Thông Thiên Đại Thánh

Chương 1296: Thanh hoàng triều, Thịnh kinh thành (2)




Ta đi lạc sao? Không phải là tên Khang mặt rỗ xuyên việt qua đây sao?

Sau khi Chu Báo đạt được tin tức này, bụm lấy cái ót của mình, vẻ mặt cười khổ, nói.

- Cực đông chi địa, còn Đông Hoàng ở xa hơn, nhưng khá tốt, chỉ cần đợi thêm ba tháng, ba tháng sau, ta sẽ có thể tiến vào cái truyền tống trận đáng chết kia.

- Có thể tiến vào truyền tống pháp trận đều là đệ tử tinh anh của các đại môn phái và các hoàng triều, ngươi lại chuẩn bị dùng Thiên Xà Liễm Tức Thuật đi theo, hay là giả mạo một người nào đó?

- Có thể sử dụng Thiên Xà Liễm Tức Thuật đương nhiên là tốt, có thể sẽ cần rất nhiều thời gian, nhưng mà, Thanh hoàng triều này cũng rất xem trọng cái truyền tống pháp trận này, hơn nữa nhân số khởi động truyền tống pháp trận là có hạn chế, ta sử dụng Thiên Xà Liễm Tức Thuật chỉ sợ không thể gạt được, cho nên, chỉ có thể làm một cái thân phận.

Tiểu oa nhi cười nói.

- Vậy ngươi chuẩn bị làm thế nào?

- Rất đơn giản, tuy có thể tiến vào truyền tống pháp trận đều là đệ tử tinh anh của tất cả đại môn phái và các hoàng triều, hoàng triều thì cũng bỏ đi, không đáng đi phạm đám xui xẻo kia, nhưng trong những tông môn kia, có lẽ có một ít người, sẽ thích hợp với ta, không bằng ta mượn thân phận của bọn họ, miễn cho việc chọc phải phiền toái!

- Như thế cũng là một biện pháp, nhưng ngươi muốn tìm kẻ chết thay cũng không thể là người trong các đại tông môn, miễn cho việc lại gây phiền toái!

- Loại chuyện này, ta có nắm chắc, đương nhiên sẽ không gây phiền toái cho mình, đi Thịnh kinh trước a, hiện tại đệ tử của tất cả các đại tông môn đã tụ tập tới Thịnh kinh, từ đó tìm một thằng quỷ không may, có lẽ không thành vấn đề.

...

Thịnh kinh, là đệ nhất đại thành ở Đông Lôi Đại Thế Giới, đương nhiên, nghe nói tại Đông Lôi Thiên Môn có một tòa Lôi kinh thành còn hùng vĩ hơn, nhưng người chân chính nhìn thấy không có mấy.

Thịnh kinh thành cao lớn, hùng vĩ, vượt qua sức tưởng tượng của Chu Báo, dù cho kiếp trước đã nhìn thấy rất nhiều thành thị hiện đại, kiến trúc cao lớn, ở kiếp này lại là một tu sĩ vô cùng cường đại, được nhìn thấy kinh thành Đại Tấn, được nhìn thấy Linh Tiêu Bảo Điện, nhưng thời điểm hiện giờ nhìn thấy Thịnh kinh thành, cũng không khỏi kinh thoáng một chút, bởi vì tường thành của tòa thành này rất cao, Chu Báo nhìn cũng phải ngước lên.

- Cái thằng Khang mặt rỗ đầu óc bị hư mất rồi, làm tường thành cao như vậy làm gì? Chẳng lẻ muốn học Chu Nguyên Chương xây công sự cao to à, mẹ kiếp, thế giới này là có tiên nhân, cho dù ngươi có xây tường thành cao tận mây, cũng ngăn không được a!

Hắn liên tục bĩu môi, bắt đầu đi theo đám người như thủy triều tiến vào thành, đi vào Thịnh kinh thành.

Với tư cách là đệ nhất đại thành của Đông Lôi Đại Thế Giới, thịnh kinh thành vô cùng phồn hoa, Đông Lôi Đại Thế Giới chính là thế giới tu sĩ và phàm nhân hỗn hợp, cũng không có nhiều giới hạn, tu luyện tới tu vi Thất phẩm, liền có thể dùng cương khí phi hành trên bầu trời, Thịnh kinh thân là đệ nhất hùng thành của Đông Lôi Đại Thế Giới, đương nhiên không thể không có quy củ, cho nên, trong vòng ngàn dặm chung quanh Thịnh kinh, đều thiết trí pháp trận cường đại để cấm tu sĩ bay qua bay lại, cũng chỉ có sử dụng La Thiên pháp khí chuyên dụng là có thể phi hành trên không trung, tu sĩ khác, dưới Nhân Tiên, căn bản không cách nào thoát khỏi pháp trận cấm bay, mà Nhân Tiên, tuy có thể phi hành trong phạm vi ngàn dặm chung quanh, nhưng nhất định sẽ gặp phải nguyên khí chấn động kịch liệt, căn bản là không thể dấu diếm được người khác, cũng chỉ có người có tu vi trên Thần Tiên, mới có thể trong phạm vi ngàn dặm tự do phi hành, sẽ không bị bắn ngược trở lại.

Những đệ tử tới hoàng triều để tham gia thí luyện, mặc kệ có thân phận gì, cũng không ngu xuẩn tới mức trong lần thí luyện năm mươi năm một lần gây ra chuyện gì đó, làm cho Thanh hoàng triều không thích.

Tất cả đều trung thực, kẹp lấy cái đuôi tiến vào Thịnh kinh thành, mặc kệ có lai lịch gì, lúc này cũng không dám phô ra.

- Các ngươi xem, đó là thiếu tông chủ Động Thiên Tông Triệu Vô Cực, khá lắm, hôm nay làm sao ăn mặc đơn giản như vậy, ngay cả tùy tùng cũng không mang theo!

- Này, ngươi không nhìn lầm chứ, thật sự là Triệu Vô Cực sao, đây chính là đệ nhất đại tông môn ở Huyền Châu đấy, không phải nói tên Triệu Vô Cực này phô trương rất lớn sao, đi ra ngoài đều muốn mười tám thớt Long Mã kéo xe, tu vi của tùy tùng đều là Chân Tiên, nhưng ngươi nhìn hắn xem, chỉ mặc một thân áo lam, rất là keo kiệt đấy, khẳng định không phải đâu!

- Ngươi biết cái rắm a, nơi này là Thịnh kinh thành, ai dám ở chỗ này hung hăng càn quấy chuyện chứ!

Một người khác cười lạnh nói ra.

- Chỉ có đồ ngốc, mới dám ở trong Thịnh kinh thành phô trương thanh thế thôi!

Trong Thịnh kinh thành ngàn vạn lần đừng phô trương, đây là luật bất thành văn mà tất cả thí luyện giả đều biết rõ.

Một vạn ba ngàn năm trước, quy củ đi ngoại vực thí luyện đã được thành lập tức từ lúc đó, có không ít đệ tử tinh anh của các tông môn, đặc biệt là một ít gia hỏa là thiếu chủ của các môn phái, ở trong Thịnh kinh thành giễu võ giương oai, kết quả, tất cả đều mất đi tư cách thí luyện, mà tông môn của bọn họ, thậm chí hoàng triều, trước sau chỉ một trăm năm, tất cả đều bị diệt, từ đó về sau, trong Thịnh kinh thành, không còn bất cứ kẻ nào dám giễu võ giương oai, mặc kệ trước kia hung hăng càn quấy cỡ nào, đến Thịnh kinh này, cũng phải kẹp lấy đuôi làm người, giả dạng làm cháu nội ngoan ngoãn.

Chu Báo ngồi trên tửu lâu, nhìn chằm chằm vào con đường trước tửu quán, mà đầu con đường này đi thông tới Hồng Dịch Quán của Thịnh kinh thành, Hồng Dịch Quán là nơi chuyên muôn tiếp đãi sứ giả các tông môn và quốc gia khác tới, mà mỗi cách năm mươi năm, nơi đây cũng là nơi tiếp đãi các đệ tử của tông môn và quốc gia khác tới thí luyện, Chu Báo đã quan sát Hồng Dịch Quán này suốt ba ngày nay, mà trong khi dò xét mấy ngày này, rốt cuộc đã tìm được đối tượng mà hắn muốn ra tay.

Đây là một đệ tử tinh anh không phải của đại môn phái, trên thực tế, hắn cũng không phải đại biểu của một tông môn, mà là mười hai tông môn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Đi ngoại vực thí luyện, trong giới tu hành của Đông Lôi Đại Thế Giới cũng là một chuyện long trọng tới cực điểm, nhưng đệ tử thí luyện này, năm mươi năm sau nếu như có thể còn sống trở lại, như vậy, tất nhiên thực lực sẽ tăng nhiều, cũng là nhân vật phong vân của Đông Lôi Đại Thế Giới, người tham gia hành trình thí luyện này sẽ gặp nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nhưng cũng sẽ gặp được kỳ ngộ và cơ duyên cực lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện