Thứ Xuất Thứ Xuất
Chương 18: Màn ngăn
Edit: Hắc Phượng Hoàng
La Y biểu hiện quẫn quẫn tiễn bước khách có mang theo cờ nhảy đi. Ngày hôm sau bỏ chạy đến nội thư phòng Thiệu Hi tìm Thiệu Y: “Quân cờ nhảy kia có quý hay không?”
”Không đắt đâu, một đồng tiền một cái.” Thiệu Y trả lời
La Y trợn mắt há hốc mồm: “Một đồng tiền? Có rẻ quá không?” Nói dóc hả!?
”Vốn là thứ không khó làm mà, ta tìm lò nung của dân chúng bình thường làm, người ta thấy ta là quan gia tử đệ, thiếu chút nữa cho không ta đấy. Ta khuyên can mãi mới một đồng tiền một cái cho bọn họ.”
Ách, được rồi, là đặc quyền giai tầng của bọn họ: “Vậy có thể giúp muội lại mua một ít về hay không, ngày hôm qua bị cướp sạch rồi. Bọn họ đều cảm thấy thú vị.”
Thiệu Y ngạc nhiên nói: “Cái này có gì mà thú vị chứ? Nếu muội thích, đi đường bán gốm sứ đĩa bát, một xâu tiền có thể kéo được một xe về. Chỉ là mấy hạt châu thôi cũng đáng giá cướp sao?”
La Y im lặng... Ngài không biết, ý nghĩa không ở hạt châu, ở chỗ các nàng cường đại nghĩ suy ra. Bởi vậy mỗi người vui vẻ cầm vài hạt châu về nhà tiếp tục nghĩ, kết quả nàng không còn quân cờ nào cả.
”A, nếu muội thích, ta sai người tới hầm nung làm, tiêu ít tiền bảo họ nung ra mấy bộ. Lại dùng chút đầu thừa đuôi thẹo làm bàn cờ tốt. Lần trước chiếc gỗ sam kia của muội cho nước sơn lên vẫn khó nhìn.”
La Y lắc đầu: “Dù sao thì cũng sơn lên rồi, đầu gỗ tuy không đẹp nhưng lại quý.”
Thiệu Y trêu đùa: “Không đáng giá cái gì, tồn đồ cưới không nên nhiều!?”
La Y đưa chân giẫm một cái, Thiệu Y lập tức nhảy lên. Thiệu Hi và Hoa Chương cũng cười.
Thiệu Hi hỏi: “Lần trước muội nói chuyện cờ kia, còn không cho chúng ta chơi đùa đâu, ngày nào đó cũng dạy cho chúng ta chơi đùa.”
”Hiện tại có thể dạy các huynh chơi.” Nói xong lấy ra một tờ giấy, lại bảo nha đầu cầm một chiếc bút ra trực tiếp vẽ hình luôn. Vẽ ra mười quân cờ giống cờ vây.
Chưa tới một tiếng Thiệu Hi đã học rành rọt: “Quả nhiên sang hèn cùng hưởng! Tam muội muội tiền đồ, chơi hay thế này mà cũng nghĩ ra được.”
”Đây là muội nghĩ ra được?” Hoa Chương thán phục: “Ta tưởng xem từ chỗ khác đấy. Tam muội muội thật thông minh!” Hoa Chương cũng gọi là Tam muội muội...
La Y mặt già đỏ lên: “Nhờ thần tiên báo mộng...”
Không ai sẽ tin tưởng nhưng La Y lại đánh chết không chịu nói tự mình nghĩ ra.
Thiệu Hi nghiêm nghị nói: “Cũng được, thanh danh khuê các truyền ra không tốt, ngoại trừ nữ công hoặc là chí hiếu linh tinh, cái khác kiểu gì cũng bị người ta bố trí. Không bằng...” Nhìn nhìn Thiệu Y.
Thiệu Y rút khóe miệng: “Huynh không phải ca ca ruột của muội ấy sao?”
”Ta đã có kết cục rồi, ngươi còn để ta gánh vác nữa à?”
Thiệu Y trầm trọng gật gật đầu, không tới mấy ngày quả nhiên nghe nói bị cha hắn đánh cho một trận, lý do - - chơi bời lêu lổng.
Nhưng bất kể như thế nào, Thiệu Y vẫn thừa dịp đánh đồ dùng gia đình cho Cẩm Tú, thuận lấy đi một ít đầu thừa đuôi thẹo gỗ lim, thuận tiện bảo công tượng đánh bốn bàn cờ nhảy, cho trong nhà bốn tỷ muội mỗi người một cái. Nhìn màu nước sơn mặt trên, La Y tâm góc đều đau đớn, gỗ lim ơi gỗ lim, quét nước sơn lên thật đẹp... Quá xa xỉ! Thiệu Y còn cây ngay không sợ chết đứng, nói đầu thừa đuôi thẹo này không dùng được vào việc gì, không phải là vứt đi thì lãng phí sao? La Y đau gan... Khắc mấy bông hoa làm vật trang trí, bên trong còn là điêu khắc hoa văn đang thịnh hành gì đó nữa.
Càng đau gan khó chịu chính là đại tiểu thư Hoa Anh, thế cho nên ở thượng phòng của lão thái thái, cô phu nhân Tiêu thị cười hỏi: “Tam cô nương, cái cờ nhảy gì đó kia muội muội ngươi cũng thích, không bằng cho nàng mượn chơi mấy ngày?”
La Y khó chịu, muội muội lão nương mỗi người một cái, ngươi tính muội muội cái gì. Nhưng trên mặt vẫn giả cười: “Còn chưa làm xong đâu ạ.” Không phải sao, quân cờ còn đang thiết kế, Thiệu Y phải tất yếu chỉnh sửa cho tận thiện tận mỹ. Nếu không thứ này đặt trong đám đồ cưới, tùy tùy tiện tiện chẳng phải là dọa người à?
Lão thái thái nghe xong chỉ nói: “Nếu đã chưa làm xong, vậy làm cho muội muội ngươi một cái là được rồi.”
Thiệu Y lần này thật sảng khoái gật đầu, không mấy ngày nữa sẽ đưa đi một cái - - không phải là quân cờ gỗ hoặc sứ sao?
Không ngờ Tiêu thị cư nhiên ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Anh tỷ nhi nhà ta cũng không ham gì, ta cũng không cam lòng thua thiệt nó. Đại chất tử, ngươi làm cho muội muội ngươi là gỗ lim, làm cho biểu muội là gỗ hạch đào, sợ Cô Cô không cho ngươi tiền hay sao?”
Thiệu Y đành phải trả lời: “Vốn là đánh đồ dùng gia đình cho Nhị muội muội còn thừa một chút đầu góc, bây giờ hết rồi đành phải thay đổi thành gỗ hạch đào thôi, không phải cố ý chậm trễ.”
Hoa Anh vẫn không cao hứng: “Mọi người đều có, chỉ ta là không có, ta biết ta không phải muội muội ruột của ngươi, bởi vậy không vừa mắt ta.”
Thiệu Y nghẹn chết khiếp, hắn không phải không biết nên làm cho người một cái, nhưng Tào gia còn trong hiếu kỳ, ai biết đưa đồ chơi này người ta có kiêng kị hay không? Dù thế nào dạng bàn cờ đúng là hồng xanh biếc, rất đánh mặt người. Hoa Anh trước mặt mọi người nói ra những lời này, ý tứ bảo hắn làm giống như vậy. Gỗ lim này ư, hắn làm bàn cờ, cho dù người ta có bán, nhưng ai chịu bán cho hắn có một chút như vậy?
La Y nghĩ chuyện là do nàng gây ra đành phải nói: “Quét sơn lên thoạt nhìn đều giống nhau. Nhị biểu muội nếu thích, chúng ta đổi một cái là xong.”
”Đây là ngươi nói, không phải là ta tranh đấy!”
La Y cũng nghẹn lời, đã gặp người được tiện nghi còn khoe mẽ, lại chưa thấy qua người lí lẽ chẳng sợ như vậy. Thôi, lười so đo, chỉ là cái đồ chơi mà thôi. Về sau nàng đánh đồ dùng gia đình không thiếu được sẽ có một giường gỗ lim giống Cẩm Tú, thật sự thích thì đến lúc đó đánh lại một cái là được.
Hoa Chương lại cau mày, muội muội này càng ngày càng được mẫu thân sủng không thành dạng gì. Có mắt nhìn đều biết là La Y hạ bậc thang vậy mà nó còn trèo lên. Thảo nào chúng tỷ muội đều không hợp với nó. Nghĩ như vậy lại cảm thấy thiếu La Y một phần nhân tình. Suy nghĩ về sau ra hiếu, trên đường mua cái gì tặng mới tốt.
Qua vài ngày Tào gia chính thức ra hiếu. Cũng làm cái tiệc rượu nhỏ nhưng không mời gánh hát. Quan hệ thông gia tới không đầy đủ hết bằng khi Nhị phòng, mấy vị cô nương bị gò bó không thảo luận đồ trang sức nữa. La Y rất tiếc nuối, bọn họ thảo luận này nọ bên ngoài chưa hẳn không có, nhưng đám con quan ở nhà này chỉ dựa vào sức tưởng tượng có hạn đến miêu tả cảnh đẹp trong lòng. Có đôi khi ngẫm lại cổ đại thật sự là buồn bực. Tuy rằng điều kiện cuộc sống ở nơi này quả thật tốt hơn trước kia nhiều, không khí trong lành và thực phẩm sạch không cần phải nói rồi, trang sức và quần áo tinh xảo trước đây không dám mơ. Trước kia chỉ là một gia đình bình thường, có chút tiền, xem chừng về sau nàng phải kết hôn, một cái phòng nhỏ cũng là tốt rồi. Nói đi nói lại giá phòng nơi này rẻ vô cùng = =|||, đương nhiên không chỉ riêng ở kinh thành. Đáng tiếc chẳng còn hình dung nào tốt hơn chim Hoàng yến, cũng thắm thiết hiểu được Lỗ Tấn nói, cái gì gọi là ngẩng đầu bốn góc bầu trời. Càng miễn bàn tới internet. Tự do nghĩ cũng không dám nghĩ, trừ phi có dũng khí đi chết.
La Y rầu rĩ, Hoa Chương xem ở trong mắt không khỏi có chút phiền chán. Hắn hiểu lầm hoàn toàn rồi - - ai bảo muội muội ruột thịt không có việc gì thích véo La Y vài câu chứ? Trong lòng chẳng hiểu tại sao vội muốn chết. Bởi vậy ngày hôm sau ra hiếu liền vội vàng ra đường mua đồ.
Trăm cay nghìn đắng chọn một món lễ vật, rất vui vẻ chạy đến trước mặt La Y nói: “Tam muội muội, ngày hôm trước muội muội ta đắc tội, ta mua đồ chơi này tới bồi tội thay nó, xin hãy nhận lấy.”
La Y gật đầu thu nhận, thầm nghĩ: muội muội ngươi đắc tội ta rất nhiều!
Chỉ là mở ra vừa thấy, quẫn! Một đôi chim ngọc phỉ thúy to bằng đầu nắm tay ở trong lồng vàng. Rút khóe miệng, Tào Hoa Chương, ngài đây là lấy lòng ta hay là châm chọc ta hả! Miệng vừa mới nghĩ tới chim Hoàng yến, cứ như vậy ăn ý tặng một đôi lại đây, La Y oán niệm.
”Ách, ngươi không thích sao?” Hoa chương có chút khẩn trương.
La Y phản ứng kịp vội vàng lắc đầu: “Thích thích, nhưng mà chưa thấy qua thứ này. Làm cho biểu ca chê cười rồi.”
”Nếu muội thích, lần tới lại mua chút cho muội, không đáng giá gì đâu.”
La Y giả cười: “Lần tới rồi nói sau, ta chơi cái này trước đã.” Ngài mà mua thêm vài cái, nữ vương nhà ngài sẽ lại ghen tị.
Hoa Chương nghe hiểu sang ý khác, tưởng rằng La Y thật lòng thương yêu lễ vật này, không khỏi mở cờ trong bụng. Không tới mấy ngày sau lại mua một tổ sáu cái vang cầu gốm đến. Lần trước tốt xấu coi như là nhận bồi lỗi, lúc này đây tính cái gì? Biểu ca biểu muội vốn có chút ái muội, La Y lại không thích có dây dưa gì với Hoa Chương. Loại đồ chơi không đáng giá tiền cũng đã thu, nhưng đã xin phép Vu thị, tính cả cái lồng chim nhỏ kia, đều nói thành Tào gia tới đổi đồ chơi cho Hoa Anh kia coi như bồi lễ. Từ nay về sau dưới sự trợ giúp của Vu thị, ngoại trừ hằng ngày thỉnh an lão thái thái, Hoa Chương không một mình gặp được La Y.
Nội tâm Hoa Chương nóng nảy, oán Vu thị nhiều chuyện. Nhưng không có can đảm nói ra ý tưởng trong lòng mình, đành phải nghĩ hết biện pháp tìm hiểu hành tung của La Y. Không bao lâu Thiệu Y phát hiện, không nói hai lời trực tiếp cho Hoa Chương ăn một đấm: “Chính ngươi muốn chết, đừng kéo Tam muội muội ta chôn cùng!”
Hoa Chương ôm bụng: “Ta làm sao lại kéo Tam muội muội chôn cùng?”
Thiệu Y khinh miệt cười: “Ngươi cho rằng ta không biết ý nghĩ trong đầu ngươi ư? Sớm đánh chết phần tâm tư này đi, Cô nhất định không đồng ý!”
”Làm sao ngươi biết mẫu thân ta không đồng ý?”
”Tam muội muội là thứ xuất!” Thiệu Y khinh bỉ nói, liền tính mẫu thân ngươi đồng ý, nhà chúng ta còn chưa hẳn đồng ý đâu.
”Nhưng mà... Nhưng mà... Cũng chưa chắc...” Ngẫm lại thái độ Tiêu thị với Hoa Thải, Hoa Chương có chút do dự.
Thiệu Y vỗ vỗ bả vai của đối phương: “Huynh đệ một hồi, ta khuyên ngươi đọc sách cho tốt đi, ngày sau được công danh lại nói.”
Hoa Chương nghe lại có chút khó chịu nói: “Chẳng lẽ cô nương nhà các ngươi cũng chỉ ham cáo mệnh?”
Thiệu Y cười lạnh: “Thế nào? Không thể?”
”Đây chẳng phải là người người muốn đi làm làm vợ kế!?” Hoa Chương cũng cười lạnh, thế gian có mấy thanh niên tài tuấn? Nhị biểu muội phu Phạm Thế Tuấn thành điển phạm châu báu rồi, trên sử sách cũng không ai so được với hắn!
Thiệu Y như cười như không nhìn chằm chằm Hoa Chương hồi lâu, mãi cho đến khi Hoa Chương chíp bông mới phun ra bốn chữ: “Cưới thấp gả cao!”
Bốn chữ nhẹ bổng giống như ngàn cân đánh vào ngực đầu Hoa Chương, ngàn loại lý do vạn chủng duyên cớ cũng không chống lại được hàm nghĩa của bốn chữ này. La Y là cháu quan tứ phẩm, con gái quan thất phẩm, muội muội tú tài. Huống chi còn có Thám hoa tỷ phu. Bản thân mình thì sao? Tổ phụ năm đó chỉ là quan lục phẩm, phụ thân càng là một tia công danh cũng không có. Càng miễn bàn tới gia cảnh, hắn ở Tiêu gia lâu như vậy sao lại không biết nữ nhi Tiêu gia mặc dù thứ xuất cũng có xấp xỉ một nghìn lượng của hồi môn? Nháy mắt giống như bóng cao su xì hơi, không có lấy một chút sức lực tranh cãi nào. Đành phải ủ rũ trở về phòng.
La Y biểu hiện quẫn quẫn tiễn bước khách có mang theo cờ nhảy đi. Ngày hôm sau bỏ chạy đến nội thư phòng Thiệu Hi tìm Thiệu Y: “Quân cờ nhảy kia có quý hay không?”
”Không đắt đâu, một đồng tiền một cái.” Thiệu Y trả lời
La Y trợn mắt há hốc mồm: “Một đồng tiền? Có rẻ quá không?” Nói dóc hả!?
”Vốn là thứ không khó làm mà, ta tìm lò nung của dân chúng bình thường làm, người ta thấy ta là quan gia tử đệ, thiếu chút nữa cho không ta đấy. Ta khuyên can mãi mới một đồng tiền một cái cho bọn họ.”
Ách, được rồi, là đặc quyền giai tầng của bọn họ: “Vậy có thể giúp muội lại mua một ít về hay không, ngày hôm qua bị cướp sạch rồi. Bọn họ đều cảm thấy thú vị.”
Thiệu Y ngạc nhiên nói: “Cái này có gì mà thú vị chứ? Nếu muội thích, đi đường bán gốm sứ đĩa bát, một xâu tiền có thể kéo được một xe về. Chỉ là mấy hạt châu thôi cũng đáng giá cướp sao?”
La Y im lặng... Ngài không biết, ý nghĩa không ở hạt châu, ở chỗ các nàng cường đại nghĩ suy ra. Bởi vậy mỗi người vui vẻ cầm vài hạt châu về nhà tiếp tục nghĩ, kết quả nàng không còn quân cờ nào cả.
”A, nếu muội thích, ta sai người tới hầm nung làm, tiêu ít tiền bảo họ nung ra mấy bộ. Lại dùng chút đầu thừa đuôi thẹo làm bàn cờ tốt. Lần trước chiếc gỗ sam kia của muội cho nước sơn lên vẫn khó nhìn.”
La Y lắc đầu: “Dù sao thì cũng sơn lên rồi, đầu gỗ tuy không đẹp nhưng lại quý.”
Thiệu Y trêu đùa: “Không đáng giá cái gì, tồn đồ cưới không nên nhiều!?”
La Y đưa chân giẫm một cái, Thiệu Y lập tức nhảy lên. Thiệu Hi và Hoa Chương cũng cười.
Thiệu Hi hỏi: “Lần trước muội nói chuyện cờ kia, còn không cho chúng ta chơi đùa đâu, ngày nào đó cũng dạy cho chúng ta chơi đùa.”
”Hiện tại có thể dạy các huynh chơi.” Nói xong lấy ra một tờ giấy, lại bảo nha đầu cầm một chiếc bút ra trực tiếp vẽ hình luôn. Vẽ ra mười quân cờ giống cờ vây.
Chưa tới một tiếng Thiệu Hi đã học rành rọt: “Quả nhiên sang hèn cùng hưởng! Tam muội muội tiền đồ, chơi hay thế này mà cũng nghĩ ra được.”
”Đây là muội nghĩ ra được?” Hoa Chương thán phục: “Ta tưởng xem từ chỗ khác đấy. Tam muội muội thật thông minh!” Hoa Chương cũng gọi là Tam muội muội...
La Y mặt già đỏ lên: “Nhờ thần tiên báo mộng...”
Không ai sẽ tin tưởng nhưng La Y lại đánh chết không chịu nói tự mình nghĩ ra.
Thiệu Hi nghiêm nghị nói: “Cũng được, thanh danh khuê các truyền ra không tốt, ngoại trừ nữ công hoặc là chí hiếu linh tinh, cái khác kiểu gì cũng bị người ta bố trí. Không bằng...” Nhìn nhìn Thiệu Y.
Thiệu Y rút khóe miệng: “Huynh không phải ca ca ruột của muội ấy sao?”
”Ta đã có kết cục rồi, ngươi còn để ta gánh vác nữa à?”
Thiệu Y trầm trọng gật gật đầu, không tới mấy ngày quả nhiên nghe nói bị cha hắn đánh cho một trận, lý do - - chơi bời lêu lổng.
Nhưng bất kể như thế nào, Thiệu Y vẫn thừa dịp đánh đồ dùng gia đình cho Cẩm Tú, thuận lấy đi một ít đầu thừa đuôi thẹo gỗ lim, thuận tiện bảo công tượng đánh bốn bàn cờ nhảy, cho trong nhà bốn tỷ muội mỗi người một cái. Nhìn màu nước sơn mặt trên, La Y tâm góc đều đau đớn, gỗ lim ơi gỗ lim, quét nước sơn lên thật đẹp... Quá xa xỉ! Thiệu Y còn cây ngay không sợ chết đứng, nói đầu thừa đuôi thẹo này không dùng được vào việc gì, không phải là vứt đi thì lãng phí sao? La Y đau gan... Khắc mấy bông hoa làm vật trang trí, bên trong còn là điêu khắc hoa văn đang thịnh hành gì đó nữa.
Càng đau gan khó chịu chính là đại tiểu thư Hoa Anh, thế cho nên ở thượng phòng của lão thái thái, cô phu nhân Tiêu thị cười hỏi: “Tam cô nương, cái cờ nhảy gì đó kia muội muội ngươi cũng thích, không bằng cho nàng mượn chơi mấy ngày?”
La Y khó chịu, muội muội lão nương mỗi người một cái, ngươi tính muội muội cái gì. Nhưng trên mặt vẫn giả cười: “Còn chưa làm xong đâu ạ.” Không phải sao, quân cờ còn đang thiết kế, Thiệu Y phải tất yếu chỉnh sửa cho tận thiện tận mỹ. Nếu không thứ này đặt trong đám đồ cưới, tùy tùy tiện tiện chẳng phải là dọa người à?
Lão thái thái nghe xong chỉ nói: “Nếu đã chưa làm xong, vậy làm cho muội muội ngươi một cái là được rồi.”
Thiệu Y lần này thật sảng khoái gật đầu, không mấy ngày nữa sẽ đưa đi một cái - - không phải là quân cờ gỗ hoặc sứ sao?
Không ngờ Tiêu thị cư nhiên ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Anh tỷ nhi nhà ta cũng không ham gì, ta cũng không cam lòng thua thiệt nó. Đại chất tử, ngươi làm cho muội muội ngươi là gỗ lim, làm cho biểu muội là gỗ hạch đào, sợ Cô Cô không cho ngươi tiền hay sao?”
Thiệu Y đành phải trả lời: “Vốn là đánh đồ dùng gia đình cho Nhị muội muội còn thừa một chút đầu góc, bây giờ hết rồi đành phải thay đổi thành gỗ hạch đào thôi, không phải cố ý chậm trễ.”
Hoa Anh vẫn không cao hứng: “Mọi người đều có, chỉ ta là không có, ta biết ta không phải muội muội ruột của ngươi, bởi vậy không vừa mắt ta.”
Thiệu Y nghẹn chết khiếp, hắn không phải không biết nên làm cho người một cái, nhưng Tào gia còn trong hiếu kỳ, ai biết đưa đồ chơi này người ta có kiêng kị hay không? Dù thế nào dạng bàn cờ đúng là hồng xanh biếc, rất đánh mặt người. Hoa Anh trước mặt mọi người nói ra những lời này, ý tứ bảo hắn làm giống như vậy. Gỗ lim này ư, hắn làm bàn cờ, cho dù người ta có bán, nhưng ai chịu bán cho hắn có một chút như vậy?
La Y nghĩ chuyện là do nàng gây ra đành phải nói: “Quét sơn lên thoạt nhìn đều giống nhau. Nhị biểu muội nếu thích, chúng ta đổi một cái là xong.”
”Đây là ngươi nói, không phải là ta tranh đấy!”
La Y cũng nghẹn lời, đã gặp người được tiện nghi còn khoe mẽ, lại chưa thấy qua người lí lẽ chẳng sợ như vậy. Thôi, lười so đo, chỉ là cái đồ chơi mà thôi. Về sau nàng đánh đồ dùng gia đình không thiếu được sẽ có một giường gỗ lim giống Cẩm Tú, thật sự thích thì đến lúc đó đánh lại một cái là được.
Hoa Chương lại cau mày, muội muội này càng ngày càng được mẫu thân sủng không thành dạng gì. Có mắt nhìn đều biết là La Y hạ bậc thang vậy mà nó còn trèo lên. Thảo nào chúng tỷ muội đều không hợp với nó. Nghĩ như vậy lại cảm thấy thiếu La Y một phần nhân tình. Suy nghĩ về sau ra hiếu, trên đường mua cái gì tặng mới tốt.
Qua vài ngày Tào gia chính thức ra hiếu. Cũng làm cái tiệc rượu nhỏ nhưng không mời gánh hát. Quan hệ thông gia tới không đầy đủ hết bằng khi Nhị phòng, mấy vị cô nương bị gò bó không thảo luận đồ trang sức nữa. La Y rất tiếc nuối, bọn họ thảo luận này nọ bên ngoài chưa hẳn không có, nhưng đám con quan ở nhà này chỉ dựa vào sức tưởng tượng có hạn đến miêu tả cảnh đẹp trong lòng. Có đôi khi ngẫm lại cổ đại thật sự là buồn bực. Tuy rằng điều kiện cuộc sống ở nơi này quả thật tốt hơn trước kia nhiều, không khí trong lành và thực phẩm sạch không cần phải nói rồi, trang sức và quần áo tinh xảo trước đây không dám mơ. Trước kia chỉ là một gia đình bình thường, có chút tiền, xem chừng về sau nàng phải kết hôn, một cái phòng nhỏ cũng là tốt rồi. Nói đi nói lại giá phòng nơi này rẻ vô cùng = =|||, đương nhiên không chỉ riêng ở kinh thành. Đáng tiếc chẳng còn hình dung nào tốt hơn chim Hoàng yến, cũng thắm thiết hiểu được Lỗ Tấn nói, cái gì gọi là ngẩng đầu bốn góc bầu trời. Càng miễn bàn tới internet. Tự do nghĩ cũng không dám nghĩ, trừ phi có dũng khí đi chết.
La Y rầu rĩ, Hoa Chương xem ở trong mắt không khỏi có chút phiền chán. Hắn hiểu lầm hoàn toàn rồi - - ai bảo muội muội ruột thịt không có việc gì thích véo La Y vài câu chứ? Trong lòng chẳng hiểu tại sao vội muốn chết. Bởi vậy ngày hôm sau ra hiếu liền vội vàng ra đường mua đồ.
Trăm cay nghìn đắng chọn một món lễ vật, rất vui vẻ chạy đến trước mặt La Y nói: “Tam muội muội, ngày hôm trước muội muội ta đắc tội, ta mua đồ chơi này tới bồi tội thay nó, xin hãy nhận lấy.”
La Y gật đầu thu nhận, thầm nghĩ: muội muội ngươi đắc tội ta rất nhiều!
Chỉ là mở ra vừa thấy, quẫn! Một đôi chim ngọc phỉ thúy to bằng đầu nắm tay ở trong lồng vàng. Rút khóe miệng, Tào Hoa Chương, ngài đây là lấy lòng ta hay là châm chọc ta hả! Miệng vừa mới nghĩ tới chim Hoàng yến, cứ như vậy ăn ý tặng một đôi lại đây, La Y oán niệm.
”Ách, ngươi không thích sao?” Hoa chương có chút khẩn trương.
La Y phản ứng kịp vội vàng lắc đầu: “Thích thích, nhưng mà chưa thấy qua thứ này. Làm cho biểu ca chê cười rồi.”
”Nếu muội thích, lần tới lại mua chút cho muội, không đáng giá gì đâu.”
La Y giả cười: “Lần tới rồi nói sau, ta chơi cái này trước đã.” Ngài mà mua thêm vài cái, nữ vương nhà ngài sẽ lại ghen tị.
Hoa Chương nghe hiểu sang ý khác, tưởng rằng La Y thật lòng thương yêu lễ vật này, không khỏi mở cờ trong bụng. Không tới mấy ngày sau lại mua một tổ sáu cái vang cầu gốm đến. Lần trước tốt xấu coi như là nhận bồi lỗi, lúc này đây tính cái gì? Biểu ca biểu muội vốn có chút ái muội, La Y lại không thích có dây dưa gì với Hoa Chương. Loại đồ chơi không đáng giá tiền cũng đã thu, nhưng đã xin phép Vu thị, tính cả cái lồng chim nhỏ kia, đều nói thành Tào gia tới đổi đồ chơi cho Hoa Anh kia coi như bồi lễ. Từ nay về sau dưới sự trợ giúp của Vu thị, ngoại trừ hằng ngày thỉnh an lão thái thái, Hoa Chương không một mình gặp được La Y.
Nội tâm Hoa Chương nóng nảy, oán Vu thị nhiều chuyện. Nhưng không có can đảm nói ra ý tưởng trong lòng mình, đành phải nghĩ hết biện pháp tìm hiểu hành tung của La Y. Không bao lâu Thiệu Y phát hiện, không nói hai lời trực tiếp cho Hoa Chương ăn một đấm: “Chính ngươi muốn chết, đừng kéo Tam muội muội ta chôn cùng!”
Hoa Chương ôm bụng: “Ta làm sao lại kéo Tam muội muội chôn cùng?”
Thiệu Y khinh miệt cười: “Ngươi cho rằng ta không biết ý nghĩ trong đầu ngươi ư? Sớm đánh chết phần tâm tư này đi, Cô nhất định không đồng ý!”
”Làm sao ngươi biết mẫu thân ta không đồng ý?”
”Tam muội muội là thứ xuất!” Thiệu Y khinh bỉ nói, liền tính mẫu thân ngươi đồng ý, nhà chúng ta còn chưa hẳn đồng ý đâu.
”Nhưng mà... Nhưng mà... Cũng chưa chắc...” Ngẫm lại thái độ Tiêu thị với Hoa Thải, Hoa Chương có chút do dự.
Thiệu Y vỗ vỗ bả vai của đối phương: “Huynh đệ một hồi, ta khuyên ngươi đọc sách cho tốt đi, ngày sau được công danh lại nói.”
Hoa Chương nghe lại có chút khó chịu nói: “Chẳng lẽ cô nương nhà các ngươi cũng chỉ ham cáo mệnh?”
Thiệu Y cười lạnh: “Thế nào? Không thể?”
”Đây chẳng phải là người người muốn đi làm làm vợ kế!?” Hoa Chương cũng cười lạnh, thế gian có mấy thanh niên tài tuấn? Nhị biểu muội phu Phạm Thế Tuấn thành điển phạm châu báu rồi, trên sử sách cũng không ai so được với hắn!
Thiệu Y như cười như không nhìn chằm chằm Hoa Chương hồi lâu, mãi cho đến khi Hoa Chương chíp bông mới phun ra bốn chữ: “Cưới thấp gả cao!”
Bốn chữ nhẹ bổng giống như ngàn cân đánh vào ngực đầu Hoa Chương, ngàn loại lý do vạn chủng duyên cớ cũng không chống lại được hàm nghĩa của bốn chữ này. La Y là cháu quan tứ phẩm, con gái quan thất phẩm, muội muội tú tài. Huống chi còn có Thám hoa tỷ phu. Bản thân mình thì sao? Tổ phụ năm đó chỉ là quan lục phẩm, phụ thân càng là một tia công danh cũng không có. Càng miễn bàn tới gia cảnh, hắn ở Tiêu gia lâu như vậy sao lại không biết nữ nhi Tiêu gia mặc dù thứ xuất cũng có xấp xỉ một nghìn lượng của hồi môn? Nháy mắt giống như bóng cao su xì hơi, không có lấy một chút sức lực tranh cãi nào. Đành phải ủ rũ trở về phòng.
Bình luận truyện