Chương 26
Lần hoan ái điên cuồng này có thể nói là đôi bên đều bại.
Đến tận khi nước lạnh ngắt, Hassan mới có sức đứng dậy, mà Tô Mặc thì đã hoàn toàn hôn mê, được Hassan ôm ra khỏi thùng tắm.Hassan vác cơ thể đã kiệt sức đi lấy khăn lau khô cho cả hai, ôm Tô Mặc về phòng, để cậu nằm lên trên người mình.
Lúc này, hắn mới cảm giác được mình đã mệt đến cỡ nào, hai chân và thắt lưng như bị rút hết sức lực, không cách nào ngừng run rẩy.
Động nhỏ giữa hai chân đau nhức không thôi, đồng thời còn có cảm giác tê dại đầy thỏa mãn.
Chỗ đau nhất là đầu vú bên phải, bị Tô Mặc cắn đến chảy máu, sưng to gấp hai lần bình thường, lại còn có cảm giác ngưa ngứa muốn lấy tay gãi, nhưng khi thật sự chạm vào thì lại làm hắn đau đến độ phải hít thở sâu một hơi.Cảm giác vừa phức tạp lại mâu thuẫn này nhắc hắn nhớ lại sự phóng đãng điên cuồng của mình trước đó, tuy vẫn thấy ngại vô cùng, nhưng hắn không còn sợ như trước nữa.Vì Tô Mặc đã nói rồi, cậu ấy thích thế.
Cho dù hắn có vô sỉ dâm đãng cỡ nào, Tô Mặc cũng vẫn thích.Tô Mặc cảm thấy bản thân như đang tỉnh, lại cũng giống như đang nằm mơ.
Một đám người hoặc quen thuộc hoặc xa lạ vây quanh cậu, cao lớn, mạnh mẽ, anh tuấn, chín chắn.
“Tô Mặc, anh yêu em.” “Tô Mặc, tôi thích cậu.” “Tô Mặc, quen với tôi đi.” “Tô Mặc, cả đời này anh chỉ có mình em thôi.” Bọn họ nói đủ lời yêu đường mật, nhưng trong mắt lại lóe lên tia sáng xấu xa.
Bọn họ quan sát cậu, thử cậu, muốn tìm ra nhược điểm để áp chế cậu.
Khi nhận ra mình không lừa được cậu thì liền lần lượt lộ ra vuốt sói sắc bén và răng nanh của mình…Tô Mặc thở hổn hển, cậu biết mình phải mau chóng rời đi, nhưng cả người lại chẳng thể nhúc nhích nổi.
Một bóng người bước đến gần, là người anh họ ngồi cùng bàn hồi trung học của cậu, một thành viên đẹp trai sáng sủa của đội bóng rổ.
Khi đó anh ta tốt với cậu biết bao nhiêu, Tô Mặc nhớ lại.
Đứng chờ cậu tan học ở trước cổng trường, dẫn cậu đi ăn mấy món ngon, phí sức đạp xe đạp chở cậu những bốn năm tiếng đồng hồ để đi xem hải âu trú đông, sau đó mệt đến độ mấy ngày kế hoàn toàn không thể đi đường… Từ sau khi cha mẹ qua đời, chưa ai hao tâm tốn sức vì cậu như thế.
Nhưng một người như vậy, lại bỏ thuốc mê vào ly nước của cậu.
Nếu không phải cậu ngoài ý muốn phát hiện được, nếu không phải cậu lén đổi ly… thì người khóc lóc cầu xin người ta tiến vào khi đó đã là cậu rồi.
Liệu có ai biết, cậu mang tâm trạng thế nào khi tiến vào cơ thể người mình từng yêu không?Tránh ra.
Đừng đến gần tôi.
Đồ lừa đảo.
Một đám dối trá.
Biến đi!Tô Mặc giật mình tỉnh giấc, thở hổn hển hớp từng ngụm khí.
Hassan bị động tác của cậu đánh thức, mơ mơ màng màng nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, ôn nhu dỗ.
“Tô Mặc đừng sợ, đừng sợ.
Thấy ác mộng sao? Đừng sợ nha…”Tô Mặc ngây ngốc nhìn Hassan.
Cậu nằm mơ thấy ác mộng sao? Không, không phải, là cậu ngất đi.
Cậu thế mà lại cho phép chính mình ngất đi sau khi lên đỉnh, việc này nếu là trước kia thì quả thật không dám tưởng tượng.Thì ra cậu đã tin tưởng Hassan đến vậy.Cậu nhớ lại cái ảo giác như sắp bị nuốt chửng rồi lại dùng toàn lực đáp trả của bản thân khi đó.
A, thì ra cảm giác tuyệt vời khi thật sự làm tình là thế này.
Tô Mặc tựa đầu vào ngực Hassan, dùng cánh tay lặng lẽ lau đi nước mắt.Hassan ngủ đến tận trưa ngày hôm sau mới tỉnh, eo và chân cuối cùng cũng có sức trở lại.
Tình trạng của Tô Mặc lại tệ hơn nhiều, nằm cả ngày trên giường không gượng dậy nổi, sắc mặt cũng lộ rõ vẻ mỏi mệt, Hassan hỏi cậu khó chịu chỗ nào, cậu lại không nói.Lại thêm một đêm nữa trôi qua, Tô Mặc vẫn không dậy nổi tinh thần, Hassan sợ hãi.
Chẳng lẽ làm loại chuyện kia sẽ mang tới thương tổn lớn đến vậy cho tiểu giống cái sao? Mà bọn họ còn làm liên tục hai ngày!Nửa dỗ nửa ép để Tô Mặc tốt xấu gì cũng nên ăn một chút, mắt thấy cậu lại buồn ngủ nằm trở lại giường, Hassan nhẹ nhàng đi khóa cửa, đến nhà Lucca.Ấp a ấp úng nói rõ vấn đề ra, Lucca nổi điên, gần như muốn xé nát Hassan, “Cậu điên rồi hả! Cậu ấy vẫn chưa trưởng thành! Người lại còn nhỏ như vậy! Cậu muốn giết chết cậu ấy sao! Quy tắc và cấm kỵ mà người thủ hộ phải tuân theo cậu tưởng là nói chơi thôi hả! Tôi, tôi đúng là mắt mù mới giao Tô Mặc cho cậu!”Hassan sợ tới độ tay chân lạnh ngắt, “Em, em ấy sẽ chết sao?”“Lăn qua một bên!” Lucca đẩy Hassan ra, lẹ tay lẹ chân đi chuẩn bị hòm thuốc, “Chuyện xảy ra khi nào? Có ra nhiều máu không? Còn tỉnh táo không?”“Tối hôm trước, không có chảy máu.
Lúc đó bị ngất, bây giờ thì tỉnh rồi.” Hassan ngơ ngác trả lời xong mới nhận ra là Lucca hiểu lầm, “Không phải, tôi không có xâm phạm em ấy! Là em ấy… em ấy làm tôi!”Lucca mất một lúc lâu mới phải ứng lại, động tác dọn hòm thuốc chậm dần rồi ngừng hẳn, quay người nhìn Hassan, “Cậu mới vừa nói, cậu ấy làm cậu?”Hassan gật đầu, mặt mày đỏ rần.“Là cậu ấy đè cậu? Tô Mặc tiến vào cậu? Cậu bị Tô Mặc cắm vào?” Lucca vẫn không thể tin được, liên tục lặp lại để xác nhận chính xác.“Phải, không sai.
Là Tô Mặc tiến vào tôi.” Mặt Hassan đỏ tới mức muốn trích máu, lại chỉ có thể thành thật trả lời.
Bình luận truyện