Thứ Nữ Công Lược
Chương 377: Phương phỉ (trung)
Edit: Hoa Hạ
Thập Nhất Nương cầm bình hoa giao cho Hổ Phách, giới thiệu Dương thị cho Trinh tỷ nhi: “Đây là Dương di nương!”
Trinh tỷ nhi mỉm cười, hành lễ ra mắt với Dương thị, sau đó thân mật khoác tay Thập Nhất Nương.
Từ Tự Truân kéo Từ Từ Giới muốn đi: “… Triệu tiên sinh bảo chúng con đi sớm một chút, nói là hôm nay muốn dạy chúng con làm diều!”
“Vậy các con đi mau!” Thập Nhất Nương tiễn hai đứa nhỏ đến cửa, “Đến lúc đó chúng ta sẽ đến hậu hoa viên để chơi thả diều nhé.”
Từ Tự Truân và Từ Tự Giới cưới híp cả mắt gật đầu, nắm tay nhau đi học.
Trinh tỷ nhi đi Đông Sảo phòng, đoàn người Thập Nhất Nương quay về phòng khách ngồi, hỏi Dương thị vài câu đại loại như: “Nơi ở đã quen hay chưa?”, “Còn thiếu thứ gì không?”
Thập Nhất Nương vừa mở miệng nói chuyện, Dương thị liền cung kính đứng lên, đợi Thập Nhất Nương hỏi xong, lập tức trả lời: “Viện tử mà phu nhân an bài cho nô tỳ với viện tử khi còn ở nhà mẹ đẻ thập phần tương tự. Nô tỳ vừa nhìn thấy liền cảm thấy vô cũng thân thiết, giống như quay về nhà mình vậy. Đồ đạc so với ở nhà nô tỳ còn đầy đủ hơn ____ Chỉ riêng giá treo quần áo đều có đủ các loại lớn, vừa, nhỏ, mỗi kiểu một cái. Nô tỳ ở nhà mình chỉ có một cái thôi.” Sau đó còn đặc biệt nhắc đến Văn di nương, “… đối đãi với người khác nhiệt tình, sảng khoái, giống như tỷ tỷ của mình. Nô tỳ mới vào cửa, chưa hiểu chuyện, may mắn nhờ có tỷ ấy chỉ bảo.”
Văn di nương nghe xong thì cười ha ha: “Không dám, không dám. Không thể nói là chỉ bảo, chỉ có thể nói rằng tỷ vào cửa sớm hơn, biết nhiều chuyện hơn. Muội hỏi ta những chuyện gì mà ta có thể trả lời được thôi.”
“Văn tỷ tỷ cư xử với người khác thật khiêm tốn.” Dương thị khen Văn di nương với vẻ mặt rất chân thành.
Thập Nhất Nương nghĩ đến bộ dạng khác thường của Văn di nương ngày hôm nay, cười nói: “ Nếu như vậy, ngươi có chuyện gì không hiểu sau này cứ tìm Văn di nương hỏi nhé! Ta đang trong kỳ hiếu tang, không thường xuyên ra ngoài. Ngươi mới vào cửa, có một người hiểu biết giúp đỡ bên cạnh, ta cũng yên tâm hơn chút.” Sau đó nhìn sang Văn di nương mỉm cười.
Văn di nương thấy Thập Nhất Nương ôn hòa cười với mình, lại thấy con ngươi của Thập Nhất Nương chợt lóe lên, khẽ mang theo vài phần giảo hoạt, Văn di Nương không khỏi sửng sốt.
Dương thị đã cung kính ưng thuận vâng lời.
Thập Nhất Nương bưng chén trà uống.
Mấy vị di nương nối đuôi nhau lui ra ngoài.
Dương thị lập tức kéo tay Văn di nương: “Văn tỷ tỷ, bình thường chúng ta cũng không cần hầu hạ phu nhân rửa mặt, ăn sáng sao?”
Văn di nương chỉ cảm thấy Dương thị khoác tay như vậy có vài phần nặng nề, khó chịu, nên miễn cưỡng cười nói: “Phu nhân đối đãi với người khác vô cùng khoan dung, cũng không cần chúng ta ở bên cạnh làm theo quy củ.”
Dương thị nghe xong thở phào một cái thật dài, cười nói: “Trước khi vào cửa, muội còn lo lắng. Chưa từng nghĩ gặp được tỷ tỷ nhiệt tâm như thế này, lại còn gặp được phu nhân đôn hậu như thế. Đây quả là phúc khí của muội!”
Văn di nương ngượng ngùng cười cười, từ chối lời mời đến phòng Dương thị ngồi chơi, quay về phòng mình.
“Thu Hồng,” Văn di nương cũng không có cởi giày mà ngã ngồi trên kháng lớn cạnh cửa sổ, “Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp mới được. Chứ cứ theo tình hình này thế này, rồi chúng ta cũng sẽ nhanh chóng bị cuốn vào rắc rối.”
Thu Hồng không cho là đúng cười nói: “Di nương có gì phải sợ chứ? Người không phải nói, bây giờ Hầu gia với phu nhân một lòng hay sao? Trước đây di nương vẫn còn lo lắng nịnh nọt tiên phu nhân ( tiên: đã chết) thì đắc tội với Hầu gia, nịnh nọt Hầu gia thì mạo phạm đến tiên phu nhân. Hiện giờ chỉ cần một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý đi theo phu nhân là được rồi. So với trước đây đã là dễ dàng hơn rất nhiều.” Thu Hồng vừa nói vừa cởi giày cho Văn di nương, “Chẳng lẽ so với trước đây còn khó khăn hơn rất nhiều hay sao?”
“Ngươi không hiểu đâu!” Văn di nương ngồi trên kháng, “ Ta thấy Dương thị kia xinh đẹp thì không nói, còn bảo trì bộ dáng bình thản, thập phần có khả năng nhẫn nhịn, vậy cũng không phải là người đơn giản. Ta sợ đến lúc đó….” Nói đến đây, Văn di nương chậm rãi thu lại thanh âm.
“Sợ đến lúc đó thì thế nào ạ?” Thu Hồng nghe xong vô cùng tò mò, giúp Văn di nương đắp chăn, không nhịn được nói: “Di nương là sợ phu nhân đấu không lại Dương thị phải không? Cứ coi như là đấu không lại, phu nhân cũng là chính thất. Hầu gia ít nhiều gì cũng cấp cho phu nhân vài phần mặt mũi. Nô tỳ thấy phu nhân đối đãi với người bên cạnh vô cùng tốt. Như Đông Thanh, Tân Cúc, đều từ nhỏ hầu hạ bên cạnh phu nhân, phu nhân vẫn mang theo bên cạnh mà chiếu cố. Chúng ta cần phải giúp đỡ phu nhân, đến khi đó phu nhân cũng không thể bỏ rơi chúng ta mà không quan tâm. Cùng lắm thì giống như tiên phu nhân khi còn sống, không được Hầu gia chào đón mà thôi. Lại nói, cho dù chúng ta không giúp đỡ phu nhân…” Thu Hồng đang nói, bỗng dừng lại một chút, đem câu “Hầu gia còn không phải như vậy, không muốn gặp mặt chúng ta” nuốt xuống, sau đó ý thức vừa chuyển, đổi thành, “Phu nhân muốn chúng ta giúp đỡ, chúng ta dám không giúp hay sao?” Lại nghĩ đến tâm sự của Văn di nương, “Huống chi sau này Đại tiểu thư còn phải dựa vào phu nhân nhiều!”
Văn di nương nghe xong nhíu chặt chân mày: “Ngươi để ta suy nghĩ kỹ một chút…”
Thu Hồng không dám quấy rầy nữa, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Tiễn xong mấy vị di nương, Thập Nhất Nương trước tiên đi Đông Sảo phòng xem Trinh tỷ nhi thêu hoa, sau đó đi vào trong nội thất.
Từ Lệnh Nghi nằm nghiêng trên giường ngủ rồi.
Thập Nhất Nương giúp hắn rút gối, gối đầu.
Từ Lệnh Nghi còn buồn ngủ mở mắt nhìn nàng một cái rồi trở mình lại ngủ tiếp.
Thập Nhất Nương giúp hắn đắp chăn, nhẹ nhàng đi ra ngoài phân phó Trúc Hương làm cho Từ Tự Truân một túi sủi cảo, ở Tây Sảo phòng ăn sáng. Thấy Từ Lệnh Nghi còn chưa tỉnh giấc, nàng trước tiên đi đến chỗ thái phu nhân.
Biết Từ Lệnh Nghi uống nhiều rượu, thái phu nhân trách mắng: “Con sau này phải khuyên bảo Lão Tứ nhiều một chút, không thể để tính tình của hắn làm càn.”
“Chỉ là thỉnh thoảng mới vậy thôi ạ.” Thập Nhất Nương không khỏi thầm may mắn, mình chưa nói đến chuyện Từ Lệnh Nghi mời thái y đến xem bệnh cho hắn, “Hầu gia cũng là người có chủ kiến.”
Con dâu không quản, bà bà (mẹ chồng) có chút lo lắng; nhưng con dâu thật lòng đem nhi tử trông coi, bà bà càng lo lắng hơn.
Thái phu nhân không nói nữa, giục Thập Nhất Nương quay về: “…bên cạnh Lão Tứ không có người chiếu cố!”
Thập Nhất Nương cáo từ thái phu nhân rồi quay về phòng.
Thái y cũng đến rồi.
Giúp Từ Lệnh Nghi chẩn mạch, kê mấy thang thuốc, đề nghị: “… tốt nhất là làm thành thuốc viên, sau khi uống rượu xong mà cảm thấy không thoải mái thì uống hai viên.”
Từ Lệnh Nghi thấy chủ ý này không tệ, sai Lâm Ba cầm đơn thuốc đi bốc thuốc rồi làm thành thuốc viên.
Cái này tốt rồi, không phải lo ngại gì cả!
Thập Nhất Nương từ sau tấm bình phong đi ra, vừa oán thầm, vừa rót chén trà cho Từ Lệnh Nghi đang nằm nghiêng trên giường.
Có tên tiểu nô chạy vào bẩm: “Thuận Vương đến rồi ạ!”
Thập Nhất Nương đứng dậy lánh mặt.
Từ Lệnh Nghi lại nói: “Cũng không phải người ngoài, nàng cũng gặp một chút đi!” Lúc đầu giọng nói còn có chút do dự, sau càng nói càng kiên định, “Chúng ta là lớn lên cùng nhau!”
Gặp bằng hữu cùng nhau lớn lên từ nhỏ!
Ở trong nhận thức của nàng, đây là biểu thị đặt quan hệ. Vậy ở trong nhận thức của hắn, lại là ý gì nữa đây?
Thập Nhất Nương nhìn Từ Lệnh Nghi, trong mắt có chút khó hiểu.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh sáng ngời, có thể tinh thường nhìn thấy mầm lá vàng nhạt đầu cành.
Dương thị khẽ nở nụ cười, gương mặt đoan trang diễm lệ vừa rồi lập tức sáng rỡ.
“Tiểu thư!” Dương ma ma bưng khay trà sơn kim ngân hoa bách hợp màu đen đi đến, “Là trà Bích Loa Xuân thượng hạng.” Đáy mắt không khỏi lộ vài phần vui vẻ.
“Đổi cách gọi là di nương đi!” Dương thị nhìn nhũ mẫu (vú nuôi) của mình, thần sắc thu lại, “Sau này đều phải gọi là di nương, không được gọi là ‘tiểu thư’ nữa.”
“Vâng!” Dương ma ma cung kính trả lời, mí mắt rũ xuống để chén trà lên trên bàn, trên mặt toát ra vẻ bi thương.
“Có chuyện gì mà phải thương tâm như thế?” Dương thị mỉm cưởi bưng chén trà, “Đây là con đường mà ta tự mình chọn lựa. Dù là núi đao biển lửa, thịt nát tan xương, cũng không thể oán trách người khác được. Huống hồ người xem ta hiện tại, nơi ở là chỗ nhà cao cửa rộng, ăn mặc là tơ lụa lăng la (một loại vải lụa), trong nhà cũng có người chiếu cố, còn có chuyện gì mà phải oán trách nữa!” Trong giọng nói không khỏi mang theo mấy phần giễu cợt.
“Tiểu thư!” Dương ma ma nghĩ đến thái độ khinh thường của Từ gia, hốc mắt không khỏi ẩm ướt: “Đều oán trách Thái Thái…”
“Những lời như vậy cũng không cần nói nữa.” Dương thị rút khăn đưa cho Dương ma ma, thấp giọng nói những lời trong lòng, “Bà bà chỉ là đau lòng cho nhi tử (con trai) mà thôi. Ta cũng biết, Tiểu La thị (Thập Nhất Nương) chỉ là một thứ nữ, con của kế thất, nhưng lại có thể được mấy vị thiếu gia, tiểu thư kính trọng, quyết không thể nào là một người ôn nhu khoan dung được. Nhưng sự tình đã đến bước này thì chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi. Chẳng lẽ vẫn còn so với chuyện tiến cung càng hung hiểm hay sao…”
Thuận Vương là một đại nhân mập mạp trắng nõn, khi bước vào trong phòng đầu tiên là nhìn thấy bụng tướng quân của hắn bị quấn chặt bằng y phục hàng trù màu đỏ tím, sau đó mới nhìn thấy gương mặt như trăng tròn của hắn.
Thập Nhất Nương hơi ngạc nhiên, không nhịn được khẽ cười một cái.
Nàng từng ở buổi thượng yến trong cung xa xa nhìn thấy qua Thuận Vương Phi vài lần. Nếu nói Thuận Vương là bánh bao thịt, thì Thuận Vương Phi chính là cây lau sậy.
Mà Thuận Vương thấy trong phòng có một cô gái xinh đẹp, có chút giật mình.
“Là thê tử của ta, La thị.” Từ Lệnh Nghi đơn giản nói với Thuận Vương một câu.
“Ồ!” Thuận Vương bừng tỉnh, “Thì ra là phu nhân!”
Thập Nhất Nương mỉm cười khom gối hành lễ, sai tiểu nha hoàn mang ghế thái sư đặt cạnh giường, cung kính dâng trà cao hơn trên ngực một chút.
Thuận Vương chuyển thân mình mập mạp của mình, có chút vụng về ngồi trên ghế thái sư, híp đôi mắt nhỏ nhìn Thập Nhất Nương hỏi han: “Lần trước ngươi muốn ta làm một rương bách bảo, dùng có hợp không?”
Thập Nhất Nương lúng túng.
Kể từ khi cái rương kia có chút quỷ dị khác thường, sau khi từ phủ nội vụ mang về, nàng liền mang nó để ở chỗ sâu nhất trong khố phòng, ngẫm nghĩ một chút cảm thấy xấu hổ.
Từ Lệnh Nghi nhìn thấy nàng có chút không được tự nhiên, nghĩ đến nàng từ trước đến nay không mang thứ đồ kia ra ngoài dùng, mà hắn lại chưa nhìn qua thứ đồ hiếm lạ ấy, hơn nửa là dựa vào thời cổ đại nào đó, sau đó muốn bảo người làm, kết quả căn bản là không thể dùng.
“Chẳng qua là nhờ ngươi làm giúp làm món rương bách bảo mà thôi!” Từ Lệnh Nghi cười chế nhạo Thuận Vương, “Ngươi thế lại đổi thành kể công!”
“Không có, không có!” Thuận Vương cười khà khà nói, “Tuyệt đối không có ý này.” Sau đó lại cười tủm tỉm nhìn Thập Nhất Nương, “Phu nhân, ta nghe nói ngươi mở một Tú lâu ( cửa hàng thêu thùa). Qua hai tháng nữa chính là Tết Đoan Ngọ rồi, trong cung cần thêm một số lượng ngũ độc bổ sung (*). Bởi vì số lượng cũng không cần nhiều lắm, phủ nội vụ xuất ra giá tiền lại không cao, vẫn không tìm được Tú lâu thích hợp. Ta đang suy nghĩ có nên nâng giá tiền cao thêm một chút hay không, lại tìm thấy một Tú lâu. Nếu phu nhân cảm thấy hứng thú, có thể sai chưởng quỹ đến phủ nội vụ tìm ta.”
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.
Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Đa tạ Vương gia. Chỉ là Hỉ Phô của nô tỳ chỉ có bốn, năm thêu nương. Số lượng ngũ độc cần bổ sung này là vật hết sức được coi trọng. Giả dụ lúc này nô tỳ lỗ mãng đáp ứng, nếu các thêu nương thêu không tốt, đến khi giao nộp mà sai sót, chuyện đại sự thì không nói, mà còn liên lụy đến mặt mũi của Vương gia. Chi bằng để ngày mai, nô tỳ cùng sư phó ở cửa hàng thêu (Tú phô) thương lượng một chút, rồi sai chưởng quỹ đến tìm Vương gia. Ngài thấy thế nào?” Giọng điệu rất chân thành.
Thuận Vương hơi ngẩn ra, sau đó cười ha ha thật to liếc nhìn Từ Lệnh Nghi một cái.
Từ Lệnh Nghi đã sớm rũ mắt cúi đầu uống trà rồi.
“Những lời này của phu nhân nói có đạo lý”, vẻ mặt của Thuận Vương cực kỳ vui vẻ, cười giống như Phật Di Lặc, “Vậy ta sẽ chờ tin tốt lành của phu nhân.” Vừa nói, Thuận Vương lại liếc nhìn Từ Lệnh Nghi một cái.
Trinh tỷ nhi mỉm cười, hành lễ ra mắt với Dương thị, sau đó thân mật khoác tay Thập Nhất Nương.
Từ Tự Truân kéo Từ Từ Giới muốn đi: “… Triệu tiên sinh bảo chúng con đi sớm một chút, nói là hôm nay muốn dạy chúng con làm diều!”
“Vậy các con đi mau!” Thập Nhất Nương tiễn hai đứa nhỏ đến cửa, “Đến lúc đó chúng ta sẽ đến hậu hoa viên để chơi thả diều nhé.”
Từ Tự Truân và Từ Tự Giới cưới híp cả mắt gật đầu, nắm tay nhau đi học.
Trinh tỷ nhi đi Đông Sảo phòng, đoàn người Thập Nhất Nương quay về phòng khách ngồi, hỏi Dương thị vài câu đại loại như: “Nơi ở đã quen hay chưa?”, “Còn thiếu thứ gì không?”
Thập Nhất Nương vừa mở miệng nói chuyện, Dương thị liền cung kính đứng lên, đợi Thập Nhất Nương hỏi xong, lập tức trả lời: “Viện tử mà phu nhân an bài cho nô tỳ với viện tử khi còn ở nhà mẹ đẻ thập phần tương tự. Nô tỳ vừa nhìn thấy liền cảm thấy vô cũng thân thiết, giống như quay về nhà mình vậy. Đồ đạc so với ở nhà nô tỳ còn đầy đủ hơn ____ Chỉ riêng giá treo quần áo đều có đủ các loại lớn, vừa, nhỏ, mỗi kiểu một cái. Nô tỳ ở nhà mình chỉ có một cái thôi.” Sau đó còn đặc biệt nhắc đến Văn di nương, “… đối đãi với người khác nhiệt tình, sảng khoái, giống như tỷ tỷ của mình. Nô tỳ mới vào cửa, chưa hiểu chuyện, may mắn nhờ có tỷ ấy chỉ bảo.”
Văn di nương nghe xong thì cười ha ha: “Không dám, không dám. Không thể nói là chỉ bảo, chỉ có thể nói rằng tỷ vào cửa sớm hơn, biết nhiều chuyện hơn. Muội hỏi ta những chuyện gì mà ta có thể trả lời được thôi.”
“Văn tỷ tỷ cư xử với người khác thật khiêm tốn.” Dương thị khen Văn di nương với vẻ mặt rất chân thành.
Thập Nhất Nương nghĩ đến bộ dạng khác thường của Văn di nương ngày hôm nay, cười nói: “ Nếu như vậy, ngươi có chuyện gì không hiểu sau này cứ tìm Văn di nương hỏi nhé! Ta đang trong kỳ hiếu tang, không thường xuyên ra ngoài. Ngươi mới vào cửa, có một người hiểu biết giúp đỡ bên cạnh, ta cũng yên tâm hơn chút.” Sau đó nhìn sang Văn di nương mỉm cười.
Văn di nương thấy Thập Nhất Nương ôn hòa cười với mình, lại thấy con ngươi của Thập Nhất Nương chợt lóe lên, khẽ mang theo vài phần giảo hoạt, Văn di Nương không khỏi sửng sốt.
Dương thị đã cung kính ưng thuận vâng lời.
Thập Nhất Nương bưng chén trà uống.
Mấy vị di nương nối đuôi nhau lui ra ngoài.
Dương thị lập tức kéo tay Văn di nương: “Văn tỷ tỷ, bình thường chúng ta cũng không cần hầu hạ phu nhân rửa mặt, ăn sáng sao?”
Văn di nương chỉ cảm thấy Dương thị khoác tay như vậy có vài phần nặng nề, khó chịu, nên miễn cưỡng cười nói: “Phu nhân đối đãi với người khác vô cùng khoan dung, cũng không cần chúng ta ở bên cạnh làm theo quy củ.”
Dương thị nghe xong thở phào một cái thật dài, cười nói: “Trước khi vào cửa, muội còn lo lắng. Chưa từng nghĩ gặp được tỷ tỷ nhiệt tâm như thế này, lại còn gặp được phu nhân đôn hậu như thế. Đây quả là phúc khí của muội!”
Văn di nương ngượng ngùng cười cười, từ chối lời mời đến phòng Dương thị ngồi chơi, quay về phòng mình.
“Thu Hồng,” Văn di nương cũng không có cởi giày mà ngã ngồi trên kháng lớn cạnh cửa sổ, “Phải nhanh chóng nghĩ biện pháp mới được. Chứ cứ theo tình hình này thế này, rồi chúng ta cũng sẽ nhanh chóng bị cuốn vào rắc rối.”
Thu Hồng không cho là đúng cười nói: “Di nương có gì phải sợ chứ? Người không phải nói, bây giờ Hầu gia với phu nhân một lòng hay sao? Trước đây di nương vẫn còn lo lắng nịnh nọt tiên phu nhân ( tiên: đã chết) thì đắc tội với Hầu gia, nịnh nọt Hầu gia thì mạo phạm đến tiên phu nhân. Hiện giờ chỉ cần một lòng một dạ, toàn tâm toàn ý đi theo phu nhân là được rồi. So với trước đây đã là dễ dàng hơn rất nhiều.” Thu Hồng vừa nói vừa cởi giày cho Văn di nương, “Chẳng lẽ so với trước đây còn khó khăn hơn rất nhiều hay sao?”
“Ngươi không hiểu đâu!” Văn di nương ngồi trên kháng, “ Ta thấy Dương thị kia xinh đẹp thì không nói, còn bảo trì bộ dáng bình thản, thập phần có khả năng nhẫn nhịn, vậy cũng không phải là người đơn giản. Ta sợ đến lúc đó….” Nói đến đây, Văn di nương chậm rãi thu lại thanh âm.
“Sợ đến lúc đó thì thế nào ạ?” Thu Hồng nghe xong vô cùng tò mò, giúp Văn di nương đắp chăn, không nhịn được nói: “Di nương là sợ phu nhân đấu không lại Dương thị phải không? Cứ coi như là đấu không lại, phu nhân cũng là chính thất. Hầu gia ít nhiều gì cũng cấp cho phu nhân vài phần mặt mũi. Nô tỳ thấy phu nhân đối đãi với người bên cạnh vô cùng tốt. Như Đông Thanh, Tân Cúc, đều từ nhỏ hầu hạ bên cạnh phu nhân, phu nhân vẫn mang theo bên cạnh mà chiếu cố. Chúng ta cần phải giúp đỡ phu nhân, đến khi đó phu nhân cũng không thể bỏ rơi chúng ta mà không quan tâm. Cùng lắm thì giống như tiên phu nhân khi còn sống, không được Hầu gia chào đón mà thôi. Lại nói, cho dù chúng ta không giúp đỡ phu nhân…” Thu Hồng đang nói, bỗng dừng lại một chút, đem câu “Hầu gia còn không phải như vậy, không muốn gặp mặt chúng ta” nuốt xuống, sau đó ý thức vừa chuyển, đổi thành, “Phu nhân muốn chúng ta giúp đỡ, chúng ta dám không giúp hay sao?” Lại nghĩ đến tâm sự của Văn di nương, “Huống chi sau này Đại tiểu thư còn phải dựa vào phu nhân nhiều!”
Văn di nương nghe xong nhíu chặt chân mày: “Ngươi để ta suy nghĩ kỹ một chút…”
Thu Hồng không dám quấy rầy nữa, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Tiễn xong mấy vị di nương, Thập Nhất Nương trước tiên đi Đông Sảo phòng xem Trinh tỷ nhi thêu hoa, sau đó đi vào trong nội thất.
Từ Lệnh Nghi nằm nghiêng trên giường ngủ rồi.
Thập Nhất Nương giúp hắn rút gối, gối đầu.
Từ Lệnh Nghi còn buồn ngủ mở mắt nhìn nàng một cái rồi trở mình lại ngủ tiếp.
Thập Nhất Nương giúp hắn đắp chăn, nhẹ nhàng đi ra ngoài phân phó Trúc Hương làm cho Từ Tự Truân một túi sủi cảo, ở Tây Sảo phòng ăn sáng. Thấy Từ Lệnh Nghi còn chưa tỉnh giấc, nàng trước tiên đi đến chỗ thái phu nhân.
Biết Từ Lệnh Nghi uống nhiều rượu, thái phu nhân trách mắng: “Con sau này phải khuyên bảo Lão Tứ nhiều một chút, không thể để tính tình của hắn làm càn.”
“Chỉ là thỉnh thoảng mới vậy thôi ạ.” Thập Nhất Nương không khỏi thầm may mắn, mình chưa nói đến chuyện Từ Lệnh Nghi mời thái y đến xem bệnh cho hắn, “Hầu gia cũng là người có chủ kiến.”
Con dâu không quản, bà bà (mẹ chồng) có chút lo lắng; nhưng con dâu thật lòng đem nhi tử trông coi, bà bà càng lo lắng hơn.
Thái phu nhân không nói nữa, giục Thập Nhất Nương quay về: “…bên cạnh Lão Tứ không có người chiếu cố!”
Thập Nhất Nương cáo từ thái phu nhân rồi quay về phòng.
Thái y cũng đến rồi.
Giúp Từ Lệnh Nghi chẩn mạch, kê mấy thang thuốc, đề nghị: “… tốt nhất là làm thành thuốc viên, sau khi uống rượu xong mà cảm thấy không thoải mái thì uống hai viên.”
Từ Lệnh Nghi thấy chủ ý này không tệ, sai Lâm Ba cầm đơn thuốc đi bốc thuốc rồi làm thành thuốc viên.
Cái này tốt rồi, không phải lo ngại gì cả!
Thập Nhất Nương từ sau tấm bình phong đi ra, vừa oán thầm, vừa rót chén trà cho Từ Lệnh Nghi đang nằm nghiêng trên giường.
Có tên tiểu nô chạy vào bẩm: “Thuận Vương đến rồi ạ!”
Thập Nhất Nương đứng dậy lánh mặt.
Từ Lệnh Nghi lại nói: “Cũng không phải người ngoài, nàng cũng gặp một chút đi!” Lúc đầu giọng nói còn có chút do dự, sau càng nói càng kiên định, “Chúng ta là lớn lên cùng nhau!”
Gặp bằng hữu cùng nhau lớn lên từ nhỏ!
Ở trong nhận thức của nàng, đây là biểu thị đặt quan hệ. Vậy ở trong nhận thức của hắn, lại là ý gì nữa đây?
Thập Nhất Nương nhìn Từ Lệnh Nghi, trong mắt có chút khó hiểu.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh sáng ngời, có thể tinh thường nhìn thấy mầm lá vàng nhạt đầu cành.
Dương thị khẽ nở nụ cười, gương mặt đoan trang diễm lệ vừa rồi lập tức sáng rỡ.
“Tiểu thư!” Dương ma ma bưng khay trà sơn kim ngân hoa bách hợp màu đen đi đến, “Là trà Bích Loa Xuân thượng hạng.” Đáy mắt không khỏi lộ vài phần vui vẻ.
“Đổi cách gọi là di nương đi!” Dương thị nhìn nhũ mẫu (vú nuôi) của mình, thần sắc thu lại, “Sau này đều phải gọi là di nương, không được gọi là ‘tiểu thư’ nữa.”
“Vâng!” Dương ma ma cung kính trả lời, mí mắt rũ xuống để chén trà lên trên bàn, trên mặt toát ra vẻ bi thương.
“Có chuyện gì mà phải thương tâm như thế?” Dương thị mỉm cưởi bưng chén trà, “Đây là con đường mà ta tự mình chọn lựa. Dù là núi đao biển lửa, thịt nát tan xương, cũng không thể oán trách người khác được. Huống hồ người xem ta hiện tại, nơi ở là chỗ nhà cao cửa rộng, ăn mặc là tơ lụa lăng la (một loại vải lụa), trong nhà cũng có người chiếu cố, còn có chuyện gì mà phải oán trách nữa!” Trong giọng nói không khỏi mang theo mấy phần giễu cợt.
“Tiểu thư!” Dương ma ma nghĩ đến thái độ khinh thường của Từ gia, hốc mắt không khỏi ẩm ướt: “Đều oán trách Thái Thái…”
“Những lời như vậy cũng không cần nói nữa.” Dương thị rút khăn đưa cho Dương ma ma, thấp giọng nói những lời trong lòng, “Bà bà chỉ là đau lòng cho nhi tử (con trai) mà thôi. Ta cũng biết, Tiểu La thị (Thập Nhất Nương) chỉ là một thứ nữ, con của kế thất, nhưng lại có thể được mấy vị thiếu gia, tiểu thư kính trọng, quyết không thể nào là một người ôn nhu khoan dung được. Nhưng sự tình đã đến bước này thì chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi. Chẳng lẽ vẫn còn so với chuyện tiến cung càng hung hiểm hay sao…”
Thuận Vương là một đại nhân mập mạp trắng nõn, khi bước vào trong phòng đầu tiên là nhìn thấy bụng tướng quân của hắn bị quấn chặt bằng y phục hàng trù màu đỏ tím, sau đó mới nhìn thấy gương mặt như trăng tròn của hắn.
Thập Nhất Nương hơi ngạc nhiên, không nhịn được khẽ cười một cái.
Nàng từng ở buổi thượng yến trong cung xa xa nhìn thấy qua Thuận Vương Phi vài lần. Nếu nói Thuận Vương là bánh bao thịt, thì Thuận Vương Phi chính là cây lau sậy.
Mà Thuận Vương thấy trong phòng có một cô gái xinh đẹp, có chút giật mình.
“Là thê tử của ta, La thị.” Từ Lệnh Nghi đơn giản nói với Thuận Vương một câu.
“Ồ!” Thuận Vương bừng tỉnh, “Thì ra là phu nhân!”
Thập Nhất Nương mỉm cười khom gối hành lễ, sai tiểu nha hoàn mang ghế thái sư đặt cạnh giường, cung kính dâng trà cao hơn trên ngực một chút.
Thuận Vương chuyển thân mình mập mạp của mình, có chút vụng về ngồi trên ghế thái sư, híp đôi mắt nhỏ nhìn Thập Nhất Nương hỏi han: “Lần trước ngươi muốn ta làm một rương bách bảo, dùng có hợp không?”
Thập Nhất Nương lúng túng.
Kể từ khi cái rương kia có chút quỷ dị khác thường, sau khi từ phủ nội vụ mang về, nàng liền mang nó để ở chỗ sâu nhất trong khố phòng, ngẫm nghĩ một chút cảm thấy xấu hổ.
Từ Lệnh Nghi nhìn thấy nàng có chút không được tự nhiên, nghĩ đến nàng từ trước đến nay không mang thứ đồ kia ra ngoài dùng, mà hắn lại chưa nhìn qua thứ đồ hiếm lạ ấy, hơn nửa là dựa vào thời cổ đại nào đó, sau đó muốn bảo người làm, kết quả căn bản là không thể dùng.
“Chẳng qua là nhờ ngươi làm giúp làm món rương bách bảo mà thôi!” Từ Lệnh Nghi cười chế nhạo Thuận Vương, “Ngươi thế lại đổi thành kể công!”
“Không có, không có!” Thuận Vương cười khà khà nói, “Tuyệt đối không có ý này.” Sau đó lại cười tủm tỉm nhìn Thập Nhất Nương, “Phu nhân, ta nghe nói ngươi mở một Tú lâu ( cửa hàng thêu thùa). Qua hai tháng nữa chính là Tết Đoan Ngọ rồi, trong cung cần thêm một số lượng ngũ độc bổ sung (*). Bởi vì số lượng cũng không cần nhiều lắm, phủ nội vụ xuất ra giá tiền lại không cao, vẫn không tìm được Tú lâu thích hợp. Ta đang suy nghĩ có nên nâng giá tiền cao thêm một chút hay không, lại tìm thấy một Tú lâu. Nếu phu nhân cảm thấy hứng thú, có thể sai chưởng quỹ đến phủ nội vụ tìm ta.”
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.
Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Đa tạ Vương gia. Chỉ là Hỉ Phô của nô tỳ chỉ có bốn, năm thêu nương. Số lượng ngũ độc cần bổ sung này là vật hết sức được coi trọng. Giả dụ lúc này nô tỳ lỗ mãng đáp ứng, nếu các thêu nương thêu không tốt, đến khi giao nộp mà sai sót, chuyện đại sự thì không nói, mà còn liên lụy đến mặt mũi của Vương gia. Chi bằng để ngày mai, nô tỳ cùng sư phó ở cửa hàng thêu (Tú phô) thương lượng một chút, rồi sai chưởng quỹ đến tìm Vương gia. Ngài thấy thế nào?” Giọng điệu rất chân thành.
Thuận Vương hơi ngẩn ra, sau đó cười ha ha thật to liếc nhìn Từ Lệnh Nghi một cái.
Từ Lệnh Nghi đã sớm rũ mắt cúi đầu uống trà rồi.
“Những lời này của phu nhân nói có đạo lý”, vẻ mặt của Thuận Vương cực kỳ vui vẻ, cười giống như Phật Di Lặc, “Vậy ta sẽ chờ tin tốt lành của phu nhân.” Vừa nói, Thuận Vương lại liếc nhìn Từ Lệnh Nghi một cái.
Bình luận truyện