Thợ Săn Quỷ
Chương 10: Anh thật sự là thợ săn quỷ?
Mộc Tử Đình nắm chặt đoản đao thợ săn quỷ, cô nhảy qua một bên, dựa sát vào vách đá chật hẹp lom lom đầy cảnh giác quát lớn một tiếng.
" Ai? "
" Cô không cần phòng bị như vậy đâu!"
Giọng nói dịu dàng mang chút ấm áp nhàn nhã cùng nền nã vang lên bên tai. Người đàn ông thòn dong đứng dựa vào tường đối diện. Đôi mắt sâu lắng đạm mạc nâng lên, nhìn thật sâu vào mắt Mộc Tử Đình khiến cô cắn răng, khóe môi cũng khẽ run lên nhưng từ đầu đến cuối lại không nói gì.
Mộc Tử Đình hít sâu một hơi. Từ từ đem hơi thở cùng nhịp tim đập loạn dưới lồng ngực bình ổn trở lại. Cô đem đoản đao cẩn thận đeo vào cổ tay, lại cho tất cả vào túi áo rộng, nhíu mày nhìn Lăng Phục Hy. Ánh mắt hàm chứa thật nhiều nghi vấn cùng không thể tin làm người đối diện muốn phì cười. Điều đó làm anh càng trở nên thanh nhã và tuấn tú. Một khí chất cao quý khiến người ta không thể nào bỏ qua.
" Tôi biết cô từ sớm đã nghi ngờ thân phận của tôi rồi mà. Ngay cả Tiểu Ma Cà Rồng nằm trong túi áo cô hôm ấy. Có lẽ cậu ta đã sớm cảnh báo cô về thân phận của tôi rồi!"
" Anh thật sự không phải là người?"
Mộc Tử Đình mê man hỏi lại. Đây có lẽ là nhận định của cô từ trước. Nhưng lại không có mấy chắc chắn cùng tự tin phán xét thân phận thật sự của người này. Đơn giản là thấy anh ta so với cô mạnh hơn rất nhiều. Cũng không phải có ác ý. Hơn nữa trong việc tìm lại đoản đao thợ săn quỷ, cô quả thật đã mang ơn người đàn ông này.
Lăng Phục Hy cười cười lắc nhẹ đầu, đôi mắt xinh đẹp hơi cong, thẳng thắn nói.
" Không con người nào có thể thoát ra khỏi vòng kiểm soát của Thợ Săn Quỷ. Chưa nói tới tần số dao động đặc trưng cùng giác quan tốt gấp mấy lần người thường, chỉ nói đến việc cô là Thợ Săn Quỷ có dòng máu gần như thuần chủng thôi cũng khiến người ta không thể qua mắt cô rồi."
" Vậy anh là loài gì? Anh không phải là Ma Cà Rồng. Cloudy là vương giả, anh không thể không bái lạy cậu ấy. Anh không phải âm hồn dã quỷ, không có hương vị thối rữa dơ bẩn của chúng. Anh cũng không phải Thiên Sứ. Như vậy anh là loài gì? Tại sao anh có thể ra vào cấm địa vốn chỉ thuộc về cá nhân của tôi?"
Đây mới đúng là điều khiến Mộc Tử Đình không rõ. Mỗi Thợ Săn Quỷ sinh ra đều không khác gì người thường cả. Nhưng trải qua một thời gian thức tỉnh bản năng, vào lần đầu tiên dấu ấn đặc trưng của Thợ Săn Quỷ xuất hiện thì Cấm địa mới hoàn thành trong giai đoạn sơ khai. Cho đến khi Thợ Săn Quỷ lần lượt thăng cấp thì nó mới ngày càng khuếch đại. Bởi vậy ngoài bản thân người đó, không ai có thể được quyền ra vào.
Nhưng nếu như là vậy, thì Lăng Phục Hy đang đứng thong dong trước mặt cô là cái gì. Cô biết, đó không phải là ảo ảnh!
