Thu Phục Bảo Bối!

Chương 46: Sự mơn trớn khởi đầu



" Bảo bối, sao còn chưa ngủ?"

Khải Hà nhíu mày nhìn cô.

Đã 11 giờ rồi, chẳng còn sớm sủa gì.

Không thấy Uyển Nhi trả lời, anh mới ngồi xuống giường. Nào ngờ cô đang thút thít.

" Bảo bối, em sao lại tèm nhem như này?"

Anh nhìn lên màn hình, lúc này bộ phim đang chiếu cảnh một đôi tình nhân chia xa trong nước mắt.

Uyển Nhi vì quá thả hồn vào phân cảnh này lên khóc sướt mướt.

Khải Hà bật cười, ôm cô vào lòng.

" Chỉ là phim thôi, đừng khóc như vậy chứ."

Uyển Nhi thuận tay cắn một miếng snack.

" Anh xem, nữ chính có phải đã quá khổ không?"

" Người ta là diễn viên, khóc đôi ba giọt là kiếm ra hàng tỷ đồng, khổ ở chỗ nào?"

Khải Hà lười biếng phân tích, nói xong liền bị cô ném cho một cái liếc mắt. Hừ một tiếng lạnh nhạt, cô không thèm nói với anh nữa.

" Khán giả nào cũng như anh, chắc mấy đạo diễn đều thất nghiệp."

Khoé miệng giật giật. Anh chỉ nói theo bản năng thôi mà?

Gạt qua chủ đề phim ảnh một bên, vì anh cũng không phải đạo diễn và anh không sợ thất nghiệp.

" Bảo bối, chúng ta đi ngủ."

Khải Hà rúc đầu vào hõm cổ cô, hít hà hương thơm dịu nhẹ, nhìn phần da thịt trắng nõn mềm mại, thứ dục vọng kìm nén suốt hai tuần dâng lên mãnh liệt, cổ họng khô khốc, anh khẽ nuốt nước bọt.

" Không, anh đi ngủ trước đi, em muốn xem hết."

Bị Uyển Nhi từ chối thẳng thừng. Khải Hà ngoan cố ôm lấy cô nỉ non.

" Muộn rồi. Với lại anh đói."

Uyển Nhi tập trung vào bộ phim mà quên mất con người bên cạnh đang bị dục vọng thiếu đốt cơ thể.

" Ăn đi."

Uyển Nhi phũ phàng nhét miếng snack vào miệng anh.

" Anh không muốn ăn snack."

" Vậy anh muốn ăn gì chứ?"

Uyển Nhi gắt gỏng phàn nàn. Tập phim đang gay cấn, anh cứ làm loạn khiến cô không tài nào tập trung được.

" Ăn em."

Khải Hà nói xong liền đè cô xuống giường, cả thân hình vạm vỡ ép cô nằm dưới.

Uyển Nhi lúc này mới thoát ra khỏi tập phim, lắc lắc đầu.

Đôi bạn trong phim chưa chia tay chắc cô đã bị hành lên bờ xuống ruộng rồi.

Khải Hà gạt điện thoại sang một bên, chiếc váy vốn trễ vai đã bị tuột xuống quá bầu ngực.

Uyển Nhi mất vài giây định thần xong thì váy cũng đã bị cởi hẳn.

Cảnh xuân hiện ra trước mắt. Nội y ren màu đen tuyền nổi bật trên làn da trắng nõn. Từng đường nét đẹp đẽ phô trương ra trước ánh mắt thèm khát của ai kia.

Đã bao lần giao hoà như vậy, nhưng đối với ánh mắt này của anh, Uyển Nhi bất giác rùng mình lùi lại phía sau giường.

Khải Hà nắm cổ chân cô nâng lên. Anh chậm rãi hôn lên bàn chân mịn màng, miệng và lưỡi di chuyển từ mắt cá chân rồi di chuyển lên trên.

" Ưm..."

Uyển Nhin khẽ nuốt nước bọt. Môi và lưỡi anh uyển chuyển, vừa mạnh mẽ lại vừa nhẹ nhàng mơn trớn trên da thịt. Những nơi bị anh hôn cứ run lên từng hồi, cảm giác tê dại lan khắp cơ thể rồi tập trung lại một chỗ.

Uyển Nhi rút chân lại, anh liền cười xấu xa.

" Đây cũng không phải lần đầu, em vẫn nhút nhát như vậy."

Cô không nói lên lời, toàn thân như co giật, muốn né tránh nhưng lại bị sức mạnh kia làm cho nhụt chí, sau cùng vẫn là vớt vát lại được chút lí trí nhỏ nhoi.

" Đừng...Hà...mai em phải đi học."

Khải Hà cúi đầu cắn phần thịt ở hông cô.

" Anh đâu có nói sẽ bắt em nghỉ?"

Uyển Nhi uỷ khuất. Anh biết thừa sau đêm nay ngày mai cô sẽ phải nghỉ buổi sáng, ít nhất là vậy, còn hơn thế thì cả ngày.

" Không..."

" Vậy được, chúng ta tập trung nhé?"

Uyển Nhi còn chưa kịp nói hết câu. Ý của cô ở đây là không muốn để ngày mai còn đi học, nào ngờ bị anh cố tình hiểu nhầm.

Bàn tay nóng bỏng đi qua thắt lưng, xương sườn, rồi từng chút từng chút lên cánh tay, anh cũng không quên buông lời thán phục.

" Bảo bối, sau lớp đồng phục kia thì em có cơ thể thực đẹp."

" Anh còn nói...."

" Bảo bối, ngày đầu gặp em, anh cứ nghĩ em là một cô gái trẻ con, chưa dậy thì hẳn, chưa từng nghĩ cơ thể em lại phát triển tốt đến vậy."

Uyển Nhi quay mặt đi né tránh ánh mắt đang dán lên cơ thể cô, đỏ mặt nhắm mắt lại.

Khải Hà chống tay xuống giường, ghé vào tai cô nói.

" Mở mắt ra nhìn anh."

Uyển Nhi càng nhắm chặt hơn. Cô là người yêu cái đẹp. Cô biết, ngay khi mở mắt ra, đối diện với gương mặt góc cạnh đầy nam tính, đôi môi mỏng gợi cảm kia của anh, lí trí cô coi như bị vùi dập hoàn toàn.

Da thịt tiếp xúc, hơi thở giao nhau mãnh liệt, nhịp tim đập mạnh, tất cả đều là những yêu thương, những thứ này đủ khiến người ta muốn gạt bỏ lí trí mà lao tới cái thu hút trước mắt.

Tình yêu là vậy, một cảm giác mơ hồ huyền ảo, không nhìn thấy, không sờ được, chỉ có thể cảm nhận. Nhưng vào những giờ phút như thế này, đối phương có thể trực tiếp chạm vào da thịt, từ những tiếp xúc đó, nhận ra tình cảm mãnh liệt chất chứa trong mỗi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện