Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư
Chương 176: Biến mất
Người đang quan sát nàng không ai khác ngoài Tiêu Cửu Uyên, Phong Đằng đã tỉnh lại, Tiêu Cửu Uyên đặc biệt cho Phong Đằng ăn đan dược, cho nên hiện tại tinh thần của Phong Đằng không tệ, một chút việc cũng không có.
Phong Đằng không có sao, Tiêu Cửu Uyên dẫn người tới xem tình huống ở bên này một chút, hắn vừa đi tới, liền có thủ hạ phát hiện muốn thỉnh an, lại bị Tiêu Cửu Uyên cho ngăn cản, hắn miễn cưỡng dựa người vào bóng tối trước cửa doanh trướng, cũng không ai chú ý tới hắn.
Lúc này trong doanh trướng một mảnh hài hòa, không có một chút cảm giác rối ren.
Đại phu trong quân y vội vàng cứu trị tướng sĩ bị thương thông thường, người bị trọng thương đều giao cho Vân Thiên Vũ, những người được Vân Thiên Vũ chữa trị, đều nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Đang chữa trị cho tướng sĩ, vô cùng ẩn nhẫn, không muốn để cho Vân Thiên Vũ hao tổn tinh thần quá nhiều, bởi vì vương phi nương nương bận rộn mau một đêm, nàng đã vô cùng mệt mỏi, bọn họ không thể để cho nàng phân tâm.
Tóm lại trong doanh trướng chưa bao giờ có ấm áp như vậy.
Hai mắt của Tiêu Cửu Uyên trong bóng tối lóe lên chút quang mang, phát ra ánh sáng trầm tĩnh, lẳng lặng nhìn nàng mặc dù bận rộn, vẫn như cũ một thân trong trẻo lạnh lùng dửng dưng, giống như Thiên Sơn Tuyết Liên tỏa ra hương thơm thanh khiết.
Nữ nhân này thật đúng là bí ẩn, làm cho người ta không hiểu rõ nàng.
Rõ ràng là một nữ tử, lại hết lần này tới lần khác không để ý tới dung nhan.
Rõ ràng người hèn yếu vô năng, nhưng bản lĩnh rất lớn, tính tình còn cực kỳ ngang bướng và kiêu ngạo.
Tiêu Cửu Uyên đang suy nghĩ, trong doanh trướng, Vân Thiên Vũ đã chữa trị xong người cuối cùng.
Bên trong thân thể Phượng Hoàng đại nhân đã kích động kêu lên: "Chủ tử, thật tốt quá, một ngàn một trăm mười tám điểm, hơn một ngàn điểm, thật tốt quá, ta rốt cục có thể đi ra."
Phượng Hoàng đại nhân càng nghĩ càng kích động, Vân Thiên Vũ cũng thật cao hứng, bất quá bây giờ cũng không phải lúc để cho Phượng Hoàng đi ra, cho nên nàng trầm giọng ở trong lòng ra lệnh, an tĩnh chút, chờ đến lúc ta sẽ cho ngươi đi ra ngoài.
Phượng Hoàng đại nhân cũng biết bây giờ không phải là lúc đi ra, rốt cục an phận đợi ở Phượng Linh giới.
Vân Thiên Vũ đưa tay vuốt vuốt cổ đứng lên, sau lưng Tiêu Dạ Thần quan tâm đi tới trước mặt nàng nói: "Vũ Mao, có phải hay không rất mệt, ta giúp ngươi xoa bóp vai như thế nào?"
Tiêu Dạ Thần đưa tay liền muốn bóp vai cho Vân Thiên Vũ, nhưng có một bàn tay thon dài nhanh hơn một bước vươn tay ra, ngăn cản Tiêu Dạ Thần, đi kèm theo còn có một thanh âm trầm thấp vang lên: "Tiêu Dạ Thần, bận rộn một đêm, ngươi nên đi nghỉ ngơi."
Tiêu Dạ Thần vừa nghe liền biết người đến là ai, vội vàng thu hồi tay, cười một tiếng nói: "Cửu hoàng thúc, sao ngươi lại tới đây?"
Lông mày Tiêu Cửu Uyên khẽ nhíu, khóe môi kéo ra nụ cười như không cười, Tiêu Dạ Thần nhìn thấy hắn có vẻ mặt như vậy, da đầu có chút tê dại, vội vàng nhìn Vân Thiên Vũ một cái nói: "Vũ Mao, ta đi ngủ đây."
Hắn nói xong xoay người nhanh như chạy trốn.
Trong doanh trướng, mấy vị đại phu thấy Tiêu Cửu Uyên tới đây, vội vàng làm lễ ra mắt, Tiêu Cửu Uyên khoát tay ý bảo bọn họ không cần kinh động đến các tướng sĩ bị thương đã ngủ thiếp đi.
Một bên Vân Thiên Vũ híp lại ánh mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên, giờ khắc này nàng không thể không thừa nhận, trên người Tiêu Cửu Uyên cũng không phải là không có ưu điểm, ít nhất hắn rất lo lắng cho thuộc hạ của mình, từ Phong Đằng tướng quân đến các tướng sĩ bình thường.
Hắn cũng rất quan tâm, hoàn toàn khác với vương hầu bình thường, rất nhiều người quyền cao chức trọng cũng coi mạng người như cỏ rác, nhưng rất rõ ràng Tiêu Cửu Uyên không phải là người như thế.
Có thể nói hắn đối với thuộc hạ của mình có vẻ rất tốt.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, giọng nói tràn đầy từ tính như một loại rượu thuần túy của Tiêu Cửu Uyên vang lên bên tai của nàng: "Không phải nói muốn lấy đồ sao? Đi thôi."
P/s: Edit xong cả chương ta vẫn không thể hiểu nổi tên chương được, hahaha.
Phong Đằng không có sao, Tiêu Cửu Uyên dẫn người tới xem tình huống ở bên này một chút, hắn vừa đi tới, liền có thủ hạ phát hiện muốn thỉnh an, lại bị Tiêu Cửu Uyên cho ngăn cản, hắn miễn cưỡng dựa người vào bóng tối trước cửa doanh trướng, cũng không ai chú ý tới hắn.
Lúc này trong doanh trướng một mảnh hài hòa, không có một chút cảm giác rối ren.
Đại phu trong quân y vội vàng cứu trị tướng sĩ bị thương thông thường, người bị trọng thương đều giao cho Vân Thiên Vũ, những người được Vân Thiên Vũ chữa trị, đều nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Đang chữa trị cho tướng sĩ, vô cùng ẩn nhẫn, không muốn để cho Vân Thiên Vũ hao tổn tinh thần quá nhiều, bởi vì vương phi nương nương bận rộn mau một đêm, nàng đã vô cùng mệt mỏi, bọn họ không thể để cho nàng phân tâm.
Tóm lại trong doanh trướng chưa bao giờ có ấm áp như vậy.
Hai mắt của Tiêu Cửu Uyên trong bóng tối lóe lên chút quang mang, phát ra ánh sáng trầm tĩnh, lẳng lặng nhìn nàng mặc dù bận rộn, vẫn như cũ một thân trong trẻo lạnh lùng dửng dưng, giống như Thiên Sơn Tuyết Liên tỏa ra hương thơm thanh khiết.
Nữ nhân này thật đúng là bí ẩn, làm cho người ta không hiểu rõ nàng.
Rõ ràng là một nữ tử, lại hết lần này tới lần khác không để ý tới dung nhan.
Rõ ràng người hèn yếu vô năng, nhưng bản lĩnh rất lớn, tính tình còn cực kỳ ngang bướng và kiêu ngạo.
Tiêu Cửu Uyên đang suy nghĩ, trong doanh trướng, Vân Thiên Vũ đã chữa trị xong người cuối cùng.
Bên trong thân thể Phượng Hoàng đại nhân đã kích động kêu lên: "Chủ tử, thật tốt quá, một ngàn một trăm mười tám điểm, hơn một ngàn điểm, thật tốt quá, ta rốt cục có thể đi ra."
Phượng Hoàng đại nhân càng nghĩ càng kích động, Vân Thiên Vũ cũng thật cao hứng, bất quá bây giờ cũng không phải lúc để cho Phượng Hoàng đi ra, cho nên nàng trầm giọng ở trong lòng ra lệnh, an tĩnh chút, chờ đến lúc ta sẽ cho ngươi đi ra ngoài.
Phượng Hoàng đại nhân cũng biết bây giờ không phải là lúc đi ra, rốt cục an phận đợi ở Phượng Linh giới.
Vân Thiên Vũ đưa tay vuốt vuốt cổ đứng lên, sau lưng Tiêu Dạ Thần quan tâm đi tới trước mặt nàng nói: "Vũ Mao, có phải hay không rất mệt, ta giúp ngươi xoa bóp vai như thế nào?"
Tiêu Dạ Thần đưa tay liền muốn bóp vai cho Vân Thiên Vũ, nhưng có một bàn tay thon dài nhanh hơn một bước vươn tay ra, ngăn cản Tiêu Dạ Thần, đi kèm theo còn có một thanh âm trầm thấp vang lên: "Tiêu Dạ Thần, bận rộn một đêm, ngươi nên đi nghỉ ngơi."
Tiêu Dạ Thần vừa nghe liền biết người đến là ai, vội vàng thu hồi tay, cười một tiếng nói: "Cửu hoàng thúc, sao ngươi lại tới đây?"
Lông mày Tiêu Cửu Uyên khẽ nhíu, khóe môi kéo ra nụ cười như không cười, Tiêu Dạ Thần nhìn thấy hắn có vẻ mặt như vậy, da đầu có chút tê dại, vội vàng nhìn Vân Thiên Vũ một cái nói: "Vũ Mao, ta đi ngủ đây."
Hắn nói xong xoay người nhanh như chạy trốn.
Trong doanh trướng, mấy vị đại phu thấy Tiêu Cửu Uyên tới đây, vội vàng làm lễ ra mắt, Tiêu Cửu Uyên khoát tay ý bảo bọn họ không cần kinh động đến các tướng sĩ bị thương đã ngủ thiếp đi.
Một bên Vân Thiên Vũ híp lại ánh mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên, giờ khắc này nàng không thể không thừa nhận, trên người Tiêu Cửu Uyên cũng không phải là không có ưu điểm, ít nhất hắn rất lo lắng cho thuộc hạ của mình, từ Phong Đằng tướng quân đến các tướng sĩ bình thường.
Hắn cũng rất quan tâm, hoàn toàn khác với vương hầu bình thường, rất nhiều người quyền cao chức trọng cũng coi mạng người như cỏ rác, nhưng rất rõ ràng Tiêu Cửu Uyên không phải là người như thế.
Có thể nói hắn đối với thuộc hạ của mình có vẻ rất tốt.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, giọng nói tràn đầy từ tính như một loại rượu thuần túy của Tiêu Cửu Uyên vang lên bên tai của nàng: "Không phải nói muốn lấy đồ sao? Đi thôi."
P/s: Edit xong cả chương ta vẫn không thể hiểu nổi tên chương được, hahaha.
Bình luận truyện