Thời Đại Game Quật Khởi
Chương 47: Tiền thưởng có sự thay đổi?
Translator: Nguyetmai
Trong phòng làm việc của Lưu Vũ Tân.
Mấy người Châu Chấn và Hùng Khải nhìn nhau, không biết Lưu Vũ Tân gọi bọn họ tới là có ý gì.
Theo lý mà nói công việc đã hoàn thành xong từ tuần trước, bây giờ chính là lúc đợi thành quả, không cần thiết phải họp gì cả.
Lưu Vũ Tân đóng cửa văn phòng làm việc lại, vẻ mặt trông khá kỳ lạ, mấy người kia cũng không dám hỏi nhiều, đều chờ Lưu Vũ Tân nói trước.
Lưu Vũ Tân sắp xếp lại lời nói một chút: "Các cậu, có một chuyện cần nói. Đây có thể coi là một tin tốt, Châu Chấn và Hùng Khải chắc hẳn đều biết rồi, hai ngày nay số liệu thống kê của game vẫn đang tăng vọt, hơn nữa còn tăng rất nhanh! Nếu vẫn tiếp tục giữ được tốc độ tăng này, thì đến cuối tháng, doanh thu của dự án chúng ta rất có thể sẽ vượt mức bốn triệu tệ! Tổng cộng tăng gấp bốn lần so với số liệu thống kê trước đây!"
Mọi người ngơ ngác một hồi, đây là chuyện tốt mà, tiền đương nhiên phải kiếm càng nhiều càng tốt, sao vẻ mặt của Lưu Vũ Tân lại trông như đang do dự gì đó?
Lưu Vũ Tân tiếp tục nói: "Dựa theo con số này, lợi nhuận ròng của dự án chúng ta có lẽ sẽ đạt trên 2,3 triệu tệ, 20% trong đó sẽ được lấy ra làm tiền thưởng, cũng tức là khoảng gần năm trăm nghìn. Tôi dự định là, lấy ba trăm nghìn trong đó ra làm tiền thưởng, số tiền còn lại vẫn nên giữ để chi phí cho dự án, tìm người quảng cáo cũng được, chạy tài nguyên mỹ thuật cũng được, nói chung là phải tiếp tục cố gắng để tình hình dự án tốt hơn nữa, số tiền kiếm được tất nhiên cũng sẽ nhiều hơn nữa..."
Mọi người vừa nghe Lưu Vũ Tân nói như vậy, đại khái đã hiểu là ý gì rồi.
Lưu Vũ Tân từng nói, 10% lợi nhuận dự án là tiền thưởng, mặt khác 10% mà quản lý nắm giữ cũng sẽ đem ra làm tiền thưởng, nói cách khác số tiền thường được giữ lại chi phí cho dự án thì lần này cũng sẽ lấy ra phát thưởng hết, nhằm nâng cao mức độ tích cực của mọi người trong công việc.
Nhưng vấn đề bây giờ là, khoản tiền này nhiều quá!
Theo dự tính ban đầu của Lưu Vũ Tân, doanh thu tháng có thể được hai triệu cũng đã là con số trên trời rồi, đến lúc đó giỏi lắm chỉ phát một hai trăm nghìn tiền thưởng, vậy thì không vấn đề gì.
Nhưng không ai ngờ, bây giờ số liệu thống kê lại tốt như vậy, doanh thu đã lên đến bốn triệu! Nếu như vẫn phát theo kế hoạch lúc trước của Lưu Vũ Tân, thì tổng tiền thưởng sẽ lên đến năm trăm nghìn!
Đương nhiên, Lưu Vũ Tân là quản lý dự án nhất định có thể lấy được một ít trong số tiền thưởng, nhưng lấy bao nhiêu thì phải có tỷ lệ, bốn năm mươi nghìn tệ sẽ nghẹn chết đấy.
Nhưng cũng chính vì anh ta là quản lý, nên 10% lợi nhuận của dự án anh ta có thể tự do phân chia, đây mới là vấn đề nhức đầu, số tiền này bây giờ đã đạt tới gần 250 nghìn rồi!
Nói cách khác, Lưu Vũ Tân nhận ra nếu phải lập tức cho đi gần hai trăm nghìn, thì anh ta sẽ hơi hối hận và muốn đổi ý...
Tuy số tiền này nhìn qua thì thấy không quá nhiều, nhưng đây là dự án gì? Bình thường kiếm tiền đâu có dễ!
Mặc dù là quản lý, nhưng tiền lương cố định của Lưu Vũ Tân cũng mới có hai ba mươi nghìn tệ mà thôi, bây giờ trong tay anh ta cầm số tiền mà cả một năm anh ta mới có thể kiếm được!
Phát hết đống tiền này cho cấp dưới? Lưu Vũ Tân đột nhiên không nỡ.
Bây giờ lấy danh nghĩa là mang số tiền này ra để chạy dự án, làm quảng cáo, mua tài nguyên mỹ thuật, nhưng trên thực tế chính là nhét vào túi của riêng mình, chẳng qua việc này không thể nói rõ.
Mặc dù Lưu Vũ Tân gọi những người này đến để "trưng cầu ý kiến", nhưng thái độ đã rất rõ ràng.
Về việc tại sao phải nói với những người này, là bởi vì họ đều thuộc thành phần nòng cốt của dự án, hơn nữa Châu Chấn và Hùng Khải đều có quyền xem con số lợi nhuận của dự án, việc này muốn giấu cũng không được, chi bằng nhanh chóng giải thích trước.
Châu Chấn nhìn qua Hùng Khải, Hùng Khải nhìn qua Trương Thu Trạch.
Cam tâm tình nguyện sao? Đương nhiên là không cam tâm rồi.
Vốn dĩ Lưu Vũ Tân cam kết sẽ phát tiền thưởng gấp đôi, bây giờ số tiền thưởng cầm tới tay lại ít đi!
Lưu Vũ Tân nhìn vẻ mặt của những người này là biết bọn họ đều không đồng ý, anh ta tiếp tục nói: "Tôi biết mọi người chắc chắn sẽ hơi bất mãn, có điều vẫn hy vọng mọi người có thể nghĩ cho dự án nhiều hơn. Dự án của chúng ta trước nay chưa có nhiều khởi sắc, bây giờ vất vả lắm doanh thu mới tăng lên, tôi cảm thấy vẫn không thể tiêu tiền hoang phí được, như thế là phá hoại, tiền nên được dùng để tiếp tục nâng cao doanh thu của dự án, phải biết nhìn xa trông rộng một chút."
"Các nhân viên bình thường không cần biết con số lợi nhuận, mọi người không nên tiết lộ hết ra ngoài, tôi sẽ để ý thêm tiền thưởng cho vì các cậu là những nhân viên nòng cốt, mỗi người phụ cấp thêm hơn mười nghìn tệ nhé, cũng hy vọng các cậu có thể thông cảm, thế nào?"
Lưu Vũ Tân nhìn qua khắp lượt những kẻ có mặt, cuối cùng ánh mắt dừng ở chỗ Hùng Khải: "Hùng Khải, cậu hẳn là hiểu biết lý lẽ, cậu cảm thấy thế nào?"
Châu Chấn và Tôn Hồng Thịnh đã bị quạt một trận vì chuyện tài nguyên mỹ thuật lúc trước, bây giờ chắc chắn không dám nói gì. Trương Thu Trạch tương đối cứng đầu, vì thế Lưu Vũ Tân không hỏi anh ta, mà hỏi Hùng Khải trước.
Nhân viên ngày ngày tăng ca như Hùng Khải là kiểu người Lưu Vũ Tân thích nhất, bởi vì dễ kiểm soát, cứ lấy chuyện này ra làm ví dụ, Hùng Khải quá nửa sẽ không đối nghịch với anh ta.
Quả nhiên, Hùng Khải nói rằng: "Tôi hiểu quyết định của quản lý Lưu, tôi cũng hiểu phải biết nhìn xa trông rộng, chỉ cần thu nhập của dự án tiếp tục tăng lên, thì về sau tiền thưởng sẽ càng ngày càng nhiều, tôi không có gì để nói, tôi đồng ý."
Châu Chấn và Tôn Hồng Thịnh cũng gật đầu: "Đồng ý."
Hai người bọn họ cũng biết, phiên bản này mình chỉ góp vui chứ không đóng góp nhiều, suýt nữa còn phạm sai lầm, bây giờ chắc chắn không dám nói gì, chỉ có thể đồng ý.
Tôn Hồng Thịnh bổ sung một câu: " Hy vọng có thể tuyển thêm vài nhân viên mỹ thuật ạ, tổ mỹ thuật chúng tôi thật sự đôi lúc làm không hết việc."
Lưu Vũ Tân gật đầu: "Phải, tôi cũng nghĩ như thế. Dự án này của chúng ta bây giờ còn rất nhiều khoản cần dùng tiền, cho nên phải tiết kiệm. Yên tâm, bây giờ con số lợi nhuận của dự án đã ra, tôi có thể trực tiếp tìm tổng giám đốc Lữ xin thêm vài nhân viên mỹ thuật nữa, để giảm thiểu lượng công việc cho cậu."
Trương Thu Trạch thấy những người này đều đã tỏ rõ thái độ, mình còn có thể nói gì đây?
Không đồng ý? Vậy cũng không ổn lắm, quản lý dự án, tổ thiết kế, tổ mỹ thuật đều đã nhất trí ý kiến cả rồi, anh ta có không cam tâm đi nữa thì làm được gì, chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Trương Thu Trạch gật đầu với vẻ cạn lời: "Được thôi, hy vọng tiền thưởng tháng sau nhiều hơn một chút."
Lưu Vũ Tân thấy tất cả mọi người không có ý kiến gì thì rất vui.
Dự án thành công hay không, quan trọng nhất chính là những thành viên chủ chốt này, chỉ cần mọi người đều đồng lòng, con số lợi nhuận của dự án thậm chí không cần cho nhân viên bình thường biết, nếu thật sự vẫn có người hỏi, thì cứ tùy tiện bịa ra là được. Các nhân viên thấy mình được cầm đến mấy nghìn, thậm chí cả mười nghìn tệ tiền thưởng, quá nửa cũng sẽ không hoài nghi điều gì.
"Được, vậy mọi người tiếp tục làm việc đi, yên tâm, tiền thưởng tháng sau chắc chắn sẽ càng nhiều hơn!"
Sau khi đưa bốn người này ra khỏi phòng làm việc, Lưu Vũ Tân bắt đầu cân nhắc xem nên nói việc này thế nào với những người khác.
Ăn ngay nói thật thì chắc chắn không được, lúc họp Lưu Vũ Tân đã tự mình chém gió là sẽ mang toàn bộ 20% thu nhập vào tiền thưởng, bây giờ lại giở quẻ, vậy chẳng phải là nói không giữ lời sao?
Bây giờ cách tốt nhất là cứ ậm ừ cho qua, không nói rõ con số lợi nhuận của dự án, nếu thực sự vẫn có người hỏi, thì nói riêng với người đó là doanh thu của dự án tháng này chỉ có hơn hai triệu, con số này cũng chấp nhận được rồi.
Hơn nữa phần lớn mọi người có lẽ sẽ không hỏi tới. Một mặt, chuyện tiền thưởng này là bí mật, không tiện đem ra để hỏi công khai. Mặt khác, trước đây mỗi tháng đều chỉ có một hai nghìn tiền thưởng, tháng này đột nhiên phát tận gần mười nghìn tệ tiền thưởng, đa số mọi người đều sẽ vui vẻ, cũng không đi hỏi con số cụ thể làm gì.
Đương nhiên, trong chuyện này, vấn đề tương đối khó xử lý là trường hợp của Chung Minh, bởi vì Lưu Vũ Tân vốn định lấy 30% số tiền quản lý được tự do phân chia để làm tiền thưởng cho anh!
Cũng có thể nói, dựa theo kế hoạch ban đầu, 10% là tiền thưởng cố định, cái này không làm giả được, vẫn phải phát đúng thông lệ, số tiền này không ảnh hưởng tới đám người Châu Chấn.
10% khác là tiền do quản lý nắm giữ, số tiền này đã bị Lưu Vũ Tân ăn bớt, chỉ phát một phần nhỏ, đối với những người khác mà nói có thể chỉ là bớt đi mấy nghìn tệ, nhưng ảnh hưởng rất lớn tới Chung Minh, bởi vì anh không được nhận phần tiền thưởng cố định kia.
Lưu Vũ Tân suy nghĩ một lát, thôi thì phát cho Chung Minh hơn mười nghìn tiền thưởng đi, đối với một thực tập sinh mà nói, vậy đã không ít rồi. Nếu quả thật phát theo 3% thu nhập của toàn bộ dự án, thì lên đến gần 70 nghìn liền!
Đối với Lưu Vũ Tân mà nói, thực sự rất xót.
Một thực tập sinh mới tới, tháng đầu tiên đi làm đã cầm được hơn mười nghìn tiền thưởng, chắc chắn đã vui vẻ lắm rồi, cũng sẽ không nghĩ quá nhiều.
Trong phòng làm việc của Lưu Vũ Tân.
Mấy người Châu Chấn và Hùng Khải nhìn nhau, không biết Lưu Vũ Tân gọi bọn họ tới là có ý gì.
Theo lý mà nói công việc đã hoàn thành xong từ tuần trước, bây giờ chính là lúc đợi thành quả, không cần thiết phải họp gì cả.
Lưu Vũ Tân đóng cửa văn phòng làm việc lại, vẻ mặt trông khá kỳ lạ, mấy người kia cũng không dám hỏi nhiều, đều chờ Lưu Vũ Tân nói trước.
Lưu Vũ Tân sắp xếp lại lời nói một chút: "Các cậu, có một chuyện cần nói. Đây có thể coi là một tin tốt, Châu Chấn và Hùng Khải chắc hẳn đều biết rồi, hai ngày nay số liệu thống kê của game vẫn đang tăng vọt, hơn nữa còn tăng rất nhanh! Nếu vẫn tiếp tục giữ được tốc độ tăng này, thì đến cuối tháng, doanh thu của dự án chúng ta rất có thể sẽ vượt mức bốn triệu tệ! Tổng cộng tăng gấp bốn lần so với số liệu thống kê trước đây!"
Mọi người ngơ ngác một hồi, đây là chuyện tốt mà, tiền đương nhiên phải kiếm càng nhiều càng tốt, sao vẻ mặt của Lưu Vũ Tân lại trông như đang do dự gì đó?
Lưu Vũ Tân tiếp tục nói: "Dựa theo con số này, lợi nhuận ròng của dự án chúng ta có lẽ sẽ đạt trên 2,3 triệu tệ, 20% trong đó sẽ được lấy ra làm tiền thưởng, cũng tức là khoảng gần năm trăm nghìn. Tôi dự định là, lấy ba trăm nghìn trong đó ra làm tiền thưởng, số tiền còn lại vẫn nên giữ để chi phí cho dự án, tìm người quảng cáo cũng được, chạy tài nguyên mỹ thuật cũng được, nói chung là phải tiếp tục cố gắng để tình hình dự án tốt hơn nữa, số tiền kiếm được tất nhiên cũng sẽ nhiều hơn nữa..."
Mọi người vừa nghe Lưu Vũ Tân nói như vậy, đại khái đã hiểu là ý gì rồi.
Lưu Vũ Tân từng nói, 10% lợi nhuận dự án là tiền thưởng, mặt khác 10% mà quản lý nắm giữ cũng sẽ đem ra làm tiền thưởng, nói cách khác số tiền thường được giữ lại chi phí cho dự án thì lần này cũng sẽ lấy ra phát thưởng hết, nhằm nâng cao mức độ tích cực của mọi người trong công việc.
Nhưng vấn đề bây giờ là, khoản tiền này nhiều quá!
Theo dự tính ban đầu của Lưu Vũ Tân, doanh thu tháng có thể được hai triệu cũng đã là con số trên trời rồi, đến lúc đó giỏi lắm chỉ phát một hai trăm nghìn tiền thưởng, vậy thì không vấn đề gì.
Nhưng không ai ngờ, bây giờ số liệu thống kê lại tốt như vậy, doanh thu đã lên đến bốn triệu! Nếu như vẫn phát theo kế hoạch lúc trước của Lưu Vũ Tân, thì tổng tiền thưởng sẽ lên đến năm trăm nghìn!
Đương nhiên, Lưu Vũ Tân là quản lý dự án nhất định có thể lấy được một ít trong số tiền thưởng, nhưng lấy bao nhiêu thì phải có tỷ lệ, bốn năm mươi nghìn tệ sẽ nghẹn chết đấy.
Nhưng cũng chính vì anh ta là quản lý, nên 10% lợi nhuận của dự án anh ta có thể tự do phân chia, đây mới là vấn đề nhức đầu, số tiền này bây giờ đã đạt tới gần 250 nghìn rồi!
Nói cách khác, Lưu Vũ Tân nhận ra nếu phải lập tức cho đi gần hai trăm nghìn, thì anh ta sẽ hơi hối hận và muốn đổi ý...
Tuy số tiền này nhìn qua thì thấy không quá nhiều, nhưng đây là dự án gì? Bình thường kiếm tiền đâu có dễ!
Mặc dù là quản lý, nhưng tiền lương cố định của Lưu Vũ Tân cũng mới có hai ba mươi nghìn tệ mà thôi, bây giờ trong tay anh ta cầm số tiền mà cả một năm anh ta mới có thể kiếm được!
Phát hết đống tiền này cho cấp dưới? Lưu Vũ Tân đột nhiên không nỡ.
Bây giờ lấy danh nghĩa là mang số tiền này ra để chạy dự án, làm quảng cáo, mua tài nguyên mỹ thuật, nhưng trên thực tế chính là nhét vào túi của riêng mình, chẳng qua việc này không thể nói rõ.
Mặc dù Lưu Vũ Tân gọi những người này đến để "trưng cầu ý kiến", nhưng thái độ đã rất rõ ràng.
Về việc tại sao phải nói với những người này, là bởi vì họ đều thuộc thành phần nòng cốt của dự án, hơn nữa Châu Chấn và Hùng Khải đều có quyền xem con số lợi nhuận của dự án, việc này muốn giấu cũng không được, chi bằng nhanh chóng giải thích trước.
Châu Chấn nhìn qua Hùng Khải, Hùng Khải nhìn qua Trương Thu Trạch.
Cam tâm tình nguyện sao? Đương nhiên là không cam tâm rồi.
Vốn dĩ Lưu Vũ Tân cam kết sẽ phát tiền thưởng gấp đôi, bây giờ số tiền thưởng cầm tới tay lại ít đi!
Lưu Vũ Tân nhìn vẻ mặt của những người này là biết bọn họ đều không đồng ý, anh ta tiếp tục nói: "Tôi biết mọi người chắc chắn sẽ hơi bất mãn, có điều vẫn hy vọng mọi người có thể nghĩ cho dự án nhiều hơn. Dự án của chúng ta trước nay chưa có nhiều khởi sắc, bây giờ vất vả lắm doanh thu mới tăng lên, tôi cảm thấy vẫn không thể tiêu tiền hoang phí được, như thế là phá hoại, tiền nên được dùng để tiếp tục nâng cao doanh thu của dự án, phải biết nhìn xa trông rộng một chút."
"Các nhân viên bình thường không cần biết con số lợi nhuận, mọi người không nên tiết lộ hết ra ngoài, tôi sẽ để ý thêm tiền thưởng cho vì các cậu là những nhân viên nòng cốt, mỗi người phụ cấp thêm hơn mười nghìn tệ nhé, cũng hy vọng các cậu có thể thông cảm, thế nào?"
Lưu Vũ Tân nhìn qua khắp lượt những kẻ có mặt, cuối cùng ánh mắt dừng ở chỗ Hùng Khải: "Hùng Khải, cậu hẳn là hiểu biết lý lẽ, cậu cảm thấy thế nào?"
Châu Chấn và Tôn Hồng Thịnh đã bị quạt một trận vì chuyện tài nguyên mỹ thuật lúc trước, bây giờ chắc chắn không dám nói gì. Trương Thu Trạch tương đối cứng đầu, vì thế Lưu Vũ Tân không hỏi anh ta, mà hỏi Hùng Khải trước.
Nhân viên ngày ngày tăng ca như Hùng Khải là kiểu người Lưu Vũ Tân thích nhất, bởi vì dễ kiểm soát, cứ lấy chuyện này ra làm ví dụ, Hùng Khải quá nửa sẽ không đối nghịch với anh ta.
Quả nhiên, Hùng Khải nói rằng: "Tôi hiểu quyết định của quản lý Lưu, tôi cũng hiểu phải biết nhìn xa trông rộng, chỉ cần thu nhập của dự án tiếp tục tăng lên, thì về sau tiền thưởng sẽ càng ngày càng nhiều, tôi không có gì để nói, tôi đồng ý."
Châu Chấn và Tôn Hồng Thịnh cũng gật đầu: "Đồng ý."
Hai người bọn họ cũng biết, phiên bản này mình chỉ góp vui chứ không đóng góp nhiều, suýt nữa còn phạm sai lầm, bây giờ chắc chắn không dám nói gì, chỉ có thể đồng ý.
Tôn Hồng Thịnh bổ sung một câu: " Hy vọng có thể tuyển thêm vài nhân viên mỹ thuật ạ, tổ mỹ thuật chúng tôi thật sự đôi lúc làm không hết việc."
Lưu Vũ Tân gật đầu: "Phải, tôi cũng nghĩ như thế. Dự án này của chúng ta bây giờ còn rất nhiều khoản cần dùng tiền, cho nên phải tiết kiệm. Yên tâm, bây giờ con số lợi nhuận của dự án đã ra, tôi có thể trực tiếp tìm tổng giám đốc Lữ xin thêm vài nhân viên mỹ thuật nữa, để giảm thiểu lượng công việc cho cậu."
Trương Thu Trạch thấy những người này đều đã tỏ rõ thái độ, mình còn có thể nói gì đây?
Không đồng ý? Vậy cũng không ổn lắm, quản lý dự án, tổ thiết kế, tổ mỹ thuật đều đã nhất trí ý kiến cả rồi, anh ta có không cam tâm đi nữa thì làm được gì, chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Trương Thu Trạch gật đầu với vẻ cạn lời: "Được thôi, hy vọng tiền thưởng tháng sau nhiều hơn một chút."
Lưu Vũ Tân thấy tất cả mọi người không có ý kiến gì thì rất vui.
Dự án thành công hay không, quan trọng nhất chính là những thành viên chủ chốt này, chỉ cần mọi người đều đồng lòng, con số lợi nhuận của dự án thậm chí không cần cho nhân viên bình thường biết, nếu thật sự vẫn có người hỏi, thì cứ tùy tiện bịa ra là được. Các nhân viên thấy mình được cầm đến mấy nghìn, thậm chí cả mười nghìn tệ tiền thưởng, quá nửa cũng sẽ không hoài nghi điều gì.
"Được, vậy mọi người tiếp tục làm việc đi, yên tâm, tiền thưởng tháng sau chắc chắn sẽ càng nhiều hơn!"
Sau khi đưa bốn người này ra khỏi phòng làm việc, Lưu Vũ Tân bắt đầu cân nhắc xem nên nói việc này thế nào với những người khác.
Ăn ngay nói thật thì chắc chắn không được, lúc họp Lưu Vũ Tân đã tự mình chém gió là sẽ mang toàn bộ 20% thu nhập vào tiền thưởng, bây giờ lại giở quẻ, vậy chẳng phải là nói không giữ lời sao?
Bây giờ cách tốt nhất là cứ ậm ừ cho qua, không nói rõ con số lợi nhuận của dự án, nếu thực sự vẫn có người hỏi, thì nói riêng với người đó là doanh thu của dự án tháng này chỉ có hơn hai triệu, con số này cũng chấp nhận được rồi.
Hơn nữa phần lớn mọi người có lẽ sẽ không hỏi tới. Một mặt, chuyện tiền thưởng này là bí mật, không tiện đem ra để hỏi công khai. Mặt khác, trước đây mỗi tháng đều chỉ có một hai nghìn tiền thưởng, tháng này đột nhiên phát tận gần mười nghìn tệ tiền thưởng, đa số mọi người đều sẽ vui vẻ, cũng không đi hỏi con số cụ thể làm gì.
Đương nhiên, trong chuyện này, vấn đề tương đối khó xử lý là trường hợp của Chung Minh, bởi vì Lưu Vũ Tân vốn định lấy 30% số tiền quản lý được tự do phân chia để làm tiền thưởng cho anh!
Cũng có thể nói, dựa theo kế hoạch ban đầu, 10% là tiền thưởng cố định, cái này không làm giả được, vẫn phải phát đúng thông lệ, số tiền này không ảnh hưởng tới đám người Châu Chấn.
10% khác là tiền do quản lý nắm giữ, số tiền này đã bị Lưu Vũ Tân ăn bớt, chỉ phát một phần nhỏ, đối với những người khác mà nói có thể chỉ là bớt đi mấy nghìn tệ, nhưng ảnh hưởng rất lớn tới Chung Minh, bởi vì anh không được nhận phần tiền thưởng cố định kia.
Lưu Vũ Tân suy nghĩ một lát, thôi thì phát cho Chung Minh hơn mười nghìn tiền thưởng đi, đối với một thực tập sinh mà nói, vậy đã không ít rồi. Nếu quả thật phát theo 3% thu nhập của toàn bộ dự án, thì lên đến gần 70 nghìn liền!
Đối với Lưu Vũ Tân mà nói, thực sự rất xót.
Một thực tập sinh mới tới, tháng đầu tiên đi làm đã cầm được hơn mười nghìn tiền thưởng, chắc chắn đã vui vẻ lắm rồi, cũng sẽ không nghĩ quá nhiều.
Bình luận truyện