Thương Thiên Phách Huyết

Chương 403: Thương các



Mưa to ầm ầm quật xuống mặt đất như từng cơn sóng chạy chồm gầm gào, quả thật có thể nói giống như cơn giận của thiên nhiên đổ tạt xuống, nghiêng nghiêng, dày đặc, hình thành vô số bức tường mưa, ầm ào, hất văng, bao phủ hết thảy.

Ở trong cơn mưa to, thần sắc Hứa Hải Phong ngưng trọng, nhìn cơn mưa to tựa hồ không ngừng nghỉ, nói: " Khí trời phương nam, thật sự là nhiều biến đổi."

Ở phía sau hắn, một bạch diện thư sinh mặc áo khoác đột nhiên cất tiếng cười to, nói: " Chủ công quá lo lắng."

Hứa Hải Phong vươn tay ra, mặc cho vô số giọt mưa từ ngón tay tràn xuống.

" Quân sư đại nhân, ngươi có thể chạy về đến, thật sự là tốt quá." Phảng phất như thì thào tự nói, Hứa Hải Phong nói ra lời từ trong nội tâm của mình: " Có một số việc, thật đúng phải do chính ngươi đi làm mới xong."

" Hắc hắc…" Tương Khổng Minh cười to giống như một con hồ ly mới ăn trộm được con gà quay: " Chủ công muốn nói tới mấy đại thế gia."

Yên lặng gật đầu, Hứa Hải Phong chỉ vào cơn mưa to trước mặt, thanh âm của hắn trở nên chuyển hung lệ, nặng nề nói: " Triều đại mới, tựa như cơn mưa to này, nhất định phải đem toàn bộ gốc rễ của tiền triều tiêu trừ."

" Chủ công, quốc gia trước mắt đang lấy gia tộc làm trung tâm, lấy thế gia làm gốc mà thành lập lên. Mọi người đã thói quen hình thức này, nếu ngài lập chí cải cách, đầu tiên phải qua một cửa, chính là thế gia…" Mặc dù thân đang ở trong cơn mưa, Tương Khổng Minh không thể lấy ra quạt lông thành danh của hắn, nhưng vẫn theo thói quen, phất tay nhẹ giọng nói.

" Ta biết, thế gia, là gốc rễ lập quốc của Đại Hán chúng ta, nhưng lại càng là căn nguyên của mầm bệnh. Một ngày chưa trừ diệt, một ngày không được an tâm." Hứa Hải Phong nhàn nhạt nói, thanh âm của hắn tràn ngập sự kiên định.

Tương Khổng Minh lộ ra một vẻ tươi cười cực kỳ buồn cười, hắn bước lên một bước, đến gần bên người Hứa Hải Phong, cười nói: " Chủ công, Hứa gia của ngài hôm nay là thế gia lớn nhất."

Hứa Hải Phong quay đầu lại, ngắm nhìn hắn.

Nếu người khác nhìn thấy ánh mắt của vị Đại Hán bá chủ đang chằm chằm nhìn mình, đã sớm sợ đến gục xuống, nhưng Tương Khổng Minh lại thản nhiên như không hề hay biết, bộ dáng bình thản vui tươi.

" Không sai, Hứa gia chúng ta là lớn nhất. Nhưng…" Thanh âm Hứa Hải Phong thấp xuống, thấp tới mức chỉ có Tương Khổng Minh ngưng thần mà nghe, mới có thể miễn cưỡng nghe được: " Nhưng ta hi vọng, có thể kéo dài từ thế hệ này sang thế hệ khác."

" Kéo dài sao?" nguồn truyenbathu.vn

" Đúng vậy, vì huyết mạch Hứa gia có thể thuận lợi kéo dài. Có một chút cần phải hi sinh, hay cần phải bỏ qua." Thanh âm Hứa Hải Phong tuy nhỏ, nhưng trong mơ hồ, lại hàm chứa một cỗ máu tươi nhàn nhạt.

Tương Khổng Minh buồn bã thở dài, vị thiếu niên ngày trước khi gặp chuyện chỉ biết bàng hoàng, không hề có chủ kiến, sau khi trải qua trận chiến tranh cuốn trôi cả đại lục, rốt cục phát triển.

Chẳng qua, phát triển như vậy đối với gia tộc của hắn là phúc, đối với cả thiên hạ cũng là phúc, nhưng đối với bản thân hắn, vậy chưa hẳn nhất định là phúc.

" Ý chủ công, là có ý định ra tay từ chỗ nào?"

Trong mắt Hứa Hải Phong xẹt qua một tia quang mang, chậm rãi nặng nề nói: " Ta đã gặp mặt Trình Anh Hào."

" Trình gia đầu hiệu?"

" Đúng vậy, đối với sự đầu hiệu của bọn hắn ta không nghĩ cự tuyệt, hoặc là nói, ta không có lá gan cự tuyệt." Trong thanh âm Hứa Hải Phong đột nhiên tiết lộ một ít bất đắc dĩ cùng khổ sáp.

Tương Khổng Minh gật đầu, tỏ vẻ hoàn toàn sáng tỏ.

Trình gia, hùng bá nam phương mấy trăm năm, thâm căn cố đế thì thôi, chỉ cần Hứa Hải Phong hạ xuống quyết tâm, một mặt cùng phía tây Khải Tát nhân đang lâm vào nội loạn tuyệt đối bảo trì thật tốt quan hệ ngoại giao, một mặt trấn an cùng chinh triệu thảo nguyên liên quân cùng nhau xuôi nam thảo phạt.

Theo sự điều độ của Tương Khổng Minh, trước mặt là chiến lực siêu cấp của Hắc Kỳ quân cái thế vô song, Trình gia dù có cường thịnh trở lại, cũng mạnh không vượt Hung Nô nhân, vận mệnh thất bại của bọn họ đã thành định cục.

Chỉ là kể từ đó, háo sức háo lực không nói, cả nam phương sẽ lâm vào trong một mảnh lửa nóng, cho dù là phương bắc, cũng không cách nào thừa nhận những sự tác chiến liên tục không nghỉ ngơi.

Có lẽ tới cuối cùng, sẽ là cục diện lưỡng bại câu thương chân chính.

Ngoài ra, ở tại Trình gia mà nói, còn có một loại lực lượng siêu cấp làm cho không thế lực nào mà không cố kỵ.

Tông sư.

Trước có Trình Huyền Phong, sau có Trình Anh Đào.

Nói cách khác, chỉ cần còn hai người này, cho dù Hứa Hải Phong có cố ý tiêu diệt Trình gia, cũng phải suy nghĩ lại.

Nếu hai người này thật sự không để ý hết thảy, buông thân phận, đi làm thích khách…

Cho dù bọn họ không thể gây thương tổn được Hứa Hải Phong, nhưng hậu nhân của hắn, những truyền thừa tiếp theo của Hứa gia thì sao?

Hứa Hải Phong không dám đánh cuộc, không người nào dám đem tông sư ra làm cá cược.

Trình Huyền Phong khi ngộ đạo ngày trước, bước vào cảnh giới tông sư. Hán đế tuy muốn tru diệt Trình gia, cũng chỉ phải xếp cờ thu trống, không dám làm tiếp ý định này.

Hứa Hải Phong hôm nay cũng gặp phải vấn đề khó giải quyết như thế, Trình gia đầu hàng, tuy có chút chậm, nhưng bọn họ có được thực lực này, là một thực lực siêu cấp làm cho không kẻ nào có thể xem nhẹ mà bỏ qua.

" Ta hướng Trình Anh Hào đòi một thứ."

" Cái gì?" Thuật đọc tâm của Tương Khổng Minh tuy lợi hại, nhưng gặp phải thân tông sư như Hứa Hải Phong, cũng không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là thành thật hỏi tới.

" Tô gia."

Trong mắt Tương Khổng Minh đột nhiên sáng ngời, hỏi: " Chủ công có ý định lấy Tô gia khai đao?"

Hứa Hải Phong cười hắc hắc, nói: " Quân sư đại nhân không phải thường dạy bảo, làm vua, vì phòng quần thần dị tâm, mỗi cách mấy tháng, cần phải giết gà dọa khỉ, lấy đó lập uy."

Con ngươi của Tương Khổng Minh vừa chuyển, nói: " Nhưng mục tiêu như Tô gia không khỏi quá lớn một chút."

" Lớn một chút không phải vừa lúc sao? Ít nhất, có thể làm cho rất nhiều người thu liễm."

Trong mắt Tương Khổng Minh dâng lên một trận ý cười, hắn đang định nói chuyện, đột nhiên nơi khóe mắt nhìn thấy được một thân ảnh quen thuộc, sắc mặt của hắn trong nháy mắt biến thành kinh ngạc cực độ.

Ở phía trước hai người bọn họ, một đại hán khôi ngô đầu tóc rối bù đang dứt khoát bước đến.

Ở trên lưng của hắn, đang vác một con vật cực lớn, con vật kia rõ ràng còn sống, đang không ngừng giãy dụa.

" Tần Dũng…"

Vô luận là Hứa Hải Phong hay là Tương Khổng Minh cơ hồ đồng thời rên rỉ lên, tên bạo long hình người này lại đang làm cái quỷ gì đây.

" Chủ công." Thanh âm như sấm sét so với sấm sét trên bầu trời càng vang to thêm mấy lần.

Hứa Hải Phong nhướng mày, nói khẽ với vị quân sư tâm phúc bên cạnh: " Quân sư đại nhân, ai nói nhiệt khí cầu mới là vũ khí lợi hại nhất của Hắc Kỳ quân? Ta xem, vũ khí vô địch chân chính, là người này mới đúng."

Đầu Tương Khổng Minh liên tục gật mạnh, đối với những lời này, hắn đúng là đồng ý vô cùng, chẳng qua, vì duy trì chính mặt mũi của mình, hắn vẫn thấp giọng giải thích một câu: " Chủ công, nhiệt khí cầu còn có thể truyền đi xuống, những con cháu đời sau của ngài còn có thể sử dụng. Nhưng tên tiểu tử này sợ là không còn khả năng có người thứ hai."

Hứa Hải Phong cười khổ, rốt cục thở dài nói: " Ở trên thế giới này, có lẽ chỉ có thời gian, mới có thể đưa được hắn vào chỗ chết."

" Hống…" Một tiếng bi hống tuyệt vọng từ trên vai Tần Dũng truyền ra.

Tương Khổng Minh cùng Hứa Hải Phong đồng thời ngẩn ra, nhìn nhau, đồng thời mở miệng kêu lên: " Lão hổ?"

Tương Khổng Minh tiếp tục cười khổ nói: " Nguyên lai, hắn đã bắt được một con còn sống."

Bọn họ lập tức sáng tỏ ý đồ của Tần Dũng khi đến đây.

Từ sau khi Tương Khổng Minh đáp ứng giúp hắn chọn lựa vật cưỡi, người này liền giống như được ăn thuốc kích thích, cả ngày đi vào núi rừng thâm sơn, nhìn thấy con vật nào cũng bắt ngay về, bỏ lên lưng vác vào trong thành.

Mỗi lần hắn đi ra ngoài, quần áo trên người đều sẽ biến thành rách nát, nhưng da thịt trên người không hề có nửa điểm tổn thương.

Chẳng qua những con mồi của hắn, rừng rậm mãnh thú, xem như gặp xui xẻo.

Những rừng rậm mà Tần đại dũng sĩ đi qua, lập tức biến thành một mảnh hỗn độn.

Nếu nghe nói ở địa phương nào có mãnh thú xuất hiện, nguy hại nhân gian, hắn lập tức tự mình xung phong, đi đến trừ hại.

Cứ như vậy, Tần đại dũng sĩ lấy sự khổ cực công cao của chính mình, giúp Hứa Hải Phong có được danh dự thật lớn.

Nhưng có một điều không hoàn hảo chính là mỗi một lần Tần đại dũng sĩ trở về, đều thu hoạch lớn mà về, nhưng tới nơi thì không còn con mãnh thú nào còn sống, đều đã chết không thể chết lại.

Thẳng đến hôm nay, vị bạo long này rốt cục đã thành công.

Nhìn lão hổ tinh thần rũ rượi, hai người Hứa Hải Phong đều dở khóc dở cười.

Có lẽ dọc theo đường đi chịu đựng sự áp bách mà người khác khó có thể tưởng tượng, lúc này vua bách thú ở trước mặt bọn họ, đã không còn khí thế hùng tráng uy vũ của ngày xưa.

Nếu không phải cái đầu thật sự khác hẳn, không cách nào giả mạo được, đám người Hứa Hải Phong còn tưởng rằng, đây là một con mèo nhỏ mềm mại.

" Chủ công, thỉnh ban rượu." Tần Dũng thật hiếm có văn nhã nói.

" Rượu?" Hứa Hải Phong cau màu, tuy hiện tại huyết tửu đã là vật phẩm được quản chế, nhưng vì muốn trấn an vị mãnh tướng này, một ít hao tổn cũng còn phải làm.

Ánh mắt của hắn chuyển qua trên mặt Tương Khổng Minh, người sau bất đắc dĩ nhún vai, từ bên hông gỡ xuống bầu rượu, vứt cho Tần Dũng.

Trong số những huyết tửu chiến sĩ, cũng chỉ có Tương đại quân sư mới có tư cách mang theo tùy thân một hồ lô huyết tửu đặc chế. Nếu thật sự gặp phải tập kích làm bị thương, đây chính là thứ tốt để bảo vệ tính mạng.

Tần Dũng cười a a tiếp nhận, vạch nắp bình, liền như vậy vạch miệng lão hổ, đổ vào.

Tuy bách thú vua đang khổ sở giãy dụa, nhưng khí lực giữa hai bên so sánh với nhau, cũng như trời với đất, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn nuốt xuống.

Chứng kiến lão hổ đã chìm vào hôn mê ngủ thiếp đi, Tần đại dũng sĩ cao hứng liền vác nó đi xa.

" Quân sư đại nhân, ngươi nói hắn có thể thành công không?" Hứa Hải Phong buồn cười hỏi.

" Không biết, phỏng chừng rất khó." Tương Khổng Minh chậm rãi lắc đầu, đối với việc này cũng không ôm hi vọng quá lớn.

Hứa Hải Phong gật đầu, đem việc này vứt ra sau não, nói: " Quân sư đại nhân, trước việc Tô gia, chúng ta còn một việc phải làm."

Trên gương mặt Tương Khổng Minh tràn ngập vẻ mỉm cười tự tin: " Chủ công yên tâm, nếu Trình gia đã quy hàng, vậy cũng đã giải quyết xong…Không, vì danh tiếng nhân đức của ngài có thể trọn đời truyền lưu, vậy chính là nên tới lúc phóng trục Lưu Chính Khải."

" Quân sư đại nhân ý định đưa bọn họ khu trục phương nào?"

" Hắc hắc…" Tương Khổng Minh quỷ dị nở nụ cười: " Có một địa phương, chính là nơi quy chúc tốt nhất cho bọn họ"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện