Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi
Chương 48: Thuận Thiên Kiếm tiền truyện - Hồi một (5)
Ngân Kê hét lên thất thanh, nhưng tiếc là đã quá muộn mất rồi. Hồ Đỗ nghiến răng cười gằn, quyền trái đang đấm ra lại đột nhiên thu về. Tay phải giấu sau người thì rút phắt luôn thanh kiếm cắm ở thắt lưng ra. Lưỡi kiếm uốn lượn dài tuốt trần, ánh thép trắng muốt như muốn nuốt cả linh hồn Đồng Kê vào.
Chỉ nghe phập một cái ngọt xớt, đã có nửa cánh tay rơi xuống đất lăn lóc trong vũng máu.
“ Anh cả!! ”
Cả Ngân Kê và Đồng Kê đều hét lên thất thanh, sự bi thống hằn trong từng câu từng chữ. Thì ra ngay lúc nguy hiểm nhất, anh cả Gia Nghĩa đã xô Gia Tín ra chỗ an toàn. Thành thử người hứng trọn nhát chém lại là Kim Kê.
Phải nói, âu cũng tại Đồng Kê khinh địch. Qua một lần giao thủ là y biết ngay võ công của Đỗ chẳng cao. Đỗ lại mới bị đánh bay binh khí. Thành ra Gia Tín nghĩ chẳng cần đến hai anh mình cũng xử ngon đối thủ, nên mới phá vỡ trận cước.
Nào ngờ kẻ địch lại cầm một nửa thanh Thư Hùng kiếm mà chém.
Nếu lúc đó Đồng Kê chỉ chăm chăm việc thủ cho vững, nhường thế công cho anh thì e Hồ Đỗ đã phải nuốt hận bởi ngọn cước của Kim Kê. Thế nên y lúc này hối lắm, chỉ mong thời gian quay trở lại để y hứng nhát kiếm thay anh trai.
Gia Nghĩa ôm chặt khuỷu tay cụt, nén đau hú lên một tiếng. Y tung mình, đôi chân phóng ra liên tiếp ba cước vào ngực Hồ Đỗ đang cười đắc ý. Ba đòn này nhằm toàn vào những chỗ yếu hại đã đành, kình lực lại còn quỷ dị cộng hưởng lẫn nhau. Thật đúng là độc chiêu.
Trúng đến đòn thứ ba là Hỗ Đỗ đã ngã bật ngửa, ộc máu bất tỉnh. Phạm Lục Bình phải lướt đến, dùng Hùng Kiếm dẫn dư kình trên người Hồ Đỗ xuống đất mới hoá giải được nguy cơ mất mạng của y.
Đây vốn là một trong ba tuyệt chiêu tất sát của võ gà, tên là Thất Đao Thiên. Tương truyền trong giới chọi gà, muốn biết gà hay gà dở thì phải nhìn hình vảy ở chân. Mà phàm là con có thế Thất Đao Thiên này thì ắt là Sát Kê tung hoành vô địch khắp các xới chọi. Nguyên bản đây vốn là một đòn liên hoàn thất cước, phải đá liên tiếp bảy phát mới là cảnh giới cuối cùng. Nhưng Kim Kê chỉ mới học không lâu, tung được ba đòn đã hết khả năng rồi.
Một chiêu phản kích bất ngờ của Kim Kê khiến nội phủ Hồ Đỗ hầu như dập nát. Đá xong sát chiêu, y mới loạng choạng hạ xuống trên đôi chân mình. Cả người Gia Nghĩa thoáng run lên vì cơn đau mất đi cánh tay.
“ Anh cả! ”
Gia Tín, Gia Lễ chạy đến đỡ Kim Kê. Hắn cố gắng gượng dậy, nhưng đã quá yếu để làm điều ấy.
Ngân Kê giúp anh nằm xuống dựa vào gốc cây si già, rồi quay ngoắt về phía Phạm Lục Bình. Cặp kê trảo cứa mạnh vào nhau đến toé cả lửa. Ánh nhìn của đôi bên va chạm, ác liệt chẳng thua gì sấm sét.
Phạm Lục Bình bình tĩnh đặt Hồ Đỗ xuống, đoạn nhặt thanh Thư kiếm lên. Một cơn gió lướt từ hồ vào, làm mái tóc và vạt áo y bay phấp phới. Con trăng dần hạ xuống khỏi thiên không khi trời tản dần về sáng. Ánh bạc xuyên qua tàng cây si như một con suối, vỡ tan trên đôi vai của người kiếm khách.
“ Dẹp con mẹ nó luật với chả lệ đi! Hôm nay có một cân vàng thì chúng mày cũng phải bỏ lại ba cái mạng chó! ”
Ngân Kê rít lên the thé trong khi thủ thế, chuẩn bị giáp công.
“ Nói nhảm, có giỏi thì nhào vô mà kiếm ăn! ”
Lục Bình nào có chịu kém? Người thanh niên mà sau này sẽ trở thành Long Thành kiếm khách cầm ngược cặp trường kiếm, sẵn sàng nhảy bổ vào người đối thủ bất kì lúc nào.
Và… cái gì phải đến cũng đến.
Mây đen lững lờ lướt qua, che khuất ánh trăng bàng bạc. Chỉ còn ánh lửa nháy lên liên hồi trong vũ khúc tàn bạo của thép lạnh.
Phạm Lục Bình và Ngân Kê Gia Lễ chẳng biết tự lúc nào đã xổ vào nhau, ăn thua sống chết nhau từng chiêu một. Đánh đã hai chục chiêu qua qua lại lại, nhưng song phương xem chừng hẵng còn hăng lắm. Lục Bình, Gia Lễ đều đang nóng máu vì anh bị thương, nhưng không vì thế mà nóng giận mất bình tĩnh. Đấu pháp của song phương đều có công có thủ, có tiến có lùi, nhất thời chưa thể phân ra thắng phụ.
Ngân Kê đánh lâu đâm bực, bèn bất thình lình sử chiêu “ Giáp Thới Phong Đao ”. Trong giới đá gà, thì đây cũng là tướng của gà quý, xưng là tướng kê. Đặc điểm của chiêu là tấn công chớp nhoáng, liên hoàn như vũ bão khiến đối thủ không sao chống nổi.
Ngân Kê vung trảo công liên tiếp, biến chiêu thật là hiểm hóc. Giống như một con gà chọi nổi xung, hắn liên tục đe doạ yết hầu, thái dương, lồng ngực…v.v… của Phạm Lục Bình bằng cặp kê trảo lợi hại. Từng đòn, từng đòn đều dồn hết cảm xúc căm hận và công lực cả đời vào. Thế công mạnh không khác nào dòng sông đổ xuống từ vách đá mấy trượng.
Phạm Lục Bình vẫn bình tĩnh, chẳng vì những đòn công kích dữ dội ấy mà nao núng. Y một mực dùng thanh Hùng kiếm mà hoạ nên những đường cong uyển chuyển. Nếu như lực đạo của Ngân Kê đang nổi khùng mạnh mẽ như dòng sông dữ thì đường kiếm của Phạm Lục Bình chẳng khác nào những con mương nắn dòng. Đôi kê trảo liên tục bị Hùng kiếm đen nhánh dẫn cho đụng vào nhau chan chát, khiến kình lực tay này cứ triệt hạ lực đạo tay kia.
Ngân Kê cứ đánh hung hãn như trâu húc mả, nên chỉ một chốc là nội lực hao tổn rõ rệt, phải đứng thở hồng hộc ra đấy. Trong khi đó, Phạm Lục Bình chỉ cần gẩy thanh Hùng kiếm là các đòn cào, đâm, thọc, chém của Gia Lễ đã bị đẩy cho bạt vía, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Phạm Lục Bình lại rung mạnh cổ tay, Thư kiếm vẩy ra tựa như chớp giật. Lưỡi kiếm gấp khúc xẹt nhanh qua mặt Ngân Kê, để lại một vết thương mảnh cỡ sợi chỉ. Chỉ cần né chậm một chút thôi thì e là má Gia Lễ đã phải rách toạc.
Song Ngân Kê trong Hùng Kê Tam Kiệt cũng chẳng phải tay mơ. Y thuận theo đà nghiêng, tung ngay một cước nhanh như trảo chớp nhắm vào mạng sườn của Phạm Lục Bình.
Chiêu này gọi là “ Nội Hoa Đăng ”, cũng phảng theo một tướng của gà quý trong môn chọi gà.
Lục Bình dựng thẳng Hùng kiếm lên, toan chuyển kình lực của cú đạp bất ngờ ra chỗ khác. Nào ngờ, chân của Ngân Kê vừa đụng lên mặt kiếm, bảy tầng ám kình đã cuồn cuộn đẩy tới, phong toả hết đường phản kích của Hùng kiếm. Chẳng những thế, ám kình xộc vào cánh tay Lục Bình, khiến chuôi kiếm suýt thì rời tay.
Biết Ngân Kê đã giở ngón tủ, Phạm Lục Bình vội vàng lui nhanh, những tưởng dùng bộ pháp truyền bảy luồng ám kình trên người xuống đất. Nhưng Gia Lễ lại nhanh hơn một bước.
Vừa đạp một phát xong, hắn đã vòng ra sau lưng Lục Bình rồi tung mình lên, ra chiêu Nội Hoa Đăng thêm một lần nữa. Đòn này vừa hay chặn luôn đường lui, không để đối thủ hoá giải ám kình của Nội Hoa Đăng.
Đối thủ biến chiêu quá nhanh, Phạm Lục Bình chỉ đành dựng kiếm cản tiếp một cước, ám kình lại theo tay truyền vào cơ thể. Y hét lên, vung Thư kiếm lên phản kích, tiếc là Ngân Kê đã kịp dùng kê trảo đón lấy lưỡi kiếm.
Ám kình đợt trước chưa tan đợt sau đã xông vào, vô cùng phiền phức. Phạm Lục Bình cứ phải phân thần ra dùng nội lực áp chế chúng, đâm ra vướng tay vướng chân.
Gà có vảy “ Nội Hoa Đăng ” lúc chọi giỏi nhất là phá chiêu của đối thủ, lối đánh lại dồn dập hiểm hóc vô cùng. Cũng như đòn Thất Đao Thiên Kim Kê vừa dùng, Nội Hoa Đăng cũng là một độc chiêu áp đáy hòm của võ gà.
Phạm Lục Bình toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ:
[ Hỏng bét, cứ để hắn tung chiêu này thì mình thua là cái chắc. ]
Mà sắc mặt Ngân Kê cũng đã tái xám lại. Y dừng lại điều chỉnh hô hấp của bản thân, cố không để Lục Bình biết nội lực của y đã tiêu hao quá tám thành.
Hai bên đương lâm vào thế bí, chưa biết giải quyết chuyện này ra làm sao thì bỗng nhiên ở gần đó có tiếng trẻ con cất lên:
“ Bớ làng nước ơi, có người giết nhau này! ”
Kế ấy lại vang lên tiếng bước chân nện đất rầm rập. Thọ Cú đứng ngoài, một mặt làm giám khảo mặt khác cũng cẩn thận cảnh giới cho cả bọn. Y nghe thấy dị thanh trước tiên, bèn la lớn:
“ Hỏng! Quân thủ thành mà đến, phạt vạ như chơi đấy. Đi mau! ”
Kim Kê Gia Nghĩa bèn thều thào:
“ Tín, đừng để chuyện bé xé to. Lần sau tìm chúng nó trả thù cũng được. Đi ngay thôi. ”
Đồng Kê gật đầu, vội vàng gọi Gia Lễ trở lại. Bốn người dìu nhau, nhanh chóng biến mất về phía ngôi làng đằng xa. Đúng lúc này, vầng trăng mới vượt ra khỏi những áng mây bồng bềnh, soi xuống bãi cỏ lưa thưa bên hồ.
Hồ Xạ bước nhanh đến chỗ Phạm Lục Bình, hỏi:
“ Chú không sao đấy chứ? ”
“ Không sao… ” - Lục Bình thở dài, ngồi phịch xuống. Ám kình của Ngân Kê trong thể nội đã bị hắn áp chế, nên tạm thời chưa có gì đáng ngại.
Y nhìn Hồ Đỗ nằm hôn mê dưới đất, thở dài.
“ Lần này là chúng ta gặp may. ”
Hồ Xạ không phản bác. Dù chẳng muốn thừa nhận, nhưng sự thật rành rành ra đó. Đoàn chiến họ thua, đơn đấu cũng chẳng thắng nổi. May mà đối thủ khinh địch.
“ Để anh đưa cô gái kia về, chú còn dìu được Hồ Đỗ không? ”
“ Cố thì chắc là được. ”
Phạm Lục Bình chống kiếm đứng dậy. Chờ cho nghĩa huynh dẫn cô gái về trước, y mới chắp tay vái về phương xa, vận công nói to:
“ Không biết vị cao nhân nào giúp đỡ, có thể hiện thân gặp mặt để Lục Bình nói lời cảm tạ hay chăng? ”
“ Không dám, không dám. Đều là tên nhóc này bày trò phá làng phá xóm cả. Hai vị anh hùng đừng để bụng. ”
Từ phía bãi sen đi tới hai bóng người, một lớn một nhỏ. Phạm Lục Bình nheo mắt nhìn, dưới ánh trăng hiện rõ hình dáng của một chàng trai với một thằng nhóc.
Người thanh niên nọ ăn vận theo kiểu quý tộc, giao lĩnh vạt chéo xanh thẫm khoác ngoài áo cổ tròn bên trong. Tay áo thõng xuống nhưng được buộc túm lại ở cổ tay, eo cài một dải thắt lưng. Lục Bình nhìn phục trang, đoán ngay y là con nhà võ. Bởi lẽ quý tộc bình thường sẽ không cài dây lưng, tay áo cũng để thõng.
Đứa nhóc đi bên cạnh thì còi như cái que, xem ra chỉ năm sáu tuổi đổ lại thôi. Tóc nó để trái đào, mũi thì tẹt dí còn da thì ngăm ngăm. Sau lưng nó đeo một cái tráp gỗ cỡ trung, lúc đi đường xóc nảy, bên trong cứ lịch cà lịch kịch đứng ngoài nghe vẫn rõ. Một bên tai nó đang bị người thanh niên đi bên cạnh véo đến đỏ bừng cả lên. Tất nhiên, y chỉ khẽ dùng sức chứ không thương hại đến thằng nhỏ.
Thanh niên vừa véo tai vừa dắt đứa bé đến chỗ Lục Bình, đoạn đá nhẹ vào kheo chân nó, mắng:
“ Thằng nhãi ranh, mau xin lỗi người ta đi! ”
Nào ngờ đứa bé chỉ chun mũi, lè lưỡi nói lớn:
“ Xin lỗi? Anh à anh có quáng gà hay không? Em rõ ràng cứu mạng mấy người này, đã không cảm ơn thì chớ, lại bắt người ta xin lỗi… ”
“ Cái thằng… Ài. Anh hùng chớ có trách. Nó bé chưa biết gì. Ở nhà mẹ tôi lại chiều nó quá, đâm ra hư. ”
Phạm Lục Bình khua tay, nói:
“ Không dám. Nếu không phải hồi nãy đứa bé này hô lớn thì bốn tên nọ cũng không rời khỏi. Lúc ấy thì ai sống, ai chết khó mà nói được. Nói cho đúng, thì nhóc đối với ta có nửa cái ơn cứu mạng. ”
“ Ơn cứu mạng sao có thể chặt đôi? Không phục! ” - Thằng nhóc bất chợt phồng mang trợn má lên, nhìn chòng chọc vào Lục Bình ra chiều thách thức.
Người anh đi bên cạnh thấy nó hỗn hào, bèn đập nhẹ vào tay nó mà mắng:
“ Cái thằng nhóc này! ”
Phạm Lục Bình chỉ mỉm cười, giải thích:
“ Một mình nhóc, có la rách cổ họng cháy yết hầu cũng bằng thừa. Người cứu ta là lính tuần tra mới phải. ”
Nào ngờ thằng nhóc chỉ cười khẩy một cái, đột nhiên cung bàn tay lại, đưa lên che phần môi trên. Lục Bình đang ngơ ngác chẳng hiểu nó muốn làm gì, thì bỗng tiếng chân người bắt đầu vang lên. Trước còn thưa thớt, sau dày đặc dần, cuối cùng nghe lồng lộng như thiên quân vạn mã đang hành quân vậy.
Thể hiện xong, thằng nhóc bèn hất nhẹ cái đầu ba chỏm tóc của mình, chống nạnh:
“ Thế nào? Thiếu nửa cái ơn hay nguyên một cái?? ”
Thanh niên áo xanh cười áy náy, lại quắc mắt lườm thằng nhỏ. Đáp lại, thằng bé le lưỡi làm mặt quỷ, hai bàn tay xoè to đặt lên vành tai mà vẫy vẫy ra chiều trêu tức. Lục Bình nhún vai, nói:
“ Được, nhóc lợi hại, Phạm Lục Bình tâm phục khẩu phục. ”
“ Biết điều vậy mới tốt! Trẻ con phải biết nhận sai mới ngoan, anh nhỉ? ”
Thằng nhóc khoanh tay cười hô hố, cái mũi chun lên đắc ý trông đến là ghét. Trước câu hỏi sặc mùi trêu tức của nó, cả hai người đều chịu thua chẳng biết phải nói gì.
Hồ Đỗ nằm ở bên chợt rên lên một cái, cả người cong lên như con tôm luộc. Thanh niên áo xanh thấy vậy, không kịp giải thích dài dòng. Y bước hai bước đến bên cạnh Hồ Đỗ, đưa bàn tay phải ra, ba ngón đặt lên mạch môn đặng chẩn bệnh.
Thằng nhóc thấy Lục Bình thoáng lộ vẻ hoài nghi, bèn sẵng tiếng:
“ Sao nào? Anh trai ta hành y mát tay có tiếng cả huyện Lôi Dương, chẳng ai ở Chủ Sơn mà không biết đâu ( hai địa danh đều thuộc Thanh Hoá ngày nay)! Với lại mới bắt mạch thôi chứ đã làm cái gì đâu mà lo tới lo lui? ”
Người thanh niên bèn gắt:
“ Hổ, không được hỗn! ”
Chàng thanh niên lại tạ lỗi với Lục Bình, nói:
“ Tôi đúng thật biết chút nghề y bốc thuốc bắt mạch, song cũng chẳng phải cao minh gì. Đều tại thằng nhóc này đi đâu cũng rêu rao chút danh còm ở làng quê, thật là hổ thẹn. ”
Phạm Lục Bình vội nói:
“ Nghĩa huynh tôi nguy trong sớm tối, nay lại gặp lúc đêm hôm không biết tìm đâu ra thầy thuốc cứu trị. Chỉ mong giữ được một hơi, nào dám đòi hỏi nhiều? Huống hồ nhìn thầy bắt mạch là biêt được trân truyền của lương y rồi. ”
“ Anh à, người ta cũng khen mình thì cứ nhận đi. ”
“ Im lặng! Còn nói một câu thì chẳng có du xuân trảy kinh gì nữa! ”
Thằng bé được gọi là Hổ ấy nhanh mồm nhanh miệng là vậy, nhưng thấy anh nó nổi nóng lên thì cũng biết điều mà khoá môi mình lại. Nó phải gạ mãi, anh nó mới cho trảy kinh cùng dịp Tết. Chưa mở mang được tí nào đã bị đuổi về, nó đâu có nỡ chứ.
Nhìn gần, Lục Bình mới để ý cái tráp của nó cũng lạ chẳng kém tài giả tiếng tạo thanh. Chẳng những nó lớn gấp đôi tráp ăn hỏi thông thường, mà còn có quai để đeo sau lưng.
Ước chừng mấy hơi thở sau, việc bắt mạch cũng xong xuôi. Người thanh niên nọ khẽ thở ra một hơi, nói:
“ May mắn không tự hạ nhục mình, bệnh của người này, tôi cũng đoán được một hai. Nghĩa huynh của anh Phạm, xem chừng là bị cao thủ dùng nội kình đả thương phủ tạng. Hổ, lấy kim châm ra đây. ”
Thằng nhóc vội vâng vâng dạ dạ, tháo tráp lấy một đống kim bạc lớn có đủ loại ra. Người thanh niên không dám phí nhiều thì giờ, lập tức thi châm cứu người.
“ Đó là tử huyệt!! ”
Phạm Lục Bình đứng xem mà hãi hùng, không khỏi hét lên thất thanh. Thậm chí nếu không phải hai người có ơn cứu mạng ba anh em, thì y còn toan vung Thư Hùng lên chém hai anh em nọ nữa kìa.
Thì ra, cách thi châm của thanh niên nọ cổ quái dị thường. Y cứ nhằm những tử huyệt yếu hại vô cùng như Tâm Du, Thận Du…v.v… mà gảy châm. Thoắt một cái, mặt Hồ Đỗ đã đỏ bừng cả lên.
“ Dừng tay! ”
Đến nước này thì Lục Bình chẳng còn nhịn nổi. Không tiện ra tay với ân nhân, nên y đành phải dùng song chỉ thay cho kiếm đến toan cản thanh niên áo xanh. Nào ngờ người nọ cũng đưa tay ra, dùng ngón cái và ngón út búng một cái phá luôn chiêu kiếm chỉ của Lục Bình.
Phạm Lục Bình mới khổ chiến xong, nội lực hao tổn, trong người lại còn ám kình của Nội Hoa Đăng thì làm sao đánh lại cho được? Cũng may, thanh niên tự xưng là lang y chỉ dùng nhu lực hoá giải chiêu thức chứ không truy kích. Hai người vừa tách ra, thanh niên nọ cũng đã cắm xong xuôi mấy chục cây kim bạc lên người Hồ Đỗ. Y lại vận công vỗ một chưởng vào chính giữa ngực Đỗ.
Phụt!
Hồ Đỗ cong gập người lại, phun mạnh ra một búng máu to đùng. Máu tanh văng cả vào mặt Phạm Lục Bình đang đứng gần đó. Cảm thấy búng máu này máu đặc đặc, giơ ra dưới ánh trăng thì sắc nó nhìn sẫm hơn chứ không tươi tắn như bình thường. Y nay mới biết máu bầm trong cơ thể Đỗ đã bị ép ra ngoài, từ giận đổi thành mừng.
“ Muôn đội hậu tình, ân của hai anh em thầy tôi chẳng thể trả hết nổi. Nhà anh tôi cũng gần đây, nếu thầy lang chưa tìm được chốn dừng chân ở đất kinh kì thì xin mời thầy quá bộ đến dùng bữa cơm dưa cà. Trời đất! Nãy giờ sự tình cấp bách, quên cả lễ phép. Xin hỏi thầy lang tên họ là gì cho tiện bề xưng hô. ”
Thiếu niên nọ vỗ gáy đứa em ra hiệu, hai anh em cùng khom người trả lễ.
“ Thú thực với anh hùng, hai anh em tôi vừa mới chân ướt chân ráo lên kinh, đúng ra định nghỉ tạm ở Trấn Vũ quán cách đây hai dặm. Nếu được anh hùng cho nghỉ lại thì không còn gì tốt hơn. Anh em tôi họ Lê, cha già ở Chủ Sơn, Thanh Hoá. ”
Phạm Lục Bình thò tay xoa ba chỏm tóc của đứa bé, nói:
“ Ra là thầy Lê. Còn bé này hẳn là Lê Hổ rồi. ”
Thằng nhóc lắc đầu, rùng mình vung vẩy tay chân cố hất tay y ra, tỏ vẻ phản đối dữ lắm. Lục Bình thấy buồn cười, càng chọc nó khiến mặt nó ỉu xìu xuống như cọng bún thiu.
Hổ lại lấy hết đồ trong tráp ra, dùng một miếng vải buộc túm lại. Đoạn, nó tháo bung cả cái tráp ra thành bốn đoạn tre dài cỡ ba thước và sáu tấm ván hình vuông. Hổ thoăn thoắt ghép chúng thành một cái cáng đơn giản.
Phạm Lục Bình không khỏi bất ngờ trước cái tráp lạ. Y vừa đặt được Hồ Đỗ ngay ngắn lên cáng thì thằng Hổ cũng quải được bao hành lí lên vai.
Thanh niên họ Lê cười, đáp:
“ Tôi tên huý là Học. Còn của thằng nhóc này là Lợi. ”
Phạm Lục Bình hỏi:
“ Ồ, cơ sự thế nào mà cậu nhóc này có cái tên lạ thế? ”
“ Chẳng dám giấu anh. Khi xưa lúc mẹ tôi lâm bồn, có con hổ xám đến nằm trước cửa nhà rồi gục chết ở đấy. Con hổ này làng tôi chẳng lạ, khôn mà lành lại hay săn thú về mời dân nên mọi người quý lắm. Lúc nó chết trai tráng khắp làng trên xóm dưới hò nhau chôn dưới gốc quế nó hay lui tới. Vì tưởng nhớ hổ xám, nên cả nhà mới quen gọi đứa nhóc lém lỉnh này là Hổ. ”
“ Trên đời này lại có sự lạ kì như thế à? ”
Hai thanh niên một đứa nhóc lụi cụi khiêng một cái cán đi trong canh khuya. Trăng khuyết treo cao trên đỉnh đầu. Bóng người cứ lớn dần, rồi tan vào đêm tối.
Chỉ nghe phập một cái ngọt xớt, đã có nửa cánh tay rơi xuống đất lăn lóc trong vũng máu.
“ Anh cả!! ”
Cả Ngân Kê và Đồng Kê đều hét lên thất thanh, sự bi thống hằn trong từng câu từng chữ. Thì ra ngay lúc nguy hiểm nhất, anh cả Gia Nghĩa đã xô Gia Tín ra chỗ an toàn. Thành thử người hứng trọn nhát chém lại là Kim Kê.
Phải nói, âu cũng tại Đồng Kê khinh địch. Qua một lần giao thủ là y biết ngay võ công của Đỗ chẳng cao. Đỗ lại mới bị đánh bay binh khí. Thành ra Gia Tín nghĩ chẳng cần đến hai anh mình cũng xử ngon đối thủ, nên mới phá vỡ trận cước.
Nào ngờ kẻ địch lại cầm một nửa thanh Thư Hùng kiếm mà chém.
Nếu lúc đó Đồng Kê chỉ chăm chăm việc thủ cho vững, nhường thế công cho anh thì e Hồ Đỗ đã phải nuốt hận bởi ngọn cước của Kim Kê. Thế nên y lúc này hối lắm, chỉ mong thời gian quay trở lại để y hứng nhát kiếm thay anh trai.
Gia Nghĩa ôm chặt khuỷu tay cụt, nén đau hú lên một tiếng. Y tung mình, đôi chân phóng ra liên tiếp ba cước vào ngực Hồ Đỗ đang cười đắc ý. Ba đòn này nhằm toàn vào những chỗ yếu hại đã đành, kình lực lại còn quỷ dị cộng hưởng lẫn nhau. Thật đúng là độc chiêu.
Trúng đến đòn thứ ba là Hỗ Đỗ đã ngã bật ngửa, ộc máu bất tỉnh. Phạm Lục Bình phải lướt đến, dùng Hùng Kiếm dẫn dư kình trên người Hồ Đỗ xuống đất mới hoá giải được nguy cơ mất mạng của y.
Đây vốn là một trong ba tuyệt chiêu tất sát của võ gà, tên là Thất Đao Thiên. Tương truyền trong giới chọi gà, muốn biết gà hay gà dở thì phải nhìn hình vảy ở chân. Mà phàm là con có thế Thất Đao Thiên này thì ắt là Sát Kê tung hoành vô địch khắp các xới chọi. Nguyên bản đây vốn là một đòn liên hoàn thất cước, phải đá liên tiếp bảy phát mới là cảnh giới cuối cùng. Nhưng Kim Kê chỉ mới học không lâu, tung được ba đòn đã hết khả năng rồi.
Một chiêu phản kích bất ngờ của Kim Kê khiến nội phủ Hồ Đỗ hầu như dập nát. Đá xong sát chiêu, y mới loạng choạng hạ xuống trên đôi chân mình. Cả người Gia Nghĩa thoáng run lên vì cơn đau mất đi cánh tay.
“ Anh cả! ”
Gia Tín, Gia Lễ chạy đến đỡ Kim Kê. Hắn cố gắng gượng dậy, nhưng đã quá yếu để làm điều ấy.
Ngân Kê giúp anh nằm xuống dựa vào gốc cây si già, rồi quay ngoắt về phía Phạm Lục Bình. Cặp kê trảo cứa mạnh vào nhau đến toé cả lửa. Ánh nhìn của đôi bên va chạm, ác liệt chẳng thua gì sấm sét.
Phạm Lục Bình bình tĩnh đặt Hồ Đỗ xuống, đoạn nhặt thanh Thư kiếm lên. Một cơn gió lướt từ hồ vào, làm mái tóc và vạt áo y bay phấp phới. Con trăng dần hạ xuống khỏi thiên không khi trời tản dần về sáng. Ánh bạc xuyên qua tàng cây si như một con suối, vỡ tan trên đôi vai của người kiếm khách.
“ Dẹp con mẹ nó luật với chả lệ đi! Hôm nay có một cân vàng thì chúng mày cũng phải bỏ lại ba cái mạng chó! ”
Ngân Kê rít lên the thé trong khi thủ thế, chuẩn bị giáp công.
“ Nói nhảm, có giỏi thì nhào vô mà kiếm ăn! ”
Lục Bình nào có chịu kém? Người thanh niên mà sau này sẽ trở thành Long Thành kiếm khách cầm ngược cặp trường kiếm, sẵn sàng nhảy bổ vào người đối thủ bất kì lúc nào.
Và… cái gì phải đến cũng đến.
Mây đen lững lờ lướt qua, che khuất ánh trăng bàng bạc. Chỉ còn ánh lửa nháy lên liên hồi trong vũ khúc tàn bạo của thép lạnh.
Phạm Lục Bình và Ngân Kê Gia Lễ chẳng biết tự lúc nào đã xổ vào nhau, ăn thua sống chết nhau từng chiêu một. Đánh đã hai chục chiêu qua qua lại lại, nhưng song phương xem chừng hẵng còn hăng lắm. Lục Bình, Gia Lễ đều đang nóng máu vì anh bị thương, nhưng không vì thế mà nóng giận mất bình tĩnh. Đấu pháp của song phương đều có công có thủ, có tiến có lùi, nhất thời chưa thể phân ra thắng phụ.
Ngân Kê đánh lâu đâm bực, bèn bất thình lình sử chiêu “ Giáp Thới Phong Đao ”. Trong giới đá gà, thì đây cũng là tướng của gà quý, xưng là tướng kê. Đặc điểm của chiêu là tấn công chớp nhoáng, liên hoàn như vũ bão khiến đối thủ không sao chống nổi.
Ngân Kê vung trảo công liên tiếp, biến chiêu thật là hiểm hóc. Giống như một con gà chọi nổi xung, hắn liên tục đe doạ yết hầu, thái dương, lồng ngực…v.v… của Phạm Lục Bình bằng cặp kê trảo lợi hại. Từng đòn, từng đòn đều dồn hết cảm xúc căm hận và công lực cả đời vào. Thế công mạnh không khác nào dòng sông đổ xuống từ vách đá mấy trượng.
Phạm Lục Bình vẫn bình tĩnh, chẳng vì những đòn công kích dữ dội ấy mà nao núng. Y một mực dùng thanh Hùng kiếm mà hoạ nên những đường cong uyển chuyển. Nếu như lực đạo của Ngân Kê đang nổi khùng mạnh mẽ như dòng sông dữ thì đường kiếm của Phạm Lục Bình chẳng khác nào những con mương nắn dòng. Đôi kê trảo liên tục bị Hùng kiếm đen nhánh dẫn cho đụng vào nhau chan chát, khiến kình lực tay này cứ triệt hạ lực đạo tay kia.
Ngân Kê cứ đánh hung hãn như trâu húc mả, nên chỉ một chốc là nội lực hao tổn rõ rệt, phải đứng thở hồng hộc ra đấy. Trong khi đó, Phạm Lục Bình chỉ cần gẩy thanh Hùng kiếm là các đòn cào, đâm, thọc, chém của Gia Lễ đã bị đẩy cho bạt vía, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Phạm Lục Bình lại rung mạnh cổ tay, Thư kiếm vẩy ra tựa như chớp giật. Lưỡi kiếm gấp khúc xẹt nhanh qua mặt Ngân Kê, để lại một vết thương mảnh cỡ sợi chỉ. Chỉ cần né chậm một chút thôi thì e là má Gia Lễ đã phải rách toạc.
Song Ngân Kê trong Hùng Kê Tam Kiệt cũng chẳng phải tay mơ. Y thuận theo đà nghiêng, tung ngay một cước nhanh như trảo chớp nhắm vào mạng sườn của Phạm Lục Bình.
Chiêu này gọi là “ Nội Hoa Đăng ”, cũng phảng theo một tướng của gà quý trong môn chọi gà.
Lục Bình dựng thẳng Hùng kiếm lên, toan chuyển kình lực của cú đạp bất ngờ ra chỗ khác. Nào ngờ, chân của Ngân Kê vừa đụng lên mặt kiếm, bảy tầng ám kình đã cuồn cuộn đẩy tới, phong toả hết đường phản kích của Hùng kiếm. Chẳng những thế, ám kình xộc vào cánh tay Lục Bình, khiến chuôi kiếm suýt thì rời tay.
Biết Ngân Kê đã giở ngón tủ, Phạm Lục Bình vội vàng lui nhanh, những tưởng dùng bộ pháp truyền bảy luồng ám kình trên người xuống đất. Nhưng Gia Lễ lại nhanh hơn một bước.
Vừa đạp một phát xong, hắn đã vòng ra sau lưng Lục Bình rồi tung mình lên, ra chiêu Nội Hoa Đăng thêm một lần nữa. Đòn này vừa hay chặn luôn đường lui, không để đối thủ hoá giải ám kình của Nội Hoa Đăng.
Đối thủ biến chiêu quá nhanh, Phạm Lục Bình chỉ đành dựng kiếm cản tiếp một cước, ám kình lại theo tay truyền vào cơ thể. Y hét lên, vung Thư kiếm lên phản kích, tiếc là Ngân Kê đã kịp dùng kê trảo đón lấy lưỡi kiếm.
Ám kình đợt trước chưa tan đợt sau đã xông vào, vô cùng phiền phức. Phạm Lục Bình cứ phải phân thần ra dùng nội lực áp chế chúng, đâm ra vướng tay vướng chân.
Gà có vảy “ Nội Hoa Đăng ” lúc chọi giỏi nhất là phá chiêu của đối thủ, lối đánh lại dồn dập hiểm hóc vô cùng. Cũng như đòn Thất Đao Thiên Kim Kê vừa dùng, Nội Hoa Đăng cũng là một độc chiêu áp đáy hòm của võ gà.
Phạm Lục Bình toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ:
[ Hỏng bét, cứ để hắn tung chiêu này thì mình thua là cái chắc. ]
Mà sắc mặt Ngân Kê cũng đã tái xám lại. Y dừng lại điều chỉnh hô hấp của bản thân, cố không để Lục Bình biết nội lực của y đã tiêu hao quá tám thành.
Hai bên đương lâm vào thế bí, chưa biết giải quyết chuyện này ra làm sao thì bỗng nhiên ở gần đó có tiếng trẻ con cất lên:
“ Bớ làng nước ơi, có người giết nhau này! ”
Kế ấy lại vang lên tiếng bước chân nện đất rầm rập. Thọ Cú đứng ngoài, một mặt làm giám khảo mặt khác cũng cẩn thận cảnh giới cho cả bọn. Y nghe thấy dị thanh trước tiên, bèn la lớn:
“ Hỏng! Quân thủ thành mà đến, phạt vạ như chơi đấy. Đi mau! ”
Kim Kê Gia Nghĩa bèn thều thào:
“ Tín, đừng để chuyện bé xé to. Lần sau tìm chúng nó trả thù cũng được. Đi ngay thôi. ”
Đồng Kê gật đầu, vội vàng gọi Gia Lễ trở lại. Bốn người dìu nhau, nhanh chóng biến mất về phía ngôi làng đằng xa. Đúng lúc này, vầng trăng mới vượt ra khỏi những áng mây bồng bềnh, soi xuống bãi cỏ lưa thưa bên hồ.
Hồ Xạ bước nhanh đến chỗ Phạm Lục Bình, hỏi:
“ Chú không sao đấy chứ? ”
“ Không sao… ” - Lục Bình thở dài, ngồi phịch xuống. Ám kình của Ngân Kê trong thể nội đã bị hắn áp chế, nên tạm thời chưa có gì đáng ngại.
Y nhìn Hồ Đỗ nằm hôn mê dưới đất, thở dài.
“ Lần này là chúng ta gặp may. ”
Hồ Xạ không phản bác. Dù chẳng muốn thừa nhận, nhưng sự thật rành rành ra đó. Đoàn chiến họ thua, đơn đấu cũng chẳng thắng nổi. May mà đối thủ khinh địch.
“ Để anh đưa cô gái kia về, chú còn dìu được Hồ Đỗ không? ”
“ Cố thì chắc là được. ”
Phạm Lục Bình chống kiếm đứng dậy. Chờ cho nghĩa huynh dẫn cô gái về trước, y mới chắp tay vái về phương xa, vận công nói to:
“ Không biết vị cao nhân nào giúp đỡ, có thể hiện thân gặp mặt để Lục Bình nói lời cảm tạ hay chăng? ”
“ Không dám, không dám. Đều là tên nhóc này bày trò phá làng phá xóm cả. Hai vị anh hùng đừng để bụng. ”
Từ phía bãi sen đi tới hai bóng người, một lớn một nhỏ. Phạm Lục Bình nheo mắt nhìn, dưới ánh trăng hiện rõ hình dáng của một chàng trai với một thằng nhóc.
Người thanh niên nọ ăn vận theo kiểu quý tộc, giao lĩnh vạt chéo xanh thẫm khoác ngoài áo cổ tròn bên trong. Tay áo thõng xuống nhưng được buộc túm lại ở cổ tay, eo cài một dải thắt lưng. Lục Bình nhìn phục trang, đoán ngay y là con nhà võ. Bởi lẽ quý tộc bình thường sẽ không cài dây lưng, tay áo cũng để thõng.
Đứa nhóc đi bên cạnh thì còi như cái que, xem ra chỉ năm sáu tuổi đổ lại thôi. Tóc nó để trái đào, mũi thì tẹt dí còn da thì ngăm ngăm. Sau lưng nó đeo một cái tráp gỗ cỡ trung, lúc đi đường xóc nảy, bên trong cứ lịch cà lịch kịch đứng ngoài nghe vẫn rõ. Một bên tai nó đang bị người thanh niên đi bên cạnh véo đến đỏ bừng cả lên. Tất nhiên, y chỉ khẽ dùng sức chứ không thương hại đến thằng nhỏ.
Thanh niên vừa véo tai vừa dắt đứa bé đến chỗ Lục Bình, đoạn đá nhẹ vào kheo chân nó, mắng:
“ Thằng nhãi ranh, mau xin lỗi người ta đi! ”
Nào ngờ đứa bé chỉ chun mũi, lè lưỡi nói lớn:
“ Xin lỗi? Anh à anh có quáng gà hay không? Em rõ ràng cứu mạng mấy người này, đã không cảm ơn thì chớ, lại bắt người ta xin lỗi… ”
“ Cái thằng… Ài. Anh hùng chớ có trách. Nó bé chưa biết gì. Ở nhà mẹ tôi lại chiều nó quá, đâm ra hư. ”
Phạm Lục Bình khua tay, nói:
“ Không dám. Nếu không phải hồi nãy đứa bé này hô lớn thì bốn tên nọ cũng không rời khỏi. Lúc ấy thì ai sống, ai chết khó mà nói được. Nói cho đúng, thì nhóc đối với ta có nửa cái ơn cứu mạng. ”
“ Ơn cứu mạng sao có thể chặt đôi? Không phục! ” - Thằng nhóc bất chợt phồng mang trợn má lên, nhìn chòng chọc vào Lục Bình ra chiều thách thức.
Người anh đi bên cạnh thấy nó hỗn hào, bèn đập nhẹ vào tay nó mà mắng:
“ Cái thằng nhóc này! ”
Phạm Lục Bình chỉ mỉm cười, giải thích:
“ Một mình nhóc, có la rách cổ họng cháy yết hầu cũng bằng thừa. Người cứu ta là lính tuần tra mới phải. ”
Nào ngờ thằng nhóc chỉ cười khẩy một cái, đột nhiên cung bàn tay lại, đưa lên che phần môi trên. Lục Bình đang ngơ ngác chẳng hiểu nó muốn làm gì, thì bỗng tiếng chân người bắt đầu vang lên. Trước còn thưa thớt, sau dày đặc dần, cuối cùng nghe lồng lộng như thiên quân vạn mã đang hành quân vậy.
Thể hiện xong, thằng nhóc bèn hất nhẹ cái đầu ba chỏm tóc của mình, chống nạnh:
“ Thế nào? Thiếu nửa cái ơn hay nguyên một cái?? ”
Thanh niên áo xanh cười áy náy, lại quắc mắt lườm thằng nhỏ. Đáp lại, thằng bé le lưỡi làm mặt quỷ, hai bàn tay xoè to đặt lên vành tai mà vẫy vẫy ra chiều trêu tức. Lục Bình nhún vai, nói:
“ Được, nhóc lợi hại, Phạm Lục Bình tâm phục khẩu phục. ”
“ Biết điều vậy mới tốt! Trẻ con phải biết nhận sai mới ngoan, anh nhỉ? ”
Thằng nhóc khoanh tay cười hô hố, cái mũi chun lên đắc ý trông đến là ghét. Trước câu hỏi sặc mùi trêu tức của nó, cả hai người đều chịu thua chẳng biết phải nói gì.
Hồ Đỗ nằm ở bên chợt rên lên một cái, cả người cong lên như con tôm luộc. Thanh niên áo xanh thấy vậy, không kịp giải thích dài dòng. Y bước hai bước đến bên cạnh Hồ Đỗ, đưa bàn tay phải ra, ba ngón đặt lên mạch môn đặng chẩn bệnh.
Thằng nhóc thấy Lục Bình thoáng lộ vẻ hoài nghi, bèn sẵng tiếng:
“ Sao nào? Anh trai ta hành y mát tay có tiếng cả huyện Lôi Dương, chẳng ai ở Chủ Sơn mà không biết đâu ( hai địa danh đều thuộc Thanh Hoá ngày nay)! Với lại mới bắt mạch thôi chứ đã làm cái gì đâu mà lo tới lo lui? ”
Người thanh niên bèn gắt:
“ Hổ, không được hỗn! ”
Chàng thanh niên lại tạ lỗi với Lục Bình, nói:
“ Tôi đúng thật biết chút nghề y bốc thuốc bắt mạch, song cũng chẳng phải cao minh gì. Đều tại thằng nhóc này đi đâu cũng rêu rao chút danh còm ở làng quê, thật là hổ thẹn. ”
Phạm Lục Bình vội nói:
“ Nghĩa huynh tôi nguy trong sớm tối, nay lại gặp lúc đêm hôm không biết tìm đâu ra thầy thuốc cứu trị. Chỉ mong giữ được một hơi, nào dám đòi hỏi nhiều? Huống hồ nhìn thầy bắt mạch là biêt được trân truyền của lương y rồi. ”
“ Anh à, người ta cũng khen mình thì cứ nhận đi. ”
“ Im lặng! Còn nói một câu thì chẳng có du xuân trảy kinh gì nữa! ”
Thằng bé được gọi là Hổ ấy nhanh mồm nhanh miệng là vậy, nhưng thấy anh nó nổi nóng lên thì cũng biết điều mà khoá môi mình lại. Nó phải gạ mãi, anh nó mới cho trảy kinh cùng dịp Tết. Chưa mở mang được tí nào đã bị đuổi về, nó đâu có nỡ chứ.
Nhìn gần, Lục Bình mới để ý cái tráp của nó cũng lạ chẳng kém tài giả tiếng tạo thanh. Chẳng những nó lớn gấp đôi tráp ăn hỏi thông thường, mà còn có quai để đeo sau lưng.
Ước chừng mấy hơi thở sau, việc bắt mạch cũng xong xuôi. Người thanh niên nọ khẽ thở ra một hơi, nói:
“ May mắn không tự hạ nhục mình, bệnh của người này, tôi cũng đoán được một hai. Nghĩa huynh của anh Phạm, xem chừng là bị cao thủ dùng nội kình đả thương phủ tạng. Hổ, lấy kim châm ra đây. ”
Thằng nhóc vội vâng vâng dạ dạ, tháo tráp lấy một đống kim bạc lớn có đủ loại ra. Người thanh niên không dám phí nhiều thì giờ, lập tức thi châm cứu người.
“ Đó là tử huyệt!! ”
Phạm Lục Bình đứng xem mà hãi hùng, không khỏi hét lên thất thanh. Thậm chí nếu không phải hai người có ơn cứu mạng ba anh em, thì y còn toan vung Thư Hùng lên chém hai anh em nọ nữa kìa.
Thì ra, cách thi châm của thanh niên nọ cổ quái dị thường. Y cứ nhằm những tử huyệt yếu hại vô cùng như Tâm Du, Thận Du…v.v… mà gảy châm. Thoắt một cái, mặt Hồ Đỗ đã đỏ bừng cả lên.
“ Dừng tay! ”
Đến nước này thì Lục Bình chẳng còn nhịn nổi. Không tiện ra tay với ân nhân, nên y đành phải dùng song chỉ thay cho kiếm đến toan cản thanh niên áo xanh. Nào ngờ người nọ cũng đưa tay ra, dùng ngón cái và ngón út búng một cái phá luôn chiêu kiếm chỉ của Lục Bình.
Phạm Lục Bình mới khổ chiến xong, nội lực hao tổn, trong người lại còn ám kình của Nội Hoa Đăng thì làm sao đánh lại cho được? Cũng may, thanh niên tự xưng là lang y chỉ dùng nhu lực hoá giải chiêu thức chứ không truy kích. Hai người vừa tách ra, thanh niên nọ cũng đã cắm xong xuôi mấy chục cây kim bạc lên người Hồ Đỗ. Y lại vận công vỗ một chưởng vào chính giữa ngực Đỗ.
Phụt!
Hồ Đỗ cong gập người lại, phun mạnh ra một búng máu to đùng. Máu tanh văng cả vào mặt Phạm Lục Bình đang đứng gần đó. Cảm thấy búng máu này máu đặc đặc, giơ ra dưới ánh trăng thì sắc nó nhìn sẫm hơn chứ không tươi tắn như bình thường. Y nay mới biết máu bầm trong cơ thể Đỗ đã bị ép ra ngoài, từ giận đổi thành mừng.
“ Muôn đội hậu tình, ân của hai anh em thầy tôi chẳng thể trả hết nổi. Nhà anh tôi cũng gần đây, nếu thầy lang chưa tìm được chốn dừng chân ở đất kinh kì thì xin mời thầy quá bộ đến dùng bữa cơm dưa cà. Trời đất! Nãy giờ sự tình cấp bách, quên cả lễ phép. Xin hỏi thầy lang tên họ là gì cho tiện bề xưng hô. ”
Thiếu niên nọ vỗ gáy đứa em ra hiệu, hai anh em cùng khom người trả lễ.
“ Thú thực với anh hùng, hai anh em tôi vừa mới chân ướt chân ráo lên kinh, đúng ra định nghỉ tạm ở Trấn Vũ quán cách đây hai dặm. Nếu được anh hùng cho nghỉ lại thì không còn gì tốt hơn. Anh em tôi họ Lê, cha già ở Chủ Sơn, Thanh Hoá. ”
Phạm Lục Bình thò tay xoa ba chỏm tóc của đứa bé, nói:
“ Ra là thầy Lê. Còn bé này hẳn là Lê Hổ rồi. ”
Thằng nhóc lắc đầu, rùng mình vung vẩy tay chân cố hất tay y ra, tỏ vẻ phản đối dữ lắm. Lục Bình thấy buồn cười, càng chọc nó khiến mặt nó ỉu xìu xuống như cọng bún thiu.
Hổ lại lấy hết đồ trong tráp ra, dùng một miếng vải buộc túm lại. Đoạn, nó tháo bung cả cái tráp ra thành bốn đoạn tre dài cỡ ba thước và sáu tấm ván hình vuông. Hổ thoăn thoắt ghép chúng thành một cái cáng đơn giản.
Phạm Lục Bình không khỏi bất ngờ trước cái tráp lạ. Y vừa đặt được Hồ Đỗ ngay ngắn lên cáng thì thằng Hổ cũng quải được bao hành lí lên vai.
Thanh niên họ Lê cười, đáp:
“ Tôi tên huý là Học. Còn của thằng nhóc này là Lợi. ”
Phạm Lục Bình hỏi:
“ Ồ, cơ sự thế nào mà cậu nhóc này có cái tên lạ thế? ”
“ Chẳng dám giấu anh. Khi xưa lúc mẹ tôi lâm bồn, có con hổ xám đến nằm trước cửa nhà rồi gục chết ở đấy. Con hổ này làng tôi chẳng lạ, khôn mà lành lại hay săn thú về mời dân nên mọi người quý lắm. Lúc nó chết trai tráng khắp làng trên xóm dưới hò nhau chôn dưới gốc quế nó hay lui tới. Vì tưởng nhớ hổ xám, nên cả nhà mới quen gọi đứa nhóc lém lỉnh này là Hổ. ”
“ Trên đời này lại có sự lạ kì như thế à? ”
Hai thanh niên một đứa nhóc lụi cụi khiêng một cái cán đi trong canh khuya. Trăng khuyết treo cao trên đỉnh đầu. Bóng người cứ lớn dần, rồi tan vào đêm tối.
Bình luận truyện