Thứ Nữ Công Lược

Chương 386: Thanh Sơn (trung)



Edit: Sakura Trở lại Hà Hoa Lí, Thập Nhất Nương đi thỉnh an Thái phu nhân.

Thái phu nhân cười ngồi trên giường gạch nghiêng người dựa gần cửa sổ, nhìn Từ Tự Truân và Từ Tự Giới dùng quả táo đỏ thẫm chơi đùa với Hâm tỷ nhi đang tập tễnh học đi. Trong phòng tràn đầy tiếng hoan hô, tiếng cười, hết sức náo nhiệt.

Thập Nhất Nương không khỏi kỳ quái.

Ngũ phu nhân luôn luôn không mấy thích Hâm tỷ nhi cùng Từ Tự Giới chơi đùa cùng nhau, hôm nay làm sao......

Ý niệm trong đầu chợt lóe, Từ Tự Giới đã nhào tới: “Mẫu thân, mẫu thân!”

Thập Nhất Nương nhanh chóng không nghĩ nữa, cười sờ sờ đầu của hắn. Ngẩng đầu hô Thái phu nhân một tiếng”Nương”.

“Đã trở lại!” Thái phu nhân cười ngồi thẳng người.

Từ Tự Truân bỏ lại Hâm tỷ nhi cũng chạy tới: “Mẫu thân, làm sao ngài trở về muộn như vậy?” Trong giọng nói mang theo chút mùi vị làm nũng, ” Hôm nay người cũng không có nghe chúng ta thổi sao —— hôm nay chúng ta lại cùng Triệu tiên sinh học ca khúc mới.”

“Thế à?” Thập Nhất Nương cong người xuống cười vui vẻ nhìn sờ đầu Từ Tự Truân, “Thật ngại quá. Ta đi gặp Cam Thái phu nhân. Không có nghe các con thổi ca khúc mới. Nếu không, sáng sớm ngày mai các con thổi cho ta nghe nhé?”

Từ Tự Truân muốn lập tức thổi cho Thập Nhất Nương nghe, nhưng khi nghe thấy vậy không khỏi có chút do dự, Thập Nhất Nương nói gì thì Từ Tự Giới đều cho là tốt, vỗ tay nói: “Tốt! Tốt!” Từ Tự Truân không kiên trì nữa, miễn cưỡng gật gật đầu.

Mà Hâm tỷ nhi mới vừa rồi còn được bao bọc vây quanh, thấy bên cạnh đột nhiên trở nên vắng lạnh, khuôn mặt nàng không khỏi phụng phịu. Đầu tiên là đứng ở nơi đó nghiêng đầu nhìn Thập Nhất Nương và Thái phu nhân đang mỉm cười, sau đó quay đầu lại nhìn vú nuôi rồi buông tay ra một cái mà đứng, cuối cùng ánh mắt rơi vào hai huynh đệ Từ Tự Truân, Từ Tự Giới đang vây quanh trên người Thập Nhất Nương, miệng kêu, “oa” một tiếng, cong người lên mà khóc.

Mọi người đều là ngẩn ra.

Vú nuôi của Hâm tỷ nhi đã ba bước biến thành hai bước tiến lên ôm nàng: “Hâm tỷ nhi,.....” Nhẹ giọng dụ dỗ nàng.

Lúc này Thập Nhất Nương mới phát hiện Ngũ phu nhân và Thạch ma ma cũng không có ở đây.

Hâm tỷ nhi là đứa con đầu lòng của Ngũ phu nhân cộng thêm thân thể không tốt lắm, Ngũ phu nhân càng bảo bọc bé hơn, bình thường không có rời khỏi. Nếu như có chuyện không có phương tiện mang theo trên người, cũng sẽ phái Thạch ma ma tín nhiệm nhất ở một bên hầu hạ......

Khó trách ba đứa bé lại chơi cùng nhau.

Không biết Ngũ phu nhân có việc gì gấp?

Nghĩ ngợi một lúc, thì Hâm tỷ nhi đã lắc lắc thân thể hướng Từ Tự Truân gọi “Ca ca”, một bộ ầm ĩ muốn đến gần hắn.

Từ Tự Truân thấy thế nhanh chóng chạy tới dắt tay Hâm tỷ nhi.

Hâm tỷ nhi an tĩnh lại, nằm ở trên người vú nuôi, thay đổi giọng nhỏ nức nở.

“Ai nha!” vú nuôi kia cười nói, “Thì ra là Hâm tỷ nhi của chúng ta thích nhất chính là Tứ thiếu gia!” Trong giọng nói không khỏi mang theo mấy tia mùi vị nịnh hót.

Từ Tự Truân có chút xấu hổ rồi cúi đầu xuống.

Tất cả mọi người nở nụ cười.

Thập Nhất Nương tiến lên hành lễ cho Thái phu nhân.

Thái phu nhân gật đầu cười, chỉ vào bên kháng đối diện mình ra hiệu cho nàng ngồi: “Phúc Trinh có khỏe không?”

“Vẫn tốt!” Thập Nhất Nương cười ngồi xuống, có tiểu nha hoàn dâng trà, “Mặc dù tinh thần còn có chút không vui, nhưng khí sắc so với trước đã khá nhiều.”

” Tuổi nàng còn trẻ, cuộc sống sau này còn dài.” Thái phu nhân nghe khẽ thở dài một cái, “Có thể từ từ vượt qua là tốt rồi.”

Thái phu nhân cũng là góa phụ, đương nhiên có rất nhiều nhận thức.

Thập Nhất Nương không muốn làm cho Thái phu nhân thương tâm, cười dời đi đề tài: “Làm sao không thấy Ngũ đệ muội?”

“Nàng lên cơn sốt.” Thái phu nhân cười nói, “Sợ lây bệnh cho con nên mới đưa Hâm tỷ nhi đến chỗ ta mấy ngày.”

Khó trách mấy đứa bé chơi cùng với nhau.

Điều kiện chữa bệnh ở cổ đại quá kém. Một chút phong hàn nho nhỏ cũng sẽ lấy mạng người.

Thập Nhất Nương không khỏi lo lắng nói: “Đại phu nói như thế nào? Có nặng lắm không?”

“Lưu y đã nói ăn mấy phó thuốc là tốt.” Thái phu nhân cười nói, “Ta sai Đỗ ma ma đi nhìn xem. Nói uống thuốc, phát một thân mồ hôi. Vừa mới ngủ lại.”

“Ngày mai ta sẽ đi thăm nàng!”

Đang nói chuyện, có bọn nhỏ tiếng cười như chuông bạc truyền tới.

Thập Nhất Nương và Thái phu nhân không khỏi theo tiếng cười nhìn lại, đã nhìn thấy ba cái đầu tụ cùng một chỗ, ngươi hạ xuống, ta đẩy một chút đồ chơi gà con mổ thóc, khiến cho không khí trở lên vui mừng.

Nhìn bọn nhỏ nở nụ cười thuần khiết, hai người cũng không khỏi nhoẻn miệng cười.

Thái phu nhân cầm tay Thập Nhất Nương: ” Hiện tại ta đã lớn tuổi, chỉ muốn ngậm kẹo đùa cháu, hưởng phúc. Sau này trong nhà có khách nhân nào, Ngoại trừ tỷ muội Hoàng phu nhân lớn tuổi, còn lại con cứ giúp đỡ chiêu đãi là được. Không cần dẫn tới nơi này.”

Thập Nhất Nương rất là ngoài ý muốn, càng nhiều là cảm động.

Nàng biết Thái phu nhân không muốn gặp Dương gia, nhưng Thái hậu dù sao còn khoẻ mạnh, Dương gia và Từ gia vẫn phải tồn tại một việc là xã giao, ngẩng đầu không thấy cúi đầu vẫn thấy, nên cố giữ thể diện một chút. Đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao nàng phải ở lúc Kiến Trữ Hầu phu nhân tới bái phỏng nàng lựa chọn tránh. Nàng là muốn thông qua phương thức này uyển chuyển nhắc nhở Dương gia một câu. Lại chưa từng nghĩ đến Thái phu nhân có thể ủng hộ nàng như vậy, không chỉ không có làm khó hoặc là ý tứ giận trách, còn đem quyền đối ngoại xã giao của Từ gia giao cho nàng.

“Nương!” Thập Nhất Nương không khỏi cầm lại tay Thái phu nhân.

Thái phu nhân cười híp mắt vỗ vỗ tay nàng: “Tốt lắm, tốt lắm, chúng ta không nói những thứ này. Con ở chỗ Phúc Trinh cả buổi chiều, nói tất cả những thứ gì? Hiện tại tình huống Cam gia ra sao? Thân gia lão gia cùng thái thái ngày hôm qua sáng sớm sai người tới đưa thiếp mời hẹn ta, mời ta đến nhà mới đi nghe hí đây!”

Thập Nhất Nương nói cho Thái phu nhân biết, cũng không cùng Thái phu nhân khách khí, tươi cười ghi nhớ ý tốt của Thái phu nhân, lượm một ít chuyện thú vị nói cho Thái phu nhân nghe.

Nói cho Thái phu nhân nghe chuyện Cam phu nhân chủ động yêu cầu phụng dưỡng Cam Thái phu nhân, khẽ gật đầu: “Lão ta lão cùng với lão Chi lão, ấu ta ấu cùng với ấu Chi ấu*(tôn kính cha mẹ, người bề trên của chính mình rồi mở rộng thành lòng tôn kính cha mẹ, người bề trên của kẻ khác, yêu thương con cái của chính mình thành lòng yêu thương con cái của người khác). Nàng nếu như có thể suy bụng ta ra bụng người, nói được là làm được, Cam gia cũng không đến nỗi thất bại thảm hại.” Nghe tới có người tìm cửa hàng Hỉ Phông làm may trang phục, lại càng thay các nàng cao hứng: “...... Phải cám ơn Thuận vương cho tốt. Sau đó lại nói với hắn, nhìn xem có còn vụ làm ăn như vậy không, sau này nhớ được muốn chiếu cố các ngươi. Làm ăn chính là hai năm đầu có chút khó khăn, đợi qua hai năm qua thì sẽ tốt.”

Thập Nhất Nương cười đáp ứng, nhìn thấy Hâm tỷ nhi cười, vừa ngáp, sợ đem con bé chơi hưng phấn, đến lúc đó ngủ không ngon, nở nụ cười rồi đứng dậy cáo từ.

Thái phu nhân nghĩ tới nàng làm khách ở nhà người ta cả ngày, cũng không lưu nàng, để cho Đỗ ma ma đưa nàng và Từ Tự Giới ra cửa.

Trở lại trong nhà, Từ Lệnh Nghi đã rửa mặt ngủ lại, đang nghiêng người trên giường đọc sách. Nhìn thấy nàng trở lại, cười hỏi nàng: “Như thế nào? Cùng Cam Thái phu nhân nói chuyện tri kỷ một ngày, tâm tình khá hơn chút không?”

Giọng nói thật giống như là nàng tức giận mà đi vậy.

Thập Nhất Nương chán nản. Nhưng cười híp mắt nhìn Từ Lệnh Nghi: “bạn bè là một trong năm mối quan hệ quan trọng nhất (năm quan hệ luân lí phong kiến: vua tôi, cha con,anh em, chồng vợ, bạn bè). Tôn Tử bàn về bạn, ích người ba, tổn hại người ba*(có ba loại bạn bè có ích và ba loại bạn bè gây tổn hại: bạn thẳng thắn, bạn hiểu biết rộng, bạn khoan dung là bạn có ích, bạn làm bộ, bạn khéo chiều chuộng, bạn xu nịnh là bạn gây tổn hại), đó là quan hệ cả đời, không thể không lưu lý. Thiếp thân bất quá là tuân theo lời dạy của thánh nhân như vậy, đi gặp bạn thẳng thắn, bạn thân, đương nhiên tâm tình là tốt.”

Từ Lệnh Nghi nghe thấy thế cười to.

Thập Nhất Nương từ từ đi rửa mặt không để ý tới hắn.

Lúc đi ra ngoài hai đầu lông mày của Từ Lệnh Nghi còn mang theo mấy phân nụ cười, nàng giả bộ không có nhìn thấy, thổi đèn rồi đi ngủ, nhưng lập tức bị Từ Lệnh Nghi ôm vào trong ngực.

“Mặc Ngôn, Mặc Ngôn “hắn nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, “Tiểu ngốc, sau này đừng tự tìm phiền não nữa.”

Chẳng lẽ mình thật cẩn thận quá mức rồi?

Thập Nhất Nương rất là nghi hoặc.

Qua hai ngày, Chu phu nhân bất ngờ tới.

“Kiến Trữ Hầu phu nhân muốn tới bái phỏng ta.” Nàng trên mặt cười lạnh, “Ta lấy cớ cùng ngươi hẹn ước hôm nay muốn cùng đi cửa hàng Hỉ Phô xem một chút, lựa chút đồ, đem người giao cho công chúa.”

Thập Nhất Nương cũng không kinh ngạc.

Kiến Trữ Hầu phu nhân nếu tới bái phóng mình, đương nhiên cũng sẽ đi bái phỏng Chu phu nhân.

Mà Chu phu nhân nhìn thấy nàng thần sắc bình tĩnh, đầu óc linh hoạt, lập tức hiểu được: “Nàng cũng tới gặp rồi!”

Thập Nhất Nương gật đầu, cười nói: “Ta cũng cùng ngươi giống nhau, tránh được!”

Chu phu nhân nghe liền”Phi” một tiếng: “Thật đúng là đem mình là cái gì! Đông chạy Tây điên, bản thân ta muốn nhìn xem, nàng có thể được cái gì tốt!”

Nghe khẩu khí kia, thật giống như nghe theo lời Phúc Thành công chúa “Làm thành thân thích đứng đắn tới lui” dường như là chuyện rất bất mãn.

Nhưng này dù sao cũng là chuyện riêng, Thập Nhất Nương không tốt dò thăm quá nhiều, hỏi Chu phu nhân: “Vậy ngươi có muốn đi xem cửa hàng Hỉ Phô một chút hay không?”

“Ta cũng thật là tìm tới ngươi để mua đồ.” Chu phu nhân nói mấy câu, giọng nói dần dần bình thản xuống, “Ta có hai thiếp thân nha hoàn, rất được lòng người, mấy ngày qua sẽ phải thả ra rồi, chuẩn bị cho các nàng đặt mua toàn bộ đồ cưới, cũng không uổng công họ tận tâm tận lực hầu hạ ta một thời gian.”

Lời của nàng để cho Thập Nhất Nương trong lòng vừa động, dần dần có ý nghĩ.

Nếu như có thể để cho nha hoàn các phủ xuất giá ở Hỉ Phô các nàng đặt một bộ đồ cưới phong phú, thì các nàng sẽ giúp mình quảng cáo nhãn hiệu Hỉ Phô.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy có thể làm được, một mặt suy nghĩ tìm được một cơ hội cùng Giản sư phó, hai chưởng quỹ thương nghị, sau đó rửa mặt một phen, cùng Chu phu nhân đi gặp Thái phu nhân xong, liền cùng đi Hỉ Phô.

Chu phu nhân ở tại Lưu Liên hai canh giờ, không chỉ có chọn lấy hai bộ đồ cưới, còn mua cho mình mấy tấm khăn. Nhìn ra được, nàng đối với sản phẩm thêu của Hỉ Phô rất hài lòng.

Ra cửa, Thập Nhất Nương cho rằng nàng sẽ trực tiếp hồi phủ công chúa, ai biết nàng lai ôm cánh tay Thập Nhất Nương: “Dù sao mượn danh tự của ngươi đi ra một chuyến, định liền làm phiền ngươi một hồi —— đến nhà ngươi đi ăn cơm tối đi!”

Mua đồ, oán trách, phóng túng, cũng có thể giảm bớt không vui trong lòng.

Thập Nhất Nương có thể hiểu được tâm tình của nàng, cười nói: “Ngươi không nói ta cũng nghĩ kéo ngươi trở về ăn cơm tối!”

“Ta đây sẽ không khách khí!” Chu phu nhân nghe cười hì hì cùng Thập Nhất Nương trở về Hà Hoa lí.

Hai người mới vừa ở cửa thuỳ hoa trước xuống xe ngựa, Thập Nhất Nương đã nhìn thấy bên cạnh Chu phu nhân gã sai vặt theo xe nhanh như chớp chạy tới.

“Phu nhân, Kiến Trữ Hầu phu nhân đi!” Hắn thở hổn hển, “Công chúa bám lấy thông lệ chiêu đãi thân thích, để cho Kiến Trữ Hầu phu nhân kia đứng ở chính điện giữa sân trả lời.” gã sai vặt vừa nói, trong mắt phóng ra nhìn có chút hả hê nụ cười, “Đem Kiến Trữ Hầu phu nhân giận đến...... Công chúa cô cô đã nói, trong nhà thân thích luôn luôn là như vậy, cũng không thể vì nàng phá lệ sao!”

Chu phu nhân nghe nở nụ cười.

Một mặt cười, còn một mặt hơi có chút đắc ý nhìn Thập Nhất Nương một cái: “Nhà chúng ta lại là phủ công chúa. Chiêu đãi Hầu phu nhân tự có quy củ chiêu đãi cùng thể diện cho Hầu phu nhân, chiêu đãi thân thích tự có quy củ chiêu đãi thân thích cùng thể diện. Nàng không làm Hầu phu nhân muốn làm thân thích của công chúa, dĩ nhiên là chỉ có thể dùng biện pháp chiêu đãi thân thích chiêu đãi nàng.”

Thập Nhất Nương giờ phút này mới hiểu được dụng ý của Phúc Thành công chúa.

Công chúa là cành vàng lá ngọc, hậu duệ quý tộc hoàng thất, ngay cả Phò mã thấy đều phải quỳ lạy, huống chi là thân thích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện