Thượng Đế Biết Tôi Yêu Em

Chương 19



” Quả Quả là người tốt bụng nhất, dịu dàng nhất, Quả Quả của anh là tốt nhất......”

Lâm Quả nhìn cái chìa khóa trong tay, trong đầu không ngừng hiện lên lời Phương Trăn nói. Cái tên tai họa kia cũng đã rời khỏi trường học. Theo lý thuyết cậu hẳn là phải vui vẻ mới đúng, nhưng thói quen thật là đáng sợ. Không có Phương Trăn ở kế bên mỗi ngày tra tấn, cậu vậy mà có chút không quen, trong lòng có chút mất mát.

“Chưa ngủ hả?” Bao Đại Đồng ở giường đối diện nhìn Lâm Quả ở trên giường lăn qua lộn lại đã lâu, nhẹ giọng hỏi: “Nhớ vợ hả?”

“Nhớ cái đầu mày.” Lâm Quả nắm chặt cái chìa khóa trong tay, cậy mạnh la lên.

“Làm gì mạnh miệng vậy?” Bao Đại Đồng cười ra tiếng, nhổm người dậy nói: “Kỳ thật, thích một người không có gì đáng xấu hổ. Huống chi Phương học trưởng lại xuất sắc như vậy, lại có vẻ cực kì thích mày, tuy rằng là nam, nhưng nếu mày không mềm lòng thì mới là kỳ lạ.”

“Nói cái gì đó?” Lâm Quả trở mình, đưa lưng về phía Bao Đại Đồng: “Ngủ.”

“Ngủ thì ngủ.” Bao Đại Đồng nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Nhưng mà, là anh em với nhau tao mới nói, Phương học trưởng đã mua chuộc tao cùng Hồ Luân làm nội ứng, mày đừng tưởng rằng anh ấy không ở bên người, là có thể đi ra ngoài ngoại tình nha? Tụi tao sẽ giám sát mày, mày mà có nhúc nhích là tao méc anh ấy liền.”

“Anh em tốt mà bị người ta mua chuộc?” Lâm Quả vừa tức giận vừa buồn cười, thủ đoạn này thực phù hợp với tính cách Phương Trăn.

“Thì tao cũng có nói cho mày biết mà!” Bao Đại Đồng sờ sờ tấm danh thiếp trong túi áo, vẻ mặt tự đắc nói: “Có anh em tốt là để làm gì chứ......”

“Là để bán đứng lúc cần chứ gì!” Lâm Quả tiếp lời, lắc đầu cười cười: “Bao à, thật ra mày là người tốt,lại cứ thích đóng giả gian thương.”

“Kệ tao!” Bao Đại Đồng nheo mắt: “Dù sao mục tiêu của tao chính là, trước bốn mươi tuổi trở thành một người có tiền. Về phần làm như thế nào đạt tới mục tiêu, tất nhiên là dùng mọi cách có thể.”

“Vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn cũng được sao!” Lâm Quả nhắm mắt lại, đem cái chìa khóa đặt ở vị trí trái tim, khe khẽ thở dài: “Cái tên kia.”

......

“Quả Quả, anh tới thăm em nè.” Người nam mặc tây trang cao cấp vừa thấy đến mục tiêu, bất chấp hình tượng mà lao thẳng tới người đối diện.

“Anh càng ngày càng nặng!” Lâm Quả chụp được người nào đó, bắt đầu lèm bèm: “Ngày nào anh cũng tới trường báo danh, hình như anh rảnh rỗi lắm nhỉ?”

“Anh nào có chứ?” Phương Trăn cắn ngón tay, giả bộ một bộ ngây thơ vô tội:”Đã hai ngày rồi anh không có tới đó!”

“Ừ, anh không có tới! Đó là bởi vì tôi tới chỗ anh.” Lâm Quả hung hăng trừng mắt nhìn Phương Trăn:”Chăm chỉ làm việc đi, sao anh cứ lêu lỏng mãi thế? Sếp của anh đúng là xui xẻo tám đời mới thuê trúng anh.”

“Ai nói?” Phương Trăn vẻ mặt không phục: “Mời được anh về làm việc là may mắn,sao có thể là bất hạnh? Thời gian làm việc dài hay ngắn có gì khác? Hiệu suất mới là quan trọng! Anh là trời sinh thông minh, người khác cần 10 phút, anh chỉ cần 1 phút là có thể giải quyết xong, còn lại 9 phút, anh ở bên người anh yêu thì có gì sai?”

Lâm Quả trợn trắng mắt, trong khoảng thời gian ngắn không thể phản bác. Phương Trăn đích thật là rất thông minh. Chỉ cần dựa vào khả năng khôn khéo uyển chuyển, trên phương diện công việc chắc chắn sẽ không có vấn đề gì làm khó được anh ta, vậy mấy lời vừa rồi chắc cũng không phải là giả.

“Quả Quả, anh rất nhớ em mà, mà thật ra anh cũng có chuyện muốn hỏi em.” Nói tới đây, Phương Trăn đột nhiên giận tái mặt, nhăn nhó nói: “Tại sao hôm qua em đưa một cô gái về nhà, dọc đường còn nói chuyện cười vui vẻ với người ta? Hai người có quan hệ gì?Em nói đi!”

“Anh có khùng không?” Lâm Quả trừng mắt, quả thực là không thể nhịn được nữa: “Cô gái nào? Là giáo viên tiếng Anh có được chưa? Cô giáo mua rất nhiều đồ từ cửa hàng đi ra, vừa lúc gặp tôi, tôi giúp cô giáo xách đồ thì có sao? Anh nếu có muốn truy hỏi thì cũng nên tìm hiểu kĩ rổi hẵng hỏi có được không? Còn dám nói xàm, coi chừng tôi đánh cho răng rơi đầy đất.”

“Quả Quả, người ta là lo lắng em bị cướp đi thôi.” Phương Trăn ôm lấy Lâm Quả, bỉu môi làm nũng: ” Quả Quả tốt như vậy, nhất định có rất nhiều người muốn cướp, anh sẽ không cho phép điều đó xảy ra.”

“Cái đầu anh, giáo viên tiếng Anh người ta có chồng có con rồi, anh ghen cũng phải tuỳ đối tượng chứ?” Lâm Quả nói tới đây, hung hăng trừng mắt nhìn Bao Đại Đồng một cái.

“Quả Tử, mày không thể trách tao, là Phương học trưởng rất sốt ruột, ở trong điện thoại không cho tao giải thích, anh ấy liền giận dỗi cúp điện thoại, tao cũng không có cách.” Bao Đại Đồng xoè hai tay: “Người đã nổi máu ghen, đương nhiên là cái gì cũng nghe không vào. Cho nên, không thể trách tao.”

“Câm miệng!” Lâm Quả cùng Phương Trăn hung hăng trừng mắt nhìn tên đầu sỏ.

“Quả Quả......” Phương Trăn vươn tay nhẹ xoa chân mày của Lâm Quả, “Đừng có nhăn mày nữa, là anh sai, đừng giận anh mà.”

“Giận cái đầu anh.” Lâm Quả kéo tay Phương Trăn xuống: “Anh thật sự là phiền chết người, còn như vậy nữa, không quá vài năm, tóc tôi sẽ bạc sớm vì anh! Sớm muộn gì sẽ có một ngày tôi sẽ bị anh làm tức chết!”

“Không sao, nếu tóc Quả Quả bị bạc, anh sẽ nhuộm tóc đen cho Quả Quả.” Phương Trăn ôm lấy Lâm Quả, ngọt ngào nói: “Quả Quả chỉ cần yêu anh thôi, mọi thứ từ nấu cơm, giặt đồ, rửa chén, tắm rửa cho Quả Quả, mọi thứ anh sẽ làm hết.”

“Anh nuôi heo hả!”

“Anh thề mà!”

......

Cổ nhân thường nói ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy. Đi đêm thì sẽ có ngày gặp ma. Mấy việc như thề thốt này nọ thì càng không nên sử dụng bừa bãi, bởi vì sẽ có ngày gặp báo ứng đó.

“Ắt xì!” Lâm Quả lấy giấy lau nước mũi, oán hận nhìn chằm chằm người trước mặt mình- Phương Trăn: “Anh đúng là đồ miệng quạ đen! Ngày hôm qua không có gì bày đặt thề thốt, hại tôi hôm nay bị cảm!”

“Đây là thượng đế cho anh cơ hội để chăm sóc em.” Phương Trăn nheo mắt vui vẻ nở nụ cười: “Anh đút Quả Quả ăn cháo được không?”

“Không cần, cháo anh nấu có thể ăn không?” Lâm Quả đứng lên ngăn Phương Trăn lại, kì thật bị cảm cũng không có gì to tát, cũng không phải bệnh sắp chết, nhưng Phương Trăn cứ nhất quyết nhân cơ hội này muốn chăm sóc cậu, một hai bắt cậu phải ngoan ngoãn nằm trên giường. Nhìn thấy Phương Trăn luống cuống tay chân, cậu có thể yên tâm nằm nghỉ mới là lạ.

“Quả Quả, cho anh chăm sóc em đi mà, cho anh cơ hội đi.” Phương Trăn ấn Lâm Quả ngồi xuống: “Anh rất muốn làm chút chuyện cho Quả Quả, nhưng mà em lại khoẻ manh như vậy, hiếm lắm mới có cơ hội, cho anh chăm sóc em đi nha.”

Lâm Quả nghe xong dở khóc dở cười: “Thật vất vả mới có cơ hội này?” Như thế nào nghe xong cứ cảm thấy Phương Trăn thật sự muốn cho cậu sinh bệnh nhỉ?

“Em uống miếng nước, rồi để anh đo nhiệt kế.” Phương Trăn chuẩn bị cho tốt hết thảy, ngồi ở đầu giường của Lâm Quả đầu giường: “Kế tiếp, anh sẽ lấy khăn lông nhúng nước đắp cho em.”

“Đắp cái đầu anh, tôi không phát sốt, không cần.” Lâm Quả cảm thấy chính mình như là em bé đang được người ta chăm sóc, thật muốn nhảy dựng lên đấm đá vài cái cho Phương Trăn thấy. Nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của người nào đó, đành phải nhịn.

“Không có phát sốt, vậy không cần đắp khăn mát hả?” Phương Trăn vẻ mặt tiếc nuối: “Thật là rất đáng tiếc.”

“Đáng tiếc cái đầu anh, anh hy vọng tôi bệnh lắm hả?”

“Quả Quả, sao em lại nói vậy?” Phương Trăn gục đầu xuống, hai tay vò vò cái khăn trong tay: “Anh chỉ muốn chăm sóc em thật tốt thôi! Em cái gì cũng không làm cho anh làm, lòng anh khó chịu lắm.”

“Thật sự là......” Lâm Quả tức giận đến nói không nên lời.

“Anh giúp Quả Quả giặt quần áo nha.” Phương Trăn liếc mắt thấy cái rổ quần áo dơ đặt trong góc phòng của Lâm Quả.

“Dẹp đi, tôi tự giặt là được.”

“Không sao, không sao. Quả Quả là người bệnh, việc nhỏ này anh làm được mà.”

Vì thế, một chàng trai mặc bộ đồ vest hiệu Armani danh giá cứ như vậy vậy bưng cái rổ đựng đầy quần áo dơ rẻ tiền mua ở chợ cùng một đống đồ lót dơ và vớ thối đi giặt.

“Ngu ngốc! Cởi áo khoác ra rồi mới giặt đồ!” Lâm Quả nói cái gì đều bị Phương Trăn quăng ra sau đầu, hưng phấn cầm quần áo đem đi nhúng nước, sau đó bỏ bột giặt, bắt đầu vò vò.

Bong bóng bay bay, ngày càng có nhiều bong bóng bay bay......Dính lên mặt rồi! Phương Trăn lấy tay lau đi, kết quả càng lau càng dính nhiều hơn, cuối cùng mặc kệ, tiếp tục vò quần áo.

“Anh giặt rất là sạch nha! Y như mới luôn! Quả Quả phải khen anh đó nha.” Phương Trăn vừa lòng giơ lên quần áo đã được giặt sạch, đắc ý dào dạt chuẩn bị đem ra phơi nắng, đột nhiên lại ngửi thấy một mùi khét là lạ......

“Bộp!” Phương Trăn vội vàng quăng thao quần áo xuống đất, vừa chạy vừa kêu: “Xong rồi, xong rồi, cháo của tôi, cháo của tôi! Xong rồi, xong rồi......”

Chờ khi Phương Trăn chạy tới, nồi cháo đã cháy khét, không thể ăn nữa.

“Biết ngay mà.” Lâm Quả khoanh tay tựa vào cửa nhìn Phương Trăn một thân chật vật. Trên tóc người này vẫn còn dính bọt xà bông, bộ vest cao cấp cũng bị nước giặt đồ văng lên làm ướt nhẹp, trên mặt dính mấy vệt đen đen cũng không biết là cái gì, phía sau còn có một nồi cháo cháy đen, cả người toàn thân thật chỉ có thể dùng từ “ Thảm” để hình dung.

“Quả Quả......” Phương Trăn ngẩng đầu, vẻ mặt áy náy.

Bộ dáng chật vật như vậy, Phương Trăn chắc chắn là lần đầu tiên trải qua, Lâm Quả lắc lắc đầu, nhịn cười: “Lấy giẻ lau nhà, lau nơi này sạch sẽ đi.”

“Được.” Phương Trăn xoay người chung quanh tìm:”Kia...... Cái giẻ lau ở đâu?”

“Quên đi, tôi tự lấy.” Lâm Quả xoay người lấy giẻ lau, bắt đầu cúi người lau nhà.

“Kia...... Vậy......Anh làm gì?” Phương Trăn thật cẩn thận hỏi, tự tin trong lòng nháy mắt biến thành mây khói.

“Anh không phải giúp tôi giặt đồ sao? Đem đi phơi chưa?” Lâm Quả ngẩng đầu hỏi.

“A! Quần áo!” Phương Trăn lại giống một trận gió xông ra ngoài.

Nhặt quần áo vốn đã được giặt sạch lại nằm la liệt trên nền đất dơ, cộng thêm một cái thao nhựa bị bể, Phương Trăn vốn đã bị đả kích lòng tư tin, nay chỉ số tự tin càng giảm xuống thành số âm.

Phương Trăn không rõ, vì cái gì khi đối mặt với các vấn đề trong kinh doanh, anh có thể nhẹ nhàng giải quyết, nhưng khi đối mặt với đống quần áo, một nồi cháo trắng lại có thể biến anh thành bộ dạng chật vật như vậy?.

“Nghĩ cái gì đó?” Lâm Quả lau nhà xong vươn tay vỗ vỗ đầu Phương Trăn: “Không phải nói là muốn chăm sóc tôi sao? Ngẩng ngơ như vậy thì làm sao chăm sóc tôi?”

“Nhưng mà anh đem quần áo của em làm dơ hết rồi, còn làm thao giặt đồ bị hỏng nữa......” Phương Trăn chu miệng, nhào vào lòng Lâm Quả, đem quần áo bị ướt sủng của mình cọ cọ vào người Lâm Quả: “Quả Quả sẽ tức giận.”

“Ít nói nhảm! Anh về phòng thay quần áo mới đi.” Lâm Quả kéo Phương Trăn ra, cúi người thu dọn tàn cuộc của Phương Trăn gây ra: “Mấy cái này đi mua cái mới là được.”

“Anh ngốc như vậy, Quả Quả có ghét anh không?” Phương Trăn ngẩng đầu, trong ánh mắt lấp lánh nước.

“Ghét! Ghét muốn chết!” Lâm Quả vươn tay nhéo nhéo cái mũi cao thẳng của Phương Trăn:”Cái đồ tai hoạ nhà anh!”

“Quả Quả......”

“Đi đi!”

Vì thế, âu phục Armani đắt tiền liền được đổi thành áo T-shirt bình thường năng động cùng quần short rộng rãi thoải mái.

“Không đúng, gọt vỏ khoai tây cũng giống như gọt vỏ táo vậy, phải gọt bên ngoài trước rồi mới cắt nhỏ.” Lâm Quả cầm tay Phương Trăn, dạy anh làm sao cắt khoai tây: “Dao phải đặt ở nơi này, từ nơi này gọt đi xuống, đúng...... Sau đó này cầm  nơi này, chậm rãi di chuyển...... Đúng rồi, chính là như vậy......”

“Vậy đúng không?” Phương Trăn ngẩng đầu, vẻ mặt hưng phấn: “Anh học rất giỏi đúng không?”

“Ừ, chậm thôi, để ý coi chừng đứt tay.” Lâm Quả buồn cười nhìn Phương Trăn, người tay bình thường khôn khéo vậy mà chỉ một củ khoai tay cũng khiến anh trở nên ngốc nghếch, bên môi hiện lên một nụ cười dịu dàng cưng chiều.

Có lẽ cả đời có người này ở cạnh bên, cho dù là tai hoạ cũng tốt. Ít nhất cậu sẽ không còn cô đơn, một lúc đều sẽ cảm thấy hạnh phúc giống như bây giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện