Thứ Tử Quy Lai

Chương 92: Tận dụng triệt để



92. Tận dụng triệt để

Đường thị nhìn kỹ thì thấy --- đúng là trong tay Hinh Nhi đang cầm một cây bút lông, trên đầu bút còn dính mực. Bà quát ngay lên: "Hinh Nhi! Con nghịch ngợm gì thế mà, mau xuống đây mau!"

Thấy nương đến, Hinh Nhi lè lưỡi rồi leo xuống nhanh thoăn thoắt. Thiếu niên kia vẫn trừng mắt nhìn con bé, nhưng không làm gì nữa mà chỉ đứng yên một bên.

Bên này ồn ào như thế, làm những người khác ở chỗ khác cũng để ý đến. Một người phụ nữ xinh đẹp tầm tuổi Đường thị mặc đồ hạ nhân bước ra từ phòng bếp, thấy cảnh này thì bật cười. Bà hành lễ chào Đường thị rồi kéo thiếu niên sang một bên, lấy khăn tay ra lau mặt cho cậu.

"Thư ma ma à, cũng tại ta không biết dạy con, làm Huyền phải chịu thiệt rồi." Đường thị áy náy nhìn phụ nhân kia

"Di nương nói gì thế, chỉ là trẻ con nghịch ngợm thôi mà, nô tì không để bụng đâu. Thiếu gia đang chờ di nương trong phòng đó ạ, Người mau vào đi." Thư thị mỉm cười, kéo Nô Huyền đi về phòng ngủ. Hình như cậu vẫn cáu kỉnh, vừa đi vừa ngoái lại lè lưỡi với Hinh Nhi.

Thư thị là nương ruột của Nô Huyền, sau khi được Ninh Uyên mang về đây thì ở lại làm quản gia. Hai mẹ con họ đều tự biết thân phận mình, cũng rất biết ơn Ninh Uyên, luôn luôn tự xưng là phận nô tài. Nhưng Đường thị hiểu - dù con bà chưa từng nói thẳng với bà, nhưng cũng ám chỉ rằng hai mẹ con họ có thân phận không tầm thường, nên bà cũng rất khách khí với họ.

"Nương đừng giận mà, chỉ là con thấy Tiểu Huyền Tử lười biếng ngủ ở đó, nên mới trêu chọc ca ấy chút thôi ~" Hinh Nhi ôm chân bà làm nũng. Bà ấn nhẹ lên trán con bé một cái rồi bảo nó đi chơi, còn mình thì đi thẳng vào phòng Ninh Uyên,

Trong phòng, Ninh Uyên đang chăm chú viết gì đó trên bàn. Đường thị nhìn lướt qua - thì ra là sách về chính trị. Dù bà tinh thông thơ từ thật, nhưng cũng chẳng mấy khi tiếp xúc với các loại sách chính trường, nên có đọc cũng không hiểu gì cả. Vậy nên bà chỉ đứng một bên, chờ con xong việc.

Ninh Uyên viết khá nhanh, chẳng mấy chốc mà đã gác bút. Y mỉm cười với bà: "Hiếm lắm nương mới đến chỗ của con đấy, có chuyện gì sao ạ?"

"Có chuyện nương không hiểu, nên mới đến hỏi con." Đường thị ngồi xuống ghế: "Đang sóng yên biển lặng, sao tự dưng con lại bảo nương đi kíƈɦ ŧɦíƈɦ Đại phu nhân? Chẳng lẽ con muốn bà ta ra tay với chúng ta à?"

"Vì yên bình quá nên con mới phải đẩy bà ta một cái chứ." Y đáp: "Nương cũng biết mà, dù nương không làm gì thì Đại phu nhân cũng chủ ý diệt trừ chúng ta thôi, chẳng qua là bà ta chưa có cơ hội. Bà ta khác Tam phu nhân - Liễu thị làm việc chỉ nhìn cái lợi trước mắt, nhưng bà ta lại rất giỏi nhẫn nhịn. Nếu không có thời cơ thuận lợi, thì bà ta sẽ không ra tay đâu; mà nếu thế thì chúng ta cũng không tóm ra nhược điểm của bà ta được."

Đường thị hiểu ý Ninh Uyên, nhưng vẫn còn lo lắng: "Con chắc chắn rằng bà ấy sẽ ra tay ư?"

"Nhẫn nhịn thế nào thì cũng có giới hạn. Dù Đại phu nhân có nhẫn đến mấy, nhưng liên tiếp bị người mà bà ta xem thường tát vào mặt như thế thì cũng không nhịn nổi đâu, hoặc ít nhất là cũng không che giấu hoàn hảo được như trước." Ninh Uyên lật xem quyển hoàng lịch trên bàn, chợt đổi chủ đề: "Sắp đến tiết Cửu Dương rồi nhỉ?"

"Phải rồi." Đường thị chợt nhớ ra: "Năm nay thuyền phủ chúng ta về nhất, nên phụ thân con để tâm đến việc lên Hoa Kinh vào tiết Cửu Dương lắm đấy."

"Đây là lần đầu phủ ta tham gia buổi lễ long trọng đến vậy mà, phụ thân quan tâm cũng là dễ hiểu." Y dừng lại một chút: "Phụ thân đã quyết định là ai sẽ lên kinh chưa ạ?"

"Ông ấy từng nói qua với nương - vì số lượng người đi bị giới hạn, nên tất nhiên sẽ có cáo mệnh phu nhân là lão phu nhân và Đại phu nhân đi, đích tử Ninh Trạm cũng đi theo phụ mẫu là chuyện thường. Nhà mẹ đẻ của Nhị phu nhân ở kinh thành, nên lần này bà ấy cũng đi, nói là muốn tiện đường về thăm phụ mẫu. Còn lại là vài hạ nhân linh tinh."

Nói rồi, bà nhìn con trai: "Chẳng lẽ con cũng muốn đi?"

"Không phải là con muốn hay không, mà là con có không muốn thì cũng phải đi." Y đáp: "Nếu nương không tin thì cứ chờ xem."

---

Ninh Uyên đoán không sai.

Hai ngày sau, nhân dịp cả phủ đến Thọ An đường thỉnh an lão phu nhân, Nghiêm thị chợt đứng dậy, bẩm với Ninh Như Hải: "Thiếp thân có một yêu cầu quá đáng, mong lão gia đồng ý ạ."

Ninh Như Hải phất tay tỏ vẻ đồng ý, bà ta bèn liếc nhìn Ninh Uyên, đoạn nói: "Trạm Nhi vốn yếu ớt, không chịu được đường xa xóc nảy, nên thiếp cả nghĩ --- không bằng để Uyên Nhi thay Trạm Nhi lên kinh vào tiết Cửu Dương này ạ?"

Bà vừa dứt lời, mọi người bèn đổ dồn mắt nhìn vào Ninh Uyên.

Nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên Ninh phủ được tham gia buổi lễ long trọng đến vậy ở Hoa Kinh. Đây là một vinh dự vĩ đại - Hoa Kinh là kinh thành của Đại Chu, nơi đó không chỉ có vô vàn quan lớn quý nhân, mà còn có rất nhiều điểm hơn đứt chốn Giang Châu hẻo lánh này. Nếu không vì số lượng người có thể đi là hữu hạn, thì tất cả mọi người ngồi đây đều muốn đi theo. Chuyện tốt như thế mà lại rơi xuống đầu Ninh Uyên, thật làm người ta ước ao mà.

Ninh Như Hải thấy hơi lạ, không thể hiểu sao Nghiêm thị lại nói vậy: "Nhưng Ninh Uyên chỉ là thứ tử thôi. Để trưởng tử ở nhà mà dắt thứ tử đi, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gì chứ? Trạm Nhi không khỏe thì không đi cũng được, nhưng đổi thành Ninh Uyên đi thì có vẻ không ổn lắm."

Nghiêm thị không hề chùn bước: "Lão gia nói vậy là sai rồi. Tuy Uyên Nhi là thứ tử, nhưng nhân phẩm và tài năng của thằng bé thế nào, lão gia cũng thấy rồi đấy ạ. Việc dẫn Uyên Nhi theo không chỉ thể hiện rằng lão gia biết cách dạy con, mà còn thể hiện lòng khoan dung độ lượng của Người nữa. Huống gì Uyên Nhi còn có thiện duyên với Cao Úc đại nhân; lần này vào kinh, Uyên Nhi còn có thể đến thăm viếng quý phủ của Ngài ấy, coi như tẫn hiếu nghĩa một phen."

Nghiêm thị nói có tình có lý, nhịp nhàng ăn khớp vô cùng, làm Ninh Như Hải nhất thời cũng không biết phản bác sao. Thẩm thị cũng gật gù: "Dâu cả nói đúng đấy. Cơ hội lần này hiếm lắm, người khác không đi được thì thôi, nhưng Uyên Nhi nếu được thì cứ đi đi, ta không phản đối gì."

Ngay cả Thẩm thị cũng nói đến thế, nên Ninh Như Hải cũng đành gật đầu, coi như đã chấp nhận.

Mọi chuyện đã quyết định xong, Ninh Uyên vội đứng dậy tạ ơn trưởng bối. Nghiêm thị tự tay đỡ y lên, thái độ từ ái vô cùng, đúng là một đôi mẫu tử thắm thiết. Nhìn tình cảnh này, ai không hiểu thì đỏ mắt ghen tị, mà ai hiểu thì hoặc là lo lắng, hoặc là hả hê.

---

Về đến Thụy Ninh viện, còn chưa cầm chén trà Từ ma ma đưa lên, Nghiêm thị đã hít sâu một hơi: "Đã! Thật sự là đã lắm!"

"Nô tỳ chúc mừng Đại phu nhân." Từ ma ma cũng mừng rõ ra mặt: "Kinh thành là địa bàn của Đại tiểu thư, lại có cả cô gia nữa; dù thằng nhóc kia có tài giỏi đến đâu thì đến đó rồi cũng phải ngoan ngoãn thôi!"

"Hừ! Hạng kỹ nữ ti tiện mà cũng dám mặt dày cấu kết với nhi tử chống đối ta! Đúng là chán sống mà! Chờ ta chỉnh xong thằng nhãi Ninh Uyên kia rồi, để xem tiện nhân Đường Ánh Dao này còn sống được nữa không!"

Nghiêm thị suиɠ sướиɠ nhấp mấy ngụm trà, lại chợt nhớ ra gì đó: "Nghe nói trong Trúc Tuyên đường mới có thêm hai hạ nhân à?"

"Dạ vâng. Nô tỳ đã điều tra qua - là người mà Tam thiếu gia mang về từ trấn Hương Hà, một là Thư ma ma, một là Tiểu Huyền Tử. Sâu xa hơn nữa thì nô tỳ chưa rõ."

"Người có lai lịch không rõ ràng như thế, ai biết vào phủ ta là để làm gì? Lại còn chưa được dạy dỗ, nhỡ xảy ra họa thì sao?" Nghiêm thị đặt chén trà lên bàn: "Trúc Tuyên đường vẫn luôn phòng bị kín kẽ như thế, nay lại tự dưng có thêm hai người lạ; chủ mẫu là ta nên đi dạy bảo một chút, đúng không?"

Từ ma ma đã hiểu ý chủ: "Dạ vâng, nô tỳ sẽ đi làm ngay ạ!"

---

Từ Trúc Tuyên đường, Thư thị cầm hộp thức ăn đi sang Tương Liên viện.

Bà vừa khỏi bệnh nặng xong, không làm được việc nặng, nên bình thường Ninh Uyên chỉ để bà làm mấy việc vặt vãnh trong sân. Trong hộp này là củ từ mới luộc nước đường, ngọt ngào thơm ngát, y đặc biệt dặn bà mang sang cho Hinh Nhi.

Vừa đi qua khúc ngoặt ở vườn hoa thì chợt ---- hai bà tử phục phịch lao ra chặn đường Thư thị. Bà ngẩn ra, vô thức lùi về sau hai bước. Phía sau hai bà tử hung hãn nọ đi ra một ma ma ăn mặc đoan chính, mặt khẽ hất lên, lạnh lùng nói ngắn gọn: "Thư ma ma phải không? Đại phu nhân muốn gặp ngươi."

Rồi bà ta ra hiệu với hai người còn lại, để họ xông lên lôi Thư thị xềnh xệch về hướng Thụy Ninh viện, không buồn để bà phản ứng gì hết.

Thư thị vừa hoảng vừa rối, hai người kia lại quá khỏe, xách bà đi như xách con gà con. Đến Thụy Ninh viện rồi, họ đẩy thẳng bà xuống đất, không hề khách khí. Bà lảo đảo hai bước, ngẩng lên thì thấy --- trên ghế cao cao đang ngồi một vị phu nhân đoan trang hiền thục.

Từ ma ma quát bà: "Nô tỳ chết tiệt! Thấy Đại phu nhân sao còn không quỳ!"

Lúc này Thư thị mới rụt rè quỳ xuống, sợ sệt không nói gì.

"Từ ma ma à, dù gì Thư ma ma cũng là người của Tam thiếu gia, ngươi đến khách sáo với người ta chút chứ." Nghiêm thị nửa cười nửa không, đặt chén trà trong tay xuống bàn, rồi nhẹ nhàng bảo Thư thị: "Ngẩng lên."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện