Thứ Xuất Thứ Xuất
Chương 51: Đọc sách
Edit: Hắc Phượng Hoàng
La Y thiếu chút nữa gây tai nạn chết người, hơi có chút kinh hồn táng đảm cộng thêm áy náy bất an. Nàng ước gì Dung Nghi chết đi, nhưng không phải là tự mình ra tay, nhiều nhất khẩn cầu ông trời cho thiên lôi trực tiếp đánh chết hắn thôi.
Xuất phát từ áy náy, hành động khó tránh khỏi mang theo một chút hương vị lấy lòng. Chỉ hy vọng Dung Nghi sớm khỏe, lập tức vui vẻ mới tốt. Đáng tiếc mấy ngày, Dung Nghi đều mệt mỏi, La Y càng sợ. Ngẫm lại các vụ án uống rượu tử vong, tim nàng sắp từ trong cổ họng nhảy ra ngoài. Vì thế mỗi khi từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh - - ta thế nhưng thiếu chút nữa giết người! Loại cảm giác này thật sự quá tệ, nàng từ đời trước chính là lương dân, loại chuyện giết người này thật sự là còn chưa từng nghĩ tới. Vào lúc này không cẩn thận gây ra. Trong lúc nhất thời lại sinh ra hi vọng xa vời thời gian có thể trở lại. Haiz, quả nhiên không có tiềm chất làm người xấu...
Nhưng từ góc độ của Dung Nghi tới xem lại là một quanh cảnh khác, hắn thuở nhỏ thân thể coi như tốt. Trừ từng chịu vài lần đánh, ít khi có thời khắc chân tay vô lực nằm trên giường, bản thân mình cũng bị dọa sợ. Nhìn La Y rất bận rộn, nhìn chằm chằm ăn uống của hắn, còn dưỡng bệnh cùng hắn, làm quần áo cho hắn, các loại dịu dàng. La Y vốn xinh đẹp, hé miệng cười cười, làm người mềm tan. Nam nhân sao, đều thích vẻ ngoài, nhìn mỹ nữ quan tâm mình, tâm tình đương nhiên tốt rồi! Cũng dần dần ngon ngọt bắt đầu dỗ La Y. Cho dù những lời kia La Y xem nhiều trong tiểu thuyết rồi, tương đối chết lặng, nhưng thời điểm này không dám kích thích đối phương. Âm kém dương sai, hai vợ chồng lại đạt tới trạng thái hài hòa chưa từng có.
Hai người tiếp tục bế quan, cả ngày mắt to trừng mắt nhỏ. Nếu là hai người yêu nhau, như vậy cả ngày bốn mắt nhìn nhau, có lẽ còn không biết là sống một ngày bằng một năm, đáng tiếc La Y không có tình yêu với Dung Nghi. Một người thêu thùa may vá, Dung Nghi không khỏi nhàm chán, muốn cùng nàng nói này nói nọ. Nhưng hai người không có nhiều đề tài lắm, bát quái một chút chuyện nhà mà thôi. Chuyện nhà không phải ngày ngày có, bát quái cũng không phải người người đều thú vị. Hơn nữa La Y ngẫu nhiên bình một chút bản thành ngữ cơ sở, Dung Nghi còn chưa biết, không mấy ngày lại nghẹn.
Dung Nghi đành phải không có chuyện gì ngồi nói nhảm: “Đôi giày này mũi giầy màu xanh mới đẹp.”
La Y: “Ừ, ta tìm sa tanh màu xanh.” Cúi đầu tiếp tục đóng ở bên trong đế giày, luyện tập khí lực che dấu chiêu thức, không thể bỏ.
”Hôm kia ta nhìn thấy mảnh lụa hương sắc mà, sao ngươi không lấy ra làm xiêm y?”
”Bây giờ còn có xiêm y mặc mà, sau này làm tiếp.”
Dung Nghi còn nói: “Ngày hôm trước ta nhìn thấy một hòm vải bông Tùng Giang đấy, ngươi lấy tới làm gì thế?”
La Y buông kim chỉ: “Ngươi rất rảnh rỗi?”
”Đúng vậy, mỗi ngày bị nhốt ở nhà, không biết khi nào lão gia thả ta đi ra ngoài.” Dung Nghi lại nói: “Vải bông kia cất lâu rồi, ngươi lục ra làm gì? Ta không thích mặc.”
”Làm quần áo cho khuê nữ ngươi, vải bông hút mồ hôi không lạnh như vải lụa. Sắp tới mùa đông rồi, bằng lụa phải ấm mới mặc được, nếu bà tử sơ sót dễ dàng bị lạnh.”
”Vất vả cho ngươi rồi.” Dung Nghi cười nói: “Nhưng ngươi đúng là phu nhân đích thực, ta ngày xưa không nhìn ra.”
“...”
”Tứ nãi nãi, ngươi để ý ta một chút đi chứ.”
La Y im lặng hỏi trời xanh, nàng đây là trêu ai ghẹo ai, bồi nói chuyện phiếm với một người chỉ quan tâm đầu bảng thanh lâu nào múa đẹp mắt. Nàng không kiêng kỵ đâu, nhưng vấn đề là nếu thảo luận loại vấn đề này bị người biết sẽ là nhược điểm của nàng.
”La Y...”
La Y đành phải cất kim chỉ, phân tâm quá mức dễ dàng sai, dứt khoát không làm.
”Cũng được, làm giày làm gì chứ, lại không phải không có người làm. Tội gì mệt mỏi.” Dung Nghi cười hết sức xán lạn: “Không bằng chúng ta chơi cờ đi.”
La Y cười nói: “Chơi liền vài ngày rồi, ta không phải cái sọt cờ, buồn chết rồi. Không bằng chúng ta cùng nhau đi học?”
”A?” Dung Nghi ngã xuống: “Ngàn vạn đừng, ta nhìn là đau đầu.”
”Vì sao ngươi không thích đọc sách hả?”
”Chi, hồ, giả, dã, nhìn liền hoa mắt.”
”Hay là xem không hiểu?”
Dung Nghi mặt đỏ lên: “Là xem không hiểu.”
”Phu tử không dạy?” La Y cười rộ lên: “Hay là khi đến trường không nghe?”
”Ngươi bấm ngón tay tính ra à?”
”Không, ta trước kia cũng không nghe, bởi vậy xem cũng không hiểu.” La Y thầm nghĩ: lão nương năm đó hận nhất thể văn ngôn!
Dung Nghi một mặt không tin nhìn nàng.
”Lúc mẫu thân ta còn, ta không hiểu gì. Hay bị ca ca tỷ tỷ cười, đúng lúc giữ đạo hiếu vài năm, nhốt ở nhà không có việc gì làm mới học.” La Y tận lực nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Kỳ thật cũng không khó, mỗi ngày đọc mấy thiên văn chương. Đọc xong suy nghĩ, dĩ nhiên là xem hiểu.”
”Ngươi dỗ ta phải không.” Dung Nghi vẫn chưa tin.
La Y lắc đầu cười nói: “Ta dỗ ngươi làm cái gì? Ngươi không thấy ta đọc sách, hay đặt bản 《 từ vựng 》 ở bên à? Nếu xem không hiểu thì tra. Ngươi cho là ta cái gì cũng biết à?”
Dung Nghi lại tiêu tan: “Ta nghĩ đến đám người nhà các ngươi đầu toàn treo chữ đấy.”
”Ta không phải là con trai, không cần thi công danh, nhận biết vài chữ, biết tính sổ, cộng thêm ngày sau có thể dạy đứa nhỏ đơn giản đọc viết là được.” La Y dở khóc dở cười: “Ngươi sẽ không cho rằng ta rất lợi hại chứ?”
”Không nói cái khác, về văn hóa ngươi chớ khiêm tốn. Đặt tên cho đại tỷ nhi cũng là Kinh Thi gì đó, quân tử đức gì đó.” Dung Nghi thở dài: “Ta không thích người đọc sách, rõ ràng biết thật nhiều, còn muốn giả bộ khiêm tốn, dẫn người phải khen nữa. Ngươi cũng đừng học xấu.”
La Y quẫn chết: “Đây là nguyên nhân ngươi không thích đọc sách ư? Ngươi thật sự là...”
”Vốn đúng mà.”
La Y đá một cái: “Là vì đọc sách mới biết mình biết thiếu, nếu ta gặp phải tỷ phu ta, cũng không dám nói bản thân mình đọc bao nhiêu sách.”
”Rốt cuộc thì Thám hoa lợi hại thế nào? Nói cứ như là thần ấy.”
”Ngươi cách ta bao nhiêu, ta cách hắn bấy nhiêu.” La Y ngẫm lại người cổ đại đọc sách khủng bố liền rùng mình: “Ta ở trong mắt người đọc sách chỉ là một người mù văn thôi! Cứ nói như ta ca vậy, một tú tài, nếu ngươi hỏi hắn một chữ, hắn có thể nói xuất xứ, giải thích ý từng chữ, ở nơi nào có trích dẫn nói hết ra.” Y quả thực là bách khoa! Người như thế lại còn thi không đậu cử nhân! Cuộc thi nhân viên công vụ ở hiện đại ngược lại thật sự là CASE quá nhỏ. Nhưng nghe nói cuộc thi nhân viên công vụ ở Nhật Bản phải thi 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》, nàng tỏ vẻ cúng bái, bởi vì nếu nàng xuyên trở về, thi ngữ văn có thể xem thường quần hùng, nhưng《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 thì xem không hiểu. Tỷ như một ít dấn thân nghĩa như “Kẻ ngu bội chi”, chữ “Bội”, nếu không nghe người ta bát quái nói qua, đánh chết nàng cũng không thể tưởng được “Bội” là lấy nội dung (Hoàng Đế Nội Kinh) làm đề tài câu chuyện nhưng mình cũng không tuân thủ hư vinh hành vi (bổn ý vì trở thành trang sức phẩm đeo ở trên người)... Không chơi bịp bợm như vậy!!!
”Ngươi nghĩ gì thế?” Dung Nghi đánh gãy ý nghĩ La Y.
”Haiz, rảnh rỗi không có việc làm.” La Y nói: “Không bằng chúng ta cùng nhau học đi, ngươi không hiểu có thể hỏi ta. Ta cũng thuận đường 'Ôn cố nhi tri tân'.”
Dung Nghi nhíu mày: “Ngươi không chê cười ta?”
La Y trả lời: “Thánh nhân nói rằng: 'Ba người đi tất có người làm thầy ta'.”
Dung Nghi biết những lời này, nháy mắt tâm tình nâng lên đông nghịt. Bị kích động chạy đi rút ra bản 《đại học 》 thời gian trước đọc hơn một nửa, đắc ý nói: “Ta còn nhớ một ít đấy.”
”Rất tốt!” La Y vỗ tay cười nói: “Vậy thì cùng nhau đọc nhé?”
”Được!”
La Y xoay người xuống giường: “Dứt khoát lấy giấy và bút mực ra, chúng ta đọc xong cùng nhau tập viết theo mẫu chữ. Lại xem chúng ta ai mài mực mài tốt.”
”Không nói cái khác, chẳng lẽ mài mực ta còn không bằng ngươi hay sao?”
”So thử mới biết!”
”Vậy phải có phần thưởng mới hay.” Dung Nghi vội vàng nói tiếp: “Nhưng đừng lấy cái dùi làm đế giày.”
La Y bật cười hì hì: “Nếu ngươi hơn ta, ta làm bộ quần áo cho ngươi.”
”Được, nếu ngươi thắng thì sao?”
La Y sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ đến cho dù không có văn hóa, cho hắn biết thế nào tiết kiệm tiền cũng tốt, bèn nói: “Ta muốn một đôi vòng tay phỉ thúy, nhưng không được dùng hàng giả lừa gạt ta.”
Dung Nghi do dự một chút, lại nghĩ cùng lắm thì mất tiền tiêu vặt mấy tháng này, dù sao thì cũng không thể ra ngoài, có tiền cũng không chỗ tiêu, vì vậy vui vẻ đáp ứng.
Vì thế hai người cùng nhau đi học, đọc xong còn trao đổi một chút tâm đắc. Đương nhiên lấy trình độ trước mắt của Dung Nghi, căn bản là hắn phiên dịch loạn, La Y không chê cười hắn, khách quan chỉ ra. Có đôi khi Dung Nghi hỏi ngược lại La Y, La Y sảng khoái thừa nhận bản thân mình không biết, không có giả vờ biết. Thường xuyên cùng nhau tra thêm từ vựng, lục lọi những lời giải thích của người khác. Hai người còn kết phường dương đông kích tây dẫn bà tử trông cửa rời đi chạy đến đại thư phòng lấy một đống sách về, về nhà đóng cửa lại cùng nhau cười ha ha. Làm một trận chuyện xấu quả nhiên có trợ giúp tăng lên hữu nghị.
Cầm sách lại cùng nhau lật xem. Cứ như vậy ngươi lật chuyển một cái ta lật chuyển một cái, cũng rất thú vị. Dung Nghi thế mới biết La Y nói nàng không hiểu rất nhiều không phải nói khiêm tốn, là thật sự không hiểu. La Y vốn tính toán đâu ra đấy học bốn năm quốc học mà thôi, thời kì còn kèm theo nữ công, thư pháp, hội họa và tính sổ quản gia cơ bản. Không có việc gì học một chút tạp học tỷ như cầm học được hai thủ khúc, còn có khắc dấu... Ách, là khắc bí đỏ linh tinh. So với người cổ đại đọc sách chân chính, nàng thật sự là người nửa mù chữ.
Không có tâm lý chênh lệch khổng lồ, Dung Nghi ở trong lòng kéo La Y từ tri thức điện thờ xuống. Cũng đã thấy không có cảm giác áp bách nữa - - vợ ta không mạnh hơn ta quá nhiều không phải sao? Hơn nữa La Y đời trước bị cổ văn lừa không ít, đời này ban đầu cũng buồn bực đủ loại. Bởi vậy cũng hiểu Dung Nghi thống khổ thế nào. Cũng không cười nói khinh miệt Dung Nghi, vài ngày đọc sách, Dung Nghi cũng chầm chậm buông lỏng thần kinh. Dù sao thì nhốt ở nhà vẫn cần có một số việc làm, đọc sách kỳ thực cũng coi như một sự kiện thú vị.
Về phần mài mực, đương nhiên là La Y thắng. Dung Nghi trước kia đọc sách đều có gã sai vặt hầu hạ, đâu cần tới hắn mài mực. Hắn vốn về mặt học tập là cà lơ phất phơ, mực mài tới khi nào mới là trạng thái tốt nhất từ đầu đã không biết. Theo sau rất nhiều lần mài mực đều phải La Y gia công lại. Nhưng bản thân La Y cũng cực kỳ cùi bắp, có đôi khi ký sổ dùng mực cũng sẽ xằng bậy. Dung Nghi thật sâu sinh ra một loại cảm giác - - vợ ta cũng là người thường, hai người ở chung càng hòa hợp.
La Y cũng phát hiện Dung Nghi người thường tuyệt đối khó có thể phát hiện được ưu điểm - - lúc hòa khí rất dễ chung đụng. Điều kiện tiên quyết là đừng xem thường trượn phu. Nhưng mà La Y kỳ vọng đã té ngã mười tám tầng địa ngục, đột nhiên phát hiện địa ngục kỳ thực chỉ có mười bảy tầng, tâm tình cũng tốt. Hai phe đều phóng thích thiện ý, bỗng nhiên lại cảm thấy lấy dạng trước kia đối chọi gay gắt thật sự rất ngây thơ. Nhìn nhau cười, xem như đều bỏ qua chuyện quá khứ.
La Y thiếu chút nữa gây tai nạn chết người, hơi có chút kinh hồn táng đảm cộng thêm áy náy bất an. Nàng ước gì Dung Nghi chết đi, nhưng không phải là tự mình ra tay, nhiều nhất khẩn cầu ông trời cho thiên lôi trực tiếp đánh chết hắn thôi.
Xuất phát từ áy náy, hành động khó tránh khỏi mang theo một chút hương vị lấy lòng. Chỉ hy vọng Dung Nghi sớm khỏe, lập tức vui vẻ mới tốt. Đáng tiếc mấy ngày, Dung Nghi đều mệt mỏi, La Y càng sợ. Ngẫm lại các vụ án uống rượu tử vong, tim nàng sắp từ trong cổ họng nhảy ra ngoài. Vì thế mỗi khi từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh - - ta thế nhưng thiếu chút nữa giết người! Loại cảm giác này thật sự quá tệ, nàng từ đời trước chính là lương dân, loại chuyện giết người này thật sự là còn chưa từng nghĩ tới. Vào lúc này không cẩn thận gây ra. Trong lúc nhất thời lại sinh ra hi vọng xa vời thời gian có thể trở lại. Haiz, quả nhiên không có tiềm chất làm người xấu...
Nhưng từ góc độ của Dung Nghi tới xem lại là một quanh cảnh khác, hắn thuở nhỏ thân thể coi như tốt. Trừ từng chịu vài lần đánh, ít khi có thời khắc chân tay vô lực nằm trên giường, bản thân mình cũng bị dọa sợ. Nhìn La Y rất bận rộn, nhìn chằm chằm ăn uống của hắn, còn dưỡng bệnh cùng hắn, làm quần áo cho hắn, các loại dịu dàng. La Y vốn xinh đẹp, hé miệng cười cười, làm người mềm tan. Nam nhân sao, đều thích vẻ ngoài, nhìn mỹ nữ quan tâm mình, tâm tình đương nhiên tốt rồi! Cũng dần dần ngon ngọt bắt đầu dỗ La Y. Cho dù những lời kia La Y xem nhiều trong tiểu thuyết rồi, tương đối chết lặng, nhưng thời điểm này không dám kích thích đối phương. Âm kém dương sai, hai vợ chồng lại đạt tới trạng thái hài hòa chưa từng có.
Hai người tiếp tục bế quan, cả ngày mắt to trừng mắt nhỏ. Nếu là hai người yêu nhau, như vậy cả ngày bốn mắt nhìn nhau, có lẽ còn không biết là sống một ngày bằng một năm, đáng tiếc La Y không có tình yêu với Dung Nghi. Một người thêu thùa may vá, Dung Nghi không khỏi nhàm chán, muốn cùng nàng nói này nói nọ. Nhưng hai người không có nhiều đề tài lắm, bát quái một chút chuyện nhà mà thôi. Chuyện nhà không phải ngày ngày có, bát quái cũng không phải người người đều thú vị. Hơn nữa La Y ngẫu nhiên bình một chút bản thành ngữ cơ sở, Dung Nghi còn chưa biết, không mấy ngày lại nghẹn.
Dung Nghi đành phải không có chuyện gì ngồi nói nhảm: “Đôi giày này mũi giầy màu xanh mới đẹp.”
La Y: “Ừ, ta tìm sa tanh màu xanh.” Cúi đầu tiếp tục đóng ở bên trong đế giày, luyện tập khí lực che dấu chiêu thức, không thể bỏ.
”Hôm kia ta nhìn thấy mảnh lụa hương sắc mà, sao ngươi không lấy ra làm xiêm y?”
”Bây giờ còn có xiêm y mặc mà, sau này làm tiếp.”
Dung Nghi còn nói: “Ngày hôm trước ta nhìn thấy một hòm vải bông Tùng Giang đấy, ngươi lấy tới làm gì thế?”
La Y buông kim chỉ: “Ngươi rất rảnh rỗi?”
”Đúng vậy, mỗi ngày bị nhốt ở nhà, không biết khi nào lão gia thả ta đi ra ngoài.” Dung Nghi lại nói: “Vải bông kia cất lâu rồi, ngươi lục ra làm gì? Ta không thích mặc.”
”Làm quần áo cho khuê nữ ngươi, vải bông hút mồ hôi không lạnh như vải lụa. Sắp tới mùa đông rồi, bằng lụa phải ấm mới mặc được, nếu bà tử sơ sót dễ dàng bị lạnh.”
”Vất vả cho ngươi rồi.” Dung Nghi cười nói: “Nhưng ngươi đúng là phu nhân đích thực, ta ngày xưa không nhìn ra.”
“...”
”Tứ nãi nãi, ngươi để ý ta một chút đi chứ.”
La Y im lặng hỏi trời xanh, nàng đây là trêu ai ghẹo ai, bồi nói chuyện phiếm với một người chỉ quan tâm đầu bảng thanh lâu nào múa đẹp mắt. Nàng không kiêng kỵ đâu, nhưng vấn đề là nếu thảo luận loại vấn đề này bị người biết sẽ là nhược điểm của nàng.
”La Y...”
La Y đành phải cất kim chỉ, phân tâm quá mức dễ dàng sai, dứt khoát không làm.
”Cũng được, làm giày làm gì chứ, lại không phải không có người làm. Tội gì mệt mỏi.” Dung Nghi cười hết sức xán lạn: “Không bằng chúng ta chơi cờ đi.”
La Y cười nói: “Chơi liền vài ngày rồi, ta không phải cái sọt cờ, buồn chết rồi. Không bằng chúng ta cùng nhau đi học?”
”A?” Dung Nghi ngã xuống: “Ngàn vạn đừng, ta nhìn là đau đầu.”
”Vì sao ngươi không thích đọc sách hả?”
”Chi, hồ, giả, dã, nhìn liền hoa mắt.”
”Hay là xem không hiểu?”
Dung Nghi mặt đỏ lên: “Là xem không hiểu.”
”Phu tử không dạy?” La Y cười rộ lên: “Hay là khi đến trường không nghe?”
”Ngươi bấm ngón tay tính ra à?”
”Không, ta trước kia cũng không nghe, bởi vậy xem cũng không hiểu.” La Y thầm nghĩ: lão nương năm đó hận nhất thể văn ngôn!
Dung Nghi một mặt không tin nhìn nàng.
”Lúc mẫu thân ta còn, ta không hiểu gì. Hay bị ca ca tỷ tỷ cười, đúng lúc giữ đạo hiếu vài năm, nhốt ở nhà không có việc gì làm mới học.” La Y tận lực nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Kỳ thật cũng không khó, mỗi ngày đọc mấy thiên văn chương. Đọc xong suy nghĩ, dĩ nhiên là xem hiểu.”
”Ngươi dỗ ta phải không.” Dung Nghi vẫn chưa tin.
La Y lắc đầu cười nói: “Ta dỗ ngươi làm cái gì? Ngươi không thấy ta đọc sách, hay đặt bản 《 từ vựng 》 ở bên à? Nếu xem không hiểu thì tra. Ngươi cho là ta cái gì cũng biết à?”
Dung Nghi lại tiêu tan: “Ta nghĩ đến đám người nhà các ngươi đầu toàn treo chữ đấy.”
”Ta không phải là con trai, không cần thi công danh, nhận biết vài chữ, biết tính sổ, cộng thêm ngày sau có thể dạy đứa nhỏ đơn giản đọc viết là được.” La Y dở khóc dở cười: “Ngươi sẽ không cho rằng ta rất lợi hại chứ?”
”Không nói cái khác, về văn hóa ngươi chớ khiêm tốn. Đặt tên cho đại tỷ nhi cũng là Kinh Thi gì đó, quân tử đức gì đó.” Dung Nghi thở dài: “Ta không thích người đọc sách, rõ ràng biết thật nhiều, còn muốn giả bộ khiêm tốn, dẫn người phải khen nữa. Ngươi cũng đừng học xấu.”
La Y quẫn chết: “Đây là nguyên nhân ngươi không thích đọc sách ư? Ngươi thật sự là...”
”Vốn đúng mà.”
La Y đá một cái: “Là vì đọc sách mới biết mình biết thiếu, nếu ta gặp phải tỷ phu ta, cũng không dám nói bản thân mình đọc bao nhiêu sách.”
”Rốt cuộc thì Thám hoa lợi hại thế nào? Nói cứ như là thần ấy.”
”Ngươi cách ta bao nhiêu, ta cách hắn bấy nhiêu.” La Y ngẫm lại người cổ đại đọc sách khủng bố liền rùng mình: “Ta ở trong mắt người đọc sách chỉ là một người mù văn thôi! Cứ nói như ta ca vậy, một tú tài, nếu ngươi hỏi hắn một chữ, hắn có thể nói xuất xứ, giải thích ý từng chữ, ở nơi nào có trích dẫn nói hết ra.” Y quả thực là bách khoa! Người như thế lại còn thi không đậu cử nhân! Cuộc thi nhân viên công vụ ở hiện đại ngược lại thật sự là CASE quá nhỏ. Nhưng nghe nói cuộc thi nhân viên công vụ ở Nhật Bản phải thi 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》, nàng tỏ vẻ cúng bái, bởi vì nếu nàng xuyên trở về, thi ngữ văn có thể xem thường quần hùng, nhưng《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 thì xem không hiểu. Tỷ như một ít dấn thân nghĩa như “Kẻ ngu bội chi”, chữ “Bội”, nếu không nghe người ta bát quái nói qua, đánh chết nàng cũng không thể tưởng được “Bội” là lấy nội dung (Hoàng Đế Nội Kinh) làm đề tài câu chuyện nhưng mình cũng không tuân thủ hư vinh hành vi (bổn ý vì trở thành trang sức phẩm đeo ở trên người)... Không chơi bịp bợm như vậy!!!
”Ngươi nghĩ gì thế?” Dung Nghi đánh gãy ý nghĩ La Y.
”Haiz, rảnh rỗi không có việc làm.” La Y nói: “Không bằng chúng ta cùng nhau học đi, ngươi không hiểu có thể hỏi ta. Ta cũng thuận đường 'Ôn cố nhi tri tân'.”
Dung Nghi nhíu mày: “Ngươi không chê cười ta?”
La Y trả lời: “Thánh nhân nói rằng: 'Ba người đi tất có người làm thầy ta'.”
Dung Nghi biết những lời này, nháy mắt tâm tình nâng lên đông nghịt. Bị kích động chạy đi rút ra bản 《đại học 》 thời gian trước đọc hơn một nửa, đắc ý nói: “Ta còn nhớ một ít đấy.”
”Rất tốt!” La Y vỗ tay cười nói: “Vậy thì cùng nhau đọc nhé?”
”Được!”
La Y xoay người xuống giường: “Dứt khoát lấy giấy và bút mực ra, chúng ta đọc xong cùng nhau tập viết theo mẫu chữ. Lại xem chúng ta ai mài mực mài tốt.”
”Không nói cái khác, chẳng lẽ mài mực ta còn không bằng ngươi hay sao?”
”So thử mới biết!”
”Vậy phải có phần thưởng mới hay.” Dung Nghi vội vàng nói tiếp: “Nhưng đừng lấy cái dùi làm đế giày.”
La Y bật cười hì hì: “Nếu ngươi hơn ta, ta làm bộ quần áo cho ngươi.”
”Được, nếu ngươi thắng thì sao?”
La Y sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ đến cho dù không có văn hóa, cho hắn biết thế nào tiết kiệm tiền cũng tốt, bèn nói: “Ta muốn một đôi vòng tay phỉ thúy, nhưng không được dùng hàng giả lừa gạt ta.”
Dung Nghi do dự một chút, lại nghĩ cùng lắm thì mất tiền tiêu vặt mấy tháng này, dù sao thì cũng không thể ra ngoài, có tiền cũng không chỗ tiêu, vì vậy vui vẻ đáp ứng.
Vì thế hai người cùng nhau đi học, đọc xong còn trao đổi một chút tâm đắc. Đương nhiên lấy trình độ trước mắt của Dung Nghi, căn bản là hắn phiên dịch loạn, La Y không chê cười hắn, khách quan chỉ ra. Có đôi khi Dung Nghi hỏi ngược lại La Y, La Y sảng khoái thừa nhận bản thân mình không biết, không có giả vờ biết. Thường xuyên cùng nhau tra thêm từ vựng, lục lọi những lời giải thích của người khác. Hai người còn kết phường dương đông kích tây dẫn bà tử trông cửa rời đi chạy đến đại thư phòng lấy một đống sách về, về nhà đóng cửa lại cùng nhau cười ha ha. Làm một trận chuyện xấu quả nhiên có trợ giúp tăng lên hữu nghị.
Cầm sách lại cùng nhau lật xem. Cứ như vậy ngươi lật chuyển một cái ta lật chuyển một cái, cũng rất thú vị. Dung Nghi thế mới biết La Y nói nàng không hiểu rất nhiều không phải nói khiêm tốn, là thật sự không hiểu. La Y vốn tính toán đâu ra đấy học bốn năm quốc học mà thôi, thời kì còn kèm theo nữ công, thư pháp, hội họa và tính sổ quản gia cơ bản. Không có việc gì học một chút tạp học tỷ như cầm học được hai thủ khúc, còn có khắc dấu... Ách, là khắc bí đỏ linh tinh. So với người cổ đại đọc sách chân chính, nàng thật sự là người nửa mù chữ.
Không có tâm lý chênh lệch khổng lồ, Dung Nghi ở trong lòng kéo La Y từ tri thức điện thờ xuống. Cũng đã thấy không có cảm giác áp bách nữa - - vợ ta không mạnh hơn ta quá nhiều không phải sao? Hơn nữa La Y đời trước bị cổ văn lừa không ít, đời này ban đầu cũng buồn bực đủ loại. Bởi vậy cũng hiểu Dung Nghi thống khổ thế nào. Cũng không cười nói khinh miệt Dung Nghi, vài ngày đọc sách, Dung Nghi cũng chầm chậm buông lỏng thần kinh. Dù sao thì nhốt ở nhà vẫn cần có một số việc làm, đọc sách kỳ thực cũng coi như một sự kiện thú vị.
Về phần mài mực, đương nhiên là La Y thắng. Dung Nghi trước kia đọc sách đều có gã sai vặt hầu hạ, đâu cần tới hắn mài mực. Hắn vốn về mặt học tập là cà lơ phất phơ, mực mài tới khi nào mới là trạng thái tốt nhất từ đầu đã không biết. Theo sau rất nhiều lần mài mực đều phải La Y gia công lại. Nhưng bản thân La Y cũng cực kỳ cùi bắp, có đôi khi ký sổ dùng mực cũng sẽ xằng bậy. Dung Nghi thật sâu sinh ra một loại cảm giác - - vợ ta cũng là người thường, hai người ở chung càng hòa hợp.
La Y cũng phát hiện Dung Nghi người thường tuyệt đối khó có thể phát hiện được ưu điểm - - lúc hòa khí rất dễ chung đụng. Điều kiện tiên quyết là đừng xem thường trượn phu. Nhưng mà La Y kỳ vọng đã té ngã mười tám tầng địa ngục, đột nhiên phát hiện địa ngục kỳ thực chỉ có mười bảy tầng, tâm tình cũng tốt. Hai phe đều phóng thích thiện ý, bỗng nhiên lại cảm thấy lấy dạng trước kia đối chọi gay gắt thật sự rất ngây thơ. Nhìn nhau cười, xem như đều bỏ qua chuyện quá khứ.
Bình luận truyện