Thương Hành Thiên Hạ

Chương 25: Hiểu lầm



Tần Đồng lúc này đã thích ứng với bóng tối, vừa thấy năm ngón tay kia đưa ra, đã vội vàng trốn vào đầu giường, đầu hàng nói: “Ta nói ta nói, toàn bộ đều nói cho ngươi là được chứ gì?”

Trong lòng dù là cảm thấy thực uất ức, cũng không dám đắc tội với người trước mắt, thành thành thật thật đem thân thế trước đây đã nói với thôn núi lập lại y chang một lần nữa, hơn nữa sau cùng Chu tẩu và tiểu đào đến Ung thành như thế nào đều khai hết toàn bộ. Lại sợ hắn không có kiên nhẫn nghe, bèn tóm tắt một cách ngắn gọn đầy đủ dễ hiểu nhất, nói xong một hơi, còn hơn cả những báo cáo hắn từng làm ngày trước.

Nhưng mà báo cáo ngắn gọn này nói một hơi như thế cũng khiến người ta có chút ăn không tiêu, Tần Đồng nói đến khúc sau giọng nói đã bị thay đổi, dù sao cũng còn đau rát, mấy chữ cuối cùng phun ra khỏi miệng chẳng khác nào giấy nhám bị ma sát, hết khàn khàn lại qua quýt, nghe được chính Tần Đồng còn không thoải mái.

Nói xong Tần Đồng cũng không dám thở mạnh, lui vào góc tường nhìn chằm chằm phản ứng của người nọ. Cổ họng vửa đau vừa rát, Tần Đồng khao khát nhìn chẳm chằm vào hình dáng mơ hồ của ấm trà trên bản, chỉ muốn lao xuống mà uống cho thỏa thích. Chính là một áp lực cường đại vẫn còn đang chình ình tại đó, hắn chỉ dám đứng xem, chịu đựng đau đớn mà nuốt nuốt nước miếng mà thôi.

Tần Đồng ngồi xổm góc tường theo bản năng cầm chặt chăn trong tay, tránh cho việc bị người kia nhìn chằm chằm, trong lòng âm thầm cầu nguyện người nọ mau rời đi, chính là người nọ lại giống như mọc rễ, chẳng những không đi, căn bản còn không có động một chút nào.

Nhìn nhìn bóng người như pho tượng không thèm nhúc nhích trước mắt, Tần Đồng trong lòng âm thầm kêu khổ: “Người này rốt cuộc muốn gì a? Cứ đứng lâu như thế sao?” Rất muốn xông lên hét lớn một tiếng: “Muốn giết thì mau ra tay đi! Không giết thì đi mau!” Chung quy vẫn là không có can đảm.

Ánh mắt lạnh băng đảo tới đảo lui trên người Tần Đồng, tựa hồ đang phán đoán hắn nói rốt cuộc là thật hay giả, ánh mắt thủy chung vẫn mang theo sự hoài nghi chưa bao giờ biến mất. Chân tướng thật sự đơn giản như thế? (Không, đơn giản hơn thế cơ =))))

Nhưng Tần Đồng đợi lâu thế không thấy hắn có ý định gì, lá gan cũng lớn dần lên, lúc nãy hắn hỏi mình, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, người này sao lại đột nhiên quan tâm đến lại lịch của mình?

Nghĩ lại khi hắn đến thế giới này đã bắt đầu tại một thôn núi nhỏ đến mức không có lấy cái tên, căn bản không có cùng người nào qua lại, xuống núi chẳng qua chỉ mới mấy tháng, dọc đường đi đừng nói là gây thù kết oán, chính là nói chuyện cũng không được bao nhiêu, như thế nào lại được một tên sát thủ “quan tâm” như thế?

Nhưng xem biểu hiện của sát thủ này, tuyệt đối không phải thực sự muốn giết hắn, chẳng lẽ là hiểu lầm sao? Dù sao cũng có liên quan đến cái mạng nhỏ này của mình, tất yếu phải làm cho rõ ràng, vì thế Tần Đồng thanh thanh yết hầu nói: “Nếu sự tình đã nói rõ ràng, vậy ngươi có phải hay không nhận sai người?”

Vừa nói xong thật sự cảm thấy cổ họng đau đớn quá mức, liên tục ho khan, còn không dám ho quá lớn, nhanh tay che miệng mình lại, ai thán cho ngực đang phát đau từng trận của mình.

Vừa mới cảm thấy dễ chịu một chút, chợt nghe thanh âm kia nói: “Không có.”

Tần Đồng thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên mắng to: “Cái gì không có? Ngươi này rốt cuộc đang tính toán cái gì?” Cố gắng nín nhịn, hắn thở hổn hển nửa ngày mới xem như có thể bình tĩnh trở lại.

Nhắm hai mắt lại, Tần Đồng nắm chặt tay hỏi: “Vậy ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra hay không?”

Không thèm để ý đến hắn, cặp mắt lạnh lẽo kia lại lượn trên người hắn một vòng, liền trầm mặc xoay người hướng đến cửa sổ, đó chính là nơi hắn đã tiến vào.

Tần Đồng vừa thấy hắn phải đi, cái kiểu cách kia rốt cuộc cũng không chịu hạ xuống một chút nào, này gọi là gì? Thật muốn bị hắn mạc danh kỳ diệu giết, chính mình có thể xem như xui xẻo, dù sao thì chết cũng không biết gì nữa. Hiện tại là thiếu chút nữa bị ngộ sát, hắn vẫn còn sống mà, như thế nào mà lại không thèm giải thích một chút?

Cơn tức giận khiến Tần Đồng quên mất sợ hãi, phóng ra khỏi giường hét lớn: “Ngươi từ từ cho ta, cứ như vậy mà đi là sao? Như thế nào cũng phải cho ta một cái công đạo chứ!” Nhanh tay kéo người phía trước lại.

Người nọ không nghĩ tới cư nhiên có người sẽ làm một chuyện khác người như thế, bị Tần Đồng rống lên có chút sửng sốt, chợt khựng một chút đã thấy cánh tay phải bị kéo lại. Nghiêng đầu nhìn thấy cánh tay đang giữ chặt mình, ánh mắt hướng lên trên một chút đã đụng phải con ngươi đang tràn đầy lửa giận, trong đêm đen quả thật rất nổi bật.

Tần Đồng ngay từ đầu không có lo lắng gì, đến khi cùng cặp mắt kia va chạm mạnh mẽ mới phát giác mình đã làm một việc thực ngốc, cơn tức lập tức tiêu thật, thầm nghĩ bị chém một đao là chắc rồi. Lúc này chỉ muốn buông tay, rõ ràng là sợ, vừa hồi đã muốn tiêu tùng một lần, nhưng lần này tự tôn lại không cho phép mình làm kẻ hèn nhát một lần nữa, đành phải ra vẻ hùng hùng hổ hổ, mà sau lưng đã không khống chế được mồ hôi lạnh cứ tuôn trào.

Mà người bị mình giữ chặt cư nhiên cũng không nhúc nhích, không có giãy giụa cũng không có một chưởng cho hắn chết ngay rồi bỏ chạy lấy người, cứ như vậy mặc hắn lôi kéo, tựa hồ đã ngẩn người, trong phòng không khí đột nhiên trở nên nặng nề.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên, sau đó “ba” một tiếng, cửa mở, tiểu đào vội vọt vào vội vàng hỏi: “Đại ca, xảy ra chuyện gì mà lớn tiếng vậy?” Theo đó là một luồng ánh sáng – nến, chiếu rọi tình cảnh trong phòng.

Tiểu đào vừa mới chạy lại hai bước đã thấy trong phòng còn có một người nữa, cả kinh dừng lại nói: “Như thế nào lại có người khác?”

Chu tẩu lúc này bước vào, hỏi tiểu đào: “Sao lại thế này?”

Tiểu đào chỉ tay về phía Tần Đồng nói: “Nương, phòng đại ca có người kìa.”

Tần Đồng vừa nghe được giọng tiểu đào nói liền ý thức được chính mình đã hét quá to đánh thức mọi người, trong lòng tràn đầy hối hận chỉ muốn tát mình mấy cái, sao mình lại ngu ngốc như vậy cơ chứ!

Vừa định nói gì đó để qua loa câu chuyện, đem nàng nhanh chóng trở về phòng, không nghĩ tiểu đào thế mà lại xông vào, ngây người một lát mới nhớ tới mình mơ mơ màng màng ngủ hình như không có cài cửa, trong lòng không ngừng muốn cho mình mấy bạt tay. (tiền để hớ hênh, cửa không khóa, pó tay T_T)

Mắt thấy Chu tẩu tiến vào, Tần Đồng lập tức thu hồi tay đang giữ chặt lấy người kia, liên tục nói: “Không có việc gì, không có việc gì.” Một bên chạy đến cạnh cửa xin lỗi những người khách trọ bị động tĩnh đánh thức đang chạy đến, sau đó đóng cửa lại.

Chu tẩu nhíu mày: “Không có việc gì? Như thế nào lại nhiều thêm ra một người?” Tần Đồng nhất thời nghẹn lời.

Trong phòng chợt trở nên an tĩnh, bốn người đứng tại chỗ nhìn nhau, nguồn sáng duy nhất là từ cây nến nhỏ trong tay tiểu đào, ánh sáng mờ ảo toát ra, chiếu rọi vẻ mặt mỗi người âm tình bất định.

Tần Đồng cảm thấy thật đau đầu, tiêu rồi, hắn nên giải thích như thế nào đây? Cái tên kia chỉ biết giết người không biết nói, không chừng mình mà mở miệng không đúng, ba người liền thành quỷ ngay tại nơi này, kia chỉ sợ Chu tẩu làm quỷ rồi còn có thể cắn một phát cho hắn chết.

Phiền não gãi gãi đầu, Tần Đồng mở miệng nói: “Cái này… Hắn… Hắn… Cái kia…” rối rắm nửa ngày trời cũng không thấy cái gì có ích trong lời nói.

Chu tẩu càng thêm nhăn mặt: “Chẳng lẽ các ngươi không biết? Có cái gì khó nói? Ta vừa rồi còn mới nghe ngươi la lớn tiếng đến như thế, giờ sao lại thế này? Đòi người ta cho ngươi một cái… quan hệ? (thật ra ý Tần Đồng là phải cho hắn một cái công bằng, nhưng mà tiếc thay từ đó cũng có nghĩa là kết giao, có quan hệ – theo nghĩa là có mập hợp với nhau ấy T_T)

Khuôn mặt ngày thường không dễ gì hiện lên biểu tình bỗng xuất hiện vẻ khó tin khó hiểu, ánh mắt trừng lớn cao thấp đánh giá Tần Đồng mấy lần, từ không dám tin chuyển thành khiếp sợ.

Tiểu đào vẫn ở một bên theo mẫu thân nói: “Đúng vậy đúng vậy, làm ta giật cả mình. Đại ca, rốt cuộc là chuyện gì nha? Còn có người này là ai vậy?”

Tần Đồng làm gì còn tâm tư mà chú ý biểu tình của Chu tẩu, càng không có tâm tư trả lời câu hỏi của tiểu đào, chỉ suy nghĩ thế nào mà tạo ra được một lời nói dối hoàn mỹ, thuận miệng đáp: “Không phải chuyện to tát gì, không nghĩ các ngươi lại như vậy.” Hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt Chu tẩu càng trừng lớn hơn nữa.

Tiểu đào cùng Chu tẩu lấy toàn bộ ánh mắt chăm chú nhìn Tần Đồng, một người khó hiểu một người khiếp sợ, tự nhiên cũng quên mất còn có một ánh mắt phức tạp cộng một chút khó khăn đang nhìn nhìn các nàng, dường như còn có chút ngây ngốc nữa.

Tần Đồng còn đang “Hắn hắn hắn” không ngừng, thanh âm Chu tẩu lại đột nhiên tiến lại gần: “Không cần phải nói, ta cũng đại khái có thể hiểu được.”

Tiểu đào hỏi: “Nương, ngươi biết cái gì?”

Tần Đồng trong lòng nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn Chu tẩu cẩn thận hỏi: “Ngươi hiểu cái gì?” Nàng như thế nào lại biết?

Chu tẩu thở dài: “Cái này còn phải đoán sao? Đều đã rõ ràng như vậy.” Tiếp theo quay đầu đối với tiểu đào nói: “Tiểu hài tử, nơi này không còn việc của ngươi nữa, nhanh trở về ngủ đi.”

Tần Đồng nghe mà không hiểu được gì, đây là biết cái gì? Hiểu biết chính xác thế nào mà lại có phản ứng như vậy? Ngẩng đầu nhìn Chu tẩu, lúc này khiếp sợ trên mặt đã muốn rút đi, thay vào đó là một biểu tình mà Tần Đồng chưa từng gặp qua, dưới ánh sáng mỏng manh của nến lại có vẻ gì đó rất quỷ dị.

Tần Đồng càng thấy kỳ quái, không khỏi mở miệng hỏi: “Ngươi là biết… CÁI GÌ!”

Hai chữ cuối cùng cất cao mãnh liệt, hoàn toàn không phải là từ nghi vấn. Tiểu đào đang chuẩn bị trở về phòng lại bị Tần Đồng làm hoảng sợ, vội hỏi: “Đại ca, chuyện gì?”

Một ánh mắt khác cũng bởi vì hắn kêu to như thế mà hoàn hồn lại, hướng về phía hắn.

Tần Đồng phóng tới trước mặt Chu tẩu, nói liên tục: “Không đúng không đúng, thật sự không phải nhu ngươi nghĩ, không đúng không đúng, hoàn toàn không đúng.” Trong lòng âm thầm kêu trời, như thế nào lại trở thành thế này?

Hắn không phải ngốc tử, cho dù mình không có sở thích đó, nhưng ở Mỹ thì dạng gì mà chưa thấy qua? Hồi tưởng lại cảnh khi các nàng mới vừa bước vào, lại nghĩ nghĩ đến ẩn ý trong lời Chu tẩu, còn biểu tình kia của nàng nữa, vậy là đủ hiểu. Chính là cũng thật thái quá, làm sao mà lại kết luận được như thế này?

Chu tẩu nhìn thấy biểu hiện của hắn như vậy lại càng thêm khẳng định suy đoán của mình, nhìn nhìn lại quần áo không chỉnh tề của Tần Đồng: “Ta biết là đã biết rồi, còn che giấu cái gì nữa? Trên đời này tuy rằng không xảy ra nhiều lắm, nhưng lại không phải không có, không phải là chuyện gì to tát đâu.”

Tần Đồng ngẩn ngơ, theo ánh mắt Chu tẩu nhìn lại trên người mình, khi trở về đã ngã đầu đi ngủ, quần áo đã sớm không chỉnh tế, lại mới trải qua một phen sống chết giãy dụa, đã sớm nhăn nheo cùng rách rưới, càng trở nên suy sụp.

Đột nhiên lại nhớ đến trên cổ bị người ta bóp xem nát, nếu lúc này mà bị phát hiện sự tình lại càng thêm rắc rối, chạy nhanh về sửa sang lại quần áo, may mắn lúc này ánh sáng trong phòng vốn lờ mờ, trên cổ lại lõa xõa không ít tóc, nhất thời sẽ không bị nhìn đến, nhẹ ngàng thở ra.

Hắn không nghĩ rằng động tác này càng khiến người ta nghi ngờ, quả nhiên chưa kịp thở ra hết thanh âm Chu tẩu lại vang lên: “Hiện tại mới nhớ tới việc sửa sang quần áo, quá muộn rồi.” Lời này thật sự đã hoàn toàn khẳng định.

Một câu đã khiến Tần Đồng nhảy dựng lên, lời muốn nói đều tắc nghẹn tại cổ họng, sau hắn liên tục ho không ngừng, vội vàng ôm lấy ấm trà trên bàn cứu mạng.

Người nọ đứng bên cạnh Tần Đồng tựa hồ cũng không ngờ sự tình lại phát triển theo hướng quỷ dị như thế, có vẻ cũng có chút ngẩn ngơ, chính là khí thế vẫn lạnh băng như trước, khiến cho người ta dù không thể bỏ qua cũng không thể tới gần.

Chu tẩu dời ánh mắt về phía hắn, lẳng lặng đánh giá một chút, không biết sao bỗng nhiên trào lên một cảm giác kỳ quái, tuy rằng hình dáng có chút khác biệt, chính là đôi mắt kia quá giống, giống đến mức khiến nàng đau lòng, ánh mắt không khỏi trở nên ảm đạm hạ xuống.

Áp chế cảm giác trong lòng, Chu tẩu hỏi: “Ngươi là…”

Tần Đồng mới vừa đem toàn bộ một hồ trà vào trong cổ họng, nhất thời còn không nói được, ánh mắt chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm người bị hỏi, trong lòng lớn tiếng nói: “Mau phủ nhận mau phủ nhận, phủ nhận đi thiên hạ liền thái bình.”

“Xin chào bá mẫu.”

“Có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?”

“Lục Gia Diễm.”

“Phốc” một tiếng, trà vừa mới tiến vào cổ họng của Tần Đồng đã phun thẳng xuống đất, hắn bất chấp mọi thứ, nhảy qua nắm áo tên kia gào lên: “Ngươi có biết ngươi đang nói gì hay không!”

Hai hàng lông mi nhẹ nhàng động, một bàn tay nhìn ôn nhu nhưng thực ra lại đang cường ngạnh giải cứu cái áo của mình ra khỏi tay Tần Đồng: “Nếu đã thế, không bằng thừa nhận.” Hiện tại chỉ có như thế mới có thể ở gần bên cạnh bảo hộ các nàng, thuận tiện xem lời người này đối với mình là thật hay giả.

“Có cái gì mà thừa nhận! Lão tử căn bản không biết ngươi!” Hắn rốt cuộc làm sai cái gì, như thế nào lại trêu chọc vào một cái tên thần kinh như thế này? Người này rốt cuộc là vì cái gì?

———————————————————————–

Hừm, chúng ta là đang thực hiện hành vi vi phạm pháp luật đó nha, truyền bá “văn hóa phẩm đồi trụy” theo điều 253 của BLHS đó nha T_T.

Bảo mình vi phạm pháp luật sở hữu trí tuệ còn ổn, mình chấp nhận, mỗi cái tội edit ko per mà còn public thì thấy rõ là mình có xâm phạm quyền tác giả rồi. Nhưng còn nghe cái vụ truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy thiệt là ức chịu không được.

Mình không muốn phê phán, dù sao thì mình cũng chưa đủ trình để phê phán, nhưng dù sao cũng liên quan đến chuyên ngành của mình, search tí cho mọi người ngó vui:

Điều 253 BLHS. Tội truyền bá văn hoá phẩm đồi trụy

“Người nào làm ra, sao chép, lưu hành, vận chuyển, mua bán, tàng trữ nhằm phổ biến sách, báo, tranh, ảnh, phim, nhạc hoặc những vật phẩm khác có tính chất đồi truỵ, cũng như có hành vi khác truyền bá văn hoá phẩm đồi truỵ thuộc một trong các trường hợp sau đây…”

Theo đó yếu tố chính phải là xác định sản phẩm đó có tính chất đồi trụy hay không, và theo kiến thức nhỏ hẹp của mình cũng như anh google phụ giúp, mình đúc kết được là chúng ta ko có văn bản pháp luật chính xác nào quy định thế nào là “văn hóa phẩm đồi trụy” nha, chỉ có cái điều này thôi này:

Khoản 4 Điều 3 Nghị định 178/2004/NĐ-CP  quy định “Đồi trụy….là sự thể hiện bằng hành động, bằng hình ảnh, bằng âm thanh lối sống ăn chơi, tiêu khiển thấp hèn, xấu xa, hư hỏng đến mức tồi tệ về đạo đức, trái với thuần phong, mỹ tục của dân tộc“. (mà cái mắc cười duy nhất là cái này là hướng dẫn phòng chống tệ nạn mại *** ah_chả liên quan gì đến chúng ta)

Hừm, “thấp hèn, xấu xa, hư hỏng … tồi tệ…” quan điểm tùy thời mỗi khác mà T_T nuốt ko trôi cục tức ah.

Nói tới nói lui, hay ho quá sao mà cứ nói hoài, làm ra cái vẻ đính chính, khuyên bảo giúp những con người đang lạc lối, cơ mà cũng chỉ là một tin sốt dẻo làm ra tiền thôi, còn mời thêm luật sư cùng bác sĩ tâm lý làm mè.  Để làm cái gì, ta đây không quay đầu đấy làm gì nhau nào, chứng nào chưa tu thành chính quả quyết không thèm quay đâu. Đừng có mà làm cho to chuyện rồi lôi kéo những thứ không hay ho đi vào thế giới này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện