Thương Thiên

Chương 150: Đạo sĩ và hòa thượng



Nghe được tiếng kêu, Nhạc Phàm tiến tới tìm kiếm… thì thấy bốn gã nam tử mặc áo ngắn tay cầm đại khảm đao, đang vây bắt một nữ tử mặc áo vải mộc mạc, miệng nói ra những ô ngôn uế ngữ.
Nữ tử nọ khoảng hai mươi tuổi, vóc người mảnh mai, vẻ mặt tuấn lệ, lúc này như một con thỏ non đang kinh hãi thu mình lại, nước mắt giàn giụa làm cho người ta thương cảm.
"Tránh ra!" một tiếng quát nhẹ, bốn gã đại hán đều sửng sốt quay đầu nhìn lại, một nam tử tóc bạc trắng đang đi về phía bọn chúng.
Một gã đại hán trong bọn nổi giận nói: "Ngươi là người phương nào? Chẳng lẽ lại muốn anh hùng cứu mỹ nhân? Dám quản việc của "Đại Lĩnh tứ hổ" chúng ra? Mắt bị mù phải không?"
"Đại hiệp cứu ta, cứu ta…" nữ tử nọ trông thấy có người đến luôn miệng kêu cứu mạng.
Nhạc Phàm như không thấy bốn gã đại hán trước mặt, trực tiếp hỏi nữ tử trên mặt đất: "Ngươi là người Đào Nguyên thôn? Sao lại ở chỗ này? Nói cho ta biết Đào Nguyên thôn đã xảy ra chuyện gì?"
Nữ tử nghe thấy khóc mà kể lại: "Tiểu nữ tên Thi Bích Dao! Là người buôn bán ở tại Đào Nguyên thôn… Đào Nguyên thôn hơn nửa tháng trước đã bị người ta hủy đi… người trong thôn cũng đã chết hết, tất cả đều đã chết! Nếu không phải là đêm đó trời mưa ta không có chạy về thôn, ta sợ rằng…"
"Ta thấy người trong thôn tất cả đều đã chết, vì vậy liền đi vào thành báo quan… vốn tưởng rằng sẽ vô sự, nhưng không lâu sau, một đám cường đạo biết được tin tức liền vào trong thôn cướp đoạt, vừa lúc phát hiện ra ta, muốn bắt ta về… ta thừa dịp bọn chúng không chú ý chạy thoát ra, ai ngờ lại bị bọn chúng phát hiện…" Thi Bích Dao không tiếp tục kể nữa, trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi!
"Là ai đã làm?" Nhạc Phàm trong lòng giận dữ, nhớ tới những người thôn dân mộc mạc, đứa trẻ ngây thơ… sự việc phát sinh ở Lưu Thủy thôn bốn năm trước phảng phất như xuất hiện trước mắt, đó là mối thù trước mắt!
Thi Bích Dao vừa muốn nói tiếp, một gã đại hán tiến tới, quát lên một tiếng: "Tiểu tử từ nơi nào tới dám xen vào việc của người khác? Ăn của Tứ gia gia ngươi một quyền!" nói đến đó một quyền đánh tới Nhạc Phàm…
"Bốp!" Một tiếng vang lên, không khí chấn động, tóc trắng nhẹ bay, Nhạc Phàm vẫn không nhúc nhích, mà tên nam tử kia lại văng ngược ra.
"Lão tứ…" Ba người thấy thế nhất thời kinh hãi, vội vàng chạy tới người bị thương, chỉ thấy hắn nằm dài trên đất máu chảy không ngừng, tay phải be bết máu thịt!
Nhìn Nhạc Phàm đầu tóc bạc phơ, lão đại giận dữ nói: "Các hạ chính là Bạch Phát đao cuồng Lý Nhạc Phàm?"
Nghe nói bốn chữ Bạch phát đao cuồng, Nhạc Phàm sửng sốt, thản nhiên nói: "Ta là Lý Nhạc Phàm, Bạch Phát đao cuồng? Chưa từng nghe qua!"
"Sự tích của các hạ đã truyền khắp giang hồ, người giang hồ gọi là Bạch phát đao cuồng… nếu các hạ muốn nữ nhân này, bốn huynh đệ chúng ta cũng nên chấp nhận! Lão nhị, lão tam mang lão tứ về, thanh sơn bất cải, lục thủy trường lưu".
Nói xong, bốn người lập tức chật vật rời đi.
Diệt khẩu? Nhạc Phàm chưa bao giờ có ý nghĩ này. Hắn đã có quyết định, từ nay về sau bản thân cần quang minh chính đại mà sống, cho dù thiên hạ có phản lại hắn cũng không chùn bước. Hắn muốn cho thân nhân biết tin tức của mình, tin tức hắn còn sống.
Người đã đi xa, trên đường nhỏ chỉ còn Nhạc Phàm cùng Thi Bích Dao co tròn trên mặt đất.
Nhạc Phàm khẽ thở dài, tiến lên nói: "Bọn họ đã đi rồi, ngươi đứng lên đi!"
Thân thể Thi Bích Dao run lên, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi chính là Lý Nhạc Phàm, Lý Nhạc Phàm đã đi ngang qua Đào Nguyên thôn?"
"Chính là ta…" Nhạc Phàm gật đầu, nói xong liền bước tới muốn nâng Thi Bích Dao dậy…
Vậy mà, Thi Bích Dao đột nhiên ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn, tay cầm một cục đá ném vào Nhạc Phàm… miệng phẫn nộ hét lên: "Ngươi là hung thủ giết người!"
Nhạc Phàm trông thấy khẽ run sợ, thuận tay vận lực tiếp lấy cục đá, tiếp đó đưa tay bắt lấy cổ tay Thi Bích Dao, lạnh giọng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Một chiêu không đắc thủ, bị người chế trụ, Thi Bích Dao liều mạng giãy dụa, không cam lòng nói: "Ngươi là ma quỷ, ngươi giết đi! Ngươi giết ta đi, dù sao ngươi đã giết nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn khó khăn khi giết thêm một người nữa?"
Nhạc Phàm nhíu mày hỏi: "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì?"
"Ngươi đừng giả nhân giả nghĩa, ngươi đã làm chẳng lẽ lại quên. Ngươi muốn giết thì cứ giết, chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ tìm ngươi báo thù!" Thi Bích Dao gần như đã kích động điên cuồng.
Đối với nữ tử đau khổ trong tay, Nhạc Phàm cảm thấy không hiểu! Trong lòng nghi hoặc, vừa định hỏi lại bị cắt ngang…
"Dừng tay…"
Theo tiếng hét lớn, một người đạp không mà tới… chiêu thức "Lăng không hư bộ" phóng mắt khắp giang hồ, người biết khinh công này có thể đếm được.
Nhìn người mới tới, là một gã thiếu niên mặc đạo bào, vóc dáng phiêu dật, vẻ mặt tuấn tú, sau lưng đeo một thanh kiếm lớn kiếm, chính là một thiếu niên hiệp khách.
"Tiểu Mễ, chờ tiểu tăng một chút" vừa dứt lời một gã thiếu niên hòa thượng từ xa xa trong rừng bay ra, sau khi xoay hai vòng trên không trung, vững vàng đáp xuống mặt đất, lưu lại hai dấu chân thật sâu… khinh công thật cao minh, nội công rất thâm hậu.
Một tăng một đạo tuy mới chỉ mười bảy mười tám tuổi nhưng trông thật bất phàm, song nhãn thần quang nội liễm. Theo phân tích của Bạch Tố Vân, Nhạc Phàm có thể kết luận hai người này tuyệt đối là tiên thiên cao thủ.
"Tuổi còn trẻ như thế đã đạt tới tiên thiên chi cảnh, cái này…" Nhạc Phàm trong lòng nghi hoặc không thôi.
"Tiểu Mễ, ngươi làm gì mà không đợi tiểu tăng, một mình lại chạy đến đây? Sư phụ tiểu tăng đã nói khi gặp phải người xấu, cần bàn bạc sau đó mới hành động, đem sự tình nói rõ sau đó mới xuất thủ! Sư phụ nói, gặp được người tốt nên trợ giúp, gặp phải người xấu nên cảm hóa, tốt nhất biến can qua thành bạch ngọc(*)…" đang nói chính là thiếu niên hòa thượng. Hắn tay lần phật châu, trên mặt đầy vẻ thanh bình, làm cho người ta không sinh ra ý niệm tranh đấu.
Đạo sĩ gọi là Tiểu Mễ kia nghe vậy lại giận dữ, chỉ vào cái mũi của hòa thượng lớn tiếng nói: "Tiểu Thiên, ngươi câm miệng đi! Chỉ biết nói "sư phụ ngươi nói, sư phụ ngươi nói"… nói cái gì hả, người cũng đã chạy hết, còn cái gì là cứu người nữa! Sư phụ ta nói đúng, ngươi và sư phụ ngươi đều là đầu gỗ, một gốc cây… mẹ nó!"
"A di đà phật!" Tiểu Thiên tuyên một tiếng phật hiệu, hết lời khuyên nhủ: "Tiểu Mễ, ngươi lại mắng chửi thô tục nữa rồi! Sư phụ tiểu tăng có nói qua, tâm định tắc minh khải, linh vi thiên chi tâm, bất ô bất cầu, vô niệm tắc không minh, đa nan đắc hành đại đạo, dưỡng khí vi chi bình hòa…"
"Đủ rồi! Đủ rồi!... ngươi…" Tiểu Mễ luôn miệng hét lớn, ngắt lời hòa thượng, muốn chửi tiếp… lập tức thở dài nói: "Tiểu Thiên sư phụ, Tiểu Thiên đại sư, Tiểu Thiên thần tăng, ta đây cầu xin ngươi có được không? Ngươi đừng làm phiền ta nữa! Ngươi cũng không phải là không biết, ngươi là hòa thượng, còn ta là đạo sĩ…"
"Tiểu Mễ nói sai rồi, tiểu tăng khuyên nhủ chính là hy vọng Tiểu Mễ đi trên chánh đạo, còn tín ngưỡng không có quan hệ".
"Ngươi…"
Hai người lại bắt đầu lý luận, tựa hồ đã quên sự tồn tại của hai người Nhạc Phàm.
Nghe một tăng một đạo đối thoại, Nhạc Phàm cảm thấy khó hiểu, trong lòng đang nổi giận cũng không để ý tới hai kẻ dở hơi này, buông Thi Bích Dao trong tay ra nói: "Ta không rõ ngươi đang nói cái gì! Ta chỉ muốn biết, là ai đã hủy Đào NGuyên thôn?"
"khụ, khụ… khụ…" Thi Bích Dao sắc mặt đầy vẻ sợ hãi, nhưng trong miệng vẫn nổi giận nói: "Ngươi không rõ? Người Đào nguyên thôn chính là bị ác tặc ngươi giết chết! Ngươi như thế nào lại không biết! Bây giờ khắp nơi đều truy nã ngươi, sớm muộn ngươi cũng bị trừng phạt… trả lại mạng cho người thân của ta…"
Sau khi nói xong Thi Bích Dao lại hướng về Nhạc Phàm đánh tới…
"Xuy, xuy…"
Nhạc Phàm vung chỉ điểm mấy cái, Thi Bích Dao liền đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
"Dừng tay!"
Tiểu Mễ nghe thấy Thi Bích Dao hô to, mới tỉnh ngộ mình đang đến cứu người. Đang muốn tiến lên thì thấy Thi Bích Dao đã bị chế trụ.
"Buông cô nương đó ra!" Tiểu Mễ trong miệng hét lớn, cả người một lần nữa tiến lên, một chưởng đánh tới bả vai Nhạc Phàm.
Chưởng kình nội liễm, không có một chút tiếng gió…
Đến thật nhanh, thân hình Nhạc Phàm còn nhanh hơn, lùi lại một bước thoát khỏi chưởng kình công kích, đồng thời lấy tay làm đao, một chiêu "Vô hồi thức" đánh tới Tiểu mễ…
"Bốp…"
"Bùng…"
"Bụp bụp…"
Tiểu Mễ sử dụng "Thuần Dương Chưởng" chính là thưởng phẩm võ học, trọng lực trọng cường, nhưng về mặt tốc độ có điểm khiếm khuyết, thủy chung vô pháp đánh bại Nhạc Phàm.
Hai người ngươi tới ta lui, liên tiếp mấy chiêu, Tiểu Mễ không địch lại, liền lấy trọng kiếm phía sau lưng ra.
"Xem "Huyền Thiên kiếm pháp" chiêu thứ mười chín…" một tiếng hét lớn, Tiểu Mễ công tới Nhạc Phàm…
(*): biến can qua thành bạch ngọc: bạch ngọc tượng trưng cho hòa bình, ý là biến chiến tranh thành hòa bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện