Thứ Tử Quy Lai

Chương 131



Lâm Trùng bị bắt ngay trên đường phố tấp nập, có rất nhiều người chứng kiến, vì vậy ngay cả Bàng Xuân Yến, người không thường bước chân ra khỏi cửa, cũng nhận đưỡ tin tức vào ngay đêm hôm đó, không kịp tiếp đón Hàn Thao một tiếng, ả nôn nóng chính mình liền chạy về Bàng phủ, muốn van xin phụ thân đem biểu đệ cứu về.

Nhưng vừa bước vào cửa đã bị cảnh tượng trong sảnh chính làm cho choáng váng mà dừng cước bộ, Bàng Tùng ngồi trên ghế chính, hai mắt nhắm nghiền, một tay đỡ trán, khuôn mặt vô cùng khó coi, còn Bàng Thu Thủy thì đang đứng một bên đun trà, cũng im lặng không nói, nhìn còn có vẻ hơi sợ hãi.

Bàng Xuân Yến hiểu rõ muội muội mình, Bàng Thu Thủy tính tình xưa nay luôn có chủ ý, hiện giờ bày ra bộ dáng như vậy, chẳng lẽ sự tình thật sự không ổn?


Nhưng nghĩ đến Lâm Trùng, hắn lại là nam đính duy nhất trong gia đình, là tương lai là niềm hy vọng của cả Bàng Gia, Bàng Xuân Yến không còn cách nào khác là bước tới và nói: "Phụ thân, con đã biết mọi chuyện, người phải cứu biểu đệ!"

"Cứu?" Bàng Tùng rốt cuộc cũng mở mắt ra nhìn Bàng Xuân Yến, vẻ mặt u ám không hề có dấu hiệu tiêu tan, "Tên tiểu tử kia quả là không biết cố gắng, muốn ta cứu như thế nào? Chảng lẽ ta vì hắn, mà đem chính mình nộp mạng?"

Bàng Xuân Yến sững sờ một lúc, ả không thể tin vào tai mình, ả biết Lâm Trùng là người mà Bàng Tùng yêu thương nhất từ trước đến nay, Bnagf Tùng không có con nối dỏi, nên vẫn luôn nuôi Lâm Trùng thành người kế vị, hiện tại như thế nào lại nói ra lời như vậy.

"Tỷ tỷ, ngươi không biết sao, phụ thân đây là mới từ Kinh Triệu Y về." Bàng Thu Thủy thất bầu không khí trong phòng ngưng trọng, đành phải lên tiếng giảng hòa, kể chi tiết cho Bàng Xuân yến nghe chuyện đã xảy ra với Bàng Tùng ở Kinh Triệu Y.


Sau khi nghe xong, vẻ mặt Bàng Xuân yến đầy vẻ không tin, Bàng Tùng vẫn không nói với các nhi nữ về việc hảm hại Cao Úc, tất nhiên đây không phải là điều khiến Bàng Xuân Yến kinh ngạc, điều khiển ả kinh ngạc là, vì sao Lâm trùng lại 'đúng lúc' như vậy biết được trong kho nhà Ninh Uyên có giấu vàng bạc, liền đi trộm, hành vi này quả thực khó tin.

"Tất cả còn không phải là do Ninh Trọng Khôn dựng lên, người của Ninh quốc công phủ đsung là khinh người quá đáng." Nhắc tới Ninh quốc công phủ, Bàng Thu thủy liền hận đến nghiến răng, từ sự tình mà Bàng Tùng nói cho ả nghe, Bàng Thu Thủy đương nhiên có thể suy ra việc này hẳn là do Ninh Trọng Khôn đã biết tính toán của Bàng Tùng từ một nguồn nào đó, nên đã cố tình giăng bẫy để Lâm Trùng nhảy vô, mà Lâm Trùng không có đầu óc lại không biết cố gắng, dễ dàng bị lừa đến như vậy, liên lụy chính mình không nói, rất có thể sẽ liên lụy đến cả gia tộc họ.


"Ngươi không biết, vừa rồi ở chỗ của Kinh Triệu Y, phụ thân chính là bị Ninh Trọng Khôn chọc cho tức giận một phen." Nói đến đây, Bàng Thu Thủy trên mặt cũng lộ ra vẻ phẫn uất, giống như đang nghĩ đến lúc trước chính mình cũng vì vướng tai ương mà bị giam trong ngục, "Phụ thân không phải không muốn cứu, mà là không cứu được, ý tứ của Kinh Triệu Y rất rõ ràng, Lâm Trùng đem theo vàng bạc nhiều như vậy ở trước mắt mọi người, phụ thân chỉ có thể tìm cách dứt bỏ quan hệ, nếu không một khi hoàng thượng nghi ngờ, muốn điều tra kỹ lưỡng nguồn gốc của số bạc, thì ngay cả chúng ta cũng phải chịu tai ương. "

"Vậy muốn Trùng nhi phải gánh chịu những thứ như thế này?" Bàng Xuân Yến há hốc mồm, "Cứ để Trùng nhi khai ra là hắn đã lấy số bạc đó từ đâu ra không phải được rồi sao, chúng ta liền nói thật rằng số bạc đó lấy được từ kho nhà Ninh Uyên, là tư tàng của Cao Úc đã cất giấu, nếu vậy cùng lắm Trùng nhi chỉ bị gáng tội danh trộm cắp mà thôi, còn có thể kéo Cao Úc xuống ngựa theo ý của phụ thân còn gì, không phải tốt hơn sao!"
"Ta nói tỷ tỷ ngươi, ngươi gả cho Hàn Thao cái tên quê mùa thô lỗ ấy, đầu óc liền trở nên ngu ngốc như hắn luôn sao." Bàng Thu Thùy hận Bàng Xuân yến rèn sắt không thành thép mà trỏ lên trán ả một chút, "Nói bạc được trộm ra từ nhà người khác, nói bằng miệng không bằng không chứng, ai có thể chứng minh điều đó? Nếu Cao Úc cắn nguộc trở lại, nói chúng ta vu hãm, sự tình sẽ trở nên rắc rối hơn có biết hay không."

"Vậy thì ... sau đó ..." Bàng Xuân Yến luôn yêu thương biểu đệ Lâm Trùng, nhưng yêu thương là một chuyện, và nếu bởi vì một người được yêu thương như vậy mà gây ra rắc rối như vậy lại là một chuyện, chuyện đã đến nước này, đã không còn đường để quay lại, sau đó một lúc, ả nói, "Cuối cùng thì điều gì sẽ xảy ra với Trùng nhi?"

"Ninh Trọng Khôn tố giác Trùng nhi với lý do, nói rằng số bạc này là tiền bất chính mà Trùng nhi có được bằng cách dụ dỗ người khác mua quan bán chức, nếu muốn định án, chỉ có thể là như vậy, ta sẽ thượng tấu lên Hoàng thượng một tấu thư trần tình, nói rằng Trùng nhi chỉ là tuổi trẻ vô tri, thiếu hiểu biết nên mới phạm phải sự tình hoang đường này, cũng là do ta chưa làm tròn chức trách, quản giáo không nghiêm, ta nghĩ tội nó không đến nỗi phải chết, cùng lắm là đày ải, để tên tiểu tử đó ra ngoài chịu đừng vài năm cũng tốt, đỡ phải càng ngày càng không biết tốt xấu, chờ khi nó thật sự hết ngu, ta lại tìm một cái cớ khác đưa nó trở về."
Bàng Thu Thủy gật đầu, "Phụ thân suy nghĩ thật chu đáo, hiện nay chúng ta cũng chỉ có thể làm như vậy, mong hoàng thượng không hướng chúng ta nghi ngờ mới tốt."

"Chỉ là tiện nghi cho tên Cao Úc kia, cứ như vậy để hắn trốn thoát." Bàng Tùng tức giận đập mạnh tay vào tay vịn của ghế.

Theo tố giác của Ninh công tử, đứa cháu trai ăn chơi trác táng của Bàng Tùng đã bị bắt trong khi hắn ta đang mang theo một lượng lớn vàng bạc châu báu không rõ lai lịch chuẩn bị rời thành, ở trong mắt các viên quan khác, đây tất nhiên là do Ninh quố công phủ cùng Bàng phủ có gút mắt với nhau, bất uqar cũng không làm lớn chuyện, bởi vì Bnagf Tùng đã viết một tấu chương trần tình kể chi tiết quá khứ bất hạnh của Lâm Trùng, từ nnhor sinh ra đã mất cha mất mẹ, cùng chính sự quản giáo không nghiêm của bản thân mình mà xảy ra sự tình như vậy, Hoàng đế xem đến động dung, quả thực không có truy cứu thêm, Hình bộ đã kết án phán Lâm trùng lưu đày ở Yến Châu, bất quá số bạc kia tất cả đều nhập vào quốc khố.
Về phía Ninh Trọng Khôn, mặc dù bị Ninh quốc công mắng mỏ đôi chút vì sự việc lần này, nhưng cũng chỉ là quở trách vài câu mà thôi, Ninh quốc công tất nhiên cũng không đem Bàng Tùng để vào trong mắt, càng không nói đến Ninh San San cùng Quốc công phu nhân Ngô thị giúp hắn nói đỡ vài câu, theo ý của bọn họ, cho dù Ninh Trọng Khôn có trị Bàng gia bao nhiêu lần đều đáng, ai biểu bọn chúng không biết tự lượng sức mà trêu chọc bọn họ trước.

Thời điểm Lâm Trùng bị áp giải ra khỏi kinh thành, có rất nhiều người tụ lại xem náo nhiệt, thậm chí còn có một đám công tử nhà giàu đến, nhưng người một nhà Bàng gia đều không xuất hiện, bởi vì là quá xấu hổ, Lâm Trùng mặc một bộ y phục của tù nhân bẩn thỉu ngồi trong xe tù bằng gỗ, hắn không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn như xưa, thậm chí không dám ngẩng đầu, bởi vì chỉ trong chốc lát, có rất nhiều trứng thối, rau dưa thôi đập vào xe tù, đó là do những người trước đây bị hắn làm nhục mà chuẩn bị a, hắn sợ hãi khi ngẩng đầu sẽ bị một quả trứng đập vào mặt, chưa nói đến kinh tởm, bên ngoài còn có rất nhiều người xem đến là vui vẻ, công tử ca đều là người quen, cho dù lừa gạt chính mình hắn cũng muốn lưu chút thể diện cuối cùng cho mình.
Ninh Uyên chỉ đứng ở cuối phố nhìn một cái rồi xoay người rời đi, tối nay Thư thị sẽ nấu canh, y ra ngoài là vì đi mua gà,đồ vật mua hết thì phải chạy nhanh trở về a, cũng không phải là thời điểm để xem náo nhiệt.

"Thiếu gia, lão già Bàng gia kia thực sự không nghi ngờ chúng ta sao, liệu ngài làm như vậy có quá mạo hiểm không?" Chu Thạch lo lắng theo sau hỏi thăm y.

"Đó là lý do tại sao ta đi tìm Ninh Trọng Khôn, có Ninh quốc công phủ đứng ra, cho dù Bàng Tùng có thể đoán được là ta, hắn cũng không có thời gian đến tìm ta gấy phiền toái a." Vẻ mặt Ninh Uyên trông rất nhẹ nhàng bâng quơ, "Ngươi muốn bắt một con thỏ, nhưng lại có một con hổ to bên cạnh con thỏ, nếu là ngươi thì ngươi sẽ làm gì nha? "

"Đương nhiên, phải gϊếŧ hổ trước rồi mới bắt được thỏ." Chu Thạch chân thành nói.
Ninh Uyên mím môi cười, "Tiền đề phải là con hổ phải bị đánh chết, nhưng đừng có bất cẩn, hổ không những không bị đánh mà ngược lại còn bị hổ ăn thịt thì buồn lắm nha."

"Đúng rồi thiếu gia, ngày mai sẽ là ngày sứ thần nhà Hạ tiến vào kinh thành. Cao đại nhân sai người truyền lời, các quan viên văn sĩ đều phải đến cửa cung nghênh đón, ngài ấy muốn người cùng đi. "Chu Thạch như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền nhắc nhở.

Ninh Uyên gật đầu, nhưng cũng không nói nhiều, thật ra trong lòng y đang đếm ngày, a cuối cùng thì ngày này cũng đã đến. (kkkkkk quân của Uyên nhi sắp về nha ^^~ )

Sứ đoàn Đại Hạ, còn có một Vĩnh Dật vương gia, chính mình có thể hay không từ bọn họ có được một số tin tức về Hô Duyên Nguyên Thần a.

***

Vương triều Đại Hạ nằm ở phía Tây Bắc của Đại Chu, hai nước có tổng cộng sáu Châu giáp ranh với nhau, vì vậy qua các triều đại sự giao lưu quan hệ vẫn luôn rất khăng khít, có khi là đối đầu quân sự, cũng từng có lúc một bên hầu như sắp tiêu diệt hoàn toàn bên còn lại, nhưng sắp cũng chỉ là sắp thôi a, cho đến tận ngày nay, hai nước vẫn duy trì tình trạng không đau cũng không ngứa, ngoài mặt hòa hòa khí khí, nhưng ngấm ngầm đào tường nhau hẳn là không thiếu a.
Đất đai của Đại Hạ so ra còn muốn rộng hơn Đại Chu, nhưng bởi vì địa hình không đồi núi thì cũng là sa mạc, không thích hợp cho việc trồng trọt, về phương diện nông nghiệp thì cằn cỗi hơn Đại Chu một chút, nhưng dân chúng của Đại Hạ là người cởi mở và sáng tạo, trong sản xuất công nghiệp nung đúc chế tạo binh khí, liền đi trước Đại Chu một khoảng lớn, ngoài ra Đại Hạ vốn xuất thân từ dân tộc du mục, vì vậy sự cứng rắn dũng mãnh như được nung đúc từ trong xương tủy, đặc biệt là nam tử, họ có thân hình cao lớn, dũng cảm, thiện chiến còn có kỹ năng thuần hóa thú vật vô cùng độc đáo, lợi thế quân sự cũng không nhỏ, nếu không phải Đại Chu những năm gần đây thay đổi chính sách bế quan tỏa cảng, thực lực quân sự cũng tăng lên một ít, hơn nữa hoàng thất Hạ quốc thường xuyên thay đổi, rung chuyển không ngừng, chỉ e quốc gia nhà Chu đang an nhàn sinh hoạt liền bị chiến tranh phá vỡ rồi đi.
Mặt trời vừa ló dạng, phía đông chỉ xuất hiện một chút màu trắng giống như một con cá nhỏ, cửa thành Hoa Kinh đã rộng mở, cấm vệ quân đứng ở khắp nơi trên phố, ngay ngắn ở ven đường, lấy một loại tư thế trang nghiêm nhất, để nghênh đón những vị khách nhân vừa đến.

Đâylà chuyến viếng thăm Đại Chu lớn nhất trong lịch sử của Đại Hạ, toàn bộ sứ đoàngồm mấy trăm người, cộng thêm các quân sĩ hộ vệ đi theo canh giữ, nghe nói tổngcộng có hai ngàn người đến, còn mang theo vô số các vật dụng và đặc sản đặc biệtcủa Đại Hạ để làm quà tặng cho Hoàng đế của Đại Chu, đặc biệt là người đứng đầucủa đoàn sứ lần này, là người thực sự trực hệ hoàng tộc, là thúc thúc của đươngkim Hoàng đế Đại Hạ, Vĩnh Dật vương gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện