Thương Mấy Cũng Là Người Dưng
Chương 20: Yêu một bản sao
Thú thật đi!
Trải qua bao nhiêu lần yêu thì chúng ta đều chỉ đang yêu đi yêu lại cùng một kiểu người. Nghĩa là, cái bóng hình xa xưa của người ta từng thương nhất đó, luôn thấp thoáng đâu đó trong những "bản sao" tình yêu sau này. Dù vô tình hay hữu ý.
Cho đến một ngày đứa bạn thân buộc miệng: "Ê, người yêu mới của mày có nét giống bồ cũ quá ha!".
Lúc ấy bạn mới giật điếng mình.
Nhưng xin đừng cảm thấy chùng lòng hay mảy may mặc cảm tội lỗi, bởi quyết định của con tim thì không cần hỏi xin ý kiến của lý trí. Lúc bạn quyết định yêu những người mới sau này, trong suy nghĩ của bạn chưa hề mường tượng đến sự giống nhau hay liên quan gì giữa mới - cũ, trước - sau.
Chỉ là "nguyên bản" xa xưa đã khắc sâu vào tâm trí, như một kiểu thói quen đi xe phải đeo khẩu trang hay ngủ nướng cuối tuần vậy đó. Nên thành ra những lần yêu sau này đều chỉ là những bản photocopy na ná giống "nguyên bản" thôi.
Quả tình, "nguyên bản" luôn có một quyền năng trong lòng bạn. Dù muốn dù không, bạn không thể cự tuyệt được những ám ảnh mơ hồ mà người cũ để lại. Chỉ là đôi lúc vì dỗi hờn với quá khứ mà bạn cố mặc nhiên cho rằng, tôi chẳng còn yêu em đâu, tôi chẳng nhớ gì em đâu... nhưng thực chất lúc ấy, tôi lại đang đi yêu một bóng hình giống hệt em!
Bởi hồi ức là thứ mười phần thì hết chín phần toàn chuyện đau lòng, nhưng người ta vẫn luôn nhớ về một phần ngọt ngào đáng vui ít ỏi còn lại. Con người ta ngộ vậy đó... Chấp mê bất ngộ thì giỏi, chứ còn tỉnh ngộ thì mãi vẫn cứ là chuyện mê mờ! Thành ra cứ lừng khừng giữa lối về ngày cũ, đi tiếp thì chẳng đành lòng, mà ở lại thì cũng hoài công. Trở lại với người xưa là điều bất khả, còn đi bước nữa với người sau thì không tránh khỏi "yêu một bản sao".
Người ta hay trách cứ những kẻ nặng lòng với quá khứ, rằng sao cứ quay nhìn lại phía sau lưng? Nhìn lại làm gì để rồi so đo cũ - mới? Nhìn lại làm gì để ám thị mãi một bóng hình, rồi xáo tung hiện tại đi tìm một người hao hao giống xưa?
Nhìn lại làm gì?
Hay vì đơn giản là chưa từng bước qua?
Hay vì đơn giản là chưa từng quên được?
Thế nên tình cảm là thứ duy nhất ở đời không bao giờ nên rạch ròi, bởi khi đó người thiệt thòi chỉ duy nhất có bản thân bạn.
Yêu, hoàn toàn không phải chuyện bạn cho 1 là phải nhận lại 1. Đầy rẫy người ngoài kia cho 10, cho 100 mà vẫn nhận lại trắng tay, trong khi có những người chẳng cần cho gì vẫn nhận lại đủ đầy.
Không phải bất công, càng không là mù quáng. Đơn giản chỉ là chuyện ái tình nhân sinh vốn dĩ không thể so đo như thế gian thường tình. Bạn là bản sao của ai, hay ai đang là bản sao của bạn. Yêu hay không yêu. Được yêu hay không được yêu. Cuối cùng cũng giống chuyện chúng ta bước vào nhà gương, bốn bề là những phản chiếu giống hệt. Chỉ có chính chúng ta mới biết đâu là thật giả, đâu là sao chép. Chỉ có chính chúng ta. Vâng, chính chúng ta chứ không là ai khác, mới biết cuối cùng đâu là giả ý, đâu là chân tình.
Tội cho những "bản sao" một, thì tội cho những người phải đi "yêu bản sao" tới mười. Bởi lẽ họ chưa từng rời chân được vũng lầy quá khứ và lòng chưa bao giờ thoát ly khỏi ám ảnh tình xưa. Không thể chạm gần một nguyên bản, mà phải đi ôm ấp một phản chiếu tạm bợ trong gương. Đó mới thật là đỉnh điểm đáng thương nhất của một kẻ chưa bao giờ thoát khỏi nỗi cô đơn tự tạo của chính mình.
Trải qua bao nhiêu lần yêu thì chúng ta đều chỉ đang yêu đi yêu lại cùng một kiểu người. Nghĩa là, cái bóng hình xa xưa của người ta từng thương nhất đó, luôn thấp thoáng đâu đó trong những "bản sao" tình yêu sau này. Dù vô tình hay hữu ý.
Cho đến một ngày đứa bạn thân buộc miệng: "Ê, người yêu mới của mày có nét giống bồ cũ quá ha!".
Lúc ấy bạn mới giật điếng mình.
Nhưng xin đừng cảm thấy chùng lòng hay mảy may mặc cảm tội lỗi, bởi quyết định của con tim thì không cần hỏi xin ý kiến của lý trí. Lúc bạn quyết định yêu những người mới sau này, trong suy nghĩ của bạn chưa hề mường tượng đến sự giống nhau hay liên quan gì giữa mới - cũ, trước - sau.
Chỉ là "nguyên bản" xa xưa đã khắc sâu vào tâm trí, như một kiểu thói quen đi xe phải đeo khẩu trang hay ngủ nướng cuối tuần vậy đó. Nên thành ra những lần yêu sau này đều chỉ là những bản photocopy na ná giống "nguyên bản" thôi.
Quả tình, "nguyên bản" luôn có một quyền năng trong lòng bạn. Dù muốn dù không, bạn không thể cự tuyệt được những ám ảnh mơ hồ mà người cũ để lại. Chỉ là đôi lúc vì dỗi hờn với quá khứ mà bạn cố mặc nhiên cho rằng, tôi chẳng còn yêu em đâu, tôi chẳng nhớ gì em đâu... nhưng thực chất lúc ấy, tôi lại đang đi yêu một bóng hình giống hệt em!
Bởi hồi ức là thứ mười phần thì hết chín phần toàn chuyện đau lòng, nhưng người ta vẫn luôn nhớ về một phần ngọt ngào đáng vui ít ỏi còn lại. Con người ta ngộ vậy đó... Chấp mê bất ngộ thì giỏi, chứ còn tỉnh ngộ thì mãi vẫn cứ là chuyện mê mờ! Thành ra cứ lừng khừng giữa lối về ngày cũ, đi tiếp thì chẳng đành lòng, mà ở lại thì cũng hoài công. Trở lại với người xưa là điều bất khả, còn đi bước nữa với người sau thì không tránh khỏi "yêu một bản sao".
Người ta hay trách cứ những kẻ nặng lòng với quá khứ, rằng sao cứ quay nhìn lại phía sau lưng? Nhìn lại làm gì để rồi so đo cũ - mới? Nhìn lại làm gì để ám thị mãi một bóng hình, rồi xáo tung hiện tại đi tìm một người hao hao giống xưa?
Nhìn lại làm gì?
Hay vì đơn giản là chưa từng bước qua?
Hay vì đơn giản là chưa từng quên được?
Thế nên tình cảm là thứ duy nhất ở đời không bao giờ nên rạch ròi, bởi khi đó người thiệt thòi chỉ duy nhất có bản thân bạn.
Yêu, hoàn toàn không phải chuyện bạn cho 1 là phải nhận lại 1. Đầy rẫy người ngoài kia cho 10, cho 100 mà vẫn nhận lại trắng tay, trong khi có những người chẳng cần cho gì vẫn nhận lại đủ đầy.
Không phải bất công, càng không là mù quáng. Đơn giản chỉ là chuyện ái tình nhân sinh vốn dĩ không thể so đo như thế gian thường tình. Bạn là bản sao của ai, hay ai đang là bản sao của bạn. Yêu hay không yêu. Được yêu hay không được yêu. Cuối cùng cũng giống chuyện chúng ta bước vào nhà gương, bốn bề là những phản chiếu giống hệt. Chỉ có chính chúng ta mới biết đâu là thật giả, đâu là sao chép. Chỉ có chính chúng ta. Vâng, chính chúng ta chứ không là ai khác, mới biết cuối cùng đâu là giả ý, đâu là chân tình.
Tội cho những "bản sao" một, thì tội cho những người phải đi "yêu bản sao" tới mười. Bởi lẽ họ chưa từng rời chân được vũng lầy quá khứ và lòng chưa bao giờ thoát ly khỏi ám ảnh tình xưa. Không thể chạm gần một nguyên bản, mà phải đi ôm ấp một phản chiếu tạm bợ trong gương. Đó mới thật là đỉnh điểm đáng thương nhất của một kẻ chưa bao giờ thoát khỏi nỗi cô đơn tự tạo của chính mình.
Bình luận truyện