Thời Khắc Phòng Sói

Chương 36: 36: Động Vật Bảo Vệ Cấp Hai Quốc Gia




Ngay khi tâm ma đang định dùng chiến thuật rút lui, trong thư phòng lại tăng thêm mấy con sói, một đôi mắt sói lạnh như băng khóa chặt Bạch Nguyễn trên bàn học, ánh mắt chúng nó không giống đang nhìn một người sống, mà như là đang nhìn một đống thịt xếp chồng lên nhau.
Đây là đôi mắt mà Bạch Nguyễn căm ghét và sợ hãi nhất hai mươi mấy năm qua, chúng nó vô tình kích hoạt chế độ tự bảo vệ của Bạch Nguyễn, lông tơ của Bạch Nguyễn dựng thẳng lên, cơ thể toàn thân căng chặt, xương khớp giống như được bao phủ bơi một lớp sương lạnh—- nỗi sợ hãi là vũ khí khắc sâu trong máu của thỏ, sợ hãi có thể chế tạo ra adrenalin, mệnh lệnh cho thỏ trước khi mất mạng thì chạy trốn, dưới nanh vuốt của thiên địch mà tìm ra đường sống.

Nhưng mà giờ khắc này, những thứ này đều vô dụng, sợ hãi chính là nguyên liệu cung cấp cho tâm ma, sói ở trong thư phòng còn chưa giải quyết xong, âm thanh móng vuốt cào vào tấm gỗ từ ngoài cửa vang lên, không biết tâm ma ở bên ngoài thư phòng tạo ra bao nhiêu con sói.
Bạch Nguyễn không rõ lắm những con sói ở ngoài thư phòng là do tâm ma tùy ý tạo ra hay là đã nhìn ra nỗi sợ hãi sâu trong lòng cậu—- loại tình huống bên ngoài toàn là thiên địch mà lại không biết số lượng cụ thể bao nhiêu làm cho Bạch Nguyễn càng sợ, còn không bằng trực tiếp lao ra ngoài thư phòng.
Trong thư phòng, Lang Tĩnh Phong biết rõ điểm yếu của đồng loại, hắn đang ôm chặt một con sói, đập thật mạnh mũi của con sói kia vào góc bàn học, sau đó đạp một cái vào đầu một con sói khác khiến nó rên rỉ đau đớn, sau đó nắm lấy đuôi nó ném mạnh lên, rắc một tiếng âm thanh đau đớn vang lên khiến người ta lạnh sống lưng.
Hơn mười giây ngắn ngủi đã giải quyết xong bốn con sói, Lang Tĩnh Phong giật mạnh tay Bạch Nguyễn, vừa kéo cậu xuống bàn vừa nói: “Nguy hiểm!”
Tiếng gió sau đầu tới gần, Bạch Nguyễn theo lực kéo của Lang Tĩnh Phong nhảy xuống bàn, khi rơi xuống đất vô tình đạp vào xác sói mềm nhũn, da đầu Bạch Nguyễn run lên, trong thư phòng lập tức lại có hai con sói mới, có thể nói là sợ gì thì gặp đó ngay!
Trong chớp mắt khi Bạch Nguyễn nhảy xuống bàn, con sói ban đầu lao về phía cậu lúc này lại đón nhận nắm tay của Lang Tĩnh Phong, nhưng con sói kia không thể đổi hướng trong không trung, lập tức bị một đấm của Lang Tĩnh Phong đánh bay, đầu lưỡi đỏ tươi lệch ra ngoài, không chết cũng là gần chết.
“Năm con”.

Lang Tĩnh Phong đẩy Bạch Nguyễn vào góc giữa giá sách và tường, che ở trước người Bạch Nguyễn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai con sói còn lại còn hung tàn hơn cả sói.

Hai con sói này cũng không ngốc, đầu tiên là bị khí thế của Lang Tĩnh Phong đè ép, lại thấy thi thể sói khắp nơi trên đất, đều cụp đuôi lui vào góc tường, thử nhe hàng răng nanh trắng sáng về phía Lang Tĩnh Phong, phô trương thanh thế mà gầm nhẹ, nhưng cũng không dám tiến lên.
Thừa dịp có cơ hội thở dốc, Lang Tĩnh Phong trầm giọng hỏi: “Còn phải giải quyết bao nhiêu con nữa? Bên ngoài chắc là cũng có không ít”.
Bạch Nguyễn dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng xung quanh, muốn tìm ra tung tích của tâm ma, nhưng lại không có kết quả.

Nhưng nếu trong thư phòng vẫn còn có sói, thì phân thân của tâm ma cũng chưa chạy xa, rất có thể đang ở trong tường phòng khách hoặc phòng ngủ vui sướng khi người gặp họa, thậm chí có thể ở ngay một góc nào đó của thư phòng.


Bạch Nguyễn nhắm mắt lại không nhìn hai con sói kia, liều mạng kiềm chế sự sợ hãi lên tiếng nói: “Sẽ không bao giờ giết xong, thầy sợ nó sẽ biến ra nhiều hơn.”
Cậu còn chưa nói xong, bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng sói tru, tiếng kêu bầy sói, bầy sói liền nghểnh cổ tru lên, một tiếng kêu sắc nhọn như một cơn gió thoảng qua khe hở, hết lớp này tới lớp khác, nghe giống như là một bầy sói đang tụ tập đẩy một núi, nó không chỉ gây xao động tinh thần Bạch Nguyễn nghiêm trọng, mà còn gây ồn ào tới người dân, nếu chúng nó cứ thay phiên nhau kêu như vậy, không chỉ là Bạch Nguyễn, mà mấy gia đình ở xung quanh đây nghe thấy cũng sẽ báo cảnh sát.
“…… A hú—— hú hú hú—-“ Lang Tĩnh Phong bị bản năng chi phối, miệng cũng giơ lên, cũng kêu theo một tiếng.
“Em còn kêu theo! Em bên kia!” Bạch Nguyễn run run điên cuồng chọc thắt lưng Lang Tĩnh Phong.
Lang Tĩnh Phong bình tĩnh nói: “Em đang mắng chúng nó, phun một ít rác để tống chúng nó đi…..

cũng chỉ hơn hai con? Thầy lại sợ rồi sao?”
Bạch Nguyễn nhìn bốn con sói trong thư phòng, vừa áy náy vừa bất đắc dĩ nói: “Thầy, thầy không nhịn được….

Chúng nó vừa kêu to là thấy lại luống cuống, thầy không sợ em, nhưng những con sói khác thầy còn là….

tâm ma dùng sợ hãi làm năng lượng, lúc này thầy giống như vẫn luôn nạp điện cho nó”.
Bời vì có thêm hai đồng bọn, hai con sói vẫn đang trong thư phòng ban đầu còn co vòi lúc này lại phấn trấn tinh thần, bốn con sói vây quanh đi về phía Lang Tĩnh Phong.
Bạch Nguyễn lau mồ hồi trên trán đi, bỗng nhiên nghĩ ra, ánh mắt sáng lên nói: “Em nhanh đánh ngất thầy, khi hôn mê thầy sẽ không biết sợ nữa, còn mấy lá bùa kia em tự mình dùng”.
“Sao em ra tay được chứ?” Lang Tĩnh Phong buồn cười, giơ chân dài lên đá bay một con sói đang lao tới như đạn đại bác, con sói kia va vào một con sói khác, hai con sói đau đơn kêu lên giống như động vật nhỏ yếu.
“Nhưng thầy không vượt qua được”.


Bạch Nguyễn quay người lại, vẻ mặt đau khổ đụng đầu vào tường.
Không phải chỉ là sợ sói thôi sao, có trêu ai chọc ai đâu cơ chứ, trong một tháng này toàn phải thi đấu với sói thôi.
“Đừng lộn xộn, em đã có cách”.

Lang Tĩnh Phong nhanh chóng thu dọn hai con sói còn lại, sau đó bước tới trước mặt Bạch Nguyễn, nâng tay vân vê tai thỏ mà Bạch Nguyễn chưa kịp thu lại, một tay khác thì ôm lấy thắt lưng Bạch Nguyễn ôm người vào lòng.
Bạch Nguyễn mặc một cái áo sơ mi rộng thùng thình, dựa vào mắt thường là không thể nhìn thấy eo đâu, cứ ôm như vậy một lúc lâu, Lang Tĩnh Phong lại nhéo một cái ở trên lưng, sau một lúc mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Chỉ cần làm như thế này là có thể giúp thầy tạm thời quên đi nỗi sợ hãi, không phải được rồi sao?”
“Không phải là em muốn…..” Không khí có chỗ không đúng, Bạch Nguyễn vội vàng che miệng mình, ánh mắt cảnh giác.
Lang Tĩnh Phong mỉm cười ừ một tiếng rồi nói: “Em là muốn”.
Nói xong thì cúi đầu hôn nhẹ lên bàn tay đang che miệng của Bạch Nguyễn một cái.
Bạch Nguyễn trúng kế, giống như bị điện giật mà buông tay, Lang Tĩnh Phong thừa cơ nghiêng đầu tới, bốn cánh môi mềm mại dán lại vào nhau, hắn không có đi vào, chỉ lưu luyến vuốt ve bên ngoài, giọng nói hơi uất ức vang lên: “Cũng đã một tháng không hôn thầy rồi, thầy Bạch”.
Môi của hai người kề sát, Bạch Nguyễn không dám mở miệng nói chuyện, lỗ tai đỏ rực giống như bị luộc chín, muốn tránh nhưng lưng dán vào cửa tủ sách không còn khe hở, mà trán lại bị trán Lang Tĩnh Phong dựa vào, một cánh tay bị Lang Tĩnh Phong ép ở bên hông không thể động đậy, tay còn lại thì bị đè lên cửa kính tủ.
Lang Tĩnh Phong cọ chóp mũi với Bạch Nguyễn, bàn tay nắm cổ tay Bạch Nguyễn trượt lên trên đan vào bàn tay của Bạch Nguyễn, đôi mắt lúc trước còn đằng đằng sát khí lúc này lại cong lên rất dịu dàng, lời nói ra cũng như là một thiếu niên ngây thơ: “Thầy Bạch….

Đây là lần đầu tiên em nắm tay người khác”.
Khi hắn nói chuyện, cánh môi hai người khi gần khi xa, còn thỉnh thoảng lướt qua nhau giống như móng vuốt mèo cào qua dây thần kinh của Bạch Nguyễn, tiếng hú của bầy sói ở ngoài cửa giống như là bị ngâm vào trong nước, dần dần trở nên lờ mờ, trong tai chỉ còn tiếng hít thở của Lang Tĩnh Phong cùng với một câu mang theo ý tứ ghen tuông: “Còn thầy thì sao?”
“…..

Thầy cái gì?” Bạch Nguyễn quay mặt đi làm cho môi hai người cách ra, một nửa lực chú ý của cậu vẫn còn ngoan cố đặt trên người bầy sói ngoài cửa và tâm ma không biết đã trốn đi đâu, cho nên tạm thời không hiểu Lang Tĩnh Phong đang hỏi gì.

“Thầy đã từng nắm tay ai chưa?” Lang Tĩnh Phong đan chặt mười ngón tay với Bạch Nguyễn, dùng ánh mắt như một con sói con không cho phép người khác chạm vào con mồi của mình mà nhìn chằm chằm Bạch Nguyễn, vấn đề này đã muốn hỏi sớm nhưng mà vẫn chưa có cơ hội.
Bạch Nguyễn thành thật trả lời: “Không có….

Không đúng, ngoài cửa có nhiều sói như vậy, em…..”
Sao lại đột nhiên nghĩ tới vấn đề này chứ?
Vào lúc khi Bạch Nguyễn không chú ý, một đám khói đen đã sớm mai phục ở góc tường thư phòng không biết từ lúc nào đã lén lút theo bức tường luồn lách tới bên chân Bạch Nguyễn, tách ra một làn khói đen mỏng như ngón tay, gõ vào bắp chân của Bạch Nguyễn, giống như là muốn hấp thu một ít nguyên liệu để in hình 3D.
“Em đang dời đi lực chú ý đấy thôi”, khuôn mặt đẹp trai của Lang Tĩnh Phong nghiêm lại, ra vẻ đứng đắn nói: “Thầy à thầy hợp tác một chút….

Lần trước cũng là nụ hôn đầu tiên của thầy sao?”
Bạch Nguyễn hung dữ nghiêm mặt: “Không biết!”
“Thì ra là vậy”.

Lang Tĩnh Phong cắn môi, không nhịn được nở nụ cười: “Thầy Bạch, em có thể hỏi thầy….

Vì sao mà thầy vẫn độc thân hay không?”
Vấn đề này chạm vào nỗi đau của Bạch Nguyễn, nháy mắt khiến sự tức giận của cậu phình to ra, bởi vì cậu 26 năm độc thân quả thật là có nỗi khổ khó nói.
Mắt Bạch Nguyễn lộ ra sự hung dữ: “Nếu em lại hỏi thầy cái này nữa, thầy sẽ bắt em giải thích văn cổ.”
Cho dù như thế nào, lực chú ý quả thật đã bị dời đi, cho dù bên ngoài thư phòng vẫn còn bầy sói, tâm ma bên chân Bạch Nguyễn vẫn giống như một con chó nhỏ không lấy được thức ăn mà lượn vòng trên mặt đất, nhỏ yếu, đáng thương, còn bất lực, không chỉ không hấp thụ được sự sợ hãi, còn bị ép nuốt một đống cơm chó.
“Xem ra là có nguyên nhân”.

Lang Tĩnh Phong cười, cũng không hỏi nữa, thấy trong thư phòng vẫn không có sói hiện ra, biết Bạch Nguyễn đã dần bình tĩnh lại, liền thuận tiện nói: “Em đi ra ngoài đánh những con sói còn lại, thấy biến về nguyên hình đi, em có cách khiến thầy không sợ hãi nữa.”

Bạch Nguyễn cũng không hỏi nhiều, thân mình hơi nhoáng lên, quần áo mất đi sự chống đỡ của cơ thể liền cuộn lại thành một đống.
“Thầy à, thầy chịu uất ức một chút nhé”.

Lang Tĩnh Phong cúi người, ôm lấy tiểu Bạch Nguyễn lên, mở ngăn kéo ra, bỏ cậu và điện thoại vào trong, sau đó đóng ngăn kéo lại.
Bạch Nguyễn bất ngờ không kịp đề phòng đã bị đưa vào ngăn kéo: “….”
Tâm ma không cam lòng bay tới trên người Lang Tĩnh Phong, rình một lát, không tìm ra chuyện Lang Tĩnh Phong cực kỳ sợ, sau đó không vui bay xuống phía dưới.
“Trong ngăn kéo tuyệt đối an toàn”.

Giọng Lang Tĩnh Phong lười biếng: “Cho nên không cần sợ, chúng ta hãy chơi một lát đi.”
Nói xong hắn tiện tay cầm một cái ghế của Bạch Nguyễn lên, sau khi ước lượng hai lần hắn phát hiện ra cái ghế này được làm từ gỗ bưởi, chắc là rất đắt, liền đổi thành cái ghế mà hắn vừa ngồi, coi như là vũ khí bảo vệ bản thân, đẩy cửa ra ngoài.
Trong ngăn kéo tối đen để đầy đồ ăn nhanh, bánh cỏ và táo gỗ tỏa ra mùi thơm ngát, Bạch Nguyễn ngồi trên di động, dựng thẳng một lỗ tai nhỏ lo lắng nghe, âm thanh đánh nhau ngoài ngăn kéo dài hơn một phút, bỗng nhiên có ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào ngăn kéo, là Lang Tĩnh Phong kéo ngăn kéo ra hơn một nửa.
“Đánh xong rồi, thầy Bạch”.

Lang Tĩnh Phong dùng ngón cái lau đi máu sói ở khóe môi.
“Kỉ!” Bạch Nguyễn thấy có máu, lông thỏ toàn thân liền dựng lên.
“Không phải máu của em”.

Lang Tĩnh Phong dù bận nhưng vẫn ung dung vuốt góc áo, đá văng xác lang bên chân, nhíu mày nói: “Phải xứ lý đống này như thế nào?”
Sau khi suy nghĩ một lát, Lang Tĩnh Phong nói với giọng điệu hơi tự hào: “Đều là động vật được quốc gia bảo vệ, xử lý không tốt sẽ kéo phiền phức tới.”
Thỏ trắng trung quốc mười lăm tệ một con hai mươi lăm tệ một đôi ghen tị không muốn nói chuyện: “….”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện