Thương Thiên

Chương 152: Hữu gian trà lâu



Giữa nha môn đại đường, Nhạc Phàm một thân bạch y chắp tay đứng đợi… xung quanh hắn ba tầng trong ngoài đầy nha dịch, bọn họ trong tay cầm vũ khí, bộ dạng đề phòng, từng giọt mồ hôi lạnh khẩn trương chảy ròng ròng.
Không lâu sau, một gã trung niên nam tử gầy gò từ hậu đường đi ra, người mặc quan phục thất phẩm, như vậy chính là Tri huyện lão gia. Đi theo phía sau hắn là một trung niên văn sĩ, hẳn là sư gia nơi này.
"Các ngươi không phải là đối thủ của hắn, lui xuống hết đi!" Người nói chuyện đúng là Tri huyện lão gia nơi này, trên khuôn mặt gầy gò đầy vẻ uy nghiêm .
"Vâng!" Bọn nha dịch nghe vậy như được đại xá, lập tức thối lui qua một bên lau mồ hôi lạnh.
"Bổn quan chính là tri huyện Lê Hạo Kiệt… Lý Nhạc Phàm, ngươi lá gan cũng thật lớn, lại ngang nhiên dám xông thẳng vào nha môn! Chẳng lẽ ngươi không sợ bản quan bắt ngươi quy án?"
Nhạc Phàm lạnh nhạt đáp: "Ta không đến ngươi sẽ không bắt ta sao? Ta tới các ngươi có thể bắt ta sao?"
Lê Hạo Kiệt vẻ mặt ngưng trọng, ho khan hai tiếng nói: "Ta biết các ngươi là người trong giang hồ bản lĩnh cao cường, không chịu ước thúc của triều đình, chỉ là bổn quan thụ mệnh triều đình, không thể lựa chọn".
Nhạc Phàm nói: "Ta hôm nay đến không phải vì tranh đấu, ta chính là muốn hỏi rõ ràng một việc… quan phủ các ngươi dựa vào cái gì mà nói người là do ta giết?"
Lệ Hạo Kiệt hơi lo lắng, trầm ngâm chốc lát rồi trả lời: "Có nguời tố cáo, ngươi ngày 10 tháng 9 đi ngang qua Đào Nguyên thôn, ngày 11 tháng 9 thì rời khỏi… mà đến cuối ngày 11 tháng 9 Đào Nguyên thôn bị giết, rồi sau đó người liền biến mất không rõ tung tích…"
"Hừ!" Nhạc Phàm hừ mạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Giỏi cho một mệnh quan triều đình, chẳng lẽ các ngươi chỉ dựa vào nhận định này mà cho rằng ta là hung thủ giết cả thôn, qua loa đại khái như thế, các ngươi làm sao mà đối diện với người đã chết?"
Lê Hạo Kiệt mặc dù tức giận với thái độ của Nhạc Phàm, nhưng không thể không thừa nhận Nhạc Phàm nói đúng. Cuối cùng chỉ lúng túng nói: "Việc này đúng là có điều kỳ quặc! Ta vốn là muốn điều tra rõ ràng việc này rồi trở về báo cáo với triều đình, nhưng việc này kinh động đến đại thần triều đình, lại có người báo cho biết ngươi vốn là người đang bị triều đình đang truy nã, cho nên trước mắt trực tiếp đem treo giải thưởng trên đầu của ngươi".
"Xem ra sự việc cùng với thế lực trong triều đình có liên quan…" Suy tư chốc lát, Nhạc Phàm lại hỏi: "Đào Nguyên thôn có thể có người nào còn sống không?"
Nghe câu hỏi này, Lệ Hạo Kiệt nhướng mày, không giận dữ đáp: "Bổn nhân là mệnh quan triều đình, không có quan hệ với bọn phỉ loại ác tặc, bổn quan tuy không làm gì được ngươi, nhưng ngươi cũng đừng mơ tưởng từ bổn quan nghe được điều gì!"
"Người này mặc dù cố chấp nhưng cũng là người có nguyên tắc. Thôi, cần gì phải làm khó hắn…" Trong lòng thoáng nghĩ, Nhạc Phàm thủ lễ nói: "Nếu các hạ đã có ý như thế, Nhạc Phàm ta xin cáo từ!" nói xong, thân người loáng một cái, người liền biến mất.
Sư gia đứng một bên khẩn trương nói: "Lão gia, người xem bây giờ phải làm thế nào đây?"
Lê Hạo Kiệt khoát tay nói: "Sự việc này chúng ta không thể xen vào… ngươi đem sự việc tối nay báo cho triều đình, để bọn họ mời cao thủ Lục phiến môn cùng Cẩm y vệ tới xử lý!"
"Vâng!"

Trên một đường cái lớn của Ứng Thiên thành, thanh âm rất huyên náo, có tiếng rao bán, tiếng quát tháo, tiếng mời chào…
Bóng đêm bao phủ, hai bên ngã tư đường đèn chiếu sáng , chung quanh người đến người đi đều là thương nhân và người giang hồ, thỉnh thoảng còn có tiểu vài tên trộm vặt lẻn vào trong đám đông.
Không biết là do sắc trời lờ mờ hay là còn nguyên nhân khác, một gã nam tử tóc bạc đi qua bên người họ nhưng là như không thấy.
Ra khỏi nha môn, Nhạc Phàm đi bộ trên đường, trong lòng suy nghĩ chuyện Đào Nguyên thôn bị giết…
"Ồ!" Nhạc Phàm cước bộ đột nhiên dừng lại, là do hắn bất giác đi ngang qua một gian trà lâu.
Nếu là trà lâu bình thường có lẽ Nhạc Phàm sẽ không dừng bước, gian trà lâu này lại hấp dẫn hắn, không vì cái gì khác, chỉ vì hắn nghe thấy trong trà lâu có người đang kể chuyện.
Khung cảnh như thế làm cho Nhạc Phàm nổi lên chút hoài niệm về Tô Ký trà lâu, ngẩng đầu nhìn lại thấy dòng chữ "Hữu gian trà lâu"
"Thú vị!" Thấy cái tên như vậy, Nhạc Phàm nhếch khóe miệng, thầm nghĩ: "Dù sao trời cũng đã tối rồi, không bằng đến nơi này nghỉ tạm không phải tốt hơn sao" Tiếp đó đi vào cửa…
"Mời khách quan vào, không biết là ăn uống hay là nghỉ lại? Tiểu nhân…" Tiểu nhị thấy khách vào cửa vội vàng bước lại nghênh tiếp, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng Nhạc Phàm nhất thời ngây ngốc đứng yên tại chỗ, trong mắt tràn ngập sợ hãi, muốn nói gì cũng đều đã quên hết!
"Mang cho ta một ấm trà" Nhạc Phàm trong mắt không thèm để ý, sớm tìm một chỗ không người tùy tiện ngồi xuống.
Bởi vì trà lâu rất đông người lại đang chuyên tâm nghe kể chuyện, dĩ nhiên không có phát hiện một nam tử tóc bạc tiến vào, nếu không….
"Tội phạm truy nã!" Tiểu nhị lúc này trong lòng sợ hãi! Tại địa phương này ở lâu như vậy, khôgn thể nào một chút kiến thức cũng không có. Hơn nữa bức họa Lý Nhạc Phàm dán ở khắp nơi, bên ngoài trà lâu này cũng dán, hắn như thế nào lại không nhận ra. Cho dù nhận ra, nhưng hắn dám gọi sao?! Người đó là tội phạm truy nã, giết mình cũng dễ như ăn cơm, nếu đắc tội, nói không chừng một chưởng giết chết mình…
Tiểu nhị lập tức tiến tới mang cho Nhạc Phàm một ấm trà sau đó cuống quýt thối lui.
Chưởng quỹ thấy thế liền vội vàng cho người tới nha môn gọi người… nhưng câu trả lời cuối cùng của nha dịch là: "Các ngươi nhìn lầm rồi!"
Chưởng quỹ nhiều năm lăn lộn, còn không biết ý, than thở nói: "Bỏ đi, bỏ đi… đắc tội với quan phủ là nhỏ, ít nhất bọn họ sẽ không tùy tiện giết người; đắc tội với ma đầu này, một hơi có thể giết hơn hai trăm người! Toàn bộ nhà mình lớn nhỏ cũng không đủ… chỉ cần không mất mạng là tốt rồi. Ài! Thế đạo là gì! Tội phạm truy nã cũng có thể đến trà lâu uống trà!? Khó trách được thế đạo càng ngày càng loạn…"
Nhạc Phàm đi vào trà lâu, thản nhiên quét mắt nhìn xung quanh… có người giang hồ, bình dân bách tính, lưu manh tề tựu, quả nhiên là hỗn độn.
Sau khi ngồi vào chỗ của mình, hắn liền nhìn về phía cái bàn vuông ở giữa trà lâu. Lúc này một lão giả cầm trong tay quạt lông đang kể chuyện…
"Các vị khán quan… lần trước lão phu nói đến giang hồ một năm trước đã xuất hiện tân tú bảng(*), hắc bạch cao thủ trên bảng cũng đều lưu truyền trên giang hồ… những năm gần đây giang hồ phong khởi vân dũng, nhân tài lớp lớp xuất hiện, hậu sinh khả úy, có thể nói là thời kỳ cường thịnh nhất của giang hồ trong một trăm năm qua…"
Gần đây, giang hồ các đại thế lực cùng nhau tụ tập tại Hàng Châu Giang Nam, sự kiện này nghĩ là mọi người cũng đã nghe nói qua?
"Đương nhiên biết…"
"Đại sự như vậy cho dù là người điếc cũng sợ là đã nghe nói qua! Ha ha…"
"Ha ha…" chúng nhân một trận cười lớn.
Lão kể chuyện nói: "Vậy mọi người có biết, lần này giang hồ tụ tập trăm năm khó gặp là vì sao không?"
"Nghe nói là vì một bảo tàng!"
"Ta cũng nghe người giang hồ nói hình như gọi là "Hán vương vũ tàng" gì gì đó…"
Mọi người đưa ra nhiều ý kiến, nhưng chủ đề chỉ có một… đó là "Bảo tàng!"
"Bộp!" một tiếng gõ vang lên, trà lâu nhất thời an tĩnh lại.
"Đúng vậy! Các thế lực trên giang hồ cùng nhau tụ tập tại Hàng Châu đúng là vì "Hán Vương Vũ Tàng". Chánh đạo cửu đại môn phái, hắc đạo lục đại tông môn, Thiên Hạ hội, Vũ Lâm Minh… giang hồ bao nhiêu năm qua chưa từng náo nhiệt như vậy!" dừng lại một chút lão tiên sinh lại nói: "Nói đến tranh đấu bảo tàng, vậy thì phải từ hơn bốn năm trước nói lại… giang hồ chém giết… một cảnh gió tanh mưa máu… Bích Huyết sơn trang bị đồ sát… huyết án Đoàn gia bảo… nội chiến Thanh long bang… Huyết đao môn bị diệt… Thiên ưng bang giải tán…"
Lão tiên sinh vẻ mặt ngưng trọng, ngữ khí thâm trầm kể lại một đoạn huyết sử, người nghe tại đó đều kinh tâm động phách, vẻ mặt khác nhau.
Ngay cả Nhạc Phàm nghe được chuyện Bích Huyết sơn trang bị đồ sát cũng có chút nhíu mày…
"…theo sách vở ghi lại, bốn mảnh tàng bảo đồ rốt cuộc rơi vào tay Đông phương thế gia, Công tôn thế gia, Mộ dung thế gia, cùng Giang nam thủ phú Triệu gia. Mà lần này bảo tàng trọng quang đại hội, đúng là tứ đại thế gia cùng Triệu gia đồng thời cử hành".
Vào ngày 10 tháng 10, nếu muốn tới xem náo nhiệt thì phải nhanh lên. Bất quá, ta cũng khuyên mọi người, nếu ai không có bản lãnh, tốt nhất đừng đi! Tới tham gia tụ hội lần này không người nào không phải là cao thủ, cho nên… có chết cũng đừng oán ta đã không nhắc nhở các ngươi! Hắc hắc!..."
(*) tú bảng: bảng ghi tên các cao thủ trẻ tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện