Chương 119: Sự thật phơi bày
Lục Nghị Phàm, chính là người đàn ông bí ẩn mà Cửu Châu thường xuyên nhớ tới. Thế nhưng, chẳng phải Hương Diên vẫn luôn tự nhận cô ta mới là bé gái năm xưa đó sao?
Cửu Châu đưa mắt nhìn quanh quất bốn phía, chợt thấy khung cảnh này có thứ gì đó hết sức quen thuộc. Dường như cô đã từng nhìn thấy rồi thì phải.
- Đây là?
Nương theo ánh mắt, Cửu Châu trông thấy, phía trong góc nhà, bên dưới tấm gỗ đổ nát có một con gấu bông bé tí, hiện tại đã nhàu nát, cũ rích, màu sắc từ trắng muốt chuyển sang vàng ố, cáu bẩn. Ngay khi Cửu Châu đưa tay nhặt con gấu lên, một luồng ký ức cuối cùng còn sót lại bất chợt hiện về trong đầu cô.
Sự nảy sinh tức thời này khiến Cửu Châu không kịp phản ứng, chỉ đờ người ra mà nhìn chằm chằm vào con gấu kia.
- Cô chạy tới đây làm gì?
Từ phía sau lưng Cửu Châu, giọng nói căm phẫn xen lẫn ghét bỏ của Hương Diên bất chợt vang lên. Cô hơi giật mình, vội quay phắt lại, trông thấy trên bàn tay cô ta lúc này còn đang cầm một lưỡi dao tem, vân vê trên đầu ngón tay.
Cửu Châu cảnh giác, lùi ra sau hai bước, bình thản đáp:
- Tôi cũng chỉ tình cờ đến đây. Hương Diên, cô từng thừa nhận cô và Nghị Phàm đã có mối hẹn ước từ bé, đúng không?
Nghe Cửu Châu hỏi, Hương Diên bất ngờ giật nảy mình. Trong đáy mắt cô ta thoáng ẩn hiện nét hoang mang, thế nhưng đã kịp thời được thu lại.
- Phải!
Hương Diên vênh mặt lên tự đắc. Từng suy nghĩ chống chế không ngừng chạy dài trong đầu cô ta.
Bộp!
Khóe môi Cửu Châu cong nhẹ, sau đó lạnh lùng ném con gấu kia về phía Hương Diên. Ngay khi trông thấy con gấu, cơ mặt Hương Diên lập tức sa sầm hẳn xuống.
- Không thể nào, không thể nào! Cô... cô...
- Bạn học La Ngọc, cô đã quên tôi rồi ư?
Cửu Châu nhếch mép đáp gọn lỏn.
Con gấu này chính là đồ chơi mà Cửu Châu yêu quý nhất từ khi còn bé. Và Hương Diên đang đứng trước mặt cô này, chính là bạn thân chí cốt La Ngọc. Hai cô gái bằng tuổi, nhà nằm sát cạnh nhau, bởi vậy, hầu như mọi động thái sinh hoạt của Cửu Châu, La Ngọc đều thuộc nằm lòng.
Hoàn cảnh gia đình La Ngọc tương đối phức tạp. Cha cô là La Triệu suốt ngày chỉ biết nhậu nhẹt, say xỉn, đêm về lại lôi vợ ra đánh đập, một xu cắc đều không kiếm ra nổi.
Ngược lại, Cửu Châu lại sống trong nhung lụa, từ bé đã có xe đưa xe đón. Lâu dần, sự ghen ghét, đối kị đã hằn sâu vào trong tâm trí của La Ngọc.
Ngay từ lúc La Ngọc và Cửu Châu gặp gỡ Lục Nghị Phàm ở bãi biển, bóng hình của anh dường như đã khắc sâu vào trong tâm trí cô ta. Mười năm Cửu Châu vô tình quên đi anh, cũng là mười năm La Ngọc gom góp chút tình yêu bé nhỏ này của mình để tạo thành một khối lớn đến nhường này.
- Cô đã quên rồi, vì sao bây giờ cô lại nhớ, hả, hả?!!!
Hương Diên gào thét ầm ĩ, uất hận nhìn về phía Cửu Châu.
Vụ cháy nhà của Hương Diên năm đó, Cửu Châu cũng là người chứng kiến. Để cứu Hương Diên thoát khỏi đống đổ nát, một cô bé ngây thơ như Cửu Châu lúc bấy giờ chỉ biết kéo chặt tay bạn, cùng nhau liều mạng chạy qua từng đống lửa cao ngút trời.
Rắc... rắc...
Xà nhà bị lửa thiêu bất ngờ bung xuống. Trước khoảnh khắc nguy hiểm này, Cửu Châu chỉ kịp đẩy mạnh Hương Diên ra bên ngoài, còn bản thân cô bị xà gỗ rơi trúng đầu, ngất lịm.
Do nhà họ Cửu nhiều tiền của nên mời bác sĩ khắp nơi tới chữa trị giúp cô. Tuy nhiên, mặc dù tính mạng của Cửu Châu đã được giữ lại, thế nhưng một đoạn ký ức khủng khiếp này đã tạo thành chấn thương tâm lý cực sốc trong lòng Cửu Châu. Thế nên, hồi ức về Lục Nghị Phàm và La Ngọc khi đó đều bị lãng quên.
Cửu Châu ngửa cổ lên trời mà bật cười chua xót. Lục Nghị Phàm vẫn nghĩ, căn nhà của Hương Diên bị sập chính là nhà của cô. Toàn bộ những người có mặt ở đó đều bị thiêu sống hoàn toàn. Anh đã cho rằng... cô bé cùng anh hẹn ước lúc đó cũng đã bỏ mạng trong tàn lửa dữ dội khi ấy.
La Ngọc may mắn được cứu thoát, trên tay vẫn ôm khư khư con gấu của Cửu Châu, được một gia đình nhỏ cưu mang, cuối cùng đem đến thôn làng nhỏ này để sinh sống, đổi tên thành Hương Diên.
- Không ngờ phải không, La Ngọc! Cuối cùng, người có hẹn ước với Nghị Phàm vẫn chỉ là tôi, chỉ có mình tôi!
Cửu Châu cong môi cười khẩy. Hương Diên đã không còn coi cô là bạn thân nữa. Vậy thì Cửu Châu cũng không cần. Tính cách của cô vốn rất thẳng thắn, nhất định không bao giờ chịu ủy mị, khuất phục.
- Cửu Châu, nếu mày đã nói vậy, tao quyết định sẽ liều mạng với mày một lần. Được được, mất mất, đến bây giờ tao cũng cóc cần nữa!
Bình luận truyện