Chương 18: Chương 18:
L: [Đi cùng với bạn em à?]
Be be: [Vâng.]
Lần đầu tiên Khương Dư Miên nói dối với Lục Yến Thần, cô hơi chột dạ. Những dòng chữ trên màn hình điện thoại là bức tường phòng vệ tốt nhất để che giấu đi cảm xúc của cô.
L: [Sau đó, bạn em có việc phải đi trước?]
Be be: [Vâng!]
Cô nhấn mạnh, không biết là vì muốn khiến cho Lục Yến Thần tin tưởng cô hay là vì muốn nhắc nhở bản thân phải mạnh mẽ thêm một chút nữa. Nước đã đổ ra ngoài thì khó mà hốt lại được, cho dù có khó khăn như thế nào đi chăng nữa thì cũng phải diễn cho trót.
Vào lúc này, điện thoại của cô reo lên.
Người đàn ông đang nhắn tin với mình bỗng nhiên gọi điện tới khiến Khương Dư Miên cảm thấy thấp thỏm trong lòng, tay cô run rẩy bấm nút nghe.
“Bạn Khương Dư Miên đang đứng trước cửa rạp chiếu phim à, xin hỏi bạn bè của bạn định đợi tới lúc nào thì rời khỏi đây?”
Giọng của Lục Yến Thần truyền từ trong điện thoại ra, giống như là anh đang ở ngay bên cạnh cô vậy.
Trung tâm mua sắm có rất nhiều người qua lại, âm thanh xung quanh rất ồn ào, Khương Dư Miên cầm di động, nhìn xung quanh. Cuối cùng, cô cũng nhìn thấy người đàn ông vừa bước từ trên thang cuốn xuống. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Khương Dư Miên từ từ buông chiếc điện thoại đang kề sát bên tai xuống, não của cô như muốn ngừng hoạt động.
Sao Lục Yến Thần lại xuất hiện ở đây?
Sắc mặt của cô hết đỏ ửng lại chuyển sang tái nhợt, cô mở miệng nhưng không thể thốt nên lời.
Thì ra cái lý do mà cô đưa ra trong sự lo sợ đã bị anh nhìn thấu từ lâu rồi, khả năng diễn xuất vụng về của cô biến cô thành một tên hề nhảy nhót trong một vở hài kịch.
Cô không còn chút tâm trạng nào để nghe điện thoại nữa, người đàn ông gọi cô lại: “Lại đây đi.”
Tay chân của cô giống như đang bị điều khiển, cô bước từng bước nặng nề về phía anh.
Cuộc gọi bị ngắt kết nối, cô gái nhỏ đứng trước mặt anh, sự căng thẳng hiện rõ trên mặt cô. Lục Yến Thần ôm lấy hay cánh tay cô, anh hỏi: “Anh đáng sợ đến vậy sao?”
Hả?
Khương Dư Miên hơi hé môi, não cô vẫn đang trong trạng thái tạm dừng hoạt động, môi cô bật ra một chữ ‘không’.
Lục Yến Thần ngẩng đầu: “Vậy sao em lại bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn như vậy hả?”
Khương Dư Miên ra sức xua tay, đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Từ sau cái hôm cô gặp phải Lục Yến Thần đang hút thuốc ở công ty, phạt quỳ ở nhà thờ tổ, hình như anh đã không còn giống như trước đây nữa. Nói cách khác, Lục Yến Thần không thay đổi, nhưng cảm xúc của anh dành cho cô đã thay đổi. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lúc trước, Lục Yến Thần là một người anh cả vừa dịu dàng vừa chu đáo, nhưng bây giờ anh hay cố tình trêu ghẹo cô, khiến cô vừa xấu hổ vừa khó xử.
Lục Yến Thần buông tay cô ra: “Có muốn nói lời tạm biệt với những người bạn của em không?”
Khương Dư Miên cúi đầu, cô xấu hổ đến mức co ngón chân lại.
Thấy cô căng thẳng như vậy, Lục Yến Thần buông cô ra, để cho cô có không gian để hít thở: “Anh không có ý trách em, chào bạn em đi rồi mình đi ăn cơm.”
Hả?
Vậy là anh đồng ý đi ăn với cô phải không?
Khương Dư Miên thở phào nhẹ nhõm: [Để em nói với bọn họ…]
Thì ra là đã chuẩn bị sẵn lý do, để từ chối ngay lập tức.
Thì ra là đã lên kế hoạch từ trước, Lục Yến Thần hỏi cô: “Vì sao lại nói dối?”
Thấy Lục Yến Thần không có ý trách mình, sự xấu hổ vì bị bắt tại trận dần phai bớt, cô giải thích nửa thật nửa giả: [Em chỉ muốn gặp anh một lát thôi mà.]
‘Muốn gặp anh một chút thôi, muốn biết anh sống có tốt không.’
Lục Yến Thần nhíu mày: “Vì sao em lại nghĩ rằng anh không ổn?”
Khương Dư Miên cúi mắt nhìn xuống, chiếc áo khoác nỉ mở rộng, chiếc quần tây màu đen bao lấy đôi chân thẳng dài của anh, khi anh di chuyển, hoàn toàn không nhìn thấy gì ở bên trong.
Ánh mắt của cô gái nhỏ liếc quanh người anh, Lục Yến Thần nhướng mày, yên lặng nghiêng người tránh sang chỗ khác: “Lần sau, nếu em muốn đi ăn với anh thì cứ nói thẳng ra.”
Anh nói thẳng mục đích của Khương Dư Miên ra không phải vì muốn chê cười cô mà là vì muốn cô nhớ kĩ là lá gan phải lớn và không được nói dối.
Cô thuận thế nói lại: [Lúc trước anh nói là nếu như không đói bụng thì không được đi tìm anh.]
“Chứ bây giờ em không đói bụng sao?”
Lẽ nào cô đã ăn cơm xong rồi, sau đó lại rủ anh đi ăn thêm lần nữa?
Khương Dư Miên cầm ly trà sữa lên, ánh mắt cô trong suốt, tỏ vẻ rằng cô đang thật sự đói bụng.
Lục Yến Thần bật cười.
Cô giống như đang cầm một báu vật đi khoe với người khác, muốn được người ta khen ngợi.
Nhưng mà người làm anh trai như anh phải nhắc nhở người bạn nhỏ này: “Uống ít trà sữa thôi, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn phụ họa: [Lần sau em sẽ không uống nữa.]
Ý của cô là lần này cô muốn uống hết.
Lục Yến Thần dẫn cô đi: “Đi thôi, anh mời em ăn cơm.”
Khương Dư Miên đi sát lại gần anh, cô cầm ly trà sữa, lén uống thêm hai ngụm nữa.
Hai người đi đến cửa trung tâm mua sắm, có một người đuổi theo phía sau: “Yến Thần, may là anh còn chưa đi.”
Nghe thấy tên của Lục Yến Thần, Khương Dư Miên phản ứng lại còn nhanh hơn cả anh, nhưng vào giây phút quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Mạn Hề, cô tỏ ra không vui.
Triệu Mạn Hề thì ngược lại, cô ta tỏ ra vui sướng khi gặp được cô: “Miên Miên, lâu rồi không gặp.”
Vừa nhìn thấy cô ta, Khương Dư Miên cảm thấy ly trà sữa trên tay cô mất ngon.
Cô chờ suốt một tuần, sự vui vẻ tích tụ cả một tuần qua bỗng chốc tan biến.
Tại sao Triệu Mạn Hề lại xuất hiện ở đây?
Đồ của Lục Yến Thần để quên ở chỗ Triệu Mạn Hề, chẳng phải chứng minh rằng khi nãy hai người bọn họ đang ở bên nhau sao?
Chào hỏi xong, Triệu Mạn Hề không coi ai ra gì, tiến lại gần Lục Yến Thần bàn công chuyện: “Khi nãy anh vừa đi thì em nhận được điện thoại của bên kia, loại máy móc mới cần cái gì mà dữ liệu khởi chạy mới nhất, em không hiểu mấy cái thuật ngữ chuyên ngành này lắm, em có thể nhờ anh giúp em xem lại được không.”
“Triệu Mạn Hề, tôi không phải là nhân viên của cô.”
Anh tỏ ý từ chối khéo, Triệu Mạn Hề hơi xấu hổ, nhưng cô ta tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài: “Em cũng chỉ đuổi theo tới đây để thử vận may mà thôi, nếu như không được, vậy thì Triệu Thị sẽ mãi sử dụng một công ty mới như Thiên Dự, ông nội Lục cũng sẽ chú ý đến vấn đề này hơn.”
Từ khi mới thành lập tới nay, Triệu Thị và Lục Thị vẫn luôn hợp tác chặt chẽ với nhau, cho tới bây giờ vẫn chưa hề cắt đứt liên hệ.
Thời đại đang phát triển, khoa học kỹ thuật đang tiến bộ, hệ thống internet càng ngày càng phát triển, bây giờ đã nghiên cứu, phát minh ra người máy thông minh ứng dụng trong trung tâm mua sắm. Trong lĩnh vực này, mỗi khi có một loại công nghệ tân tiến được đưa ra thị trường, Lục Thị luôn là công ty đầu tiên ký hợp đồng với Triệu Thị. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Khương Dư Miên nhìn thấy lúc Triệu Mạn Hề nhắc tới ông nội Lục, Lục Yến Thần nhân nhượng: “Đây là lần cuối cùng.”
Anh quay sang thương lượng với Khương Dư Miên, giống như là đang dỗ dành con nít: “Anh phải xử lý chút chuyện, em uống hết ly trà sữa này xong, thì mở điện thoại ra xem thử muốn ăn cái gì.”
Khương Dư Miên chỉ có thể làm theo lời anh.
Sau khi Lục Yến Thần đi khỏi, Khương Dư Miên ngồi chờ ở bên ngoài.
Triệu Mạn Hề không quấn lấy Lục Yến Thần nữa, nhưng lại quay sang làm thân với cô: “Chị xin lỗi vì đã làm trễ nãi thời gian của hai người nhé.”
Khương Dư Miên trừng mắt, không biết là cô ta muốn làm gì.
Nhưng Triệu Mạn Hề không vì thái độ của cô mà tỏ ra ngại ngùng, muốn nói cái gì thì nói cái đó: “Vừa nãy, chị và Yến Thần ở trên lầu nhìn thấy em và Lục Tập đi chung với nhau, bọn chị còn tưởng là hai đứa đang đi hẹn hò cơ đấy.”
Khương Dư Miên còn không biết là chuyện cô đi mua trà sữa với Lục Tập đã bị bọn họ nhìn thấy, cô chỉ phản bác lại ý chính: [Không phải hẹn hò!]
“Chị chỉ nói giỡn thôi mà, hai đứa còn là học sinh trung học, vẫn nên chú trọng đến việc học thì hơn.”
Triệu Mạn Hề giống như người chị thân thiết, khuyên răng cô chăm lo học tập: “Cấp ba là bước ngoặc quan trọng trong cuộc đời học sinh của em, ngoài học tập ra, em không nên nghĩ đến những chuyện khác.”
Cô ta vừa nói vừa cười, khiến người ta không bắt được chỗ sai.
Học sinh cấp ba nên tập trung vào việc học có chỗ nào sai không?
Hoàn toàn chính xác.
Nhưng Khương Dư Miên nghe hiểu, Triệu Mạn Hề đang cảnh cáo cô không nên tơ tưởng đến những thứ và những người không thuộc về cô.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ rất nhạy, đặc biệt là khi đối mặt với tình địch, sự nhạy bén của thể tăng thêm gấp trăm lần.
“Đúng rồi.”
Triệu Mạn Hề nói xong liền lấy thẻ VIP từ trong túi xách ra: “Đây là loại thẻ có số lượng nhất định, có thể sử dụng được ở tất cả các cửa hàng của Triệu Thị. Hoan nghênh em lần sau tới chơi nhé.”
Không có chuyện gì mà tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là ăn trộm.
Khương Dư Miên không dám nhận bất cứ thứ gì của cô ta, cô vội trả lời: [Không cần đâu, cảm ơn.]
Triệu Mạn Hề vô cùng hào phóng với cô: “Đừng khách sáo với chị, em gọi ông nội Lục là ông nội, thì cũng xem như là em gái của Yến Thần, cũng là em gái của chị.”
Khương Dư Miên nhón mũi chân.
Cô không phải là em gái của Lục Yến Thần.
Nhưng cô không thể nói những lời này trước mặt Triệu Mạn Hề được, lòng ghen tuông của tình địch là thứ vô cùng đáng sợ.
Những gì cần nói thì cũng đã nói xong rồi, thấy cô gái nhỏ cúi đầu không nói gì, Triệu Mạn Hề cười: “Chị đi qua xem Yến Thần làm tới đâu rồi, em ngồi ở ngoài chơi thêm lát nữa nhé.”
Ngoài mặt thì Triệu Mạn Hề vẫn tỏ ra thân thiện, còn gọi nhân viên lấy cho cô một ly nước ấm.
Nghe tiếng bước chân dần đi xa, Khương Dư Miên nghiêng đầu nhìn bóng dáng thướt tha của Triệu Mạn Hề dần cách xa, trong lòng cô cảm thấy nặng nề.
Tuy rằng cô không thích Triệu Mạn Hề, nhưng cô không thể không thừa nhận một điều là Triệu Mạn Hề rất đẹp, là vẻ đẹp trưởng thành mà phần lớn đàn ông đều thích.
Cô cúi đầu nhìn lại chính mình…
Tay chân đều nhỏ nhắn, tuy nhỏ nhắn nhưng mà vẫn còn thiếu một chút gì đó.
Ánh mắt cô đảo qua đảo lại, cuối cùng cô chú ý tới ngực mình, cô như bừng tỉnh.
Khi nãy, lúc Triệu Mạn Hề nói chuyện với cô, tuy rằng vào mùa đông, cô ta phải mặc một chiếc áo bông dày nhưng cũng không giấu nổi đường cong trên cơ thể, còn cô, cài nút áo khoác lại là không nhìn thấy gì nữa cả.
So sánh xong, Khương Dư Miên càng buồn hơn.
“Hình như cái máy này bị hỏng rồi thì phải.”
“Thành thật xin lỗi, xin cô chờ một lát ạ.”
Khương Dư Miên ngồi trong khu vực nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên quầy thanh toán.
“Cửa hàng của các người bị làm sao vậy hả? Máy tính không thể dùng được, lẽ nào nhân viên cũng có vấn đề sao?”
Giọng của người khách kia rất lớn, những khách du lịch ở bên ngoài cũng chạy lại để hóng chuyện.
Lúc người khách này tính tiền, máy tính bỗng nhiên bị hỏng, làm cho bà ta không trả tiền được, người khách này có đăng ký thẻ thành viên, cho nên phải quét mã mới tích điểm được.
Tính người khách kia cũng nóng, thúc giục nhân viên mà giống như đang cãi nhau vậy, nhân viên p là một cô gái trẻ, cô ấy sắp khóc tới nơi rồi.
Khương Dư Miên đứng dậy, tiện tay vứt ly trà sữa vào trong thùng rác, cô đi đến chỗ quầy thanh toán.
Cô đưa di động ra: [Máy tính bị trục trặc sao? Tôi có thể giúp cô.]
Cô nhân viên nhớ ra là cô đi vào chung với Triệu Mạn Hề, cho nên nhanh chóng nhường chỗ cho cô.
Khương Dư Miên ngồi trước máy tính, nhân viên không hiểu là cô đang làm gì, chỉ thấy cô gái trông như trẻ vị thành niên này đang nhìn màn hình máy tính một cách chăm chú, ngón tay cô nhảy múa trên bàn phím.
Trên màn hình liên tục xuất hiện những ký tự mà cô ấy không thể hiểu được, một lát sau, Khương Dư Miên đứng lên, trả chỗ ngồi lại cho cô nhân viên: [Được rồi.]
Được rồi?
Cô ấy ngơ ngác từ nãy đến giờ, nhưng đúng là máy tính đã có thể sử dụng như thường.
Khương Dư Miên đứng dậy, cô nhìn thấy Lục Yến Thần vừa mới đi từ trong phòng ra. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Không biết là anh có thấy chuyện khi nãy không, Khương Dư Miên chạm phải ánh mắt của anh, cô không hiểu vì sao hai má lại nóng ran.
Cô đứng sững tại chỗ, cho đến khi Lục Yến Thần đi tới trước mặt cô, bàn tay anh dịu dàng xoa đầu cô: “Làm tốt lắm.”
Cô gái nhỏ vài tháng trước còn chưa dám bước chân ra khỏi nhà mà nay đã có thể đi dạo nhà sách với bạn bè, thấy người khác gặp khó khăn, cô còn chủ động giúp đỡ.
Tình trạng của cô đang tốt dần.
Bỗng nhiên được khen ngợi khiến hai mắt cô nhòe đi, mỗi lần cô làm được một việc nhỏ, Lục Yến Thần đều sẽ khen cô.
“Đã chọn được chỗ ăn cơm chưa?”
Khương Dư Miên lấy điện thoại ra, bấm vào nhà hàng mà cô vừa chọn, nó nằm ở tầng cao nhất của trung tâm mua sắm này.
Cô nói: [Em đói bụng rồi, không muốn đi chỗ khác nữa.]
Nhà hàng nằm ở tầng cao nhất, ngồi ở trên đó có thể nhìn thấy thành thị phồn hoa bên dưới. Bên trong nhà hàng được trang hoàng rất đặc biệt, ngoài cửa cắm đầy hoa hồng, trên hành lang treo những bức tranh sang trọng, trên mỗi bàn ăn bày mỗi bó hoa tươi khác nhau, khách hàng được lựa chọn tùy ý.
Lục Yến Thần bảo cô chọn món, Khương Dư Miên biết anh ga lăng nên cũng không từ chối, cô mở quyển thực đơn dày cộp ra.
Những món ăn trên ảnh đều rất hấp dẫn, Khương Dư Miên không biết phải chọn món nào, khi cô nhìn thấy món ‘sò điệp hấp đu đủ’, mí mắt cô giật giật.
Có lẽ…
Không, không, không được!
Cô cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng mình, tránh đi món có đu đủ, chọn những món khác.
Cô đưa thực đơn cho Lục Yến Thần, Lục Yến Thần nhanh chóng chọn bốn món.
Người phục vụ đọc tên những món ăn lại một lần nữa, để cho bọn họ chốt đơn, Khương Dư Miên đang cầm ly nước lên uống thì nghe thấy người phụ vụ đọc: “Sò điệp hấp đu đủ.”
“Khụ khụ, khụ khụ.”
Suýt chút nữa là Khương Dư Miên bị sặc nước.
Lục Yến Thần rút khăn tay ra đưa cho cô: “Sao vậy? Có món em không thích ăn sao?”
Khương Dư Miên không nhịn được nên hỏi anh: [Anh gọi món có đu đủ làm gì?]
Một người đàn ông như anh gọi món có đu đủ để làm gì!
“Gọi bừa vậy thôi.”
Anh cúi đầu, ánh mắt vô tình quét qua người cô.
Thực đơn của nhà hàng rất dày, tiếng đối phương lật thực đơn rất to, anh vô tình thấy cô gái nhỏ nhìn một trang thực đơn rất lâu.
Cô gái nhỏ dễ ngại ngùng, cô muốn cơ thể phát triển, anh cũng có thể thông cảm được.
Trong lúc ăn bữa cơm này, Khương Dư Miên biến thành người câm điếc, mặc dù bây giờ cô thật sự không thể nói chuyện.
Khi bát sò điệp hấp đu đủ được đặt lên bàn, ban đầu, Khương Dư Miên còn cảm thấy xấu hổ, không dám động đũa, nhưng Lục Yến Thần lại lặng lẽ để nó ở trước mặt cô, cuối cùng, một mình cô ăn hết cả bát.
Ăn uống xong xuôi, Khương Dư Miên sờ bụng mình, cô cảm thấy không được thoải mái cho lắm, cô ngại ngùng đứng dậy: [Em muốn đi vệ sinh một lát.]
Đây vốn là chuyện bình thường, nhưng khi đối mặt với Lục Yến Thần, ngay cả việc đi vệ sinh cô cũng cảm thấy không tự nhiên.
“Đi đi.”
Khương Dư Miên để áo khoác và túi xách lại trên ghế, chỉ cầm điện thoại theo.
Dù sao thì lúc ra ngoài cô cũng không nói chuyện được, cần có điện thoại để trao đổi.
Cô hỏi đường nhân viên xong, trên đường đi vào nhà vệ sinh, cô đã cảm thấy có gì đó không lành rồi, vừa bước vào nhà vệ sinh, cô đã thấy ngay một vệt đỏ.
Chu kỳ kinh nguyệt của cô vốn không ổn định, thời gian không theo quy luật, vất vả lắm mới đi ăn một bữa cơm với Lục Yến Thần, vậy mà lại… dính chưởng.
Hôm nay, cô mặc một bộ quần áo nhạt màu, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra sau quần có vệt máu đỏ tươi.
Khương Dư Miên nhíu mày, vẻ mặt cô không mấy vui vẻ.
Cô đành phải đứng đợi ở trong nhà vệ sinh, hi vọng có một cô gái nào đó vào đây, nhưng chờ một lúc lâu vẫn không có ai tới.
Hơn mười phút trôi qua, Lục Yến Thần lo rằng cô sẽ xảy ra chuyện nên nhắn tin cho cô.
Khương Dư Miên cắn môi, không thể không nhờ anh giúp đỡ.
Be be: [Lục Yến Thần.]
L: [Ừ?]
Be be: [Em tới ngày rồi.]
Nói xong câu đó, cô thấy mình không còn mặt mũi đối mặt với người khác nữa, xấu hổ chết đi được.
Một lát sau, một nữ nhân viên phục vụ tới đưa băng vệ sinh cho cô, Khương Dư Miên giữ chặt lấy cô ấy: [Chị ơi, chị có thể đi lấy áo khoác giúp em được không?]
Cô cần một thứ gì đó để che vết máu.
Bây giờ, Khương Dư Miên thật sự thấy hối hận, hôm nay, cô mặc một chiếc áo long ngắn ra ngoài, cơ bản là không thể che được, chỉ có thể quấn ngang hông.
Nhưng mà quần áo mùa đông quá dày, rất khó thắt tay áo lại, cô chỉ có thể dùng tay giữ lại, xấu hổ đi ra ngoài.
Bên ngoài nhà vệ sinh, người đàn ông khoanh tay đứng chờ, Khương Dư Miên di chuyển tới trước mặt anh bằng tốc độ chậm như sên, cô cúi đầu.
Lục Yến Thần hỏi nhỏ: “Em có khỏe không?”
Thấy hai tay cô đang cầm ống tay áo, áo khoác che ở phía sau, anh đã đoán được tình trạng trước mắt.
Tay Khương Dư Miên phải giữ áo khoác nên cô chỉ có thể dùng một bàn tay để gõ chữ, vào lúc cô khó có thể thốt nên lời thì bỗng có một cái áo choàng dài khoác lên người cô, anh kéo hai vạt áo lại giúp cô. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Khương Dư Miên mới gõ được phân nửa, cô ngẩng đầu đầy kinh ngạc, chiếc áo khoác nam màu đen rộng thùng thình bao kín cả người cô.
Cô có thể gỡ chiếc áo khoác ngắn đang quấn quanh hông xuống rồi.
“Đây là chuyện hết sức bình thường, em không cần phải xấu hổ, cần gì thì phải nói với anh, anh mới có thể giúp em được!”
Anh dùng giọng điệu nhẹ nhàng để an ủi cô không có gì phải xấu hổ.
Cô gái nhỏ ấm ức nói: [Sẽ làm dơ...]
Ở trên lầu ba, Lục Tập và đám bạn khoác vai nhau, vẻ mặt sáng láng đi ra khỏi quán net.
“Đói chết đi được.”
“Muốn ăn, muốn uống gì thì cứ nói đi, tôi mời!”
Đêm nay vừa thắng đậm ở trận chung kết trực tuyến, bọn họ đều đang vô cùng hào hứng.
“Không được, hôm nay muộn quá rồi, nếu không về nhà thì tôi sẽ bị mẹ giết mất.”
Đây là một cậu nhóc bị gia đình quản lý nghiêm ngặt.
“Bạn gái tôi chờ tôi một lúc lâu rồi, tôi đi trước đây.”
Đây là người có bạn gái.
Cuối cùng chỉ còn lại ba người.
Tôn Bân cất cao giọng: “Uống coca cola đi.”
Lý Hàng Xuyên liếc cậu ta: “Không có triển vọng, anh Tập mời đó!”
“Tôi biết đối diện chỗ này có một nhà hàng không tồi, có đi không?”
“Đi!”
Bọn họ cười ‘ha ha’ bước vào thang máy, chuẩn bị xuống lầu.
‘Ting’
Thang máy xuống tới lầu một, bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, bỗng nhiên, Lục Tập dừng lại: “Khoan đã, hình như tôi nhìn thấy anh cả.”
Làm anh em ruột suốt mười mấy năm qua, cậu nhớ rõ dáng người của Lục Yến Thần. Nếu chỉ bất ngờ gặp được anh cả ở ngoài đường thì không sao, nhưng cậu phát hiện ra Lục Yến Thần không đi một mình, bên cạnh anh còn có một cô gái khác!
Một nam một nữ đi song song với nhau, ở giữa bọn họ còn giữ một khoảng cách nhất định.
Bỗng nhiên có vài đứa trẻ trượt ván từ phía sau lao tới, Lục Yến Thần ôm cô gái kia lại, hai người đứng sát cạnh nhau.
“Ôi mẹ ơi! Anh cả của tôi có bạn gái?”
Lục Tập nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp hình lại.
Cô gái đi cùng với Lục Yến Thần có dáng người nhỏ xinh, chiếc áo khoác nam rộng thùng thình, dài đến mắt cá chân của cô, nhìn không rõ là ai, mái tóc dài càng chứng minh đó là con gái
Hai người đi ra khỏi trung tâm mua sắm, tiến vào một cái khách sạn gần đó.
Ba thiếu niên đứng ở ngoài khách sạn hóng chuyện cảm thán không ngớt: “Chậc chậc, không ngờ là anh cả của tôi lại mạnh bạo như vậy.”
Xuyên qua lớp cửa làm bằng thùy tinh trong suốt, có thể thấy hai người kia đang đứng trước quầy lễ tân, Lục Tập bỗng nhớ ra trên tay Lục Yến Thần còn ôm một cái áo lông màu trắng, tay kia còn đang cầm một chiếc túi xách.
Tôn Bân phùng má: “Sao tôi lại thấy cô gái kia trông quen quen vậy nhỉ?”
“Đó chẳng phải là Khương Dư Miên sao!”
Lời của Lý Hàng Xuyên như đánh thức người trong mộng.
Sự thật bất ngờ này khiến Lục Tập sợ tới mức suýt nữa làm rơi điện thoại: “Tôi vào xem thử.”
Ở sảnh khách sạn, Lục Yến Thần đưa chứng minh nhân dân cho lễ tân: “Chào cô, tôi muốn thuê một phòng.”
Bình luận truyện