[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 3 - Chương 37



Trong thành, hài tử trên dưới mười tuổi vô cớ mất tích, ngày hôm sau lại tự mình về nhà, trên người không thụ thương, chỉ là đầu óc có chút không rõ ràng. Hơn nữa, hài từ vốn bướng bỉnh hay gây sự sau khi rời nhà một ngày đột nhiên trở nên thông minh hiểu chuyện, nhóm dân chúng đều lén lan truyền — hài từ được thần tiên lĩnh đi, thần tiên đem hài tử hư dạy thành hảo hài tử, lại đưa hảo hài tử trở về.

Tin đồn như thế, Triển Chiêu tự nhiên không tin.

Trên đời nào có thần tiên ăn no rửng mỡ tới vậy, khẳng định là người nào đó, vì một mục đích nào đó mà dùng thủ thuật che mắt!

Triển Chiêu mang theo tầng tầng tâm sự trở lại Khai Phong phủ, đem những nghi hoặc của mình nói lại cho Bao đại nhân biết, vừa vặn Triệu Trăn, Công Tôn và Bàng Thống đều có mặt. Triệu Trăn gãi gãi cằm, trong đầu đột nhiên lướt qua một ý niệm: “Nói đến cũng lạ, các ngươi có cảm thấy vận khí ta gần đây càng ngày càng tốt không?”

Mọi người theo bản năng phản bác: “Nào có?” mới hai ngày trước còn thấy cảnh quần xà loạn vũ mà…

“Không phải ý đó.” Triệu Trăn khoát tay: “Ý ta là, tuy rằng ta trước sau như một thường gây tai họa nhưng vận khí thoát chết tựa hồ hên hơn nhiều lắm.” Triệu Trăn nêu ví dụ: “Mang rắn vào hoàng cung, còn rải trên con đường ta bắt buộc đi qua, chuyện này không phải chuyện đơn giản đâu nha. Rõ ràng kế hoạch của đối phương vô cùng chặt chẽ, nhưng vì sao không tìm luôn một ổ độc xà? Hành động đầu voi đuôi chuột như vậy, không chỉ làm Chỉ huy sứ bại lộ mà còn gợi ra sự cảnh giác của chúng ta.”

Triển Chiêu bỗng nhiên vỗ đùi: “Thảo nào ta cứ cảm thấy không đúng ở đâu đó! Đoạn đường tiểu hài tử bị mất tích đều là những nơi ngươi hay tới. Ta vừa nghe thấy chuyện hài đồng bị dụ bắt đi, phản ứng đầu tiên chính là thay ngươi lau mồ hôi, may mắn ngươi gần đây tam tai bát nạn, bận rộn tới mức không có thời gian đi dạo…”

Bao Chửng nhíu mày nói: “Là đối phương thủ đoạn vụng về hay là cố ý dùng việc này để nhắc nhở chúng ta đây?”

Công Tôn hỏi Triệu Trăn: “Ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, mấy ngày nay có xảy chuyện gì đặc biệt không?”

Triệu Trăn gãi gãi đầu, đột nhiên hỏi Thừa Ảnh: “Hà bao của ta đâu, cái bị Điệp Vũ nhặt được ấy?”

Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên nói: “Không phải ngươi nói cái bị nữ nhân kia chạm vào đã vứt đi rồi sao?”

Thừa Ảnh gật đầu: “Hoàng thượng nói vứt đi, ta liền giao cho Phúc tổng quản.”

Triệu Trăn vỗ tay: “Vậy, ngươi hồi cung hỏi xem cái hà bao đó còn không?” một ám vệ đang ngồi trên xà nhà nháy mắt biến mất. Khai Phong phủ cách Hoàng cung không xa, ám vệ động tác cũng nhanh, mọi người ngồi tán gẫu trong chốc lát, uống xong một chén trà, ám vệ đã đem chiếc hà bao kia trở lại.

Ám vệ dùng bố khăn bọc hà bao lại, không giao cho Triệu Trăn mà chuyển thẳng tới trước mặt Công Tôn: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Phúc tổng quản nói vốn chuẩn bị trực tiếp đốt đi, nhưng nhất thời bận rộn nên quên mất, vừa rồi phát hiện quanh hà bao có rất nhiều xác kiến, chỉ sợ là bị độc chết.”

Công Tôn mở bố khăn ra, phát hiện kẹo đường và đường quả bên trong đều đã chảy nước, khó trách dẫn kiến tới, dùng nước ấm tẩy rửa qua, lại dùng ngân châm kiểm tra…

“Quả nhiên có độc, hơn nữa còn là kịch độc kiến huyết phong hầu!”

Tất cả mọi người thở dài một hơi, Triệu Trăn lấy ngón tay gõ gõ tay vịn nói: “Là Điệp Vũ hạ độc, hay là số kẹo đường đó vốn đã có độc? cũng có thể là có hai nhóm xảy ra nội chiến, một nhóm bám riết không tha hạ độc giết ta, một nhóm đánh rớt hà bao âm thầm hỗ trợ ta?”

Bao Chửng sắc mặt khó coi: “Đến tột cùng là ai trăm phương nghìn kế hãm hại Hoàng thượng?!”

Lúc này, Bàng Thống vẫn không nói một lời, bỗng nhiên lên tiếng với thân binh đứng sau mình: “Kim châm lang băm kia đưa đâu, lấy ra thỉnh tiên sinh xem thử.” Thân binh tựa hồ có chút mờ mịt, suy nghĩ nửa ngày mới vỗ trán một cái, từ bên hông lấy ra một cái bố bao, bên trong cài một cái kim châm hình dạng kỳ quái.

Mọi người nghiêng đầu khó hiểu, chỉ có Thừa Ảnh biến sắc, có loại dự cảm bất hảo…

Công Tôn tiếp nhận kim châm cẩn thận đánh giá, phát hiện kim châm hình dạng rất kỳ lạ, đầu kim rất nhỏ, càng về chuôi càng thô, dùng tay cầm lên, Công Tôn có chút nghi hoặc, sức nặng của cây kim châm này không đúng a?! Công Tôn đầy mặt ngạc nhiên: “Chẳng lẽ là Nha (răng) châm trong truyền thuyết?”

Nha châm? Triệu Trăn sửng sốt: “Là dùng răng làm châm?” Không ngờ nha sĩ cổ đại lại phát triển tiên tiến tới vậy…

Công Tôn lườm bé một cái nói: “Ta từng đọc qua giới thiệu về nha châm trong một quyển sách thuốc, vốn tưởng rằng là bịa đặt, không ngờ thật sự có thể làm ra được.” Công Tôn dùng nha châm nhẹ nhàng đâm xuống mặt bàn, chỉ thấy chỗ nha châm tiếp xúc mặt bàn chậm rãi xuất hiện một vệt nước nho nhỏ.

Thấy mọi người mờ mịt, Công Tôn giải thích nói: “Cái tên Nha châm bắt đầu từ răng nanh rắn độc, mỗi khi rắn độc cắn con mồi, trong răng nanh sẽ tiết ra nọc độc, cấu tạo nha châm cũng tương tự như thế. Phương pháp chế tác Nha châm đã thất truyền, chỉ biết bên trong nó chứa đầy chất kịch độc, bình thường thì hoàn toàn vô hại, chỉ khi chọc vào da thịt con người mới có thể tiết nọc độc…”

“Nguy rồi!” Công Tôn còn chưa dứt lời, Thừa Ảnh bỗng nhiên chỉ thẳng Bàng Thống “Vừa rồi ngươi dùng kim đâm vào tay Hoàng thượng!”

Mọi người vốn đang nhìn Thừa Ảnh, nghe xong lời này, lập tức quay đầu nhìn Triệu Trăn, Bao Chửng bởi vì quay đầu quá nhanh mà xương cổ phát ra tiếng răng rắc giòn tan. Triệu Trăn lắc lắc bàn tay vô tội nói: “Thừa Ảnh ngồi trên xà nhà không nhìn rõ, Bàng tướng quân chỉ dùng ngân châm bình thường, không phải cái nha châm kia.”

Thấy Bàng Thống gật đầu, mọi người mới thả lỏng, Bao Chửng vặn vặn cần cổ đến thở dốc…

Công Tôn nhanh chóng xoa bóp cổ cho Bao đại nhân, Triển Chiêu quay sang hỏi Bàng Thống: “Bàng tướng quân, xin hỏi cây nha châm này từ đâu mà có?”

Bàng Thống nói: “Lang băm kia nói, phần lõi châm rỗng, có thể lưu trữ máu, bảo ta trộm lấy máu Hoàng thượng.”

Hôm nay mọi người đã chịu không ít kinh hách, lớn gan như Triệu Trăn cũng có chút nghĩ mà sợ — may mắn Bàng Thống không làm theo lời lang băm.

Bàng Thống bỗng nhiên nói: “Có phải Hoàng thượng đã nếm qua linh đan diệu dược gì không?”

Triệu Trăn sửng sốt: “Sao tướng quân biết được?”

Bàng Thống nói: “Lúc lấy máu, ngân châm còn chưa rút ra hết, vết thương của Hoàng thượng đã khỏi hẳn.”

Mọi người đều nhìn Bàng Thống với cặp mắt khác xưa — không hổ là Thường Thắng đại tướng quân danh tiếng, quan sát tỉ mỉ thận trọng đến từng chân tơ kẽ tóc, tuy rằng phương diện thường thức sinh hoạt cực độ thiếu thốn nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, khuyết điểm không che lấp được ưu điểm…

Bạch Ngọc Đường tổng kết: “Có lẽ địch nhân hướng về 『 Vấn Tâm 』 mà tới, một mặt muốn Triệu Trăn thụ thương hoặc trúng độc, để thí nghiệm dược hiệu của Vấn Tâm; mặt khác lại không thể để cho Triệu Trăn gặp chuyện không may, nên mới ba lần bốn bận thi nhau tới như thế.”

Tất cả mọi người đồng loạt gật đầu — cái này đáng tin!

****************

Biết có người trong tối ngày ngày nhớ thương Triệu Trăn, Bát Vương gia quả thực không thể nhẫn! (╬  ̄ 皿  ̄)

Không chỉ phê chuẩn thỉnh cầu rời cung của Triệu Trăn mà còn xắn tay áo lên chuẩn bị chơi lớn một hồi, hảo hảo thanh toán nhóm sâu mọt trong thâm cung!

Đêm nay là cung yến Trung thu, cung yến tự nhiên sẽ nâng ly chúc tụng nhau, Triệu Trăn cũng cậy mạnh uống hai ly.

Vì giấu tai mắt người, Bát Vương gia sai ám vệ giả trang thành Triệu Trăn lưu lại trong cung, tuyên bố với bên ngoài là Hoàng thượng tửu lượng kém, lại cảm phong hàn, khiến cho đám độc thủ sau màn khắp nơi đều tưởng lầm kế hoạch của chúng đã thành công, còn ông và Bao đại nhân ở trong cung bày ra thiên la địa võng, nội ứng ngoại hợp đợi cá mắc câu.

Triển Chiêu lợi dụng bóng đêm, trộm mang Triệu Trăn đã say xỉn tới mơ hồ ra khỏi cung, trừ Thái hậu và Phúc Tuyền, ai cũng không biết.

Sáng sớm hôm sau Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền mang Triệu Trăn cao bay xa chạy, a không, là về nhà thăm thân!

Hoàng cung chung quy thủ vệ sâm nghiêm, muốn thăm dò hướng đi của Hoàng đế so với tưởng tượng còn khó hơn nhiều. Chỉ cần thế thân đừng giống Triệu Trăn thích lượn lờ phố xá, mà nằm một chỗ yên đát đát, độc thủ sau màn dù có khả năng thông thiên cũng phải mất hai ba ngày mới hỏi thăm ra được. Khi đó Triệu Trăn và Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã sớm không còn thấy thân ảnh ~~~~~

Bao Chửng tiếp tục lưu lại Khai Phong phủ áp trận, thuận tiện giám thị Điệp Vũ ngay – gian không rõ. Công Tôn và Bàng Thống ngay cả cung yến cũng không tham gia, ngay trong đêm đã lên đường, một mạch chạy thẳng về thành Khai Dương nghĩ cách cứu chữa cho bà vú được tẩm bổ quá nhiều, thuận tiện bắt tên lang băm mưu đồ gây rối trở về thẩm vấn.

Cũng trong đêm đó, Triệu Trăn mượn rượu làm càn lôi ra một sợi huyền thiết liên (xích sắt đen) muốn trói Triển Chiêu lại…

Thừa Ảnh ở trong góc khắc khổ luyện công, Triển Chiêu đầy mặt vô tội mờ mịt, Bạch Ngọc Đường thái dương gân xanh giật a ~ giật ~

Triệu Trăn cầm dây xích nhào tới, Triển Chiêu một phen tiếp được bánh bao say xỉn mặt đỏ bừng bừng, thuận tay đem xích sắt nguy hiểm ném sang một góc.

Triển Chiêu nắn bóp hai quai hàm Triệu Trăn: “Tiểu bại hoại khi sư diệt tổ, muốn tạo phản a.”

Triệu Trăn híp mắt đúng tình hợp lý nói: “Trói lại mới an tâm! Đề phòng người nào đó cùng người nào đó thừa dịp nửa đêm ta đang ngủ rủ nhau bỏ trốn!”

Triển Chiêu dở khóc dở cười nhìn bé: “Còn không phải do ngươi ngủ không thành thật, yên tâm, sẽ không ném ngươi đi.”

Triệu Trăn mơ mơ màng màng nấc cụt: “Không được, sư phụ trọng sắc khinh đồ không đáng tin, ta với Bạch đại ca cùng nhau ngủ!”

Triệu Trăn xoay người qua, lắc lư muốn nhào tới chỗ Bạch Ngọc Đường, đáng tiếc say rượu hoa mắt chóng mặt, quên mất chiều cao bản thân đã ngâm nước nghiêm trọng, duỗi thẳng tay cũng không với tới Bạch Ngọc Đường ở đối diện. Bạch Ngọc Đường cũng bất đắc dĩ, nếu còn tiếp tục nói không chừng tiểu bại hoại sẽ quậy phá cả đêm, hắn và Triển Chiêu tối nay đừng hòng ngủ được.

Giữ việc hy sinh bản thân và hy sinh Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhịn đau hi sinh chính mình! [mặt bi tráng]

Bạch Ngọc Đường đỡ được tiểu hỏa lô Triệu Trăn nóng hầm hập. Triệu Trăn cảm thấy mỹ mãn ôm lấy điều hòa nam thần mát rượi, hai người dùng một loại tư thái tương sát tương ghét quyết định Ngủ! Cùng! Nhau! Triệu Trăn dù bị Bạch Ngọc Đường nhét vào trong chăn, nhưng vẫn không quên với lấy sợi xích sắt bị Triển Chiêu vứt trong góc, giương nanh múa vuốt đem mình và Bạch Ngọc Đường trói chặt cùng một chỗ… không thể nhịn được nữa, Bạch Ngọc Đường nhất chỉ chọc trúng huyệt ngủ của Triệu Trăn, bé ngửa đầu ngã quỵ, lăn ra ngủ say như chết.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triệu Trăn, bỗng nhiên lại quay sang nói với Thừa Ảnh: “Ngủ dưới sàn lạnh không?”

Thừa Ảnh khóe miệng thoáng co giật, bé dường như đoán được Bạch Ngọc Đường muốn nói gì tiếp theo.

Quả nhiên, lại nghe Bạch Ngọc Đường nói: “Đêm nay khả năng trời sẽ hạ nhiệt độ, ngủ dưới sàn sẽ bị phong hàn, ta nhường giường lại cho ngươi.”

Thừa Ảnh đầu gỗ mặt liệt, nửa ngày mới thốt ra được ba chữ — “Ta không lạnh.”

Không lạnh à… Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, phát động nội lực đi một vòng trong phòng, nhiệt độ trong phòng đột nhiên hạ xuống âm độ! Triển Chiêu, Thừa Ảnh và Triệu Trăn đang ngủ (hôn mê) đồng thời đều phát run. Bạch Ngọc Đường như cũ rất bình tĩnh: “Thấy chưa, đã bảo trời sẽ hạ nhiệt độ, phỏng chừng còn có thể lạnh hơn nữa.” (Jer: Ngũ gia, anh lầy rứa =))))

(╬  ̄ 皿  ̄) Hai chữ ‘lạnh hơn’ rõ ràng được nhấn mạnh trọng âm, đây là trần trụi uy hiếp a uy hiếp!

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Thừa Ảnh rốt cục vẫn phải khuất phục. Ngủ cùng Triệu Trăn, tuy rằng ban đêm sẽ bị đánh tỉnh trăm ngàn lần, nhưng dù sao vẫn dễ chịu hơn việc cứng rắn đối kháng với lãnh khí của Bạch Ngọc Đường, ngủ tới nửa đêm rốt cục không thể tỉnh lại được nữa… mỗi ngày bị bóc lột, bị áp bách, quả thực khổ không sao tả xiết!

Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đánh bại Bạch Ngọc Đường!

— giờ khắc này, thiếu niên Thừa Ảnh cả đời tập trung phấn đầu vì một mục tiêu vĩ đại!

Thuận lợi thu phục hai tiểu quỷ, Bạch Ngọc Đường cảm thấy mỹ mãn chen lên giường Triển Chiêu nằm, nhướn mày cười – một mình Ngũ gia cân cả đám tiểu quỷ!

Triển Chiêu đỡ trán: ta có tội, tội ác tày trời, ta không nên dạy hư Bạch Ngọc Đường. Vốn là một hảo thanh niên chính trực cỡ nào, giờ đã đọa lạc thành cái dạng gì thế này?! Triển Chiêu đang tự sám hối thì cảm thấy trên eo mình thừa ra một cánh tay, Triển Chiêu liếc mắt xem thường Bạch Ngọc Đường – Ngươi làm gì?

Bạch Ngọc Đường biểu tình vô tội nhìn Triển Chiêu, thật giống như móng vuốt vượt quá giới hạn kia không phải của hắn vậy.

Triển Chiêu hết nói nổi: “Ngươi bao nhiêu rồi mà ngủ còn phải có gối ôm?”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, đầy mặt nghiêm túc nói với Triển Chiêu: “Đêm nay trời sẽ hạ nhiệt độ!”

Bạch Ngọc Đường đầy mặt thản nhiên, đại ý chính là – nếu ngươi không tin, ta liền làm cho ngươi xem.

Triển Chiêu nhìn trời, xoa xoa hai lỗ tai đỏ bừng, quyết định không thèm để ý tới con chuột ngông nghênh chui vào ổ mèo này nữa.

Bạch Ngọc Đường vừa lòng cười, động động móng vuốt kéo Triển Chiêu vào sát ngực mình, hai người cọ qua cọ lại ấm áp hòa thuận ghê ~~

Một đêm này, thần kỳ yên bình, có lẽ do uống say mà ngay cả Triệu Trăn bình thường thích đánh thụy (ngủ) quyền cũng đều không làm ầm ĩ.

Thừa Ảnh một giấc ngủ thẳng tới sáng, chính mình còn cảm thấy khó tin. Cúi đầu nhìn nhìn, không thấy Triệu Trăn đâu, xốc chăn lên tìm kiếm, phát hiện Triệu Trăn đang cuộn tròn ở tít đáy chăn, ngủ y như động vật họ mèo. Triệu Trăn ngủ phi thường say, lông mi khẽ run lên, lỗ tai giật giật, nhãn chân chuyển a chuyển, còn có thói quen cọ cọ đầu.

Khi Thừa Ảnh đang nghiên cứu tư thế ngủ của Triệu Trăn, Triển Chiêu cuối cùng vất vả khua được Bạch thiếu gia bám giường tỉnh dậy, hai người đi tới viện rửa mặt.

Triệu Trăn ngủ thật thoải mái, thẳng tới khi khởi hành cũng không chịu tỉnh, may mắn cũng không cần bé xuất đầu lộ diện. Bạch Ngọc Đường chuẩn bị một chiếc xe ngựa nhỏ, nói là chuẩn bị lễ vật tặng người thân, kỳ thật bên trong bố trí vô cùng thoải mái, còn ẩn tàng một cái Đại Tống tối đáng giá vàng ròng, nem rán Tiểu Long.

Hết chương 37

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện