Thứ Nữ Công Lược

Chương 491: Thấp thỏm (Thượng)



Edit: Vi Vi Beta: Hạ Thái phu nhân nghe xong lời này, liền phân phó Ngọc Bản lại dọn bát đũa mới, mang đồ ăn sáng lên.

Lúc này Tam phu nhân mới ý thức được thái phu nhân và Thập Nhất Nương đã ăn sáng.

Tam phu nhân trở nên có chút không được tự nhiên.

Mấy năm ở Sơn Dương, tất cả chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do Tam phu nhân làm chủ, dù là đến nhà khác làm khách, người khác cũng tôn nàng là huyện lệnh phu nhân, theo ý nàng làm việc. Hôm nay về đến nhà, phải sống nhượng bộ lẫn nhau, bỗng nhiên còn có chút không quen. Điều này càng củng cố quyết tâm muốn tách thành gia đình độc lập của nàng. Chỉ là lời ăn chực đã nói ra, sửa cũng đã không kịp. Nàng chỉ có thể kiên trì bưng bát lên: “Là con đã tới muộn rồi”

Thái phu nhân luôn luôn cảm thấy cô con dâu thứ ba không được tự nhiên, với tính cẩn thận tỉ mỉ của con bé chính là tự mình chuốc khổ. Ở trong mắt người khác, vì vậy đối xử với Tam phu nhân đặc biệt khoan dung.

“Không phải là con tới muộn, mà là chúng ta ăn sớm!” Thái phu nhân cười nói, “Con từ từ ăn đi, cũng không cần gấp đâu, thời gian còn sớm mà!”

Tam phu nhân nào dám ăn từ từ, cũng không để ý có thể ăn no hay không, để tiểu nha hoàn xới cho non nửa bát cháo, vội vã ăn.

Từ Tự Truân tới đây vấn an tổ mẫu. Nhìn thấy mẫu thân và Tam bá mẫu có mặt, Truân ca có chút giật mình, hành lễ xong, tự mình đến bên cạnh Thập Nhất Nương: “Mẫu thân, tiên sinh sắp về ngay rồi, con và Ngũ đệ còn chưa luyện sáo…” Truân ca nhi dùng nụ cười hơi làm nũng nhìn Thập Nhất Nương.

Bởi vì sợ ầm ĩ Cẩn ca nhi, lúc Từ Tự Giới muốn luyện thổi sáo, bỏ chạy tới chỗ Trinh tỷ nhi, Từ Tự Truân nói như vậy, trên thực tế là muốn cùng Từ Tự Giới đến chỗ Trinh tỷ nhi chơi.

Thái phu nhân nghe xong cười ha ha: “Tạm thời thả cho con một con ngựa. Chờ tiên sinh trở về, cũng không thể chỉ nhớ đến thổi sáo lại quên bài tập.”

Từ Tự Truân vội nói: “Không có, không có ạ. Bài tập tiên sinh giao, con đã làm xong từ lâu rồi ạ!”

Thái phu nhân khẽ gật đầu, trong ánh mắt lộ ra sự thỏa mãn, sau đó liếc sang Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương đồng ý với ý kiến của Từ Lệnh Nghi, Từ Tự Truân không thể cứ sống với bộ dạng chưa trưởng thành như bây giờ, nhưng không phải chuyện gì cũng một sớm một chiều là xong.

“Nhớ buổi trưa về sớm ăn cơm đó!” Nàng cười căn dặn Từ Tự Truân.

Từ Tự Truân thấy lời thỉnh cầu của mình được đồng ý, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lên, gật đầu lia lịa, sai nha hoàn hầu hạ đi tìm Từ Tự Giới.

Tam phu nhân hơi đổi ánh mắt. Cười nói: “Truân ca mỗi ngày một khác, đi học thật là tốt!”

Nói đến Từ Tự Truân đứa cháu lớn lên trong nhà mình, càng ngày càng ngoan ngoãn, có hiểu biết, trên mặt Thái phu nhân tràn ngập ý cười: “Người ngoan từ sách mà ra!”

“Cũng không phải thế!” Tam phu nhân thuận theo lời nói của Thái phu nhân: “Trước đây ở nhà còn không cảm thấy. Dù sao mọi người đều giống nhau. Nhưng kể từ khi đến Sơn Dương mới biết, đã đọc sách và chưa từng đọc sách đúng là hai chuyện khác nhau. Cũng không trách cha con nhớ mãi không quên việc có thể ghi danh bảng vàng làm tiến sĩ.” Nàng nói xong, chuyển đề tài tới hôn sự của Từ Tự Cần “Hôm qua thấy bọn nhỏ có mặt, chưa nói tỉ mỉ với nương. Hôm nay đến sớm, chính là muốn nói chuyện này với nương.”

Thái phu nhân cũng luôn buồn bực hôn sự này — tin tức tới đột nhiên, quyết định hôn sự gấp quá.

Lão nhân gia nghiêng người, quan tâm nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, con nói cho ta nghe đi?”

Tất nhiên Tam phu nhân sẽ không giống Tam gia, có cái gì thì nói cái đó. Nàng chỉ nói nhân phẩm của Phương huyện lệnh đứng đắn như thế nào, Tam gia lại ngưỡng mộ như thế nào. Phương phu nhân không yên lòng trượng phu, một năm trước mang theo con gái tới chỗ nhậm chức chăm lo cuộc sống cho Phương huyện lệnh, thỉnh thoảng mình thấy Đại tiểu thư Phương gia như thế nào, dung mạo, học thức của Đại tiểu thư Phương gia hơn người như thế nào, Phương huyện lệnh yêu như báu vật, kết quả ngược lại hoãn hôn sự của con gái lại rồi. Phương phu nhân thì sốt ruột ra sao, lầu thân làm sao, cuối cùng hai nhà lại bàn bạc quyết định hôn sự như ra sao, nói lần lượt cho thái phu nhân nghe.

Thái phu nhân nghe xong vân vê phật châu bằng gỗ trầm hương trong tay.

“Cha mẹ của Phương huyện lệnh còn khỏe mạnh?”

Rất coi trọng câu hỏi này.

Gia đình quan lại bình thường, trượng phu làm quan bên ngoài, thông thường đều mang tiểu thiếp bên người chăm nom cuộc sống thường ngày, chủ mẫu hầu hạ cha mẹ chồng, dạy dỗ con cái ở nhà.

Phương phu nhân lo lắng trượng phu đi chỗ nhậm chức, nghĩ nông, có thể nói là ghen tị; nghĩ sâu, có thể nói là bất hiếu.

Tam phu nhân nghe xong thì ngẩn ra.

Nhưng nàng không hi vọng con dâu trưởng không ngẩng đầu lên được trước mặt thái phu nhân và thím. Vội nói: “Cha mẹ của Phương đại nhân khỏe mạnh, chuyện trong nhà, do vị đại ca đã từ quan của Phương đại nhân kia chủ trì. Lúc Phương đại nhân chưa nhậm chức, cũng dẫn theo tiểu thiếp hầu hạ bên người. Vào mùa xuân năm ngoái, Phương đại nhân bị phong hàn, không chăm sóc tốt, ốm đau trên giường mấy tháng. Lúc này Phương phu nhân mới đi trăm dặm xa xôi dẫn theo nữ nhi đến thăm Phương đại nhân. Nếu không phải Phương phu nhân mang thuốc từ Giang Nam tới chăm sóc, Phương đại nhân suýt nữa đã từ quan về quê rồi!”

Thái phu nhân nghe sắc mặt bớt giận, cười nói: “Nếu đã như vậy, xem ra, Phương phu nhân này thật ra là người gặp chuyện có chủ kiến.”

“Đúng vậy!” Tam phu nhân thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Bằng không, cũng đã không vội quyết định hôn sự này như vậy — Phương phu nhân nói, giờ Phương đại nhân đã khỏi. Phương phu nhân cũng có thể an tâm quay về Hồ Châu, toàn tâm toàn ý hầu hạ cha mẹ chồng. Gả Đại tiểu thư xong sẽ quay về Hồ Châu vì chuyện của Nhị tiểu thư.”

“Chính là con trai lớn của tri phủ Thành Đô kia?” Thái phu nhân cười nói.

“Đúng vậy!” Tam phu nhân cười khanh khách gật đầu, “Nhị tiểu thư của Phương gia gả cho con trai lớn của tri phủ Thành Đô.” Nàng nghĩ tới bên Phương thông gia kia đều là tiến sĩ, lại đều làm quan, rất có mặt mũi, vẻ mặt hồng hào: “Tri phủ Thành Đô kia không chỉ cùng khoa với Phương huyện lệnh, còn cùng quê nữa. Bốn năm trước đã tiểu định. Nếu không phải Phương phu nhân muốn gả con gái lớn trước, nhị tiểu thư Phương gia đã sớm gả đi.”

“Phương phu nhân sao mà vội như vậy?” Thái phu nhân cười nói, “Nhị tiểu thư Phương gia ít hơn Đại tiểu thư hai tuổi, vậy năm nay mới chỉ mười bốn, còn chưa cập kê đây!” Nói: “Không biết con trai lớn của tri phủ Thành Đô kia đã bao nhiêu tuổi?”

“Năm nay mười sáu tuổi!” Tam phu nhân cười nói “Nói ra thì tuổi cũng không kém nhau là mấy. Chẳng qua là phu nhân tri phủ muốn sớm lấy con dâu vào cửa, con trai cũng có người biết lạnh biết nóng. Bà mối ba ngày hai lần đến, ép định hôn sự của Đại tiểu thư, Phương phu nhân không chịu nổi, chỉ có thể đồng ý. Nhưng mà, Phương phu nhân cũng nói, nói là quay về sẽ lo liệu hôn sự của Nhị tiểu thư, đi qua đi lại như thế, không đến một hai năm thì không lo xong.

“Giang Nam các con thật nhiều quy củ!” Thái phu nhân nói, cười nhìn Thập Nhất Nương, “Coi trọng mười dặm hồng trang. Nhà này hình thức hơn nhà kia. Gả một khuê nữ, có thể vét sạch cả nhà đi rồi.” Trọng tâm câu chuyện đã chuyển sang các nhà gả cưới phô trương rồi.

Thập Nhất Nương nhớ tới Cẩn ca, muốn tìm cơ hội cáo từ, hết lần này tới lần khác Thái phu nhân đang vô cùng hứng thú nói chuyện, thỉnh thoảng một hai câu lại nhắc đến nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là ngồi theo.

Trong lúc Tam phu nhân nhắc tới mời ai làm mai mối thì tốt, Thái phu nhân không đợi nàng nói liền đề cử Hoàng Tam phu nhân. Tam phu nhân suy nghĩ một chút, Hoàng Tam phu nhân là phu nhân của thế tử Vĩnh Xương Hậu, nàng đi cầu hôn, cũng không coi là bôi nhọ con trai. Hơn nữa Hoàng Tam phu nhân có tiếng là mạnh mẽ, hợp tính tình nàng hơn so với Thập Nhất Nương. Chờ lúc Thái phu nhân nói đến mời Hoàng Tam phu nhân làm người mai mối, Tam phu nhân đã nghĩ thông rồi. Cười khanh khách đồng ý, lại vô cùng cảm tạ, hành lễ với Thái phu nhân, lấy lòng Thái phu nhân, sau đó đứng dậy: “…. Nếu đã mời Hoàng Tam phu nhân đi Vĩnh Xương làm mai, cũng không thể thiếu lễ cho bà nối này. Con đi chuẩn bị đây. Buổi chiều đi Vĩnh Xương Hậu phủ một chuyến.”

Thái phu nhân gật đầu, đợi Tam phu nhân đi rồi, bảo Đỗ ma ma đi đưa thư cho Vĩnh Xương hầu phủ. Giữ Thập Nhất nương lại nói chuyện.

“Ta thấy chuyện này chỉ sợ có điều lạ.” Thái phu nhân sai người hầu hạ trong phòng đi, nói nhỏ, “Ngươi suy nghĩ một chút, nếu tri phủ thành đô và Phương huyện lệnh vừa đồng khoa lại vừa là đồng hương, tuổi con trai lớn, con gái lớn tương đương, vì sao tri phủ thành đô xin cưới Nhị tiểu thư mà không phải Đại tiểu thư? Còn có Phương phu nhân, mùa xuân năm ngoái Phương huyện lệnh sinh bệnh thì mới mang con cái đến chỗ Phương huyện lệnh đang cai quản, vị tiểu thư kia vẫn nuôi ở quê nhà, vợ của lão Tam lại là người chỉ biết xem náo nhiệt, rốt cuộc thế nào …. ” Nói xong, chân mày nhíu lại: “Cần ca dù sao cũng là trưởng tôn, lúc này nếu như có sơ suất gì, về sau lúc con dâu của Truân ca vào cửa chỉ sợ là có rắc rối.”

Những điều này đều là suy đoán.

Ngày cả người bọn họ cũng chưa nhìn thấy, hiện tại nói những thứ này, cũng hơi sớm.

Huống chi hôn sự đã định ra rồi, chẳng lẽ còn hủy được sao?

Vậy sẽ làm tổn thương cô bé bao nhiêu đây!

“Nhân duyên nghìn dặm đường quanh co (gần nghĩa câu hữu duyên thiên lý năng tương ngộ).” Thập Nhất Nương cười nói, “Nhân duyên này có được hay không, còn phải xem bát tự có hợp hay không. Nói không chừng bát tự của Đại tiểu thư Phương gia và đại công tử Tri Phủ thành đô không hợp? Bằng không, một lo gả, một lo cưới này, không sớm không muộn, lại vừa vặn đụng nhau như vậy. Nói không chừng đây chính là duyên phận của Phương gia Đại tiểu thư và Cần ca của chúng ta đấy ạ!”

Thái phu nhân một hồi lâu không có lên tiếng, chẳng qua là nhẹ nhàng mà thở dài.

Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn là khuyên thái phu nhân: “Gả đến nhà chúng ta chính là người của nhà chúng ta. Nương có kiến thức rộng rãi, nếu con bé có cái gì không đúng, nương thường xuyên nhắc nhở là được. Nghĩ trước đây, nếu nương không chọn con, con nào có ngày hôm nay!”

Những lời này khiến thái phu nhân nở nụ cười.

“Thiên xuyên vạn xuyên, mã tí bất xuyên.” *

(*) “thiên xuyên vạn xuyên, mã tí bất xuyện”: ý nói bản tính con người yêu thích sự nịnh nọt.

Thập Nhất Nương nhếch miệng cười.

Giữa giờ tỵ, Hoàng Tam phu nhân tới.

Nàng đi thỉnh an thái phu nhân trước, vui vẻ nhận chuyện làm mối, sau đó lướt qua Tam phu nhân, trực tiếp đến trong nhà Thập Nhất Nương.

Cẩn ca ăn uống no đủ đang nằm ngủ say trong chăn gấm, Thập Nhất Nương và Cố ma ma một ngồi ở trên kháng, một ngồi ở ghế con lót gấm bên cạnh kháng đang thêu thùa may vá cho Cẩn ca nhi

“Còn tưởng rằng ngày mai tỷ mới tới!” Thập Nhất Nương cười mời Hoàng Tam phu nhân đến ngồi trên đại kháng gần cửa sổ trong tây thứ gian, trêu chọc nói: “Đều nói mời người làm mối, tỷ tỷ ngược lại, chưa mời đã tự đến. Tam tẩu chúng ta thế mà mời bà mối này là đúng rồi. Chỉ là đến lúc đó đừng có mà ngay cả lễ cho bà mối cũng không cần!”

Hoàng Tam phu nhân là một người cởi mở, cũng thích đùa giỡn như vậy, cảm thấy thế mới gọi là thân thiết.

Thập Nhất Nương tưởng là nàng đáp lại mình mấy câu chanh chua, không ngờ nàng nghe xong ngượng ngùng cười cười, hỏi Cẩn ca: “...... đang ngủ? Hay là nhũ nương bế ra ngoài chơi rồi?” Giọng điệu có chút không yên lòng.

“Đang ngủ ạ!” Thập Nhất Nương cười bưng trà mà tiểu nha hoàn vừa dâng lên tới trước mặt Hoàng Tam phu nhân, Hoàng Tam phu nhân nhận lấy chén trà uống một hớp, cũng không nói tới xem Cẩn ca, lúc nãy bỗng nhiên thái độ khác một trời một vực so với sự lanh lợi hoạt bát như lúc bình thường.

Thập Nhất Nương âm thầm lấy làm lạ.

Thì thấy Hoàng Tam phu nhân hít thật sâu vào một hơi, trầm giọng nói: “Hầu gia có ở nhà không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện