Thổ Phỉ Công Lược

Chương 52: Ta vừa mới nói linh tinh, ngươi không cần để ý!!!



"Vậy ngươi tự mình lưu ý." Triệu Việt nói, "Ta ở trên xà nhà thủ ngươi."

"Xà nhà?" Ôn Liễu Niên nghe vậy khẽ nhíu mày.

"Yên tâm đi." Triệu Việt nói, "Chuyện đáp ứng ngươi ta tất nhiên sẽ làm được, huynh đệ Mục gia quỷ kế đa đoan, ta lưu lại, cũng là nhiều thêm một người bảo hộ ngươi."

"Ta không phải sợ chuyện này." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Chỉ là sợ ngươi sẽ có nguy hiểm."

"Nếu ngươi không nhìn lên trên, thì cũng không có ai sẽ phát hiện ra ta." Triệu Việt nói.

"Cũng được." Ôn Liễu Niên đáp ứng, "Vậy ngươi phải tự mình cẩn thận."

Triệu Việt gật gật đầu, sau khi giúp hắn mặc ngoại bào, liền thả người nhảy lên trên xà nhà.

Ôn Liễu Niên chỉnh lại áo, sai hạ nhân mời Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng đến.

Hoa Đường vốn dĩ còn đang suy nghĩ phải tìm lấy cớ gì, mới có thể đem hai người này đuổi đi, lại không dự đoán được Ôn Liễu Niên cư nhiên muốn gặp, vì thế cũng đồng thời đi theo qua.

"Hai vị trang chủ." Ôn Liễu Niên bệnh trắc trắc tựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua rất là suy yếu.

"Ôn đại nhân mau nằm xuống." Mục Vạn Lôi bước vào phòng, hiển nhiên rất giật mình.

Triệu Việt mai phục ở trên xà nhà, âm thầm nắm chặt chuôi Tế Nguyệt đao -- Kẻ thù giết cha ở ngay trước mắt, vài hồi ức đẫm máu kia chảy qua giống như thủy triều dâng trào, ở trong đầu rõ ràng lướt qua, mu bàn tay không khỏi liền nổi gân xanh.

"Lúc trước ở trong quân doanh nghe được phong thanh, còn cho là lời đồn." Mục Vạn Lôi thử nói, "Đại nhân quả thật là bị cương thi đả thương?"

Ôn Liễu Niên gật đầu, "Đúng vậy."

Mục Vạn Lôi hơi khó hiểu, "Nửa đêm canh ba, đại nhân chạy vào núi Thương Mang làm gì?"

Ôn Liễu Niên nói, "Bản quan muốn đi thị sát một phen."

Mục Vạn Lôi: ...

Cư nhiên là vì lý do này?!

"Nghe Tả hộ pháp nói, cương thi kia gọi là dã khôi, được cho là đồng hương của hai vị trang chủ." Ôn Liễu Niên tốc độ nói chuyện rất là thong thả.

Mục Vạn Lôi vẻ mặt hơi cứng ngắc, nói, "Vừa rồi ta còn đang cùng Tả hộ pháp đàm luận việc này."

"Nga?" Ôn Liễu Niên hơi khôi phục tinh thần một chút, "Vậy kết quả thế nào?"

"Dã khôi thật sự là vật ở Miêu Cương." Mục Vạn Lôi nói, "Bất quá đã tuyệt tích nhiều năm, không biết vì sao đột nhiên lại xuất hiện ở trong núi Thương Mang."

Ôn Liễu Niên nói, "Tả hộ pháp cũng nói như vậy."

"Vừa rồi Mục trang chủ còn nói một chuyện." Hoa Đường nói.

"Chuyện gì?" Ôn Liễu Niên hỏi.

Hoa Đường nói, "Hổ Đầu bang rất có khả năng có liên quan đến Miêu Cương."

"Thật sao?" Ôn Liễu Niên hai mắt sáng lên.

Triệu Việt ở trên xà nhà nghĩ, mọt sách thật sự đúng là rất biết diễn kịch.Hoa Đường gật đầu, "Ngày đó mật thám không suy nghĩ cẩn thận, qua chuyện này có Mục trang chủ nhắc nhở, lại cân nhắc có lẽ thật sự là đúng."

"Nếu Hổ Đầu bang thật sự có liên quan đến môn phái Miêu Cương, vậy dã khôi xuất hiện trong núi Thương Mang cũng liền có thể giải thích rõ ràng." Ôn Liễu Niên nói, "Bản quan nghĩ là rất có khả năng."

"Vậy bước tiếp theo đại nhân tính toán làm thế nào?" Mục Vạn Hùng nắm chặt cơ hội hỏi.

Ôn Liễu Niên nói, "Tăng mạnh phòng thủ."

Mục Vạn Hùng cơ hồ muốn rít gào, vì sao hắn vẫn là muốn phòng thủ phòng thủ phòng thủ phòng thủ????

Ôn Liễu Niên nói, "Chờ sau khi bản quan dưỡng thương xong, lại bàn bạc kỹ hơn."

"Đại nhân e là phải chuẩn bị trước một bước." Mục Vạn Hùng nói bóng nói gió, "Nếu thật sự là Hổ Đầu bang ở sau lưng tác loạn, tuyệt đối không có khả năng đơn giản chỉ dưỡng một hai con như vậy. Nếu quan phủ không nghĩ biện pháp công phá sớm một chút, thì chỉ sợ đến lúc đó sẽ có vài trăm dã khôi đồng thời chạy ra núi, đến lúc đó chỉ sợ dân chúng sẽ nhận phải thương tổn."

"Ý của Nhị trang chủ, là nói dã khôi sẽ không tồn tại một mình, trong núi rất có khả năng còn một đống?" Ôn Liễu Niên nghe vậy, sắc mặt lại trắng bệch.

"Không sai." Mục Vạn Hùng gật đầu.

Ôn Liễu Niên nói, "Nếu thật sự là như vậy, vậy thì càng không thể hành động thiếu suy nghĩ."

Mục Vạn Hùng: ...

Vì sao không phải là tấn công suốt đêm?!

"Trong núi đều là thổ phỉ người sống, cường công vẫn còn có thể nói được, nhưng nếu đối phương lộng một đống quái vật, cứng đối cứng chúng ta chẳng phải là rất chịu thiệt sao?" Ôn Liễu Niên lo lắng, "May mắn có nhị trang chủ nhắc nhở a, bằng không bản quan còn muốn chờ sau khi thương thế lành, liền xem thử có thể nghĩ biện pháp tấn công núi hay không, như vậy chuyện này vẫn cứ kéo dài thêm đi."

Mục Vạn Hùng ngực khó chịu, chính mình lúc nãy rốt cuộc xuất phát từ tâm tính gì, lại nói một câu như vậy?!

Hoa Đường cũng là có chút buồn cười -- Đại nhân từ thành Vân Lam đến Thương Nhĩ châu này, công phu làm người ta nghẹn họng tựa hồ như đón gió gặp bão a.

Ôn Liễu Niên chống người nhích vào bên trong, lại cảm thấy bên tay tựa hồ có cái gì đang động, vì thế cúi đầu nhìn lướt qua.

Hồng giáp lang lúc lắc đẩy xúc tu, thân thiện nhìn hắn chào hỏi.

Ôn Liễu Niên nhất thời sắc mặt tái nhợt, cơ hồ ngay cả tóc gáy cũng đều dựng đứng lên !

Lại lại lại đây?!

Triệu Việt ở trên xà nhà nhìn thấy, nhất thời toàn thân cũng chợt lạnh, nó chạy xuống lúc nào vậy?!

"Đại nhân làm sao vậy?" Hoa Đường cùng hai huynh đệ Mục gia cũng nhìn ra hắn khác thường.

Hồng giáp lang hoạt động xúc giác một chút, tính toán nhanh chóng bò vào trên chăn.Ôn Liễu Niên nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng đem nó chụp ở dưới tay, miễn cho bị Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng phát hiện.

Triệu Việt giật mình mở to mắt, không sợ a?

Bốn phía nháy mắt trở nên tối như mực, bất quá Hồng giáp lang lại rất cao hứng, cảm thấy tốt hơn so với bò ở trong chăn.

Cảm nhận được nó đang dùng đầu cọ cọ tay mình, Ôn Liễu Niên cơ hồ muốn ngất xỉu.

"Đại nhân, ngươi không sao chứ?" Hoa Đường ngồi ở bên giường, lo lắng nhìn hắn.

Ôn Liễu Niên nói, "Bản quan đột nhiên cảm thấy tim... đập nhanh."

Hoa Đường giúp hắn thử mạch, "Hẳn là cổ độc chưa rõ, thân thể đại nhân lại yếu, nghỉ ngơi nhiều một lúc là tốt rồi."

Ôn Liễu Niên nói, "Được."

"Vậy Ôn đại nhân nghỉ ngơi đi, chúng ta cũng không quấy rầy nữa." Mục Vạn Lôi thức thời đứng lên, "Cáo từ."

"Cáo từ..." Ôn Liễu Niên không kìm hãm được run lẩy bẩy.

Mục Vạn Hùng trong lòng nghi hoặc, bất quá cũng không hỏi nhiều.

Đợi đến khi hai người bước ra ngoài, không đợi Hoa Đường hỏi rõ, Ôn Liễu Niên liền đã a a từ trên giường nhảy xuống, thậm chí cũng bất chấp đầu vai còn có vết thương chưa lành.

Hoa Đường nhanh chóng đỡ lấy hắn, "Đại nhân đừng lo."

Ôn Liễu Niên chân trần chạm ở dưới giường, tứ chi lạnh lẽo đảm liệt hồn phi.

Mình vừa rồi sờ soạng một con đại trùng tử !

Sờ soạng một con đại trùng tử !

Một con đại trùng tử !

Đại trùng tử !

Hồng giáp lang nằm sấp ở trên chăn, vui vẻ lúc lắc xúc tu -- Còn muốn chơi trò chụp kín mít một lần nữa !

Hoa Đường: ...

Ôn Liễu Niên đầu gối nhũn ra.

Triệu Việt từ xà nhà nhảy xuống, đưa tay đem người đỡ lấy.

Hoa Đường giật mình, "Triệu đại đương gia ở đây?" Chính mình vừa rồi thế nhưng một chút cũng không phát hiện.

"Sư phụ tự nghĩ ra một bộ pháp quy tức, nếu ta muốn tàng, không ai có thể tìm được." Triệu Việt chủ động giải thích.

"Thì ra là như vậy." Hoa Đường nói, "Còn tưởng đại đương gia trở về."

Hồng giáp lang lăn đến trên mặt đất nhanh chóng bò lại đây, tính toán giống như thường lui tới chờ ở trong ngực Triệu Việt.

Trước khi Ôn Liễu Niên ngất xỉu, Triệu Việt đem người đánh ngang ôm lên một phen, an ủi nói, "Không có việc gì."

Hoa Đường nhặt Hồng giáp lang lên.

"Đêm nay nó liền phiền toái Tả hộ pháp." Triệu Việt nói.

Hoa Đường gật đầu, "Không thành vấn đề."

Hồng giáp lang đầu nhoáng lên một cái, cảm thấy màu sắc y phục của Hoa Đường rất giống mình.

Triệu Việt nói, "Đa tạ.""Đại đương gia khách khí, vừa lúc mang nó về làm bạn với Thanh đầu Cổ Vương." Hoa Đường nói, "Vậy đại nhân nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta lại đến."

Ôn Liễu Niên hơi thở mong manh, "Tả hộ pháp cũng ngủ sớm một chút."

Triệu Việt nghe thấy rất đau đầu, thanh âm này, là đói bụng ba ngày chưa ăn sao.

Đợi sau khi Hoa Đường đi, Triệu Việt đem Ôn Liễu Niên đặt ở trên ghế ngồi, lại từ trong ngăn tủ lấy đệm chăn ra, giúp hắn đem toàn bộ đồ đạc trên giường đổi một lần, "Như vậy được chưa?"

Ôn Liễu Niên chỉ huy, "Gối đầu cũng đổi đi."

Triệu Việt nói, "Hồng giáp lang lại không có bò lên trên gối đầu."

Ôn Liễu Niên nói, "Đổi đổi hết đi !"

Triệu đại đương gia đành phải đổi.

Rất vất vả hầu hạ tổ tông lên giường, Ôn Liễu Niên lại nói, "Còn chưa rửa tay."

Triệu Việt kiên nhẫn lấy nước ấm tới, lấy khăn tay giúp hắn rửa một lần, rửa một lần, lại rửa một lần, cuối cùng còn dùng Thanh Đằng tán bôi tượng trưng, lại rửa một lần cuối cùng.

Ôn Liễu Niên tay đỏ bừng.

Triệu Việt nói, "Như vậy cũng được rồi đi."

Ôn Liễu Niên nói, "Không sai biệt lắm."

Triệu Việt: ...

Da cũng sắp rớt một lớp, còn ở đó mà không sai biệt lắm?

Ôn Liễu Niên bi phẫn, "Ngươi vì sao không coi chừng nó cho tốt?!"

Triệu Việt nói, "Không chú ý."

Ôn Liễu Niên hỏi, "Nó vẫn chờ ở trên người ngươi?"

Triệu Việt do dự một chút, nói, "Đúng."

Ôn Liễu Niên choáng đầu hoa mắt, "Lúc ôm ta thì sao?"

Triệu Việt nói, "Cũng vậy."

Ôn Liễu Niên quyết định rất nhanh rụt lui vào trong giường, "Về sau cách xa ta một chút !"

Triệu Việt: ...

Ôn Liễu Niên còn đang cọ tay trên ga trải giường.

"Ngươi rốt cuộc đang sợ cái gì?" Triệu Việt rất đau đầu lại cực kì khó hiểu.

Ôn Liễu Niên đúng lý hợp tình, "Trùng tử còn không đáng sợ?!"

Triệu Việt cắn răng, "Ngươi ngay cả cương thi cũng gặp qua."

Ôn Liễu Niên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Cương thi cũng không phải trùng tử !"

Triệu Việt chán nản, nói đạo lý cùng mọt sách là không có khả năng !

Nhất thời não nóng không được khai thông, Triệu đại đương gia thốt ra một câu, "Cương thi cũng là được luyện ở trong mộ, sao ngươi biết trên người hắn không có cổ trùng?"

Ôn Liễu Niên nghe vậy, cả người rõ ràng ngốc một chút.

Triệu Việt: ...

Ôn Liễu Niên thong thả cúi đầu, đưa mắt nhìn miệng vết thương trên vai mình.Triệu Việt có chút muốn cắn đầu lưỡi, "Cái kia, ta nói lung tung."

Ôn Liễu Niên sắc mặt do trắng biến xanh, xanh biến đen, cuối cùng lại biến thành trắng, sau đó mềm nhũn hôn mê bất tỉnh.

Trên người cương thi có cổ trùng chụp bả vai mình...

Cương thi có cổ trùng chụp bả vai mình...

Cương thi...

Cổ trùng...

Bả vai...

"Uy !" Triệu Việt bị dọa không hề nhẹ, chạy lên phía trước ôm lấy hắn.

Chỉ trong nháy mắt, Hoa Đường Tiểu Ngũ ám vệ cùng với Lục Truy nghe tin đuổi tới, đều đứng ở trong phòng ngủ, dùng ánh mắt cực độ khiển trách nhìn hắn.

Hồng giáp lang ngồi xổm trên đầu Tiểu Ngũ, cũng đồng thời vô giúp vui.

Triệu Việt lao tâm lao lực quá độ, "Ta biết sai rồi."

"Đại nhân lá gan kỳ thật không nhỏ, nhưng sợ mấy thứ này." Hoa Đường nói, "Hắn vừa mới dùng tay che Hồng giáp lang, thì toàn thân đã phát lạnh, đại đương gia sao còn có thể dùng cổ trùng dọa hắn?"

Đúng vậy đúng vậy! Tập thể ám vệ gật đầu, lúc trước khi ở thành Vân Lam, trong huyện nha cần mua nhất là các loại thuốc đuổi côn trùng, ngay cả giun đất cũng chỉ có thể chờ ở trong hoa viên, nếu là khi ở thư phòng nhìn thấy một con nhện, vậy cho dù đại nhân không ăn không ngủ, cũng muốn kêu gọi người đem nó đạp chết mới thôi !

Lục Truy ân cần, "Đại nhân không có việc gì đi?"

"Không có việc gì ngược lại là không có việc gì, chỉ sợ là khi tỉnh lại suy nghĩ rõ thì sẽ hơi đau đầu." Hoa Đường nói, "Cũng không biết phải bao lâu mới có thể trở lại bình thường."

Triệu Việt vô cùng ảo não.

Chính mình vừa rồi nhất định là trúng tà, cư nhiên mới cùng mọt sách tranh miệng lưỡi coi ai lợi hại hơn?!

Sau khi lưu lại một bình dược, Hoa Đường cùng mọi người rời khỏi phòng ngủ, đầu sỏ gây chuyện tất nhiên phải ở lại tiếp tục chiếu cố bệnh nhân, về phần Hồng giáp lang, mọi người lập tức tỏ vẻ chúng ta có thể thay phiên nhau chăm sóc, đại đương gia gần đây vẫn là không nên đụng vào nó thì tốt hơn !

Ôn Liễu Niên ở trong mộng lông mi run rẩy, ngủ đến cực kỳ không an ổn, hiển nhiên là đang nằm mơ.

Triệu Việt buồn rầu dựa vào ở bên giường, vươn tay vỗ nhẹ lưng hắn.

Cũng không biết sáng mai thức dậy phải dỗ thế nào.

Quân doanh ngoài thành, Mục Vạn Hùng đang phi thường khó chịu, ở trong lều trại xoay quanh.

Mục Vạn Lôi trầm giọng quát lớn, "Ngồi xuống !"

"Ngươi nói hắn rảnh rỗi không có việc gì làm, hơn nửa đêm chạy tới núi Thương Mang làm gì?" Mục Vạn Hùng hung hăng ngồi ở trên ghế, "Quả thực chính là tự tìm đường chết !"

Mục Vạn Lôi trong lòng lo âu, cũng không nói tiếp.

Dã khôi thật sự là do một tay hắn khống chế, âm thầm lấy máu nuôi nấng trăm chân cổ hơn nữa tát nhập loạn táng trong hầm, vốn dĩ nghĩ ít nhất còn phải nửa tháng nữa mới có thể được việc, lại không đoán được không biết vì sao, sẽ có một khối thi thể được luyện xong trước, không chỉ chạy tới núi Thương Mang, còn vừa vặn làm Ôn Liễu Niên bị thương.Tri Phủ bị thương, thì có ý nghĩa chuyện diệt trừ thổ phỉ lại phải kéo dài, hơn nữa đêm nay Mục Vạn Hùng lại nói câu 'Dã khôi không có khả năng tồn tại một mình', cho dù vài ngày sau toàn bộ thi thể trong bãi tha ma đội mồ sống lại, cũng sẽ bị quan phủ cho rằng trong núi còn có nhiều hơn, chỉ sợ càng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Nghĩ đến đây, trong lòng khó tránh khỏi càng thêm khó chịu nghẹn khuất.

Mục Vạn Hùng hết lần này tới lần khác không thức thời, còn ở một bên hỏi, "Đại ca thấy thế nào?"

"Ta còn có thể thấy thế nào?!" Mục Vạn Lôi hung hăng ném vỡ một chén trà.

Mục Vạn Hùng sắc mặt cứng ngắc, xoay người bước ra đại trướng.

"Cãi nhau sao?" Cách đó không xa, Mộc Thanh Sơn vừa bồi Thượng Vân Trạch tuần tra xong, vừa tính toán trở về nghỉ ngơi liền vừa vặn thấy được một màn như vậy.

"Tám chín phần là vậy." Thượng Vân Trạch nói, "Hai huynh đệ bọn hắn vừa mới đến phủ nha, hẳn là lại bị đại nhân làm cho tức giận."

Mộc Thanh Sơn cười hì hì.

"Ngươi cũng không thể gian trá giống đại nhân như vậy." Thượng Vân Trạch mang theo hắn đi vào lều trại.

"Đại nhân không phải gian trá, mà là thông minh." Mộc Thanh Sơn nói, "Bất quá ta vẫn là không thông minh."

"Quá thông minh cũng vô dụng, như bây giờ là vừa vặn." Thượng Vân Trạch nói, "Không quá ngu ngốc, cũng không quá phận thông minh khiến người ta chán ghét."

"Vậy ngươi suốt ngày bảo ta mọt sách." Mộc Thanh Sơn đưa tay vói vào trong nước ấm, rửa mặt.

"Kêu ngươi mọt sách, là vì thích ngươi." Thượng Vân Trạch ở một bên bình tĩnh nói.

Mộc Thanh Sơn lấy khăn tay lau mặt, "Mới không phải, hồi trước vừa mới đến học đường, mọi người đều gọi ta là tiểu Sơn tử, chỉ có cái tên mập mạp chán ghét kia, vẫn cứ kêu ta mọt sách !"

"Sao lại chán ghét?" Thượng Vân Trạch buồn cười nhìn hắn.

"Thường xuyên sao chép công khóa của ta, cướp cơm trưa của ta, còn nhéo mặt của ta." Mộc Thanh Sơn nói.

