Thứ Xuất Thứ Xuất
Chương 84
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Dung Nghi nắm tay La Y, trong tiếng tình ca vui vẻ, chậm rãi đi qua cầu tre, đi hướng về nhà. La Y bỗng nhiên có cảm giác tình yêu. Nó thuộc về thời đại của nàng, thanh niên nam nữ cũng là tay nắm tay đi qua phố lớn ngõ nhỏ như vậy, thậm chí đi cạnh nhau cả đời. Mà ở nơi này thời đại bế tắc, bọn họ lại ở trong gia tộc lớn, chắc chắn là kinh thế hãi tục.
La Y thấy may mắn, may mắn Dung Nghi chưa bao giờ là chính nhân quân tử. Chính nhân quân tử có lẽ sẽ không làm nhiều chuyện hỏng bét như vậy, có lẽ ngày sau có thể quan to lộc hậu. Nhưng nàng chỉ cần tưởng tượng, cho dù là Phạm tỷ phu ôn nhu và hòa khí giống như xuân phong quất vào mặt, cũng sẽ bị nhốt bên trong khuôn sáo thế tục. Mà thế tục lúc này, đè nén làm cho người ta không thở nổi.
Dung Nghi không phải chính nhân quân tử, hắn không học được ra vẻ đạo mạo. Sẽ không ở lời nói cử chỉ bảo vệ phu quyền, sẽ không hi vọng nàng thủ nghiêm nữ tắc. Hắn vô lại vô liêm sỉ, nhưng lại cực kỳ giống đàn ông đời sau. Sẽ hô to gọi nhỏ đùa chơi với con cái, sẽ ở điều kiện cho phép dẫn nàng ra ngoài chơi, sẽ dạy nàng cưỡi ngựa bắn tên, còn có ý mang nàng lên núi săn thú. Không cho là nàng nên ở nhà thêu hoa nuôi đứa nhỏ.
Lòng La Y, cứ như vậy an định lại. Nàng vĩnh viễn hoài niệm thời đại nữ tính có thể tùy ý phô trương kia, không chỉ một lần tưởng tượng nếu như không xuyên qua, có phải nàng đã trở thành một kỹ thuật viên giỏi giang hay không? Mười ngón bay múa trên bàn phím, gõ ra một đoạn số hiệu từ máy tính? Có thể vỗ bàn và đánh nhau với nam sinh, có thể vui cười tức giận mắng. Tâm tình tốt ở nhà lên mạng đọc sách, tâm tình không tốt chạy ra đường cái mua sắm. Vô luận trên mạng chửi mắng thế nào, đó đều là thời đại lịch sử có một không hai.
Mà Dung Nghi nơi này, khiến nàng nhìn thấy bóng dáng thời đại kia. Mặc kệ là nguyên nhân gì hình thành cục diện hôm nay, tóm lại nam nhân đứng ở trước mặt nàng này, thật sự coi nàng cùng cấp. Khác với Phạm thế tuấn khen nàng “Hiền lương”; khác với Thiệu Y bảo vệ nàng; khác với Thiệu Hi thương tiếc nàng. Dung Nghi giống nam nhân đời sau, đương nhiên coi nàng như một phần tử trọng yếu trong gia đình, lời nói và quyền lực của nàng ở trong gia đình thậm chí vượt qua bản thân Dung Nghi. Chính bởi vì như thế, mới khiến cho La Y ở trong hoàn cảnh này, được đến một chút tự do.
Nếu gả cho nam nhân như Thiệu Hi, có lẽ nàng có thể sống thật bình tĩnh, nhưng đến suốt cuộc đời, không biết cái gì là “Nhà“. Nghĩ đến đây, La Y nắm lại tay Dung Nghi. Biểu tình Dung Nghi lập tức trở nên dương dương đắc ý lên, cứ như đang nói, xem đi, vợ ta là thật sự yêu thích ta.
La Y bật cười, người này.
”Nàng cười cái gì?” Dung Nghi hỏi.
”Không nói cho huynh.”
”Keo kiệt!”
”Chính là keo kiệt, huynh có thể làm gì?”
”Không thể làm gì... Haiz, nàng nói cho ta không được sao?”
Đối thoại không hề dinh dưỡng, liên tục như vậy đến cửa nhà. Hướng ma ma mở cửa, nhìn thấy vợ chồng tay cùng một chỗ thì sửng sốt một chút. Sau đó cười rộ lên, tại địa phương tự do không bị cản trở này, bà cũng nhớ tới lão quỷ đã chết thật lâu kia. Không biết tên sát thiên đao kia còn ở chỗ Mạnh bà chờ bà hay không.
Chớp mắt đến mùng ba tháng ba. Đây là lễ tình nhân chính thức, trăm hoa đua nở, xuân tình nảy mầm. Nam nữ Miêu gia càng thêm náo nhiệt hơn so với mấy ngày trước đây. Lúc này có một hồi nông nhàn nho nhỏ, mọi người nhiệt tình cuồng hoan. La Y lại chạy tới Dương gia làm khách, vẫn là phòng khách có cửa sổ lớn có thể nhìn thấy cảnh kia đẹp. Nhìn xa xa những thanh niên nam nữ mỗi người chiếm một bên sông, điều | tình lẫn nhau. Còn có trên sân phơi lúa muội tử liếc mắt đưa tình hát khúc ca. Những tiếng cười vui vẻ, ngay cả không khí cũng bị cuốn hút thêm vài phần vui vẻ.
Tâm tình Dương thẩm cũng tốt lắm: “Nhìn thấy bọn họ cũng cảm giác mình trẻ mấy tuổi.”
La Y cười nói: “Không biết hôm nay có thể thành bao nhiêu đôi vợ chồng?”
”Ngài hãy chờ xem, đến tháng năm tụ tập kết hôn.”
”Ha ha, ta còn chưa thấy qua toàn bộ hành trình đấy! Mấy lần trước đều chỉ nhìn một đoạn.”
”Hiếm khi thấy ngài cảm thấy hứng thú thế, nếu lần này Dương gia chúng ta có người đón dâu, thỉnh thái gia làm chủ hôn có được hay không?”
La Y cười nói: “Chúng ta còn trẻ lắm, chủ hôn phải đức cao vọng trọng mới tốt.”
”Ai có thể cao hơn thái gia đây?” Dương thẩm cười cười: “Bọn họ có phúc đấy, phu nhân hãnh diện mới tốt.”
”Haiz, ta còn muốn nhìn từ nhà mẹ đẻ tân nương tử đi đây. Nếu làm chủ hôn, không được nhìn náo nhiệt.”
Dương thẩm dở khóc dở cười, vị phu nhân này rất nhiều khi rất trẻ con: “Lại nói tiếp, chúng ta nơi này người Hán tuy ít, nhưng giống ngài thích xem cái này như vậy thật sự không nhiều.”
La Y cười nói: “Người Hán quy củ nghiêm, lão gia chúng ta linh hoạt chút, ta cũng khoan khoái chút.” Văn hóa Hán là văn hóa dài nhất trên thế giới, không có một trong. Văn hóa rực rỡ nhất, cũng không có một trong. Một văn hóa dài lâu lại xán lạn, nhất định sẽ rất cường thế. Khiêm tốn chỉ là mặt ngoài, thực chất bên trong cực kì có tính xâm lược. Tính bao dung rất ít, cơ bản khi giao phong với văn hóa khác, rất khó tìm được cái chung, gác lại cái bất đồng, bình thường là trực tiếp đồng hóa đối phương. Hồ Nam mấy trăm năm sau, cũng chỉ có mảnh đất Tương Tây kia Miêu tộc coi như bảo tồn hoàn thiện. Tuy Ninh? Nàng chưa từng nghe qua, khẳng định không phải khu du lịch, càng không thể nào là khu dân tộc giữ lại. Không cần phải nói, nhất định là bị triệt để quên phong tục dân tộc mình. Người Hán cường đại như thế, đối với phong tục dân tộc thiểu số, một đoạn thời gian rất dài là khinh bỉ khinh bỉ lại khinh bỉ. La Y chẳng qua từ hậu thế mà đến, lại tò mò với thời đại dân tộc thiểu số. Nàng chỉ là trường hợp đặc biệt mà thôi.
Dương thẩm nhắc tới tập tục người Hán chỉ lắc đầu: “Người Hán còn chú ý cái gì tam thê tứ thiếp, một đôi phu thê lại chen vào một người, vậy sống làm sao.”
La Y bổ nhào cười nói: “Dân chúng người Hán chúng ta không có tam thê tứ thiếp, làm quan thì có, cũng chỉ được một người thôi. Nhưng mà sau lưng nuôi nha đầu thì nhiều.”
Dương thẩm một mặt đồng tình, thầm nghĩ: nam nhân ta nếu dám mang một người về, đánh gãy chân của hắn! “Thái gia không giống với, thái gia đối đãi với người tốt lắm.”
La Y cười nói: “Ừm, lão gia chúng ta tốt lắm.”
”Đúng không đúng không? Ngày đó nghe nói thái gia hát cho ngài nghe? Hát cái gì?”
”Haiz, nghe không hiểu.”
”Thật đáng tiếc, người ở bờ sông cũng nói, không biết thái gia hát cái gì.”
“...” Không ngờ Dung Nghi hát Miêu ngữ kinh điển như thế, cảnh giới người Hán nghe không hiểu, người Miêu tộc càng nghe không hiểu? Được rồi, nàng thừa nhận nàng nghe hiểu một chút.
Dương thẩm vỗ tay cười nói: “Phu nhân bát tự thật tốt! Thái gia cũng tốt, thật hy vọng các ngươi luôn ở lại chỗ này không đi.”
La Y cười nói: “Chúng ta không làm chủ được, theo lý thuyết ba năm phải thay đổi địa phương. Cũng có liên nhiệm, chỉ là không nhiều lắm. Ta cũng thích nơi này, yêu mến các ngươi. Nếu có thể, cầu cái liên nhiệm thật tốt! Sống tự tại, muốn ca hát thì ca hát, muốn nhảy thì nhảy!”
Không ai không thích người khác khen quê huơng của mình, Dương thẩm cười híp mắt lại: “Ta nghe người ta nói kinh thành thật náo nhiệt, mỗi ngày đều có chợ đúng không?”
”Kinh thành không gọi đi chợ, đầu đường mỗi ngày đều có mua đồ. Còn có cửa hàng, cửa hàng giống trong thành Võ Cương.”
”Bán những thứ gì? Gạo và vải?”
”Cái gì cũng có, món ăn thôn quê, các loại gạo mì, vải dệt, quần áo vớ giày, điểm tâm rượu và thức ăn, trang sức, đồ cổ, văn phòng tứ bảo, cái gì cần có đều có.”
Dương thẩm vẻ mặt hâm mộ: “Thật sự muốn đi xem một lần.”
”Trên đường cũng không hay đi.” La Y lắc đầu cười nói, nếu có máy bay thì có thể du lịch chung quanh. Du khách niên đại này, đặt ở đời sau toàn bộ đều là tro cốt cấp đại boss. Tồn tại như thần!
”Đúng rồi!” Dương thẩm vỗ đùi: “Hôm nay làm bánh dày đấy, phu nhân có muốn đi xem náo nhiệt không?”
La Y gật đầu thật mạnh, Dương thẩm cũng cao hứng dẫn nàng tới hậu viện.
Đi đến hậu viện, thấy hai đại hán một người cầm cái chùy gỗ lớn, đập từng phát từng phát vào một cái thùng hình thuyền. Trong thùng thả một nửa gạo nếp chưng chín, vừa đập còn vừa rắc một loại thực vật vào, nhuộm gạo nếp thành xám đen.
La Y không nhịn được kêu ra tiếng: “Bánh dày hoàng hao!”
”Phu nhân nhìn ra? Năm trước đưa đến trong phủ ăn ngon không?”
”Ăn ngon, ta thích ăn nhất. Không ngờ làm như thế này? Thảo nào vừa mới nghe thấy mặt sau vang từng tiếng.”
”Lễ mừng năm mới ngài ở nhà an thai nên không thấy. Năm nay hoàng hao tươi tốt, lại ra sớm, bọn nhỏ ồn ào muốn ăn mới làm. Phu nhân thích ăn cứ lấy chút mang về, bánh dày mới làm ra ngoài không cần nấu cũng không cần nướng, cầm có thể ăn ngay.”
”Thật sự à? Ta chưa từng ăn loại vừa làm xong! Ta có thể làm một cái sao?”
Dương thẩm lắc đầu: “Nóng lắm, phu nhân là quý nhân, chư nói tới nóng, tay cũng chai lên.”
La Y hơi tiếc nuối, nhưng đây là việc nhỏ, lại đổi chủ đề: “Các ngươi làm sao mà biết hoàng hao ăn được chứ?”
”Cái này thì không biết, lão tổ tông truyền lại.”
”Ngày đó ta thấy dê ăn.”
”Ân, dê thích ăn nhất, ăn sẽ mập lên. Là thứ nuôi dê tốt, chúng ta nơi này thường nuôi con vịt, nơi có con vịt mã hoàng khắp cả...”
Dương thẩm chưa dứt âm, La Y sợ thét chói tai: “Chỗ nào? Chỗ nào? Ta ta ta sợ nhất mã hoàng ah!!”
Dương thẩm đổ mồ hôi, quẫn nói: “Có dê sẽ không có nó...”
La Y nhẹ nhàng thở ra, mã hoàng hút máu còn không tính, nhũn như con chi chi dính ở trên người, giống như muốn đi vào trong thịt, khủng bố chết khiếp.
Người Dương gia thấy thế cúi đầu buồn cười, quả nhiên nhóm tiểu cô nương nàng dâu nhỏ, mười cái có chín sợ mã hoàng.
”Nuôi dê thật sự sẽ không có sao?”
Dương thẩm nói: “Trong ruộng cũng có, nhưng không nhiều như vậy. Phu nhân không cấy mạ sẽ không cần sợ.”
La Y suy nghĩ một chút nói: “Lúc các ngươi cấy mạ, dùng giấy dầu gấp xếp dày đặc mấy tầng, bó đến trên đùi, mã hoàng sẽ lên không nổi.”
”Cũng có người thử rồi, nhưng làm như vậy đi vào ruộng khó làm việc. Lúc cấy mạ cần phải nhanh, muộn mấy ngày lúa không trổ bông được.”
La Y thở dài, vô hạn đồng tình nông dân thời đại này. Nàng nhớ được trước kia thân thích nhà nàng đều mặc giày liên quần plastic, tuy rằng có mã hoàng cắn, nhưng tốt hơn rất nhiều. Lại một lần nữa may mắn, nàng làm điền văn, là “Làm ruộng”, không thực sự xuyên đến nông thôn, nếu không chắc chết mất thôi.
(Editor: Mã hoàng????? Trong QT thì dịch là con châu chấu, chuồn chuồn, ong vò vẽ, ong bắp cày….. theo như miêu tả thì Phượng thấy giống con Đỉa, con Vắt… ---> tạm thời để nguyên mã hoàng nhé ☻)
Nhéo bánh dày quả nhiên thật nóng, phải áp gạo nếp nóng bỏng thành hình bánh. Có mấy người tay nghề tốt, làm ra giống như máy móc làm. Nhưng đại bộ phận đều là hình dạng bất quy tắc, thật sự rất nóng, hình tương đối là được. Dương thẩm lấy hết những chiếc làm tốt ra đóng gói cho La Y. La Y không khách khí, nhận lấy bánh dày hoàng hao, về phần bánh dày nguyên vị màu trắng và bánh dày nhuộm màu hồng, nàng không hề có hứng thú.
Dung Nghi còn ở trên chiếu xã giao, bầu trời lại rơi tí tách hạt mưa nhỏ xuống. Mưa xuân quý như mỡ, nhóm người miền núi càng cao hứng. Một đám hán tử ăn uống say chuếnh choáng ào ào cầm khèn sáo vừa thổi vừa nhảy vũ đạo nguyên thủy ở trong mưa. Một thoáng chốc, cả huyện thành bị bịt kín một tầng hơi nước, cây cối ở gần bị tẩm nước, càng có vẻ dạt dào ý xuân.
Liên tục chè chén đến giờ Thân, mưa cũng ngừng. Dung Nghi giả say bị nhét vào trong kiệu, ngày mưa đường trơn, La Y cũng lên một cỗ kiệu. Cỗ kiệu đung đưa tiêu sái trên đường, La Y xốc mành kiệu lên, thấy trên núi xanh sương mù bốc hơi lên, như tiên cảnh. Sau cơn mưa không khí tươi mát thấm vào tim phổi, người và tâm tình cũng khoan khoái theo.
Về đến nhà, cửa vừa đóng. Dung Nghi đứng thẳng dậy: “Giả say độ khó thật cao!”
La Y cười gượng, nàng cực kì xin lỗi, quan trường khó tránh khỏi xã giao, nếu không phải nàng năm đó làm việc lung tung, cũng không đến nỗi như thế. Nhưng lời này không nên nói thì tốt hơn, khụ khụ.
Dung Nghi đẩy mở cửa sổ, nhìn đỉnh núi phía xa tràn ngập hơi nước tán thưởng: “Đây là sau cơn mưa xanh thẳm sao?”
”Phu quân cần phải làm một thủ thơ?”
”Khụ khụ, vẫn là nương tử làm đi!”
”Nữ tắc nhân gia không dám tranh phong cùng phu chủ?”
Dung Nghi cười mắng: “A phi! Nàng trực tiếp nói nàng giống ta cùng là tục nhân, không làm được thơ là xong rồi. Nàng còn không dám tranh phong cùng phu chủ, nói dối mặt không đổi sắc.”
La Y cười to: “Ta biết hát một bài ca, nhã hơn huynh một ít đấy.”
”Hát nghe thử xem nào.”
”Màu thiên thanh chờ mưa bụi, mà em đang đợi anh, khói bếp lượn lờ dâng lên, cách giang nghìn vạn dặm...”
Dung Nghi giựt giựt khóe miệng: “Nàng hát cái này cũng gọi là ca á, từ không giống từ, khúc không giống khúc, nàng hát đản ca đi?”
[Tác giả: đản ca, nguyên sang ca khúc, tiểu hài tử y y nha nha la hoảng thời điểm xưng là đản ca]
”Huynh nói cái gì!? Hôm nay ta không bóp chết huynh không được!” Em gái ngươi! Đó là bài ca lão nương thích nhất!!!
Dung Nghi kêu thảm thiết: “Cứu mạng a! Mưu sát chồng rồi~~~ “
Hướng ma ma và Dương ma cùng nhau trợn trắng mắt, vợ chồng này chỉ giỏi vậy thôi, thật sự là!
Không ngờ một phút đồng hồ sau, Dung Nghi lại kêu thảm thiết: “A a a a, Hướng ma ma ơi cứu mạng a a a! Nàng nàng nàng nàng muốn muốn sinh a a a a a a a a a a a!!!!!!!!!!!!!!!”
Chính văn hoàn!
Dung Nghi nắm tay La Y, trong tiếng tình ca vui vẻ, chậm rãi đi qua cầu tre, đi hướng về nhà. La Y bỗng nhiên có cảm giác tình yêu. Nó thuộc về thời đại của nàng, thanh niên nam nữ cũng là tay nắm tay đi qua phố lớn ngõ nhỏ như vậy, thậm chí đi cạnh nhau cả đời. Mà ở nơi này thời đại bế tắc, bọn họ lại ở trong gia tộc lớn, chắc chắn là kinh thế hãi tục.
La Y thấy may mắn, may mắn Dung Nghi chưa bao giờ là chính nhân quân tử. Chính nhân quân tử có lẽ sẽ không làm nhiều chuyện hỏng bét như vậy, có lẽ ngày sau có thể quan to lộc hậu. Nhưng nàng chỉ cần tưởng tượng, cho dù là Phạm tỷ phu ôn nhu và hòa khí giống như xuân phong quất vào mặt, cũng sẽ bị nhốt bên trong khuôn sáo thế tục. Mà thế tục lúc này, đè nén làm cho người ta không thở nổi.
Dung Nghi không phải chính nhân quân tử, hắn không học được ra vẻ đạo mạo. Sẽ không ở lời nói cử chỉ bảo vệ phu quyền, sẽ không hi vọng nàng thủ nghiêm nữ tắc. Hắn vô lại vô liêm sỉ, nhưng lại cực kỳ giống đàn ông đời sau. Sẽ hô to gọi nhỏ đùa chơi với con cái, sẽ ở điều kiện cho phép dẫn nàng ra ngoài chơi, sẽ dạy nàng cưỡi ngựa bắn tên, còn có ý mang nàng lên núi săn thú. Không cho là nàng nên ở nhà thêu hoa nuôi đứa nhỏ.
Lòng La Y, cứ như vậy an định lại. Nàng vĩnh viễn hoài niệm thời đại nữ tính có thể tùy ý phô trương kia, không chỉ một lần tưởng tượng nếu như không xuyên qua, có phải nàng đã trở thành một kỹ thuật viên giỏi giang hay không? Mười ngón bay múa trên bàn phím, gõ ra một đoạn số hiệu từ máy tính? Có thể vỗ bàn và đánh nhau với nam sinh, có thể vui cười tức giận mắng. Tâm tình tốt ở nhà lên mạng đọc sách, tâm tình không tốt chạy ra đường cái mua sắm. Vô luận trên mạng chửi mắng thế nào, đó đều là thời đại lịch sử có một không hai.
Mà Dung Nghi nơi này, khiến nàng nhìn thấy bóng dáng thời đại kia. Mặc kệ là nguyên nhân gì hình thành cục diện hôm nay, tóm lại nam nhân đứng ở trước mặt nàng này, thật sự coi nàng cùng cấp. Khác với Phạm thế tuấn khen nàng “Hiền lương”; khác với Thiệu Y bảo vệ nàng; khác với Thiệu Hi thương tiếc nàng. Dung Nghi giống nam nhân đời sau, đương nhiên coi nàng như một phần tử trọng yếu trong gia đình, lời nói và quyền lực của nàng ở trong gia đình thậm chí vượt qua bản thân Dung Nghi. Chính bởi vì như thế, mới khiến cho La Y ở trong hoàn cảnh này, được đến một chút tự do.
Nếu gả cho nam nhân như Thiệu Hi, có lẽ nàng có thể sống thật bình tĩnh, nhưng đến suốt cuộc đời, không biết cái gì là “Nhà“. Nghĩ đến đây, La Y nắm lại tay Dung Nghi. Biểu tình Dung Nghi lập tức trở nên dương dương đắc ý lên, cứ như đang nói, xem đi, vợ ta là thật sự yêu thích ta.
La Y bật cười, người này.
”Nàng cười cái gì?” Dung Nghi hỏi.
”Không nói cho huynh.”
”Keo kiệt!”
”Chính là keo kiệt, huynh có thể làm gì?”
”Không thể làm gì... Haiz, nàng nói cho ta không được sao?”
Đối thoại không hề dinh dưỡng, liên tục như vậy đến cửa nhà. Hướng ma ma mở cửa, nhìn thấy vợ chồng tay cùng một chỗ thì sửng sốt một chút. Sau đó cười rộ lên, tại địa phương tự do không bị cản trở này, bà cũng nhớ tới lão quỷ đã chết thật lâu kia. Không biết tên sát thiên đao kia còn ở chỗ Mạnh bà chờ bà hay không.
Chớp mắt đến mùng ba tháng ba. Đây là lễ tình nhân chính thức, trăm hoa đua nở, xuân tình nảy mầm. Nam nữ Miêu gia càng thêm náo nhiệt hơn so với mấy ngày trước đây. Lúc này có một hồi nông nhàn nho nhỏ, mọi người nhiệt tình cuồng hoan. La Y lại chạy tới Dương gia làm khách, vẫn là phòng khách có cửa sổ lớn có thể nhìn thấy cảnh kia đẹp. Nhìn xa xa những thanh niên nam nữ mỗi người chiếm một bên sông, điều | tình lẫn nhau. Còn có trên sân phơi lúa muội tử liếc mắt đưa tình hát khúc ca. Những tiếng cười vui vẻ, ngay cả không khí cũng bị cuốn hút thêm vài phần vui vẻ.
Tâm tình Dương thẩm cũng tốt lắm: “Nhìn thấy bọn họ cũng cảm giác mình trẻ mấy tuổi.”
La Y cười nói: “Không biết hôm nay có thể thành bao nhiêu đôi vợ chồng?”
”Ngài hãy chờ xem, đến tháng năm tụ tập kết hôn.”
”Ha ha, ta còn chưa thấy qua toàn bộ hành trình đấy! Mấy lần trước đều chỉ nhìn một đoạn.”
”Hiếm khi thấy ngài cảm thấy hứng thú thế, nếu lần này Dương gia chúng ta có người đón dâu, thỉnh thái gia làm chủ hôn có được hay không?”
La Y cười nói: “Chúng ta còn trẻ lắm, chủ hôn phải đức cao vọng trọng mới tốt.”
”Ai có thể cao hơn thái gia đây?” Dương thẩm cười cười: “Bọn họ có phúc đấy, phu nhân hãnh diện mới tốt.”
”Haiz, ta còn muốn nhìn từ nhà mẹ đẻ tân nương tử đi đây. Nếu làm chủ hôn, không được nhìn náo nhiệt.”
Dương thẩm dở khóc dở cười, vị phu nhân này rất nhiều khi rất trẻ con: “Lại nói tiếp, chúng ta nơi này người Hán tuy ít, nhưng giống ngài thích xem cái này như vậy thật sự không nhiều.”
La Y cười nói: “Người Hán quy củ nghiêm, lão gia chúng ta linh hoạt chút, ta cũng khoan khoái chút.” Văn hóa Hán là văn hóa dài nhất trên thế giới, không có một trong. Văn hóa rực rỡ nhất, cũng không có một trong. Một văn hóa dài lâu lại xán lạn, nhất định sẽ rất cường thế. Khiêm tốn chỉ là mặt ngoài, thực chất bên trong cực kì có tính xâm lược. Tính bao dung rất ít, cơ bản khi giao phong với văn hóa khác, rất khó tìm được cái chung, gác lại cái bất đồng, bình thường là trực tiếp đồng hóa đối phương. Hồ Nam mấy trăm năm sau, cũng chỉ có mảnh đất Tương Tây kia Miêu tộc coi như bảo tồn hoàn thiện. Tuy Ninh? Nàng chưa từng nghe qua, khẳng định không phải khu du lịch, càng không thể nào là khu dân tộc giữ lại. Không cần phải nói, nhất định là bị triệt để quên phong tục dân tộc mình. Người Hán cường đại như thế, đối với phong tục dân tộc thiểu số, một đoạn thời gian rất dài là khinh bỉ khinh bỉ lại khinh bỉ. La Y chẳng qua từ hậu thế mà đến, lại tò mò với thời đại dân tộc thiểu số. Nàng chỉ là trường hợp đặc biệt mà thôi.
Dương thẩm nhắc tới tập tục người Hán chỉ lắc đầu: “Người Hán còn chú ý cái gì tam thê tứ thiếp, một đôi phu thê lại chen vào một người, vậy sống làm sao.”
La Y bổ nhào cười nói: “Dân chúng người Hán chúng ta không có tam thê tứ thiếp, làm quan thì có, cũng chỉ được một người thôi. Nhưng mà sau lưng nuôi nha đầu thì nhiều.”
Dương thẩm một mặt đồng tình, thầm nghĩ: nam nhân ta nếu dám mang một người về, đánh gãy chân của hắn! “Thái gia không giống với, thái gia đối đãi với người tốt lắm.”
La Y cười nói: “Ừm, lão gia chúng ta tốt lắm.”
”Đúng không đúng không? Ngày đó nghe nói thái gia hát cho ngài nghe? Hát cái gì?”
”Haiz, nghe không hiểu.”
”Thật đáng tiếc, người ở bờ sông cũng nói, không biết thái gia hát cái gì.”
“...” Không ngờ Dung Nghi hát Miêu ngữ kinh điển như thế, cảnh giới người Hán nghe không hiểu, người Miêu tộc càng nghe không hiểu? Được rồi, nàng thừa nhận nàng nghe hiểu một chút.
Dương thẩm vỗ tay cười nói: “Phu nhân bát tự thật tốt! Thái gia cũng tốt, thật hy vọng các ngươi luôn ở lại chỗ này không đi.”
La Y cười nói: “Chúng ta không làm chủ được, theo lý thuyết ba năm phải thay đổi địa phương. Cũng có liên nhiệm, chỉ là không nhiều lắm. Ta cũng thích nơi này, yêu mến các ngươi. Nếu có thể, cầu cái liên nhiệm thật tốt! Sống tự tại, muốn ca hát thì ca hát, muốn nhảy thì nhảy!”
Không ai không thích người khác khen quê huơng của mình, Dương thẩm cười híp mắt lại: “Ta nghe người ta nói kinh thành thật náo nhiệt, mỗi ngày đều có chợ đúng không?”
”Kinh thành không gọi đi chợ, đầu đường mỗi ngày đều có mua đồ. Còn có cửa hàng, cửa hàng giống trong thành Võ Cương.”
”Bán những thứ gì? Gạo và vải?”
”Cái gì cũng có, món ăn thôn quê, các loại gạo mì, vải dệt, quần áo vớ giày, điểm tâm rượu và thức ăn, trang sức, đồ cổ, văn phòng tứ bảo, cái gì cần có đều có.”
Dương thẩm vẻ mặt hâm mộ: “Thật sự muốn đi xem một lần.”
”Trên đường cũng không hay đi.” La Y lắc đầu cười nói, nếu có máy bay thì có thể du lịch chung quanh. Du khách niên đại này, đặt ở đời sau toàn bộ đều là tro cốt cấp đại boss. Tồn tại như thần!
”Đúng rồi!” Dương thẩm vỗ đùi: “Hôm nay làm bánh dày đấy, phu nhân có muốn đi xem náo nhiệt không?”
La Y gật đầu thật mạnh, Dương thẩm cũng cao hứng dẫn nàng tới hậu viện.
Đi đến hậu viện, thấy hai đại hán một người cầm cái chùy gỗ lớn, đập từng phát từng phát vào một cái thùng hình thuyền. Trong thùng thả một nửa gạo nếp chưng chín, vừa đập còn vừa rắc một loại thực vật vào, nhuộm gạo nếp thành xám đen.
La Y không nhịn được kêu ra tiếng: “Bánh dày hoàng hao!”
”Phu nhân nhìn ra? Năm trước đưa đến trong phủ ăn ngon không?”
”Ăn ngon, ta thích ăn nhất. Không ngờ làm như thế này? Thảo nào vừa mới nghe thấy mặt sau vang từng tiếng.”
”Lễ mừng năm mới ngài ở nhà an thai nên không thấy. Năm nay hoàng hao tươi tốt, lại ra sớm, bọn nhỏ ồn ào muốn ăn mới làm. Phu nhân thích ăn cứ lấy chút mang về, bánh dày mới làm ra ngoài không cần nấu cũng không cần nướng, cầm có thể ăn ngay.”
”Thật sự à? Ta chưa từng ăn loại vừa làm xong! Ta có thể làm một cái sao?”
Dương thẩm lắc đầu: “Nóng lắm, phu nhân là quý nhân, chư nói tới nóng, tay cũng chai lên.”
La Y hơi tiếc nuối, nhưng đây là việc nhỏ, lại đổi chủ đề: “Các ngươi làm sao mà biết hoàng hao ăn được chứ?”
”Cái này thì không biết, lão tổ tông truyền lại.”
”Ngày đó ta thấy dê ăn.”
”Ân, dê thích ăn nhất, ăn sẽ mập lên. Là thứ nuôi dê tốt, chúng ta nơi này thường nuôi con vịt, nơi có con vịt mã hoàng khắp cả...”
Dương thẩm chưa dứt âm, La Y sợ thét chói tai: “Chỗ nào? Chỗ nào? Ta ta ta sợ nhất mã hoàng ah!!”
Dương thẩm đổ mồ hôi, quẫn nói: “Có dê sẽ không có nó...”
La Y nhẹ nhàng thở ra, mã hoàng hút máu còn không tính, nhũn như con chi chi dính ở trên người, giống như muốn đi vào trong thịt, khủng bố chết khiếp.
Người Dương gia thấy thế cúi đầu buồn cười, quả nhiên nhóm tiểu cô nương nàng dâu nhỏ, mười cái có chín sợ mã hoàng.
”Nuôi dê thật sự sẽ không có sao?”
Dương thẩm nói: “Trong ruộng cũng có, nhưng không nhiều như vậy. Phu nhân không cấy mạ sẽ không cần sợ.”
La Y suy nghĩ một chút nói: “Lúc các ngươi cấy mạ, dùng giấy dầu gấp xếp dày đặc mấy tầng, bó đến trên đùi, mã hoàng sẽ lên không nổi.”
”Cũng có người thử rồi, nhưng làm như vậy đi vào ruộng khó làm việc. Lúc cấy mạ cần phải nhanh, muộn mấy ngày lúa không trổ bông được.”
La Y thở dài, vô hạn đồng tình nông dân thời đại này. Nàng nhớ được trước kia thân thích nhà nàng đều mặc giày liên quần plastic, tuy rằng có mã hoàng cắn, nhưng tốt hơn rất nhiều. Lại một lần nữa may mắn, nàng làm điền văn, là “Làm ruộng”, không thực sự xuyên đến nông thôn, nếu không chắc chết mất thôi.
(Editor: Mã hoàng????? Trong QT thì dịch là con châu chấu, chuồn chuồn, ong vò vẽ, ong bắp cày….. theo như miêu tả thì Phượng thấy giống con Đỉa, con Vắt… ---> tạm thời để nguyên mã hoàng nhé ☻)
Nhéo bánh dày quả nhiên thật nóng, phải áp gạo nếp nóng bỏng thành hình bánh. Có mấy người tay nghề tốt, làm ra giống như máy móc làm. Nhưng đại bộ phận đều là hình dạng bất quy tắc, thật sự rất nóng, hình tương đối là được. Dương thẩm lấy hết những chiếc làm tốt ra đóng gói cho La Y. La Y không khách khí, nhận lấy bánh dày hoàng hao, về phần bánh dày nguyên vị màu trắng và bánh dày nhuộm màu hồng, nàng không hề có hứng thú.
Dung Nghi còn ở trên chiếu xã giao, bầu trời lại rơi tí tách hạt mưa nhỏ xuống. Mưa xuân quý như mỡ, nhóm người miền núi càng cao hứng. Một đám hán tử ăn uống say chuếnh choáng ào ào cầm khèn sáo vừa thổi vừa nhảy vũ đạo nguyên thủy ở trong mưa. Một thoáng chốc, cả huyện thành bị bịt kín một tầng hơi nước, cây cối ở gần bị tẩm nước, càng có vẻ dạt dào ý xuân.
Liên tục chè chén đến giờ Thân, mưa cũng ngừng. Dung Nghi giả say bị nhét vào trong kiệu, ngày mưa đường trơn, La Y cũng lên một cỗ kiệu. Cỗ kiệu đung đưa tiêu sái trên đường, La Y xốc mành kiệu lên, thấy trên núi xanh sương mù bốc hơi lên, như tiên cảnh. Sau cơn mưa không khí tươi mát thấm vào tim phổi, người và tâm tình cũng khoan khoái theo.
Về đến nhà, cửa vừa đóng. Dung Nghi đứng thẳng dậy: “Giả say độ khó thật cao!”
La Y cười gượng, nàng cực kì xin lỗi, quan trường khó tránh khỏi xã giao, nếu không phải nàng năm đó làm việc lung tung, cũng không đến nỗi như thế. Nhưng lời này không nên nói thì tốt hơn, khụ khụ.
Dung Nghi đẩy mở cửa sổ, nhìn đỉnh núi phía xa tràn ngập hơi nước tán thưởng: “Đây là sau cơn mưa xanh thẳm sao?”
”Phu quân cần phải làm một thủ thơ?”
”Khụ khụ, vẫn là nương tử làm đi!”
”Nữ tắc nhân gia không dám tranh phong cùng phu chủ?”
Dung Nghi cười mắng: “A phi! Nàng trực tiếp nói nàng giống ta cùng là tục nhân, không làm được thơ là xong rồi. Nàng còn không dám tranh phong cùng phu chủ, nói dối mặt không đổi sắc.”
La Y cười to: “Ta biết hát một bài ca, nhã hơn huynh một ít đấy.”
”Hát nghe thử xem nào.”
”Màu thiên thanh chờ mưa bụi, mà em đang đợi anh, khói bếp lượn lờ dâng lên, cách giang nghìn vạn dặm...”
Dung Nghi giựt giựt khóe miệng: “Nàng hát cái này cũng gọi là ca á, từ không giống từ, khúc không giống khúc, nàng hát đản ca đi?”
[Tác giả: đản ca, nguyên sang ca khúc, tiểu hài tử y y nha nha la hoảng thời điểm xưng là đản ca]
”Huynh nói cái gì!? Hôm nay ta không bóp chết huynh không được!” Em gái ngươi! Đó là bài ca lão nương thích nhất!!!
Dung Nghi kêu thảm thiết: “Cứu mạng a! Mưu sát chồng rồi~~~ “
Hướng ma ma và Dương ma cùng nhau trợn trắng mắt, vợ chồng này chỉ giỏi vậy thôi, thật sự là!
Không ngờ một phút đồng hồ sau, Dung Nghi lại kêu thảm thiết: “A a a a, Hướng ma ma ơi cứu mạng a a a! Nàng nàng nàng nàng muốn muốn sinh a a a a a a a a a a a!!!!!!!!!!!!!!!”
Chính văn hoàn!
Bình luận truyện