Thứ Nữ Công Lược
Chương 536: Kết Thúc Buổi Lễ (Thượng)
Editor: Tiểu Ly
Beta: Hạ “Tứ thẩm thẩm”, Từ Tự Cần đã bước vào cửa “Chúng con tới đòi ăn bát mỳ trường thọ đây!.”
“Hoan nghênh, hoan nghênh.” Thập Nhất Nương cười, mời họ đến ngồi trên ghế thái sư, lại sai nha hoàn đi dặn phòng bếp nấu bát mỳ.
Từ Tự Cần vội vàng ngăn cản: “Tứ thẩm thẩm, là con nói đùa với thẩm thẩm thôi. Chúng con đều đã ăn sáng rồi.” Sau đó cười nói: “Chúng con tới chúc mừng sinh thần cho Nhị đệ.”
Thập Nhất Nương cũng đoán thế, giữ ba đứa trẻ ở lại: “Đợi một lát ở đây ăn cơm trưa!”
Từ Tự Cần sững sờ, cười đáp: “Tốt quá, vậy thì làm phiền thẩm thẩm rồi.” Ánh mắt lại nhìn về phía Từ Tự Dụ.
Từ Tự Dụ nhẹ nhàng lắc đầu.
Trên mặt lộ sắc mặt sốt ruột, Từ Tự Cần quăng cho Từ Tự Dụ một ánh mắt ra dấu.
Mí mắt cụp xuống, Từ Tự Dụ bày ra một bộ dáng từ chối.
Thập Nhất Nương thấy vậy liền hiểu rõ.
Con trai mười lăm, mười sáu tuổi cũng đã lớn rồi, cũng sớm đã có thế giới của riêng mình.
Nàng cười thầm, dứt khoát buông tay, nói trêu: “Được rồi, được rồi, các con cũng đừng nháy mắt ra hiệu cho nhau nữa. Nếu đã có hẹn đi đâu, trực tiếp đi đi. Có điều giữa trưa, ta đã bảo phòng bếp làm đào mừng thọ, đến lúc đó thì đừng có kêu là không được ăn.”
“Không có đâu ạ!” Từ Tự Dụ vội nói.
Từ Tự Cần lại vui mừng nhướn mày, nói: “Đa tạ Tứ thẩm.”
Hai người đồng thanh đáp, không khỏi liếc nhau.
Từ Tự Dụ lại nhìn qua Từ Tự Cần nói: “Chúng con cũng không có bố trí sắp xếp gì, giữa trưa sẽ ở lại chỗ mẫu thân ăn đào mừng thọ.”
Ngoại trừ cảm nhận của một số người, Từ Tự Dụ còn là một đứa trẻ hiểu chuyện, cẩn thận, biết cách quan tâm, chăm sóc người khác.
“Đào mừng thọ còn chưa để vào nồi.” Thập Nhất Nương cười nói, “Mẫu thân bảo phòng bếp làm đồ ăn khuya cho buổi tối. Buổi tối cũng không cần đến vấn an đâu. Chỗ phụ thân con, ta sẽ nói lại. Hôm nay là sinh thần của con, ra ngoài đi chơi một ngày thật vui vẻ vào nhé!”
Từ Tự Dụ còn muốn nói gì đó, Từ Tự Cần đã giải thích: “Thẩm thẩm, chúng con cũng không ra khỏi cửa, chỉ là mời Nhị đệ đến chỗ con uống một chút thôi. Con vừa kết hôn đã đến sinh thần của Nhị đệ…”
“Hiểu rõ, hiểu rõ.” Thập Nhất Nương cười cười cắt ngang lời của Từ Tự Cần mà nói: “Có những trưởng bối như chúng ta ở đây, các con không được tự nhiên.” Sau đó lại dặn dò: “Rượu có thể gây tổn hại đến thân thể, nhớ đừng uống nhiều quá!”
Từ Tự Dụ không nghĩ tới Thập Nhất Nương lại suy nghĩ thông đáo như vậy, đã nói đến mức ấy rồi, lại từ chối, thì hơi chút kiêu ngạo. Dụ ca vội vàng cam đoan: “Mẫu thân yên tâm, chúng con sẽ không làm bừa đâu.”
“Ta biết rõ, hai huynh đệ các còn đều là người có chừng mực.” Thập Nhất Nương cười gật đầu, nhờ vả Phương thị: “Đừng để cho huynh đệ họ uống say nhé!” Sau đó để cho Trinh tỷ nhi tiễn đám trẻ ra ngoài.
Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới đều nhìn qua.
Thập Nhất Nương khẽ cười.
Nhưng mà Từ Tự Cần không mời hai đứa nhỏ này, nàng cũng không tiện cho hai đứa cùng đi được.
Lại để cho Cẩn ca nhi nằm trên kháng chơi, tiếp tục nói chuyện cùng Từ Tự Truân: “Ngày đó con leo núi nên biết Tưởng đại nhân sao? Ngoài Tưởng đại nhân, còn có ai không?”
Từ Tự Truân cũng không phải đứa bé bốc đồng tùy hứng, thấy Thập Nhất Nương hỏi mình, lại cũng dần dần thu suy nghĩ lại, nghiêm túc trả lời Thập Nhất Nương: “Còn có Đậu các lão, Vương đại nhân, Lý đại nhân, Trần đại nhân…”
Thập Nhất Nương hỏi các vị đại nhân đảm nhiệm những chức vụ gì, bộ dạng ra sao, đối xử với người khác như thế nào…
“Đậu các lão là Đại học sĩ của điện Văn Hoa. Dáng người cao cao, mặt luôn tươi cười…” Từ Tự Truân trả lời từng câu một.
Từ Tự Giới im lặng ngồi trên ghế thái sư trước giường mà nghe, Cẩn ca nhi lôi kéo, đập chiếc gối dựa màu đen. Một lát đi tới đầu kháng, một lát đi đến đuôi kháng, lại lần sờ lôi cái trống bỏi dưới cái bàn con đặt trên kháng ra cho Trinh tỷ nhi xem, còn lắc lư cái trống bỏi “tùng tùng tùng”, rồi giơ lên cao ném vèo “ bang” một tiếng, lại đi nhổ hoa trà màu đỏ chót đang cắm trong bình thiếc trên bệ cửa sổ, không có lúc nào chịu ngồi yên.
Từ khi Cẩn ca nhi biết đi, trong phòng Thập Nhất Nương thay đổi lại toàn bộ đồ trang trí. Bình hoa cổ cao, các loại cốc, có thể không bày biện thì gắng hết sức không bày biện. Nếu như muốn bày, cũng dùng bình thiếc, chính là sợ Cẩn ca nhi làm vỡ đồ, mảnh sứ quẹt qua làm bị thương.
Trinh Tỷ Nhi sợ Cẩn ca nhi làm bình thiếc đổ, vội vàng đến đỡ bình thiếc.
Cẩn ca nhi thuận lợi rút được hoa ra, lập tức chạy ngay đến trước mặt Thập Nhất Nương, cầm hoa cắm vào trên đầu Thập Nhất Nương.
Trinh tỷ nhi cười đến mức không nhịn được.
Từ Tự Truân, Từ Tự Giới cũng bị Cẩn ca nhi thu hút, một người ngồi nói chuyện nhưng tư tưởng không tập trung, một người nhếch miệng cười.
Thập Nhất Nương thấy đây không phải chủ đề của câu chuyện, lại dứt khoát dừng chủ đề lại, cười nói: “Mỗi ngày ta đều ở lại nội viện, chưa bao giờ biết bên ngoài còn thú vị như vậy. Truân ca nhi, sau này nếu con còn đi giao lưu ở ngoài, trở về nhớ kể cho mẫu thân nghe một chút, để cho mẫu thân cũng được mở mang tầm mắt nhé.”
Từ Tự Truân cung kính mà đáp: “Vâng”. Từ Tự Giới cười hì hì chạy tới bên cạnh giường hô: “Lục đệ, lục đệ”, vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi còn tưởng rằng Từ Tự Giới muốn lấy hoa trong tay mình, khẽ xoay thân, cầm hoa đặt ở dưới gầm bàn con đặt trên kháng, sau đó giơ tay về phía Từ Tự Giới, tỏ ý rằng không có hoa.
Tất cả mọi người đều cười đến ngặt nghẽo, trên mặt Cẩn ca nhi vẫn cứ tràn đầy nghi hoặc mà đứng ở đó, lúng túng nhìn mọi người… Mấy người cười đến thắt lưng cũng không thẳng nổi.
Từ Lệnh Nghi đột nhiên đi tới: “Đây là làm sao vậy?”
“Hầu gia đã về rồi!” Thập Nhất Nương dẫn mấy đứa con ra hành lễ với Từ Lệnh Nghi, vợ chồng hai người phân chủ thứ mà ngồi, Trinh tỷ nhi nhận lấy chung trà từ tay nha hoàn, bưng trà kính phụ thân, Thập Nhất Nương lúc này mới kể lại chuyện vừa rồi một lần.
Từ Lệnh Nghi nghe xong cũng không khỏi cười ha ha, ôm Cẩn ca nhi: “Con đúng thật trở thành như tổ mẫu nói ‘Nhạn quá bạt mao’ rồi, chỉ cần là đồ vật đã vào tay ngươi, người khác đừng mơ mà lấy lại!”
Nụ cười yêu thương, vẻ mặt cưng chiều… Giống như có sự kiên nhẫn vô hạn, yêu thích vô hạnvới Cẩn ca nhi, làm cho Từ Tự Truân khẽ ngơ ngác, sau đó lại nghe thấy phụ thân hỏi đến Nhị ca: “Sao lại không ở trong phòng?”
“Cần ca nhi đặc biệt thiết yến đãi Dụ ca nhi…” Thập Nhất Nương cười đón nhận Cẩn ca nhi, “Đi qua chơi…”
Từ Lệnh Nghi “Ừm” một tiếng, cũng không hỏi tới chuyện khác nữa, lại hôn lên má của Cẩn ca nhi, giao cậu nhóc cho Cố ma ma: “Hôm nay thời tiết tốt, ôm Lục thiếu gia đến phơi nắng trong sân đi…” Làm cho tất cả lời tâm huyết lúc trước mà Thập Nhất Nương đã chuẩn bị xong đều bị chết ở trong bụng.
Cẩn ca nhi lại nắm chặt lấy ống tay áo của Từ Lệnh Nghi, không chịu buông ra.
Từ Lệnh Nghi xoa đầu Cẩn ca nhi, cười nói: “Ngoan, cùng Cố ma ma đi chơi đi! Phụ thân còn phải dạy Tứ ca và Ngũ ca của con cưỡi ngựa…”
Từ khi vào mùa thu, Từ Lệnh Nghi tìm một sư phụ dạy Từ Tự Truân cưỡi ngựa bắn cung, cứ cách năm ngày là có một khóa lên lớp hai canh giờ, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ thử làm lão sư một chút.
Dù sao Từ Tự Truân vẫn chỉ là một cậu bé, chỉ có thể ngồi trên lưng ngựa rồi để nô bộc dắt ngựa đi vài vòng trong bãi tập. Cầm kéo một chiếc cung nhỏ được làm riêng, nhưng khi có bài giảng về cưỡi ngựa bắn cung, Truân ca nhi vẫn thể hiện sự hăng hái phấn khởi đó.
Từ Tự Giới nghe nói phụ thân muốn đích thân dạy ca ca cưỡi ngựa, khuôn mặt tràn đầy hâm mộ nhìn qua Từ Tự Truân cùng Từ Lệnh Nghi. Mà Cẩn ca nhi nhìn thấy phụ thân đứng lên muốn đi, trề môi, nước mắt lập tức ngấn lên trong vành mắt.
Đáy mắt Từ Lệnh Nghi hiện lên một chút do dự.
Thập Nhất Nương lập tức nói: “Hầu gia đi thong thả. Thiếp đây sẽ dẫn bọn nhỏ đi đến chỗ của Thái phu nhân...”
Từ Lệnh Nghi biết Thái phu nhân rất thích Thập Nhất Nương dẫn theo Cẩn ca nhi đi chơi.
Hắn mạnh mẽ quyết tâm, dẫn theo Từ Tự Truân đi tiền viện.
Cẩn ca nhi khóc ầm lên nhìn theo bóng lưng phụ thân.
Thập Nhất Nương cùng Trinh tỷ nhi, Giới ca nhi dỗ dành cả buổi, bé mới thở phì phò ngừng khóc.
Tuổi của con càng lúc càng lớn, tính khí của con cũng càng lúc càng lớn, có liên quan đến sự hiểu chuyện, cũng có liên quan đến sủng ái của mọi người dành cho bé.
Thập Nhất Nương không khỏi cảm thấy đau đầu.
Hoàng Hậu nương nương tuyên nàng tiến cung, thưởng một cây trâm hoa vàng tráng bạc khảm viên Nam Châu, nói là tặng Trinh tỷ nhi lúc cập kê dùng.
Đã có Hoàng Hậu nương nương ban thưởng, lễ cập kê coi như hoàn mỹ rồi.
Thập Nhất Nương nói tạ ơn. Định rời khỏi Khôn Ninh Cung, lại gặp được cung nữ bên người Phương tỷ nhi, chuyển đến một cái hộp sơn son thếp vàng: ” Thái tử phi nói trưởng nữ của Vĩnh Bình hầu sắp cập kê, người không thể tiến đến chúc mừng được, cái lược ngà voi này là thứ Thái tử phi nương nương thích nhất, tặng cho Từ đại tiểu thư làm lễ chúc mừng”
Thập Nhất Nương cung kính tiếp nhận, thưởng cho cung nữ đó, hỏi có thể nói lời cảm tạ trước mặt Thái tử phi hay không.
Cung nữ cười nói: “Thái tử gia đang ở chỗ Thái tử phu dùng cơm trưa, hôm khác phu nhân Vĩnh Bình hầu lại đến đi ạ...”
Thập Nhất Nương cười đáp lời, trở về phủ Vĩnh Bình hầu.
Thái phu nhân biết Hoàng Hậu nương nương và Phương tỷ nhi đều ban thưởng lễ vật, đương nhiên là rất vui vẻ, bàn với Thập Nhất Nương mời Chu phu nhân làm chính khách, Tứ Nương làm người tổ chức điều khiển, Phương thị thì làm tán giả*. Chu phu nhân cùng Tứ Nương đều vui vẻ đồng ý, chỉ là lúc đi mời Phương thị, rất ngạc nhiên là Phương thị khiêm nhường đủ kiểu, khéo léo từ chối.
(*)Tán giả: người nói những lời ca ngợi, khen ngợi tốt đẹp cho nhân vật chính trong buổi lễ.
Thập Nhất Nương rất bất ngờ. Nói đây là ý của Thái phu nhân nhưng cũng không thể khiến Phương thị thay đổi chủ ý, chỉ đành không hài lòng mà đi bẩm báo cho Thái phu nhân.
Thái phu nhân cũng bất ngờ lắm, ngẫm nghĩ, nói: “Nếu đã không muốn, chúng ta cũng đừng miễn cưỡng. Ta thấy, mời Tam tiểu thư Lâm gia tới làm tán giả cho Trinh tỷ nhi đi…”
Đảm nhiệm vai trò làm tán giả, bình thường thì là tỷ muội của người đến tuổi cập kê. Nhưng Hâm tỷ nhi còn quá nhỏ, không thích hợp; Phương thị thì tuổi tác phù hợp nhưng lại không muốn.
Thập Nhất Nương gật đầu, lại đi Lâm gia một chuyến.
Lâm Đại phu nhan bằng lòng đồng ý, còn cười nói: “Tẩu tẩu của nhà chúng ta ngày trông đêm trông cũng đã chờ đến ngày hôm nay đấy...”
Thập Nhất Nương cười ha ha.
Đến ngày Trinh tỷ nhi cập kê, không chỉ người ở Ngõ Cung Huyền đến, mà người Ngõ Hồng Đăng người trong phủ Trung Cần bá cũng đều đến. Thập Nhất Nương còn mời cả Văn di nương đến dự lễ.
Từ Lệnh Nghi chủ trì nghi thức cập kê.
Tam tiểu thư Lâm gia lấy cây trâm hoa mà Hoàng Hậu nương nương ban thưởng cài ở giữa tóc Trinh tỷ nhi.
Trong nháy mắt, Trinh tỷ nhi mỉm cười nước mắt chảy xuống.
Sau khi kết thúc buổi lễ, mọi người chuyển qua phòng khách bên cạnh Điểm Xuân Đường ăn trưa.
Thập Nhất Nương lúc này mới có cơ hội hỏi Lan Đình: “Tam cô phu nhân cũng hẳn sinh rồi nhỉ? Không biết sinh thiên kim hay là thiếu gia đây...?”
Lan Đình thấp giọng cười nói: “Đêm qua mới nhận được tin tức, nói là sinh được lân nhi nặng hơn năm cân...”
“Thật sự là chúc mừng nàng rồi…” Thập Nhất Nương tự đáy lòng mà nói, “Về sau cũng có người làm bạn rồi…”
Lan Đình chép miệng “Ta cũng khích lệ Tam tỷ một chút như vậy —— hiện tại đã có Tuệ ca nhi, tùy tỷ phu làm ầm ĩ ra sao cũng được! Chẳng lẽ tỷ phu còn dám ái thiếp diệt vợ hay sao...?”
Hai người ở đây nói chuyện, Thất Nương cùng Ngũ phu nhân cũng ở tiểu viện bên cạnh Điểm Xuân Đường nói chuyện.
“Muội nghe Tứ tẩu nói, Chu An Bình qùy gối trước mặt tỷ rồi sao?”
“Không phải quỳ gối trước mặt tỷ..” Thất Nương cười nói, “Là quỳ gối trước mặt Tứ tỷ tỷ...” Nói xong, cười rộ lên, trên trán có mấy phần đắc ý.
Ngũ phu nhân cau mày lại, muốn nói lại thôi.
Lần này nếu không phải có Ngũ phu nhân, mình làm sao có thể hòa thuận cùng Chu An Bình được —— mỗi lần hai vợ chồng cãi nhau, trong lòng mình cũng rất khó chịu.
“Muội muốn nói cái gì...” Thất Nương kéo ống tay áo Ngũ phu nhân “Dựa giao tình giữa tỷ và muội, chẳng lẽ còn không thể nói thẳng hay sao?”
Beta: Hạ “Tứ thẩm thẩm”, Từ Tự Cần đã bước vào cửa “Chúng con tới đòi ăn bát mỳ trường thọ đây!.”
“Hoan nghênh, hoan nghênh.” Thập Nhất Nương cười, mời họ đến ngồi trên ghế thái sư, lại sai nha hoàn đi dặn phòng bếp nấu bát mỳ.
Từ Tự Cần vội vàng ngăn cản: “Tứ thẩm thẩm, là con nói đùa với thẩm thẩm thôi. Chúng con đều đã ăn sáng rồi.” Sau đó cười nói: “Chúng con tới chúc mừng sinh thần cho Nhị đệ.”
Thập Nhất Nương cũng đoán thế, giữ ba đứa trẻ ở lại: “Đợi một lát ở đây ăn cơm trưa!”
Từ Tự Cần sững sờ, cười đáp: “Tốt quá, vậy thì làm phiền thẩm thẩm rồi.” Ánh mắt lại nhìn về phía Từ Tự Dụ.
Từ Tự Dụ nhẹ nhàng lắc đầu.
Trên mặt lộ sắc mặt sốt ruột, Từ Tự Cần quăng cho Từ Tự Dụ một ánh mắt ra dấu.
Mí mắt cụp xuống, Từ Tự Dụ bày ra một bộ dáng từ chối.
Thập Nhất Nương thấy vậy liền hiểu rõ.
Con trai mười lăm, mười sáu tuổi cũng đã lớn rồi, cũng sớm đã có thế giới của riêng mình.
Nàng cười thầm, dứt khoát buông tay, nói trêu: “Được rồi, được rồi, các con cũng đừng nháy mắt ra hiệu cho nhau nữa. Nếu đã có hẹn đi đâu, trực tiếp đi đi. Có điều giữa trưa, ta đã bảo phòng bếp làm đào mừng thọ, đến lúc đó thì đừng có kêu là không được ăn.”
“Không có đâu ạ!” Từ Tự Dụ vội nói.
Từ Tự Cần lại vui mừng nhướn mày, nói: “Đa tạ Tứ thẩm.”
Hai người đồng thanh đáp, không khỏi liếc nhau.
Từ Tự Dụ lại nhìn qua Từ Tự Cần nói: “Chúng con cũng không có bố trí sắp xếp gì, giữa trưa sẽ ở lại chỗ mẫu thân ăn đào mừng thọ.”
Ngoại trừ cảm nhận của một số người, Từ Tự Dụ còn là một đứa trẻ hiểu chuyện, cẩn thận, biết cách quan tâm, chăm sóc người khác.
“Đào mừng thọ còn chưa để vào nồi.” Thập Nhất Nương cười nói, “Mẫu thân bảo phòng bếp làm đồ ăn khuya cho buổi tối. Buổi tối cũng không cần đến vấn an đâu. Chỗ phụ thân con, ta sẽ nói lại. Hôm nay là sinh thần của con, ra ngoài đi chơi một ngày thật vui vẻ vào nhé!”
Từ Tự Dụ còn muốn nói gì đó, Từ Tự Cần đã giải thích: “Thẩm thẩm, chúng con cũng không ra khỏi cửa, chỉ là mời Nhị đệ đến chỗ con uống một chút thôi. Con vừa kết hôn đã đến sinh thần của Nhị đệ…”
“Hiểu rõ, hiểu rõ.” Thập Nhất Nương cười cười cắt ngang lời của Từ Tự Cần mà nói: “Có những trưởng bối như chúng ta ở đây, các con không được tự nhiên.” Sau đó lại dặn dò: “Rượu có thể gây tổn hại đến thân thể, nhớ đừng uống nhiều quá!”
Từ Tự Dụ không nghĩ tới Thập Nhất Nương lại suy nghĩ thông đáo như vậy, đã nói đến mức ấy rồi, lại từ chối, thì hơi chút kiêu ngạo. Dụ ca vội vàng cam đoan: “Mẫu thân yên tâm, chúng con sẽ không làm bừa đâu.”
“Ta biết rõ, hai huynh đệ các còn đều là người có chừng mực.” Thập Nhất Nương cười gật đầu, nhờ vả Phương thị: “Đừng để cho huynh đệ họ uống say nhé!” Sau đó để cho Trinh tỷ nhi tiễn đám trẻ ra ngoài.
Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới đều nhìn qua.
Thập Nhất Nương khẽ cười.
Nhưng mà Từ Tự Cần không mời hai đứa nhỏ này, nàng cũng không tiện cho hai đứa cùng đi được.
Lại để cho Cẩn ca nhi nằm trên kháng chơi, tiếp tục nói chuyện cùng Từ Tự Truân: “Ngày đó con leo núi nên biết Tưởng đại nhân sao? Ngoài Tưởng đại nhân, còn có ai không?”
Từ Tự Truân cũng không phải đứa bé bốc đồng tùy hứng, thấy Thập Nhất Nương hỏi mình, lại cũng dần dần thu suy nghĩ lại, nghiêm túc trả lời Thập Nhất Nương: “Còn có Đậu các lão, Vương đại nhân, Lý đại nhân, Trần đại nhân…”
Thập Nhất Nương hỏi các vị đại nhân đảm nhiệm những chức vụ gì, bộ dạng ra sao, đối xử với người khác như thế nào…
“Đậu các lão là Đại học sĩ của điện Văn Hoa. Dáng người cao cao, mặt luôn tươi cười…” Từ Tự Truân trả lời từng câu một.
Từ Tự Giới im lặng ngồi trên ghế thái sư trước giường mà nghe, Cẩn ca nhi lôi kéo, đập chiếc gối dựa màu đen. Một lát đi tới đầu kháng, một lát đi đến đuôi kháng, lại lần sờ lôi cái trống bỏi dưới cái bàn con đặt trên kháng ra cho Trinh tỷ nhi xem, còn lắc lư cái trống bỏi “tùng tùng tùng”, rồi giơ lên cao ném vèo “ bang” một tiếng, lại đi nhổ hoa trà màu đỏ chót đang cắm trong bình thiếc trên bệ cửa sổ, không có lúc nào chịu ngồi yên.
Từ khi Cẩn ca nhi biết đi, trong phòng Thập Nhất Nương thay đổi lại toàn bộ đồ trang trí. Bình hoa cổ cao, các loại cốc, có thể không bày biện thì gắng hết sức không bày biện. Nếu như muốn bày, cũng dùng bình thiếc, chính là sợ Cẩn ca nhi làm vỡ đồ, mảnh sứ quẹt qua làm bị thương.
Trinh Tỷ Nhi sợ Cẩn ca nhi làm bình thiếc đổ, vội vàng đến đỡ bình thiếc.
Cẩn ca nhi thuận lợi rút được hoa ra, lập tức chạy ngay đến trước mặt Thập Nhất Nương, cầm hoa cắm vào trên đầu Thập Nhất Nương.
Trinh tỷ nhi cười đến mức không nhịn được.
Từ Tự Truân, Từ Tự Giới cũng bị Cẩn ca nhi thu hút, một người ngồi nói chuyện nhưng tư tưởng không tập trung, một người nhếch miệng cười.
Thập Nhất Nương thấy đây không phải chủ đề của câu chuyện, lại dứt khoát dừng chủ đề lại, cười nói: “Mỗi ngày ta đều ở lại nội viện, chưa bao giờ biết bên ngoài còn thú vị như vậy. Truân ca nhi, sau này nếu con còn đi giao lưu ở ngoài, trở về nhớ kể cho mẫu thân nghe một chút, để cho mẫu thân cũng được mở mang tầm mắt nhé.”
Từ Tự Truân cung kính mà đáp: “Vâng”. Từ Tự Giới cười hì hì chạy tới bên cạnh giường hô: “Lục đệ, lục đệ”, vươn tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi còn tưởng rằng Từ Tự Giới muốn lấy hoa trong tay mình, khẽ xoay thân, cầm hoa đặt ở dưới gầm bàn con đặt trên kháng, sau đó giơ tay về phía Từ Tự Giới, tỏ ý rằng không có hoa.
Tất cả mọi người đều cười đến ngặt nghẽo, trên mặt Cẩn ca nhi vẫn cứ tràn đầy nghi hoặc mà đứng ở đó, lúng túng nhìn mọi người… Mấy người cười đến thắt lưng cũng không thẳng nổi.
Từ Lệnh Nghi đột nhiên đi tới: “Đây là làm sao vậy?”
“Hầu gia đã về rồi!” Thập Nhất Nương dẫn mấy đứa con ra hành lễ với Từ Lệnh Nghi, vợ chồng hai người phân chủ thứ mà ngồi, Trinh tỷ nhi nhận lấy chung trà từ tay nha hoàn, bưng trà kính phụ thân, Thập Nhất Nương lúc này mới kể lại chuyện vừa rồi một lần.
Từ Lệnh Nghi nghe xong cũng không khỏi cười ha ha, ôm Cẩn ca nhi: “Con đúng thật trở thành như tổ mẫu nói ‘Nhạn quá bạt mao’ rồi, chỉ cần là đồ vật đã vào tay ngươi, người khác đừng mơ mà lấy lại!”
Nụ cười yêu thương, vẻ mặt cưng chiều… Giống như có sự kiên nhẫn vô hạn, yêu thích vô hạnvới Cẩn ca nhi, làm cho Từ Tự Truân khẽ ngơ ngác, sau đó lại nghe thấy phụ thân hỏi đến Nhị ca: “Sao lại không ở trong phòng?”
“Cần ca nhi đặc biệt thiết yến đãi Dụ ca nhi…” Thập Nhất Nương cười đón nhận Cẩn ca nhi, “Đi qua chơi…”
Từ Lệnh Nghi “Ừm” một tiếng, cũng không hỏi tới chuyện khác nữa, lại hôn lên má của Cẩn ca nhi, giao cậu nhóc cho Cố ma ma: “Hôm nay thời tiết tốt, ôm Lục thiếu gia đến phơi nắng trong sân đi…” Làm cho tất cả lời tâm huyết lúc trước mà Thập Nhất Nương đã chuẩn bị xong đều bị chết ở trong bụng.
Cẩn ca nhi lại nắm chặt lấy ống tay áo của Từ Lệnh Nghi, không chịu buông ra.
Từ Lệnh Nghi xoa đầu Cẩn ca nhi, cười nói: “Ngoan, cùng Cố ma ma đi chơi đi! Phụ thân còn phải dạy Tứ ca và Ngũ ca của con cưỡi ngựa…”
Từ khi vào mùa thu, Từ Lệnh Nghi tìm một sư phụ dạy Từ Tự Truân cưỡi ngựa bắn cung, cứ cách năm ngày là có một khóa lên lớp hai canh giờ, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ thử làm lão sư một chút.
Dù sao Từ Tự Truân vẫn chỉ là một cậu bé, chỉ có thể ngồi trên lưng ngựa rồi để nô bộc dắt ngựa đi vài vòng trong bãi tập. Cầm kéo một chiếc cung nhỏ được làm riêng, nhưng khi có bài giảng về cưỡi ngựa bắn cung, Truân ca nhi vẫn thể hiện sự hăng hái phấn khởi đó.
Từ Tự Giới nghe nói phụ thân muốn đích thân dạy ca ca cưỡi ngựa, khuôn mặt tràn đầy hâm mộ nhìn qua Từ Tự Truân cùng Từ Lệnh Nghi. Mà Cẩn ca nhi nhìn thấy phụ thân đứng lên muốn đi, trề môi, nước mắt lập tức ngấn lên trong vành mắt.
Đáy mắt Từ Lệnh Nghi hiện lên một chút do dự.
Thập Nhất Nương lập tức nói: “Hầu gia đi thong thả. Thiếp đây sẽ dẫn bọn nhỏ đi đến chỗ của Thái phu nhân...”
Từ Lệnh Nghi biết Thái phu nhân rất thích Thập Nhất Nương dẫn theo Cẩn ca nhi đi chơi.
Hắn mạnh mẽ quyết tâm, dẫn theo Từ Tự Truân đi tiền viện.
Cẩn ca nhi khóc ầm lên nhìn theo bóng lưng phụ thân.
Thập Nhất Nương cùng Trinh tỷ nhi, Giới ca nhi dỗ dành cả buổi, bé mới thở phì phò ngừng khóc.
Tuổi của con càng lúc càng lớn, tính khí của con cũng càng lúc càng lớn, có liên quan đến sự hiểu chuyện, cũng có liên quan đến sủng ái của mọi người dành cho bé.
Thập Nhất Nương không khỏi cảm thấy đau đầu.
Hoàng Hậu nương nương tuyên nàng tiến cung, thưởng một cây trâm hoa vàng tráng bạc khảm viên Nam Châu, nói là tặng Trinh tỷ nhi lúc cập kê dùng.
Đã có Hoàng Hậu nương nương ban thưởng, lễ cập kê coi như hoàn mỹ rồi.
Thập Nhất Nương nói tạ ơn. Định rời khỏi Khôn Ninh Cung, lại gặp được cung nữ bên người Phương tỷ nhi, chuyển đến một cái hộp sơn son thếp vàng: ” Thái tử phi nói trưởng nữ của Vĩnh Bình hầu sắp cập kê, người không thể tiến đến chúc mừng được, cái lược ngà voi này là thứ Thái tử phi nương nương thích nhất, tặng cho Từ đại tiểu thư làm lễ chúc mừng”
Thập Nhất Nương cung kính tiếp nhận, thưởng cho cung nữ đó, hỏi có thể nói lời cảm tạ trước mặt Thái tử phi hay không.
Cung nữ cười nói: “Thái tử gia đang ở chỗ Thái tử phu dùng cơm trưa, hôm khác phu nhân Vĩnh Bình hầu lại đến đi ạ...”
Thập Nhất Nương cười đáp lời, trở về phủ Vĩnh Bình hầu.
Thái phu nhân biết Hoàng Hậu nương nương và Phương tỷ nhi đều ban thưởng lễ vật, đương nhiên là rất vui vẻ, bàn với Thập Nhất Nương mời Chu phu nhân làm chính khách, Tứ Nương làm người tổ chức điều khiển, Phương thị thì làm tán giả*. Chu phu nhân cùng Tứ Nương đều vui vẻ đồng ý, chỉ là lúc đi mời Phương thị, rất ngạc nhiên là Phương thị khiêm nhường đủ kiểu, khéo léo từ chối.
(*)Tán giả: người nói những lời ca ngợi, khen ngợi tốt đẹp cho nhân vật chính trong buổi lễ.
Thập Nhất Nương rất bất ngờ. Nói đây là ý của Thái phu nhân nhưng cũng không thể khiến Phương thị thay đổi chủ ý, chỉ đành không hài lòng mà đi bẩm báo cho Thái phu nhân.
Thái phu nhân cũng bất ngờ lắm, ngẫm nghĩ, nói: “Nếu đã không muốn, chúng ta cũng đừng miễn cưỡng. Ta thấy, mời Tam tiểu thư Lâm gia tới làm tán giả cho Trinh tỷ nhi đi…”
Đảm nhiệm vai trò làm tán giả, bình thường thì là tỷ muội của người đến tuổi cập kê. Nhưng Hâm tỷ nhi còn quá nhỏ, không thích hợp; Phương thị thì tuổi tác phù hợp nhưng lại không muốn.
Thập Nhất Nương gật đầu, lại đi Lâm gia một chuyến.
Lâm Đại phu nhan bằng lòng đồng ý, còn cười nói: “Tẩu tẩu của nhà chúng ta ngày trông đêm trông cũng đã chờ đến ngày hôm nay đấy...”
Thập Nhất Nương cười ha ha.
Đến ngày Trinh tỷ nhi cập kê, không chỉ người ở Ngõ Cung Huyền đến, mà người Ngõ Hồng Đăng người trong phủ Trung Cần bá cũng đều đến. Thập Nhất Nương còn mời cả Văn di nương đến dự lễ.
Từ Lệnh Nghi chủ trì nghi thức cập kê.
Tam tiểu thư Lâm gia lấy cây trâm hoa mà Hoàng Hậu nương nương ban thưởng cài ở giữa tóc Trinh tỷ nhi.
Trong nháy mắt, Trinh tỷ nhi mỉm cười nước mắt chảy xuống.
Sau khi kết thúc buổi lễ, mọi người chuyển qua phòng khách bên cạnh Điểm Xuân Đường ăn trưa.
Thập Nhất Nương lúc này mới có cơ hội hỏi Lan Đình: “Tam cô phu nhân cũng hẳn sinh rồi nhỉ? Không biết sinh thiên kim hay là thiếu gia đây...?”
Lan Đình thấp giọng cười nói: “Đêm qua mới nhận được tin tức, nói là sinh được lân nhi nặng hơn năm cân...”
“Thật sự là chúc mừng nàng rồi…” Thập Nhất Nương tự đáy lòng mà nói, “Về sau cũng có người làm bạn rồi…”
Lan Đình chép miệng “Ta cũng khích lệ Tam tỷ một chút như vậy —— hiện tại đã có Tuệ ca nhi, tùy tỷ phu làm ầm ĩ ra sao cũng được! Chẳng lẽ tỷ phu còn dám ái thiếp diệt vợ hay sao...?”
Hai người ở đây nói chuyện, Thất Nương cùng Ngũ phu nhân cũng ở tiểu viện bên cạnh Điểm Xuân Đường nói chuyện.
“Muội nghe Tứ tẩu nói, Chu An Bình qùy gối trước mặt tỷ rồi sao?”
“Không phải quỳ gối trước mặt tỷ..” Thất Nương cười nói, “Là quỳ gối trước mặt Tứ tỷ tỷ...” Nói xong, cười rộ lên, trên trán có mấy phần đắc ý.
Ngũ phu nhân cau mày lại, muốn nói lại thôi.
Lần này nếu không phải có Ngũ phu nhân, mình làm sao có thể hòa thuận cùng Chu An Bình được —— mỗi lần hai vợ chồng cãi nhau, trong lòng mình cũng rất khó chịu.
“Muội muốn nói cái gì...” Thất Nương kéo ống tay áo Ngũ phu nhân “Dựa giao tình giữa tỷ và muội, chẳng lẽ còn không thể nói thẳng hay sao?”
Bình luận truyện