Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 27: Sính ngoại



Chương 27: Sính ngoại

Trong khi đó việc gặp Lê Khang cũng không gây ra cho Nguyễn Vô Niệm quá nhiều gợn sóng trong lòng của Vô Niệm, dù sao hắn cũng không biết Lê Khang cuối cùng làm quan cao đến đâu, hắn cũng không có ý định bấu víu vào đó để tiến lên. Dù có bị bắt đi làm quan đi chăng nữa thì quyết tâm đi kinh thương của Nguyễn Vô Niệm cũng không hề thay đổi. Còn những gì hắn nói với Lê Bang Cơ cũng như Lê Khang hôm nay thì đã sớm vứt sau đầu, hắn cũng không tin rằng Lê Khang dám tâu lên với hoàng đế Diên Ninh những điều mà hắn nói, dù sao tư tưởng trọng nông khinh thương đã có thời gian tồn tại rất lâu, tư tưởng đó dựa trên một nền tảng chính trị kiên cố bảo vệ biết bao nhiêu vương triều trôi qua trong lịch sử, đâu dễ gì mà có thể thay đổi bằng mấy câu nói của hắn được.

Nguyễn Vô Niệm càng chú ý đến việc xây dựng tiệm "Điềm" trước tiên đánh vững căn cơ của mình tại Đông kinh, sau đó mới bắt đầu mở rộng thị trường và tiến sang các thị trường khác. Hắn càng đánh giá cao đến thị trường đồ gốm, thế nhưng để kiếm lại lợi ích lớn thì không thể phát triển ở trong nội địa mà cần phải đi ra hải ngoại, cần phải kết nối với tuyến đường đồ gốm trên biển kết nối các khu vực Đông Á - Đông Nam Á - Nam Á - Tây Á. Để làm được điều đó thì cần có tàu, cần thuỷ thủ đoàn, trong khi đó Nguyễn Vô Niệm lúc này một nghèo hai trắng trong tay không có gì cả. Hắn biết rõ dục tốc bất đạt, vì vậy mà phải đi từng bước chậm rãi mà chắc chắn, lấy ngắn nuôi dài, khi đó mới có thể an toàn mà vượt qua tai kiếp sẽ xảy ra ở mấy năm sau.

Những tiệm mộc ở phường Tàng Kiếm làm việc hiệu suất vẫn rất cao, cốt yếu là những thứ Nguyễn Vô Niệm đặt hàng cũng đều là hàng cơ bản, có khung sẵn, chỉ cần lắp ghép sơn sửa một chút là được, do đó chỉ cần một ngày, đến buổi chiều đã giao đến ngay trong tiệm. Đám người Nguyễn Vô Niệm bận rộng trang trí lại tiệm cho phù hợp, mấy người hì hục mãi đến khi trời gần về chiều tối mới cơ bản hoàn thành.

- Đến rồi đến rồi, thức ăn đến rồi!

Lê Hốt lúc này từ bên ngoài hô lớn, hắn còn cầm theo một cái giỏ mây, từ bên trong toả ra một mùi hương thơm ngát. Mùi hương này vô cùng quen thuộc, Tý lập tức hô lên.

- Diệp bính, là diệp bính!

Cốp!

Lê Hốt gõ lên đầu Tý một cái nói.

- Bánh lá thì nói là bánh lá, học ở đâu ra cái thói diệp bính.

Tý xoa xoa đầu tỏ ra oan ức nói.

- Đó là do anh không biết, ở Đông quan này hay có mấy người tàu đến đây, bọn hắn gọi đồ ăn của mình là đủ thứ bính, bọn hắn gọi bánh chưng là phương bính, bánh cuốn là quyển bính, bánh tày là tề bính, bánh ú là thủ giác, bánh trôi là thuỷ đoàn... người giàu ở trong kinh thành này đều gọi như vậy cho sang miệng.



Sính ngoại không phải là thời kỳ hiện đại mới có mà đã có ngay từ thời kỳ phong kiến, đặc biệt là trong giới nhà giàu mới nổi, có rất nhiều người xem triều đại phương Bắc là Thiên triều, cứ nghĩ dùng hàng của Thiên triều, nói tiếng Thiên triều thì mới là sang trọng, là có học thức, vì vậy bọn hắn nói vài câu lại đệm thêm vài từ tiếng Hán vào, đến mức những món ăn dân dã bình thường nhưng bánh chưng, bánh dày, bánh trôi nước cũng bị bọn hắn dùng những từ Hán theo cách nói của người tàu cho sang mồm.

- Đến, ăn buổi xế đi.

Nghe Nguyễn Vô Niệm nói Tý không khỏi sửng sốt, ở nhà nó có thể ăn được một ngày hai bữa no đã là rất may mắn, nếu như có ngày kiếm không được tiền thì mẹ nó sẽ nhịn đói để nhường lại cho hắn ăn được một ít, nó nào dám mơ sẽ có một ngày được ăn sáng, ăn trưa rồi còn cả... buổi chiều như thế này.

Mọi người đều lần lượt ngồi xuống quanh bàn, thấy Tý còn câu nệ, Lê Hốt rất hào phóng vỗ vai thằng bé một cái nói.

- Ông chủ bảo ăn thì ăn đi, ông chủ cho tiền mua rất nhiều, tuyệt đối cho ngươi ăn no bể bụng.

Nguyễn Vô Niệm cũng gật đầu nói.

- Làm việc cho ta chỉ cần trung thành, cố gắng, ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi, bao ngươi ăn no.

- Tạ... tạ ơn ông chủ!

Tý xúc động nói cảm ơn, khoé mắt lại không ngừng chảy ra những giọt lệ nhỏ dù nó đã cố gắng kìm nén lại. Ở kinh đô này đông người, thế nhưng lòng người cũng lạnh lẽo, mấy năm trước hắn còn thấy mấy đứa trẻ ăn xin chết đói bên đường cũng không ai quan tâm, lát sau thành vệ chỉ đem xác bọn nó ném ra bãi tha ma. Tại nơi này có mấy ai quan tâm đến những đứa trẻ khố rách áo ôm như bọn hắn. Vì vậy lời nói, thái độ của Nguyễn Vô Niệm dù rất bình thản, thế nhưng làm cho tấm lòng bé nhỏ nhưng lạnh giá của Tý trở nên ấm áp. Nguyễn Vô Niệm cười nói.

- Được rồi, khóc lóc cái gì, ăn đi.

Tý gật đầu liền nhét bánh vào miệng gặm một miếng lớn, mùi bột gạo lập tức xông lên nứt mũi, vị ngọt ngào của thịt lập tức tan ra đầy khoang miệng. Tý hằng ngày đi ngoài đường ngửi thấy nhưng cũng không dám lấy tiền ra mua, thứ này đối với nó là một thứ đồ ăn xa xỉ, chỉ có thể đứng nhìn những đứa trẻ khác được cha mẹ mua cho. Không ngờ có ngày hắn lại được thưởng thức "mĩ vị" này, hai ngày nay cuộc sống của Tý tựa như là đang trong mơ vậy, nó có được một công việc ổn định, được học chữ, học toán, được ăn no. Ước mơ của một đứa bé chỉ đơn thuần là như vậy mà thôi.



Nhưng phía bên kia Nguyễn Vô Niệm dựa trên lời nói của Tý mà lại có ý nghĩa khác. Hiện tại hắn đang ở Đông kinh mà không phải ở Lôi Dương, tại Lôi Dương người giàu ít, nông dân thì cũng chỉ sống ở mức gọi là tạm ổn, thị trường nhỏ hẹp, do đó Nguyễn Vô Niệm đánh thị trường này bằng giá cả, chất lượng của đường. Thế nhưng tại Đông kinh thì khác, thị trường cạnh tranh khốc liệt hơn, hắn đã tìm hiểu đường ở Đông kinh đến từ hai nguồn, một là từ ở phía trong Thuận Hoá chở ra, thậm chí là có một số ít người nhập từ chính xưởng của hắn, nguồn thứ hai là từ vùng Quảng Tây đi qua biên giới chuyển vào, loại đường này chất lượng không tốt, nhưng được cái giá rẻ, do đó chiếm được thị trường.

Đường của Nguyễn Vô Niệm được vận chuyển từ Lôi Dương ra, chi phí vận chuyển sẽ đắt đỏ, không dễ dàng gì bán giá rẻ được, do đó thị trường của hắn hướng đến không thể là tầng lớp bình dân tại Đông kinh được, vì cạnh tranh về giá đối với đường Quảng Tây chính là tự lấy đá đập chân mình, Nguyễn Vô Niệm không muốn, do đó thị trường hắn hướng đến sẽ là những người giàu có, mà giá bán cho những kẻ này phải cao, thậm chí phải mang theo một cái thương hiệu để có thể được đón nhận, mà thương hiệu này chẳng phải Thiên triều chính là cái mác hợp lý nhất sao. Hiện tại cũng không phải như kiếp đầu tiên của hắn, hàng tàu là đồ kém chất lượng, đồ rẻ, hiện tại tiêu chuẩn tại nước Nam này hàng tàu mới là hàng thượng phẩm, bán giá cao.

Thức ăn ngon kéo mọi người lại gần nhau hơn, Tý cũng bắt đầu mở lòng ra, kể đủ mọi chuyện ở chốn kinh thành này để đám người Mạc Khoa được mở mang tầm mắt. Quả thực Tý rất rành về Đông kinh, nó suốt ngày chạy nhảy ngoài đường nghe ngóng tin tức trong khắp kinh thành này do đó hầu như chuyện gì xảy ra ở Đông kinh nó cũng biết.

Mà miệng Tý càng liếng thoắt thì nó ăn lại càng nhiều, đến lúc nó nói xong thì bỗng nhận ra mọi người đã dừng lại từ lúc nào để nghe nó kể chuyện, trong khi trong giỏ cũng chỉ còn một cái bánh giò mà bên phía nó ngồi trên bàn đã có một đống lá. Lê Hốt không khỏi nhổ nước bọt nói.

- Thực sự, nhìn thân thể bé nhỏ vậy mà ăn thật nhiều. Ông chủ, có phải chúng ta tuyển phải một cái thùng cơm?

Tý hơi xấu hổ nói.

- Em cũng không phải thùng cơm, em có thể làm việc.

Nói rồi nó quay sang Nguyễn Vô Niệm nói.

- Xin lỗi ông chủ, lần sau con sẽ ăn ít đi.

Nguyễn Vô Niệm phì cười trừng Lê Hốt sau đó mới nói.

- Được rồi, đã nói là ta bao ăn no. Ngươi đang tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều một chút cũng không sao. Còn một cái ăn nốt đi, ngày mai ta còn có việc sai phái ngươi đi làm đây.



Hắn cầm lấy cái bánh còn lại đặt trước mặt của thằng bé. Đôi mắt của Tý biến thành hình trăng lưỡi liềm lập tức cười vui vẻ nói.

- Cảm ơn ông chủ, con nhất định sẽ cố gắng làm việc.

Chợt nó hơi ngừng lại, nhìn cái bánh nửa muốn ăn, lại nửa không muốn ăn. Nguyễn Vô Niệm hỏi.

- Có việc gì sao? Sao lại không ăn nữa?

Tý ngần ngại một lúc, sau đó mới nói.

- Ông chủ, con có thể không ăn mà đem về cho mẹ con không? Mẹ con cả ngày đi giặt quần áo thuê cho người ta, ban đêm về nhà cũng chỉ uống nước lã chứ không có ăn cơm, con muốn... để dành cho mẹ.

=====++
Tối còn 2 chương, sẽ cố gắng đảm bảo tốc độ 1 ngày 3 chương.


Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện