Thu Phong Triền
Chương 8
Hắn sờ tới sờ lui, tự nhiên sờ không ra cái gì, không khỏi vỗ trán một cái, thầm mắng mình hồ đồ.
Mặc dù trước đây bọn họ có quan hệ gì, thì cũng đã rất lâu rồi, làm sao còn có dấu vết gì?
Nhưng hắn vẫn nhịn không được nghĩ muốn xác nhận, chấp nhất ngoái đầu nhìn chằm chằm phía sau của mình, thậm chí còn đưa ngón tay thử đi thăm dò, quỳ gối trên giường liên tục lấy tư thế kỳ quái này vòng vo vài vòng. (tiểu Long: í, anh ấy nghịch cí rì ấy nhể? Yên tâm, ko có dịp xài đâu =)))))
Nếu lúc này có người đi vào, thấy hắn nhất định sẽ liên tưởng đến con chó nhỏ đang đùa nghịch đuổi theo cái đuôi của mình, quả thực giống nhau như đúc. = =
Tựa hồ… Không có gì đặc biệt.
Bạch Thanh Đồng xác nhận lần thứ hai xong, phiền não ngã xuống, phiền muộn cả đêm cũng không ngủ ngon.
Hắn quyết định, vô luận như thế nào, cũng phải bảo trì khoảng cách với Già La Diêu! Mặc kệ trước đây ở cùng y như thế nào, ít nhất từ giờ trở đi, hai người phải bảo trì quan hệ trên dưới! (tiểu Long ko nhịn đc kêu típ: aaa, bảo trì kiểu quan hệ j thế này? =..=)
Tuy rằng Bạch Thanh Đồng không biết mình phản cảm nam phong hay không, nhưng từ đáy lòng hắn biết, mình chán ghét bị đặt ở dưới.
Làm đồng tính luyến ái có thể! Nhưng tuyệt đối không thể làm 0!
Trong đầu Bạch Thanh Đồng hiện lên ý niệm kiên định này.
Hắn không chú ý tới vì sao mình lại nghĩ ra loại ý tưởng cùng từ ngữ kỳ quái này, hắn đã hoàn toàn bị ý niệm mình có thể là người bị đè chiếm cứ đầu óc.
Ngày hôm sau, Bạch Thanh Đồng còn thật sự quán triệt quyết định của mình, mỗi sáng sau khi rời giường, càng thêm chăm chỉ luyện tập võ nghệ. Bộ Bạch gia kiếm pháp kia, vài ngày trước còn chậm chạp không tiến bộ, hiện tại lại giống như được mở ra, đột nhiên tăng mạnh tiến bộ, không đến nửa tháng, hắn có thể luyện thành thục. Thậm chí còn có thể đối chiêu với Tử Mặc.
Buổi sáng mỗi ngày Già La Diêu có ngự y trong cung chuyên môn đến mát xa cùng châm cứu chân cho y, sau đó còn phải vào triều, cho nên cũng không cùng ăn sáng với hắn. Có khi y gấp gáp từ cung trở về liền cùng nhau dùng ngọ thiện, nếu về không kịp liền tự dùng. Nhưng buổi tối hai người luôn ăn cùng nhau.
Bạch Thanh Đồng bắt đầu chậm rãi kéo dài khoảng cách giữa hai người, loại chừng mực biến hóa này hắn nắm chắc sẽ vô cùng vi diệu, cũng làm vô cùng tự nhiên. Nhưng ở trong mắt người có tâm, lại có thể cảm giác được.
Một mình Già La Diêu ngồi ở trước bàn cơm, nhìn đại môn rộng mở, nói: “Hôm nay hắn lại có chuyện gì?”
Cao quản gia nói: “Bạch công tử nói An tiểu vương gia hẹn hắn, buổi tối không trở lại dùng bữa.”
“… Đây là lần thứ mấy trong tháng này?”
“Lần thứ sáu.”
Già La Diêu trầm mặc một lát, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười nói: “Sáu lần, còn không tính nhiều.”
Cao quản gia không nói gì.
Già La Diêu than nhẹ một tiếng: “Thôi.” Sau đó không nói gì thêm nữa, yên lặng cầm đũa, bắt đầu dùng cơm.
Cao quản gia một mực đứng bên cạnh. Nhìn thân ảnh tịch mịch thanh liêu của vương gia, trong lòng có chút khổ sở.
Chủ tử của hắn, Tĩnh vương gia của Đại Tề quốc, nguyên bản là người có hi vọng lên ngôi hoàng đế nhất. Chính là hiện tại, y chỉ có thể mang theo một đôi chân tàn, lẻ loi một mình dùng bữa trong vương phủ trống trải tịch mịch, ngay cả một người duy nhất có thể làm bạn cũng không ở bên cạnh.
Cao quản gia tên là Cao Liên, là do Già La Diêu cứu được trong đám người chết đói trên chiến trường mười mấy năm trước, cho nên hắn luôn trung thành và tận tâm với y, tận tâm hầu hạ.
Vài năm đầu, vương gia còn dưỡng vài tên nam sủng. Không phải song nhân, là nam nhân thật sự. Tuy nói hành động này đưa tới rất nhiều nhàn ngôn toái ngữ, ngay cả hoàng thái hậu cũng tự mình hỏi đến, nhưng lúc đó ít nhất cũng là thời điểm vương gia vui vẻ khi có người làm bạn bên cạnh, buổi tối trở về phòng, còn có người có thể làm ấm chăn.
Chính là từ lúc Bạch tiểu công tử vào phủ, vương gia suy nghĩ cho hắn, thu liễm rất nhiều. Sau đó Bạch tiểu công tử dần dần lớn lên, Vương gia thấy hắn không thích những nam sủng này, trong ánh mắt luôn lộ ra khinh bỉ, liền đem những người đó phân phát, từ đó về sau thanh tâm quả dục. Nhưng tựa hồ Bạch tiểu công tử luôn canh cánh trong lòng, thái độ đối với vương gia cũng càng ngày càng bất kính, cho đến biến cố xảy ra mấy tháng trước, người tỉnh lại sau không hề nhớ rõ chuyện gì, vương gia vừa đau lòng, lại giống như nhẹ nhàng thở ra.
Cao Liên nghĩ hết thảy đều có thể bắt đầu lại một lần nữa, Bạch tiểu công tử cũng có thể nhận thức vương gia một lần nữa, ai ngờ mới không qua bao lâu, tình huống lại diễn biến thành như thế.
Cao Liên thở dài trong lòng.
Vương gia là bị tội gì tai gì? Tuy nói mới trước đây quả thực Bạch công tử đối xử vô cùng thân hậu với Vương gia, nhưng những năm gần đây đứa nhỏ kia càng ngày càng xa cách vương gia, lòng người thay đổi, lại làm sao có thể cưỡng cầu trở về? Vương gia nhường nhịn hắn như vậy, lại để làm gì?
Nhưng Cao Liên là người trầm mặc ổn trọng. Chuyện vương gia hắn cũng không hỏi đến, hắn đối với vương gia chỉ có trung thành vâng theo, đối với phân phó của y cũng không chậm trễ.
Già La Diêu ăn uống không tốt, chỉ đơn giản ăn mấy miếng liền buông đũa, phân phó nói: “Bạch công tử trở về, gọi hắn đến thư phòng gặp ta.”
“Vâng.”
Bạch Thanh Đồng trở về có chút muộn, đã qua giờ tuất hai khắc, gần như là lúc nên đi ngủ. Nghe Cao quản gia nói vương gia muốn gặp hắn, có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn sửa sang lại quần áo, đi đến thư phòng.
Mấy ngày nay hắn cố ý không hỏi thăm, rốt cuộc đem chuyện Già La Diêu cúng thất tuần tám tám.
Nguyên lai tuy rằng Già La Diêu đứng hàng thứ ba, cũng là đứa con cả do hoàng hậu chính thống của Tề Văn đế Già La Khôn Nhã sinh ra, là người thừa kế chính thống thứ nhất của ngôi vị hoàng đế. Đáng tiếc tiên hoàng tảo thệ, Già La Diêu chưa đến hai tuổi đã mất mẫu thân, không thể không do mẫu phi Hiền quý phi của đại hoàng tử nuôi dưỡng.
Năm Già La Diêu bảy tuổi, Tề Văn đế quyết định lập thái tử, trong triều lại phân tranh không ngừng. Có Thanh Lưu phái ủng hộ lập đứa con cả chính thống Già La Diêu, cũng có hai phái ủng hộ lập đại hoàng tử cùng tứ hoàng tử của Hiền quý phi cùng Trần quý phi.
Hoàng tử tranh đấu cùng kết bè kết đảng trong triều đình, từ trước là hai việc vô cùng đáng tiếc của hoàng gia.
Tề Văn đế Già La Khôn Nhã đối với việc tranh giành của mấy phái không hề thiên vị, khoanh tay đứng nhìn, thậm chí mượn cơ hội đánh mấy đại bản, làm cho các bên đều không chiếm được tiện nghi. Vốn loại tá lực đả lực đế vương này của hắn không sai, lại không nghĩ rằng cuối cùng lại làm hại đứa con hắn thương yêu nhất.
Lúc ấy Già La Diêu đột nhiên trúng độc, tánh mạng gần như không giữ được. Ở giới tuyến sinh tử từ chối một tháng, rốt cục còn sống, lại phế đi một đôi chân. Từ nay về sau, vị hoàng tử thân tàn tật này liền vô duyên với ngôi vị hoàng đế.
Việc này trước hết dính họa, đó là Hiền quý phi. Già La Diêu là do nàng nuôi nấng từ nhỏ, huống chi đứa con của nàng cũng bị cuốn vào cuộc chiến tranh ngôi thái tử, quả nhiên là hết đường chối cãi, lập tức bị Tề Văn đế phế đi phong hào quý phi, biếm vi quý nhân, xuống hàng tam cấp.
Sau đó Tề văn giúp đỡ tứ hoàng tử thành thái tử, nhưng đối với việc của tam hoàng tử Già La Diêu đau lòng không thôi, bởi vậy phá lệ sủng ái y, tất cả quy cách đãi ngộ còn cao hơn thái tử.
Sau đó Già La Diêu lại chậm rãi hồi phục, tuy rằng đôi chân không thể hồi phục, nhưng rốt cuộc vẫn còn sống. Năm ấy y mười bốn tuổi chủ động xin đi biên quan tòng quân giết giặc, làm cho tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi. Tề Văn đế tự nhiên là không đồng ý, nhưng không lay chuyển được yêu cầu của đứa con mình yêu thương nhất, cuối cùng thả y đi.
Ai ngờ vị hoàng tử tàn tật này lại làm cho tất cả mọi người trong thiên hạ chấn động. Y không chỉ ở trong quân như cá gặp nước, liên tục giành thắng lợi, thậm chí còn thu phục một vị trí quan trọng ở biên quan.
Hai năm sau bệnh tình của Tề Văn đế nguy kịch, Đại Tề quốc phồn hoa nhất mộng có dấu hiệu tử vi tinh ẩn, đốn hiển bấp bênh, thiên nhân suy yếu. Mà Tề Văn đế đã nằm trên giường bệnh triền miên nhiều ngày lại đột nhiên ban mật chỉ làm kẻ khác không thể tưởng tượng, phế bỏ danh hiệu thái tử của thái tử Già La Thiên, biếm vi thứ nhân, giam cầm Đông cung.
Lúc này tam hoàng tử Già La Diêu đột nhiên dẫn đại quân trở về từ biên thùy Tây Bắc, nắm hai mươi vạn binh, đóng quân ở Phượng Minh cốc cách kinh thành ba mươi dặm.
Ba ngày sau khi Già La Diêu trú binh, Tề Văn đế bỗng nhiên từ hôn mê tỉnh lại, tinh chiếu truyền y vào cung, tuyên bố với trọng thần trong triều phong đại hoàng tử Già La Duyên vi thái tử, mười ngày sau đăng cơ.
Biến cố này thình lình xảy ra, mặc dù đã trải qua nhiều năm, nhưng lúc Bạch Thanh Đồng nghe được vẫn có thể cảm giác được lúc đó tinh phong huyết vũ, giương cung bạt kiếm.
Mặc dù trước đây bọn họ có quan hệ gì, thì cũng đã rất lâu rồi, làm sao còn có dấu vết gì?
Nhưng hắn vẫn nhịn không được nghĩ muốn xác nhận, chấp nhất ngoái đầu nhìn chằm chằm phía sau của mình, thậm chí còn đưa ngón tay thử đi thăm dò, quỳ gối trên giường liên tục lấy tư thế kỳ quái này vòng vo vài vòng. (tiểu Long: í, anh ấy nghịch cí rì ấy nhể? Yên tâm, ko có dịp xài đâu =)))))
Nếu lúc này có người đi vào, thấy hắn nhất định sẽ liên tưởng đến con chó nhỏ đang đùa nghịch đuổi theo cái đuôi của mình, quả thực giống nhau như đúc. = =
Tựa hồ… Không có gì đặc biệt.
Bạch Thanh Đồng xác nhận lần thứ hai xong, phiền não ngã xuống, phiền muộn cả đêm cũng không ngủ ngon.
Hắn quyết định, vô luận như thế nào, cũng phải bảo trì khoảng cách với Già La Diêu! Mặc kệ trước đây ở cùng y như thế nào, ít nhất từ giờ trở đi, hai người phải bảo trì quan hệ trên dưới! (tiểu Long ko nhịn đc kêu típ: aaa, bảo trì kiểu quan hệ j thế này? =..=)
Tuy rằng Bạch Thanh Đồng không biết mình phản cảm nam phong hay không, nhưng từ đáy lòng hắn biết, mình chán ghét bị đặt ở dưới.
Làm đồng tính luyến ái có thể! Nhưng tuyệt đối không thể làm 0!
Trong đầu Bạch Thanh Đồng hiện lên ý niệm kiên định này.
Hắn không chú ý tới vì sao mình lại nghĩ ra loại ý tưởng cùng từ ngữ kỳ quái này, hắn đã hoàn toàn bị ý niệm mình có thể là người bị đè chiếm cứ đầu óc.
Ngày hôm sau, Bạch Thanh Đồng còn thật sự quán triệt quyết định của mình, mỗi sáng sau khi rời giường, càng thêm chăm chỉ luyện tập võ nghệ. Bộ Bạch gia kiếm pháp kia, vài ngày trước còn chậm chạp không tiến bộ, hiện tại lại giống như được mở ra, đột nhiên tăng mạnh tiến bộ, không đến nửa tháng, hắn có thể luyện thành thục. Thậm chí còn có thể đối chiêu với Tử Mặc.
Buổi sáng mỗi ngày Già La Diêu có ngự y trong cung chuyên môn đến mát xa cùng châm cứu chân cho y, sau đó còn phải vào triều, cho nên cũng không cùng ăn sáng với hắn. Có khi y gấp gáp từ cung trở về liền cùng nhau dùng ngọ thiện, nếu về không kịp liền tự dùng. Nhưng buổi tối hai người luôn ăn cùng nhau.
Bạch Thanh Đồng bắt đầu chậm rãi kéo dài khoảng cách giữa hai người, loại chừng mực biến hóa này hắn nắm chắc sẽ vô cùng vi diệu, cũng làm vô cùng tự nhiên. Nhưng ở trong mắt người có tâm, lại có thể cảm giác được.
Một mình Già La Diêu ngồi ở trước bàn cơm, nhìn đại môn rộng mở, nói: “Hôm nay hắn lại có chuyện gì?”
Cao quản gia nói: “Bạch công tử nói An tiểu vương gia hẹn hắn, buổi tối không trở lại dùng bữa.”
“… Đây là lần thứ mấy trong tháng này?”
“Lần thứ sáu.”
Già La Diêu trầm mặc một lát, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười nói: “Sáu lần, còn không tính nhiều.”
Cao quản gia không nói gì.
Già La Diêu than nhẹ một tiếng: “Thôi.” Sau đó không nói gì thêm nữa, yên lặng cầm đũa, bắt đầu dùng cơm.
Cao quản gia một mực đứng bên cạnh. Nhìn thân ảnh tịch mịch thanh liêu của vương gia, trong lòng có chút khổ sở.
Chủ tử của hắn, Tĩnh vương gia của Đại Tề quốc, nguyên bản là người có hi vọng lên ngôi hoàng đế nhất. Chính là hiện tại, y chỉ có thể mang theo một đôi chân tàn, lẻ loi một mình dùng bữa trong vương phủ trống trải tịch mịch, ngay cả một người duy nhất có thể làm bạn cũng không ở bên cạnh.
Cao quản gia tên là Cao Liên, là do Già La Diêu cứu được trong đám người chết đói trên chiến trường mười mấy năm trước, cho nên hắn luôn trung thành và tận tâm với y, tận tâm hầu hạ.
Vài năm đầu, vương gia còn dưỡng vài tên nam sủng. Không phải song nhân, là nam nhân thật sự. Tuy nói hành động này đưa tới rất nhiều nhàn ngôn toái ngữ, ngay cả hoàng thái hậu cũng tự mình hỏi đến, nhưng lúc đó ít nhất cũng là thời điểm vương gia vui vẻ khi có người làm bạn bên cạnh, buổi tối trở về phòng, còn có người có thể làm ấm chăn.
Chính là từ lúc Bạch tiểu công tử vào phủ, vương gia suy nghĩ cho hắn, thu liễm rất nhiều. Sau đó Bạch tiểu công tử dần dần lớn lên, Vương gia thấy hắn không thích những nam sủng này, trong ánh mắt luôn lộ ra khinh bỉ, liền đem những người đó phân phát, từ đó về sau thanh tâm quả dục. Nhưng tựa hồ Bạch tiểu công tử luôn canh cánh trong lòng, thái độ đối với vương gia cũng càng ngày càng bất kính, cho đến biến cố xảy ra mấy tháng trước, người tỉnh lại sau không hề nhớ rõ chuyện gì, vương gia vừa đau lòng, lại giống như nhẹ nhàng thở ra.
Cao Liên nghĩ hết thảy đều có thể bắt đầu lại một lần nữa, Bạch tiểu công tử cũng có thể nhận thức vương gia một lần nữa, ai ngờ mới không qua bao lâu, tình huống lại diễn biến thành như thế.
Cao Liên thở dài trong lòng.
Vương gia là bị tội gì tai gì? Tuy nói mới trước đây quả thực Bạch công tử đối xử vô cùng thân hậu với Vương gia, nhưng những năm gần đây đứa nhỏ kia càng ngày càng xa cách vương gia, lòng người thay đổi, lại làm sao có thể cưỡng cầu trở về? Vương gia nhường nhịn hắn như vậy, lại để làm gì?
Nhưng Cao Liên là người trầm mặc ổn trọng. Chuyện vương gia hắn cũng không hỏi đến, hắn đối với vương gia chỉ có trung thành vâng theo, đối với phân phó của y cũng không chậm trễ.
Già La Diêu ăn uống không tốt, chỉ đơn giản ăn mấy miếng liền buông đũa, phân phó nói: “Bạch công tử trở về, gọi hắn đến thư phòng gặp ta.”
“Vâng.”
Bạch Thanh Đồng trở về có chút muộn, đã qua giờ tuất hai khắc, gần như là lúc nên đi ngủ. Nghe Cao quản gia nói vương gia muốn gặp hắn, có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn sửa sang lại quần áo, đi đến thư phòng.
Mấy ngày nay hắn cố ý không hỏi thăm, rốt cuộc đem chuyện Già La Diêu cúng thất tuần tám tám.
Nguyên lai tuy rằng Già La Diêu đứng hàng thứ ba, cũng là đứa con cả do hoàng hậu chính thống của Tề Văn đế Già La Khôn Nhã sinh ra, là người thừa kế chính thống thứ nhất của ngôi vị hoàng đế. Đáng tiếc tiên hoàng tảo thệ, Già La Diêu chưa đến hai tuổi đã mất mẫu thân, không thể không do mẫu phi Hiền quý phi của đại hoàng tử nuôi dưỡng.
Năm Già La Diêu bảy tuổi, Tề Văn đế quyết định lập thái tử, trong triều lại phân tranh không ngừng. Có Thanh Lưu phái ủng hộ lập đứa con cả chính thống Già La Diêu, cũng có hai phái ủng hộ lập đại hoàng tử cùng tứ hoàng tử của Hiền quý phi cùng Trần quý phi.
Hoàng tử tranh đấu cùng kết bè kết đảng trong triều đình, từ trước là hai việc vô cùng đáng tiếc của hoàng gia.
Tề Văn đế Già La Khôn Nhã đối với việc tranh giành của mấy phái không hề thiên vị, khoanh tay đứng nhìn, thậm chí mượn cơ hội đánh mấy đại bản, làm cho các bên đều không chiếm được tiện nghi. Vốn loại tá lực đả lực đế vương này của hắn không sai, lại không nghĩ rằng cuối cùng lại làm hại đứa con hắn thương yêu nhất.
Lúc ấy Già La Diêu đột nhiên trúng độc, tánh mạng gần như không giữ được. Ở giới tuyến sinh tử từ chối một tháng, rốt cục còn sống, lại phế đi một đôi chân. Từ nay về sau, vị hoàng tử thân tàn tật này liền vô duyên với ngôi vị hoàng đế.
Việc này trước hết dính họa, đó là Hiền quý phi. Già La Diêu là do nàng nuôi nấng từ nhỏ, huống chi đứa con của nàng cũng bị cuốn vào cuộc chiến tranh ngôi thái tử, quả nhiên là hết đường chối cãi, lập tức bị Tề Văn đế phế đi phong hào quý phi, biếm vi quý nhân, xuống hàng tam cấp.
Sau đó Tề văn giúp đỡ tứ hoàng tử thành thái tử, nhưng đối với việc của tam hoàng tử Già La Diêu đau lòng không thôi, bởi vậy phá lệ sủng ái y, tất cả quy cách đãi ngộ còn cao hơn thái tử.
Sau đó Già La Diêu lại chậm rãi hồi phục, tuy rằng đôi chân không thể hồi phục, nhưng rốt cuộc vẫn còn sống. Năm ấy y mười bốn tuổi chủ động xin đi biên quan tòng quân giết giặc, làm cho tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi. Tề Văn đế tự nhiên là không đồng ý, nhưng không lay chuyển được yêu cầu của đứa con mình yêu thương nhất, cuối cùng thả y đi.
Ai ngờ vị hoàng tử tàn tật này lại làm cho tất cả mọi người trong thiên hạ chấn động. Y không chỉ ở trong quân như cá gặp nước, liên tục giành thắng lợi, thậm chí còn thu phục một vị trí quan trọng ở biên quan.
Hai năm sau bệnh tình của Tề Văn đế nguy kịch, Đại Tề quốc phồn hoa nhất mộng có dấu hiệu tử vi tinh ẩn, đốn hiển bấp bênh, thiên nhân suy yếu. Mà Tề Văn đế đã nằm trên giường bệnh triền miên nhiều ngày lại đột nhiên ban mật chỉ làm kẻ khác không thể tưởng tượng, phế bỏ danh hiệu thái tử của thái tử Già La Thiên, biếm vi thứ nhân, giam cầm Đông cung.
Lúc này tam hoàng tử Già La Diêu đột nhiên dẫn đại quân trở về từ biên thùy Tây Bắc, nắm hai mươi vạn binh, đóng quân ở Phượng Minh cốc cách kinh thành ba mươi dặm.
Ba ngày sau khi Già La Diêu trú binh, Tề Văn đế bỗng nhiên từ hôn mê tỉnh lại, tinh chiếu truyền y vào cung, tuyên bố với trọng thần trong triều phong đại hoàng tử Già La Duyên vi thái tử, mười ngày sau đăng cơ.
Biến cố này thình lình xảy ra, mặc dù đã trải qua nhiều năm, nhưng lúc Bạch Thanh Đồng nghe được vẫn có thể cảm giác được lúc đó tinh phong huyết vũ, giương cung bạt kiếm.
Bình luận truyện