Nghe hai câu trước còn không có gì, đến một câu cuối cùng, Thượng bảo chủ lập tức nhíu mày, "Không được để cho người khác nhéo mặt của ngươi !"

"Ta đánh không lại hắn." Mộc Thanh Sơn súc miệng, hàm hàm hồ hồ nói, "Hơn nữa ngươi cũng thường xuyên nhéo mặt của ta."

Thượng Vân Trạch dừng một chút, nói, "Ta không giống với người khác."

"Không giống chỗ nào?" Mộc Thanh Sơn lau miệng.

Thượng Vân Trạch suy nghĩ một chút, không nghĩ ra cái cớ nào tốt, đơn giản nói trắng ra, "Tóm lại mặt của ngươi chỉ có ta mới được phép nhéo."

Mộc Thanh Sơn bĩu môi, đá giày trèo lên giường ngủ.

Thượng Vân Trạch rửa mặt xong, cũng chen ở bên cạnh hắn."Đi xuống !"

Mộc Thanh Sơn đuổi người, "Ngươi rõ ràng cũng có giường của mình !"

Thượng Vân Trạch nói, "Ngươi muốn theo ta đến kinh thành không?""Kinh thành?" Mộc Thanh Sơn nghe vậy có chút ngoài ý muốn, "Đến kinh thành làm gì?"

"Đi dạo." Thượng Vân Trạch nói, "Cũng không thể vẫn cứ ở thành Thương Mang mãi được, cũng nên đi đến nơi khác nhìn thử."

"Ngươi muốn đi sao?" Mộc Thanh Sơn nhìn hắn, có chút khẩn trương.

Thượng Vân Trạch nói, "Ngươi muốn ta đi không?"

Mộc Thanh Sơn lắc đầu, "Tất nhiên không muốn."

Thượng Vân Trạch cười cười, giúp hắn đem lọng tóc vén đến sau tai, "Ta muốn đi, bất quá không phải bây giờ, mà là chờ sau khi tiêu diệt nạn trộm cướp xong, cũng sẽ không đi quá lâu, xong chuyện thì trở lại."

"Muốn đi làm gì?" Mộc Thanh Sơn hỏi.

"Chuyện thương lộ, thuận tiện vấn an vài lão bằng hữu." Thượng Vân Trạch nói, "Chơi rất vui, cùng đi được không?"

Kinh thành a... Mộc Thanh Sơn tâm hơi động, học thức của mình không tính là uyên bác, trong nhà cũng không tính là giàu có, cho nên vẫn luôn không dám nghĩ tới muốn đi tham gia thi đình khoa cử, nhưng nếu có thể đến kinh thành một chuyến, coi như là hiếm khi gặp được cơ hội.

"Im lặng ta coi như ngươi đồng ý?" Thượng Vân Trạch nói, "Nhưng không được đổi ý."

"Vậy đại nhân bên này thì sao?" Mộc Thanh Sơn do dự hỏi.

"Ta tất nhiên sẽ bồi hắn một sư gia, tạm thời thay vào chỗ của ngươi." Thượng Vân Trạch nói, "Huống hồ cho dù tương lai người Truy Ảnh cung rời đi, cũng còn có hai vị đương gia Triêu Mộ nhai, bên cạnh đại nhân cũng không thiếu người."

"... Ừm." Mộc Thanh Sơn do dự gật đầu, "Vậy để ta suy nghĩ."

Thượng Vân Trạch tâm tình rất tốt, lấy ngón tay nhẹ nhàng khều khều chóp mũi hắn, "Ngủ đi."

Mộc Thanh Sơn hơi đỏ mặt, xoay người đưa lưng về phía hắn, tim đập thật sự rất nhanh.

Thượng Vân Trạch phất tay tắt đèn, cũng không về giường của mình.

Tuy nói đã đến cuối xuân, bất quá sơn khẩu vẫn là rất lạnh, hiển nhiên hai người chen cùng một chỗ càng ấm áp a...

Sáng sớm ngày hôm sau, chim sẻ trong viện phủ nha kêu ríu rít, Ôn Liễu Niên một tay lười biếng duỗi eo, mở to mắt nhìn đỉnh giường ngẩn người.

Mặt Triệu Việt xuất hiện ở không trung.

Ôn Liễu Niên: ...

"Tỉnh?" Triệu đại đương gia hỏi thử, hơn nữa âm thầm hi vọng hắn đã quên 'trò đùa ác liệt' tối hôm qua.

Ôn Liễu Niên nhìn thẳng hắn một lát, sau đó mặt lại trắng bệch.

"Uy uy !" Triệu Việt lần đầu tiên biết cái gì gọi là khóc không ra nước mắt, vì sao còn chưa quên a !

Ôn Liễu Niên run rẫy.

"Tối hôm qua là ta nói lung tung, ngươi đừng tưởng là thật." Triệu Việt nhanh chóng nói, "Dã khôi cụt tay ngày đó đã bị Lục Truy tìm trở về, da thịt vô cùng nhẵn nhụi, quả thực so với tay của ta còn sạch hơn."

Ôn Liễu Niên choáng càng thêm choáng.

"Là thật." Triệu Việt đỡ hắn ngồi dậy, "Tối hôm qua mọi người đều trách ta nói đùa không biết nặng nhẹ, lần sau sẽ không lấy lý do này nữa."

"Vậy Hồng giáp lang đâu?" Ôn Liễu Niên hỏi.

"Ở chỗ Lục Truy." Triệu Việt nhanh chóng phủi bỏ quan hệ.

"Thật sự không ở trong người ngươi?" Ôn Liễu Niên rõ ràng không tin.

"Thật sự không ở đây." Triệu Việt cởi vạt áo của mình ra, "Không tin ngươi tìm thử xem."

Ôn Liễu Niên thử, tay cách lý y đè lên lồng ngực hắn.

Tiểu Ngũ vừa lúc bưng một chén cháo tiến vào.

Y phục Triệu đại đương gia mở rộng.

Tay Ôn Liễu Niên đang phủ lên trên ngực hắn.

Hai người đồng loạt quay đầu nhìn hắn.

Tiểu Ngũ bình tĩnh nói, "Không biết vì sao, ta gần đây có chút hoa mắt, thường thấy không rõ này nọ."

Ôn Liễu Niên quan tâm nói, "Vậy thì mau uống thuốc đi, đừng để lâu."

"Không sai." Tiểu Ngũ đi về phía trước một bước, đem cháo đặt lên bàn, sau đó xoay người mau chóng rời khỏi.

Tuy rằng kỹ xảo biểu diễn vẫn còn trục trặc, nhưng ít nhiều cũng biểu đạt ra chủ đề cơ bản 'Ta cái gì cũng không phát hiện' này.

Vật biểu tượng ở trên nóc nhà tỏ vẻ rất vui mừng.

"Ngươi xem, thật sự không có." Triệu Việt tiếp tục nói.

Ôn Liễu Niên giở trò, sờ soạng trước ngực hắn một lần, thậm chí ngay cả thắt lưng cũng không bỏ qua.

Triệu Việt nói, "Như thế nào?"

Ôn Liễu Niên cảm khái, "Đại đương gia dáng người còn rất tốt."

Triệu Việt: ...

Sờ soạng hết nửa ngày, không phải đang sờ Hồng giáp lang sao?

Ôn Liễu Niên bình tĩnh thu tay lại, "Về sau không được làm ta sợ."

Triệu Việt gật đầu, tâm nói ta sao dám được, một đám người đứng xung quanh phòng, may mà tối hôm qua không trở về, bằng không nói không chừng sẽ bị Lục Truy mắng đến hơn nửa đêm.

Ôn Liễu Niên nói, "Hồng giáp lang cũng không thể chạy loạn khắp nơi."

Triệu Việt nói, "Ta sẽ canh chừng nó."

Ôn Liễu Niên lại bổ sung, "Lúc ôm ta không được phép giấu Hồng giáp lang trong người."

Triệu Việt ngẩn người, nghe ý tứ này là... Về sau còn muốn ôm a?

"Thế nào?" Ôn Liễu Niên nhìn hắn.

Triệu Việt tiếp tục gật đầu, "Được."

"Tạm thời hết rồi." Ôn Liễu Niên nói, "Về sau nghĩ ra, lại bổ sung vào."

Triệu Việt một bên giúp hắn kiểm tra miệng vết thương, một bên đáp ứng toàn bộ, sau đó lại là giúp rửa mặt, thay y phục, thẳng đến lúc đút điểm tâm mới phản ứng kịp -- Ta vì sao phải nghe lời mọt sách như vậy?

Quả thực nghĩ không ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện