[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 6 - Chương 102



Từ sau khi biết kẻ chủ mưu sau màn là ám vệ của tiên hoàng, rất nhiều bí ẩn từ trước tới nay đã dần sáng tỏ. Lúc trước Tiên hoàng đột ngột băng hà, Triệu Trăn tự mình trải qua một hồi cung biến, hoàn toàn không có cảm giác chân thật, thậm chí Triệu Trăn còn từng hoài nghi kẻ chủ mưu phía sau chính là tiên hoàng.

Nếu không phải tiên hoàng, còn ai có thể chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mười mấy năm, lặng yên không tiếng động sáng lập, khống chế, điều hành một tổ chức khổng lồ như thế? Thậm chí còn lấy bá quan văn võ trong triều và cả Tương Dương vương Triệu Tước đùa bỡn trong tay như vậy? Hiện tại, Triệu Trăn rốt cuộc nghĩ thông suốt, nếu tổ chức này từng dốc sức vì tiên hoàng, nhưng sau đó bị người đánh cắp, cướp đi, đổi chủ, vậy hết thảy đều có thể lý giải.

Vì hiểu rõ giữa tiên hoàng và ám vệ có những chuyện không thể nói ra, Triệu Trăn quyết định hồi cung ép hỏi thái giám mập Phúc Tuyền.

Tiên đế bề ngoài tùy tiện, kỳ thật thiên tính đa nghi nhiều tâm tư, đặc biệt thích để tâm vào các chuyện vụn vặt, là một lão hoàng đế thích não bổ từ đầu tới cuối. Phúc Tuyền không bị cổ độc khống chế, lại có thể hóa giải sự đa nghi của tiên đế, vừa lúc lấy được sự tín nhiệm của tiên đế, có thể thấy ổng rất có bản lãnh.

Phúc Tuyền một đời hầu hạ tiên đế, sớm luyện thành một thân mình đồng da sắt, cả người dày dạn kinh nghiệm bo bo giữ mình, là người thông minh chân chính. Triệu Trăn thích giao tiếp với người thông minh, bởi vì người thông minh sẽ không làm chuyện ngu xuẩn, tỷ như Phúc Tuyền lúc này có gì liền đáp…

Phúc Tuyền đáp: “Khi còn tại thế, Tiên hoàng tín nhiệm nhóm ám vệ hơn các nội thị bên người, lão nô tuy rằng đi theo Tiên đế nhiều năm, nhưng cũng chỉ được tiếp xúc với chuyện hậu cung, chuyện của đội ám vệ và các chuyện khác hoàn toàn không biết gì.” Phúc Tuyền tạm dừng một chút: “Hơn nữa tính cách tiên hoàng chưa bao giờ giống Hoàng thượng… có tình người như vậy.” Phúc Tuyền rối rắm một lát, mới nói ra ba chữ “có tình người”, ngữ khí ngược lại có chút cảm khái.

Triệu Trăn nháy mắt mấy cái: Tiên hoàng là trung niên nhị thiếu còn chưa đủ tiếp địa khí*? Còn muốn có tình người như thế nào nữa? (tiếp địa khí: tiếp xúc rộng rãi với quần chúng nhân dân, hòa nhập với quần chúng để lắng nghe nguyện vọng của họ.)

Phúc Tuyền chậm rãi nói: “Tiên hoàng là người tầm thường nhất trong số các hoàng tử đồng lứa. Lúc ấy trong triều ai ai cũng biết đại hoàng tử Triệu Nguyên Tá trí tuệ hơn người, nhị hoàng tử Triệu Nguyên Hi văn võ song toàn, tứ hoàng tử Triệu Nguyên Phần khoan dung nhân đức, ngay cả Bát Hiền vương và Tương Dương vương còn niên ấu cũng thường xuyên nghe người khác khen thông minh và hiểu biết hơn người. Duy độc tam hoàng tử là tiên hoàng sau này, không được phụ hoàng yêu thích, trên triều không được quần thần ủng hộ, ngày ngày trôi qua không được như ý.”

Phúc Tuyền nói chuyện thích quanh co lòng vòng, nghe vào tai giống như kể chuyện cổ tích, Triệu Trăn vẫn có thể nghe ra ý tại ngôn ngoại của hắn.

Tính cách và hành động của một người, ở một mức độ nào đó được quyết định bởi hoàn cảnh sinh trưởng thời thơ ấu của người đó. Tiên hoàng từ nhỏ không được ai coi trọng, phải tự sinh tồn trong hoàng cung nâng cao đạp thấp, nhất định đã chịu không ít ủy khuất, lúc đó bất lực chỉ có thể liều mạng nhẫn nại, sau khi đăng cơ việc đầu tiên đương nhiên sẽ muốn rửa nhục.

Triệu Trăn ở trong lòng chậc chậc hai tiếng, vươn tay chọc chọc cái bụng tròn của Phúc Tuyền, thúc giục hắn nói tiếp.

Phúc Tuyền ngữ khí hàm hồ nói: “Năm đó tiên hoàng tuổi trẻ khí thịnh, một lòng lo nghĩ việc nước việc dân khai cương khoách thổ, khôi phục cảnh tượng vạn bang quy thuận hướng tới một triều thịnh thế. Sau khi tiên hoàng đăng cơ, dứt khoát mạnh tay cải cách lề quen thói cũ, tự nhiên đắc tội với không ít tiểu nhân, đám quan viên lập bè kết phái âm phụng dương vi (ngoài nghe trong làm trái) Hoàng thượng, may mắn Lưu hậu trí tuệ nhạy bén, liên hợp với Lưu quốc trượng năm đó, trên triều cùng hậu cung hai bút cùng vẽ, toàn tâm toàn ý bảo hộ Hoàng thượng.”

Triệu Trăn ngầm hiểu – nói vậy ngay từ đầu Lưu hậu đã nhúng tay vào chuyện triều chính, khó trách Lưu quốc trượng sau này quyền khuynh triều dã như vậy, khó trách tiên hoàng lại coi trọng Lưu hậu như vậy, hóa ra là giao tình cùng nhau trải qua hoạn nạn.

Đứng trên lập trường của hoàng đế, tiên hoàng làm như vậy tự nhiên không có gì đáng trách, mọi hoàng đế đều làm như vậy. Nhưng chắc là do hành động của tiên hoàng quá quyết liệt, thủ đoạn quá cứng rắn, nên cái giá phải trả cũng rất cao, khiến cho triều thần bị chèn ép quá đáng mà phản ngược lại, so ra, thủ đoạn của Triệu Trăn có chút ôn hòa hơn.

Phúc Tuyền thở dài: “Nhưng sau này, người Lưu gia càng lúc càng tham lam, dám vươn tay tới cả ngôi vị hoàng đế…”

Có thể cùng hoạn nạn lại không thể cùng hưởng phúc, càng là người mình tín nhiệm càng không thể dễ dàng tha thứ cho chuyện phản bội…

Đối với tiên hoàng mà nói, Lưu gia công cao chấn thủ, ngay cả bản thân còn thiếu chút nữa không áp chế nổi, một khi con trai Lưu hậu đăng cơ, chỉ sợ giang sơn Đại Tống  liền sửa hết thành họ Lưu! Cho dù Lưu gia hiện tại một lòng thuần phục, nhưng hai, ba mươi năm sau nữa thì sao?

Nỗi băn khoăn của Tiên hoàng không phải là chuyện bồn lo vô cớ, Lưu hậu và Lưu quốc trượng cũng không đến mức không vì gia đình mình mà suy xét.

Tiên hoàng nâng Lưu gia lên cao như vậy, người ngoài chỉ thấy hâm mộ Lưu gia quyền khuynh triều dã chứ không hề nhìn thấy sau lưng phù hoa tựa như đang đi trên băng mỏng. Nếu Tiên hoàng cho hoàng tử khác kế vị, thì vua nào triều thần ấy, Lưu hậu cho dù có là quốc mẫu cũng vô phương xoay sở, nhi tử Lưu hậu có nhà ngoại quyền khuynh triều dã chống lưng sẽ bị giải quyết thế nào? Lưu gia mất đi sự che chở của tiên hoàng, sẽ bị giải quyết ra sao?

Vở kịch cung đấu quả nhiên phấn khích, Triệu Tiểu Trăn nghi hoặc nói: “Tiên hoàng mà ngươi nói với người mà ta nhận thức dường như không phải cùng một người?”

“Đó là bởi vì, mười mấy năm trước, tính tình tiên hoàng bỗng nhiên thay đổi.” biểu tình Phúc Tuyền có chút rối rắm: “Khoảng thời gian đó, tiên hoàng có chút khó khăn, suýt nữa chống đỡ không nổi, ai ngờ tình thế trong một đêm liền nghịch chuyển. Lúc lâm triều không khí không hề giương cung bạt kiếm, trong cung ngoài cung bốn bề im lặng, triều thần vừa kính vừa sợ tiên hoàng, ai cũng không dám âm phụng dương vi khước từ đùn đẩy lẫn nhau. Khoảng thời gian đó, là lúc tiên hoàng hăm hở nhất trong đời…”

Phúc Tuyền cảm khái nói: “Vốn tưởng rằng tiên hoàng rốt cuộc khổ tẫn cam lai, ai ngờ bỗng nhiên có một ngày, tiên hoàng nổi giận đùng đùng trở về tẩm cung, đuổi hết mọi cung nhân, một mình trong phòng đóng cửa nổi trận lôi đình, còn quên buổi lâm triều ngày hôm sau, từ đó về sau tính tình tiên hoàng đại biến.”

Triệu Trăn híp mắt sờ cằm: “Trước đây ngươi ở bên cạnh lão ấy mà không nghe được tiếng gió gì à?”

Phúc Tuyền nhanh chóng lắc đầu: “Thần thật sự không biết.”

Cố sự nghe được một nửa, điểm mấu chốt bị cắt đứt, Triệu Tiểu Trăn phồng má không vui. Hắn biết Phúc Tuyền chưa nói lời thật, tiên hoàng tính tình đại biến, khẳng định trong cung sẽ truyền ra rất nhiều lời đồn đãi, Phúc Tuyền cáo già, tự nhiên sẽ không lấy điều chưa được chứng thực mang ra khoe khoang.

Triệu Trăn bĩu môi: “Ám vệ của tiên hoàng, ngươi biết được bao nhiêu?”

Phúc Tuyền vẻ mặt đau khổ: “Ám vệ của tiên hoàng đều là người tài ba, bình thường đều thần không biết quỷ không hay, lại không thích nói chuyện, ngoại trừ giúp tiên hoàng làm việc ra thì rất ít cùng nội thị chúng ta lui tới.” Ám vệ hoàng gia từng là sự tồn tại khiến bách quan nghe tin đã sợ mất mật, có trời mới biết Hoàng thượng làm thế nào lại có thể nuôi ám vệ như nuôi mấy con thỏ như hiện nay? Thích nói thích cười còn ưa làm nũng, mỗi ngày đều đỏ mắt tranh thủ tình cảm, cố gắng làm mọi cách để tạo cảm giác tồn tại trước mặt Hoàng thượng – đúng là trẻ con khóc đêm!

Nhất là bạn nhỏ Thừa Ảnh kia, không biết là địch hay bạn!

Phúc Tuyền đã gặp qua đủ loại người muôn hình muôn vẻ, kinh nghiệm sát ngôn quan sắc* cùng nghiền ngẫm thượng ý chưa bao giờ sai lầm, duy độc nhìn thế nào cũng không hiểu nổi Triệu Trăn. (*nhìn mặt đoán ý)

Người bình thường đều có tư duy ‘dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người’, tiên hoàng thiên tính đa nghi ‘dùng người cũng nghi, nghi người không dùng’. Triệu Trăn tính cách khó đoán ‘dùng người cũng nghi, mà nghi người vẫn dùng’, hư hư thực thực chân chân giả giả, khiến ngay cả những người ngoài cuộc cũng cảm thấy mê mang không hiểu nổi. Hoàng đế nhà người ta thì ‘giường mình há để người khác ngủ ngáy’ còn Triệu Tiểu Trăn nhà chúng ta thì lại ‘giường mình tùy tiện ngủ, còn thoải mái ôm địch nhân ngủ’…

Người khác thì lo lắng đề phòng, còn Hoàng thượng lại giống như người bình thường, không việc gì không làm được, rất hợp với câu nói — Hoàng đế không vội thái giám vội.

Phúc Tuyền trong lòng lén oán thầm, Triệu Trăn nhất quyết không tha truy hỏi chuyện ám vệ, từ lời tự thuật đứt quãng của Phúc Tuyền, Triệu Trăn lớn mật suy đoán chân tướng sự tình – đầu tiên, tiên hoàng đã tính sai. Là một người có bản tính đa nghi, tiên hoàng sẽ hoài nghi bất cứ kẻ nào, duy độc chỉ tin tưởng ám vệ trung thành, nguyên nhân là vì có “cổ độc”. Nhưng thế sự không bao giờ có tuyệt đối, vừa vặn trong nhóm ám vệ xuất hiện phản đồ, tiên hoàng bị con chó tự tay mình nuôi lớn cắn ngược một cái.

Là hoàng đế, có thể vô năng, có thể háo sắc, duy độc không thể xử trí theo tình cảm! xử trí theo tình cảm là nhược điểm trí mạng của tiên hoàng! Vì muốn cùng Lưu hoàng hậu phân cao thấp mà tiên hoàng coi Đại Tống như một bàn cờ lớn, âm thầm xây dựng một tổ chức khổng lồ có thể so với một “tiểu triều đình”, kết quả cuối cùng — suýt nữa bị ám vệ có dã tâm bành trướng cướp đoạt chính quyền, suýt nữa chôn vùi cơ nghiệp trăm năm của Đại Tống!

Tiên hoàng toàn tâm toàn ý theo sõi sát sao Lưu hoàng hậu, lại không chút phòng bị một con ngạ lang mai phục ở ngay sát bên cạnh, trai cò tranh nhau ngư ông hưởng lợi.

Trước khi chết, tiên hoàng đã ý thức được sai lầm của mình, nên đã lựa chọn táng thân biển lửa thi cốt vô tồn, tuyệt không phải đơn thuần tự tử vì tình, mà là tỉ mỉ thiết kế một kế hoạch rút củi dưới đáy nồi hoàn hảo. Tiên hoàng chết, thi thể đều bị nướng khô, máu tươi khắc chế cổ độc phát tác không còn, kẻ chủ mưu sau màn dù có thủ đoạn thông thiên tới mấy cũng không tránh khỏi cái chết. Một khi kẻ chủ mưu sau màn tang mệnh, bên trong tổ chức tất sẽ xảy ra nội đấu, tựa như một mớ hỗn độn, không ra thể thống gì!

Tiên hoàng bởi vì mấy chuyện tư tình mà phạm phải sai lầm, cuối cùng phải dùng chính sinh mệnh lấp non nửa lỗ thủng, còn lại hơn phân nửa cục diện rối rắm đều ném lại cho Triệu Trăn giải quyết, mỹ kỳ danh viết ‘nợ cha con trả’. Lão hoàng đế không biết xuất phát từ mục đích gì, trước khi chết một chữ cũng không để lại, làm hại Triệu Trăn mơ mơ màng màng đi lòng vòng thật nhiều chặng đường oan uổng.

Triệu Tiết Trăn nghiến răng nghiến lợi, mắng to tiên hoàng ti bỉ vô sỉ tùy hứng không xứng làm cha, vì sao nhà người ta đều là con cái bất hiếu đi hãm hại người, còn nhà mình lại là tiện nghi cha chuyên môn hãm hại con cái? Đồng dạng bị tiên hoàng hãm hại một phen, suýt chút còn mất toi cái mạng, chính là đại boss sau màn vừa đáng thương vừa đáng hận.

Triệu Tiểu Trăn cảm thấy mình vẫn còn tốt chán, tiểu gia cho dù không được tính là thông minh tuyệt đỉnh, thì cũng được xếp vào hàng hói đầu thông minh đi! Duy độc một chuyện dù có nghĩ tới nát óc cũng nghĩ không thông, tên chủ mưu sau màn liều mạng tìm chết là vì cái gì? Người mang lục giáp… a không đúng, là thân mang cổ độc trong người cố ép buộc vì cái gì?

Bức tử tiên hoàng ngoài việc khiến lão già ấy chết sớm thì còn có ưu điểm gì nữa?

— chẳng lẽ giữa hai người họ có gian tình?! Cấp độ cẩu huyết lại nâng lên một tầm cao mới!

Mặc kệ thế nào, tiên hoàng hồ đồ một đời, tùy hứng một đời, rốt cuộc trước khi chết cũng lấy lại được một chút mặt mũi.

Có một người cha khiến người ta phiền lòng, may mắn Triệu Tiệu Trăn thiên tính lạc quan, mới không tìm sợi mì thắt cổ, hay đập đầu vào đậu hũ mà chết. Từng có kinh nghiệm tai nạn giao thông —  bỏ mình — xuyên việt kinh điển, không chỉ xuyên tới Bắc Tống có thêm nhiều kiến thức mới mà còn trải nghiệm một phen làm hoàng đế, nhân sinh không còn tiếc nuối.

Một người ngay cả sống chết đều xem nhẹ còn có gì phải rối rắm. Triệu Tiểu Trăn thủy chung nhớ kỹ lời dạy bảo của cô ngữ văn: trên đời này mẫu câu ‘bởi vì…cho nên…’ là vô dụng nhất vì nó không giải thích được cái gì hết, nếu các em đã không giải thích được, nguyên nhân chỉ có ba loại, thứ nhất ngu hết chỗ nói, thứ hai lừa mình dối người, thứ ba thời cơ chưa tới. Triệu Trăn cảm thấy tình huống hiện tại của mình chính là — thời cơ chưa tới.

Triệu Trăn không thiếu sự kiên nhẫn, hiện tại người sốt ruột hơn chính là kẻ chủ mưu sau màn.

Lúc vừa đăng cơ, địch cường ta nhược, Triệu Tiểu Trăn gập ghềnh, hai mắt bị bôi đen*, cố gắng tọa vững long ỷ lung lay sắp đổ. Nay thế cục nghịch chuyển, khổ tẫn cam lai, địch nhược ta cường còn sợ cái lông gì nữa? Vạn sự  sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông — chờ gió thổi thôi. (*không biết gì về tình huống chung quanh, hoàn toàn lạ lẫm với mọi thứ.)

Hết chương 102

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện