh Trần, ngoại trừ lúc đầu tức giận nàng bỏ nhà trốn đi, thì Từ Thanh Trần vẫn luôn đối xử với nàng rất ôn hòa. Trừ thỉnh thoảng mắng nàng ngốc ra, thì cũng chưa từng dạy dỗ nàng, cũng không có trách phạt nàng. (Cho nên, Vân Ca cô nương, yêu cầu của ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi sao?)
Từ Thanh Trần còn chưa kịp nói gì, thì đã bị thị vệ đi vào bẩm báo cắt đứt, “Khởi bẩm công tử, gia chủ Lữ gia trong thành Quảng Lăng phái người đưa thiệp tới, Lữ gia và sĩ tộc Quảng Lăng thiết yến đón gió (mời khách đến từ phương xa dùng cơm) cho công tử.” Chắc là thị vệ cũng biết mình đã quấy rầy chuyện tốt gì của công tử, nên liền vội vàng đẩy người ngoài ra làm bia đỡ đạn.
Từ Thanh Trần nhíu nhíu mày, mới vừa xử trí một đám lớn hoàn khố danh môn có tiền có thế trong thành Quảng Lăng, về tình về lý, cái mặt mũi này cũng phải cho. Nếu như chỉ là bản thân Từ Thanh Trần thôi, thì những lời mời này không muốn đi dĩ nhiên là sẽ không đi, nhưng đến cùng thì công tử Thanh Trần vẫn còn chưa quên mất mình còn giữ chức Hữu tướng của Định Vương phủ, cũng không thể để cho hắn vừa đi, thì hơn phân nửa phú thương Quảng Lăng đều vượt sông chạy trốn hết xuống phía Nam được.
Suy nghĩ một chút, Từ Thanh Trần vẫn gật đầu nói: “Biết rồi, tối nay chúng ta sẽ đi qua.”
Chúng ta, chính là nói không phải là một người. Vân Ca nhìn Từ Thanh Trần hơi mờ mịt, “Từ Thanh Trần, muội… Muội cũng phải đi sao?” Từ Thanh Trần lại cười nói: “Muội không phải là vị hôn thê của huynh sao? Tại sao lại không đi được?”
Vân Ca bĩu môi, không dám nói ra chuyện ban nãy nàng căn bản là chưa suy nghĩ rõ ràng thì đã bị Từ Thanh Trần dụ dỗ.
Từ Thanh Trần mỉm cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ca, nói: “Vân Ca ngoan, ngày mai chúng ta liền rời khỏi thành Quảng Lăng, sau đó muội muốn đi đâu chúng ta liền đi đó.” Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ca lập tức sáng ngời, gật đầu lia lịa nói: “Nói phải giữ lời đó.” Công tử Thanh Trần cười nói: “Có lúc nào mà huynh nói không giữ lời hả?”
Buổi tối, Lữ gia trong thành Quảng Lăng đèn đuốc rực rỡ cao chiếu, náo nhiệt phi thường. Hơn phân nửa nhân vật có danh tiếng của cả Quảng Lăng đều tập trung đến đây. Mặc dù ban ngày vừa có không ít sĩ tộc trong thành Quảng Lăng bị sửa trị một trận. Nhưng dù sao những nhà có một đứa con trai đã háo sắc như mạng còn tùy ý làm bậy, thậm chí là gây ra mạng người giống như Hoàng gia cũng không nhiều. Có không ít tên nên phạt đã phạt, đáng đánh cũng đã đánh rồi. Quan trọng nhất là, vô luận như thế nào thì trăm triệu lần cũng không thể đắc tội công tử Thanh Trần. Công tử Thanh Trần không chỉ có danh xưng công tử Thần Tiên, danh dương thiên hạ, mà lại càng là Hữu tướng của Định Vương phủ, địa vị trên vạn người chỉ ở dưới Định Vương và Vương phi. Nếu Định Vương đăng cơ xưng Đế, thì công tử Thanh Trần chính là danh tướng khai quốc danh chính ngôn thuận. Lại càng không cần phải nói đến, công tử Thanh Trần còn là biểu ca của Định Vương phi, cậu của Tiểu Thế tử, tóm lại một câu… Chỉ cần bọn họ còn muốn sống tiếp trên địa bàn của Định Vương phủ nữa, thì tuyệt đối không thể đắc tội công tử Thanh Trần.
Lữ gia là danh môn nổi danh của Quảng Lăng, chưa chắc giàu có ra sao, nhưng trái lại cũng là thư hương môn đệ đã truyền thừa trên trăm năm. Trong ngày thường dạy dỗ con cháu cũng coi như nghiêm khắc, ít nhất lần này ngoại trừ hai bàng chi bị tra ra ỷ vào danh tiếng của Lữ gia ức hiếp dân chúng ra, thì Lữ gia thật sự cũng không có chuyện gì quá mức khó coi. Cũng chính là vì như vậy, nên Lữ gia mới có vinh hạnh được thiết yến mời công tử Thanh Trần vào lúc này.
Từ Thanh Trần dẫn theo Vân Ca đến Lữ gia, Lữ lão gia đã dẫn già trẻ cả nhà cùng với gia chủ của các nhà ở Quảng Lăng đứng đợi ở cửa rồi.
“Cung nghênh công tử Thanh Trần.”
Thấy tràng diện phô trương khổng lồ trước mắt này, Từ Thanh Trần hơi bất đắc dĩ thở dài, lạnh nhạt nói: “Lữ lão gia phí tâm, những thứ nghi thức xã giao này liền miễn đi.”
Lữ lão gia tạ ơn xong mới đứng dậy, vừa ngẩng đầu liền thấy một thiếu nữ tuyệt sắc mặc một bộ váy màu vàng nhạt đứng bên cạnh Từ Thanh Trần đang mang theo vẻ mặt tò mò nhìn bọn họ, liền không khỏi sửng sốt.
Từ Thanh Trần cúi đầu, nắm tay Vân Ca thản nhiên nói: “Đây là vị hôn thê của ta, họ Trầm.”
“A? Ra mắt… Ra mắt Trầm cô nương.” Lữ lão gia vội vàng nói, trong lòng vừa tính toán, hình như chưa từng nghe nói trong Ly thành có cao môn đại hộ nào họ Trầm ah. Tiểu cô nương này có gương mặt đầy tò mò và ngây thơ, nhìn qua dường như cũng không phải là khuê tú được thư hương môn đệ nuôi dưỡng ra.
Vân Ca là người tập võ, tất nhiên cảm giác càng nhạy cảm hơn người bình thường. Lời nói của Từ Thanh Trần vừa dứt liền cảm giác được rõ ràng ánh mắt mọi người nhìn mình hoàn toàn khác, thậm chí trong đó còn có mấy ánh mắt mang theo địch ý bất thiện. Vân Ca nhìn theo cảm giác, lại thấy đứng gần đó có một cô gái mỹ lệ mặc áo màu trắng ánh trăng đang nhìn mình chằm chằm. Mặc dù hơi không vui, nhưng Vân Ca vẫn nhớ được lễ nghi đối nhân xử thế mà Từ đại phu nhân đã dạy, nên khẽ gật đầu với nàng ta, nhưng lại không nghĩ đến nàng ta lại không lưu tình một chút nào chỉ liếc nàng một cái rồi liền cúi đầu xuống. Vân Ca hơi tức giận, trong lòng khẽ “Hừ” một tiếng, rồi cũng không để ý đến nàng ta.
“Công tử Thanh Trần, Trầm cô nương, mời vào trong.” Lữ lão gia cũng phản ứng cực nhanh, chỉ hơi sửng sốt một chút liền phục hồi tinh thần lại, cung kính mời hai người đi vào.
Trong Lữ phủ quả nhiên đã chuẩn bị xong tiệc rượu ca múa, chỉ đợi đến khi Từ Thanh Trần đến thôi. Có điều, Vân Ca đến đã khiến cho mọi người ngoài ý muốn, mà càng ngoài ý muốn hơn chính là cô nương này lại còn là vị hôn thê của công tử Thanh Trần. Lữ lão gia do dự một chút, rồi vẫn tiến lên cười nói: “Công tử Thanh Trần, vị Trầm cô nương này… Không bằng liền do chuyết kinh và tiểu nữ chiêu đãi, không biết công tử nghĩ thế nào?”
Từ Thanh Trần cúi đầu nhìn thoáng qua Vân Ca vẫn cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, lại cười nói: “Không cần, Vân Ca ngồi với ta là được rồi.” Lữ lão gia bất đắc dĩ, chỉ đành phải lên tiếp đáp rồi đi xuống chuẩn bị.
Từ Thanh Trần dẫn Vân Ca ngồi xuống vị trí cao nhất trên yến tiệc, ngay lập tức liền dẫn tới vô số ánh mắt của mọi người. Lần đầu tiên trong đời Vân Ca bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, nên nhất thời cảm thấy hơi lúng túng. Từ Thanh Trần cũng không quản muội ấy, mà chỉ vươn tay gắp cho muội ấy một vài món ăn yêu thích, rồi liền nghiêng đầu nói chuyện với các vị khách đang ngồi.
Vân Ca ngồi bên cạnh Từ Thanh Trần nhàm chán nhìn các món ngon trân quý trước mắt đến xuất thần. Lời bọn họ nói nàng cũng nghe không hiểu lại càng không thích nghe, bị rất nhiều ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm một cách công khai hoặc âm thầm như vậy, nàng cũng không có khẩu vị ăn cái gì, nên chỉ đành phải ngồi ở bên cạnh ngơ ngác xuất thần.
“Sao Trầm cô nương không nói chuyện? Cảm thấy nhàm chán sao?”
Đang lúc Vân Ca cảm thấy chán đến chết, thì một giọng nữ mềm mại nhẹ nhàng vang lên ở bên tai. Vân Ca giương mắt nhìn lên, liền thấy cô gái mặc áo màu trắng ánh trăng nhìn thấy ở cửa lúc trước đang đi về phía mình. Tuy giọng nói của nàng ta nhỏ, nhưng Từ Thanh Trần ngồi bên cạnh Vân Ca vẫn nghe thấy được, quay đầu lại nhìn nàng ta một cái. Lữ lão gia ngồi bên tay phải Từ Thanh Trần cũng nhìn qua theo, nhìn cô gái đó đầy từ ái rồi liền cười nói: “Đây là tiểu nữ Đan Nhược.”
Cô gái đó vội vàng nhẹ nhàng khẽ chào Từ Thanh Trần, lại cười nói: “Đan Nhược ra mắt công tử.”
Đôi mắt Từ Thanh Trần chợt lóe lên, nhàn nhạt cười nói: “Lữ tiểu thư không cần đa lễ. Vân Ca sao vậy? Cảm thấy nhàm chán sao?” Chỉ nhìn Lữ Đan Nhược một cái, ánh mắt Từ Thanh Trần liền rơi xuống trên người Vân Ca một lần nữa, quan tâm hỏi, đồng thời cũng thấy hơi bất đắc dĩ, Vân Ca biểu lộ rõ ràng rằng không thích những thứ xã giao này, nhưng không dẫn muội ấy theo thì hắn lại không yên lòng.
Vân Ca nhìn nhìn Từ Thanh Trần, đột nhiên cảm thấy tâm tình liền khá hơn một chút, khẽ lắc đầu.
Thấy Từ Thanh Trần chỉ nhìn lướt qua mình một cái, đôi mắt Lữ tiểu thư liền hơi ảm đạm, nhưng rất nhanh liền cười nói với Vân Ca: “Chắc là Trầm muội muội cảm thấy nhàm chán, không bằng Đan Nhược đi cùng muội đến hoa viên một chút đi? Mặc dù hoa viên của Lữ phủ chúng ta kém Ly thành, nhưng cũng có một phong vị khác đó.”
Vân Ca nghiêng đầu nhìn Từ Thanh Trần, Từ Thanh Trần mỉm cười nói: “Nếu muội muốn đi thì đi, không muốn đi thì rất nhanh chúng ta liền đi về.”
Mặc dù không thích yến tiệc như vậy, nhưng Vân Ca cũng biết Từ Thanh Trần tham dự dạng yến tiệc như vậy tất nhiên là có mục đích riêng của mình, nên lắc đầu nói: “Muội đến hoa viên chơi.”
Từ Thanh Trần mỉm cười gật đầu, phái ra hai thị vệ đi theo Vân Ca rồi mới thả người rời đi. Hành động này tất nhiên đón lấy Vân Ca bất mãn bĩu môi, võ công của nàng cũng không thấp hơn hai thị vệ kia. Nhưng Từ Thanh Trần chỉ cười khẽ một tiếng, rồi vẫn kiên trì với ý kiến của mình.
“Công tử Thanh Trần rất quan tâm Trầm cô nương.” Lữ lão gia hơi lúng túng cười nói. Nhưng trong lòng thì đang oán thầm: Cũng không biết Định Vương phủ và Từ gia bị cái gì. Định Vương phủ thì Lịch Đại Vương gia nạp thiếp vốn đã không nhiều lắm, Từ gia thì lại càng trên căn bản không nạp thiếp. Hiện tại ngay cả mấy vị nam tử trẻ tuổi dưới trướng Định Vương phủ cũng học theo Định Vương. Điều này làm cho những gia đình nuôi không ít thứ nữ trong nhà nuôi phải sống sao đây?
Từ Thanh Trần mỉm cười nói: “Vân Ca là con dâu tương lai của Từ gia, tất nhiên phải quan tâm đầy đủ.”
“Công tử nói rất đúng,… Tại hạ kính công tử một ly.”
Trong hậu hoa viên Lữ gia, Lữ Đan Nhược dẫn Vân Ca bước đi thong thả trong vườn. Suốt dọc đường đi chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện không ngừng của Lữ Đan Nhược, còn tiếng trả lời của Vân Ca thì trái lại ít ỏi đến không đáng kể. Tình huống như thế, khiến cho dung nhan đang tươi cười xinh đẹp của Lữ Đan Nhược cũng không tránh khỏi hơi âm trầm. Cô nương này quả thực tựa như hũ nút vậy, hỏi nửa ngày cũng không mở miệng nói được một câu, cũng không biết vì sao mà công tử Thanh Trần nhìn trúng nàng ta?
Lữ Đan Nhược chướng mắt Vân Ca, Vân Ca cũng không thích cô gái trước mắt. Hai người vừa rời khỏi yến tiệc thì nàng ta liền nói ríu ra ríu rít không ngừng, luôn hỏi Từ Thanh Trần thích gì, thích ăn cái gì, ghét cái gì… Tóm lại, cứ ba câu là không rời được Từ Thanh Trần ra sao, như thế nào. Sao nàng biết Từ Thanh Trần thích gì ghét gì chứ? Muốn hỏi sao không trực tiếp đi hỏi Từ Thanh Trần đi, đừng hỏi nàng. Còn làm bộ như rất thích đi dạo với nàng nữa chứ, cho rằng nàng không thấy được nàng ta lén khinh thường nàng lúc ở cửa sao?
Tâm tình không vui khiến cho Vân Ca cô nương nổi lên hơi cáu kỉnh hiếm khi có ở trước mặt người ngoài, xoay lưng lại đi đến một bên vườn hoa đằng sau Lữ Đan Nhược ngồi xuống không chịu đi. Lữ Đan Nhược liếc nhìn bóng lưng Vân Ca nhíu nhíu mày, nhưng vẫn đi tới trải một cái khăn thêu lên thành bồn hoa rồi cẩn thận ngồi xuống, cau mày nhìn Vân Ca nói: “Vân Ca muội muội, rốt cuộc nhà muội ở đâu? Chúng ta cũng chưa từng nghe nói trong Ly thành có danh môn nào là họ Trầm. Chúng ta đều đã quen biết nhau rồi, đừng ích kỷ như vậy.”
Vân Ca im lặng nhìn nàng ta một cái nói: “Nhà chúng ta không phải là danh môn, còn có, ta lớn hơn ngươi nên mới không phải là muội muội của ngươi.” Vân Ca nhìn một cái là có thể nhìn ra Lữ Đan Nhược này cũng chỉ mới mười lăm tuổi, mình đã mười bảy tuổi rồi tất nhiên lớn hơn nàng ta rất nhiều. Chỉ là Vân Ca đã quên rằng Lữ Đan Nhược cũng không phải là đại phu nên tất nhiên không có nhãn lực tốt đến như vậy, lại càng không cần phải nói đến bộ dáng ngây thơ đáng yêu của Vân Ca, nhìn kiểu nào cũng thấy nhỏ hơn Lữ Đan Nhược điềm đạm kiều mỵ một chút.
Nụ cười trên mặt Lữ Đan Nhược cứng đờ, nhìn Vân Ca nhíu nhíu mày. Hóa ra là xuất thân từ cửa nhỏ nhà nghèo, khó trách lại vô lễ đến như vậy.
Ánh mắt xoay chuyển, Lữ Đan Nhược lại nặn ra nụ cười lần nữa, nói: “Vậy Vân Ca tỷ tỷ làm thế nào mà quen biết với công tử Thanh Trần?”
Vân Ca hơi bực bội, “Ta hái thuốc ở trong núi trùng hợp nhìn thấy Từ Thanh Trần, liền quen biết.”
Nụ cười trên mặt Lữ Đan Nhược càng tươi hơn, thì ra chỉ là một cô gái hái thuốc ah. Trong thần sắc và ánh mắt khi nhìn Vân Ca liền càng có thêm mấy phần ghét bỏ và khinh thường. Vân Ca cau mũi nhỏ, Lữ Đan Nhược không thích nàng, nàng cũng không thích nàng ta đâu, liền đứng dậy, đi qua bên khác.
Bị bỏ lại phía sau, Lữ Đan Nhược liền tức giận đến suýt nữa cả gương mặt đều vặn vẹo, nàng cũng là đại tiểu thư kim tôn ngọc quý số một số hai trong thành Quảng Lăng, nếu không phải vì công tử Thanh Trần thì làm gì có chuyện chạy đến trước mặt một tiểu nha đầu đáng chết không biết nhảy từ đâu ra cẩn thận lấy lòng. Lúc này thấy Vân Ca lại còn dám vô lễ như thế, cũng tức khắc bất chấp hết mọi thứ, nổi giận nói: “Này! Rốt cuộc ngươi có biết lễ phép hay không thế? Quả nhiên là xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo, một chút lễ nghi cũng đều không hiểu!”
Ở gần đó, hai ám vệ vẫn đang chuyên tâm chú ý đến tình huống bên này. Bắt gặp tình hình này không khỏi liếc mắt nhìn nhau lắc đầu. Rốt cuộc Vân Ca cô nương cố ý hay vô ý đây? Nếu Vân Ca cô nương nói cho Lữ Đan Nhược biết nghĩa phụ của nàng ấy là Trầm Dương, thì cho dù Lữ Đan Nhược này có mọc thêm một lá gan đi nữa cũng không dám trêu chọc nàng ấy ah.
“Ngươi mới không biết lễ phép đó!” Vân Ca cô nương nổi giận, đôi mắt phẫn nộ trừng Lữ Đan Nhược bĩu môi nói: “Đại gia khuê tú mới sẽ không luôn miệng hỏi chuyện của Từ Thanh Trần giống ngươi, ngươi muốn biết sao không tự mình đi hỏi Từ Thanh Trần đi? Từ Thanh Trần là vị hôn phu của ta, không cho phép ngươi hỏi! Ngươi mới không có lễ nghi, ngươi cho rằng ta chưa từng thấy đại gia khuê tú sao?” Nói xong, Vân Ca cô nương còn khinh thường “Hừ hừ”, Tranh nhi tỷ tỷ, Ly nhi tỷ tỷ, còn có Thiên Hương tỷ tỷ đều là đại gia khuê tú xuất thân danh môn, mới sẽ không đáng ghét giống Lữ tiểu thư này đâu!
“Phụt ——” Ở gần đó, thị vệ Giáp không nhịn được bật cười ra tiếng. Thấy ánh mắt của hai cô nương đều quét tới đây, liền vội vàng phất tay nói: “Thuộc hạ thất lễ, xin Trầm cô nương tiếp tục.” Không cho phép hỏi gì gì đó, nếu công tử Thanh Trần nghe được nhất định sẽ vui vẻ phi thường.
Vân Ca nháy mắt một cái, quay đầu lại tiếp tục nhìn Lữ tiểu thư nói: “Tóm lại, ngươi đi hỏi Từ Thanh Trần đi, không cho phép hỏi ta.”
Lữ tiểu thư á khẩu không trả lời được, đã quen giả dối vòng vo vơi mọi người, vẫn chưa từng gặp người nào trực tiếp như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không phải biết nên ứng phó thế nào.
Thật lâu sao, Lữ tiểu thư mới phục hồi tinh thần lại, khẽ “Hừ” một tiếng, nói: “Tóm lại, ngươi không xứng với công tử Thanh Trần, thức thời thì liền tự tránh xa ra, tránh cho tương lai mất mặt.”
Vân Ca cắn cắn góc môi, bĩu môi nhìn chằm chằm Lữ Đan Nhược một lúc lâu mới khẽ “Hừ” một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ lộ ra một nụ cười đắc ý, “Ta mới không đi! Từ Thanh Trần là của ta, ngươi không đoạt được…”
“Công tử Thanh Trần sẽ không cưới một nhà đầu quê mùa như ngươi.” Lữ đan Nhược lạnh lùng nói.
“Ta cứ muốn gả cho Từ Thanh Trần đó, thế nào?” Vân Ca trách mắng: “Ta xinh đẹp hơn ngươi, võ công tốt hơn ngươi, y thuật cũng tốt hơn ngươi! Hừ hừ……”
Lữ Đan Nhược khinh thường: “Vậy thì có tác dụng gì, không có gia thế tốt thì cho dù ngươi có là Thiên Tiên hạ phàm cũng không xứng với công tử Thanh Trần! Đừng quấn lấy công tử Thanh Trần nữa, nếu không……”
“Nếu không thì sao?” Giọng nói của công tử Thanh Trần khẽ vang lên ở phía sau, giống như một cơn gió nhẹ trong ngày mùa hè làm cho lòng người thanh thản, nhưng lại khiến cho thần sắc trên mặt Lữ Đan Nhược lập tức cứng ngắc. Nhìn công tử Thanh Trần đạp lên ánh trăng mà đến, trong đôi mắt Lữ Đan Nhược liền hiện lên một tia lúng túng, nhưng lại bị giấu đi rất nhanh, hơi thẹn thùng nói: “Công tử Thanh Trần, Đan Nhược….”
Từ Thanh Trần trực tiếp lướt qua Lữ Đan Nhược đi tới trước mặt Vân Ca, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của muội ấy lên thấp giọng cười hỏi: “Sao vậy? Có người ức hiếp muội sao?” Vân Ca liếc mắt không có để ý đến huynh ấy. Nàng mới sẽ không bị người ta ức hiếp đâu.
Lữ Đan Nhược bị Từ Thanh Trần gạt qua một bên bị đông cứng ngay tại chỗ, thần sắc trên mặt lúc trắng lúc xanh. Hiển nhiên nàng ta không nghĩ tới, công tử Thanh Trần nhìn bề ngoài ôn văn nhĩ nhã lại không cho mình mặt mũi như vậy. Thấy Vân Ca không sao, Từ Thanh Trần mới xoay người nhìn Lữ Đan Nhược thản nhiên nói: “Lữ tiểu thư, người như thế nào mới xứng với Từ gia là do ta định, không liên quan gì đến ngươi cả. Từ gia cũng không cần Lữ tiểu thư phí tâm tử này. Nếu Lữ tiểu thư thật sự rảnh rỗi nhàm chán, không bằng quan tâm đến chính ngươi đi.”
“Ta…” Lữ đan Nhược ấm ức đỏ hốc mắt, nhìn Từ Thanh Trần đầy điềm đạm đáng yêu, nói: “Công tử Thanh Trần, ngài hiểu lầm, ta không phải có ý này, Đan Nhược chỉ muốn…..”
Vân Ca ở sau lưng Từ Thanh Trần ló đầu ra, nhìn Lữ Đan Nhược cười một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập đắc ý. Từ Thanh Trần vừa cúi đầu liền bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tươi cười của muội ấy, thấp giọng cười nói: “Vui vẻ đến như thế sao?”
Vân Ca khẽ “Hừ” một tiếng, nói: “Nàng ta hỏi huynh thích gì, thích ăn cái gì, ghét cái gì, muội mới không biết, tự huynh nói cho nàng ta biết đi.”
“A? Muội thật sự muốn huynh nói cho nàng ta biết?” Từ Thanh Trần thấp giọng cười hỏi.
Vân Ca sửng sốt, trầm mặc một lát liền chộp lấy cánh tay của huynh ấy tự cho là hung ác uy hiếp: “Không cho phép huynh nói cho nàng ta biết, nếu không muội… Muội…”
“Muội thế nào?” Từ Thanh Trần cười nói.
“Muội…” Đối diện với đôi mắt như đang mỉm cười của Từ Thanh Trần, hai chữ “Đánh huynh” có làm cách nào cũng không nói ra được. hiện tại Vân Ca đã có chút hiểu tại sao mình có võ công cao như vậy mà vẫn không dám dùng để đối phó với Từ Thanh Trần rồi. Nàng căn bản không nỡ đánh huynh ấy…… Lỡ như đánh hỏng thì phải làm sao đây?
Nụ cười trên mặt Từ Thanh Trần càng sâu, trìu mến giơ tay lên vén gọn lại mấy sợi tóc của muội ấy, cười nói: “Được, huynh không nói cho nàng ta. Nhưng mà huynh có thể nói cho muội biết, muội phải nhớ kỹ đó.”
“Ừ!” Vân Ca nghiêm túc gật đầu nói.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Nắm bàn tay nhỏ bé của Vân Ca, công tử Thanh Trần xoay người đi ra ngoài, từ đầu tới cuối cũng không nhìn Lữ Đan Nhược đang đứng bên cạnh lấy một cái.
“Này này! Không phải huynh phải tham gia yến tiệc sao?”
“Không phải đã tham gia rồi sao, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi Quảng Lăng, Vân Ca muốn đi đâu?”
“Muội muốn đi… Muốn đi rất nhiều rất nhiều nơi thú vị!” Vân Ca hết sức phấn khởi cười nói.
“Vậy thì đi thôi.” Đi theo phía sau hai người, hai thị vệ quay đầu lại nhìn nhìn Lữ Đan Nhược bị bỏ lại trong hoa viên, dưới ánh trăng, bộ váy màu trắng còn có sắc mặt trắng bệch kia nữa, nhìn qua… Thật sự đáng sợ.
Nàng ta bị sao vậy? Bị đả kích quá đau ư?
Ngốc! Bị điểm huyệt nói.
Vân Ca cô nương nhìn nhìn bàn tay nhỏ bé đang được công tử Thanh Trần nắm, quay đầu lại nhìn nhìn Lữ Đan Nhược đang đứng như tượng đá trong hoa viên, hơi chột dạ cúi đầu nhỏ xuống.
Sau khi rời khỏi Quảng Lăng, hai người liền đi du sơn ngoạn thủy, hành y cứu người. Quả nhiên như Từ Thanh Trần đã nói, đi theo bên cạnh công tử Thanh Trần không có ai dám ức hiếp nàng. Không tới hai tháng, người được Vân Ca cứu càng ngày càng nhiều, danh tiếng cũng càng lúc càng lớn. Mặc dù kém Trầm Dương có danh xưng là thần y, nhưng cũng được một danh hiệu Tiểu Y Tiên. Chỉ vì Vân Ca còn nhỏ tuổi nhưng y thuật lại tinh thông, càng thêm tướng mạo xinh đẹp như tiên. Tình cảm giữa hai người cũng trở nên hòa hợp hơn, bản thân công tử Thanh Trần cũng là người yêu thích sơn thủy, nên tất nhiên càng vui đến quên cả trời đất.
Tại Định Vương phủ trong Ly thành ở phía xa, Định Vương tóc trắng như tuyết đang đối mặt với đủ các loại hồ sơ, tấu chương chất cao như núi ở trước mắt, mày kiếm khóa chặt sát khí bức người.
“Công tử Thanh Trần đã đi đến đâu rồi?”
Trong thư phòng, một nam tử mặc áo màu xám tro cúi đầu bẩm báo: “Bẩm Vương gia, công tử Thanh Trần và Trầm cô nương vừa từ Nam Cương trở về, nhìn lộ tuyến, dường như là tính đi Tây Lăng.”
Định Vương điện hạ nghiến răng nghiến lợi, “Nói cách khác, bọn họ còn chưa tính trở về?”
“Việc này… Hình như là vậy……”
Gương mặt tuấn mỹ của Định Vương điện hạ liền tối sầm, trong mắt hiện lên một tia sáng quỷ dị, “Đi! Bắt huynh ấy trói về cho Bản vương! Bản thân có chức vị trong người mà không chịu làm việc, trái lại lại dẫn theo tiểu cô nương đi du sơn ngoạn thủy……” Định Vương điện hạ oán niệm vạn phần, hiện tại đừng nói hắn có thể dẫn A Ly đi du sơn ngoạn thủy, thiên hạ mới định, trăm chỗ hư hỏng đang chờ gây dựng lại, ngay cả thời gian riêng ở cùng với A Ly thêm một chút hắn cũng không có!
“Việc này… Vương gia, có phải không tốt lắm hay không ạ?” Công tử Thanh Trần chính là biểu ca của Vương phi, lỡ như Vương phi tức giận thì xui xẻo còn không phải là Vương gia sao? Vương gia tức giận, xui xẻo chính là bọn hắn ah.
“Đi! Bản vương sẽ đề nghị với Từ gia, hôn lễ của Từ Thanh Trần và Vân Ca cũng nên làm rồi, suốt ngày dẫn cô nương chưa lập gia đình người ta chạy ở bên ngoài, còn ra thể thống gì?” Ánh mắt chợt lóe, Định Vương điện hạ đã nghĩ ra được một chủ ý tuyệt diệu. Từ Thanh Trần cũng nên lập gia đình rồi, sau khi lập gia đình thì Từ gia cũng nên do huynh ấy tiếp nhận rồi, sau khi lập gia đình thì phải sinh con, sinh con xong thì còn phải nuôi dạy, vân vân và vân vân. Hắn chỉ cần bảo đảm trong vòng ba năm tới đây Từ Thanh Trần sẽ không chạy loạn là đủ rồi. Về phần sau này… Định Vương điện hạ khẽ “Hừ”, liên quan gì đến Bản vương?
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Bình luận truyện