Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 21: Tặng nàng một phần đại lễ



"Ngươi là Nhị tiểu thư của phủ Hộ quốc Tướng quân sao?" Người hỏi Thanh Linh là một nữ tử mắt ngọc mày ngài, mặt như hoa đào, da thịt nõn nà như mỡ đông. Một thân y phục xanh nhạt dệt lên họa tiết đóa hoa trắng tinh mờ ảo như làn khói, váy dài đính phỉ thúy màu xanh biếc, bên ngoài khoác một mảnh lụa trắng mỏng có thêu hình hồ điệp bằng tơ vàng. Khóe môi mang theo ý cười nồng đậm, đôi mắt đen bóng sạch sẽ thuần túy, đang tò mò quan sát Thanh Linh.

Thanh Linh nhìn nữ tử diễm lệ rực rỡ trước mặt, trong lòng cảm thấy rất thoải mái, không khỏi sinh ra vài phần thân thiết: "Ta là Diệp Thanh Linh của phủ Hộ quốc Tướng quân, còn ngươi là....??"

Kiếp trước, nàng thường trà trộn vào trong quân doanh của đại ca, không mấy khi có mặt ở Hạ Thành. Mà cho dù có về lại Hạ Thành, các loại yến hội nhàm chán này, nàng cũng rất ít tham gia. Nên hiểu biết về các tiểu thư nhà quan gia ở Hạ Thành này cũng rất ít ỏi.

"Ta là Băng Lãnh của vương phủ Đoan Dương."

"Thì ra là Quận chúa Băng Lãnh." Mẫu thân Băng Lãnh là muội muội ruột của đương kim Hoàng thượng. Nên Băng Lãnh cũng được xem là biểu tỷ của Vô Ưu.

"Những lần yến hội trước đây ta chưa từng thấy ngươi, hôm nay có thể nhìn thấy, khiến ta thật bất ngờ."

"Trước kia ta rất ít khi đi ra ngoài, nên các loại yến hội như thế này cũng rất ít tham gia."

Hai người đứng một bên trò chuyện, ngươi một câu ta một câu, bên kia Diệp Thanh Ngọc cùng Công chúa Vô Ưu cũng vừa nói vừa cười.

"Nàng kia chính là Nhị muội của ngươi? Người sẽ là Phu nhân Thừa tướng tương lai sao?" Công chúa Vô Ưu nhìn Thanh Linh rồi quay sang hỏi Diệp Thanh Ngọc, nàng một thân cung trang hoa lệ màu hồng nhạt mỏng manh, nổi bật lên khí chất cao quý, tư thái nhỏ nhắn xinh xắn, eo nhỏ dịu dàng không bằng một nắm tay.

Nữ tử đang nói chuyện cùng Quận chúa Băng Lãnh khí chất lịch sự tao nhã, khuôn mặt thanh lệ, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ tự nhiên thoải mái. Vô Ưu nhìn nàng sao cũng không giống như người lên không được mặt bàn như Diệp Thanh Ngọc nói.

"Không sai, chính là nàng, người trước kia vô sỉ đi quyến rũ Vinh vương chính là nàng. Công chúa, người nhất định phải vì Thanh Ngọc mà dạy dỗ nàng thật tốt." Diệp Thanh Ngọc lã chã chực khóc nói.

Vô Ưu vỗ vỗ tay nàng ý muốn an ủi, ánh mắt hung hăng trừng bóng lưng của Diệp Thanh Linh, nói: "Yên tâm, ngươi là bằng hữu của bổn Công chúa, bổn Công chúa nhất định sẽ xả giận thay ngươi."

"Bổn Công chúa thấy bộ dáng nàng chỉ là có chút thanh tú, lại không tài không đức, phụ hoàng có phải đã hồ đồ hay không mà lại tứ hôn cho nàng và Liễm ca ca chứ." Vô Ưu tức đến giậm chân, vô cùng bất mãn.

Diệp Thanh Ngọc biết rõ trong lòng Vô Ưu luôn ngưỡng mộ Tần tướng, nên lợi dụng thời cơ châm dầu vào lửa, khiến cho Vô Ưu càng thêm thống hận Diệp Thanh Linh, nàng tiếp tục mở miệng: "Thanh Ngọc ngược lại cảm thấy tướng mạo nha đầu kia quá tệ, tài đức không có gì tốt, sao xứng với Tần tướng. Chẳng thể so được với Công chúa, dung mạo và vóc người tựa thiên tiên, lại tinh thông cầm kỳ thư họa, người với Tần tướng mới chân chính là một đôi do trời đất tạo nên."

"Đó là đương nhiên, ta mới là người xứng đáng nhất để đứng bên cạnh Liễm ca ca." Vô Ưu cúi mặt thẹn thùng thấp giọng nói, một lát sau, bỗng dưng ngẩng đầu, đột nhiên nói: "Hôm nay bổn Công chúa sẽ tặng cho nàng một phần đại lễ, ngươi cứ chờ xem kịch vui đi." Trên khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ thoáng lộ ra một chút âm ngoan ác ý.

"Thế tử Bưng Dương - Lãnh Ly đến." Người của phủ Công chúa cao giọng thông báo.

Lãnh Ly một thân tử y, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhạt nhẽo, tuấn mĩ như băng tuyết trên đỉnh thần chỉ, trong lúc lơ đãng lại toát ra khí chất cao quý thanh nhã.

Không ít tiểu thư quên mất phải tự trọng, nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt, nhưng lại sợ hơi thở lạnh lẽo như muốn cự tuyệt người trong vạn dặm của hắn nên không dám lại gần.

Thanh Linh nhìn Lãnh Ly có chút quen mắt, cẩn thận nghĩ lại, đột nhiên trong đầu lóe qua một bóng dáng quen thuộc, hắn không phải là công tử Thiên Hương sao?? Không thể tưởng tượng được công tử Thiên Hương, đại sư luyện hương thần bí lại là thế tử Bưng Dương - Lãnh Ly.

Còn một người khác cũng toàn thân tản ra hơi thở xa cách như Lãnh Ly là Công chúa Ngạo Nguyệt, lẳng lặng cô độc ngồi ở một góc, thần sắc buồn bực không vui, ai cũng không dám tiến lên bắt chuyện với nàng.

Sau khi Lãnh Ly đến, Tĩnh vương cũng xuất hiện.

Dung mạo Tĩnh vương như quan ngọc, đôi mắt như thần sao, một thân hoa phục vừa vặn toát lên khí chất cao quý của hắn. Trên môi mang theo ý cười nhàn nhạt cũng đủ làm chói mắt người nhìn, hơi thở quanh thân ấm áp, khác biệt một trời một vực với Lãnh Ly.

"Thừa tướng Tần Liễm đến."

"Vinh vương đến."

Tần Liễm và Hách Liên Dực cũng lần lượt xuất hiện.

"Liễm ca ca, cuối cùng ngươi cũng đã tới." Vô Ưu vừa nhìn thấy Tần Liễm liền giống như một tiểu cô nương hồn nhiên chạy đến, người nàng nhẹ nhàng uyển chuyển như chim yến, một thân y phục hồng phấn tung bay trong không trung, như hồ điệp bay lượn.

Tần Liễm thấy một bóng người hồng phấn chuẩn xác đánh tới, trong mắt phượng xẹt qua một tia chán ghét không dễ dàng phát giác. Hắn không nể mặt, né người tránh khỏi Vô Ưu đang nhào tới.

"Liễm ca ca" Vô Ưu cười ngọt ngào, một bộ dáng thiên chân vô tà, khuôn mặt nhỏ nhắn nổi lên hai rặng mây hồng nhàn nhạt, bên trong đôi mắt tràn ngập ái mộ không ngừng lưu chuyển nhìn nam tử trước mặt. Nàng đưa tay muốn bắt lấy tay Tần Liễm, đột nhiên nhớ đến hắn không thích có nữ tử chạm vào mình, tay vừa giơ đến giữa không trung lại không tình nguyện để xuống.

"Liễm ca ca, ngươi đã đồng ý sẽ thổi một khúc cho ta ở tiệc sinh nhật lần này, ngươi không thể đổi ý nha"

Thanh Linh ở chỗ không xa nhìn thấy Vô Ưu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo hâm mộ nhìn Tần Liễm, trong lòng hừ lạnh, người này thật biết trêu chọc hoa đào.

Tần Liễm thưởng thức thanh sáo tinh xảo bằng bạch ngọc trong tay, mặt mang theo xa cách mà có lễ, câu môi cười nhẹ: "Vi thần đã đồng ý thổi một khúc cho Công chúa, tất nhiên sẽ không nuốt lời."

Thanh Linh đang cùng Băng Lãnh và vài tiểu thư thế gia trò chuyện, đột nhiên có người va đập mạnh vào sau lưng nàng. Nàng xoay người lại liền thấy một nha hoàn của phủ Công chúa ngã xuống đất, trong tay còn cầm theo cái mâm.

Đó là một nha hoàn bưng trái cây, lúc đi đường không cẩn thận té ngã đụng phải Thanh Linh, còn hất đổ cả một bàn trái cây. Lúc nàng đứng dậy, Thanh Linh có ngửi được một mùi hương lạ lùng. Nhưng ngửi qua không phát hiện hương này có độc, nên cũng chẳng để trong lòng.

"Xin tiểu thư bớt giận, nô tỳ không cố ý" Nha hoàn cúi đầu bối rối xin lỗi.

"Không sao" Thanh Linh thản nhiên nói.

Nha hoàn kia thấy Thanh Linh không có ý muốn trách cứ, vội vàng khom lưng nhặt hết trái cây rồi rời đi.

Tiệc sinh nhật của Công chúa Vô Ưu, Hoàng thượng tạm thời có việc nên không tới, bầu không khí trong yến tiệc cũng thoải mái không ít.

Diệp Thanh Ngọc muốn bản thân phải thật tỏa sáng tại tiệc sinh nhật của Công chúa Vô Ưu, lấy thắng lợi đó áp đi những lời gièm pha của sự kiện hủy dung trước đây, cho nên nàng đã chuẩn bị tiết mục múa của mình rất tỉ mỉ, góp vui cho yến hội.

Tiếng đàn hòa cùng tiếng sáo vang lên, Diệp Thanh Ngọc mặc vũ y màu trắng nhảy múa. Dáng người nàng uyển chuyển, động tác chân chuyển động phức tạp, khi thì xoay tròn, khi thì nhảy lên. Tay buộc theo dải lụa bay múa, nhìn thật giống như tiên tử Quảng Hàn.

Dáng múa nàng tinh diệu tuyệt luân, mê hoặc mắt người, làm khuynh đảo tân khách ở đây. Điệu múa đã kết thúc được một hồi, nhưng mọi người vẫn chìm đắm trong dáng múa tuyệt mỹ kia, thật lâu sau đó mới lấy lại được tinh thần.

Sau khi Thanh Linh xem xong, trong lòng thầm cảm thán, tin đồn Diệp Thanh Ngọc có dáng múa khuynh tuyệt, quả không sai.

Diệp Thanh Ngọc rời sân khấu nhưng mắt vẫn vụng trộm liếc về phía Hách Liên Dực, thấy ánh mắt hắn nhìn mình mang theo vẻ say mê, trong lòng không tránh khỏi hồi hộp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện