Thú Vợ Tùy Thê
Chương 4
Dọc theo đường đi, phóng mắt tất cả đều là rừng rậm xanh biếc, Lục Viễn Tri chưa bao giờ gặp qua cảnh đẹp như nơi này, đôi mắt hắn hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy cái gì liền hỏi cái đấy, chẳng qua cảnh đẹp xem lâu cũng sẽ mệt.
“Ân nhân cô nương, ngươi nói muốn đến Anh Đào Cốc, chắc cách nơi này còn rất xa nha. Chúng ta cũng đã chạy năm ngày trời rồi”. Lục Viễn Tri lắc lắc mặt, đi chưa được mấy bước liền thấy toàn thân mình ê ẩm còn hai chân phát đau sưng như men nở.
Nàng là người luyện võ, thân thể tự nhiên cường tráng, đi thêm vài canh giờ cũng sẽ không thấy mệt; mà hắn, chỉ là tiểu dân chúng bình thường, muốn đuổi kịp cước bộ của nàng thực rất miễn cưỡng!
“Ân nhân cô nương, giữa trưa nắng nóng thế này thực sự muốn cắn người, ta coi vào chỗ bóng mát sẽ tốt hơn, sao không thả chậm cước bộ, cảm nhận gió lạnh, hưởng thụ thời gian này đến chiều?” Một đôi mắt đen quyến luyến nhìn chỗ bóng râm râm mát không tha.
“Ân nhân cô nương, trên cây này kết trái một loạt thoạt nhìn giải khát lại ăn ngon, ngươi có đói bụng không? Muốn hay không ta hái xuống……” Chưa nói xong, “Ôi” một tiếng, toàn thân hắn đã ngã úp sấp, tư thế khó coi, hắn buông tha, đuổi không kịp chính là đuổi không kịp.
Ngay cả hắn nhất quyết đi theo ân nhân cô nương, nhưng thực tế đối với nàng mà nói, chỉ là có cũng được mà không có cũng không sao.
Đi thôi, đi thôi! Để hắn ở trong này tự sinh tự diệt đi!
Một trận tiếng bước chân rất nhỏ từ xa đến gần. “Không phải nói muốn nghỉ tạm? Ngươi muốn quỳ rạp trên mặt đất đến khi nào?”
Nghe vậy, Lục Viễn Tri đột nhiên trợn mắt xoay người, trước mắt đột nhiên một mảnh tối, hắn thiếu chút nữa chân đứng không nổi.
Một bóng dáng mềm mại dừng trước hắn, thoảng qua mũi là một trận hương thơm tươi mát tự nhiên, trước mắt vẫn là một mảnh bụi, hắn choáng váng, cả tâm hồn như phiêu phiêu, bởi vì nàng quay đầu chờ hắn.
Đến chỗ bóng mát gần dòng suối, hai người ngồi ở trên cỏ, Luyện Vô Tâm lấy ra hai viên thuốc màu vàng muốn hắn ăn vào, khí nóng trong ngực Lục Viễn Tri phút chốc tản ra, cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
Nàng yên lặng nhìn chăm chú làm cho hắn cứng người một chút, động chút hai chân, tiện đà đưa tay giơ lên.
Lục Viễn Tri cúi nửa thân xuống uống nước, bị cặp tay mềm mại nhỏ bé như không có xương chạm vào, sợ tới mức thiếu chút nữa đem nước trong miệng phun ra. “Ân… Ân nhân cô nương, ngươi đang làm cái gì? Ai nha! Ngươi đừng, đừng…..Đừng sờ loạn nha!”. Thật muốn chết, nàng hành động một chút làm cho tim hắn đập nhanh hơn.
“Không cho phép nhúc nhích!” Nàng trầm giọng cảnh cáo.
Một cỗ nhiệt khí chậm rãi từ lòng bàn tay nàng nhập vào trong cơ thể hắn, giải tan hoàn toàn đau nhức ở chân hắn, hắn sáng tỏ dụng ý của nàng, tim đập bùm bùm như muốn nhảy ra ngoài.
Động cũng không dám động, hắn lẳng lặng nhìn chăm chú bộ dáng nàng cúi đầu chuyên chú, dung nhan thanh lệ tuyệt mĩ làm cho người ta tâm thần nhộn nhạo, da thịt trong suốt thật làm cho người ta muốn lấy tay sờ sờ, cũng khó trách bọn họ mỗi khi đến chỗ thành trấn, luôn luôn có những nam nhân kích động cùng những kẻ ác ý khác, nhưng dù sao đám người kia kết cục cũng không phải nói nhiều lời.
Hắn cắn lưỡi, làm cho đau đớn thu lại lý trí, ân nhân cô nương tính tình thật không tốt, chỉ cần giận dữ sẽ chặt đùi người nha, tay nha, ngay cả nàng đẹp đến mức làm cho người ta động tâm, vết xe đổ kéo dài, hắn cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức muốn tự mình thử một lần. “Ân nhân cô nương, vì sao danh môn chính phái trong gian hồ gọi ngươi là yêu nữ?”
Liếc hắn ngu ngốc hỏi, nàng cười lạnh lùng lớn tiếng, “Còn phải hỏi sao?”
“Ta chính là không hiểu thôi! Tuy rằng ngươi có điểm lạnh lùng, có khi cùng ngươi nói chuyện cả một ngày, người thật giống đầu gỗ không đáp trả”. Mặc hắn một người đơn độc, làm náo loạn không khí, “Ngoài ra ngươi ra tay quá nặng, cho dù đối phương không đúng, cũng không cần thiết làm tổn thương thân mình người khác, tốt xấu bọn họ cũng dành rất nhiều thời gian để có sức vóc như vậy, ngươi tùy tay vung lên như thế, khiến cho mỗi bộ phận trên người ta đứt đoạn, cái này thật sự không thể nào nói nổi….”
Ánh mắt nàng càng thêm lạnh như băng nhìn xuống, hắn mới phát hiện bản thân lạc đề, cười gượng hai tiếng, quay về trọng điểm, “Ta chỉ là muốn nói ngươi vẫn có cái tâm để giúp người nha!”
Hắn giơ ra một đầu ngón tay, đặt bên đôi tay đang áp sát trên đùi mình, đếm rõ số lần nàng cứu chính mình, nếu như không có ngày ấy thấy nàng đả thương người, thật khó tin tưởng nàng là yêu nữ lãnh huyết hung tàn.
“Không, ta không có lương tâm, cũng không có tâm đồng tình”
“Nhưng mà, nếu không phải những người đó tìm ngươi khiêu khích trước, căn bản ngươi sẽ không để bọn họ vào mắt, làm sao dẫn tới đả thương người? Ngươi không phải là người gặp một lần liền giết lung tung nha!” Mọi sự đều có nguyên nhân, đạo lý này hắn vẫn hiểu.
Trong lòng Luyện Vô Tâm ngạc nhiên, cảm giác bị người người khác nhìn thấu, sờ thấu khiến nàng thấy khó chịu, tránh đi ánh mắt của hắn đang sáng quắc nhìn chăm chú, nàng đứng dậy.
Hắn vẫn không sợ chết tiếp tục nói: “Những người này không để ý cảnh cáo của ngươi, bị như thế cũng không có quyền oán người khác, chẳng qua ngươi ra tay rất tan nhẫn, giống như tối hôm qua tên công tử tưởng muốn sờ tay nhỏ bé của ân nhân cô nương, ta đương nhiên cũng chán ghét loại người ỷ vào quyền thế nhà mình liền khi dễ cô nương xinh đẹp, nhưng không tất yếu làm cho người ta gãy “chân” thành đoạn…. Khụ khụ, tóm lại, làm cho người ta không có khả năng truyền lại nòi giống, thật sự quá mức tuyệt tình, giáo huấn hắn nho nhỏ một chút thì tốt rồi…..” (Kat: chậc chậc, mọi người đừng quá sốc nhé!)
“Ngươi nói đủ chưa?” Ở trước suối Luyện Vô Tâm tẩy sạch hai tay, ánh mắt nhìn hắn đã đánh mất sự kiên nhẫn.
Kỳ quái, nghĩ đến hắn sẽ đối với chính mình nhượng bộ lui binh, vậy mà chẳng những hắn giữ lại thái độ vốn có, quấn quít lấy nàng hỏi thẳng nguyên do giết người, không sợ nàng mất hứng sẽ làm thịt hắn sao?
Ánh mắt hắn thực sự cầu thị dừng lại sau một lúc lâu, nàng biết, thật sự hắn ta một chút cũng không sợ hãi.
“Không đủ, không đủ, ta muốn biết, một cô gái tuổi còn nhỏ, rốt cuộc vì cái gì muốn giết chết sư phụ của mình, còn có ngươi liên quan đến cái gì người lương thiện…..”
“Lo chuyện của ngươi đi, đừng xen vào việc của người khác!”
Một mảnh lá cây sắc bén xượt qua giữa trán hắn, hắn nhất thời dúm người, Lục Viễn Tri nháy mắt cấm khẩu, một chữ cũng không dám thốt ra.
Xem ra, đây là cấm kị của nàng, điều này càng làm cho người ta tò mò, nhất là xem biểu tình của nàng, xác định vững chắc có nội tình tồn tại.
Hai tròng mắt sáng ngời, hắn quyết định!
Hắn vừa sinh ra liền mang tai ương không mang theo phúc, nhất định không thể cùng người ở chung, nhưng ở cùng hắn mà bản mạng không ảnh hưởng, hơn nữa lại đối với hắn là nữ nhân có ân, hắn tự muốn hết sức lực giúp nàng, ngay lúc này, hắn tuyệt đối muốn thay ân nhân cô nương bỏ đi nghiệp chướng ma đầu, để nàng chỉ còn lại trong sạch. “Nhưng mà, có nguyên nhân đúng không! Ngươi giết bọn họ tuyệt đối có nguyên nhân……”
Ánh mắt giết người hướng hắn đánh úp lại, Lục Viễn Tri bất giác nuốt nước miếng, hai tay che lại miệng mình, bảo trì hoàn mỹ trạng thái tĩnh lặng, rốt cục, chủ nhân hàn mâu nhanh nhẹn xoay người, hắn đi theo lộ ra mỉm cười vui vẻ.
Không sợ, không sợ, ân nhân cô nương sẽ không muốn mạng nhỏ của hắn, đây chính là nàng nói nha!
Hay quá…..
“Ô? Đợi chút nha! Ân nhân cô nương, ngươi chớ đi nhanh như vậy! Ta…..theo không kịp, được rồi, được rồi! Cùng lắm thì ngày sau ta không đề cập vấn đề này, ngươi…..Đi chậm lại, đừng….Đừng phi thân nha! Ân nhân cô nương nha….”Đáng chết nha! Hắn không sợ nàng giết mạng nhỏ của hắn, lại sợ nàng ném hắn mặc kệ, ân nhân cô nương, thật đúng là đánh trúng vết thương trí mạng của hắn nha!
Xung quanh Anh Đào Cốc, vạn sơn vờn quanh, đứng ở trong đó phóng mắt nhìn là một mảnh rừng cây xanh dạt dào, ngẫu nhiên vài điểm đỏ xen kẽ ở giữ những khoảng cây xanh, chân trời mây trôi không ngừng biến hóa, như thi bàn mĩ huyền, nếu xưng lúc trước đi qua là cảnh đẹp, trước mắt chính là tiên cảnh.
Lục Viễn Tri nhìn đến mức cằm muốn rớt xuống, sau một lúc lâu mới đi tìm cằm, tán thượng mở miệng. “Này….Đây là Anh Đào Cốc!”
Không uổng hắn đi mười ngày trời rồi, đáng giá nha!
Hơn nữa rừng cây anh đào đồ sộ này, một quả anh đào to hiếm thấy đang đung đưa trên cây, gió nhẹ mang theo hương quả làm cho hắn tâm tình nhịn không được lấy tay dò xét.
“Không cho phép chạm vào anh đào của ta!”
Một cây ngân châm phút chốc xoát qua trước mặt, thiếu chút nữa cắm vào chính giữa đầu ngón tay hắn.
Hắn đứng lên kêu rống như quỷ, “Oa oa oa! Ân nhân cô nương, đó là tay của ta nha!” Ăn một quả cũng không cho, quỷ hẹp hòi!
Thiếu chút nữa đã quên, ân nhân cô nương của hắn là ma đầu kỳ quái mê nữ, chỉ vì mấy túi anh đào đem người đuổi tận giết tuyệt.
Tiếc nuối nhìn tới lại không chạm được vào anh đào hiếm lạ, nhìn ánh sáng quay quay quanh quả, khó trách sao người ngoài cốc mơ ước, ngay cả hắn cũng nhịn không được rục rịch tâm, muốn hái trộm một viên nếm thử.
Luyện Vô Tâm mị mắt, đem động tác tham ăn chảy nước miếng của hắn bỏ vào đáy mắt.“Từ hôm nay trở đi, cây anh đào trong Anh Đào Cốc do ngươi quản, nên chiếu cố như thế nào ta sẽ nói cho ngươi, nhưng là chỉ cần một gốc anh đào có vấn đề gì, ngươi sẽ chờ ta đem ngươi làm phân để sử dụng.”
Lục Viễn Tri nước miếng thu lại, trợn tròn mắt.
Làm……Phân?
Như vậy chẳng phải là đem hắn làm thịt rồi chôn xuống dưới gốc sao?
“Còn có, cho ngươi ba ngày, đem toàn bộ số quả anh đào trên cây đếm rõ ra, ngày sau nhiều một viên thiếu một viên đều phải theo ta xin phép, nếu số lượng không phù hợp, ngươi liền tự bản thân lấy cái cuốc tự đem chôn mình đi!”
Hắn giơ quyền ai ai kêu, “Đợi chút, phiến cây anh đào lớn như vậy, muốn ta đếm tới khi nào?” Chiêu này ngoan độc, rõ ràng sợ hắn ăn vụng.
“Muốn ở lại, liền làm theo điều ta nói”
“Chờ một chút, có người nào như vậy không chết cũng không phân rõ phải trái….” Hắn nhỏ giọng nói thầm, bất mãn đi phía trước chuyên chú ngắm, tâm – đột nhiên – động.
Xiêm y sắc lửa đỏ giữa bóng mát phá lệ thấy được, Luyện Vô Tâm ngẩng đầu nhìn chăm chú âu yếm cây anh đào, trong mắt ánh sáng nhu hòa mềm hóa biểu tình hững hờ thường ngày của nàng, làm cho vẻ đẹp mĩ mạo tăng thêm lực hấp dẫn, coi như quả anh đào trên đầu làm cho người ta thèm nhỏ dãi đến thèm thuồng, không đúng, nàng so với anh đào nhỏ kia càng thêm tiên diễm ướt át, làm người ta động tâm…
Lục Viễn Tri lấy tay vỗ nhẹ hai má, suy cho cùng không nghĩ ra chính mình đến tột cùng là muốn ăn anh đào trên cây hay vẫn là người nha!
“Ta đang miên man suy nghĩ một chút!” Tầm mắt lưu luyến bóng dáng thành thục mê người, người ngoài hái anh đào, chỉ có thể giương mắt nhìn, cũng không thể nếm tư vị thật sự khiến tâm ngứa ngáy khó nhịn nha!
“Phiến cây anh đào lớn như vậy, ngươi một người lại không ăn hết, không cho ăn, để lại ở trên cây làm cái gì?” Thật sự là quá lãng phí!
Ngón tay lặng lẽ chạm tới thứ tiêm diễm kia, anh đào hồng nhận giống như mở miệng kêu “Ăn ta, ăn ta”, nguyện vọng sinh thời của hắn lại nhiều thêm một cái, chính là phi thường muốn nếm tư vị này.
“Vút vút”. Hai tiếng, hai phát ngân châm không chút khách khí hướng hắn phóng tới, khiến hắn một bên giơ chân một bên oa oa kêu to.
“Muốn thử xem là ngươi nhanh tay hay vẫn là châm của ta mau lẹ?” Tay cầm hai chiếc ngân châm khác, môi nàng tràn ngập ý tứ khiêu chiến hàm xúc giương lên, quay đầu ngóng nhìn rừng cây một cách âu yếm, không quên người này có bao nhiêu yêu thích ăn anh đào, nàng nhìn đề phòng.
Lục Viễn Tri lắc lắc khuôn mặt, con ngươi đen trừng mắt liếc nàng đang ôn nhu ưu ái rừng cây, trong lòng cảm thấy không thuận, cùng lắm chỉ là mấy cái cây thôi! Có gì giỏi đâu, không cho hắn ăn, hắn liền không nếm thử!
Trời trong nắng ấm, tràn ngập hương hoa, một quả anh đào tròn mọng kiều diễm thực khiến người ta chú ý, chính là thật đẹp, mới trêu chọc các loại trùng bay đến phạm tội.
Mấy bóng dáng lén lút xuyên qua giữa cây cối, chọn mục tiêu xong, mọi người tề thân bay đi.
Kẻ đi đầu dùng ánh mắt ám chỉ đồng bọn chú ý biến hóa quanh mình, chính mình rút đao nhỏ trong giày, hướng một gốc cây kết trĩu quả anh đào bước tiến lên, ngay lúc muốn đặt đao cắt quả, một tiếng nhắc nhở lạnh lùng từ trên đình truyền đến. “Nếu ta là ngươi, sẽ không ngu xuẩn đem cắt nó xuống”.
Hắc y nhân cả kinh, phút chốc tỏa ra sát khí, hướng trước mặt đứng vững. “Người nào?”
Phía sau đồng bọn không hẹn mà cùng giơ trường kiếm, cung để phòng bị.
Một ống tay áo màu lam hạ xuống dưới, ngay sau đó một viên đầu dò xét đi ra, hướng tới sáu gã hắc y nhân dưới tàng cây vẫy tay chào hỏi.
Người tới có khuôn mặt tuân tú trương mi thanh mục, cười meo meo nhìn đám người xa toàn thân cao thấp, “Một người hảo tâm nhắc nhở ngươi, muốn cho ngươi giữ lại mạng nhỏ”
Miệng đối phương chóp chép muốn ăn cắp anh đào, hắn ăn ngon không vui, nhân tiện “Phốc phốc” phun ra hai hột đến bên chân hắc y nhân.
“Ngươi là ai? Vì sao xuất hiện ở Anh Đào Cốc?” không phải nơi này là địa bàn của Huyết Ma Sát, như thế nào lại có nam nhân?
Nam nhân trên cây hai khoanh lại, giống như nghe thấy chuyện khôi hài, bên miệng tươi cười lớn hơn nữa. “Thật thú vị, làm trộm cư nhiên lại còn đúng lý hợp tình hỏi ta vì sao xuất hiện ở trong này?”
Hẳn là hắn hỏi mới đúng nha!
“Ngươi rốt cục là người phương nào? Cùng ma nữ kia có quan hệ gì?” Hắc y nam cầm đầu chĩa đại đao, thận trọng tiến lên, hắn ý bảo hai gã thủ hạ trước hái mục tiêu rồi quay đầu báo cáo kết quả công tác, nam nhân kỳ dị trên cây để hắn ứng phó.
“Nữ ma đầu? A! Là chỉ ân nhân cô nương à? Phải nói rằng ta cùng nàng quan hệ khá sâu sắc……” Lời chưa ngưng lại, nam nhân trên cây nhíu mày lắc đầu thở dài, “Chậm đã, chậm đã! Ta nói các vị đại hiệp che mặt, các ngươi cũng quá gấp áp đi? Trước tiên nhìn một cái bài tử bên kia viết cái gì nha!”
Cảnh cáo: Mọi cành cây ngọn cỏ trong Anh Đào Cốc đều thuộc sở hữu của chủ nhân Anh Đào Cốc, sai tự rước, nếu vào trộm cướp, giết chết chớ luân.
Đáng tiếc chính là có người coi cảnh cáo kia không là gì, “Xoát xoát” Hạ hai đạo, chặt bỏ hai tầng lá cây, làm lá rụng không còn một cọng, còn mang đi hai chùm anh đào nặng trịch, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
“Là ngươi chính mình muốn chết, ta không nghĩ quản”. Nam tử trên cây đã không muốn cảm thán thêm gì.
Đó là hắn làm quảng cáo riêng, dùng để giữ lại mạng nhỏ của bọn trộm nhỏ, cũng không biết dù thế nào , hiệp khách hiện hành trong thiên hạ chẳng lẽ không biết chữ sao? Một đám người làm uổng công hắn cảnh cáo, tự tìm đường chết, ân nhân cô nương ra ngoài một chuyến nên hắn thay giáo huấn đám trộm kia, nhìn xem hắn cũng rất vất vả thay ân nhân cô nương, lần tới hắn nhất định vẽ hình dán lên, có thứ thuyết minh nên nhìn xem sẽ hiểu đi!
“Đừng có mà nói trái phải với hắn, ngươi rốt cuộc là ai?” Hắc y nam bỗng nhiên vận khí nhảy lên, đứng vững trên đầu, kiếm thủ sắc bén chỉ thẳng cổ họng đối phương.
“Vị hắc y đại hiệp này, ta hảo ý nhắc nhở ngươi, ngươi khó chịu cũng đừng động đao động kiếm với ta nha! Ta là không ngăn cản ngươi, cũng không phải không cho ngươi hái anh đào không phải sao?” Hai tay giơ lên cao, Lục Viễn Tri quần áo mộc mạc lam bố y, con mắt đen mang theo ý cười lấy lòng.
Chê cười, hắn lại không biết võ, sẽ không ngốc đến mức để người khác lấy mạng hắn đâu! Người nha, sống trên đời là phải động não nha! Giống hắn, liền hiểu được lợi dụng thời cơ tốt nhất, nếu bọn họ không nghe hắn khuyên bảo, hắn cũng không cần khách khí.
Lấy xuống một cành anh đào tiên diễm, Lục Viễn Tri không nhìn sát khí đối phương, vẻ mặt hạnh phúc ăn trái cây, vừa ăn còn không quên đếm trong lòng. “Đừng nói ta không nhắc nhở, tối bảo bối của ân nhân cô nương chính là phiến cây anh đào này, ngươi động nó một, ân nhân cô nương sẽ theo ngươi trên người hành sự giống hệt như vậy, có thẻ là một ngón tay, cũng có thể là một con mắt, một cái cánh tay, như vậy các ngươi còn muốn tiếp tục hái xuống đi?”
Miệng nói xong lời đe dọa, lại tiếp tục trước mặt bọn họ nhấm nháp anh đào, thật sự cổ quái, nhưng trong lời hắn nói vẫn có tác dụng, vài tên hắc y nhân động tác đã hơi hoãn xuống dưới.
“Các ngươi đang làm cái gì? Còn không làm nhanh một chút, đã muộn Vương phi sẽ tức giận, cẩn thận Khang Vương gia muốn đầu của các ngươi!” Hắc y nam quát một tiếng, xoay người qua, trừng mắt nam nhân vẫn đang ăn không biết trời đất.
“Ngươi cùng ma nữ kia là một người?”
“Cái gì mà nữ, người ta tốt xấu cũng là một cô nương, nổi danh tự”. Tuy rằng đến nay hắn vẫn chưa hỏi ra.
“Theo ngươi nói liền biết được ngươi cùng Huyết Ma Sát tuyệt đối có quan hệ, nếu bị ngươi thấy, ta tuyệt không để ngươi còn đường sống!” Mới nói xong, đại đao lập tức đánh rớt.
Nam tử trên cây xoay người một cái, ngã mặt xuống, ấn mông kháng nghị nói: “Ngươi thật đúng là quá đáng nha! Ta lại không e ngại ngươi, ngay cả trò chuyện cũng đều không được sao?”
Lại một đao sắc bén bổ tới, hắn ôm đầu nhanh chóng né tránh.
Đối phương thật sự ra tay, lúc này, hắn không thể không kéo cao cổ họng kêu cứu mạng. “Ân nhân cô nương nha! Mau! Có người muốn trộm anh đào!”
“Câm miệng!”
Sợ hắn quấy nhiễu đến nữ ma, hắc y nam đang muốn hướng đầu hắn hạ vài đao, vài miếng bạc lá như lưỡi tiểu đao phóng tới, ngăn lại hắn thế công.
Trong lòng hắc y nam chấn động, tiếp theo nháy mắt dùng tới khinh công bật cách mặt đất.
Lục Viễn Tri nhân cơ hội đó chạy ra sau cây đại thụ, không dấu vết cầm trong tay anh đào đang ăn dở, lại đem hột vứt vùi xuống bùn đất, tiêu diệt chứng cớ.
“Mọi người mau bỏ đi!” bất quá công phu trong nháy mắt, hắc y nam liền mang theo thủ hạ mang hai túi anh đào, biến mất vào rừng sâu.
Một nữ tử đứng phía xa cây anh đào khiến người ta chú ý, đừng ở nơi phân giao giữa hai sắc hồng xanh của cây cối, lãnh nhan mang theo sự tức giận, ánh mắt hung tợn trừng mắt người chặt chém đứt cây anh đào.
“Là thủ hạ của Khang vương gia, tổng cộng chém đứt hai cành mang đi, ta đoán là muốn trở về gieo trồng. Còn có bọn họ linh tinh cũng hái được hai túi lớn, tổng số thôi……” Hắn nhẩm đếm hơn mười, “Ta đếm cẩn thận, tổng cộng bị cướp đi hai trăm mười ba quả”. Y theo phương thức cũ, hắn đem số lượng quả chính mình ăn đem đổ lên trên người khác.
Nàng thưởng hắn một cái ánh mắt đủ để đông lạnh chết người. “Ngươi liền trơ mắt nhìn cây anh đào bị chặt”.
“Ta….Ta có hô to cứu mạng nha!” Hắn vô tội nói.
“Đó là ở thời điểm tính mệnh của ngươi bị đe dọa, ngay từ đầu, ngươi cũng không có cho ta biết, lại mặc cho bọn họ động thủ!”
Hắn nói được đúng lý hợp tình, “Người ta có đao nha! Ta một cái mạng nhỏ, nào dám làm cái gì chống cự? Nếu như bị bọn họ vung tay mấy đao, ngươi nghĩ sau này còn có ai có thể thay ngươi coi mấy rừng anh đào này?”
Sắc mặt Luyện Vô Tâm càng ngưng, gót chân xoay tròn, theo hướng sáu người kia bỏ chạy rảo bước tiến lên.
“Ân nhân cô nương, ngươi muốn đi giáo huấn đám trộm bảo bối của ngươi sao? Lần này sẽ đi mấy ngày?” Hắn giống như cái đuôi đuổi theo kịp phía trước, “Mười ngày được không? Đừng đi lâu quá, ta một người ở trong này đợi thực cô đơn nha! Chờ ngươi trở về, chúng ta buổi tối nướng cá nhỏ ăn có được hay không?”
Thân ảnh lửa đỏ vẫn chưa dừng lại, nhưng hắn tin tưởng nàng đã nghe lời hắn nói vào trong tai, nhất định sẽ sau mười ngày trở về.
“Ân nhân cô nương, là Khang vương gia hạ lệnh muốn bọn họ trộm, nhóm người này là nghe lệnh làm việc, thân bất do kỷ, oan có đầu, nợ có chủ, ngươi hãy bỏ qua bọn họ đi! Dù sao…..”
Hắn ở phía sau như vậy niệm niệm niệm, không nhận thức được cũng tốt, hợp thời nhắc nhở nàng, giảm bớt sát nghiệt của nàng.
“Câm miệng của ngươi lại, đừng nghĩ thay đổi ý nghĩ của ta!” Phía sau người đi theo ầm ỹ như chim sẻ, Luyện Vô Tâm không thể không dừng cước bộ lại, tà nghễ nhìn hắn, hạ cảnh cáo, “Về sau ăn vụng xong, nhỡ rõ lau khô sạch miệng của ngươi! Đừng làm cho ta phát hiện lần tiếp theo, bằng không, ta cho ngươi cơ hội không gặp lại mặt trời mọc”
“Vút” một tiếng, bóng hình xinh đẹp của Luyện Vô Tâm đã biến mất ở trước mặt hắn.
Lục Viễn Tri vuốt khóe miệng bản thân, nhìn chằm chằm trên ngón tay, bừng tỉnh đại ngộ “Nha” một tiếng, hiểu được khóe miệng màu hồng làm bại lộ.
Nguyên lai ân nhân cô nương đã sớm phát giác chính mình ăn vụng nha!
Hì hì, nàng vẫn là như vậy, tính tình lạnh lùng, biểu tình lạnh lùng, tiếng nói cũng lạnh lùng, thậm chí thường thích nói đe dọa hắn, nhưng ân nhân cô nương đối với hắn vẫn là mềm lòng, nàng căn bản không phải là nữ ma đầu như đồn đại nha!
Thừa dịp nàng đi xa, Lục Viễn Tri quay trở lại bên gốc anh đào, vừa ăn một bên vừa đào một cái lỗ nhỏ, đem hột nhổ ra chôn xuống dưới, con ngươi đen không hiêu cố ý hay vô tình phiêu hớng một bên tứ đôi thoáng hở ra đống đất nhỏ.
Nếu ăn vụng đều vô sự, vậy chỗ hột ngày trước sau này, có phải hay không cũng có thể vứt bừa!
Hai con mắt đen trước nhìn xem mấy đống đất nhỏ, lại nhìn ra xa phía tây….Ân…..Này một năm chiến tích liệu có khả quan, vẫn là….. Về sau…Rồi nói sau!
Cô đơn nhàm chán, Lục Viễn Tri trên vai khiêng cần câu bằng cành cây, hoa chân múa tay vui sướng hướng dòng suối nhỏ rảo bước tiến lên.
Hôm nay ân nhân cô nương sẽ trở lại, hắn chuẩn bị tốt muốn thể hiện thân thủ, nướng ra một con cá da tiên kim hoàng sắc thúy, nhớ rõ ngày ấy nàng ăn một miếng, trong đôi mắt tinh lượng có vẻ kinh ngạc nho nhỏ, hắn liền biết được nàng thích.
Xuyên qua ở ngoài rừng trúc Anh Đào Cốc, xanh um tươi tốt, hắn thưởng thức nhịp điệu, hưởng thụ không gian thuần khiết yên tĩnh này, đột ngột vội vã một chút, khúc nhạc gián đoạn, hắn nghe thấy có người kêu cứu.
Theo tiếng tới ngay tại bên bờ cách đó không xa trên vách đá, hắn nhìn thấy một cảnh tượng mạo hiểm, một thợ săn đang lơ lửng giữa vách đá, cái chết gần trong gang tấc, tay chỉ nắm được một viên đá nhỏ trên vách khó có thể chống đỡ lâu.
“Cứu mạng nha! Tiểu huynh đệ, mau mau cứu a, ta sẽ rơi xuống mất! Mau chống đỡ không được!”. Hắn săn một con lợn rừng, vốn không quen nơi thâm sơn này, hai ngày lạc đường lại đói không có gì ăn, một bước đi vào nơi đá lở, liền rơi vào tình huống hiện tại.
“Ngươi đợi chút! Ta nghĩ biện pháp cứu ngươi!”. Lục Viễn Tri một đôi mắt tìm kiếm chung quanh, trừ bỏ trên tay có gậy tre, căn bản hắn không hề có bất cứ thứ gì để chống đỡ thân thể đối phương.
“Tiểu huynh đệ, ngươi còn chờ cái gì, mau đỡ ta đi lên nha!”
“Ta….Không thể nha……” Lục Viễn Tri sốt ruột.
“Tiểu huynh đệ! Ta…….Chống đỡ không được!”
Lục Viễn Tri tâm như lửa đốt, bỗng nhiên, một cây dây leo quấn quanh cây cổ thụ ở vách đá lọt vào mắt hắn.
Có! “Cầm nó, ta kéo ngươi đi lên” dùng dây quẳng đến, “Đúng, chính là như vậy, ta kéo đây….”
Chân dẫm nát khoảng đá bên cạnh, Lục Viễn Tri mau chóng xuất lực, nhưng là lực vẫn không đủ, bất đắc dĩ, hắn mở rộng bàn tay của mình để kéo, đem tay chân vô lực của tên thợ săn đi lên.
“Đừng sợ, ân nhân cô nương sắp trở lại, có nàng ở đây, ta sẽ không cho ngươi gặp chuyện không may, nhất định cứu sống ngươi…..” Lục Viễn Tri thở dài một hơi nhẹ nhõm, chân cũng không cẩn thận trượt về phía trước, theo yết hầu của hắn phát ra tiếng hét thảm.
“A!”. Vốn là cứu người, nhưng hắn lại té xuống.
Ánh nắng chiều nhuộm bầu trời thành một mảnh hồng, Luyện Vô Tâm trở về đã được một lúc nhưng cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Lục Viễn Tri.
Hắn sẽ không vô thanh vô tức biến mất, điểm ấy nàng thực khẳng định, hôm đó sắc trời dần dần tối, nàng ẩn ẩn bất an đứng lên. “Lục Viễn Tri! Lục Viễn Tri!”
Tìm hắn lần theo tới tận suối cũng chưa tìm thấy bóng dáng hắn, ước chừng sau nửa canh giờ, sắc trời liền tồi hoàn toàn, đến lúc đó muốn tìm người liền càng khó.
“Rốt cuộc hắn chạy đi nơi nào?” Buông theo dọc suối đi tìm, nàng hướng đi trong rừng trúc, rừng rậm gần vách đá, bóng dáng nằm ngã xuống đất, nàng nhảy bước nhanh về phía bóng người kia, “Lục Viễn Tri!”
Bay qua người nọ, đồng thời nàng thở dài một hơi nhẹ nhõm. Không phải, người này không phải hắn!
Nàng đứng dậy, quần áo màu lam bên cạnh vách đá làm nàng chú ý, hình ảnh người nọ vắt ngang trên cành cây….
Đột nhiên hít một hơi, nàng trừng mắt nhìn người đàn ông toàn thân trầy da đang nằm bên chân, cúi một cái xuống vách đá mà bàn tay hắn đang nắm chặt dây…
Chỉ một thoáng, nàng có chút hiểu được Lục Viễn Tri vì sao lại ngã xuống vực.
“Thật ngu ngốc!”. Nàng thả người một cái xuống vực, nâng dậy thân thể nam nhân đang toàn thân rét run, ngón tay ngọc chạm vào mạch đập, thấy hắn hơi thở mỏng mạnh, cấp bách vận khí, mũi chân nhấc lên nàng ôm hắn nhảy lên vách đá, bước đi như bay.
Đôi mắt tràn ngập sự sốt ruột, thản nhiên liếc thợ săn hấp hối, nàng không hề lựa chọn mà nâng Lục Viễn Tri chạy về căn nhà gỗ.
Mũi Lục Viễn Tri tràn ngập mùi vị thảo dược, khi hắn trợn mắt chỉ biết là chính mình nằm ngửa, toàn thân đau như đúc tượng bị người hủy đi xương cốt.
Quái, hắn không phải đi câu cá sao? Khi nào thì đã trở lại?
“Ta như thế nào….. Sao lại trở về phòng nằm?” Không chỉ thân thể, ngay cả đầu đều mờ mịt, giống như vô số trùng cắn trên người, đau nha!
“Vì cứu người, ngươi ngay cả mệnh đều không cần sao?”
Thanh âm lạnh lùng quen thuộc này làm hắn mừng rỡ, không chút nghĩ ngợi liện động thân quay đầu nhìn xung quanh phía cửa trước, “Ân nhân cô nương, ngươi đã trở lại!”
Thân ảnh quen thuộc hiện lên trong đáy mắt hắn, cách biệt mấy ngày hắn rất nhớ nàng, cho dù nàng bất chấp mang tấm mặt lạnh hắn vẫn thích gần nàng, bởi vì nàng là người duy nhất trên đời này không chịu ảnh hưởng của hắn….
Lập tức hắn nghĩ đến người mình đã gặp, “Đúng rồi, tên thợ săn kia đâu? Hắn thế nào?” Nếu chính mình bị mang về đây, liệu thợ săn kia có phải hay không cũng phải cứu?
“Lá gan ngươi ghê gớm thật, ta nói rồi mạng của ngươi là của ta, trừ bỏ ta có thể quyết định sinh tử của ngươi, ngươi như thế nào vì người khác lạng phí mạng của mình?” Khẩu khí ẩn hàm tức giận, đáng tiếc Lục Viễn Tri hoàn toàn không nghe ra.
Hắn là để ý sinh tử của tên thợ săn kia, không hy vọng chính mình có thể cố gắng cứu hắn. “Ân nhân cô nương, tên thợ săn kia đến tột cùng thế nao? Ngươi sẽ không đem hắn ở vách đá chờ chết đi! Kia chính là một thợ săn bình thường, không phải là người đã đắc tội với ngươi nha!”
Trọng điểm là, hắn chạm vào người nọ, người nọ nhất định xảy ra sự.
Luyện Vô Tâm không nói, đạm mạc như cũ, coi như sống chết của người khác cùng nàng một chút đều không quan hệ.
Lục Viễn Tri vội vã, “Ngươi thật làm như vậy sao?”
Sự thơ ơ của nàng rốt cục làm cho hắn tức giận, nàng nhẫn tâm để người nọ nằm ở đó chờ chết?
“Ngươi cố tự chăm sóc chính mình, người khác sống hay chết, ngươi không cần lo lắng”
Trừng mắt nhìn khuôn mặt với biểu tình lạnh lùng, Lục Viễn Tri nhịn không được cả giận nói: “Ngươi thật không hề có tâm đồng tình sao? Trách không được những người đó mở miệng, ngậm miệng kêu ngươi ma nữ, yêu nữ, ta vẫn cho rằng ngươi không phải, đối với ngươi, ta ôm kỳ vọng thay đổi, nhưng mà ngươi…..Ngươi thực làm cho ta thất vọng!”
“Ngươi sớm biết ta là cái dạng người gì không phải sao? Ta cho tới bây giờ không muốn ngươi đối với ta có kỳ vọng”. Luyện Vô Tâm ngưng trụ ánh mắt hắn thâm trầm tuân lệnh lòng người.
Lục Viễn Tri muốn nói lại đã không kịp, nàng trong mắt băng hàn càng sâu, hắn chưa bao giờ gặp qua sự lạnh lùng đến vậy, đây là muốn hắn trở thành người xa lạ, lập tức nàng xoay tròn thân cả người đi ra khỏi nhà gỗ.
“Ân nhân cô nương, ta…..” Muốn tiến lên, bất đắc dĩ tứ chi cứng ngắc, Lục Viễn Tri theo giường ngã nhào xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của nàng biến mất trong tầm mắt.
“Ta rốt cục đang nói cái gì!” Hắn đấm thật mạnh tay xuống sàn, cá tính của ân nhân cô nương hắn biết, nàng xác thực là người lãnh tình như vậy, hắn không nên không cứu được người liền đem tội mang lên người nàng.
Lúc này, phòng bên cạnh lại truyền ra một trận không lớn không nhỏ tiếng rên rỉ.
Có người ở nơi này?
Hắn chậm rãi đứng dậy, tay xốc lên tấm rèn hướng bên trong nhìn vào, trong lòng thất thần.
Góc phòng trên giường chính là gã thợ săn đã được cứu sống tính mạng, xem ra hắn hiểu lầm ân nhân cô nương.
Luyện Vô Tâm không biết, lúc nàng đang vùi lấp xác động vật xuống dưới đất, ở đầu kia Anh Đào Cốc có nam nhân đang tìm nàng sắp phát điên.
Trong Anh Đào Cốc có rất nhiều động vật hoang dại, hắn nếu không cẩn thận phạm vảo “Thủ” giới (*thủ giới: ý là chạm tay vào*), một cái sinh mệnh nhỏ nhoi liền vô tội uổng mạng, hắc tự trách, mỗi khi lúc nửa đêm hắn đều vụng trộm mang theo thi thể động vật đi đến ngồi chỗ gò đất này chôn cất.
Luyện Vô Tâm không phải không nhận thấy hành động quái dị của hắn, chính là không chỉ ra.
Mỗi khi hắn vùi lấp tốt một cái xác nhỏ sẽ cô đơn ngồi ở trước đống đất một lúc, vẻ mặt khổ sở xin lỗi làm cho nàng căng thẳng trong đầu.
Hắn ngồi một mình bao lâu, nàng liền đứng ở trong bóng cây kia yên lặng nhìn bấy lâu.
Nàng không biết chính mình vì sao nhìn vẻ mặt của hắn sẽ lo lắng, chỉ là nàng không hy vọng trên mặt hắn có vẻ thất vọng cùng thống khổ.
Hắn có một lòng nhiệt thành cứu người, điều này so với sự lãnh tình của nàng là hoàn toàn bất đồng, vì hắn nàng phá lệ cứu một cái tính mạng nàng khinh thường nhất, hắn lại phản ngược lại hiểu lầm nàng.
Thì ra trong mắt hắn cũng nghĩ về nàng so với mọi người giống nhau, cho nên hắn cũng chuẩn bị giống như những người khác xem thường nàng, muốn rời nàng mà đi?
Luyện Vô Tâm ấn lồng ngực đang nóng không thoải mái, nàng như thế nào lại để ý cảm giác chính mình đối với hắn như vậy?
“….Cô nương, ân nhân cô nương…… Ngươi ở đâu?”
Tiếng la từ từ truyền tới, đem nàng đang trong thần du suy nghĩ kéo lại, biểu tình trên mặt phút chốc chợt tắt, nàng khôi phục lại dung mạo lạnh lùng lúc trước.
“Ân nhân cô nương, ta tìm ngươi đã lâu, đã lâu….” Hơi thở đứt đoạn, thể lực không khôi phục bao nhiêu cứ như vậy chạy đông chạy tây, Lục Viễn Tri mang theo gương mặt trắng bệch, thở dồn dập đi về hướng nữ nhân đang quay lưng về hắn.
Hắn thật cẩn thận nói: “Ngươi….Đừng nóng giận được không? Ta không phải cố ý nói ngươi như vậy, ta là nhất thời tình thế cấp bách….”
Mặt Luyện Vô Tâm bình tĩnh không nói, phút chốc một cái xoay người, lại muốn đi.
“Đừng đi được không?”
Cổ tay áo bị người ta nắm lại, nàng thản nhiên liếc mắt tên dám ăn gam hùm tim báo kia, đáy mắt có vẻ nồng đậm cảnh cáo.
“Không buông, ta chính là không buông, trừ phi ngươi nghe ta nói hết đã”
Hàn phách trong đáy mắt nàng không dọa đến hắn, cùng lắm thì một cái mạng, hắn nhất định phải cầu được nàng tha thứ. “Ta là chính mình nóng vội không cứu được gã thợ săn kia mới có thể tức giận, nói mà không suy nghĩ, ta tuyệt không có ý tứ chỉ trích ngươi”
Bên môi là vẻ ảo não cười khổ, thừa dịp bản thân thời điểm này còn có thể lực, hắn hấp mấy hơi thở không ngừng cố gắng nói: “Ân nhân cô nương, ngươi nghe qua ngàn năm tai tinh chưa? Nghe nói người như vậy ngàn năm mới có thể xuất hiện trên đời, mà người đó đến chỗ nào, nhất định nơi đó tràn ngập tai nạn cùng chết chóc, cứ như vậy, phàm là tai tinh buông xuống, phàm là khi hắn dùng tay đụng vào đối tượng bất luận là người hay súc vật đều liên tiếp không hay ho, thậm chí gặp được bất trắc”
Luyện Vô Tâm chăm chú nhìn hắn một lát, theo lời hắn nói tiếp, “Ngươi muốn nói cho ta, ngươi chính là tai tinh kia?”
“Có lẽ ngươi cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ, nhưng có một số việc, người không thể không tin”
Luyện Vô Tâm ngắm ngắm quanh đống đất nhỏ, lại đem tầm mắt thả lại trên cánh tay nam nhân, nàng mở miệng, “Nếu ngươi nói là sự thật, chúng ta ở chung đã hơn một năm, ta lại……Không có việc gì?”
Hắn gật đầu điểm qua có chút vội vã, “Ngươi là người duy nhất ta đụng vào mà may mắn tránh được kiếp nạn, đây là nguyên nhân ta cam lòng tình nguyện đi theo bên người ngươi”.
Trong lòng nói thêm một câu, cũng là nhiễu loạn tâm hắn, làm cho hắn để ý cô nương.
“Trong nhà vì ta là ôn thần, duy nhất chỉ có cha ta che chở, nhưng ta lại mang đến tai vận hại chết người, rồi sau đó, thân nhân không dung ta, ta đã bị đuổi ra khỏi gia môn”. Hắn miệng nói thoải mái xong tâm sự trầm trọng lại cười đến thật khó coi.
“Sống nhiều năm như vậy, trong mắt chứng kiến tất cả đều là tử vong, ta không hy vọng có người vì ta mà chết cho nên chính mình tận lực cứu người tuy rằng chưa từng thành công qua”. Hắn nhìn qua bả vai nàng, hướng ánh trăng hạ xuống gò đất, ánh mắt mê ly, “Khi ta tưởng thợ săn kia có thể sẽ chết, ta chỉ tức ta lại hại người, quýnh lên bật thốt nói loạn thất bát tao, kỳ thật, ta thực thích ân nhân cô nương, như thế nào cũng không có khả năng đối với ngươi thấy thất vọng, thật sự!”
Luyện Vô Tâm nhìn ánh mắt hắn thay đổi, dần mất đi hàn ý. Hắn biết nàng đã không thèm để ý lời nói của chính mình đả thương người, lập tức đem theo chút cười, cả người lắc lắc lắc lắc đứng lên.
“Lục Viễn Tri!”. Nàng ra tay ôm lấy hắn, thế này mới phát hiện hơi thở hắn không xong, nhớ tới hắn dọc đường đi không quan tâm bản thân nơi nơi tìm nàng, trong lòng nơi nào đó than nhẹ, không thể lại lạnh lùng không thay đổi đối đãi hắn. “Ngươi đều bị thương, cư nhiên còn dám chạy, ngươi rốt cuộc còn cần mệnh này không?”
Hắn cười xấu lắm, “Không có biện pháp, ta muốn tìm ngươi thôi!”
Để nàng ôm như vậy, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt, thỏa mãn dật khẩu khí, chờ đợi thể lực khôi phục. “Mỗi lần đều là ngươi đem mạng nhỏ của ta cứu trở về, ta ngay cả kiếp sau sau nữa làm trâu làm ngựa đều được, còn có thể dùng cái gì báo đáp ngươi?”
“Rõ ràng lấy thân báo đáp như thế nào? Dù sao cả đời này đều đã định cùng ngươi, hơn nữa ta vĩnh viễn cũng không có khả năng phản bội ngươi, ngươi muốn hay không lo lắng một chút?”
Lời đã nói ra, nghĩ cũng biết, ân nhân cô nương chỉ biết không thú vị trừng hắn liếc một cái, hắn thấy mất mặt sờ sờ gáy, “Hắc hắc, đương nhiên rồi! Ta chỉ là nói nói cười….”
Cũng không dám hy vọng xa vời.
“Ta không biết làm thê tử như thế nào”. Hơi cúi đầu xuống che đi cảm xúc trong mắt.
“Chỉ cần ngươi đừng ghét bỏ, làm cho ta vẫn được ở Anh Đào Cốc…….” Hắn sửng sốt, con ngươi đen chấn kinh dường như trừng lớn lại từng lớn. “Đợi chút, ngươi, ngươi vừa mới nói cái gì?”
Khép nửa con mắt, thủy mâu đảo qua vẻ mặt hắn bất khả tư nghị, rồi sau đó phiêu tới trên mặt hồ. “Ta cũng không biết ngày thành hôn nên chuẩn bị chút cái gì?”Thanh âm của nàng vẫn bình tĩnh như cũ.
“Ý của nàng là…..” Trong lòng như có con nai nhảy loạn, hắn nghĩ đến chỉ có cô nương gặp được lời cầu hôn mới có loại cảm giác thẹn thùng này, không dự đoán được ngay cả đại nam nhân như hắn cũng có.
“Cưới ta, chàng vĩnh viễn bị mọi người trong miệng mắng cùng ma nữ ở một chỗ, chính phái nhân sĩ sẽ truy đuổi chàng, thậm chí đem chàng trở thành kẻ ác đồ, gặp chàng liền đánh” Ánh mắt thâm thúy một cái chớp mắt cũng không nghênh đón ánh mắt vừa mừng vừa sợ của Lục Viễn Tri. “Như vậy chàng còn dám muốn ta sao?”
Hắn không chút nghĩ ngợi, vội vàng mở miệng, “Ta không sợ!”
Nàng cười khẽ, môi cong đẹp như hồng anh đào, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm, cảm giác tâm ngứa khó nhịn lại một lần nảy lên trong lòng hắn, hắn không bao giờ muốn xem nhẹ hay áp lực.
Ăn vụng nàng mấy chùm anh đào nàng cũng không so đo, nàng lại có một viên đại anh đào, hẳn là cũng không quan hệ đi!
Nhẹ nhàng, hắn tới gần cặp môi mềm phấn nộn, như đóng dấu ấn khẽ hôn, hai tay không dám dùng lực mảnh ôm thân thể mềm mại. “Ta nói thật sự, ta nguyện ý cưới nàng”.
Đương nhiên rồi! Đều bị nàng nhìn thấy thân mình, không tìm nàng phụ trách thì tìm ai a!
“Ân nhân cô nương, ngươi nói muốn đến Anh Đào Cốc, chắc cách nơi này còn rất xa nha. Chúng ta cũng đã chạy năm ngày trời rồi”. Lục Viễn Tri lắc lắc mặt, đi chưa được mấy bước liền thấy toàn thân mình ê ẩm còn hai chân phát đau sưng như men nở.
Nàng là người luyện võ, thân thể tự nhiên cường tráng, đi thêm vài canh giờ cũng sẽ không thấy mệt; mà hắn, chỉ là tiểu dân chúng bình thường, muốn đuổi kịp cước bộ của nàng thực rất miễn cưỡng!
“Ân nhân cô nương, giữa trưa nắng nóng thế này thực sự muốn cắn người, ta coi vào chỗ bóng mát sẽ tốt hơn, sao không thả chậm cước bộ, cảm nhận gió lạnh, hưởng thụ thời gian này đến chiều?” Một đôi mắt đen quyến luyến nhìn chỗ bóng râm râm mát không tha.
“Ân nhân cô nương, trên cây này kết trái một loạt thoạt nhìn giải khát lại ăn ngon, ngươi có đói bụng không? Muốn hay không ta hái xuống……” Chưa nói xong, “Ôi” một tiếng, toàn thân hắn đã ngã úp sấp, tư thế khó coi, hắn buông tha, đuổi không kịp chính là đuổi không kịp.
Ngay cả hắn nhất quyết đi theo ân nhân cô nương, nhưng thực tế đối với nàng mà nói, chỉ là có cũng được mà không có cũng không sao.
Đi thôi, đi thôi! Để hắn ở trong này tự sinh tự diệt đi!
Một trận tiếng bước chân rất nhỏ từ xa đến gần. “Không phải nói muốn nghỉ tạm? Ngươi muốn quỳ rạp trên mặt đất đến khi nào?”
Nghe vậy, Lục Viễn Tri đột nhiên trợn mắt xoay người, trước mắt đột nhiên một mảnh tối, hắn thiếu chút nữa chân đứng không nổi.
Một bóng dáng mềm mại dừng trước hắn, thoảng qua mũi là một trận hương thơm tươi mát tự nhiên, trước mắt vẫn là một mảnh bụi, hắn choáng váng, cả tâm hồn như phiêu phiêu, bởi vì nàng quay đầu chờ hắn.
Đến chỗ bóng mát gần dòng suối, hai người ngồi ở trên cỏ, Luyện Vô Tâm lấy ra hai viên thuốc màu vàng muốn hắn ăn vào, khí nóng trong ngực Lục Viễn Tri phút chốc tản ra, cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
Nàng yên lặng nhìn chăm chú làm cho hắn cứng người một chút, động chút hai chân, tiện đà đưa tay giơ lên.
Lục Viễn Tri cúi nửa thân xuống uống nước, bị cặp tay mềm mại nhỏ bé như không có xương chạm vào, sợ tới mức thiếu chút nữa đem nước trong miệng phun ra. “Ân… Ân nhân cô nương, ngươi đang làm cái gì? Ai nha! Ngươi đừng, đừng…..Đừng sờ loạn nha!”. Thật muốn chết, nàng hành động một chút làm cho tim hắn đập nhanh hơn.
“Không cho phép nhúc nhích!” Nàng trầm giọng cảnh cáo.
Một cỗ nhiệt khí chậm rãi từ lòng bàn tay nàng nhập vào trong cơ thể hắn, giải tan hoàn toàn đau nhức ở chân hắn, hắn sáng tỏ dụng ý của nàng, tim đập bùm bùm như muốn nhảy ra ngoài.
Động cũng không dám động, hắn lẳng lặng nhìn chăm chú bộ dáng nàng cúi đầu chuyên chú, dung nhan thanh lệ tuyệt mĩ làm cho người ta tâm thần nhộn nhạo, da thịt trong suốt thật làm cho người ta muốn lấy tay sờ sờ, cũng khó trách bọn họ mỗi khi đến chỗ thành trấn, luôn luôn có những nam nhân kích động cùng những kẻ ác ý khác, nhưng dù sao đám người kia kết cục cũng không phải nói nhiều lời.
Hắn cắn lưỡi, làm cho đau đớn thu lại lý trí, ân nhân cô nương tính tình thật không tốt, chỉ cần giận dữ sẽ chặt đùi người nha, tay nha, ngay cả nàng đẹp đến mức làm cho người ta động tâm, vết xe đổ kéo dài, hắn cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức muốn tự mình thử một lần. “Ân nhân cô nương, vì sao danh môn chính phái trong gian hồ gọi ngươi là yêu nữ?”
Liếc hắn ngu ngốc hỏi, nàng cười lạnh lùng lớn tiếng, “Còn phải hỏi sao?”
“Ta chính là không hiểu thôi! Tuy rằng ngươi có điểm lạnh lùng, có khi cùng ngươi nói chuyện cả một ngày, người thật giống đầu gỗ không đáp trả”. Mặc hắn một người đơn độc, làm náo loạn không khí, “Ngoài ra ngươi ra tay quá nặng, cho dù đối phương không đúng, cũng không cần thiết làm tổn thương thân mình người khác, tốt xấu bọn họ cũng dành rất nhiều thời gian để có sức vóc như vậy, ngươi tùy tay vung lên như thế, khiến cho mỗi bộ phận trên người ta đứt đoạn, cái này thật sự không thể nào nói nổi….”
Ánh mắt nàng càng thêm lạnh như băng nhìn xuống, hắn mới phát hiện bản thân lạc đề, cười gượng hai tiếng, quay về trọng điểm, “Ta chỉ là muốn nói ngươi vẫn có cái tâm để giúp người nha!”
Hắn giơ ra một đầu ngón tay, đặt bên đôi tay đang áp sát trên đùi mình, đếm rõ số lần nàng cứu chính mình, nếu như không có ngày ấy thấy nàng đả thương người, thật khó tin tưởng nàng là yêu nữ lãnh huyết hung tàn.
“Không, ta không có lương tâm, cũng không có tâm đồng tình”
“Nhưng mà, nếu không phải những người đó tìm ngươi khiêu khích trước, căn bản ngươi sẽ không để bọn họ vào mắt, làm sao dẫn tới đả thương người? Ngươi không phải là người gặp một lần liền giết lung tung nha!” Mọi sự đều có nguyên nhân, đạo lý này hắn vẫn hiểu.
Trong lòng Luyện Vô Tâm ngạc nhiên, cảm giác bị người người khác nhìn thấu, sờ thấu khiến nàng thấy khó chịu, tránh đi ánh mắt của hắn đang sáng quắc nhìn chăm chú, nàng đứng dậy.
Hắn vẫn không sợ chết tiếp tục nói: “Những người này không để ý cảnh cáo của ngươi, bị như thế cũng không có quyền oán người khác, chẳng qua ngươi ra tay rất tan nhẫn, giống như tối hôm qua tên công tử tưởng muốn sờ tay nhỏ bé của ân nhân cô nương, ta đương nhiên cũng chán ghét loại người ỷ vào quyền thế nhà mình liền khi dễ cô nương xinh đẹp, nhưng không tất yếu làm cho người ta gãy “chân” thành đoạn…. Khụ khụ, tóm lại, làm cho người ta không có khả năng truyền lại nòi giống, thật sự quá mức tuyệt tình, giáo huấn hắn nho nhỏ một chút thì tốt rồi…..” (Kat: chậc chậc, mọi người đừng quá sốc nhé!)
“Ngươi nói đủ chưa?” Ở trước suối Luyện Vô Tâm tẩy sạch hai tay, ánh mắt nhìn hắn đã đánh mất sự kiên nhẫn.
Kỳ quái, nghĩ đến hắn sẽ đối với chính mình nhượng bộ lui binh, vậy mà chẳng những hắn giữ lại thái độ vốn có, quấn quít lấy nàng hỏi thẳng nguyên do giết người, không sợ nàng mất hứng sẽ làm thịt hắn sao?
Ánh mắt hắn thực sự cầu thị dừng lại sau một lúc lâu, nàng biết, thật sự hắn ta một chút cũng không sợ hãi.
“Không đủ, không đủ, ta muốn biết, một cô gái tuổi còn nhỏ, rốt cuộc vì cái gì muốn giết chết sư phụ của mình, còn có ngươi liên quan đến cái gì người lương thiện…..”
“Lo chuyện của ngươi đi, đừng xen vào việc của người khác!”
Một mảnh lá cây sắc bén xượt qua giữa trán hắn, hắn nhất thời dúm người, Lục Viễn Tri nháy mắt cấm khẩu, một chữ cũng không dám thốt ra.
Xem ra, đây là cấm kị của nàng, điều này càng làm cho người ta tò mò, nhất là xem biểu tình của nàng, xác định vững chắc có nội tình tồn tại.
Hai tròng mắt sáng ngời, hắn quyết định!
Hắn vừa sinh ra liền mang tai ương không mang theo phúc, nhất định không thể cùng người ở chung, nhưng ở cùng hắn mà bản mạng không ảnh hưởng, hơn nữa lại đối với hắn là nữ nhân có ân, hắn tự muốn hết sức lực giúp nàng, ngay lúc này, hắn tuyệt đối muốn thay ân nhân cô nương bỏ đi nghiệp chướng ma đầu, để nàng chỉ còn lại trong sạch. “Nhưng mà, có nguyên nhân đúng không! Ngươi giết bọn họ tuyệt đối có nguyên nhân……”
Ánh mắt giết người hướng hắn đánh úp lại, Lục Viễn Tri bất giác nuốt nước miếng, hai tay che lại miệng mình, bảo trì hoàn mỹ trạng thái tĩnh lặng, rốt cục, chủ nhân hàn mâu nhanh nhẹn xoay người, hắn đi theo lộ ra mỉm cười vui vẻ.
Không sợ, không sợ, ân nhân cô nương sẽ không muốn mạng nhỏ của hắn, đây chính là nàng nói nha!
Hay quá…..
“Ô? Đợi chút nha! Ân nhân cô nương, ngươi chớ đi nhanh như vậy! Ta…..theo không kịp, được rồi, được rồi! Cùng lắm thì ngày sau ta không đề cập vấn đề này, ngươi…..Đi chậm lại, đừng….Đừng phi thân nha! Ân nhân cô nương nha….”Đáng chết nha! Hắn không sợ nàng giết mạng nhỏ của hắn, lại sợ nàng ném hắn mặc kệ, ân nhân cô nương, thật đúng là đánh trúng vết thương trí mạng của hắn nha!
Xung quanh Anh Đào Cốc, vạn sơn vờn quanh, đứng ở trong đó phóng mắt nhìn là một mảnh rừng cây xanh dạt dào, ngẫu nhiên vài điểm đỏ xen kẽ ở giữ những khoảng cây xanh, chân trời mây trôi không ngừng biến hóa, như thi bàn mĩ huyền, nếu xưng lúc trước đi qua là cảnh đẹp, trước mắt chính là tiên cảnh.
Lục Viễn Tri nhìn đến mức cằm muốn rớt xuống, sau một lúc lâu mới đi tìm cằm, tán thượng mở miệng. “Này….Đây là Anh Đào Cốc!”
Không uổng hắn đi mười ngày trời rồi, đáng giá nha!
Hơn nữa rừng cây anh đào đồ sộ này, một quả anh đào to hiếm thấy đang đung đưa trên cây, gió nhẹ mang theo hương quả làm cho hắn tâm tình nhịn không được lấy tay dò xét.
“Không cho phép chạm vào anh đào của ta!”
Một cây ngân châm phút chốc xoát qua trước mặt, thiếu chút nữa cắm vào chính giữa đầu ngón tay hắn.
Hắn đứng lên kêu rống như quỷ, “Oa oa oa! Ân nhân cô nương, đó là tay của ta nha!” Ăn một quả cũng không cho, quỷ hẹp hòi!
Thiếu chút nữa đã quên, ân nhân cô nương của hắn là ma đầu kỳ quái mê nữ, chỉ vì mấy túi anh đào đem người đuổi tận giết tuyệt.
Tiếc nuối nhìn tới lại không chạm được vào anh đào hiếm lạ, nhìn ánh sáng quay quay quanh quả, khó trách sao người ngoài cốc mơ ước, ngay cả hắn cũng nhịn không được rục rịch tâm, muốn hái trộm một viên nếm thử.
Luyện Vô Tâm mị mắt, đem động tác tham ăn chảy nước miếng của hắn bỏ vào đáy mắt.“Từ hôm nay trở đi, cây anh đào trong Anh Đào Cốc do ngươi quản, nên chiếu cố như thế nào ta sẽ nói cho ngươi, nhưng là chỉ cần một gốc anh đào có vấn đề gì, ngươi sẽ chờ ta đem ngươi làm phân để sử dụng.”
Lục Viễn Tri nước miếng thu lại, trợn tròn mắt.
Làm……Phân?
Như vậy chẳng phải là đem hắn làm thịt rồi chôn xuống dưới gốc sao?
“Còn có, cho ngươi ba ngày, đem toàn bộ số quả anh đào trên cây đếm rõ ra, ngày sau nhiều một viên thiếu một viên đều phải theo ta xin phép, nếu số lượng không phù hợp, ngươi liền tự bản thân lấy cái cuốc tự đem chôn mình đi!”
Hắn giơ quyền ai ai kêu, “Đợi chút, phiến cây anh đào lớn như vậy, muốn ta đếm tới khi nào?” Chiêu này ngoan độc, rõ ràng sợ hắn ăn vụng.
“Muốn ở lại, liền làm theo điều ta nói”
“Chờ một chút, có người nào như vậy không chết cũng không phân rõ phải trái….” Hắn nhỏ giọng nói thầm, bất mãn đi phía trước chuyên chú ngắm, tâm – đột nhiên – động.
Xiêm y sắc lửa đỏ giữa bóng mát phá lệ thấy được, Luyện Vô Tâm ngẩng đầu nhìn chăm chú âu yếm cây anh đào, trong mắt ánh sáng nhu hòa mềm hóa biểu tình hững hờ thường ngày của nàng, làm cho vẻ đẹp mĩ mạo tăng thêm lực hấp dẫn, coi như quả anh đào trên đầu làm cho người ta thèm nhỏ dãi đến thèm thuồng, không đúng, nàng so với anh đào nhỏ kia càng thêm tiên diễm ướt át, làm người ta động tâm…
Lục Viễn Tri lấy tay vỗ nhẹ hai má, suy cho cùng không nghĩ ra chính mình đến tột cùng là muốn ăn anh đào trên cây hay vẫn là người nha!
“Ta đang miên man suy nghĩ một chút!” Tầm mắt lưu luyến bóng dáng thành thục mê người, người ngoài hái anh đào, chỉ có thể giương mắt nhìn, cũng không thể nếm tư vị thật sự khiến tâm ngứa ngáy khó nhịn nha!
“Phiến cây anh đào lớn như vậy, ngươi một người lại không ăn hết, không cho ăn, để lại ở trên cây làm cái gì?” Thật sự là quá lãng phí!
Ngón tay lặng lẽ chạm tới thứ tiêm diễm kia, anh đào hồng nhận giống như mở miệng kêu “Ăn ta, ăn ta”, nguyện vọng sinh thời của hắn lại nhiều thêm một cái, chính là phi thường muốn nếm tư vị này.
“Vút vút”. Hai tiếng, hai phát ngân châm không chút khách khí hướng hắn phóng tới, khiến hắn một bên giơ chân một bên oa oa kêu to.
“Muốn thử xem là ngươi nhanh tay hay vẫn là châm của ta mau lẹ?” Tay cầm hai chiếc ngân châm khác, môi nàng tràn ngập ý tứ khiêu chiến hàm xúc giương lên, quay đầu ngóng nhìn rừng cây một cách âu yếm, không quên người này có bao nhiêu yêu thích ăn anh đào, nàng nhìn đề phòng.
Lục Viễn Tri lắc lắc khuôn mặt, con ngươi đen trừng mắt liếc nàng đang ôn nhu ưu ái rừng cây, trong lòng cảm thấy không thuận, cùng lắm chỉ là mấy cái cây thôi! Có gì giỏi đâu, không cho hắn ăn, hắn liền không nếm thử!
Trời trong nắng ấm, tràn ngập hương hoa, một quả anh đào tròn mọng kiều diễm thực khiến người ta chú ý, chính là thật đẹp, mới trêu chọc các loại trùng bay đến phạm tội.
Mấy bóng dáng lén lút xuyên qua giữa cây cối, chọn mục tiêu xong, mọi người tề thân bay đi.
Kẻ đi đầu dùng ánh mắt ám chỉ đồng bọn chú ý biến hóa quanh mình, chính mình rút đao nhỏ trong giày, hướng một gốc cây kết trĩu quả anh đào bước tiến lên, ngay lúc muốn đặt đao cắt quả, một tiếng nhắc nhở lạnh lùng từ trên đình truyền đến. “Nếu ta là ngươi, sẽ không ngu xuẩn đem cắt nó xuống”.
Hắc y nhân cả kinh, phút chốc tỏa ra sát khí, hướng trước mặt đứng vững. “Người nào?”
Phía sau đồng bọn không hẹn mà cùng giơ trường kiếm, cung để phòng bị.
Một ống tay áo màu lam hạ xuống dưới, ngay sau đó một viên đầu dò xét đi ra, hướng tới sáu gã hắc y nhân dưới tàng cây vẫy tay chào hỏi.
Người tới có khuôn mặt tuân tú trương mi thanh mục, cười meo meo nhìn đám người xa toàn thân cao thấp, “Một người hảo tâm nhắc nhở ngươi, muốn cho ngươi giữ lại mạng nhỏ”
Miệng đối phương chóp chép muốn ăn cắp anh đào, hắn ăn ngon không vui, nhân tiện “Phốc phốc” phun ra hai hột đến bên chân hắc y nhân.
“Ngươi là ai? Vì sao xuất hiện ở Anh Đào Cốc?” không phải nơi này là địa bàn của Huyết Ma Sát, như thế nào lại có nam nhân?
Nam nhân trên cây hai khoanh lại, giống như nghe thấy chuyện khôi hài, bên miệng tươi cười lớn hơn nữa. “Thật thú vị, làm trộm cư nhiên lại còn đúng lý hợp tình hỏi ta vì sao xuất hiện ở trong này?”
Hẳn là hắn hỏi mới đúng nha!
“Ngươi rốt cục là người phương nào? Cùng ma nữ kia có quan hệ gì?” Hắc y nam cầm đầu chĩa đại đao, thận trọng tiến lên, hắn ý bảo hai gã thủ hạ trước hái mục tiêu rồi quay đầu báo cáo kết quả công tác, nam nhân kỳ dị trên cây để hắn ứng phó.
“Nữ ma đầu? A! Là chỉ ân nhân cô nương à? Phải nói rằng ta cùng nàng quan hệ khá sâu sắc……” Lời chưa ngưng lại, nam nhân trên cây nhíu mày lắc đầu thở dài, “Chậm đã, chậm đã! Ta nói các vị đại hiệp che mặt, các ngươi cũng quá gấp áp đi? Trước tiên nhìn một cái bài tử bên kia viết cái gì nha!”
Cảnh cáo: Mọi cành cây ngọn cỏ trong Anh Đào Cốc đều thuộc sở hữu của chủ nhân Anh Đào Cốc, sai tự rước, nếu vào trộm cướp, giết chết chớ luân.
Đáng tiếc chính là có người coi cảnh cáo kia không là gì, “Xoát xoát” Hạ hai đạo, chặt bỏ hai tầng lá cây, làm lá rụng không còn một cọng, còn mang đi hai chùm anh đào nặng trịch, khiến người ta nhìn mà đau lòng.
“Là ngươi chính mình muốn chết, ta không nghĩ quản”. Nam tử trên cây đã không muốn cảm thán thêm gì.
Đó là hắn làm quảng cáo riêng, dùng để giữ lại mạng nhỏ của bọn trộm nhỏ, cũng không biết dù thế nào , hiệp khách hiện hành trong thiên hạ chẳng lẽ không biết chữ sao? Một đám người làm uổng công hắn cảnh cáo, tự tìm đường chết, ân nhân cô nương ra ngoài một chuyến nên hắn thay giáo huấn đám trộm kia, nhìn xem hắn cũng rất vất vả thay ân nhân cô nương, lần tới hắn nhất định vẽ hình dán lên, có thứ thuyết minh nên nhìn xem sẽ hiểu đi!
“Đừng có mà nói trái phải với hắn, ngươi rốt cuộc là ai?” Hắc y nam bỗng nhiên vận khí nhảy lên, đứng vững trên đầu, kiếm thủ sắc bén chỉ thẳng cổ họng đối phương.
“Vị hắc y đại hiệp này, ta hảo ý nhắc nhở ngươi, ngươi khó chịu cũng đừng động đao động kiếm với ta nha! Ta là không ngăn cản ngươi, cũng không phải không cho ngươi hái anh đào không phải sao?” Hai tay giơ lên cao, Lục Viễn Tri quần áo mộc mạc lam bố y, con mắt đen mang theo ý cười lấy lòng.
Chê cười, hắn lại không biết võ, sẽ không ngốc đến mức để người khác lấy mạng hắn đâu! Người nha, sống trên đời là phải động não nha! Giống hắn, liền hiểu được lợi dụng thời cơ tốt nhất, nếu bọn họ không nghe hắn khuyên bảo, hắn cũng không cần khách khí.
Lấy xuống một cành anh đào tiên diễm, Lục Viễn Tri không nhìn sát khí đối phương, vẻ mặt hạnh phúc ăn trái cây, vừa ăn còn không quên đếm trong lòng. “Đừng nói ta không nhắc nhở, tối bảo bối của ân nhân cô nương chính là phiến cây anh đào này, ngươi động nó một, ân nhân cô nương sẽ theo ngươi trên người hành sự giống hệt như vậy, có thẻ là một ngón tay, cũng có thể là một con mắt, một cái cánh tay, như vậy các ngươi còn muốn tiếp tục hái xuống đi?”
Miệng nói xong lời đe dọa, lại tiếp tục trước mặt bọn họ nhấm nháp anh đào, thật sự cổ quái, nhưng trong lời hắn nói vẫn có tác dụng, vài tên hắc y nhân động tác đã hơi hoãn xuống dưới.
“Các ngươi đang làm cái gì? Còn không làm nhanh một chút, đã muộn Vương phi sẽ tức giận, cẩn thận Khang Vương gia muốn đầu của các ngươi!” Hắc y nam quát một tiếng, xoay người qua, trừng mắt nam nhân vẫn đang ăn không biết trời đất.
“Ngươi cùng ma nữ kia là một người?”
“Cái gì mà nữ, người ta tốt xấu cũng là một cô nương, nổi danh tự”. Tuy rằng đến nay hắn vẫn chưa hỏi ra.
“Theo ngươi nói liền biết được ngươi cùng Huyết Ma Sát tuyệt đối có quan hệ, nếu bị ngươi thấy, ta tuyệt không để ngươi còn đường sống!” Mới nói xong, đại đao lập tức đánh rớt.
Nam tử trên cây xoay người một cái, ngã mặt xuống, ấn mông kháng nghị nói: “Ngươi thật đúng là quá đáng nha! Ta lại không e ngại ngươi, ngay cả trò chuyện cũng đều không được sao?”
Lại một đao sắc bén bổ tới, hắn ôm đầu nhanh chóng né tránh.
Đối phương thật sự ra tay, lúc này, hắn không thể không kéo cao cổ họng kêu cứu mạng. “Ân nhân cô nương nha! Mau! Có người muốn trộm anh đào!”
“Câm miệng!”
Sợ hắn quấy nhiễu đến nữ ma, hắc y nam đang muốn hướng đầu hắn hạ vài đao, vài miếng bạc lá như lưỡi tiểu đao phóng tới, ngăn lại hắn thế công.
Trong lòng hắc y nam chấn động, tiếp theo nháy mắt dùng tới khinh công bật cách mặt đất.
Lục Viễn Tri nhân cơ hội đó chạy ra sau cây đại thụ, không dấu vết cầm trong tay anh đào đang ăn dở, lại đem hột vứt vùi xuống bùn đất, tiêu diệt chứng cớ.
“Mọi người mau bỏ đi!” bất quá công phu trong nháy mắt, hắc y nam liền mang theo thủ hạ mang hai túi anh đào, biến mất vào rừng sâu.
Một nữ tử đứng phía xa cây anh đào khiến người ta chú ý, đừng ở nơi phân giao giữa hai sắc hồng xanh của cây cối, lãnh nhan mang theo sự tức giận, ánh mắt hung tợn trừng mắt người chặt chém đứt cây anh đào.
“Là thủ hạ của Khang vương gia, tổng cộng chém đứt hai cành mang đi, ta đoán là muốn trở về gieo trồng. Còn có bọn họ linh tinh cũng hái được hai túi lớn, tổng số thôi……” Hắn nhẩm đếm hơn mười, “Ta đếm cẩn thận, tổng cộng bị cướp đi hai trăm mười ba quả”. Y theo phương thức cũ, hắn đem số lượng quả chính mình ăn đem đổ lên trên người khác.
Nàng thưởng hắn một cái ánh mắt đủ để đông lạnh chết người. “Ngươi liền trơ mắt nhìn cây anh đào bị chặt”.
“Ta….Ta có hô to cứu mạng nha!” Hắn vô tội nói.
“Đó là ở thời điểm tính mệnh của ngươi bị đe dọa, ngay từ đầu, ngươi cũng không có cho ta biết, lại mặc cho bọn họ động thủ!”
Hắn nói được đúng lý hợp tình, “Người ta có đao nha! Ta một cái mạng nhỏ, nào dám làm cái gì chống cự? Nếu như bị bọn họ vung tay mấy đao, ngươi nghĩ sau này còn có ai có thể thay ngươi coi mấy rừng anh đào này?”
Sắc mặt Luyện Vô Tâm càng ngưng, gót chân xoay tròn, theo hướng sáu người kia bỏ chạy rảo bước tiến lên.
“Ân nhân cô nương, ngươi muốn đi giáo huấn đám trộm bảo bối của ngươi sao? Lần này sẽ đi mấy ngày?” Hắn giống như cái đuôi đuổi theo kịp phía trước, “Mười ngày được không? Đừng đi lâu quá, ta một người ở trong này đợi thực cô đơn nha! Chờ ngươi trở về, chúng ta buổi tối nướng cá nhỏ ăn có được hay không?”
Thân ảnh lửa đỏ vẫn chưa dừng lại, nhưng hắn tin tưởng nàng đã nghe lời hắn nói vào trong tai, nhất định sẽ sau mười ngày trở về.
“Ân nhân cô nương, là Khang vương gia hạ lệnh muốn bọn họ trộm, nhóm người này là nghe lệnh làm việc, thân bất do kỷ, oan có đầu, nợ có chủ, ngươi hãy bỏ qua bọn họ đi! Dù sao…..”
Hắn ở phía sau như vậy niệm niệm niệm, không nhận thức được cũng tốt, hợp thời nhắc nhở nàng, giảm bớt sát nghiệt của nàng.
“Câm miệng của ngươi lại, đừng nghĩ thay đổi ý nghĩ của ta!” Phía sau người đi theo ầm ỹ như chim sẻ, Luyện Vô Tâm không thể không dừng cước bộ lại, tà nghễ nhìn hắn, hạ cảnh cáo, “Về sau ăn vụng xong, nhỡ rõ lau khô sạch miệng của ngươi! Đừng làm cho ta phát hiện lần tiếp theo, bằng không, ta cho ngươi cơ hội không gặp lại mặt trời mọc”
“Vút” một tiếng, bóng hình xinh đẹp của Luyện Vô Tâm đã biến mất ở trước mặt hắn.
Lục Viễn Tri vuốt khóe miệng bản thân, nhìn chằm chằm trên ngón tay, bừng tỉnh đại ngộ “Nha” một tiếng, hiểu được khóe miệng màu hồng làm bại lộ.
Nguyên lai ân nhân cô nương đã sớm phát giác chính mình ăn vụng nha!
Hì hì, nàng vẫn là như vậy, tính tình lạnh lùng, biểu tình lạnh lùng, tiếng nói cũng lạnh lùng, thậm chí thường thích nói đe dọa hắn, nhưng ân nhân cô nương đối với hắn vẫn là mềm lòng, nàng căn bản không phải là nữ ma đầu như đồn đại nha!
Thừa dịp nàng đi xa, Lục Viễn Tri quay trở lại bên gốc anh đào, vừa ăn một bên vừa đào một cái lỗ nhỏ, đem hột nhổ ra chôn xuống dưới, con ngươi đen không hiêu cố ý hay vô tình phiêu hớng một bên tứ đôi thoáng hở ra đống đất nhỏ.
Nếu ăn vụng đều vô sự, vậy chỗ hột ngày trước sau này, có phải hay không cũng có thể vứt bừa!
Hai con mắt đen trước nhìn xem mấy đống đất nhỏ, lại nhìn ra xa phía tây….Ân…..Này một năm chiến tích liệu có khả quan, vẫn là….. Về sau…Rồi nói sau!
Cô đơn nhàm chán, Lục Viễn Tri trên vai khiêng cần câu bằng cành cây, hoa chân múa tay vui sướng hướng dòng suối nhỏ rảo bước tiến lên.
Hôm nay ân nhân cô nương sẽ trở lại, hắn chuẩn bị tốt muốn thể hiện thân thủ, nướng ra một con cá da tiên kim hoàng sắc thúy, nhớ rõ ngày ấy nàng ăn một miếng, trong đôi mắt tinh lượng có vẻ kinh ngạc nho nhỏ, hắn liền biết được nàng thích.
Xuyên qua ở ngoài rừng trúc Anh Đào Cốc, xanh um tươi tốt, hắn thưởng thức nhịp điệu, hưởng thụ không gian thuần khiết yên tĩnh này, đột ngột vội vã một chút, khúc nhạc gián đoạn, hắn nghe thấy có người kêu cứu.
Theo tiếng tới ngay tại bên bờ cách đó không xa trên vách đá, hắn nhìn thấy một cảnh tượng mạo hiểm, một thợ săn đang lơ lửng giữa vách đá, cái chết gần trong gang tấc, tay chỉ nắm được một viên đá nhỏ trên vách khó có thể chống đỡ lâu.
“Cứu mạng nha! Tiểu huynh đệ, mau mau cứu a, ta sẽ rơi xuống mất! Mau chống đỡ không được!”. Hắn săn một con lợn rừng, vốn không quen nơi thâm sơn này, hai ngày lạc đường lại đói không có gì ăn, một bước đi vào nơi đá lở, liền rơi vào tình huống hiện tại.
“Ngươi đợi chút! Ta nghĩ biện pháp cứu ngươi!”. Lục Viễn Tri một đôi mắt tìm kiếm chung quanh, trừ bỏ trên tay có gậy tre, căn bản hắn không hề có bất cứ thứ gì để chống đỡ thân thể đối phương.
“Tiểu huynh đệ, ngươi còn chờ cái gì, mau đỡ ta đi lên nha!”
“Ta….Không thể nha……” Lục Viễn Tri sốt ruột.
“Tiểu huynh đệ! Ta…….Chống đỡ không được!”
Lục Viễn Tri tâm như lửa đốt, bỗng nhiên, một cây dây leo quấn quanh cây cổ thụ ở vách đá lọt vào mắt hắn.
Có! “Cầm nó, ta kéo ngươi đi lên” dùng dây quẳng đến, “Đúng, chính là như vậy, ta kéo đây….”
Chân dẫm nát khoảng đá bên cạnh, Lục Viễn Tri mau chóng xuất lực, nhưng là lực vẫn không đủ, bất đắc dĩ, hắn mở rộng bàn tay của mình để kéo, đem tay chân vô lực của tên thợ săn đi lên.
“Đừng sợ, ân nhân cô nương sắp trở lại, có nàng ở đây, ta sẽ không cho ngươi gặp chuyện không may, nhất định cứu sống ngươi…..” Lục Viễn Tri thở dài một hơi nhẹ nhõm, chân cũng không cẩn thận trượt về phía trước, theo yết hầu của hắn phát ra tiếng hét thảm.
“A!”. Vốn là cứu người, nhưng hắn lại té xuống.
Ánh nắng chiều nhuộm bầu trời thành một mảnh hồng, Luyện Vô Tâm trở về đã được một lúc nhưng cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Lục Viễn Tri.
Hắn sẽ không vô thanh vô tức biến mất, điểm ấy nàng thực khẳng định, hôm đó sắc trời dần dần tối, nàng ẩn ẩn bất an đứng lên. “Lục Viễn Tri! Lục Viễn Tri!”
Tìm hắn lần theo tới tận suối cũng chưa tìm thấy bóng dáng hắn, ước chừng sau nửa canh giờ, sắc trời liền tồi hoàn toàn, đến lúc đó muốn tìm người liền càng khó.
“Rốt cuộc hắn chạy đi nơi nào?” Buông theo dọc suối đi tìm, nàng hướng đi trong rừng trúc, rừng rậm gần vách đá, bóng dáng nằm ngã xuống đất, nàng nhảy bước nhanh về phía bóng người kia, “Lục Viễn Tri!”
Bay qua người nọ, đồng thời nàng thở dài một hơi nhẹ nhõm. Không phải, người này không phải hắn!
Nàng đứng dậy, quần áo màu lam bên cạnh vách đá làm nàng chú ý, hình ảnh người nọ vắt ngang trên cành cây….
Đột nhiên hít một hơi, nàng trừng mắt nhìn người đàn ông toàn thân trầy da đang nằm bên chân, cúi một cái xuống vách đá mà bàn tay hắn đang nắm chặt dây…
Chỉ một thoáng, nàng có chút hiểu được Lục Viễn Tri vì sao lại ngã xuống vực.
“Thật ngu ngốc!”. Nàng thả người một cái xuống vực, nâng dậy thân thể nam nhân đang toàn thân rét run, ngón tay ngọc chạm vào mạch đập, thấy hắn hơi thở mỏng mạnh, cấp bách vận khí, mũi chân nhấc lên nàng ôm hắn nhảy lên vách đá, bước đi như bay.
Đôi mắt tràn ngập sự sốt ruột, thản nhiên liếc thợ săn hấp hối, nàng không hề lựa chọn mà nâng Lục Viễn Tri chạy về căn nhà gỗ.
Mũi Lục Viễn Tri tràn ngập mùi vị thảo dược, khi hắn trợn mắt chỉ biết là chính mình nằm ngửa, toàn thân đau như đúc tượng bị người hủy đi xương cốt.
Quái, hắn không phải đi câu cá sao? Khi nào thì đã trở lại?
“Ta như thế nào….. Sao lại trở về phòng nằm?” Không chỉ thân thể, ngay cả đầu đều mờ mịt, giống như vô số trùng cắn trên người, đau nha!
“Vì cứu người, ngươi ngay cả mệnh đều không cần sao?”
Thanh âm lạnh lùng quen thuộc này làm hắn mừng rỡ, không chút nghĩ ngợi liện động thân quay đầu nhìn xung quanh phía cửa trước, “Ân nhân cô nương, ngươi đã trở lại!”
Thân ảnh quen thuộc hiện lên trong đáy mắt hắn, cách biệt mấy ngày hắn rất nhớ nàng, cho dù nàng bất chấp mang tấm mặt lạnh hắn vẫn thích gần nàng, bởi vì nàng là người duy nhất trên đời này không chịu ảnh hưởng của hắn….
Lập tức hắn nghĩ đến người mình đã gặp, “Đúng rồi, tên thợ săn kia đâu? Hắn thế nào?” Nếu chính mình bị mang về đây, liệu thợ săn kia có phải hay không cũng phải cứu?
“Lá gan ngươi ghê gớm thật, ta nói rồi mạng của ngươi là của ta, trừ bỏ ta có thể quyết định sinh tử của ngươi, ngươi như thế nào vì người khác lạng phí mạng của mình?” Khẩu khí ẩn hàm tức giận, đáng tiếc Lục Viễn Tri hoàn toàn không nghe ra.
Hắn là để ý sinh tử của tên thợ săn kia, không hy vọng chính mình có thể cố gắng cứu hắn. “Ân nhân cô nương, tên thợ săn kia đến tột cùng thế nao? Ngươi sẽ không đem hắn ở vách đá chờ chết đi! Kia chính là một thợ săn bình thường, không phải là người đã đắc tội với ngươi nha!”
Trọng điểm là, hắn chạm vào người nọ, người nọ nhất định xảy ra sự.
Luyện Vô Tâm không nói, đạm mạc như cũ, coi như sống chết của người khác cùng nàng một chút đều không quan hệ.
Lục Viễn Tri vội vã, “Ngươi thật làm như vậy sao?”
Sự thơ ơ của nàng rốt cục làm cho hắn tức giận, nàng nhẫn tâm để người nọ nằm ở đó chờ chết?
“Ngươi cố tự chăm sóc chính mình, người khác sống hay chết, ngươi không cần lo lắng”
Trừng mắt nhìn khuôn mặt với biểu tình lạnh lùng, Lục Viễn Tri nhịn không được cả giận nói: “Ngươi thật không hề có tâm đồng tình sao? Trách không được những người đó mở miệng, ngậm miệng kêu ngươi ma nữ, yêu nữ, ta vẫn cho rằng ngươi không phải, đối với ngươi, ta ôm kỳ vọng thay đổi, nhưng mà ngươi…..Ngươi thực làm cho ta thất vọng!”
“Ngươi sớm biết ta là cái dạng người gì không phải sao? Ta cho tới bây giờ không muốn ngươi đối với ta có kỳ vọng”. Luyện Vô Tâm ngưng trụ ánh mắt hắn thâm trầm tuân lệnh lòng người.
Lục Viễn Tri muốn nói lại đã không kịp, nàng trong mắt băng hàn càng sâu, hắn chưa bao giờ gặp qua sự lạnh lùng đến vậy, đây là muốn hắn trở thành người xa lạ, lập tức nàng xoay tròn thân cả người đi ra khỏi nhà gỗ.
“Ân nhân cô nương, ta…..” Muốn tiến lên, bất đắc dĩ tứ chi cứng ngắc, Lục Viễn Tri theo giường ngã nhào xuống, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của nàng biến mất trong tầm mắt.
“Ta rốt cục đang nói cái gì!” Hắn đấm thật mạnh tay xuống sàn, cá tính của ân nhân cô nương hắn biết, nàng xác thực là người lãnh tình như vậy, hắn không nên không cứu được người liền đem tội mang lên người nàng.
Lúc này, phòng bên cạnh lại truyền ra một trận không lớn không nhỏ tiếng rên rỉ.
Có người ở nơi này?
Hắn chậm rãi đứng dậy, tay xốc lên tấm rèn hướng bên trong nhìn vào, trong lòng thất thần.
Góc phòng trên giường chính là gã thợ săn đã được cứu sống tính mạng, xem ra hắn hiểu lầm ân nhân cô nương.
Luyện Vô Tâm không biết, lúc nàng đang vùi lấp xác động vật xuống dưới đất, ở đầu kia Anh Đào Cốc có nam nhân đang tìm nàng sắp phát điên.
Trong Anh Đào Cốc có rất nhiều động vật hoang dại, hắn nếu không cẩn thận phạm vảo “Thủ” giới (*thủ giới: ý là chạm tay vào*), một cái sinh mệnh nhỏ nhoi liền vô tội uổng mạng, hắc tự trách, mỗi khi lúc nửa đêm hắn đều vụng trộm mang theo thi thể động vật đi đến ngồi chỗ gò đất này chôn cất.
Luyện Vô Tâm không phải không nhận thấy hành động quái dị của hắn, chính là không chỉ ra.
Mỗi khi hắn vùi lấp tốt một cái xác nhỏ sẽ cô đơn ngồi ở trước đống đất một lúc, vẻ mặt khổ sở xin lỗi làm cho nàng căng thẳng trong đầu.
Hắn ngồi một mình bao lâu, nàng liền đứng ở trong bóng cây kia yên lặng nhìn bấy lâu.
Nàng không biết chính mình vì sao nhìn vẻ mặt của hắn sẽ lo lắng, chỉ là nàng không hy vọng trên mặt hắn có vẻ thất vọng cùng thống khổ.
Hắn có một lòng nhiệt thành cứu người, điều này so với sự lãnh tình của nàng là hoàn toàn bất đồng, vì hắn nàng phá lệ cứu một cái tính mạng nàng khinh thường nhất, hắn lại phản ngược lại hiểu lầm nàng.
Thì ra trong mắt hắn cũng nghĩ về nàng so với mọi người giống nhau, cho nên hắn cũng chuẩn bị giống như những người khác xem thường nàng, muốn rời nàng mà đi?
Luyện Vô Tâm ấn lồng ngực đang nóng không thoải mái, nàng như thế nào lại để ý cảm giác chính mình đối với hắn như vậy?
“….Cô nương, ân nhân cô nương…… Ngươi ở đâu?”
Tiếng la từ từ truyền tới, đem nàng đang trong thần du suy nghĩ kéo lại, biểu tình trên mặt phút chốc chợt tắt, nàng khôi phục lại dung mạo lạnh lùng lúc trước.
“Ân nhân cô nương, ta tìm ngươi đã lâu, đã lâu….” Hơi thở đứt đoạn, thể lực không khôi phục bao nhiêu cứ như vậy chạy đông chạy tây, Lục Viễn Tri mang theo gương mặt trắng bệch, thở dồn dập đi về hướng nữ nhân đang quay lưng về hắn.
Hắn thật cẩn thận nói: “Ngươi….Đừng nóng giận được không? Ta không phải cố ý nói ngươi như vậy, ta là nhất thời tình thế cấp bách….”
Mặt Luyện Vô Tâm bình tĩnh không nói, phút chốc một cái xoay người, lại muốn đi.
“Đừng đi được không?”
Cổ tay áo bị người ta nắm lại, nàng thản nhiên liếc mắt tên dám ăn gam hùm tim báo kia, đáy mắt có vẻ nồng đậm cảnh cáo.
“Không buông, ta chính là không buông, trừ phi ngươi nghe ta nói hết đã”
Hàn phách trong đáy mắt nàng không dọa đến hắn, cùng lắm thì một cái mạng, hắn nhất định phải cầu được nàng tha thứ. “Ta là chính mình nóng vội không cứu được gã thợ săn kia mới có thể tức giận, nói mà không suy nghĩ, ta tuyệt không có ý tứ chỉ trích ngươi”
Bên môi là vẻ ảo não cười khổ, thừa dịp bản thân thời điểm này còn có thể lực, hắn hấp mấy hơi thở không ngừng cố gắng nói: “Ân nhân cô nương, ngươi nghe qua ngàn năm tai tinh chưa? Nghe nói người như vậy ngàn năm mới có thể xuất hiện trên đời, mà người đó đến chỗ nào, nhất định nơi đó tràn ngập tai nạn cùng chết chóc, cứ như vậy, phàm là tai tinh buông xuống, phàm là khi hắn dùng tay đụng vào đối tượng bất luận là người hay súc vật đều liên tiếp không hay ho, thậm chí gặp được bất trắc”
Luyện Vô Tâm chăm chú nhìn hắn một lát, theo lời hắn nói tiếp, “Ngươi muốn nói cho ta, ngươi chính là tai tinh kia?”
“Có lẽ ngươi cảm thấy đây là lời nói vô căn cứ, nhưng có một số việc, người không thể không tin”
Luyện Vô Tâm ngắm ngắm quanh đống đất nhỏ, lại đem tầm mắt thả lại trên cánh tay nam nhân, nàng mở miệng, “Nếu ngươi nói là sự thật, chúng ta ở chung đã hơn một năm, ta lại……Không có việc gì?”
Hắn gật đầu điểm qua có chút vội vã, “Ngươi là người duy nhất ta đụng vào mà may mắn tránh được kiếp nạn, đây là nguyên nhân ta cam lòng tình nguyện đi theo bên người ngươi”.
Trong lòng nói thêm một câu, cũng là nhiễu loạn tâm hắn, làm cho hắn để ý cô nương.
“Trong nhà vì ta là ôn thần, duy nhất chỉ có cha ta che chở, nhưng ta lại mang đến tai vận hại chết người, rồi sau đó, thân nhân không dung ta, ta đã bị đuổi ra khỏi gia môn”. Hắn miệng nói thoải mái xong tâm sự trầm trọng lại cười đến thật khó coi.
“Sống nhiều năm như vậy, trong mắt chứng kiến tất cả đều là tử vong, ta không hy vọng có người vì ta mà chết cho nên chính mình tận lực cứu người tuy rằng chưa từng thành công qua”. Hắn nhìn qua bả vai nàng, hướng ánh trăng hạ xuống gò đất, ánh mắt mê ly, “Khi ta tưởng thợ săn kia có thể sẽ chết, ta chỉ tức ta lại hại người, quýnh lên bật thốt nói loạn thất bát tao, kỳ thật, ta thực thích ân nhân cô nương, như thế nào cũng không có khả năng đối với ngươi thấy thất vọng, thật sự!”
Luyện Vô Tâm nhìn ánh mắt hắn thay đổi, dần mất đi hàn ý. Hắn biết nàng đã không thèm để ý lời nói của chính mình đả thương người, lập tức đem theo chút cười, cả người lắc lắc lắc lắc đứng lên.
“Lục Viễn Tri!”. Nàng ra tay ôm lấy hắn, thế này mới phát hiện hơi thở hắn không xong, nhớ tới hắn dọc đường đi không quan tâm bản thân nơi nơi tìm nàng, trong lòng nơi nào đó than nhẹ, không thể lại lạnh lùng không thay đổi đối đãi hắn. “Ngươi đều bị thương, cư nhiên còn dám chạy, ngươi rốt cuộc còn cần mệnh này không?”
Hắn cười xấu lắm, “Không có biện pháp, ta muốn tìm ngươi thôi!”
Để nàng ôm như vậy, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt, thỏa mãn dật khẩu khí, chờ đợi thể lực khôi phục. “Mỗi lần đều là ngươi đem mạng nhỏ của ta cứu trở về, ta ngay cả kiếp sau sau nữa làm trâu làm ngựa đều được, còn có thể dùng cái gì báo đáp ngươi?”
“Rõ ràng lấy thân báo đáp như thế nào? Dù sao cả đời này đều đã định cùng ngươi, hơn nữa ta vĩnh viễn cũng không có khả năng phản bội ngươi, ngươi muốn hay không lo lắng một chút?”
Lời đã nói ra, nghĩ cũng biết, ân nhân cô nương chỉ biết không thú vị trừng hắn liếc một cái, hắn thấy mất mặt sờ sờ gáy, “Hắc hắc, đương nhiên rồi! Ta chỉ là nói nói cười….”
Cũng không dám hy vọng xa vời.
“Ta không biết làm thê tử như thế nào”. Hơi cúi đầu xuống che đi cảm xúc trong mắt.
“Chỉ cần ngươi đừng ghét bỏ, làm cho ta vẫn được ở Anh Đào Cốc…….” Hắn sửng sốt, con ngươi đen chấn kinh dường như trừng lớn lại từng lớn. “Đợi chút, ngươi, ngươi vừa mới nói cái gì?”
Khép nửa con mắt, thủy mâu đảo qua vẻ mặt hắn bất khả tư nghị, rồi sau đó phiêu tới trên mặt hồ. “Ta cũng không biết ngày thành hôn nên chuẩn bị chút cái gì?”Thanh âm của nàng vẫn bình tĩnh như cũ.
“Ý của nàng là…..” Trong lòng như có con nai nhảy loạn, hắn nghĩ đến chỉ có cô nương gặp được lời cầu hôn mới có loại cảm giác thẹn thùng này, không dự đoán được ngay cả đại nam nhân như hắn cũng có.
“Cưới ta, chàng vĩnh viễn bị mọi người trong miệng mắng cùng ma nữ ở một chỗ, chính phái nhân sĩ sẽ truy đuổi chàng, thậm chí đem chàng trở thành kẻ ác đồ, gặp chàng liền đánh” Ánh mắt thâm thúy một cái chớp mắt cũng không nghênh đón ánh mắt vừa mừng vừa sợ của Lục Viễn Tri. “Như vậy chàng còn dám muốn ta sao?”
Hắn không chút nghĩ ngợi, vội vàng mở miệng, “Ta không sợ!”
Nàng cười khẽ, môi cong đẹp như hồng anh đào, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một ngụm, cảm giác tâm ngứa khó nhịn lại một lần nảy lên trong lòng hắn, hắn không bao giờ muốn xem nhẹ hay áp lực.
Ăn vụng nàng mấy chùm anh đào nàng cũng không so đo, nàng lại có một viên đại anh đào, hẳn là cũng không quan hệ đi!
Nhẹ nhàng, hắn tới gần cặp môi mềm phấn nộn, như đóng dấu ấn khẽ hôn, hai tay không dám dùng lực mảnh ôm thân thể mềm mại. “Ta nói thật sự, ta nguyện ý cưới nàng”.
Đương nhiên rồi! Đều bị nàng nhìn thấy thân mình, không tìm nàng phụ trách thì tìm ai a!
Bình luận truyện