Thời Hạn Săn Thú

Chương 8: Tú Liên





“Ý của cậu là, hắn ghét những kẻ tấn công tình dục này,” Khương Liễm đặt đũa xuống, “Lại sợ hãi những bức ảnh và video tượng trưng cho quá trình tấn công tình dục trong nhà của bọn họ, cho nên hắn có khả năng đã từng bị tấn công tình dục phải không? Nó giống như rối loạn căng thẳng sau chấn thương.”
Yến Quân Tầm lâm vào im lặng.

Hắn thường xuyên lâm vào im lặng, dù xung quanh có ồn ào thế nào cũng không thể can thiệp vào suy nghĩ của hắn.
Làn khói giữa hai ngón tay Thời Sơn Duyên yên tĩnh bốc lên, anh nghĩ, “thật là một tư thế săn thú đẹp đẽ”.
“Hắn đã từng bị tấn công tình dục nhiều hơn một lần.

Hắn có thể đồng cảm với nạn nhân bị tấn công tình dục, nhưng hắn không thông cảm với họ, hắn cũng không thông cảm với chính mình.

Hắn đã quen với việc tấn công tình dục – sử dụng bạo lực tình dục thì thích hợp hơn, hắn quen thuộc chuyện này, hơn nữa đối chuyện này cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng.

Hắn kéo rèm cửa trong nhà Lưu Hâm Trình, bởi vì những bức ảnh Lưu Hâm Trình dán trên cửa sổ làm hắn sợ hãi, hắn không dọn dẹp bồn tiểu của Lưu Hâm Trình, cũng là vì những bức ảnh chân dung dán trên vách tường bồn tiểu cũng làm hắn sợ hãi.

Hắn tràn ngập sợ hãi đối với nhà Lưu Hâm Trình.

Anh đã thấy những graffiti được vẽ trong hành lang chưa? Khuôn mặt của một người phụ nữ được vẽ thêm một bộ râu quai nón, đó là hung thủ vẽ thêm, hắn coi đó là một bức chân dung tự họa.”
Khương Liễm thủ sẵn chi tiết hỏi: “Hắn vì cái gì muốn vẽ râu?”
“Bởi vì khi hắn phạm tội, hắn nghĩ mình là một người đàn ông.” Yến Quân Tầm cầm ly bia nhỏ giọt làm ướt lòng bàn tay, “Đối diện cửa sổ phòng khách trong nhà Lịch Kiến Hoa là một tòa nhà bằng kính, hung thủ đứng trong phòng khách giống như nhìn vào gương vậy.

Hắn không thể soi gương, điều đó sẽ phá vỡ ảo tưởng của hắn, vì vậy hắn kéo rèm cửa trong nhà của Lịch Kiến Hoa.”
Graffiti trong hành lang nhà Lưu Hâm Trình tràn ngập gợi ý tình dục, Yến Quân Tầm nhớ rõ bộ râu trên mặt nữ nhân, nhưng chúng giống như những nốt nhạc nhỏ được cất trong góc, bị chôn vùi bởi những bức ảnh trong nhà.

Yến Quân Tầm mới đầu không có chú ý tới, đến khi bọn họ từ trong nhà Lịch Kiến Hoa ra, Thời Sơn Duyên nói câu nói kia ——
Đứa trẻ to xác không muốn làm ‘ba’.
Nếu đứa trẻ to xác không không muốn làm ‘ba’, Lưu Hâm Trình có khuynh hướng tình dục rõ ràng cũng không muốn hãm hiếp người đàn ông có râu quai nón.

Hung thủ đã cố gắng trở thành một người đàn ông trong nhà của cả hai nạn nhân, và trí tưởng tượng “người đàn ông” cho phép hắn tự tin thực hiện kế hoạch của mình.

Hắn đã nhận được sức mạnh từ nó, sức mạnh đã từng làm tổn thương chính mình.
Khương Liễm biểu tình khẽ biến: “Hung thủ là nữ?”
“Phân xác là một công việc cần kỹ thuật,” thuốc lá giữa các ngón tay của Thời Sơn Duyên cháy đến cùng, anh ấn thuốc lá vào gạt tàn, “Cô ta không biết phải làm thế nào, sức lực cũng không đủ, chỉ có thể mượn thứ khác tiến hành cắt, cho nên xử lý thi thể lộn xộn.


Các vết bầm tím trên bề mặt cơ thể khác nhau là bởi vì cô ta cần phải liên tục lôi kéo thi thể trong quá trình cắt để có tư thế cắt thuận tiện nhất.”
Thịt nướng trên lưới sắt vẫn còn sôi sùng sục, chỉ có Thời Sơn Duyên một lần nữa cầm lấy cái gấp.
“Hiện trường phân xác cũng không ở trong nhà nạn nhân, nạn nhân ở trong Tiểu Khu tương đối đông dân cư, cô ta đem bọn họ xuống lầu như thế nào?” Khương Liễm giơ cánh tay lên, “Cho dù cô ta là huấn luyện viên chiến đấu, cũng không có khả năng kéo nạn nhân trực tiếp xuống lầu.

Đặc biệt là Lịch Kiến Hoa, hắn cũng không dễ làm.”
“Không,” Yến Quân Tầm nhìn về phía Khương Liễm, “Lịch Kiến Hoa dễ xử lý nhất.

Tiểu Khu Huệ Hợp và Tiểu Khu Đê đều không có bãi đậu xe cho cư dân, xe cộ qua lại đều phải dừng ở bên ngoài, hung thủ phải mang Lưu Hâm Trình cùng Hoắc Khánh Quân đi, chỉ có Lịch Kiến Hoa không cần, thang máy Tiểu Khu Phổ Lợi thẳng tới bãi đậu xe ngầm.”
Bên ngoài tiệm thịt nướng trời đã hoàn toàn tối đen, trong đại sảnh người càng ngày càng nhiều, cách vách cũng ngồi đầy người.

Thời Sơn Duyên ở trong hoàn cảnh ầm ĩ như vậy ăn bốn đĩa ‘tiểu bài ngưu tuyến’ phương nam, tựa hồ nghe phân tích vụ án có thể làm cho anh ta ăn ngon.
“Cô ta mang Lịch Kiến Hoa xuống lầu như thế nào?”.

Ngôn Tình Hay
“Đóng gói trong nhà bỏ vào xe rác,” ly bia của Yến Quân Tầm lại lần nữa đầy, bọt đầy miệng ly, hắn nói, “Lúc đi ra còn có thể giúp lấy rác để ở cửa cho hàng xóm bên cạnh”.

Tôi đã nói cô ta làm cái này rất chuyên nghiệp, khả năng còn lấy được giấy chứng nhận.

Cô đã có gia đình và người bạo hành cô rất có thể là chồng của cô.

Cô đã có con, nhưng không còn nữa.

Cô đối đứa nhỏ tự trách, muốn có một căn nhà và một người cha tốt hơn cho con của mình, vì vậy cô đã trở thành một người chồng hoàn toàn phù hợp với trí tưởng tượng của mình trong nhà của Lịch Kiến Hoa.

Cô ta hẳn là không có tích góp gì, bằng không cô sẽ làm cho căn nhà của Lịch Kiến Hoa nhìn ấm áp hơn.”
Khương Liễm nghĩ nghĩ, nói: “Tôi sẽ bắt đầu điều tra hồ sơ bạo lực gia đình ở Khu Đình Bạc, nhưng thông tin không được đầy đủ, chỉ có thể hy vọng cô ta đã từng gửi yêu cầu giúp đỡ đến cục thanh tra.”
“Chú ý nhiều hơn đến những người không có chồng xin được giúp đỡ,” bọt bia dần dần biến mất, Yến Quân Tầm nói, “Lưu Hâm Trình có thể không phải là nạn nhân số một.”
Ăn cơm xong Khương Liễm đưa bọn họ đến cửa.
“Ngày mai tôi sẽ ở lại văn phòng cục thanh tra, phác họa chân dung địa lý cố gắng xác định phạm vi hoạt động của cô ta để tìm hiện trường phân xác.” Khương Liễm cắm tay vào trong túi, đứng tại chỗ, “Ngày mai cậu đến nhà Hoắc Khánh Quân, nếu phát hiện ra cái gì thì nói cho tôi biết.” Hắn do dự trong chốc lát, “Tôi vừa rồi kỳ thật muốn nói, Hoắc Khánh Quân xâm phạm tình dục có điểm nghi vấn.


Khoảng thời gian hắn bị bỏ tù trùng với thời kỳ hỗn loạn trong Khu Đình Bạc, và nhiều bằng chứng bây giờ không thể đứng vững.

Nếu như, ý tôi là nếu..…”
Yến Quân Tầm gật đầu, xem như đã biết.
Khương Liễm như trút được gánh nặng, hướng Yến Quân Tầm vẫy vẫy tay.

Yến Quân Tầm chờ Khương Liễm đi vào, mới kéo cửa xe ra.

Hắn còn chưa ngồi xuống, đã thấy được Thời Sơn Duyên.
Thời Sơn Duyên rất giỏi đảo khách thành chủ, bất luận không khí như thế nào, anh đều phải ở thế thượng phong.

Thật khó để nói anh không phải là một tay bắn tỉa xuất sắc, lúc nào cũng muốn khống chế điểm tiêu diệt cao nhất.

Anh thưởng thức ánh mắt biến hóa của Yến Quân Tầm, trầm thấp mà nói: “Hoan nghênh.”
Gió đêm xuyên qua các loại đèn neon thổi bay mái tóc đen của Yến Quân Tầm.

Hắn rũ mắt nhìn chằm chằm Thời Sơn Duyên, trong sự im lặng dường như cách biệt với âm thanh bên ngoài, ánh mắt giống như một con thú đã không hoạt động từ lâu.
“Cậu làm công tác này, không phải bởi vì cậu am hiểu, mà là bởi vì cậu cần nó.” Thời Sơn Duyên dụ dỗ mà nói, “Cậu từ chỗ Artemis học được kỹ xảo Săn Thú, giấu trong khu rừng sắt thép này, chỉ dám cẩn thận liếm răng.

Thật đáng thương.”
“Anh cũng có thể giả dạng làm chúa cứu thế,” Yến Quân Tầm bình tĩnh mà nói, “Với sự hiểu biết của anh về những kẻ biến thái sẽ cho anh một bữa ăn thoải mái tự do, mà không phải giống như bây giờ mang xích chó a.”
Thời Sơn Duyên trên cổ tay áo lộ ra khóa khống chế, khóa trên cổ tay còn lại bị kẹt trên cánh tay của Thời Sơn Duyên, hai tay anh hiện tại có thể kéo ra được khoảng nửa thước, dòng điện giống như lươn bơi giữa hai tay anh, luôn nhắc nhở anh duy trì khoảng cách an toàn.
“Đừng nói như vậy,” Thời Sơn Duyên nghiêng người về phía Yến Quân Tầm, sống mũi thẳng tắp lộ ra trong ánh đèn neon mơ hồ, “Tôi dám bỏ nó ra để tự do hoạt động, cậu cũng dám sao?”
“Chờ ngày anh thật sự có thể bỏ ra,” Yến Quân Tầm đè thấp thân thể, cũng hạ thấp giọng, lộ ra chút trào phúng, “Lại hỏi tôi đi.


Dòng điện của khóa khống chế đột nhiên lao tới, đánh cho hai tay Thời Sơn Duyên ửng hồng, cảm giác đau đớn từng trận, giống như thủy triều tràn qua, làm anh cảm giác được rõ ràng sự tồn tại của mình.

Anh hưởng thụ ánh mắt lạnh nhạt của Yến Quân Tầm, cũng như hưởng thụ cảm giác đau đớn vậy.
“Tôi đã tìm thấy hạnh phúc,” Thời Sơn Duyên dần dần cười rộ lên, liếm răng và nói một cách tàn nhẫn, “Ngươi mẹ nó làm đau tao.”

Yến Quân Tầm nhìn hắn, nhẹ nhàng mà huýt sáo.
* * *
Nhà máy thép Hồng Lân nằm gần quang thiết trong Khu Đình Bạc, là một trong những khu công nghiệp gang thép cũ đang đứng trước nguy cơ phá sản, đỉnh điểm là cách đây mười năm, nhiều xưởng chế biến gang thép nhỏ ở địa phương đã được sáp nhập, bây giờ quy mô thu hẹp đến chỉ còn lại hơn ba mươi xe tải than cốc.

Cây xanh ảo trong nhà máy luôn bị trục trặc, giờ phút này chỉ sáng một nửa, ngang qua một bên đường giống như bị chó gặm.
“Tiểu Trần,” Dương Ngọc vừa dọn dẹp vệ sinh xong đứng ở cửa vẫy tay với Trần Tú Liên, “Hôm nay mang theo thứ tốt! ”
Trần Tú Liên xoay người, cô đã thay bộ quần áo xám xịt như đang treo ở trên người, lộ ra cánh tay có đường nét cơ bắp, nhưng đó không phải là do huấn luyện mà có, mà là kết quả của cuộc sống lâu dài trong nhà máy thép.

Cô đưa tay lên lau mặt, lòng bàn tay có chút thâm đen, đầy vết chai.
“Trở về muộn như vậy còn phải tự mình lấy đồ ăn,” Dương Ngọc lấy hộp cơm bằng sắt trong túi, “Hai ta cùng nhau ăn, rồi cô trở về ngủ đi.

Ai nha, khoảng thời gian trước thật sự cảm ơn cô, bằng không tiền lương của tôi sẽ bị khấu trừ.”
Nhà ăn của nhà máy thép Hồng Lân vẫn chưa đóng cửa, dì căng tin và hai người đều quen thuộc, thấy các cô đi vào, liền đưa đầu đến trước cửa sổ cơm, hô “Ôi, ngồi ở bên này đi!  Bên này dễ nói chuyện.

Hôm nay cơm thừa rất nhiều, còn có sườn heo chua ngọt.”
“Tiểu Trần hôm nay lại không mang hộp cơm, dì cho cô ấy bộ chén, lát nữa chúng tôi sẽ rửa lại cho dì.” Dương Ngọc đứng bên cửa sổ cơm, giơ tay vén mái tóc ngắn, thấy xương sườn vui mừng ra mặt, “Thừa nhiều như vậy! Vậy tôi sẽ lấy một ít về nhà cho con dâu tôi.”
“Cô ấy vừa ở cử xong phải không? Nhanh lên,” dì căng tin múc thêm thìa cơm vào trong hộp cơm của Dương Ngọc, “Tôi thấy lúc này cô sắp mệt chết, mỗi ngày cô phải làm việc ban ngày và dỗ con lúc ban đêm.”
Dương Ngọc dùng tay từ trong hộp cơm chọn một miếng sườn, ăn hai cái là xong, vừa mút xương vừa nói: “Khoảng thời gian này còn được, may nhờ Tiểu Trần, thay ca cho tôi mấy lần.” Nói xong lại quay đầu lại cười với Trần Tú Liên, “Cháu trai tôi sắp làm tiệc tròn tháng, cô phải tới a.”
Trần Tú Liên nhìn thấy vết chân chim nơi khóe mắt Dương Ngọc, còn ngửi thấy mùi nước khử trùng còn sót lại trên tay Dương Ngọc.

Xương sườn bị hầm đến mức rữa ra, Dương Ngọc mút một cái liền rớt, mùi thịt và mùi nước khử trùng trộn lẫn, làm cô nhớ tới cái gì.

Sau một lúc lâu, cô mới nói “Được, được.”
Dương Ngọc ban đầu là một nữ công nhân trong nhà máy thép, chồng cô lái xe chở than cốc, một vài năm trước chồng nghiện rượu đã chết, cô cũng bị nhà máy thép sa thải.

Cho đến năm 2160, cô đến trạm dịch vụ Khu Đình Bạc điền thông tin, trở thành đối tượng hỗ trợ của trạm dịch vụ, họ đã giúp cô tìm được một công việc nhân viên dọn dẹp.

Cô không tính là công nhân chính thức của công ty dọn dẹp nào, mà là hỗ trợ bên ngoài, nếu ai có đơn hàng nào không muốn làm hoặc không làm kịp, liền tìm cô như một nhân viên dọn dẹp treo tên tại trạm dịch vụ.
Năm trước, nhân viên dọn dẹp nhà máy thép Hồng Lâm từ chức, nhà máy thép liền tìm Dương Ngọc.

Dương Ngọc một mình muốn nuôi sống gia đình, chỉ dựa vào một công việc ở nhà máy thép không đủ, cho nên còn ở bên ‘Dọn Dẹp Đúng Giờ’ treo tên, bọn họ có đơn hàng sẽ giao cho cô, cô thường xuyên chạy hai đầu.

Mấy tháng trước con dâu cô sinh con, cô phải chăm sóc con dâu, ‘Dọn Dẹp Đúng Giờ’ có đơn phải nhờ Trần Tú Liên hỗ trợ làm.
Trần Tú Liên im lặng ít nói, nhưng người rất tốt, mỗi lần các cô gặp khó khăn cô ấy đều sẽ giúp đỡ.

Nghe nói chồng cô ấy vài năm trước mang theo đứa bé uống rượu lái xe xảy ra tai nạn, đứa bé chết, chân chồng cũng bị gãy, bây giờ vẫn nằm liệt ở nhà.

“Thứ này dùng tốt không?” Dương Ngọc ăn một nửa cơm, nhìn về phía trên lỗ tai Trần Tú Liên mang máy phát ID, “Tôi muốn mua cho con dâu tôi một cái cũ, như vậy nó có chuyện tìm tôi sẽ thuận tiện.


“Dùng tốt,” Trần Tú Liên phản ứng không quá nhanh, luôn luôn suy nghĩ nhiều, “Liên hệ thật tiện.

Có thể mua bên nhà máy than cốc kia, sẽ rẻ hơn.”
Dì căng tin ở bên trong dọn dẹp nồi và chảo, cắm một câu: “Tiểu Trần, lát nữa đưa tôi đi một chút được không? Con gái của tôi hôm nay đi tham gia triển lãm gì đó, chạy đến bên kia tòa nhà trung tâm, phải ba mẹ đi đón.

Tôi thấy nó quá xa, ngồi xe buýt sẽ không kịp.”
Trần Tú Liên dùng đũa lột thịt sườn, ăn xong vài ngụm, hoảng hốt gật đầu.
* * *
Xe của Trần Tú Liên là một chiếc xe tải kiểu cũ, quá cũ, cũng không rửa sạch.
Dì căng tin không phải là lần đầu tiên ngồi, cô mặc áo khoác trong xe, nhìn về phía sau, nói: “Tối om, chứa những gì a? Xe này chở được khá nhiều a.”
“Đồ cũ rách nát,” Trần Tú Liên liếc nhìn gương chiếu hậu, nơi đó có thể nhìn đến đuôi xe, cô nói, “Thiết bị mà cha Cầm Cầm sử dụng để mở nhà máy hiện đã lỗi thời và chỉ có thể bán được như sắt vụn.”
“Cha Cầm Cầm gần đây thế nào?,” dì quay đầu lại, hỏi Trần Tú Liên, “Chân có tốt hơn không? Đưa đến Khu Đình Bạc đi, cơ sở y tế của chúng ta cho dù kém hơn Khu Quang Đồng nhưng cũng tốt hơn là để cho những cơ sở y tế ở quê nhà của cô trị loạn, đừng để người ta càng trị càng què.”
Trần Tú Liên lái xe rất ổn định, cô thậm chí còn làm công việc kéo than cốc.

Khóe miệng cô giật giật, nhưng không cười, nói: “Năm nay không có tiền, sang năm sẽ dẫn hắn tới đây.

Cả đời này hắn mệt chết mệt sống mà chạy việc làm ăn, hiện tại nằm ở trên giường ăn uống tiêu tiểu đều có người chiếu cố, chỉ hận không thể đứng lên được.”
Dì căng tin nhặt được hạt dưa mà không biết đã cất trong túi bao lâu, nghe vậy nóng nảy, nói: “Vậy cô thật đúng là nuôi hắn cả đời?” Bà phun vỏ hạt dưa, “Cô ngốc sao? Ở nhà khẳng định thoải mái, trong ngoài đều không cần hắn nhọc lòng, cô lại an bài tiểu bảo mẫu trẻ tuổi xinh đẹp cho hắn, hắc hắc, ngốc chết được.”
“Lời nói của tôi hắn chưa bao giờ nghe.” Trần Tú Liên nhìn đèn xe phía trước, giống như một đàn cá bơi vào rừng neon, mang theo mùi tanh nồng đậm.
Cô lặp đi lặp lại những lời này trong đầu của mình, và đột nhiên có một người nào đó trong tai của cô mắng: “Thao mẹ mày! Cả ngày từ sáng đến tối ở bên ngoài nói nhảm, cái đồ đê tiện nhà cô?”
Trần Tú Liên mím chặt môi, xoay vô lăng.
“Trả lời! giả chết a? Lỗ tai không cần tôi cắt cho cô, Trần Tú Liên! Đừng tưởng rằng lão tử hiện tại nằm trên giường không đủ cho cô ——”
Chiếc xe dừng lại ổn định tại điểm đến của nó.
Dì căng tin vừa xuống xe vừa khuyên cô “Bằng không ly hôn sớm thôi, hắn không phải là thứ tốt lành gì, nghe tôi.”
Trần Tú Liên miễn cưỡng cười cười, dì căng tin còn muốn nói gì nữa, nhìn Trần Tú Liên dần dần mím chặt môi, cô “Ai da” một tiếng, đứng bên cửa nhỏ giọng: “Hai người đang nói chuyện à?”
“Nói với bà ta kêu bà ấy lăn đi! Con điếm hôi thối!” Ông chồng trong máy phát ID nổi trận lôi đình, “Lại xen vào việc người khác tôi cào nát mặt bà ta! Cô mẹ nó không biết xấu hổ, tôi cho phép cô chở bà ta sao? Tiện nhân! Ai cho cô chạm vào xe lão tử? Đây là đồ của cô sao? Nhanh lăn về đây!”
“Con mẹ nó anh câm miệng!” Trần Tú Liên đột nhiên đập vô lăng.
Còi xe vang lớn, làm bên ngoài người đi đường giật nảy mình.

Dì căng tin không dám nghe nữa, xách túi xách vội vàng chạy, lúc quay đầu lại, còn có thể thấy Trần Tú Liên ngồi ở trong xe cổ đỏ bừng, cùng chồng cuồng loạn mà chửi nhau.
“Hù chết tôi…” Dì căng tin vội vàng đi, “Thật xui xẻo tám đời, gả cho loại đàn ông này!”
Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện