Thợ Săn Quỷ
Chương 8: Cái lắc ?
" Đồng nghiệp, cô đến đây làm gì?"
Bàn tay của Mộc Tử Đình đưa lên quá nửa thì bị giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên này doạ cho một trận run rẩy. Cô mím mím môi, đôi mắt trừng lớn rất nhanh trở về trạng thái ban đầu, thật tự nhiên quay đầu nhìn lại.
Lăng Phục Hy vận trên người áo blouse trắng. Hai tay buông thỏng tuỳ ý đặt trong túi quần. Đôi mắt màu nâu lười biếng nâng lên, vừa vặn chạm vào gương mặt của Mộc Tử Đình.
Lăng Phục Hy không biết đã ngồi đây từ lúc nà. Trên vai áo của anh ta còn bị phủ lên bởi một tầng sương đêm ẩm ướt.
Lăng Phục Hy dựa người vào bức tường rêu phong cũ. Nơi đó rất tối, người bình thường hẳn sẽ không nhìn qua vị trí đó.
Nhưng là Mộc Tử Đình lại không phải một người bình thường. Cô là Thợ Săn Quỷ. Cho dù thật sự không nhìn thấy đi chăng nữa tâm thức của cô cũng phải phán đoán được từ trước mới phải.
Lăng Phục Hy có thể vượt qua nghi kị từ trong tâm thức của Mộc Tử Đình. Ẩn giấu đến mức cô một chút cũng không nhận ra được.
Chuyện như vậy, có sao? Không, chỉ có một khả năng... Đó là... Anh ta cũng không phải là người bình thường...
Đồng tử Mộc Tử Đình trong tích tắc co rụt lại. Có chút âm tình bất định nghi hoặc đánh giá Lăng Phục Hy.
Nếu anh ta thật sự không phải là người, vậy anh ta là loài gì? Thợ Săn Quỷ? Ma Cà Rồng? Hay là... Quỷ...
Không... Không thể là Quỷ... Cloudy đối với mùi vị sản sinh ra từ cơ thể loài quỷ có một độ mẫn cảm tự nhiên. Chỉ cần đứng gần cậu trong vòng bán kính năm trăm mét nhất định sẽ bị nhận ra.
Chỉ cần là quỷ, cho dù anh ta có tu luyện thành người đi chăng nữa cũng không thể tránh thoát được... Hôm đó, rõ ràng ngồi gần nhau như vậy...
Thế thì Ma Cà Rồng? Lăng Phục Hy không có răng nanh sắc nhọn của chủng tộc Ma Cà Rồng. Mà nếu như anh ta là loài này, nhất định có thể cảm nhận ra hơi thở của Ma Cà Rồng vương trên người Cloudy. Nhưng anh ta lại chưa từng đi tìm cậu... Khả năng này cũng không đúng...
Còn Thợ Săn Quỷ...
Mộc Tử Đình đảo loạn tròng mắt u tĩnh, so sánh đủ loại khả năng với nhau nhưng mãi cũng chưa tìm được câu trả lời. Giờ phút này chỉ có thể làm theo phương châm " Địch không động, ta bất động mà thôi!"
Lăng Phục Hy hứng thú nhìn Mộc Tử Đình. Anh thừa nhận anh rất ấn tượng với cô. Từ cái nhìn đầu tiên đã có thể khẳng định cô là đồng loại có dòng máu gần như thuần khiết.
Đồng nghiệp này, thế nhưng lại là Thợ Săn Quỷ lai. Chỉ có tuyệt phối giữa con người và Thợ Săn Quỷ mới có khả năng sản sinh ra thế hệ mới có dòng máu gần như thuần khiết...
Mà dòng máu này cũng là cực độ khó gặp. Trong một triệu cặp kết hợp giữa Thợ Săn Quỷ cùng con người, mới có thể có một Thợ Săn Quỷ lai ra đời. Còn lại đều là giống y hệt con người.
Mộc Tử Đình lại là một trong số chủng loại hiếm gặp đó. Quả nhiên là rất có ý tứ!
Lăng Phục Hy đứng dậy, anh nâng tay hất tóc mái loà xoà trước trán ra đằng sau. Lúc này, mới thong thả bước từng bước đến bên cạnh Mộc Tử Đình.
" Đồng nghiệp, cô vẫn chưa trả lời tôi!"
Mộc Tử Đình hít một hơi thật sâu, lưng vẫn đứng thẳng, thản nhiên chống lại ánh mắt của Lăng Phục Hy. Bình tĩnh trả lời.
" Tôi đánh rơi đồ trong này! Tôi muốn vào lấy!"
" Bằng bộ dạng này ư?"
Lăng Phục Hy vừa nói vừa đem ánh mắt dán lên người Mộc Tử Đình. Từ trên xuống dưới đều nhìn lướt qua một lần.
Mộc Tử Đình nhíu nhíu mày, cũng không trả lời Lăng Phục Hy. Lời nói " càng bôi càng đen " chính là ứng dụng ở chỗ này.
Hôm nay để tiện lợi hành động cô mặc đồ đen bằng da bó sát vào người. Trên đầu còn đội thêm một cái mũ nỉ. Hình dáng này so với đi ăn trộm cũng không quá sai biệt.
Mộc Tử Đình biết bản thân cô chính là đuối lý. Chỉ cò thể tuỳ thời xem xét cách giải quyết của Lăng Phụb Hy. Cô đoán, anh ta từ sớm cũng đã nhận ra thân phận của cô rồi.
Chỉ là, anh ta chưa nói mà thôi!
" Cô gọi là Mộc Tử Đình đúng không? Bác sĩ Mộc!"
Lăng Phục Hy đột nhiên mở miệng. Bàn tay vẫn như cũ nhét trong túi quần. Giọng nói anh ta rất nhẹ, rất hời hợt, giống như chỉ là tuỳ ý hỏi. Nhưng lại làm người khác không thể nào xác định được mục đích của anh ta.
Mộc Tử Đình nhướn lên chân mày. Khó hiểu nhìn Lăng Phục Hy. Trải qua một hồi lâu mới nặng nề gật đầu thay cho câu trả lời.
Lăng Phục Hy nhận được cái gật đầu của cô cũng thật nhẹ mỉm cười. Bản năng của Thợ Săn Quỷ chính là tâm tư vô cùng nặng. Anh biết Mộc Tử Đình đang phán đoán chính mình, nhưng lại không thể nào bắt cô tin tưởng.
Lăng Phục Hy rút tay ra khỏi túi quần. Trên bàn tay anh đang đưa lên chính lát một thanh đao màu vàng kim, bên trên nổi bật một ấn kí con át quỷ vô cùng rực rỡ.
Lăng Phục Hy nắm lấy tay của Mộc Tử Đình. Cũng không để lại chút cơ hội cho cô từ chối, kháp chặt bàn tay của cô kéo về phía trước.
Anh ta cẩn thận đặt thanh đao vào tay Mộc Tử Đình, đè các ngón tay của cô để cô có thể cầm thanh đao thật chặt.
Leng keng...
Mộc Tử Đình chỉ cảm thấy cổ tay mình tiếp xúc với kim loại vô cùng lạnh lẽo. Vừa định giựt tay ra thì phát hiện Lăng Phục Hy đã thu tay về. Mà trên cổ tay vốn trống trơn của cô lúc trước lại có nhiều hơn một sợi lắc kim loại. Sợi lắc này chính là xỏ xuyên qua chuôi đao rồi mới đính vào cổ tay cô, vừa vặn vô cùng.
Lăng Phục Hy thu tay lại lần nữa cho tay vào túi quần. Ánh mắt nhìn đến cái lắc được đeo trên tay Mộc Tử Đình nhất thời cảm thấy hết sức hài lòng. Khoé môi lại từ tốn câu lên một cười yếu ớt một tiếng, nói.
" Như vậy sẽ không thể nào rơi mất nữa!"
Bàn tay của Mộc Tử Đình đưa lên quá nửa thì bị giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên này doạ cho một trận run rẩy. Cô mím mím môi, đôi mắt trừng lớn rất nhanh trở về trạng thái ban đầu, thật tự nhiên quay đầu nhìn lại.
Lăng Phục Hy vận trên người áo blouse trắng. Hai tay buông thỏng tuỳ ý đặt trong túi quần. Đôi mắt màu nâu lười biếng nâng lên, vừa vặn chạm vào gương mặt của Mộc Tử Đình.
Lăng Phục Hy không biết đã ngồi đây từ lúc nà. Trên vai áo của anh ta còn bị phủ lên bởi một tầng sương đêm ẩm ướt.
Lăng Phục Hy dựa người vào bức tường rêu phong cũ. Nơi đó rất tối, người bình thường hẳn sẽ không nhìn qua vị trí đó.
Nhưng là Mộc Tử Đình lại không phải một người bình thường. Cô là Thợ Săn Quỷ. Cho dù thật sự không nhìn thấy đi chăng nữa tâm thức của cô cũng phải phán đoán được từ trước mới phải.
Lăng Phục Hy có thể vượt qua nghi kị từ trong tâm thức của Mộc Tử Đình. Ẩn giấu đến mức cô một chút cũng không nhận ra được.
Chuyện như vậy, có sao? Không, chỉ có một khả năng... Đó là... Anh ta cũng không phải là người bình thường...
Đồng tử Mộc Tử Đình trong tích tắc co rụt lại. Có chút âm tình bất định nghi hoặc đánh giá Lăng Phục Hy.
Nếu anh ta thật sự không phải là người, vậy anh ta là loài gì? Thợ Săn Quỷ? Ma Cà Rồng? Hay là... Quỷ...
Không... Không thể là Quỷ... Cloudy đối với mùi vị sản sinh ra từ cơ thể loài quỷ có một độ mẫn cảm tự nhiên. Chỉ cần đứng gần cậu trong vòng bán kính năm trăm mét nhất định sẽ bị nhận ra.
Chỉ cần là quỷ, cho dù anh ta có tu luyện thành người đi chăng nữa cũng không thể tránh thoát được... Hôm đó, rõ ràng ngồi gần nhau như vậy...
Thế thì Ma Cà Rồng? Lăng Phục Hy không có răng nanh sắc nhọn của chủng tộc Ma Cà Rồng. Mà nếu như anh ta là loài này, nhất định có thể cảm nhận ra hơi thở của Ma Cà Rồng vương trên người Cloudy. Nhưng anh ta lại chưa từng đi tìm cậu... Khả năng này cũng không đúng...
Còn Thợ Săn Quỷ...
Mộc Tử Đình đảo loạn tròng mắt u tĩnh, so sánh đủ loại khả năng với nhau nhưng mãi cũng chưa tìm được câu trả lời. Giờ phút này chỉ có thể làm theo phương châm " Địch không động, ta bất động mà thôi!"
Lăng Phục Hy hứng thú nhìn Mộc Tử Đình. Anh thừa nhận anh rất ấn tượng với cô. Từ cái nhìn đầu tiên đã có thể khẳng định cô là đồng loại có dòng máu gần như thuần khiết.
Đồng nghiệp này, thế nhưng lại là Thợ Săn Quỷ lai. Chỉ có tuyệt phối giữa con người và Thợ Săn Quỷ mới có khả năng sản sinh ra thế hệ mới có dòng máu gần như thuần khiết...
Mà dòng máu này cũng là cực độ khó gặp. Trong một triệu cặp kết hợp giữa Thợ Săn Quỷ cùng con người, mới có thể có một Thợ Săn Quỷ lai ra đời. Còn lại đều là giống y hệt con người.
Mộc Tử Đình lại là một trong số chủng loại hiếm gặp đó. Quả nhiên là rất có ý tứ!
Lăng Phục Hy đứng dậy, anh nâng tay hất tóc mái loà xoà trước trán ra đằng sau. Lúc này, mới thong thả bước từng bước đến bên cạnh Mộc Tử Đình.
" Đồng nghiệp, cô vẫn chưa trả lời tôi!"
Mộc Tử Đình hít một hơi thật sâu, lưng vẫn đứng thẳng, thản nhiên chống lại ánh mắt của Lăng Phục Hy. Bình tĩnh trả lời.
" Tôi đánh rơi đồ trong này! Tôi muốn vào lấy!"
" Bằng bộ dạng này ư?"
Lăng Phục Hy vừa nói vừa đem ánh mắt dán lên người Mộc Tử Đình. Từ trên xuống dưới đều nhìn lướt qua một lần.
Mộc Tử Đình nhíu nhíu mày, cũng không trả lời Lăng Phục Hy. Lời nói " càng bôi càng đen " chính là ứng dụng ở chỗ này.
Hôm nay để tiện lợi hành động cô mặc đồ đen bằng da bó sát vào người. Trên đầu còn đội thêm một cái mũ nỉ. Hình dáng này so với đi ăn trộm cũng không quá sai biệt.
Mộc Tử Đình biết bản thân cô chính là đuối lý. Chỉ cò thể tuỳ thời xem xét cách giải quyết của Lăng Phụb Hy. Cô đoán, anh ta từ sớm cũng đã nhận ra thân phận của cô rồi.
Chỉ là, anh ta chưa nói mà thôi!
" Cô gọi là Mộc Tử Đình đúng không? Bác sĩ Mộc!"
Lăng Phục Hy đột nhiên mở miệng. Bàn tay vẫn như cũ nhét trong túi quần. Giọng nói anh ta rất nhẹ, rất hời hợt, giống như chỉ là tuỳ ý hỏi. Nhưng lại làm người khác không thể nào xác định được mục đích của anh ta.
Mộc Tử Đình nhướn lên chân mày. Khó hiểu nhìn Lăng Phục Hy. Trải qua một hồi lâu mới nặng nề gật đầu thay cho câu trả lời.
Lăng Phục Hy nhận được cái gật đầu của cô cũng thật nhẹ mỉm cười. Bản năng của Thợ Săn Quỷ chính là tâm tư vô cùng nặng. Anh biết Mộc Tử Đình đang phán đoán chính mình, nhưng lại không thể nào bắt cô tin tưởng.
Lăng Phục Hy rút tay ra khỏi túi quần. Trên bàn tay anh đang đưa lên chính lát một thanh đao màu vàng kim, bên trên nổi bật một ấn kí con át quỷ vô cùng rực rỡ.
Lăng Phục Hy nắm lấy tay của Mộc Tử Đình. Cũng không để lại chút cơ hội cho cô từ chối, kháp chặt bàn tay của cô kéo về phía trước.
Anh ta cẩn thận đặt thanh đao vào tay Mộc Tử Đình, đè các ngón tay của cô để cô có thể cầm thanh đao thật chặt.
Leng keng...
Mộc Tử Đình chỉ cảm thấy cổ tay mình tiếp xúc với kim loại vô cùng lạnh lẽo. Vừa định giựt tay ra thì phát hiện Lăng Phục Hy đã thu tay về. Mà trên cổ tay vốn trống trơn của cô lúc trước lại có nhiều hơn một sợi lắc kim loại. Sợi lắc này chính là xỏ xuyên qua chuôi đao rồi mới đính vào cổ tay cô, vừa vặn vô cùng.
Lăng Phục Hy thu tay lại lần nữa cho tay vào túi quần. Ánh mắt nhìn đến cái lắc được đeo trên tay Mộc Tử Đình nhất thời cảm thấy hết sức hài lòng. Khoé môi lại từ tốn câu lên một cười yếu ớt một tiếng, nói.
" Như vậy sẽ không thể nào rơi mất nữa!"
Bình luận truyện