" Sao cô không nghĩ tôi cũng là Thợ Săn Quỷ?"
Lăng Phục Hy nhún vai cười hỏi. Anh dường như không hề cảm thấy lạ lùng với suy nghĩ của cô nhưng vẫn một mực hỏi lại. Tựa như một con rắn cuống quýt đang khơi dậy sự tò mò của con người bằng thứ năng lực tội lỗi của chính nó.
" Anh là Thợ Săn Quỷ thật sao. Thợ Săn Quỷ làm sao có thể xâm nhập Cấm Địa của người khác. Trừ khi..."
Mộc Tử Đình nhíu nhíu chân mày định phản bác nhưng vừa nói thì cô lại phát hiện ra bản thân hình như đã bỏ qua cái gì đoa. Chân mày càng nhíu càng chặt, lom lom trừng mắt với anh.
Lăng Phục Hy khoát tay, không hề ngại ngần thay cô bổ xung ý cuối cùng.
" Phải, đúng như cô nghĩ. Tôi là Thợ Săn Quỷ... Vương! "
Chữ " Vương " từ khóe môi của Lăng Phục Hy nhả ra, nhàn nhạt cùng thản nhiên nhưng lại khiến Mộc Tử Đình đứng đối diện phải rùng mình. Cô mím môi vài cái nhưng cũng không biết phải xử sự như thế nào mới đúng.
Tuy rằng Thợ Săn Quỷ trên địa cầu không đông bằng con người, có thể nói chỉ chiếm một phần rất nhỏ. Lại còn rải rác khắp nơi. Nhưng cũng không phải là không bao giờ gặp được.
Chỉ là, gặp Thợ Săn Quỷ Vương thì cô phải đối diện thế nào?
Không giống như Ma Cà Rồng, Thợ Săn Quỷ không hề quy định chế độ phục tùng vương giả. Đa số đều có đời sống của riêng mình. Chẳng mấy ai xen dự vào đời sống của nhau.
Chỉ là lúc này Lăng Phục Hy tìm đến cô. Mà anh ta lại chính là Vương giả. Cô có nên quỳ xuống mà lạy anh không trong khi trước đây hai người cũng không phải là lưu lại những ấn tượng tốt lắm.
Mộc Tử Đình cảm thấy thật bối rối, vô cùng phân vân với chuyện nên đối xử thế nào với bậc vương giả trước mặt mình. Theo lẽ thường, cô vẫn là nên quỳ xuống. Nhưng kì lạ là cô không hề muốn làm điều ấy khi đối phương lại là Lăng Phục Hy.
Lăng Phục Hy cười nhẹ. Anh giống như đọc hiểu rối rắm trong đôi mắt tưởng như tỉnh lặng của Mộc Tử Đình. Đôi tay nhẹ nhàng khoát lên, bước chân chậm rãi mà ưu nhã tiến đến trước mặt cô. Hai tay cho vào túi, đôi mắt anh nhìn sâu vào đôi mắt cô như muốn cố tình kiếm những khoảng khắc thay đổi vi diệu đằng sau tế bào nhãn cầu đó.
Đối diện với ánh mắt như vậy, Mộc Tử Đình tự nhiên cảm thấy thật bình tĩnh. Đồng tử thoắt lóe lên. Song lại không làm nhiều hơn biểu hiện gì. Cứ lẳng lặng đứng đó, mặc kệ anh quan sát.
" Không đùa cô nữa. Tôi đến đây không có ý định gì xấu. Nhưng có lẽ cô nên biết một điều... Quỷ Vương đã sắp xuất thế rồi?"
" Anh nói cái gì?"
Mộc Tử Đình đột nhiên run rẩy một chút. Không kịp tiêu hóa những lời nói của Lăng Phục Hy. Đợi đến khi cô hoàn hồn liền không khỏi nhíu chặt chân mày.
Quỷ Vương ư?
" Cô không nghe lầm. Là Quỷ Vương. Còn là xuất hiện trong thành phố này!"
" Tại sao anh không tiêu diệt anh ta?"
Mộc Tử Đình khó hiểu nghĩ. Quỷ không phải tu luyện sao? Tại sao không nhân cơ hội chưa xuất hiện để truy tìm?
" Có lẽ cô không hiểu. Tử Đình. Quỷ vương không tu luyện như Quỷ thông thường. Bởi vì sinh ra đã có tố chất làm Quỷ Vương. Hắn cũng hận Thợ Săn Quỷ, nhưng lại hoàn toàn không có gì liên hệ đến chúng ta. Vận mệnh là phải giết hắn. Quỷ và Thợ Săn không thể chung đường. Nhưng ở một phương diện nào đó, hắn với chúng ta vốn không có hận thù. Hắn không dơ bẩn như những con quỷ khác. Vì hắn là vương giả. Vậy nên, trước khi xuất thế, hắn sẽ không xuất hiện!"
Lăng Phục Hy nhếch môi giải thích. Ánh mắt sâu lắng mang theo một tia nghiền ngẫm. Sau cùng lại cẩn thận bổ sung.
" Tôi cũng không biết hắn ta xuất hiện lúc nào!"
" Cho nên?"
" Cho nên trước khi hắn xuất hiện, cô không thể tùy tiện kết hôn. Cô là Thợ Săn Quỷ gần thuần chủng hiếm có trong một ngàn năm qua. Nếu cô kết hôn mà sinh con, dòng máu sẽ di truyền đến người con của cô. Tôi không đủ thời gian bồi dưỡng người nào nữa. Mà muốn tiêu diệt Quỷ Vương, một mình tôi là không đủ!"
Lăng Phục Hy mỉm cười, nhàn nhạt nói không lộ ra chút khẩn trương nào. Nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt anh liền có thể nhìn ra tia trầm trọng ẩn sâu trong đôi mắt đó.
Nếu như đó thật sự là một sứ mệnh phải hoàn thành, Mộc Tử Đình không thể nào từ chối. Vậy nên cô gật đầu!
" Ai? "
" Cô không cần phòng bị như vậy đâu!"
Giọng nói dịu dàng mang chút ấm áp nhàn nhã cùng nền nã vang lên bên tai. Người đàn ông thòn dong đứng dựa vào tường đối diện. Đôi mắt sâu lắng đạm mạc nâng lên, nhìn thật sâu vào mắt Mộc Tử Đình khiến cô cắn răng, khóe môi cũng khẽ run lên nhưng từ đầu đến cuối lại không nói gì.
Mộc Tử Đình hít sâu một hơi. Từ từ đem hơi thở cùng nhịp tim đập loạn dưới lồng ngực bình ổn trở lại. Cô đem đoản đao cẩn thận đeo vào cổ tay, lại cho tất cả vào túi áo rộng, nhíu mày nhìn Lăng Phục Hy. Ánh mắt hàm chứa thật nhiều nghi vấn cùng không thể tin làm người đối diện muốn phì cười. Điều đó làm anh càng trở nên thanh nhã và tuấn tú. Một khí chất cao quý khiến người ta không thể nào bỏ qua.
" Tôi biết cô từ sớm đã nghi ngờ thân phận của tôi rồi mà. Ngay cả Tiểu Ma Cà Rồng nằm trong túi áo cô hôm ấy. Có lẽ cậu ta đã sớm cảnh báo cô về thân phận của tôi rồi!"
" Anh thật sự không phải là người?"
Mộc Tử Đình mê man hỏi lại. Đây có lẽ là nhận định của cô từ trước. Nhưng lại không có mấy chắc chắn cùng tự tin phán xét thân phận thật sự của người này. Đơn giản là thấy anh ta so với cô mạnh hơn rất nhiều. Cũng không phải có ác ý. Hơn nữa trong việc tìm lại đoản đao thợ săn quỷ, cô quả thật đã mang ơn người đàn ông này.
Lăng Phục Hy cười cười lắc nhẹ đầu, đôi mắt xinh đẹp hơi cong, thẳng thắn nói.
" Không con người nào có thể thoát ra khỏi vòng kiểm soát của Thợ Săn Quỷ. Chưa nói tới tần số dao động đặc trưng cùng giác quan tốt gấp mấy lần người thường, chỉ nói đến việc cô là Thợ Săn Quỷ có dòng máu gần như thuần chủng thôi cũng khiến người ta không thể qua mắt cô rồi."
" Vậy anh là loài gì? Anh không phải là Ma Cà Rồng. Cloudy là vương giả, anh không thể không bái lạy cậu ấy. Anh không phải âm hồn dã quỷ, không có hương vị thối rữa dơ bẩn của chúng. Anh cũng không phải Thiên Sứ. Như vậy anh là loài gì? Tại sao anh có thể ra vào cấm địa vốn chỉ thuộc về cá nhân của tôi?"
Đây mới đúng là điều khiến Mộc Tử Đình không rõ. Mỗi Thợ Săn Quỷ sinh ra đều không khác gì người thường cả. Nhưng trải qua một thời gian thức tỉnh bản năng, vào lần đầu tiên dấu ấn đặc trưng của Thợ Săn Quỷ xuất hiện thì Cấm địa mới hoàn thành trong giai đoạn sơ khai. Cho đến khi Thợ Săn Quỷ lần lượt thăng cấp thì nó mới ngày càng khuếch đại. Bởi vậy ngoài bản thân người đó, không ai có thể được quyền ra vào.
Nhưng nếu như là vậy, thì Lăng Phục Hy đang đứng thong dong trước mặt cô là cái gì. Cô biết, đó không phải là ảo ảnh!
" Sao cô không nghĩ tôi cũng là Thợ Săn Quỷ?"
Lăng Phục Hy nhún vai cười hỏi. Anh dường như không hề cảm thấy lạ lùng với suy nghĩ của cô nhưng vẫn một mực hỏi lại. Tựa như một con rắn cuống quýt đang khơi dậy sự tò mò của con người bằng thứ năng lực tội lỗi của chính nó.
" Anh là Thợ Săn Quỷ thật sao. Thợ Săn Quỷ làm sao có thể xâm nhập Cấm Địa của người khác. Trừ khi..."
Mộc Tử Đình nhíu nhíu chân mày định phản bác nhưng vừa nói thì cô lại phát hiện ra bản thân hình như đã bỏ qua cái gì đoa. Chân mày càng nhíu càng chặt, lom lom trừng mắt với anh.
Lăng Phục Hy khoát tay, không hề ngại ngần thay cô bổ xung ý cuối cùng.
" Phải, đúng như cô nghĩ. Tôi là Thợ Săn Quỷ... Vương! "
Chữ " Vương " từ khóe môi của Lăng Phục Hy nhả ra, nhàn nhạt cùng thản nhiên nhưng lại khiến Mộc Tử Đình đứng đối diện phải rùng mình. Cô mím môi vài cái nhưng cũng không biết phải xử sự như thế nào mới đúng.
Tuy rằng Thợ Săn Quỷ trên địa cầu không đông bằng con người, có thể nói chỉ chiếm một phần rất nhỏ. Lại còn rải rác khắp nơi. Nhưng cũng không phải là không bao giờ gặp được.
Chỉ là, gặp Thợ Săn Quỷ Vương thì cô phải đối diện thế nào?
Không giống như Ma Cà Rồng, Thợ Săn Quỷ không hề quy định chế độ phục tùng vương giả. Đa số đều có đời sống của riêng mình. Chẳng mấy ai xen dự vào đời sống của nhau.
Chỉ là lúc này Lăng Phục Hy tìm đến cô. Mà anh ta lại chính là Vương giả. Cô có nên quỳ xuống mà lạy anh không trong khi trước đây hai người cũng không phải là lưu lại những ấn tượng tốt lắm.
Mộc Tử Đình cảm thấy thật bối rối, vô cùng phân vân với chuyện nên đối xử thế nào với bậc vương giả trước mặt mình. Theo lẽ thường, cô vẫn là nên quỳ xuống. Nhưng kì lạ là cô không hề muốn làm điều ấy khi đối phương lại là Lăng Phục Hy.
Lăng Phục Hy cười nhẹ. Anh giống như đọc hiểu rối rắm trong đôi mắt tưởng như tỉnh lặng của Mộc Tử Đình. Đôi tay nhẹ nhàng khoát lên, bước chân chậm rãi mà ưu nhã tiến đến trước mặt cô. Hai tay cho vào túi, đôi mắt anh nhìn sâu vào đôi mắt cô như muốn cố tình kiếm những khoảng khắc thay đổi vi diệu đằng sau tế bào nhãn cầu đó.
Đối diện với ánh mắt như vậy, Mộc Tử Đình tự nhiên cảm thấy thật bình tĩnh. Đồng tử thoắt lóe lên. Song lại không làm nhiều hơn biểu hiện gì. Cứ lẳng lặng đứng đó, mặc kệ anh quan sát.
" Không đùa cô nữa. Tôi đến đây không có ý định gì xấu. Nhưng có lẽ cô nên biết một điều... Quỷ Vương đã sắp xuất thế rồi?"
" Anh nói cái gì?"
Mộc Tử Đình đột nhiên run rẩy một chút. Không kịp tiêu hóa những lời nói của Lăng Phục Hy. Đợi đến khi cô hoàn hồn liền không khỏi nhíu chặt chân mày.
Quỷ Vương ư?
" Cô không nghe lầm. Là Quỷ Vương. Còn là xuất hiện trong thành phố này!"
" Tại sao anh không tiêu diệt anh ta?"
Mộc Tử Đình khó hiểu nghĩ. Quỷ không phải tu luyện sao? Tại sao không nhân cơ hội chưa xuất hiện để truy tìm?
" Có lẽ cô không hiểu. Tử Đình. Quỷ vương không tu luyện như Quỷ thông thường. Bởi vì sinh ra đã có tố chất làm Quỷ Vương. Hắn cũng hận Thợ Săn Quỷ, nhưng lại hoàn toàn không có gì liên hệ đến chúng ta. Vận mệnh là phải giết hắn. Quỷ và Thợ Săn không thể chung đường. Nhưng ở một phương diện nào đó, hắn với chúng ta vốn không có hận thù. Hắn không dơ bẩn như những con quỷ khác. Vì hắn là vương giả. Vậy nên, trước khi xuất thế, hắn sẽ không xuất hiện!"
Lăng Phục Hy nhếch môi giải thích. Ánh mắt sâu lắng mang theo một tia nghiền ngẫm. Sau cùng lại cẩn thận bổ sung.
" Tôi cũng không biết hắn ta xuất hiện lúc nào!"
" Cho nên?"
" Cho nên trước khi hắn xuất hiện, cô không thể tùy tiện kết hôn. Cô là Thợ Săn Quỷ gần thuần chủng hiếm có trong một ngàn năm qua. Nếu cô kết hôn mà sinh con, dòng máu sẽ di truyền đến người con của cô. Tôi không đủ thời gian bồi dưỡng người nào nữa. Mà muốn tiêu diệt Quỷ Vương, một mình tôi là không đủ!"
Lăng Phục Hy mỉm cười, nhàn nhạt nói không lộ ra chút khẩn trương nào. Nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt anh liền có thể nhìn ra tia trầm trọng ẩn sâu trong đôi mắt đó.
Nếu như đó thật sự là một sứ mệnh phải hoàn thành, Mộc Tử Đình không thể nào từ chối. Vậy nên cô gật đầu!
Bình luận truyện