Thương Ấn
Chương 16: Chương cuối
Đối mặt với thái độ lạnh nhạt của cô, anh có chút lo lắng, dáng vẻ của cô, thái độ của cô, ánh mắt cô nhìn anh ... ...... .......giống như cô không hề quen biết anh.
Cô buông tha anh?
Cô đã xóa anh ra khỏi thế giới của cô, cô nói được là làm được, quyết tâm dứt bỏ mọi cảm tình với anh.... ...... ...... ......trong đầu anh hiện lên vô số những đáp án đáng sợ.
"Không cho phép em quên anh, không cho phép vứt bỏ anh ra khỏi thế giới của em, anh không cho phép.... ...... ...... ......Anh xin lỗi vì làm em tổn thương, em rất quan trọng, từ đầu tới cuối em chưa bao giờ là người chen ngang, là anh nói dối, em không cần buông tay anh, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa". Anh lo lắng vội vàng ôm lấy cô, càng ra sức ôm chặt lấy cô.
"Thương.... ...... .....Thương Nhạc.... .........". Lồng ngực ấm áp, tiếng tim đập cho thấy sự lo lắng, Mộc Nguyệt Ngân kinh ngạc tròn mắt, quanh quẩn bên tai là lời tỏ tình của anh.
Anh nói.... ...... ...... ....cô không phải.... ...... ...... .......
Khiến người ta cảm thấy thể giới quanh cuồng đảo lộn rốt cuộc cũng trở lại bình thường, cô do dự vươn đôi tay mảnh khảnh, ôm lấy hông của anh, sau đó không biết nghĩ tới điều gì, cô ôm anh càng chặt, cả gương mặt vùi sâu vòng vòm ngực ấm áp của anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không có.... ..........em không có quên anh, không hề từ bỏ anh, từ đầu tới cuối cũng không có".
Cô muốn quên đi anh, đáng tiếc không được như mong muốn, cô vẫn còn yêu anh rất nhiều! Cô và anh ở bên nhau được năm năm, mỗi ngày nhìn anh, từng cử chỉ của anh cũng thu hút cô chú ý, cảm giác cố chấp với anh chưa bao giờ từ bỏ, cô vẫn có một suy nghĩ, trừ người đàn ông này ra, cuộc đời này sẽ không có người đàn ông nào có thể làm cô yêu say đắm đến thế.
Cô nghĩ muốn lãng quên, muốn buông tay, nhưng tình cảm cố chấp sâu trong nội tâm đã dung hòa vào xương tủy của cô, làm sao cô có thể vứt bỏ được đây?
"Không cần nhảy xuống, không cho phép em làm ra hành vi này, cho dù anh có chết tiệt làm em tổn thương.... ...... ...... .....em cũng không được làm như vậy! Anh đã từng thấy một cô gái giống như em, cô ấy nhảy xuống vách núi, em có biết cảm giác đấy đau lòng thế nào không?". Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, nghĩ đến hình ảnh hiện lên trong đầu, Thương Nhạc không thể xua tan khủng hoảng trong lòng mình.
"Em không có muốn nhảy xuống, em chỉ là muốn đứng trên vách đá nhìn ra biển rộng xa xa, muốn bản thân tỉnh táo một chút. Anh thấy một người giống như em nhảy xuống? Đó là đang nằm mộng sao?". Cô chưa từng làm như vậy, ngay từ khi còn rất nhỏ, cô đã rất thích đứng ở trên vách núi nhìn ra biển rộng mênh mông, vì sao lại thích nơi này, cô đã quên , cảnh vật nơi đây khiến tâm trí cô thả lỏng.
"Bắt đầu từ hôm nay, không cho phép em đến chỗ nguy hiểm như này, không cho phép, có nghe hay không?". Hôn lên mái tóc của cô, thật chặt ôm cô trong lồng ngực, Thương Nhạc ra lệnh cho cô.
Mộc Nguyệt Ngân gật đầu: "Sẽ không, sẽ không bao giờ nữa".
"Không có hôn lễ, anh và Vũ Khiết đổi ý, em nói đúng, hôn nhân không thể đem ra đánh cuộc, nhưng vẫn sẽ còn một hôn lễ khác, bởi vì em phải chịu trách nhiệm, em phải gả cho anh.... ...... ........anh trở thành thành trò cười của mọi người, không có lý do gì cái người gây hậu quả là em cỏ thể trốn tránh, em phải theo anh đi giải thích với mẹ anh, em chỉ có thể làm vợ của anh, kết hôn với anh". Anh khẩn trương nói, giọng nói cố làm ra vẻ nghiêm nghị, anh rất sợ bị cô từ chối.
"Kết ... ...... ......... Kết hôn?". Thân thể cô cứng đờ, mở to mắt, trong khoảng thời gian ngắn không thể kịp phản ứng.
Nhìn bộ dạng sững sờ của cô, anh vội vàng cảnh cáo thêm: "Em dám nói không, anh liền kéo em đi công chứng kết hôn ngay lập tức. Em phải có trách nhiệm với việc này, là em làm hại anh bỏ trốn khỏi hôn lễ".
Trong đầu Mộc Nguyệt Ngân hiện lên một bóng người, đó là một người có khuôn mặt giống cô, khoác lên người bộ đồ cưới màu đỏ, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, chờ đợi gả cho người đàn ông cô yêu, không biết vì sao lại hiện ra hình ảnh này.... ...... ...... ........cuối cùng, trí nhớ được gợi lên lại dần dần biến mất.
Cô muốn trở thành vợ anh, mãi mãi ở bên anh, cô và anh cả đời cũng không chia lìa.
May mắn là kịp thời, không hề bị buông tha, nhìn cô gái mình yêu, Thương Nhạc an tâm thở phảo nhẹ nhõm, nở nụ cười tươi.
Ôm cô thật chặt, thật chặt đem cô ôm siết vào trong ngực mình, anh cuối cùng cũng có được hạnh phúc, cuối cùng cũng.... ...... .....cho cô khát vọng hạnh phúc.
Hoàn~
Cô buông tha anh?
Cô đã xóa anh ra khỏi thế giới của cô, cô nói được là làm được, quyết tâm dứt bỏ mọi cảm tình với anh.... ...... ...... ......trong đầu anh hiện lên vô số những đáp án đáng sợ.
"Không cho phép em quên anh, không cho phép vứt bỏ anh ra khỏi thế giới của em, anh không cho phép.... ...... ...... ......Anh xin lỗi vì làm em tổn thương, em rất quan trọng, từ đầu tới cuối em chưa bao giờ là người chen ngang, là anh nói dối, em không cần buông tay anh, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa". Anh lo lắng vội vàng ôm lấy cô, càng ra sức ôm chặt lấy cô.
"Thương.... ...... .....Thương Nhạc.... .........". Lồng ngực ấm áp, tiếng tim đập cho thấy sự lo lắng, Mộc Nguyệt Ngân kinh ngạc tròn mắt, quanh quẩn bên tai là lời tỏ tình của anh.
Anh nói.... ...... ...... ....cô không phải.... ...... ...... .......
Khiến người ta cảm thấy thể giới quanh cuồng đảo lộn rốt cuộc cũng trở lại bình thường, cô do dự vươn đôi tay mảnh khảnh, ôm lấy hông của anh, sau đó không biết nghĩ tới điều gì, cô ôm anh càng chặt, cả gương mặt vùi sâu vòng vòm ngực ấm áp của anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không có.... ..........em không có quên anh, không hề từ bỏ anh, từ đầu tới cuối cũng không có".
Cô muốn quên đi anh, đáng tiếc không được như mong muốn, cô vẫn còn yêu anh rất nhiều! Cô và anh ở bên nhau được năm năm, mỗi ngày nhìn anh, từng cử chỉ của anh cũng thu hút cô chú ý, cảm giác cố chấp với anh chưa bao giờ từ bỏ, cô vẫn có một suy nghĩ, trừ người đàn ông này ra, cuộc đời này sẽ không có người đàn ông nào có thể làm cô yêu say đắm đến thế.
Cô nghĩ muốn lãng quên, muốn buông tay, nhưng tình cảm cố chấp sâu trong nội tâm đã dung hòa vào xương tủy của cô, làm sao cô có thể vứt bỏ được đây?
"Không cần nhảy xuống, không cho phép em làm ra hành vi này, cho dù anh có chết tiệt làm em tổn thương.... ...... ...... .....em cũng không được làm như vậy! Anh đã từng thấy một cô gái giống như em, cô ấy nhảy xuống vách núi, em có biết cảm giác đấy đau lòng thế nào không?". Nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, nghĩ đến hình ảnh hiện lên trong đầu, Thương Nhạc không thể xua tan khủng hoảng trong lòng mình.
"Em không có muốn nhảy xuống, em chỉ là muốn đứng trên vách đá nhìn ra biển rộng xa xa, muốn bản thân tỉnh táo một chút. Anh thấy một người giống như em nhảy xuống? Đó là đang nằm mộng sao?". Cô chưa từng làm như vậy, ngay từ khi còn rất nhỏ, cô đã rất thích đứng ở trên vách núi nhìn ra biển rộng mênh mông, vì sao lại thích nơi này, cô đã quên , cảnh vật nơi đây khiến tâm trí cô thả lỏng.
"Bắt đầu từ hôm nay, không cho phép em đến chỗ nguy hiểm như này, không cho phép, có nghe hay không?". Hôn lên mái tóc của cô, thật chặt ôm cô trong lồng ngực, Thương Nhạc ra lệnh cho cô.
Mộc Nguyệt Ngân gật đầu: "Sẽ không, sẽ không bao giờ nữa".
"Không có hôn lễ, anh và Vũ Khiết đổi ý, em nói đúng, hôn nhân không thể đem ra đánh cuộc, nhưng vẫn sẽ còn một hôn lễ khác, bởi vì em phải chịu trách nhiệm, em phải gả cho anh.... ...... ........anh trở thành thành trò cười của mọi người, không có lý do gì cái người gây hậu quả là em cỏ thể trốn tránh, em phải theo anh đi giải thích với mẹ anh, em chỉ có thể làm vợ của anh, kết hôn với anh". Anh khẩn trương nói, giọng nói cố làm ra vẻ nghiêm nghị, anh rất sợ bị cô từ chối.
"Kết ... ...... ......... Kết hôn?". Thân thể cô cứng đờ, mở to mắt, trong khoảng thời gian ngắn không thể kịp phản ứng.
Nhìn bộ dạng sững sờ của cô, anh vội vàng cảnh cáo thêm: "Em dám nói không, anh liền kéo em đi công chứng kết hôn ngay lập tức. Em phải có trách nhiệm với việc này, là em làm hại anh bỏ trốn khỏi hôn lễ".
Trong đầu Mộc Nguyệt Ngân hiện lên một bóng người, đó là một người có khuôn mặt giống cô, khoác lên người bộ đồ cưới màu đỏ, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, chờ đợi gả cho người đàn ông cô yêu, không biết vì sao lại hiện ra hình ảnh này.... ...... ...... ........cuối cùng, trí nhớ được gợi lên lại dần dần biến mất.
Cô muốn trở thành vợ anh, mãi mãi ở bên anh, cô và anh cả đời cũng không chia lìa.
May mắn là kịp thời, không hề bị buông tha, nhìn cô gái mình yêu, Thương Nhạc an tâm thở phảo nhẹ nhõm, nở nụ cười tươi.
Ôm cô thật chặt, thật chặt đem cô ôm siết vào trong ngực mình, anh cuối cùng cũng có được hạnh phúc, cuối cùng cũng.... ...... .....cho cô khát vọng hạnh phúc.
Hoàn~
Bình luận truyện