Thước Kiều Tiên
Chương 7: Khanh Bổn tham tiền
Ngày hôm sau, Trần Nghiêm thị quả thật bám vào một tên công sai tiến vào phủ nha, kể với tri phủ chuyện đã xảy ra. Công sai mở miệng nói ra giọng của nữ tử, vẻ mặt cử chỉ cũng giống như nữ tử, tri phủ vô cùng ngạc nhiên, phái người cùng hắn đi đào thi thể. Khi đến đó, công sai hôn mê ngã xuống đất.
Mọi người đào thi thể lên, chỉ thấy vẻ ngoài sinh động như thật, dùng một quan tài mỏng đựng thi thể rồi khiêng về phủ nha. Khi công sai kia tỉnh lại, hắn không hề biết trước đó đã xảy ra những chuyện gì. Lúc này tri phủ mới tin việc này là do quỷ hồn quấy phá, viết thư gửi cho tri phủ Hàng Châu Lỗ Tề Đông, yêu cầu hắn lật lại vụ mất tích một năm trước của Trần Nghiêm thị.
Lỗ tri phủ phái người đến Tuân Lan gia bắt người. Hắn ta từ chối không thừa nhận chuyện đã bắt cóc Trần Nghiêm thị, nhưng thê tử của hắn ta đã đứng ra làm chứng, nói rằng năm ngoái hắn đã cầm tù một nữ tử trong hầm, về sau đưa nàng ấy đến Huy Châu, nhưng không mang nàng ấy trở về.
Lúc này Tuân Lan mới thừa nhận, vào ngày Nghiêm Tố Phân và Trần công tử thành thân, hắn làm tân tương, gặp sắc nảy ý xấu, bắt cóc Nghiêm Tố Phân.
“Thái gia, lúc nàng sinh bệnh, tiểu dân có mời đại phu bốc thuốc giúp nàng, tốn hết mấy trăm lượng bạc, cuối cùng người vẫn chết. Tiểu dân cũng coi như tận tâm tận lực, cái chết của nàng quả thực không thể trách tiểu dân!”
Lỗ tri phủ ngồi trên công đường rất tức giận, vỗ mạnh một cái, mắng: “Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn dám nói dối! Ngươi không bằng heo chó, cái gì mà nguyện ý bỏ tiền chữa bệnh cho nàng chứ? Rõ ràng là nàng bị ngươi giết!”
Tuân Lan kêu oan: “Thái gia, mỹ nhân xinh đẹp như vậy, tiểu dân cũng không nỡ để nàng chết, thật sự đã chữa bệnh cho nàng.”
Lỗ Tri phủ là người ghét cái ác, thấy hắn ta mạnh miệng, lão lạnh lùng nhìn hắn ta một lát: “Đã như thế, ngươi cùng người Nghiêm gia đến Huy Châu nhận xác đi.”
Công sai áp giải Tuân Lan, đồng thời đưa Nghiêm lão xuống bến tàu Huy Châu. Trên đường đi, một chậu hoa từ trên lầu của cửa hiệu gần đó rơi xuống, đập vào đầu của Tuân Lan làm chảy máu, khiến hắn ta mất mạng tại chỗ.
Thấy có người bị chậu hoa của mình đập trúng mà chết, chủ tiệm hốt hoảng nói: “Chậu hoa này vốn đặt cẩn thận, sao lại rơi xuống được?”
Công sai dẫn theo chủ tiệm và thi thể của Tuân Lan đi gặp tri phủ địa phương, trong lòng tri phủ biết là do quỷ hồn gây nên, cũng không truy cứu trách nhiệm của chủ cửa hiệu.
Nghiêm lão thấy thi thể của nữ nhi thì gào khóc: “Con à, đại thù của con đã báo, an tâm đi thôi!”
Trong khoảnh khắc đó, thi thể chuyển sang màu xanh thối rữa, mùi hôi thối bốc lên ngút trời, giống như đã chết hai ba tháng. Nghiêm lão đóng nắp quan tài, nghe thấy một giọng nói mơ hồ truyền đến, bảo rằng phụ thân bảo trọng, nước mắt của lão lại trào ra không ngừng.
Tân tương bị giết chỉ có một nhi tử, đã thành thân, Tri phủ ra mặt thương lượng với phu thê bọn họ, Nghiêm gia ra giá hai trăm lượng, Ngô gia ra giá một trăm lượng, tổng cộng bồi thường ba trăm lượng. Tân tương kia vốn là một con quỷ háo sắc, nhi tử và tức phụ* của nhi tử hận lão ta tận xương, thấy hắn ta chết còn có tiền cầm, trong lòng tràn đầy vui sướng, không có lý do để không chấp nhận?
(*tức phụ: vợ của con trai, con dâu; nhi tử: con trai)
Ngân Nương được thoát tội, cả nhà vui mừng khôn xiết, nàng ra ngoài cảm ơn đám người Giang Bình, phụ mẫu nàng cũng rất biết ơn, lấy ra một trăm lượng bạc mong bọn họ nhận lấy.
Giang Bình nói: “Biểu tẩu tử chuyển nguy thành an, tất cả đều là công lao của tiểu Thẩm đạo sĩ, tiền này ta không thể nhận, đều cho tiểu Thẩm đạo sĩ.”
Hà Linh biết Ngô gia cũng không giàu có gì, chối từ một hồi lâu, chỉ nhận lấy một nửa. Chu thị lại đưa cho bọn họ mỗi người một bộ y phục và một đôi giày. Ba người từ biệt Tằng Ngô, đi thuyền về Hàng Châu.
Trên bến tàu, Giang Bình đang cùng lái đò nói chuyện, một nữ tử đi tới, rụt rè nói:
“Xin hỏi, công tử muốn đến Hàng Châu sao?”
Giang Bình thấy nàng khoảng chừng ngoài hai mươi, vẻ ngoài cũng có chút xinh đẹp, nàng ta mặc váy thường dân trông khá mới, trong tay cầm theo một gói đồ, có lẽ muốn lên thuyền, bèn gật đầu hỏi: “Cô nương có chuyện gì cần làm?”
Nữ tử đáp: “Ta muốn đi nhờ thuyền của công tử trở về nhà mẹ đẻ ở Hàng Châu, không biết có thuận tiện không?”
Giang Bình nói: “Năm người bọn ta đều là nam tử, nếu cô nương không ngại thì mời lên thuyền.”
Nữ tử cảm tạ rồi lên thuyền, Hà Linh nhỏ giọng nói với Lữ Đại: “Cô nương này lá gan lớn thật, trên thuyền có nhiều nam tử như vậy, cũng không sợ xảy ra chuyện gì.”
Lữ Đại đáp: “Sao biết nàng ấy không phải cố ý nhắm vào thuyền của Giang công tử?”
Nữ tử ngồi đối diện với Giang Bình, tự nói mình họ Hoàng, nhà ở ngoài Võ Lâm Môn, lại hỏi nhà của Giang Bình ở nơi nào, làm nghề gì. Giang Bình đáp lại nàng ta, nói được hai câu nói thì nhanh chóng bước ra ngoài. Ánh mắt của nữ tử nhìn theo hắn, nửa ngày trời vẫn không dừng lại.
Hà Linh thấy thế, thầm cười nói với Lữ Đại: “Vẫn là ngươi hiểu rõ lòng nữ nhân.”
Lữ Đại mỉm cười, có chút ý vị thâm thúy.
Nước sông vào mùa xuân thì ấm, thuyền lướt như bay, dần dần mặt trời lặn về phía tây, ngọn núi xanh hai bên bờ chìm vào ánh hoàng hôn giữa trời chiều. Hoàng thị giúp người lái đò làm cơm, mọi người ăn xong, Lữ Đại ngồi ở mũi thuyền nhìn Nhàn Vân và lão nô bọc đánh cờ, Giang Bình và Hà Linh ngồi ở phía sau thuyền nói chuyện, không bao lâu nàng cảm thấy cực kỳ buồn ngủ.
Thấy người trên thuyền đều ngủ thiếp đi, Hoàng thị đi đến bên cạnh Giang Bình, lấy chiếc hộp nhỏ bằng bạc trong túi hắn ra, mở ra nhìn thử, trên mặt lộ ý cười, lại nhìn Giang Bình một lúc, ôm lấy hắn cùng hóa thành gió đi mất.
Khi Giang Bình tỉnh lại, hắn đang nằm trên giá treo của màn gấm lớn đỏ thẫm, Hoàng thị đang ngồi bên giường, mỉm cười nhìn hắn.
Giang Bình vừa kinh sợ vừa nghi hoặc, ngồi dậy, nói: “Cô nương, đây là nơi nào?”
Hoàng thị đặt tay lên vai hắn, dịu dàng nói: “Công tử đừng hoảng sợ, đây là Hà Thê Động của Thất Lí Sơn, ta là một hồ yêu đã tu luyện trong động ngàn năm, thấy công tử có vẻ ngoài tuấn mĩ phi thường, muốn cùng chàng kết thành phu thê, ý của chàng thế nào?”
Giang Bình lấy lại bình tĩnh, chắp tay nói: “Đa tạ sự mến mộ của tiên cô, nhân yêu không cùng đường, mong tiên cô giơ cao đánh khẽ, buông bỏ ý niệm thả ta trở về.”
Hoàng thị lấy chiếc hộp bạc chứa Phản Hồn Đan từ trong tay áo ra: “Ta đã nhận sính lễ của chàng, tuyệt đối không có lý nào để chàng đi. Chàng cứ yên tâm chớ nóng vội, ta đi chuẩn bị một chút rồi cùng chàng thành thân.” Nói xong, nàng ta đứng dậy rời đi.
Giang Bình nghĩ mình đường đường là nam nhi bảy thước, chẳng lẽ bị nhốt ở chỗ này để yêu quái độc chiếm? Hắn gấp gáp đến mức đi qua đi lại, đầu đầy mồ hôi.
Qua thời gian một nén hương, bên ngoài có tiếng chuông vang lên, cửa phòng mở ra, Hoàng thị đầu đội mũ phượng, khuyên tai sáng chói, trên người mặc áo gấm lông chim hai hàng khuy đỏ thẫm, xiêm y một màu xanh um, lộ ra một vẻ khí tiên, thướt tha đi tới, giống như thần tiên hạ phàm.
Giang Bình thở dài chắp tay cúi đầu, liên tục xin nàng ta buông tha cho hắn.
Hoàng thị nhìn hắn, trong mắt chỉ có sóng tình kiều diễm, trên mặt tràn đầy mị hoặc, có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong đám hồ ly tinh, dịu dàng nói: “Ca ca, đợi chàng nếm qua tư vị, sẽ lưu luyến không rời.”
Giang Bình thấy nàng ta vươn tay muốn ôm mình, hắn hoảng sợ đến nổi lách mình né tránh. Hai người ngươi đuổi ta trốn, mèo vờn chuột làm ầm ĩ trong phòng. Bỗng nhiên Giang Bình bị vấp một cái, loạng choạng ngã xuống, Hoàng thị nhào tới, thân thể mềm mại đè lên hắn, cười khanh khách nói: “Ca ca, chàng có đau không?”
Giang Bình dùng sức đẩy nàng ta, nhưng cho dù thế nào vẫn không đẩy nổi, bị nàng ta lôi kéo làm vạt áo lỏng lẻo, đỏ bừng cả khuôn mặt. Hoàng thị càng thêm tức giận, đôi môi thoa son đang muốn sáp đến hôn hắn, đột nhiên có một một giọng nói giòn giã vang lên sau lưng: “Người ta đã không bằng lòng, ngươi cần gì phải miễn cưỡng?”
Hoàng thị cả kinh, muốn quay đầu lại nhìn xem là ai, nhưng lại không động đậy được.
Ánh mắt Giang Bình lướt qua đầu vai Hoàng thị, đột nhiên trông thấy Lữ Đại xuất hiện, tựa như thần tiên hạ phàm đến cứu binh, mừng rỡ nói: “Lữ đạo trưởng, sao ngươi lại tới đây?”
Lữ Đại nói: “Lúc trước ta ngửi thấy trên người ngài có hương thơm của Phản Hồn Đan, lo ngài bị tà ma ngoại đạo tìm tới nên đã hạ chú truy tung lên người ngài. Vị Hoàng cô nương này vừa lên thuyền, ta đã biết nàng là yêu, đồ ăn nàng làm ta không động vào dù chỉ một chút. Ta thấy ngài bị nàng mang đi, nên nhanh chóng đuổi theo.”
Giang Bình lúc này mới biết đan trong ngọc thiềm mà nàng nói là Phản Hồn Đan, hắn đứng lên, thấy trên lưng Hoàng thị dán một tấm phù.
Hoàng thị nói: “Tiểu đạo sĩ, ngươi đã biết ta là yêu, vì sao không động thủ trên thuyền?”
Lữ Đại đi tới, sờ lên mũ phượng trên đầu nàng ta, cười tủm tỉm đáp: “Ta nghĩ ngươi đã sống nhiều năm như vậy, nhất định góp nhặt được không ít bảo bối, nếu không thả ngươi đi trước thì làm sao ta có thể tìm được tới nơi này?”
Hoàng thị hừ lạnh một tiếng, Giang Bình chỉnh lại y phục, thầm nghĩ tiểu đạo sĩ này nhìn thì tuấn tú tao nhã, không ngờ lại là kẻ ham tiền, bèn cười nói: “Lữ đạo trưởng thật là thông minh.”
Mọi người đào thi thể lên, chỉ thấy vẻ ngoài sinh động như thật, dùng một quan tài mỏng đựng thi thể rồi khiêng về phủ nha. Khi công sai kia tỉnh lại, hắn không hề biết trước đó đã xảy ra những chuyện gì. Lúc này tri phủ mới tin việc này là do quỷ hồn quấy phá, viết thư gửi cho tri phủ Hàng Châu Lỗ Tề Đông, yêu cầu hắn lật lại vụ mất tích một năm trước của Trần Nghiêm thị.
Lỗ tri phủ phái người đến Tuân Lan gia bắt người. Hắn ta từ chối không thừa nhận chuyện đã bắt cóc Trần Nghiêm thị, nhưng thê tử của hắn ta đã đứng ra làm chứng, nói rằng năm ngoái hắn đã cầm tù một nữ tử trong hầm, về sau đưa nàng ấy đến Huy Châu, nhưng không mang nàng ấy trở về.
Lúc này Tuân Lan mới thừa nhận, vào ngày Nghiêm Tố Phân và Trần công tử thành thân, hắn làm tân tương, gặp sắc nảy ý xấu, bắt cóc Nghiêm Tố Phân.
“Thái gia, lúc nàng sinh bệnh, tiểu dân có mời đại phu bốc thuốc giúp nàng, tốn hết mấy trăm lượng bạc, cuối cùng người vẫn chết. Tiểu dân cũng coi như tận tâm tận lực, cái chết của nàng quả thực không thể trách tiểu dân!”
Lỗ tri phủ ngồi trên công đường rất tức giận, vỗ mạnh một cái, mắng: “Chuyện cho tới bây giờ ngươi còn dám nói dối! Ngươi không bằng heo chó, cái gì mà nguyện ý bỏ tiền chữa bệnh cho nàng chứ? Rõ ràng là nàng bị ngươi giết!”
Tuân Lan kêu oan: “Thái gia, mỹ nhân xinh đẹp như vậy, tiểu dân cũng không nỡ để nàng chết, thật sự đã chữa bệnh cho nàng.”
Lỗ Tri phủ là người ghét cái ác, thấy hắn ta mạnh miệng, lão lạnh lùng nhìn hắn ta một lát: “Đã như thế, ngươi cùng người Nghiêm gia đến Huy Châu nhận xác đi.”
Công sai áp giải Tuân Lan, đồng thời đưa Nghiêm lão xuống bến tàu Huy Châu. Trên đường đi, một chậu hoa từ trên lầu của cửa hiệu gần đó rơi xuống, đập vào đầu của Tuân Lan làm chảy máu, khiến hắn ta mất mạng tại chỗ.
Thấy có người bị chậu hoa của mình đập trúng mà chết, chủ tiệm hốt hoảng nói: “Chậu hoa này vốn đặt cẩn thận, sao lại rơi xuống được?”
Công sai dẫn theo chủ tiệm và thi thể của Tuân Lan đi gặp tri phủ địa phương, trong lòng tri phủ biết là do quỷ hồn gây nên, cũng không truy cứu trách nhiệm của chủ cửa hiệu.
Nghiêm lão thấy thi thể của nữ nhi thì gào khóc: “Con à, đại thù của con đã báo, an tâm đi thôi!”
Trong khoảnh khắc đó, thi thể chuyển sang màu xanh thối rữa, mùi hôi thối bốc lên ngút trời, giống như đã chết hai ba tháng. Nghiêm lão đóng nắp quan tài, nghe thấy một giọng nói mơ hồ truyền đến, bảo rằng phụ thân bảo trọng, nước mắt của lão lại trào ra không ngừng.
Tân tương bị giết chỉ có một nhi tử, đã thành thân, Tri phủ ra mặt thương lượng với phu thê bọn họ, Nghiêm gia ra giá hai trăm lượng, Ngô gia ra giá một trăm lượng, tổng cộng bồi thường ba trăm lượng. Tân tương kia vốn là một con quỷ háo sắc, nhi tử và tức phụ* của nhi tử hận lão ta tận xương, thấy hắn ta chết còn có tiền cầm, trong lòng tràn đầy vui sướng, không có lý do để không chấp nhận?
(*tức phụ: vợ của con trai, con dâu; nhi tử: con trai)
Ngân Nương được thoát tội, cả nhà vui mừng khôn xiết, nàng ra ngoài cảm ơn đám người Giang Bình, phụ mẫu nàng cũng rất biết ơn, lấy ra một trăm lượng bạc mong bọn họ nhận lấy.
Giang Bình nói: “Biểu tẩu tử chuyển nguy thành an, tất cả đều là công lao của tiểu Thẩm đạo sĩ, tiền này ta không thể nhận, đều cho tiểu Thẩm đạo sĩ.”
Hà Linh biết Ngô gia cũng không giàu có gì, chối từ một hồi lâu, chỉ nhận lấy một nửa. Chu thị lại đưa cho bọn họ mỗi người một bộ y phục và một đôi giày. Ba người từ biệt Tằng Ngô, đi thuyền về Hàng Châu.
Trên bến tàu, Giang Bình đang cùng lái đò nói chuyện, một nữ tử đi tới, rụt rè nói:
“Xin hỏi, công tử muốn đến Hàng Châu sao?”
Giang Bình thấy nàng khoảng chừng ngoài hai mươi, vẻ ngoài cũng có chút xinh đẹp, nàng ta mặc váy thường dân trông khá mới, trong tay cầm theo một gói đồ, có lẽ muốn lên thuyền, bèn gật đầu hỏi: “Cô nương có chuyện gì cần làm?”
Nữ tử đáp: “Ta muốn đi nhờ thuyền của công tử trở về nhà mẹ đẻ ở Hàng Châu, không biết có thuận tiện không?”
Giang Bình nói: “Năm người bọn ta đều là nam tử, nếu cô nương không ngại thì mời lên thuyền.”
Nữ tử cảm tạ rồi lên thuyền, Hà Linh nhỏ giọng nói với Lữ Đại: “Cô nương này lá gan lớn thật, trên thuyền có nhiều nam tử như vậy, cũng không sợ xảy ra chuyện gì.”
Lữ Đại đáp: “Sao biết nàng ấy không phải cố ý nhắm vào thuyền của Giang công tử?”
Nữ tử ngồi đối diện với Giang Bình, tự nói mình họ Hoàng, nhà ở ngoài Võ Lâm Môn, lại hỏi nhà của Giang Bình ở nơi nào, làm nghề gì. Giang Bình đáp lại nàng ta, nói được hai câu nói thì nhanh chóng bước ra ngoài. Ánh mắt của nữ tử nhìn theo hắn, nửa ngày trời vẫn không dừng lại.
Hà Linh thấy thế, thầm cười nói với Lữ Đại: “Vẫn là ngươi hiểu rõ lòng nữ nhân.”
Lữ Đại mỉm cười, có chút ý vị thâm thúy.
Nước sông vào mùa xuân thì ấm, thuyền lướt như bay, dần dần mặt trời lặn về phía tây, ngọn núi xanh hai bên bờ chìm vào ánh hoàng hôn giữa trời chiều. Hoàng thị giúp người lái đò làm cơm, mọi người ăn xong, Lữ Đại ngồi ở mũi thuyền nhìn Nhàn Vân và lão nô bọc đánh cờ, Giang Bình và Hà Linh ngồi ở phía sau thuyền nói chuyện, không bao lâu nàng cảm thấy cực kỳ buồn ngủ.
Thấy người trên thuyền đều ngủ thiếp đi, Hoàng thị đi đến bên cạnh Giang Bình, lấy chiếc hộp nhỏ bằng bạc trong túi hắn ra, mở ra nhìn thử, trên mặt lộ ý cười, lại nhìn Giang Bình một lúc, ôm lấy hắn cùng hóa thành gió đi mất.
Khi Giang Bình tỉnh lại, hắn đang nằm trên giá treo của màn gấm lớn đỏ thẫm, Hoàng thị đang ngồi bên giường, mỉm cười nhìn hắn.
Giang Bình vừa kinh sợ vừa nghi hoặc, ngồi dậy, nói: “Cô nương, đây là nơi nào?”
Hoàng thị đặt tay lên vai hắn, dịu dàng nói: “Công tử đừng hoảng sợ, đây là Hà Thê Động của Thất Lí Sơn, ta là một hồ yêu đã tu luyện trong động ngàn năm, thấy công tử có vẻ ngoài tuấn mĩ phi thường, muốn cùng chàng kết thành phu thê, ý của chàng thế nào?”
Giang Bình lấy lại bình tĩnh, chắp tay nói: “Đa tạ sự mến mộ của tiên cô, nhân yêu không cùng đường, mong tiên cô giơ cao đánh khẽ, buông bỏ ý niệm thả ta trở về.”
Hoàng thị lấy chiếc hộp bạc chứa Phản Hồn Đan từ trong tay áo ra: “Ta đã nhận sính lễ của chàng, tuyệt đối không có lý nào để chàng đi. Chàng cứ yên tâm chớ nóng vội, ta đi chuẩn bị một chút rồi cùng chàng thành thân.” Nói xong, nàng ta đứng dậy rời đi.
Giang Bình nghĩ mình đường đường là nam nhi bảy thước, chẳng lẽ bị nhốt ở chỗ này để yêu quái độc chiếm? Hắn gấp gáp đến mức đi qua đi lại, đầu đầy mồ hôi.
Qua thời gian một nén hương, bên ngoài có tiếng chuông vang lên, cửa phòng mở ra, Hoàng thị đầu đội mũ phượng, khuyên tai sáng chói, trên người mặc áo gấm lông chim hai hàng khuy đỏ thẫm, xiêm y một màu xanh um, lộ ra một vẻ khí tiên, thướt tha đi tới, giống như thần tiên hạ phàm.
Giang Bình thở dài chắp tay cúi đầu, liên tục xin nàng ta buông tha cho hắn.
Hoàng thị nhìn hắn, trong mắt chỉ có sóng tình kiều diễm, trên mặt tràn đầy mị hoặc, có thể nói là nhân tài kiệt xuất trong đám hồ ly tinh, dịu dàng nói: “Ca ca, đợi chàng nếm qua tư vị, sẽ lưu luyến không rời.”
Giang Bình thấy nàng ta vươn tay muốn ôm mình, hắn hoảng sợ đến nổi lách mình né tránh. Hai người ngươi đuổi ta trốn, mèo vờn chuột làm ầm ĩ trong phòng. Bỗng nhiên Giang Bình bị vấp một cái, loạng choạng ngã xuống, Hoàng thị nhào tới, thân thể mềm mại đè lên hắn, cười khanh khách nói: “Ca ca, chàng có đau không?”
Giang Bình dùng sức đẩy nàng ta, nhưng cho dù thế nào vẫn không đẩy nổi, bị nàng ta lôi kéo làm vạt áo lỏng lẻo, đỏ bừng cả khuôn mặt. Hoàng thị càng thêm tức giận, đôi môi thoa son đang muốn sáp đến hôn hắn, đột nhiên có một một giọng nói giòn giã vang lên sau lưng: “Người ta đã không bằng lòng, ngươi cần gì phải miễn cưỡng?”
Hoàng thị cả kinh, muốn quay đầu lại nhìn xem là ai, nhưng lại không động đậy được.
Ánh mắt Giang Bình lướt qua đầu vai Hoàng thị, đột nhiên trông thấy Lữ Đại xuất hiện, tựa như thần tiên hạ phàm đến cứu binh, mừng rỡ nói: “Lữ đạo trưởng, sao ngươi lại tới đây?”
Lữ Đại nói: “Lúc trước ta ngửi thấy trên người ngài có hương thơm của Phản Hồn Đan, lo ngài bị tà ma ngoại đạo tìm tới nên đã hạ chú truy tung lên người ngài. Vị Hoàng cô nương này vừa lên thuyền, ta đã biết nàng là yêu, đồ ăn nàng làm ta không động vào dù chỉ một chút. Ta thấy ngài bị nàng mang đi, nên nhanh chóng đuổi theo.”
Giang Bình lúc này mới biết đan trong ngọc thiềm mà nàng nói là Phản Hồn Đan, hắn đứng lên, thấy trên lưng Hoàng thị dán một tấm phù.
Hoàng thị nói: “Tiểu đạo sĩ, ngươi đã biết ta là yêu, vì sao không động thủ trên thuyền?”
Lữ Đại đi tới, sờ lên mũ phượng trên đầu nàng ta, cười tủm tỉm đáp: “Ta nghĩ ngươi đã sống nhiều năm như vậy, nhất định góp nhặt được không ít bảo bối, nếu không thả ngươi đi trước thì làm sao ta có thể tìm được tới nơi này?”
Hoàng thị hừ lạnh một tiếng, Giang Bình chỉnh lại y phục, thầm nghĩ tiểu đạo sĩ này nhìn thì tuấn tú tao nhã, không ngờ lại là kẻ ham tiền, bèn cười nói: “Lữ đạo trưởng thật là thông minh.”
Bình luận truyện