Thư Tình Của Động Vật
Chương 4
Con mèo ngẩng đầu nhìn Lăng Phong, sau khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh nó đột nhiên nhấc mông khỏi mặt đất vẫy đuôi bỏ đi. Lăng Phong nhướng mày liếc nhìn dáng vẻ giả vờ tao nhã của nó rồi mới nhặt tờ giấy dưới mặt đất lên.“Gửi Lăng Phong.” Quả nhiên lại là một bức thư.
Lăng Phong vừa đóng cửa vừa mở thư.
“Xin chào Lăng Phong, em đã thích anh từ rất lâu rồi nhưng lại không có đủ can đảm để đến trước mặt anh nói ra điều này, vì vậy em đành để cho bé mèo của mình đi hộ. Nó rất đáng yêu đúng chứ? Anh có thích mèo không? Bình thường nó rất lười biếng, hết ăn rồi lại ngủ, hết ngủ lại ăn tiếp, còn tự phong bản thân là Hoàng tử nữa, điều nó thích nhất là…”
Lăng Phong nhìn đi nhìn lại chỉ thấy hai chữ – nhàm chán. Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên có người hâm mộ viết thư cho anh mà không phải nói về việc ngưỡng mộ, yêu thích anh như thế nào mà lại nói về… một con mèo?
Lăng Phong vứt lá thư vào ngăn tủ cạnh mình, tuy nói là chán nhưng cũng có hơi mới mẻ.
Lần này trở lại, dường như Lăng Phong không chỉ có ý định ở tạm thời. Mặc dù Diệp Tân không may mắn đi cùng thang máy với Lăng Phong nữa, nhưng Anh Hùng nói cho cậu mấy hôm nay Lăng Phong đều trở về nhà. Bình thường anh thường trở về cùng với hai ba người, đợi đến khi Lăng Phong nghỉ ngơi thì trong nhà mới chỉ còn mình anh.
Diệp Tân đã chuẩn bị xong bức thư thứ hai. Bức thư đầu tiên cậu viết theo kiểu thư tình, tuy nhiên cậu cảm thấy nó chưa đủ tình cảm nên viết thêm một bức nữa, dù Diệp Tân cảm thấy tỉ lệ chúng bị vứt vào thùng rác khá là cao.
Hôm nay, sau mấy trận mưa liên tiếp, không khí ở Hoa Đô như được gột rửa, trong lành hơn rất nhiều. Diệp Tân dẫn A Lang đi dạo, mấy hôm trời mưa A Lang không được ra ngoài chỉ ở trên sân thượng.
Nhà Diệp Tân ở tầng 17 là tầng cao nhất của chung cư, phía trên là sân thượng, ở giữa còn có một tầng nữa, cha mẹ Diệp Tân đến mua nhà sớm, khi họ đến đã chọn chỗ này ngay lập tức. Cũng vì thế nếu thú nuôi trong nhà cảm thấy chán, chúng có thể lên sân thượng hít thở không khí. Cha Diệp Tân là kiến trúc sư, ông còn thiết kế sân thượng như một khu vườn nhỏ, vừa trang nhã lại thoải mái nên gia đình Diệp Tân rất thích. Đương nhiên, chơi trên trên sân thượng vẫn không thích bằng được ra ngoài, biểu hiện của chú Husky đã nói lên tất cả.
Chú Husky này là món quà sinh nhật mẹ mang ở Mỹ về tặng cậu, tuy nó đã trưởng thành nhưng tính cách vẫn rất trẻ con, thấy cái gì cũng tỏ ra ngạc nhiên.
“Dừng lại.” Diệp Tân hô to: “A Lang, em không được giẫm lên đấy.”
Husky đang nhấc chân chuẩn bị bước vào vũng nước nhỏ trước bãi đỗ xe thì nghe tiếng của Diệp Tân. Sau khi nghe thấy, nó không dừng lại mà còn trêu ngươi cậu, mỗi khi chân sắp chạm đến vũng nước nó mới thu chân lại. Cứ lặp đi lặp lại như vậy một cách vô cùng trẻ con, nó còn lè lưỡi liếc nhìn vẻ mặt của Diệp Tân.
Diệp Tân đau đầu, đành phải nói: “Nếu lông em bẩn anh sẽ không cho em ra ngoài chơi đâu.”
A Lang bất mãn, tức giận gầm lên rồi lại rụt hai chân vào, đáng thương đi theo Diệp Tân. Cậu mở cửa sau xe, nó bèn ngoan ngoãn giơ chân ra trước để Diệp Tân lau sạch, vì nó sợ bản thân dính bẩn.
“Ha ha…” Trong bãi xe rộng rãi, giọng cười dù không to nhưng cũng không khó để phát hiện.
Diệp Tân đóng cửa xe lại, nhìn về phía hướng đó, không ngờ lại thấy một đôi mắt thâm thúy.
“Lăng… Lăng… Lăng Phong.” Diệp Tân lắp bắp.
“Chào buổi sáng.” Lăng Phong bị phát hiện đã không còn vẻ lạnh nhạt với Diệp Tân như hai ngày trước mà thay vào đó là tâm trạng rất vui vẻ, mỉm cười chào cậu.
“Chào buổi sáng.” Diệp Tân đứng thẳng chào Lăng Phong đứng cách cậu mấy chiếc xe.
Sau đó, hai người nhìn nhau không biết nói gì, bầu không khí trở nên rất xấu hổ.
“Ừm… cái đó… ” Diệp Tân cảm thấy cậu và Lăng Phong có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau. Muốn hỏi anh tại sao lại chơi trò mất tích, khiến cho cậu trở nên hoang mang.
“Bây giờ cậu mở cửa hàng thú cưng à?” Diệp Tân còn chưa mở miệng, người kia đã tìm thấy chủ đề trước, hỏi cậu.
“Vâng.” Diệp Tân cười nói: “Bây giờ anh cũng là nam diễn viên chính xuất sắc nhất rồi.”
Lăng Phong cũng cười, nụ cười vô cùng đẹp giống như trở lại khoảng thời gian họ thân thiết nhất, anh vẫn là anh hàng xóm đẹp trai của Diệp Tân. Diệp Tân muốn nói chuyện với Lăng Phong nhiều hơn một chút, nói rằng mọi thứ đều tốt nhưng A Lang trong xe kêu hai tiếng “Ư ư” giục cậu lái xe. Diệp Tân đành cúi xuống giải thích với nó. Trùng hợp ở cửa bãi đỗ xe có người tới vì thế Diệp Tân đứng thẳng người lại, Lăng Phong cũng nhanh chóng lên xe rời đi.
Cũng tốt.
Diệp Tân mím môi, Lăng Phong vẫn còn muốn nói chuyện với cậu, đây là chuyện rất tốt, hôm nay cậu nên hài lòng rồi.
Hôm nay Diệp Tân vẫn đi ngang qua quảng trường thương mại thế nhưng lúc này không phải đèn đỏ, trên màn hình lớn cũng là quảng cáo của một ngôi sao khác, cậu có hơi thất vọng. Nhưng sự thất vọng nho nhỏ này đã biến mất không dấu vết sau khi cậu nghĩ đến việc gặp Lăng Phong vào buổi sáng, vì vậy nó đã biến thành một niềm vui ngọt ngào.
Khi đi qua một con phố, giờ cao điểm buổi sáng khiến chỗ này tắc đường. Hai bên đường có trồng cây long não, cây nào câu nấy đều to lớn, rậm rạp che mất không ít ánh nắng. Trên ghế sau, A Lang chộp lấy những đốm sáng xuyên vào xe qua những kẽ hở trên lá long não. Diệp Tân nhìn vào kính chiếu hậu, mỉm cười nhớ lại ngày còn bé.
Khi còn nhỏ, cậu và Lăng Phong chơi trò quét nắng. Rõ ràng Lăng Phong biết ánh nắng không thể quét vào phòng nhưng lại chỉ đứng đó xem cậu như đứa ngốc quét hết lần này đến lần khác, hoàn toàn coi cậu là trò đùa.
Cậu và Lăng Phong đã có một ước hẹn nhưng cậu biết ước hẹn đó là do bản thân tự đặt ra.
Lúc ấy, Lăng Phong rời nhà vì một lý do nào đó, Diệp Tân nghĩ anh lại trêu mình nên không tin. Lăng Phong cực kỳ nghiêm túc nói khi nào anh thực hiện được ước sẽ quay về tìm cậu. Diệp Tân không quan tâm nói khi cậu khai trương cửa hàng thú cưng Lăng Phong phải trở về. Lăng Phong hết cách đành phải đồng ý.
Ngày hôm sau khi bình minh còn chưa lên Lăng Phong đã rời đi. Diệp Tân khóc suốt một ngày.
Sau này, khi chờ đợi trở thành thói quen thì không còn khó khăn nữa. Cậu không biết Lăng Phong có nghiêm túc với ước hẹn hay không nhưng cậu rất nghiêm túc. Mọi người đều biết rằng ước mơ của cậu là mở một cửa hàng thú cưng, cha mẹ cũng rất đầu tư cho cậu. Diệp Tân mặt dày nhận tiền từ cha mẹ mình, sau đó mở một cửa hàng thú cưng khi mới hai mươi tuổi.
Nhưng có lẽ vì cậu đã gian lận, cậu không mở cửa hàng bằng chính năng lực của mình, nên lời hứa năm đó với Lăng Phong đã không thành hiện thực. Diệp Tân mỉm cười trước ánh nắng đang chiếu trên mu bàn tay mình. Vì vậy, người bạn à, đừng chỉ nói suông về những lời ước định hay hứa hẹn, đừng nghĩ sẽ không sao, trời đất sẽ chứng giám điều đó.
Hôm nay Diệp Tân dẫn theo A Lang, sau khi đỗ xe, lúc bước vào cửa hàng cậu nghe nhân viên bảo vừa bán một chú mèo Abyssinian màu xanh. Đây là một chú mèo cái cùng loài với Ngũ A Ca, hơn nữa tính tình rất kiêu ngạo.
Diệp Tân khá ấn tượng vì nó có hơi giống với Ngũ A Ca, nó luôn tự nhận bản bản thân là Nữ vương. Nhưng chú mèo này khác Ngũ A Ca là nó còn kiêu ngạo hơn, ánh mắt nó luôn mang theo vẻ khinh thường loài người.
“Vị khách đó đến rất sớm, khi em mở cửa anh ta đã tới rồi.” Tiểu Nhã nói: “Anh ta nói muốn tìm một chú mèo không bám người nên em đã đưa anh ta xem Nữ Vương Bệ Hạ. Ông chủ, em đã nhớ rõ ghi chép về động vật của chúng ta rồi. Ê, A Lang, hôm nay em tới à? Đến đây để chị ôm nào.”
“Được rồi.” Diệp Tân cởi dây xích của A Lang, nói cho nó nghe cái quy định: “Em chỉ có thể chơi trong cửa hàng, không được phép sủa hamster, muốn ra ngoài thì phải gọi anh. Nếu em vi phạm, tuần này anh sẽ không đưa em ra ngoài nữa.”
Tiểu Nhã che miệng cười, nhỏ giọng nói: “Ông chủ còn nói quy định với Husky…”
Diệp Tân bất lực: “Nó rất nghịch.”
Như để chứng minh rằng Diệp Tân có thành kiến với mình, hôm nay Husky ở cửa hàng rất ngoan. Nó mở to đôi mắt tròn xoe của mình trong quán, nhìn cá và rùa nhỏ bơi lội một lúc rồi chạy ra khu vực lũ mèo chọc chúng xù lông, rồi đến chỗ chuồng chó khoe bản thân đang được tự do khiến lũ chó sủa ầm lên.
Sau khi đi một vòng như thế, nó dường như nhớ tới ba chị nhân viên bèn ra đó chờ vuốt ve và được cho ăn.
Diệp Tân lắc đầu không nói nên lời, cậu không nghe thấy tiếng A Lang sủa, cũng không thấy nó chạy lung tung nhưng lại có thể khiến chó mèo trong tiệm thú cưng đều tức giận. Cái tính này của nó Diệp Tân thật sự không biết học từ ai.
A Lang và Diệp Tân ở ngoài cả một ngày, cuối cùng nó cũng biết mệt. Buổi tối về đến nhà, vừa ra khỏi thang máy nó lập tức xông thẳng tới cửa.
“Con mẹ nó!” Người trong nhà 1703 vừa ra đột nhiên bị Husky xông tới.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.” Diệp Tân nhanh chóng giải thích, người nọ chính là trợ lý của Lăng Phong: “Nó không có cắn người đâu, cậu đừng sợ.”
Vương Trọng bình tĩnh lại, lửa giận đè nén trong lòng chợt bùng lên: “Cậu nuôi chó cái kiểu gì vậy! Không cắn người à? Nhỡ nó đột nhiên nổi điên lên cắn thì sao? Đúng là một người chủ có trách nhiệm mà!”
Diệp Tân nghe xong lập tức cảm thấy khó chịu, tại sao lại đột nhiên điên lên chứ? Nhưng cậu biết đây là trợ lý cửa Lăng Phong nên cúi đầu nói: “Tôi biết rồi, xin lỗi vì đã khiến cậu sợ hãi.”
Sau đó Vương Trọng nói thêm mấy câu, có lẽ vì cậu ta sợ Lăng Phong nên giọng không lớn, một lúc sau cậu ta mới đi.
Diệp Tân cũng không ngốc, thấy người này mặc định mình là người hâm mộ của Lăng Phong, nghĩ rằng cậu sẽ không dám cãi lại nên lôi cậu ra trút giận.
Tại sao trợ lý này lại của Lăng Phong lại tùy tiện nháo nhào như vậy chứ? Tính tình kỳ cục.
Diệp Tân không quá rõ về tính tình của Lăng Phong, dù sao cũng đã hơn mười năm, không biết sẽ thay đổi như thế nào. Nhưng Lăng Phong nhất định không phải là người vô lý, đây chắc do trợ lý làm sai việc gì nên Lăng Phong mới nói gì đó với cậu ta.
Ban đêm Diệp Tân đang nằm trên giường bỗng cảm thấy cả người nặng nề, trên bụng như có vật nặng đè lên.
“Ngũ A Ca.” Diệp Tân lười bật đèn: “Em xuống giường đi ngủ đi!”
Ngũ A Ca giả vờ như không nghe thấy gì, cào cào trải cái chăn bông ra rồi nằm trên đó.
Diệp Tân: “….” Ngũ A Ca nên giảm béo rồi, cậu thấy nó sắp mười ký luôn.
“Em còn nằm nữa thì có tin mai anh không cho em ăn cá không?” Diệp Tân bị đè đến nỗi không thở được.
“Meo meo meo meo… ” Tiếng kêu không giống của Ngũ A Ca truyền đến từ ngoài cửa sổ.
Mèo của ai vậy? Diệp Tân ngồi dậy, lại có tiếng mèo kêu, nói thật thì đêm nay có hơi ồn. Nhưng tiếng mèo này không phải là tiếng kêu khi động dục mà giống như đang cô đơn, sợ hãi.
“Này, Ngũ A Ca, đừng ngủ. Có mèo mới ở tầng này sao?” Diệp Cẩn lay lay chú mèo béo đang nằm ngủ trên bụng mình.
“Meo meo ~ Nó ở nhà bên cạnh.”
Nhà bên? Là Lăng Phong ư? Lăng Phong mua mèo?
Là vì Lăng Phong đọc được bức thư tình sao?
Ôi chúa ơi! Diệp Tân vô cùng vui vẻ, nam thần thật sự đã đọc được bức thư tình của mình!
Diệp Tân bật đèn, nhấc chăn bông lên, mặc cho chăn bông phủ lên một cục thịt, cậu thay quần áo và chải đầu gọn gàng.
Thú cưng trong nhà đã ngủ hết, Diệp Tân bước đi nhẹ nhàng để không đánh thức chúng dậy.
Đúng thế, cậu muốn ra ngoài, sang nhà Lăng Phong.
Anh Hùng nói Lăng Phong luôn ở nhà có một mình, khi cậu trở về cũng thấy trợ lý đã rời đi rồi. Cậu phải nắm bắt mọi cơ hội để đến gần Lăng Phong.
Cậu có mở một cửa hàng thú cưng, cậu có thể nói chuyện với động vật, cậu có thể giúp Lăng Phong giải quyết vấn đề mà bé mèo mới của anh gặp phải. Cậu muốn đến gần Lăng Phong hơn, cho dù đó chỉ là khoảng cách vật lý.
Hết chương 04.
Lăng Phong vừa đóng cửa vừa mở thư.
“Xin chào Lăng Phong, em đã thích anh từ rất lâu rồi nhưng lại không có đủ can đảm để đến trước mặt anh nói ra điều này, vì vậy em đành để cho bé mèo của mình đi hộ. Nó rất đáng yêu đúng chứ? Anh có thích mèo không? Bình thường nó rất lười biếng, hết ăn rồi lại ngủ, hết ngủ lại ăn tiếp, còn tự phong bản thân là Hoàng tử nữa, điều nó thích nhất là…”
Lăng Phong nhìn đi nhìn lại chỉ thấy hai chữ – nhàm chán. Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên có người hâm mộ viết thư cho anh mà không phải nói về việc ngưỡng mộ, yêu thích anh như thế nào mà lại nói về… một con mèo?
Lăng Phong vứt lá thư vào ngăn tủ cạnh mình, tuy nói là chán nhưng cũng có hơi mới mẻ.
Lần này trở lại, dường như Lăng Phong không chỉ có ý định ở tạm thời. Mặc dù Diệp Tân không may mắn đi cùng thang máy với Lăng Phong nữa, nhưng Anh Hùng nói cho cậu mấy hôm nay Lăng Phong đều trở về nhà. Bình thường anh thường trở về cùng với hai ba người, đợi đến khi Lăng Phong nghỉ ngơi thì trong nhà mới chỉ còn mình anh.
Diệp Tân đã chuẩn bị xong bức thư thứ hai. Bức thư đầu tiên cậu viết theo kiểu thư tình, tuy nhiên cậu cảm thấy nó chưa đủ tình cảm nên viết thêm một bức nữa, dù Diệp Tân cảm thấy tỉ lệ chúng bị vứt vào thùng rác khá là cao.
Hôm nay, sau mấy trận mưa liên tiếp, không khí ở Hoa Đô như được gột rửa, trong lành hơn rất nhiều. Diệp Tân dẫn A Lang đi dạo, mấy hôm trời mưa A Lang không được ra ngoài chỉ ở trên sân thượng.
Nhà Diệp Tân ở tầng 17 là tầng cao nhất của chung cư, phía trên là sân thượng, ở giữa còn có một tầng nữa, cha mẹ Diệp Tân đến mua nhà sớm, khi họ đến đã chọn chỗ này ngay lập tức. Cũng vì thế nếu thú nuôi trong nhà cảm thấy chán, chúng có thể lên sân thượng hít thở không khí. Cha Diệp Tân là kiến trúc sư, ông còn thiết kế sân thượng như một khu vườn nhỏ, vừa trang nhã lại thoải mái nên gia đình Diệp Tân rất thích. Đương nhiên, chơi trên trên sân thượng vẫn không thích bằng được ra ngoài, biểu hiện của chú Husky đã nói lên tất cả.
Chú Husky này là món quà sinh nhật mẹ mang ở Mỹ về tặng cậu, tuy nó đã trưởng thành nhưng tính cách vẫn rất trẻ con, thấy cái gì cũng tỏ ra ngạc nhiên.
“Dừng lại.” Diệp Tân hô to: “A Lang, em không được giẫm lên đấy.”
Husky đang nhấc chân chuẩn bị bước vào vũng nước nhỏ trước bãi đỗ xe thì nghe tiếng của Diệp Tân. Sau khi nghe thấy, nó không dừng lại mà còn trêu ngươi cậu, mỗi khi chân sắp chạm đến vũng nước nó mới thu chân lại. Cứ lặp đi lặp lại như vậy một cách vô cùng trẻ con, nó còn lè lưỡi liếc nhìn vẻ mặt của Diệp Tân.
Diệp Tân đau đầu, đành phải nói: “Nếu lông em bẩn anh sẽ không cho em ra ngoài chơi đâu.”
A Lang bất mãn, tức giận gầm lên rồi lại rụt hai chân vào, đáng thương đi theo Diệp Tân. Cậu mở cửa sau xe, nó bèn ngoan ngoãn giơ chân ra trước để Diệp Tân lau sạch, vì nó sợ bản thân dính bẩn.
“Ha ha…” Trong bãi xe rộng rãi, giọng cười dù không to nhưng cũng không khó để phát hiện.
Diệp Tân đóng cửa xe lại, nhìn về phía hướng đó, không ngờ lại thấy một đôi mắt thâm thúy.
“Lăng… Lăng… Lăng Phong.” Diệp Tân lắp bắp.
“Chào buổi sáng.” Lăng Phong bị phát hiện đã không còn vẻ lạnh nhạt với Diệp Tân như hai ngày trước mà thay vào đó là tâm trạng rất vui vẻ, mỉm cười chào cậu.
“Chào buổi sáng.” Diệp Tân đứng thẳng chào Lăng Phong đứng cách cậu mấy chiếc xe.
Sau đó, hai người nhìn nhau không biết nói gì, bầu không khí trở nên rất xấu hổ.
“Ừm… cái đó… ” Diệp Tân cảm thấy cậu và Lăng Phong có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau. Muốn hỏi anh tại sao lại chơi trò mất tích, khiến cho cậu trở nên hoang mang.
“Bây giờ cậu mở cửa hàng thú cưng à?” Diệp Tân còn chưa mở miệng, người kia đã tìm thấy chủ đề trước, hỏi cậu.
“Vâng.” Diệp Tân cười nói: “Bây giờ anh cũng là nam diễn viên chính xuất sắc nhất rồi.”
Lăng Phong cũng cười, nụ cười vô cùng đẹp giống như trở lại khoảng thời gian họ thân thiết nhất, anh vẫn là anh hàng xóm đẹp trai của Diệp Tân. Diệp Tân muốn nói chuyện với Lăng Phong nhiều hơn một chút, nói rằng mọi thứ đều tốt nhưng A Lang trong xe kêu hai tiếng “Ư ư” giục cậu lái xe. Diệp Tân đành cúi xuống giải thích với nó. Trùng hợp ở cửa bãi đỗ xe có người tới vì thế Diệp Tân đứng thẳng người lại, Lăng Phong cũng nhanh chóng lên xe rời đi.
Cũng tốt.
Diệp Tân mím môi, Lăng Phong vẫn còn muốn nói chuyện với cậu, đây là chuyện rất tốt, hôm nay cậu nên hài lòng rồi.
Hôm nay Diệp Tân vẫn đi ngang qua quảng trường thương mại thế nhưng lúc này không phải đèn đỏ, trên màn hình lớn cũng là quảng cáo của một ngôi sao khác, cậu có hơi thất vọng. Nhưng sự thất vọng nho nhỏ này đã biến mất không dấu vết sau khi cậu nghĩ đến việc gặp Lăng Phong vào buổi sáng, vì vậy nó đã biến thành một niềm vui ngọt ngào.
Khi đi qua một con phố, giờ cao điểm buổi sáng khiến chỗ này tắc đường. Hai bên đường có trồng cây long não, cây nào câu nấy đều to lớn, rậm rạp che mất không ít ánh nắng. Trên ghế sau, A Lang chộp lấy những đốm sáng xuyên vào xe qua những kẽ hở trên lá long não. Diệp Tân nhìn vào kính chiếu hậu, mỉm cười nhớ lại ngày còn bé.
Khi còn nhỏ, cậu và Lăng Phong chơi trò quét nắng. Rõ ràng Lăng Phong biết ánh nắng không thể quét vào phòng nhưng lại chỉ đứng đó xem cậu như đứa ngốc quét hết lần này đến lần khác, hoàn toàn coi cậu là trò đùa.
Cậu và Lăng Phong đã có một ước hẹn nhưng cậu biết ước hẹn đó là do bản thân tự đặt ra.
Lúc ấy, Lăng Phong rời nhà vì một lý do nào đó, Diệp Tân nghĩ anh lại trêu mình nên không tin. Lăng Phong cực kỳ nghiêm túc nói khi nào anh thực hiện được ước sẽ quay về tìm cậu. Diệp Tân không quan tâm nói khi cậu khai trương cửa hàng thú cưng Lăng Phong phải trở về. Lăng Phong hết cách đành phải đồng ý.
Ngày hôm sau khi bình minh còn chưa lên Lăng Phong đã rời đi. Diệp Tân khóc suốt một ngày.
Sau này, khi chờ đợi trở thành thói quen thì không còn khó khăn nữa. Cậu không biết Lăng Phong có nghiêm túc với ước hẹn hay không nhưng cậu rất nghiêm túc. Mọi người đều biết rằng ước mơ của cậu là mở một cửa hàng thú cưng, cha mẹ cũng rất đầu tư cho cậu. Diệp Tân mặt dày nhận tiền từ cha mẹ mình, sau đó mở một cửa hàng thú cưng khi mới hai mươi tuổi.
Nhưng có lẽ vì cậu đã gian lận, cậu không mở cửa hàng bằng chính năng lực của mình, nên lời hứa năm đó với Lăng Phong đã không thành hiện thực. Diệp Tân mỉm cười trước ánh nắng đang chiếu trên mu bàn tay mình. Vì vậy, người bạn à, đừng chỉ nói suông về những lời ước định hay hứa hẹn, đừng nghĩ sẽ không sao, trời đất sẽ chứng giám điều đó.
Hôm nay Diệp Tân dẫn theo A Lang, sau khi đỗ xe, lúc bước vào cửa hàng cậu nghe nhân viên bảo vừa bán một chú mèo Abyssinian màu xanh. Đây là một chú mèo cái cùng loài với Ngũ A Ca, hơn nữa tính tình rất kiêu ngạo.
Diệp Tân khá ấn tượng vì nó có hơi giống với Ngũ A Ca, nó luôn tự nhận bản bản thân là Nữ vương. Nhưng chú mèo này khác Ngũ A Ca là nó còn kiêu ngạo hơn, ánh mắt nó luôn mang theo vẻ khinh thường loài người.
“Vị khách đó đến rất sớm, khi em mở cửa anh ta đã tới rồi.” Tiểu Nhã nói: “Anh ta nói muốn tìm một chú mèo không bám người nên em đã đưa anh ta xem Nữ Vương Bệ Hạ. Ông chủ, em đã nhớ rõ ghi chép về động vật của chúng ta rồi. Ê, A Lang, hôm nay em tới à? Đến đây để chị ôm nào.”
“Được rồi.” Diệp Tân cởi dây xích của A Lang, nói cho nó nghe cái quy định: “Em chỉ có thể chơi trong cửa hàng, không được phép sủa hamster, muốn ra ngoài thì phải gọi anh. Nếu em vi phạm, tuần này anh sẽ không đưa em ra ngoài nữa.”
Tiểu Nhã che miệng cười, nhỏ giọng nói: “Ông chủ còn nói quy định với Husky…”
Diệp Tân bất lực: “Nó rất nghịch.”
Như để chứng minh rằng Diệp Tân có thành kiến với mình, hôm nay Husky ở cửa hàng rất ngoan. Nó mở to đôi mắt tròn xoe của mình trong quán, nhìn cá và rùa nhỏ bơi lội một lúc rồi chạy ra khu vực lũ mèo chọc chúng xù lông, rồi đến chỗ chuồng chó khoe bản thân đang được tự do khiến lũ chó sủa ầm lên.
Sau khi đi một vòng như thế, nó dường như nhớ tới ba chị nhân viên bèn ra đó chờ vuốt ve và được cho ăn.
Diệp Tân lắc đầu không nói nên lời, cậu không nghe thấy tiếng A Lang sủa, cũng không thấy nó chạy lung tung nhưng lại có thể khiến chó mèo trong tiệm thú cưng đều tức giận. Cái tính này của nó Diệp Tân thật sự không biết học từ ai.
A Lang và Diệp Tân ở ngoài cả một ngày, cuối cùng nó cũng biết mệt. Buổi tối về đến nhà, vừa ra khỏi thang máy nó lập tức xông thẳng tới cửa.
“Con mẹ nó!” Người trong nhà 1703 vừa ra đột nhiên bị Husky xông tới.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.” Diệp Tân nhanh chóng giải thích, người nọ chính là trợ lý của Lăng Phong: “Nó không có cắn người đâu, cậu đừng sợ.”
Vương Trọng bình tĩnh lại, lửa giận đè nén trong lòng chợt bùng lên: “Cậu nuôi chó cái kiểu gì vậy! Không cắn người à? Nhỡ nó đột nhiên nổi điên lên cắn thì sao? Đúng là một người chủ có trách nhiệm mà!”
Diệp Tân nghe xong lập tức cảm thấy khó chịu, tại sao lại đột nhiên điên lên chứ? Nhưng cậu biết đây là trợ lý cửa Lăng Phong nên cúi đầu nói: “Tôi biết rồi, xin lỗi vì đã khiến cậu sợ hãi.”
Sau đó Vương Trọng nói thêm mấy câu, có lẽ vì cậu ta sợ Lăng Phong nên giọng không lớn, một lúc sau cậu ta mới đi.
Diệp Tân cũng không ngốc, thấy người này mặc định mình là người hâm mộ của Lăng Phong, nghĩ rằng cậu sẽ không dám cãi lại nên lôi cậu ra trút giận.
Tại sao trợ lý này lại của Lăng Phong lại tùy tiện nháo nhào như vậy chứ? Tính tình kỳ cục.
Diệp Tân không quá rõ về tính tình của Lăng Phong, dù sao cũng đã hơn mười năm, không biết sẽ thay đổi như thế nào. Nhưng Lăng Phong nhất định không phải là người vô lý, đây chắc do trợ lý làm sai việc gì nên Lăng Phong mới nói gì đó với cậu ta.
Ban đêm Diệp Tân đang nằm trên giường bỗng cảm thấy cả người nặng nề, trên bụng như có vật nặng đè lên.
“Ngũ A Ca.” Diệp Tân lười bật đèn: “Em xuống giường đi ngủ đi!”
Ngũ A Ca giả vờ như không nghe thấy gì, cào cào trải cái chăn bông ra rồi nằm trên đó.
Diệp Tân: “….” Ngũ A Ca nên giảm béo rồi, cậu thấy nó sắp mười ký luôn.
“Em còn nằm nữa thì có tin mai anh không cho em ăn cá không?” Diệp Tân bị đè đến nỗi không thở được.
“Meo meo meo meo… ” Tiếng kêu không giống của Ngũ A Ca truyền đến từ ngoài cửa sổ.
Mèo của ai vậy? Diệp Tân ngồi dậy, lại có tiếng mèo kêu, nói thật thì đêm nay có hơi ồn. Nhưng tiếng mèo này không phải là tiếng kêu khi động dục mà giống như đang cô đơn, sợ hãi.
“Này, Ngũ A Ca, đừng ngủ. Có mèo mới ở tầng này sao?” Diệp Cẩn lay lay chú mèo béo đang nằm ngủ trên bụng mình.
“Meo meo ~ Nó ở nhà bên cạnh.”
Nhà bên? Là Lăng Phong ư? Lăng Phong mua mèo?
Là vì Lăng Phong đọc được bức thư tình sao?
Ôi chúa ơi! Diệp Tân vô cùng vui vẻ, nam thần thật sự đã đọc được bức thư tình của mình!
Diệp Tân bật đèn, nhấc chăn bông lên, mặc cho chăn bông phủ lên một cục thịt, cậu thay quần áo và chải đầu gọn gàng.
Thú cưng trong nhà đã ngủ hết, Diệp Tân bước đi nhẹ nhàng để không đánh thức chúng dậy.
Đúng thế, cậu muốn ra ngoài, sang nhà Lăng Phong.
Anh Hùng nói Lăng Phong luôn ở nhà có một mình, khi cậu trở về cũng thấy trợ lý đã rời đi rồi. Cậu phải nắm bắt mọi cơ hội để đến gần Lăng Phong.
Cậu có mở một cửa hàng thú cưng, cậu có thể nói chuyện với động vật, cậu có thể giúp Lăng Phong giải quyết vấn đề mà bé mèo mới của anh gặp phải. Cậu muốn đến gần Lăng Phong hơn, cho dù đó chỉ là khoảng cách vật lý.
Hết chương 04.
Bình luận truyện