Thương Thiên Phách Huyết

Chương 285: Trùng phong (hạ)



Khi lần thứ ba Hứa Hải Phong suất lĩnh đội ngũ kỵ binh chạy ào vào trận địch, rốt cục có người không thể thừa nhận được tràng diện giết hại nghiêng về một bên như thế.

Hắn hét một tiếng, ném xuống trường thương trong tay, xoay người bỏ chạy.

Hắn chạy trốn liền tạo thành sự hoảng sợ, hỗn loạn lập tức lan tràn, mắt thấy sẽ ảnh hưởng cả đội ngũ.

Đột nhiên, một mũi tên lăng không bay tới, binh lính chạy trốn đầu tiên kia hét thảm một tiếng, nặng nề té ngã lên mặt đất.

Ở bên sườn đội ngũ, là quân pháp quan môn tinh nhuệ, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào trận hình, chỉ cần có người muốn bỏ chạy, lập tức sẽ giết chết tại chỗ.

Sự tồn tại của bọn họ giống như một lưỡi dao sắc bén trên đầu bọn lính, bức bách bọn họ đối mặt Hắc Kỳ quân tử thần.

Xung trận lên trước, vô số kỵ binh theo sát sau đó, trong trận địch tùy ý tung hoành, đó là ý khí phong phát cỡ nào, là hào khí can vân ra sao.

Trong lồng ngực Hứa Hải Phong tựa hồ có một nguồn liệt hỏa đang hùng hùng thiêu đốt, vì hắn cung cấp năng lực vô cùng vô tận.

Tinh thần hắn không ngờ lại cực độ tập trung, vào giờ khắc này, hắn phảng phất có thể xuyên thấu qua thiên nhãn, quan sát từng cử động nhỏ nhất của chiến trường, loại cảm giác cực kỳ huyền hồ này làm tu vi tinh thần của hắn lại nhiều hơn một lần thể ngộ khắc sâu.

Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác, hắn cũng không thể thật sự cảm ứng được sự biến hóa cùng động tác của mọi người.

Nếu thật có thể làm được như lòng bàn tay, vậy loại bản lãnh này cũng đã vượt qua sự cực hạn của loài người mà đạt tới lĩnh vực như thần linh. Ở trên thế giới này có người như vậy hay sao, đáp án có hay không, dù là Thái Ất chân nhân được xưng thiên hạ đệ nhất cũng khẳng định làm không được.

Hắn chỉ mơ hồ có thể phát giác sự điều động của địch quân cùng mỗi một biến hóa mạnh yếu mà thôi.

Nguyên nhân chính là vì như thế, cho nên mỗi lần hắn trùng kích, phương hướng lựa chọn đều là nơi cực mạnh của địch nhân, chỉ có không ngừng công kích nơi mạnh nhất của quân đội, mới có thể đả kích lòng tin tưởng cùng đấu chí của bọn họ ở hạn độ lớn nhất.

Giống như là hiện tại, hắn đã thấy được sự thắng lợi phơi bày trước mặt.

Bộ đội địch nhân bắt đầu rút lui ra sau, đã không còn dùng từ triệt thoái để hình dung.

Bọn họ đang chật vật chạy trốn, trận chiến đấu này đã chấm dứt, hai vạn đại quân của Khải Tát đệ tứ quân đoàn đã hoàn toàn chiến bại.

" Sát…"

Lần đầu tiên, từ sau khi Hứa Hải Phong nhảy vào trận địch, lần đầu tiên phát ra sự hò hét của chính mình, ngay lúc địch quân đã hoàn toàn đánh mất đấu chí, bị đánh tơi bời mà bỏ chạy, từ trong miệng của hắn lại hô lên từ " sát" tràn ngập mùi máu tươi.

" Sát…"

Ngay tại thời khắc này, tiếng hét rung động lòng người lại vang lên đinh tai nhức óc trên chiến trường.

Cho tới nay, Hắc Kỳ quân vốn đang trầm mặc không nói một lời lại đồng thời há to miệng, hò hét vang rền.

Trên cả chiến trường, sát ý nồng đậm ùn ùn kéo đến.

Tuy Khải Tát nhân hiểu được tiếng Hán cũng không nhiều, cũng không có bao nhiêu người biết những hắc y tử thần đột nhiên tru lên cái gì, nhưng hàm ý bao hàm bên trong làm cho lòng người kinh hoàng cũng không người nào có thể hiểu sai lầm.

Sát khí càng dày đặc hơn trên chiến trường vào giờ khắc này dâng lên tới đỉnh, các dũng sĩ Hắc Kỳ quân quơ vũ khí trong tay, cả đám lớn tiếng gào thét, khải giáp trên người bọn họ dính đầy máu tươi thịt vụn. Trong hai mắt không còn là mắt cá chết ảm đạm, mà là tiết ra hàn quang sâu kín khiến người khác sợ hãi.

Chiến tranh, chỉ có trên chiến trường, mới có thể làm tỉnh lại ý thức của bọn họ, bản năng chiến đấu đã siêu việt hết thảy, trong lòng bọn họ đã không còn suy nghĩ, mà là tràn ngập ý niệm cực kỳ bạo lệ.

" Sát…sát…sát…"

Thần trở sát thần, phật trở sát phật, phàm là ai dám ngăn cản ngay trước mặt bọn họ, tất đều như bụi bặm, hóa thành một mảnh hư vô.

Giết hại đầy máu tanh, không ngừng kích thích thần kinh của bọn họ. Giọt ma huyết ẩn núp trong thân thể họ sôi trào lên, đưa tiềm năng của họ mở ra lớn nhất.

Ban Khắc La Phu Đặc nói rất đúng, bọn họ đã không còn ai chống đỡ nổi.

Khác với quan chỉ huy giữ quân pháp, quan chỉ huy cao nhất của họ cũng đã hoàn toàn đánh mất lòng tin thủ thắng.

" Thất bại a…"

Tựa hồ là cắn răng, từ trong hàm răng phun ra mấy chữ, sắc mặt Ban Khắc La Phu Đặc tái nhợt, cơ hồ có thể so sánh với những nữ nhân thoa đầy phấn trắng bệch.

" Tướng quân…"

Một thanh âm vang lên bên tai của hắn, nhưng Ban Khắc La Phu Đặc phảng phất chưa từng nghe thấy, trong miệng vẫn thì thào những lời này.

" Tướng quân…"

Thanh âm lại vang lên, duy nhất khác nhau chính là, lúc này đây thanh âm cao ngang mà dồn dập, tựa hồ còn dẫn theo chút rít gào.

Ban Khắc La Phu Đặc ngạc nhiên quay đầu, hắn nhìn thấy một gương mặt như người chết.

Đúng vậy, một gương mặt so với hắn còn khó coi hơn vài phần, trắng bệch trong suốt.

Thanh âm Ngả Bối Nhĩ cao cao vang lên: " Tướng quân, thỉnh ngài mang theo thân vệ quân cùng bọn kỵ sĩ đi trước."

" Vậy còn ngươi?" Tựa hồ đã thanh tỉnh lại, Ban Khắc La Phu Đặc thất kinh hỏi.

Ngả Bối Nhĩ quay đầu nhìn những binh lính gần như hỏng mất, sắc mặt hắn dữ tợn đến tuyệt vọng: " Ta muốn đền bù sự sai lầm của ta."

Những lời này phảng phất giống như một chậu nước lạnh như băng đổ xuống trên đầu Ban Khắc La Phu Đặc, hắn lập tức tỉnh táo lại.

Nhìn vị phó quan trung tâm cảnh cảnh, hắn hoàn toàn rõ ràng ý tứ của đối phương.

Trọng giả bộ binh, Ngả Bối Nhĩ đang áy náy, vì sao hắn không mang theo trọng giả bộ binh cùng đến.

Không có khải giáp cứng rắn, không có thứ thương dài ba thước, không có cự mã, đinh sắt những trang bị kia, trên đời không có chi quân đội nào có thể ngăn cản sự trùng kích mãnh liệt của Hắc Kỳ quân.

Nếu một vạn trọng giả bộ binh còn tại nơi này, lấy bọn họ làm trung tâm, nghiêm trận chờ đợi, Hắc Kỳ quân cũng chưa chắc có thể tung hoành ngang ngược trong trận hình của quân mình như thế.

" Không trách ngươi."

" Cái gì?"

" Nếu ta là ngươi, cũng sẽ làm ra lựa chọn đồng dạng. Là do ta đánh giá thấp thực lực của người Hán, không quan hệ tới ngươi."

Trong lòng Ngả Bối Nhĩ vừa động, nhìn câu an ủi lần đầu tiên từ trong miệng Ban Khắc La Phu Đặc phun ra, trong lòng một trận kích động.

Trừ bỏ giáo hoàng bệ hạ vĩ đại, hắn từ thành kín sám hối ra, đây là lần thứ hai hắn chịu nói ra lời xin lỗi.

" Tướng quân…"

Đưa tay cắt đứt lời hắn, Ban Khắc La Phu Đặc đột nhiên cao giọng nói: " Truyền lệnh, toàn bộ binh sĩ chạy trốn."

" Cái gì?" Đừng nói những thân binh bên người lập tức quay đầu lại, cho dù là Ngả Bối Nhĩ cũng khiếp sợ và khó tin.

" Để cho bọn họ đào tẩu." Sắc mặt Ban Khắc La Phu Đặc âm trầm, còn có vài phần vặn vẹo: " Bọn họ do một tay ta bồi dưỡng đi ra, là tiền vốn cùng lực lượng lớn nhất của ta, không thể chết hết ở chỗ này. Lão ưng phải lưu trụ đôi cánh, mới có thể bay qua núi cao."

" Đại nhân, trọng giả bộ binh rất nhanh sẽ tới…" Một tướng lãnh khuyên nhủ: " Chỉ cần chống đỡ thêm một canh giờ…"

Nhưng lời của hắn đột nhiên dừng lại, bởi vì một bàn tay mạnh mẽ đã nhấc người hắn lên.

" Ta là quân đoàn trưởng, ngươi cần làm là phục tùng mệnh lệnh, hiểu chưa? Ngu xuẩn."

Gương mặt tái nhợt của Ban Khắc La Phu Đặc đột nhiên đỏ bừng lên, rít gào bên tai hắn.

Bởi vì cực độ sợ hãi, ngoại trừ gật đầu, tướng lãnh kia cũng không làm ra được phản ứng nào khác.

" Ngả Bối Nhĩ, đi thôi…Hết thảy trách nhiệm do ta gánh chịu."

Bỏ lại vướng víu trong tay, Ban Khắc La Phu Đặc có chút uể oải nói.

Kinh ngạc nhìn hắn, Ngả Bối Nhĩ có thể nhận thức hắn đang giấu sự đau xót cùng không cam lòng trong nội tâm.

Chỉ là lựa chọn duy nhất lúc này của hắn chính là phục tùng mệnh lệnh, đúng vậy, phục tùng mệnh lệnh của quân đoàn trưởng. Hắn cung kính làm ra quân lễ, xoay người phát lệnh rút lui.

Bởi vì hắn biết, lúc này bại cục đã định, cho dù trọng giả bộ binh có chạy đến, cũng chỉ làm cho công lao của đối phương càng dày thêm một chút mà thôi.

Trừ phi là có một quân đoàn mới tinh hoàn chỉnh tham chiến, nếu không bọn họ đã không còn đường xoay chuyển.

Hứa Hải Phong cẩn thận khống chế phương hướng tiến tới của đại đội nhân mã, hắn qua lại trùng sát đã có bốn lần, nhưng hắn vẫn luôn cẩn thận tránh né một chỗ.

Trận sau của Khải Tát nhân, bộ chỉ huy của Ban Khắc La Phu Đặc.

Những quan quân chỉ huy quân pháp một thân khải giáp che chắn trước mặt bộ chỉ huy. Bọn họ cần chính thân thể huyết nhục của mình đến đối kháng cơn lũ cương thiết mang dấu hiệu của tử thần.

Nhưng không biết nữ thần may mắn có đứng bên người bọn họ hay không, Hắc Kỳ quân qua lại trùng kích mấy lần, chính là không ai liếc mắt nhắm hướng nơi này.

Mệnh lệnh truyền xuống tới, những quan môn quân pháp kinh ngạc nhưng không che giấu được sự không cam lòng trong nội tâm, nhưng làm một quân nhân, bọn họ cần phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của chính mình.

" Đã thất bại…"

Khắp nơi đều là Khải Tát nhân đang đào vong, bọn họ liều mạng bôn đào khắp bình nguyên.

Nhưng bước chân bọn họ lại làm sao so sánh được với huyết mã của Hắc Kỳ quân.

Đội ngũ năm ngàn người bắt đầu kéo dài ra, lúc bọn họ đang bôn ba, hình thành một đường cong tao nhã, hướng phía trong nghiêng đi.

Từ xa nhìn lại, là giống như lưỡi hái màu đen trên tay tử thần.

Bọn họ đang không ngừng thu hoạch tính mạng Khải Tát nhân, cho đến khi lưỡi hái trong tay bọn họ nhiễm đầy máu tươi.

" Trốn a…"

Theo tiếng hò hét từ từ vang lên, Khải Tát nhân bắt đầu hướng bốn phương tám hướng chạy trốn. xem tại truyenbathu.vn

Nhưng vào lúc, vào lúc tốt nhất có thể mở rộng chiến quả, Hứa Hải Phong lại làm ra một việc ngoài dự đoán mọi người.

Dưới sự ước thúc của hắn, Hắc Kỳ quân thu lại đội hình, ngược lại không hề đuổi giết.

Lời của Tương Khổng Minh lại thổi qua bên tai của hắn: " Khải Tát Lâm cùng nhị vương tử hi vọng Ban Khắc La Phu Đặc chết trong tay chúng ta, nhưng lấy thân phận địa vị của bọn họ tạm thời không cách nào làm được, hoặc là nói có điều cố kỵ. Bởi vậy có thể thấy được, người này nên tiếp tục tồn tại."

Đối với lời này của Tương đại quân sư, Hứa Hải Phong đích xác rất có đồng cảm.

Đêm nay đánh một trận, bộ đội kỵ binh của đệ tứ quân đoàn có thể nói toàn quân bị tiêu diệt, chỉ còn lại có mấy trăm kỵ, ở trong chiến dịch đại quy mô cũng không đủ tắc hàm răng cho người khác.

Hai vạn bộ binh sau khi bị Hắc Kỳ quân giết hại tàn khốc, đã thương vong hơn phân nửa, lúc này chỉ còn mấy ngàn người, trọng yếu hơn chính là, sĩ khí hạ thấp đã tạo thành lực chiến đấu giảm mạnh, đối với Ban Khắc La Phu Đặc mà nói, đây là một chuyện đau đầu vô cùng.

Hứa Hải Phong thu lại cương ngựa, trên mặt hắn lộ ra một tia tươi cười hài lòng.

Cũng nên chừa cho hắn chút tiền vốn, nếu không hắn làm sao tiếp tục tồn tại ở Khải Tát đây?

Bàn tay vung lên, đám tử thần màu đen dưới sự dẫn dắt của hắn, vượt qua đám bộ binh thua bại, không nói một lời hướng xa xa phóng đi.

Ban Khắc La Phu Đặc cùng Ngả Bối Nhĩ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn ra vẻ khiếp sợ cực độ trong mắt đối phương.

Bởi vì, phương hướng Hứa Hải Phong rời đi, chính là đại doanh của đệ tứ quân đoàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện